Chương 9:Hắn ở trên nàng ở dưới

 Bầu trời như mực, trăng trên cao.

Khảo thí điện nằm ở vị trí trng tâm Ấu học phủ, mái hiên ngay thẳng,quảng trường rộng lớn , nước suối leng keng tràn qua thềm đá, tĩnh mịch mà an tường.

Lạc Thanh Ngâm nhìn ấu học phủ,con ngươi như mực lóe lên ánh sáng nóng rực.

Vô luận như thế nào, nàng đều phải tận mắt xem mình không phải là linh cấp linh hồn!

Nhẹ nhàng nhảy, Lạc Thanh Ngâm bay qua tường cao của Ấu học phủ , thân nhẹ như yến đi vào phía trước Khảo thí điện.

Ban đêm, bên trong khảo thí điện không có người.

Khảo Thí điện có ba tầng, nàng không chút do dự lựa chọn tầng cao nhất.

Hành động rất nhanh mà không gây ra tiếng động, nàng xoay người như một con diều hâu,nhẹ nhàng dừng ở hành lang tầng cao nhất , đẩy cửa ra, đi vào.

Bên trong Khảo thí điện mở ra đại thạch bàn(tảng đá lớn),trung tâm thạch bàn đặt một khối ngọc khảo thí trong suốt lấp lánh , màu sắc ôn hòa, thông thấu động lòng người.

Ngọc khảo thí nằm lõm ở giữa,chỉ cần đặt tay vào đó, ngọc khảo thí sẽ tự động kiểm tra đo lường linh hồn.

Thạch bàn lúc sau,

Chín cái ngọc tròn hình trụ trong suốt lấp lánh đặt song song thẳng đứng giống nhau, kiểm tra đo lường ra kết quả sẽ phản ánh ở trên thân ngọc .

Linh hồn thiên phú trừ bỏ linh cấp linh hồn cùng thần chi linh hồn hai loại, còn có dựa theo thứ tự bảy màu màu cấp bậc trên cầu vồng đỏ cam vàng lục lam chàm tím , màu đỏ kém cõi nhất, màu tím cực mạnh.

Không có gì so với sự phế vật ngu dại, nếu không giúp cũng sẽ không lại thành ngốc tử, Lạc Thanh Ngâm không có rối rắm nhiều như vậy, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng lấy tay đặt ở trên ngọc khảo thí.

Ngọc khảo thí chợt sáng lên, ánh sáng lưu chuyển, càng ngày càng chói mắt,các ngọc trụ toàn bộ đồng thời sáng lên, thất thải quang mang đem Khảo thí điện chiếu giống như thải hồng(cầu vồng) tiên cảnh!

Di? Tại sao có thể như vậy?

Lạc Thanh Ngâm có chút kinh ngạc.

Tạ ma ma nói cho nàng,quá trình khảo thí bình thường xác nhận bắt đầu từ trụ ngọc màu đỏ , chờ toàn bộ ngọc trụ màu đỏ sáng sau đó cái tiếp theo mới có thể sáng lên, trên ngọc trụ lượng linh hồn càng nhiều chứng tỏ thiên phú càng cao.

Lúc nàng năm tuổi, sở dĩ bị nhận định là linh cấp linh hồn, là bởi vì không có một cây ngọc trụ nào phát ra ánh sáng.

Hiện tại toàn bộ đều sáng lên đại biểu nàng không phải linh cấp linh hồn mà là thần chi linh hồn?

Lạc thanh ngâm ngoéo ... một cái khóe môi.

Nhưng mà, ý cười chưa đạt tới đáy mắt,ánh sáng ngọc trụ liền kịch liệt lắc lư đứng lên, như là bị  quấy nhiễu nghiêm trọng giống nhau.

Đầu tiên là màu tím ngọc trụ tắt, theo sau là màu lam ngọc trụ tắt, lại đến màu xanh ngọc trụ. . . . . .

Người khác khảo thí thì ngọc trụ một cây lại sáng lên, của nàng cũng là một cây lại một cây tắt, đây là có ý gì ?

Màu vàng ngọc trụ. . . . . .

Màu cam ngọc trụ. . . . . .

Cuối cùng, màu đỏ ngọc trụ cũng dập tắt.

Chỉ còn lại có một cây ngọc trụ cuối cùng, đứng sừng sững trong tối.

Bỗng nhiên, hào quang chợt lóe, cũng tắt luôn.

Này. . . . . . Xem ra, nàng vẫn là linh cấp huyền hồn a!

Ba!

Một cây ngọc trụ đột nhiên từ giữa vỡ ra.

Lạc Thanh Ngâm giật mình, chẳng lẽ khảo thí ngọc là xấu ?

Ba, lại nứt ra một cây.

Lạc Thanh Ngâm lui ra sau từng bước.

Trong bóng tối, Tử Vân Thần quần áo màu trắng đứng ở trong góc Khảo thí điện , giống như cùng với bóng tối hòa hợp một thể,ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn chăm chú vào viên ngọc Khảo thí trước mặt Lạc Thanh Ngâm, khóe môi lộ ra mỉm cười.

Lúc nàng hỏi Lôi Bằng về tin tức khảo thí linh hồn, hắn đã biết, nàng khẳng định sẽ đến.

Trên mặt nàng mang theo kinh ngạc, bất quá không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng.

Trong bóng tối,quang thân nàng xuất hiện một tầng ánh sáng mông lung,như mộng như ảo.

Linh cấp linh hồn?

Không, đây là. . . . . .

Động tác Lạc Thanh Ngâm dừng lại một chút.

Nàng đột nhiên cảm giác được phía sau lưng có một trận hàn ý.

Có lẽ là ánh sáng vừa mới rồi đã kinh động người khác, có lẽ là thanh âm ngọc nát nứt ra bị nghe được, lại có lẽ là có người đi đường qua lại trên nóc nhà. . . . . . Trong lòng nàng sinh ra một cái ý niệm mãnh liệt .

Có người!

Bằng nhiều năm trực giác của nàng , nhất định là một cái nhân vật khó giải quyết .

Lạc Thanh Ngâm chỉ cảm thấy mỗi sợi tóc gáy trên người đều dựng thẳng lên.

Nàng cảm thấy có hơi thở nào đó đang tới gần,liền đem nội lực ngưng tụ ở lòng bàn tay,xoay mạnh người, phóng ra.

"Sợ hãi?" Trong bóng tối, Tử Vân Thần cúi đầu cười, thanh âm trầm thấp tràn ngập từ tính.

Như thế nào thanh âm có điểm quen thuộc?

Lạc Thanh Ngâm không rảnh nghĩ nhiều, bởi vì giây tiếp theo , nàng đã bị một đôi tay thon dài  kiềm chế hai cánh tay nàng.

Ánh mắt lạnh lùng, Lạc Thanh Ngâm nâng chân lên, hung hăng hướng đá tới bụng của đối phương .

Tử Vân Thần tựa hồ đã sớm dự liệu được động tác của Lạc Thanh Ngâm ,chân trái của nàng vừa mới nâng lên,chân thon dài của hắn liền đi theo đè ép xuống.

Nàng nghĩ muốn động một cái chân khác,nhưng tốc độ của Tử Vân thần nhanh hơn, đem hai chân của nàng đều ngăn chặn .

Lạc Thanh Ngâm vùng vẫy vài cái,nhưng hai chân hắn tràn ngập sức mạnh,đè ép lại càng chặt, nàng thế nhưng giãy không ra.

Hỗn đản, đi đến thí nghiệm linh hồn đều có thể gặp gỡ phiền toái!

"Tiểu Miêu à, ngoan một chút." Tử Vân Thần từ trên cao nhìn xuống, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn chăm chú vào nàng, "Thiếu bổn vương một cái nhân tình, ngươi dùng phương thức này trả lại?"

Lạc Thanh Ngâm chỉ cảm thấy thanh âm có chút quen thuộc, nàng ngẩng đầu, chống lại cặp mắt mát lạnh như Tử Ngọc kia, nàng không khỏi nhíu mi, "Tại sao lại là ngươi!"

Hắn đột nhiên xuất hiện ở Vô Danh trang không có khả năng là ăn no rồi đi vào trong đó chơi đùa, tất nhiên là có cái bí mật gì không thể cho ai biết . Hiện giờ lại cùng với nàng,chuông trong lòng nàng vang lên thật lớn,thầm nghĩ chính mình thật xui xẻo

Nàng cũng không bối rối, âm thầm vận khởi nội lực, làm cho thân thể trở nên mềm mại, giống như đoạn thắt lưng bình thường, có thể linh hoạt vặn vẹo, theo sự kiềm chế của hắn dưới thoát khỏi, phút chốc nâng đỉnh đầu gối hướng tới hạ thân của hắn.

Tử Vân Thần không nghĩ tới trong tình huống nàng bị kiềm chế, còn có thể hoàn thành động tác công kích có yêu cầu cao như vậy, hứng thú trong mắt càng đậm, thân thủ nắm ở hông của nàng hướng trên bàn ngọc đè xuống.

Thân thể Lạc Thanh Ngâm hoàn toàn không chịu chính mình khống chế,ngã xuống cái bàn kia.

Tử Vân Thần kia một thân ấm áp, dồn dập, có co dãn,thân thể tràn ngập hơi thở  nam tính cách vật liệu may mặc đặt ở trên người của nàng thật mỏng manh.

Hắn ở trên nàng ở dưới.

Nàng có thể cảm giác được rõ ràng cánh tay cường kiện có lực trên cơ thể của đối phương , cùng cánh tay mảnh khảnh của nàng ma sát ra lửa.

Thắt lưng của hắn cùng hông của nàng hoàn toàn dán chặt, không có một tia khe hở.

Nàng càng giãy dụa,chỗ khít của hai người càng chặt hơn.

Độ ấm của hắn, sức nặng của hắn, sức mạnh của hắn, cùng với mang theo hơi thở hoa mai sâu kín quanh quẩn ở chóp mũi của nàng.

Bị hắn va chạm vào thân thể nàng, cùng với thân thể hắn gần sát, cũng không tự chủ từ từ thiêu đốt lên.

Nàng có thể cảm nhận được lòng mình đang nhảy.

Còn có tim của hắn nhảy.

Đêm khuya dày đặc.

Ánh trăng như nước xuyên thấu qua song sắt cửa sổ đổ xuống ở trước bàn ngọc ,trên khuôn mặt trắng như ngọc của Tử Vân Thần hiện lên một chút vui vẻ, khóe môi hơi hơi gợi lên, hiện lên một chút mỉm cười tà mị.

Hắn dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của nàng, nàng một đôi con ngươi xinh đẹp giống như  Ngôi Sao Minh Nguyệt trên bầu trời, sâu sắc cuồn cuộn.

Chăm chú nhìn hai tròng mắt của nàng, giống như chăm chú nhìn sao trời trong đêm yên tĩnh, làm cho người ta không tự chủ được muốn say mê trong đó.

Trong con ngươi Lạc Thanh Ngâm dâng lên một chút lãnh ý: "Đẹp sao?"

Hai tay của nàng vẫn như cũ bị chế trụ, thân thể của nàng còn bị áp chế, trong khoảng thời gian ngắn không thể nhúc nhích.

Cái mũi anh tuấn của hắn ngay tại  đôi mắt phía trên của nàng, tất cả hô hấp ấm ấp của hắn đều phả vào trên mặt của nàng, nàng có thể nhìn đến trong mắt của hắn có trêu tức cùng nghiền ngẫm.

Tâm Lạc Thanh Ngâm kịch liệt nhảy lên, nhất thời hô hấp không xong.

Tử Vân Thần chống lại một đôi con ngươi của nàng, tim đập đột nhiên cũng trở nên dồn dập .

Hắn phát hiện, hắn thế nhưng không ghét loại cảm giác này.

Vạn lại câu tịch(trong đêm khuya tĩnh mịch), chỉ có tim của hai người đập, đập càng đúng nhịp, gây nên một bản cộng hưởng.

Tử Vân Thần kìm lòng không đậu cúi thân mình xuống . . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top