chap 11
Nguyễn Bảo Phúc và Nguyễn Bảo Khánh không có ở nhà, chỗ dựa của cô ta cũng không còn. Biết bà mẹ chồng cũ này đã biết nên cô ta cũng không dấu gì nhiều, trực tiếp nói.
Bảo Nhi: “ bà mẹ chồng đáng kính, còn phải xem đứa cháu nội của bà có thích cô ta không đã. Tôi thừa nhận lần này về là muốn dành lại những thứ thuộc về tôi đấy, thế nhưng bà có biết rằng cô ta từng để đứa cháu đích tôn của bà bị lạc sao? nếu không phải tôi đưa về thì cũng không biết nó bị bán đi đâu nữa. Dạo này bắt cóc bán đấu giá trẻ em cũng nhiều đấy”
Bà Nguyễn nghe thấy đứa cháu mình bị lạc thì gương mặt bà trở nên lo lắng, nhìn tiểu Phương…
Tiểu Phương cũng không phụ nhận: “ là con để Phúc đi lạc. Con xin lỗi ạ”
Bà Nguyễn: “ không sao, mẹ tin con” bà Nguyễn vỗ vai tiểu Phương, giọng kiên định
Bảo Nhi: “ tuỳ bà thôi” cô ta như thấy một cảnh buồn cười, cười khẽ rồi đi lên lầu.
Tối đó, cả nhà của Nguyễn Bảo Khánh ăn cơm cùng nhau, chỉ là có thêm một người nữa thôi. Sau bữa cơm, Bảo Khánh bị ông Nguyễn gọi lên lầu nói chuyện. Tiểu Phương cùng Phúc ngồi xem tivi, còn Bảo Nhi không biết chạy đi đâu.
Bà Nguyễn: “ Phúc, con nói bà nghe xem, con có thích mẹ tiểu Phương không?” bà Nguyễn ôm Phúc trong tay, hỏi cậu.
Tiểu Phúc lắc đầu: “ con không thích, con thích mẹ của con hơn”
Tiểu Phương ngồi gần dĩ nhiên cũng nghe thấy lời cậu nói. Lòng cô chùn xuống, dù thế nào cậu cũng không thích cô, ngay từ đầu, cậu đã xem cô là kẻ thù rồi.
Lúc cô vào đây cậu mới có 3 tuổi, lúc ấy cậu chỉ xem cô như giúp việc, không quan tâm tới sự có mặt của cô. Lâu dần, cậu nhận thấy cô là vợ ba cậu, bắt đầu bày trò phá cô.
Nhiều lần không được, cậu tự làm vết thương, khóc lóc mấy tiếng, lúc ấy cô cũng chỉ biết dỗ cậu, ba cậu biết đó là giả, không trách cô lại khiến cậu ghét cô hơn, liên tục bày trò phá cô. Nhưng lần nào, cô cũng dành tình thương đáp trả lại cậu, vậy mà cậu vẫn không thích cô, dù chỉ một chút.
————
Tại thư phòng, hai cha con ngồi đối điện nhau, trên bà đặt một ly rượu đỏ.
Ông Nguyễn: “ Bảo Khánh, con xem thu xếp ôn thoả đi. Ba biết con còn yêu Hoàng Ngọc Bảo Nhi nhưng con cũng phải nghĩ đến tiểu Phương chứ, nó đã chịu khổ khi làm con dâu của nhà này rồi”
Bảo Khánh: “con biết rồi”
Nguyễn Bảo Khánh trầm tư suy nghĩ, sau đó đi ra khỏi thư phòng.
Lúc đóng cửa, anh có thấy thoáng quá bóng dáng nhỏ bé với đôi mắt ngấn nước lướt qua, biến mất trong chốc lát. Anh đờ người ở đó, đến khi nghe thấy Phúc mới hoàn hồn.
Anh đi vào phòng Phúc, ôm cậu bé đặt vào lòng.
Bảo Khánh: “ Phúc, con có thích mẹ Bảo Nhi của con không?”
Phúc không chần chừ mà đáp lại một câu: “ thích lắm. Mẹ rất thương con”
Bảo Khánh: “ thế còn mẹ tiểu Phương?”
Phúc: “ con không thích cô ta, con ghét cô ta”
Bảo Khánh: “ được, vậy con muốn mẹ Bảo Nhi về sống với con không?”
Phúc: “ có, ba cho mẹ ở lại thật sao? không phải cho ở nhờ như mấy hôm nay nữa chứ?”
Bảo Khánh: “ ừ”
Phúc: “ tốt quá”
Cuộc đối thoại của hai cha con đều rất rõ ràng truyền vào tai tiểu Phương. Nước mắt cô không kìm được mà rơi xuống.
…. : “ cô nghe rõ chưa? tôi mới thật sự là bả chủ của căn nhà này. Cô nên nhanh chóng thu xếp đồ đạc đi là vừa rồi. À, phải kí đơn li hôn nữa chứ.” giọng Bảo Nhi như đang khoe khoang, còn có cả chế diễu, sau đó mở cửa vào trong đó.
Căn phòng lúc nãy khép hờ, cô vẫn có thể nghe thấy được. Bây giờ cũng vậy, Bảo Nhi cố ý khép hờ cánh cửa để cô biết chuyện xảy ra ở bên trong.
Bảo Nhi: “ Phúc, hôm nay mẹ ngủ với con nha”
Phúc: “ dạ được ạ. Ba… hay ba cũng ngủ đây đi, chúng ta ba người ngủ trên một chiếc giường” Phúc vui vẻ cười, để lộ hàm răng sữa trắng đều của cậu.”
Bảo Khánh gật đầu…
Tiểu Phương nhìn thấy rõ cảnh ba người họ cùng nhau đắp cùng một cái chăn, đi ngủ.Cảnh cô mong ước bấy lâu, cuối cùng cũng được nhìn thấy, đáng tiếc người mẹ kia không phải là cô….
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top