Phần 9
Hôm nay là mùng một Tết, Kim TaeHyung nghe lời Jisoo quy củ ở nhà tiếp đãi khách đến. Người đến đều là người thân của Kim gia, bình thường liên lạc qua lại khá nhiều, mà tình cảm cũng tương đối sâu.
“Em xem chúng ta tiếp đãi bọn họ từng đợt từng đợt như vậy, không phải giống như đậu hà lan xạ thủ đánh tới đánh lui những con cương thi trong Plant vs Zombie sao?” TaeHyung cúi đầu giống như học sinh tiểu học, thì thầm với Jisoo.
Jisoo bị anh chọc cười, huých khuỷu tay vào người anh: “Đừng để cho ba nghe thấy, ba sẽ đánh anh đó.”
TaeHyung mếu máo, lời nói có chút bất mãn, nhỏ giọng nói thầm: “Ba em ba em, qua năm này chính là ba anh.”
Jisoo hừ hừ, cũng không trả lời anh.
“Ông nhìn hai đứa trẻ này xem, đứng cạnh nhau vậy mà lại cực kỳ xứng đôi.” Mẹ Kim đối với cậu con rể tương lai này càng nhìn càng thuận mắt, cũng vô cùng tự hào về con gái do chính mình sinh ra.
“Có thể không như thế được sao? Tôi mới vừa nghe đứa con nhỏ nhà chúng ta nói, Tiểu Tae ở Đài Bắc cũng là một họa sĩ rất nổi tiếng, gia thế sạch sẽ, cực kì tốt.”
Mẹ Kim có chút bất ngờ, bà chưa nghe anh nói qua về gia đình mình, chỉ biết anh là một họa sĩ, anh trai thì mở một công ty nhỏ. Xem ra đứa trẻ này chính là dựa vào sự nỗ lực của chính mình.
Nội tâm mẹ Kim lại cho anh thêm vài phần tình cảm.
Bản thân có năng lực kinh tế, nhân phẩm đoan chính, đối xử với con gái nhà mình lại vô cùng tốt, còn giúp đỡ nấu ăn. Con rể như vậy đốt đèn lồng tìm cũng khó tìm được.
“Được rồi mọi người, bọn nhỏ đều ở bên ngoài. Nói lớn tiếng như vậy, lát nữa sẽ thấy ngượng ngùng.” Ba Kim thấy vợ mình nói chuyện tràn đầy sự đắc ý, buồn cười cắt ngang các bà, để cho họ chú ý đến hình tượng bề trên của mình.
“Soo à, Park gia hẹn chúng ta ăn bữa cơm đoàn viên, con cùng Tiểu Tae thay quần áo, đợi lát nữa cùng nhau qua đó.”
“Con biết rồi ba.” Jisoo vui mừng lên tiếng, đẩy TaeHyung lên lầu.
“Ăn cơm cùng Jinyoung?” TaeHyung nhướng mày nhìn sang cô.
Jisoo gật đầu, chọn cho anh vài bộ trên giá treo trong tủ quần áo. Thuận tiện nói cho anh chuyện hôm qua sang Park gia, khỏi cho anh cảm thấy khó chịu sau khi biết.
Nghe cô nói xong, TaeHyung giống như đứa trẻ bám dính ở trên người cô: “Soo, trước kia em từng thích hắn sao?”
“Đã từng thử, nhưng không cảm giác.” Jisoo thành thật trả lời anh, vươn tay ra bóp mặt anh, đặc biệt kéo mặt anh thành hình tròn: “Hiện tại sẽ không, về sau cũng sẽ không. Anh cái đồ móng heo lớn này, phải tự tin một chút nha.”
Tâm tư nhỏ của TaeHyung bị cô nhìn thấu, ôm lấy cô như đang làm nũng, trộm thơm một cái lên mặt cô: “Anh biết rồi.”
Park gia.
Cuối cùng Jinyoung cũng gặp được bạn trai Jisoo, đứng ở chỗ đó, nho nhã lễ phép, mi thanh mục tú. Nhìn qua là một người ôn nhu, khí chất so với hắn không phân cao thấp.
Hóa ra Jisoo thích kiểu thiếu gia ôn nhu như vậy.
“Chào cậu, tôi là Park Jinyoung.”
TaeHyung bắt tay hắn đưa qua. Hai người đều tự âm thầm đánh giá đối phương, anh lễ phép cười cười: “TaeHyung. Soo thường xuyên nhắc tới anh với tôi, đại ảnh đế Park.”
Cô nhắc đến khi nào? Nhìn bọn họ hợp tác diễn xuất lâu đến mức có thể thấy lọ dấm chua của anh như muốn đổ hết ra.
Jisoo cũng không nói ra tâm tư nhỏ của anh, để cho hai người bọn họ nói chuyện phiếm ở ngoài sân. Bản thân cùng ba mẹ vào cùng nói chuyện, ăn cơm hâm nóng tình cảm.
“Gọi tên của tôi là được.” Vừa nghe đến cách xưng hô này, Jinyoung liền nhớ tới Jisoo, chỉ có một mình cô có thể gọi hắn như vậy.
Mặc dù biết rằng hai người đã không có khả năng. Nhưng hắn vẫn muốn giữ lại cách xưng hô độc nhất này.
Ít nhất đây là thứ duy nhất của cô.
“Hai người các cậu thật xứng đôi.” Jinyoung khóe miệng cong lên, nhưng nụ cười lại không chạm đến trái tim.
“Cảm ơn Kim tiên sinh.” Nghe hắn nói như thế, TaeHyung nghe được trong lòng cảm thấy rất thoải mái: “Cũng cảm ơn Hứa tiên sinh đã chiếu cố và quan tâm đến Soo Soo cho tới bây giờ. Tôi tin rằng sau này Hứa tiên sinh nhất định sẽ là một người bạn trai không tồi.”
“Có lẽ.” Jinyoung tiếp nhận lời chúc phúc của anh: “Tôi không vội.”
Hai người hàn huyên một vài chuyện của đàn ông, một vài thứ vặt vãnh trong công việc.
Bởi vì một cô gái, bọn họ biết nhau, tuy rằng bọn họ cũng không thân thiết, nhưng lại có thể thêm một người bạn, nhiều hơn một con đường. Hai người đều hiểu rõ đạo lý đó, nói chuyện cũng không cảm thấy xấu hổ.
TaeHyung trong tâm cảm thấy, thật ra Jinyoung cũng là một người có tình cảm rất sâu nặng. Hắn tôn trọng Jisoo và sự quyết định của cô. Hắn cho đi không cần đền ơn, nhưng cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy mắc nợ.
Anh có chút không chắc chắn. Nếu không có anh xuất hiện, nếu bây giờ anh còn ở Đài Bắc, như vậy có phải một ngày nào đó, Jisoo sẽ yêu hắn hay không?
Kim TaeHyung không dám chắc chắn.
“Tới giờ ăn cơm rồi.” Một lúc sau, mẹ Kim kêu hai người đang ở ngoài sân nói chuyện phiếm: “Hai đứa trẻ này, trời lạnh như vậy cũng không vào nhà mà ở lại đó.”
“A, bọn cháu vào ngay.” Jinyoung lên tiếng.
Lúc đi mau vào phòng, Jinyoung lại gọi anh: “Kim tiên sinh, hy vọng Jisoo ở bên cạnh cậu, sẽ luôn hạnh phúc.”
“Cảm ơn anh, chúng tôi sẽ nhớ. Cũng chúc Park tiên sinh anh sớm ngày tìm được hạnh phúc thuộc về chính mình.” Nếu đối phương đối với anh nho nhã lễ độ, như vậy anh tất nhiên cũng sẽ khiêm nhường đáp lại.
Jinyoung chẳng qua là giống như một người thầy tồn tại trong cuộc sống của cô. Cô của hiện tại, cô của sau này, đều chỉ có một mình anh.
TaeHyung ngẫm lại liền cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Park gia cùng Kim gia là bạn của nhau, hai ông bạn già cảm tình thật sự sâu đậm. Vì thế trên bàn tiệc cũng không tránh được chén rượu qua lại. Kim TaeHyung ý tứ nâng chén đơn giản một chút, không dám uống quá nhiều. Hôm qua uống rượu quá nhiều, ngày hôm sau đứng lên vẫn còn cảm thấy đau đầu. Dù sao anh cũng không dám trở lại lần nữa.
Bữa cơm đoàn viên lần này, người hai nhà đều có tâm sự. Park gia tiếc cho Jinyoung không thể cùng Jisoo ở bên nhau. Dù sao thì hai nhà cũng từng cho rằng bọn họ có thể ở bên nhau.
Lão Park còn xem cô như cháu dâu, đừng nói đến việc lão thất vọng như thế nào. Tuy rằng rất tiếc, nhưng cũng may TaeHyung nhìn cũng lịch sự tuấn tú, rất thương yêu Jisoo, lúc này lão mới yên lòng.
Chuyện này sợ là Jinyoung thua tâm phục khẩu phục.
Trên đường trở về Kim gia, hai người tay trong tay, quả nhiên chính là cặp đôi yêu nhau nồng nhiệt, nhiệt tình rải cơm chó trên đường.
Jisoo vùi mặt vào khăn quàng cổ, lộ ra đôi mắt giống như nai con nhìn anh, đáng yêu cực kỳ.
TaeHyung ôm cô chậm rãi đi, bông tuyết nho nhỏ nhẹ nhàng rơi xuống, tan trên mặt đất. Tình cảnh này, anh đột nhiên rất xúc động: “Soo, em còn nhớ em từng diễn qua một bộ phim quốc dân không? Lúc kết thúc bộ phim, em nói, tuyết rơi rồi, em có thể cùng nhau đi đến bạc đầu với tiên sinh không? Khi xem phim anh rất hâm mộ người hợp tác với em. Tuy rằng biết đó chỉ là diễn phim, nhưng vẫn ảo tưởng có một ngày, em cũng sẽ nói ra những lời này với anh.”
Bước chân Jisoo chậm rãi dừng lại, đi đến trước mặt anh, nhón mũi chân, cười híp mắt nhìn anh, đôi môi đỏ mọng khẽ đóng khẽ mở, nhìn anh thậm chí có chút không rõ ràng: "Tuyết rơi rồi, em có thể cùng nhau đi đến bạc đầu với tiên sinh không?"
Đáp lại cô là một nụ hôn vừa ôn nhu, vừa có chút lưu luyến.
Hai người chăm chú ôm lấy nhau. Giữa ban đêm tuyết bay. Ở nơi mà mỗi nhà đều có cuộc sống đoàn viên.
Bọn họ vốn là người của hai thế giới khác nhau, lại bởi vì anh kiên trì, anh dụng tâm, cho nên hai người mới gặp nhau. Vượt qua khoảng cách nam bắc, anh vẫn theo đuổi.
Mặc dù trời rất lạnh, nhưng Jisoo lại cảm thấy, giờ này phút này trong lòng cô rất ấm áp, được anh bao bọc nên ấm áp.
Mà TaeHyung, lúc trước bởi vì Jinyoung mà trong lòng sinh ra cảm giác không xác định, nhưng hiện tại đã hoàn toàn loại bỏ ý nghĩ đó trong đầu.
Không có bất kỳ nguyên nhân gì, chỉ là bởi vì anh thật sự tin tưởng cô gái chủ động nhón chân hôn môi trước mắt anh này rất nhiều.
Nếu như cần phải có một nguyên nhân, thì đại loại nó chính là anh yêu cô đi.
Đi phía sau hai người là ba kim và mẹ kim, nhìn thấy bộ dáng hai người ngọt ngào với nhau, đều cười không khép được miệng, vội vàng đi vào trong nhà, đem không gian để lại cho bọn họ.
Jinyoung đứng ở trong sân, nhìn bóng dáng bọn họ bị đèn đường kéo dài.
Đứng rất lâu, từng đợt từng đợt gió mang theo tuyết thổi lên mặt hắn, hắn nâng chân, chậm rãi đi về trong phòng.
Hắn chính là sủng ái cô gái nhỏ kia, đã giao cô cho một người con trai so với hắn còn tốt hơn. Từ nay về sau, cô vui buồn yêu giận, sẽ cùng hắn không có quan hệ. Cuối cùng hắn cũng mất cô.
Có một câu hát, tôi từ giữa biển người mênh mông đơn độc trông thấy em, hiện giờ nguyện đem em trở lại biển người.
Đại loại chính là đang nói hắn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top