Chương 2: Đau Đớn Và Cám Dỗ
Ngày thứ hai tại MP, Tịch Dao cảm thấy như mình đang sống trong một vở kịch không hồi kết. Công việc đơn giản, nhưng không khí xung quanh lại làm cô luôn cảm thấy như mình là một kẻ lạ lẫm. Mọi người không thân thiện, và Mạc Phong—vị tổng tài bá đạo đó—thì luôn có mặt mọi lúc mọi nơi.
Cô cảm nhận được ánh mắt anh theo dõi mình mỗi khi cô làm sai điều gì. Và hôm nay, lại là một ngày mà cô không thể tránh khỏi sự xuất hiện của anh.
Cô đang ngồi chỉnh sửa tài liệu thì bất ngờ cảm nhận được một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai mình. Tịch Dao giật mình, tim như thót lại, và khi quay lại, cô thấy Mạc Phong đang đứng gần, gương mặt anh không hề có biểu cảm gì ngoài vẻ lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại như một làn sóng tĩnh lặng, đầy thách thức.
“Có vấn đề gì à?” Mạc Phong hỏi, giọng anh trầm thấp, đầy quyền lực.
Tịch Dao vội vã quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào anh. “Không có gì đâu… tôi chỉ… đang sửa lại một chút.”
Nhưng không phải như vậy, cô cảm nhận được rằng anh không hề tin vào lời nói của mình. Thực tế, cái cách mà anh nhìn cô, giống như một người thợ săn đang nhìn con mồi của mình, khiến cô cảm thấy mình đang bị soi xét từng chi tiết nhỏ nhất.
“Vậy sao? Tôi thấy cô đang có chút vấn đề đấy.” Mạc Phong nói, không hề rời mắt khỏi cô.
Tịch Dao cảm thấy nóng bừng trên mặt, cảm giác như có một cái gì đó kẹt lại trong cổ họng. Cô cố gắng tiếp tục làm việc, nhưng mỗi lần anh tiến lại gần, sự căng thẳng trong cô càng tăng lên.
Bất ngờ, Mạc Phong cúi xuống, tay anh nhẹ nhàng chạm vào đống tài liệu trên bàn của cô, khiến những ngón tay của anh thoáng chạm vào tay cô. Cô cảm thấy như bị điện giật, chỉ có thể im lặng và không dám động đậy. Thế mà anh lại không hề vội vã rời đi, cứ đứng đó, gần như không có khoảng cách.
“Cô không thấy mình đang làm việc khá… vội vàng sao?” Mạc Phong nói, nhưng giọng anh lại có chút hài hước, như thể đang cố tình trêu đùa cô.
“Không… không phải đâu, tôi chỉ muốn xong việc nhanh thôi.” Tịch Dao vội vã đáp, nhưng càng nói càng thấy mình ngớ ngẩn.
Mạc Phong nhìn cô, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. “Cô làm việc mà căng thẳng như vậy, chẳng phải sẽ rất mệt sao? Để tôi giúp cô một chút.”
Cô như muốn rớt tim ra ngoài. Không phải cô không muốn nhận sự giúp đỡ, nhưng sự giúp đỡ của Mạc Phong luôn mang đến cảm giác như đang bị đặt vào thế khó xử, không thể tránh khỏi sự áp lực.
Anh đứng đó, nở nụ cười như có ý đồ, và rồi một bước tiến lại gần hơn, gần đến mức Tịch Dao có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả vào cổ mình.
“Cô tránh tôi à?” Anh khẽ hỏi, ánh mắt thách thức nhưng lại mang chút gì đó tò mò, như thể đang đợi cô làm điều gì đó.
Tịch Dao cảm thấy đầu óc mình quay cuồng. “Không… tôi không tránh anh đâu,” cô lắp bắp, nhưng ánh mắt không dám nhìn thẳng vào anh.
Mạc Phong cười nhẹ, nụ cười của anh như một tia chớp làm loé lên trong không khí, đầy lôi cuốn. “Thế sao cô lại không dám nhìn tôi?”
“Không phải… tôi… tôi chỉ không quen,” cô đáp, giọng có chút yếu ớt.
Anh chỉ mỉm cười, rồi tiếp tục tiến gần hơn, khiến Tịch Dao cảm thấy như mình đang bị giam cầm trong một chiếc lồng vô hình. “Không quen à? Vậy sao cô lại làm việc với vẻ mặt căng thẳng như thế? Cô nghĩ tôi sẽ ăn thịt cô sao?”
Tịch Dao có cảm giác như có một cơn sóng lạ lướt qua người. Cô muốn phản kháng, nhưng lại không thể. Đã bao lần cô nghe những câu nói đầy thách thức của anh mà không thể đáp lại?
“Tôi không nghĩ vậy…” Cô nói, nhưng một phần trong lòng lại bắt đầu lấn át lý trí. Cô không thể tiếp tục như thế này.
“Vậy thì sao cô lại cứ né tránh tôi?” Mạc Phong tiến lại gần thêm một bước, giọng anh trầm xuống, nhưng đầy sự lôi cuốn.
Cô không thể không cảm thấy cái tủi thân và ngại ngùng dâng lên, muốn bỏ chạy nhưng không thể. Cái cách mà anh đứng gần, ánh mắt thấm vào từng thớ thịt, khiến cô như một đứa trẻ bối rối, không biết phải làm sao.
“Tịch Dao,” anh thì thầm, giọng nói của anh nhẹ như cơn gió thoảng qua, nhưng lại đầy sức nặng, “Đừng ngại nữa. Tôi chỉ muốn giúp cô thôi. Cứ để tôi giúp cô, được không?”
Cô không thể đáp lại ngay lập tức. Chỉ có thể đứng yên, trái tim đập mạnh, và đôi mắt không thể rời khỏi anh. Cảm giác đó thật kỳ lạ, vừa căng thẳng, vừa như một lời mời gọi mà cô không thể từ chối.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top