CCDP - 57+58


Chương 57. Vô tội

Mạch Tử xuyên qua lớp kính thủy tinh nhìn thấy Diệp Tử Phàm đang ngồi cạnh con trai mình trong cửa hàng thức ăn nhanh. Mạch Tử vội nhanh chân đi vào trong kéo con trai ôm vào trong lòng, tỏ ra đề phòng nhìn người đàn ông đang cười vô hại trước mặt: "Diệp Tử Phàm, anh muốn gì?"

Diệp Tử Phàm nháy mắt mấy cái cười đến vô tội: "Mạch Tử, anh đâu có muốn gì đâu?"

Hiển nhiên là Mạch Tử không tin: "Vậy vì sao anh lại đón Mạch Bảo đi?"

"Chẳng vì sao cả!" Vẫn là ngữ điệu vô tội kia.

Nhất thời Mạch Tử chán nản nói: "Tôi cảnh cáo anh, sau này tránh xa Mạch Bảo ra!"

Diệp Tử Phàm tỏ ra thương tâm muốn chết: "Mạch Tử, không phải là vì anh rất muốn gặp em sao, ai bảo em lại trốn anh chứ? Chuyển nhà, điện thoại không liên lạc được, hại anh chỉ có thể ra hạ sách này!"

Trong mắt Diệp Tử Phàm viết rõ mấy chữ 'là em ép anh'!

Người này đúng là biết cách trả đũa, Mạch Tử suýt tý nữa thì không thể hít thở nổi. "Tìm tôi làm gì? Không phải Diệp tổng không muốn nhìn thấy mặt tôi à?"

"Làm gì có, em hiểu lầm anh rồi!"

Mạch Tử cười khẩy một tiếng: "Diệp tổng tài âm tình bất định, khi tâm trạng tốt thì đến trêu chọc tôi vài cái, nếu tâm trạng không tốt thì ác ngôn ác ngữ. Chúng tôi không có nhiều thời gian để cùng ngài chơi mấy trò chơi nhàm chán đó đâu!"

Diệp Tử Phàm không hề tỏ ra tức giận mà chỉ trưng ánh mắt đáng thương nhìn Mạch Bảo đang ngơ ngác không hiểu có chuyện gì ở trong lòng Mạch Tử.

"Mạch Bảo, ba của con dữ quá!"

Mạch Bảo an ủi: "Từ từ thì chú sẽ quen!"

Diệp Tử Phàm nhếch môi cười nói: "Ừ, vợ chú chú biết! Trong nóng ngoài lạnh!"

Mạch Tử nhất thời liền xù lông, ôm con trai xoay người bỏ đi. Cái kẻ này đúng là một tên vô lại chỉ biết nói hươu nói vượn làm hư con trai mình.

Diệp Tử Phàm không đuổi theo mà chỉ lẳng lặng nhìn theo bóng lưng gầy gò đang đi xa dần.

Ngày hôm đó Diệp Tử Phàm trong cơn thịnh nộ rời khỏi nhà Mạch Tử, đem toàn bộ lửa giận ra trút hết vào đám đồ đạc trong nhà. Sau khi đập gần hết đồ đạc rồi thì Diệp Tử Phàm nằm ở giữa đống bừa bộn đó, mở to hai mắt nhìn trừng trừng lên trần nhà, trên mặt trần trắng tinh mơ hồ hiện lên bóng dáng gầy gò kia...

Diệp Tử Phàm âm thầm lắc đầu, bất kể hắn nhìn đi đâu cũng chỉ thấy mỗi bóng dáng của Mạch Tử...

Xinh đẹp như đóa hoa anh túc, đẹp đến mức có thể mê hoặc trái tim của bất kỳ ai.

Cứng rắn như kim cương, bào mòn tất cả góc cạnh lẫn ý chí sắt đá của hắn.

Ôn hòa như thuốc giải, nỗi tương tư thấu tận xương chỉ có một mình người đó mới giải được.

Diệp Tử Phàm nhếch môi, dần dần ý cười gia tăng, tiếng cười cũng trở nên vang dội... Trong tiếng cười tràn đầy bất đắc dĩ lẫn giễu cợt!

Bản thân luôn xem những người bên cạnh chẳng khác nào chén trà, chẳng ai có thể dùng một chén trà cả đời, luôn luôn cho rằng không có ai có thể cùng mình nắm tay đi hết cuộc đời. Nguyên bản cũng chỉ ôm tâm tính chơi đùa, lại không ngờ đã sớm tình sâu tựa biển, không còn có thể kiềm chế được.

Thì ra hắn sớm đã bại trên tay Mạch Tử rồi.

Nếu như cậu ấy thích phụ nữ, thì lại một lần nữa bẻ cong cậu ấy. Nếu trái tim đã chằng chịt vết sẹo thì hắn không ngại sẽ dùng cả cuộc đời này để chữa lành. Người bạn đời này hắn đã quyết định sẽ không bao giờ để cho cậu ấy rời khỏi mình nữa.

Diệp Tử Phàm sau khi nghĩ thông suốt hết thảy liền đi tìm Mạch Tử muốn nói chuyện một lần nữa. Thế nhưng gọi bao nhiêu cuộc điện thoại vẫn không thể liên lạc, đến nhà tìm thì phát hiện người đi nhà trống, hỏi thăm thì mới biết cậu đã sớm chuyển nhà còn cụ thể chuyển đi nơi nào thì không ai biết.

Mạch Tử lại một lần nữa biến mất khỏi thế giới của hắn.

Diệp Tử Phàm nhớ đến tập văn kiện mà Mạch Tử từng đánh rơi dựa theo logo của công ty in bên trên mà tìm được đến công ty của cậu. Nhưng khi đến công ty thì lại không nhìn thấy Mạch Tử, nói bóng nói gió từ cấp trên của Mạch Tử mới tìm được vị trí nhà mới cũng như địa chỉ trường học của Mạch Bảo.

Nếu giữ con trai bảo bối của Mạch Tử thì sẽ không sợ cậu không xuất hiện, quả nhiên Mạch Tử đã chủ động tìm đến.

Diệp Tử Phàm không hề hé một lời nào nhắc đến chuyện ngày đó, vờ như không có việc gì xảy ra. Mạch Tử không nắm được tâm tư của Diệp Tử Phàm, bộ dáng kìm nén kia khiến cho trong lòng của Diệp Tử Phàm ngứa ngáy.

Quả nhiên, người con trai này mặc kệ bày ra dáng vẻ gì đều có thể câu dẫn được mình. Trận chiến theo đuổi tình yêu với Mạch Tử lần này đúng là càng lúc càng thú vị.

Diệp Tử Phàm cong khóe môi nhìn theo bóng dáng gầy gò biến mất trong dòng người, đứng lên chỉnh sửa lại quần áo rồi rời khỏi cửa hàng thức ăn nhanh.

Chương 58. Về nhà anh!

Mạch Tử bình tĩnh nhìn con trai hỏi: "Mạch Bảo, hôm nay tại sao chú Diệp lại đến trường đón con?"

"Chú nói ba bận lắm nên nhờ chú đến đón con về nhà ạ."

Mạch Tử nghiến răng, cái tên Diệp Tử Phàm này đúng là nói dối không chớp mắt.

"Mạch Bảo, con nhớ cho kỹ, sau này ngoại trừ ba ra ai đến đón con thì cũng không được đi cùng họ!"

Mạch Bảo gật đầu hỏi lại: "Vậy còn chú Diệp ạ?"

"Chú cũng không được, ngoại trừ ba ra thì không được về với ai hết!"

Mạch Bảo vò góc áo không tình nguyện đáp: "Dạ!"

Mạch Tử nghĩ đến câu nói đùa của Diệp Tử Phàm, sợ rằng hắn lại nói bậy nói bạ gì đó với Mạch Bảo nên lại hỏi: "Hôm nay chú Diệp có nói cái gì kỳ lạ với con không?"

Mạch Bảo lắc đầu, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ hỏi: "Ba ơi, chú Diệp nói ba là vợ của chú nghĩa là sao ạ?"

Mặt của Mạch Tử lập tức pha trộn giữa màu xanh lẫn màu đỏ, hận không thể nghiền Diệp Tử Phàm ra thành tro. "Mạch Bảo, anh ta đang nói hươu nói vượn đó, sau này con ít chơi với Diệp Tử Phàm thôi!"

Mạch Bảo mờ mịt gật đầu, vẫn còn đang rối rắm về ý nghĩa của "vợ".

Mạch Tử cắn răng ở trong lòng đem Diệp Tử Phàm ân cần thăm hỏi mấy trăm lần.

Diệp Tử Phàm đang lái xe không nhịn được mà hắt hơi, nhất định là Tiểu Mạch Tử đang mắng mình, chờ xem, sớm muộn gì sẽ có một ngày anh đem em ra làm cho em không dậy được luôn. Diệp Tử Phàm nhịn không được bắt đầu ý dâm.

Triệu Tư Tề xuất hiện trước tòa nhà công ty, anh thấy một thiếu niên đang ngồi bên bệ bồn hoa trước cửa, đầu hơi ngẩng lên, một tay che ở trên trán, một đôi chân dài tùy ý vung vẩy rất nhàn nhã.

Tư thế của thiếu niên tựa như đang muốn đuổi theo ánh mặt trời đang lặn xuống. Ánh nắng chiều hắt lên người thiếu niên, phủ một lớp ánh sáng vàng sắc xinh đẹp mà huyền bí, thiếu niên trông chẳng khác gì một vị thần trong thần thoại Hy Lạp.

Triệu Tề nhìn đến ngẩn ngơ, anh tiến lên trước hỏi: "Sao cậu lại đến đây?"

Diệp Thần Dật quay đầu lại nhìn anh, từ trên bệ nhảy xuống ôm lấy cánh tay Triệu Tư Tề, oán giận hỏi: "Ông chú, sao giờ này anh mới tan tầm, tôi đợi lâu muốn chết!"

Triệu Tư Tề bị hành động thân mật của Diệp Thần Dật dọa sợ, nhất thời mất tự nhiên mà lắp ba lắp bắp hỏi lại: "Cậu... sao cậu lại đến đây?"

"Không phải anh nói nếu có việc thì đến tìm anh à? Không phải anh chỉ nói cho có thôi đấy chứ?!"

Thấy nụ cười trên mặt người con trai bên cạnh héo đi, Triệu Tư Tề vội vàng giải thích: "Không phải, chỉ là thấy đột ngột quá. Sao cậu không gọi điện thoại cho tôi?"

"Tôi sợ quấy rầy anh làm việc nên đành ở đây đợi!"

Diệp Thần Dật ôm lấy cánh tay Triệu Tư Tề thật chặt, bi thương nói: "Tôi còn chưa ăn gì hết đó!"

Nhất thời khiến cho Triệu Tư Tề vô cùng áy náy: "Vậy cậu muốn ăn cái gì, tôi mời cậu ăn?"

Diệp Thần Dật ngẫm nghĩ rồi nói: "Tôi mệt lắm, người thì còn đau, không muốn đi đâu hết, tôi muốn anh nấu cơm cho tôi!"

Ngữ khí của Diệp Thần Dật tràn đầy ý làm nũng khiến cho mặt của Triệu Tư Tề đỏ bừng. Diệp Thần Dật thì âm thầm buồn cười, ông chú này ngây thơ quá chừng, hễ nói một cái là mặt lại đỏ.

Cảm giác được hơi ấm trên cánh tay truyền đến, Triệu Tư Tề hốt hoảng kêu lên: "Cậu vẫn còn sốt?"

Diệp Thần Dật đau khổ gật đầu.

Triệu Tư Tề vội vàng bảo: "Vậy mau đến bệnh viện!"

"Tôi không đi!" Lập tức từ chối.

"Nhưng mà cậu..."

"Ông chú, anh nhiều chuyện quá!"

Triệu Tư Tề bị ánh mắt liếc xéo của Diệp Thần Dật khiến cho ngưng bặt.

"Ông chú, rốt cuộc là anh có muốn nấu cho tôi ăn không? Anh không nấu thì tôi đi à?!"

Diệp Thần Dật làm bộ quay lưng bỏ đi, Triệu Tư Tề vội vàng kéo cậu lại. Đã bệnh như vậy thì ai lại dám để cho cậu ta chạy loạn khắp nơi.

"Cậu đừng có chạy lung tung nữa, đi với tôi!"

Diệp Thần Dật đắc ý nhếch môi cười: "Biết là ông chú tốt với người ta nhất!" Nói xong thì kiễng mũi chân hôn lên khóe môi của Triệu Tư Tề, tuy rằng nụ hôn chỉ lướt qua rất nhẹ đến mức không thể tính là một nụ hôn mà chỉ là chạm phớt qua nhưng vẫn khiến cho Triệu Tư Tề giật mình mặt đỏ đến tận mang tai.

Dáng vẻ ngây ngốc người đàn ông trước mắt chọc cho Diệp Thần Dật ôm bụng cười ha hả.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top