chap 10


Một buổi tối cứ như vậy qua. Ngoại trừ căn nhà có thêm một người thì không có việc gì khác xảy ra.

Nguyễn Bảo Khánh dường như vui hơn khi người anh yêu trở về. Anh vẫn không mở miệng muốn li hôn với tiểu Phương.

Bữa sáng cũng do tiểu Phương làm. Người ngồi xuống bàn ăn đầu tiên là Phúc. Cậu nhìn cô, không một chút lễ phép nói

Phúc: "“ dì cũng thấy mẹ tôi về rồi đó, thu dọn đồ đạc rồi đi đi”

Ngọc Phương cười nhạt với cậu và nói: “ dì biết con ghét dì nhưng dì vẫn là vợ ba con, mẹ hai của con.”

Cậu dường như không để ý đến câu nói của cô, vẫn ung dung nói

Phúc: “ nói cho dì biết một tin, hôm đó là do tôi tự đi lạc, sau đó liên lạc với mẹ tôi đấy. Mẹ tôi về thì hồ li tinh như dì thì cũng bị đuổi đi thôi”

Lời cậu nói khiến cô không ngờ tới. Cậu bé như cậu liên lạc được vơi Bảo Nhi như thế nào? cô nghe đã cho tiểu trương vào làm nhà họ Nguyễn hóng  lấy thông tin , cô ta đợi một ngày sẽ quay về.

Tiểu trương đưa cách liên lạc cho cậu, Bảo Nhi biết cậu rất mong muốn được gặp mẹ nên kế hoạch cô ta thành công như mong đợi.

….. : “ Phúc, con dậy sớm thật” Bảo Nhi mặc một chiếc áo của Bảo Khánh từ trên lầu đi xuống, mặt còn ngái ngủ. Vì áo sơ mi của anh rất dài có thể miễn cưỡng che đi những phần nên che nhưng cô ta lại cố ý để lộ bộ ngực của mình ra.

Phúc: “ mẹ” nghe thấy tiếng của Bảo Nhi, Phúc nhảy từ trên ghế xuống ôm lấy chân cô ta.

Cùng lúc đó, Bảo Khánh trên lầu đi xuống, thong thả ngồi xuống ghế. Cô dọn đồ lên bàn. Chưa kịp ngồi xuống, một giọng lạnh lùng vang lên.

…. : “ ai cho cô ngồi ở đây?”

Tiếng nói của anh làm cô không thể đứng vững nữa. Cô cười khổ, đi lên lầu.

HAIZZ. ., vẫn là cô ngốc, cứ đợi anh li hôn thì mới chịu đi. Cô chỉ muốn níu giữ một chút hi vong nhỏ nhoi nhưng có lẽ, càng đợi thì càng đau, càng đợi thì càng mất mặt. Không bằng cô tự mình làm vậy.

Lúc cô lặng lẽ lên lầu, khuôn mặt của người nào đó lạnh lùng lại thêm tức giận, đập đôi đũa xuống bàn trực tiếp rời đi.

Bảo Nhi nhìn, nhếch môi cười. Cô ta biết anh vẫn còn yêu cô ta, lại thêm có chỗ dựa là Phúc thì cô ta sẽ thuận lợi vào gia đình họ Nguyễn.

Điều cô ta không ngờ tới lại là sự phản đối của ba mẹ Nguyễn Bảo Khánh.

Sáng hôm đó, bà Nguyễn trở về trong bộ dạng hấp tấp, sốt ruột. Vừa về đã hỏi ngay tiểu Phương, cô gái bà ưng chỉ có cô, bà không muốn mất đứa con dâu này.

Bà: “tiểu Phương, có mẹ làm chỗ dựa cho con, con không cần lo. Chắc chắn Khánh sẽ nghe lời mẹ, cô ta chẳng là cái thá gì đối với gia đình chúng ta” ở trên sô pha, bà Nguyễn cầm lầy tay cô, vừa nói vừa liếc nhìn tiểu Phương.

Bảo Nhi cũng chỉ cười lạnh, xem thường mẹ Nguyễn: “ mẹ, lâu không gặp”

Bà: “ ai là mẹ cô?”

Bảo Nhi: “ mẹ, đâu cần nói nặng lời như vậy, dù gì tôi cũng là con dâu mẹ mà”

Bà: “hừ” mẹ Nguyễn hừ lạnh. Điều khiến bà hối hận là chấp nhận cho con trai bà lấy cô ta.

Lúc trước, khi nhà bà còn chưa được như bây giờ nhưng đối xử rất tốt với cô ta. Nhưng cô ta chẳng xem bà ra cái gì, suất ngày việc nhà đều do bà làm. Thế lấy con dâu về là gì?, ít nhất cũng phải biết san sẻ công việc nhà với mẹ chống chứ!!  Nhưng cô ta chỉ ăn không ngồi rồi, chỉ trỏ mọi việc. Cô ta có xem bà mẹ chồng này ra gì không? bây giờ nhận sao, muộn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #đóm