Chương 8:Lão đại mới
Loại giải thích này thật làm cho người ta chán ghét.
Ở trước mặt đông người, nếu như không bỏ qua, nhất định sẽ bị người cho rằng là lòng dạ hẹp hòi, bụng dạ hẹp hòi.
Tạ ma ma biết rõ điểm này, nhìn hắn một cái, không mặn không nhạt nói: "Không có gì, chỉ cần các ngươi về sau không tự tiện xông vào Vô Danh trang là được."
Lôi Bằng gật gật đầu: "Về sau nếu lại có người khi dễ các ngươi, ngươi đến Cổ Huyền Vũ quán tìm ta."
Ngụ ý là, Vô Danh trang về sau sẽ do cổ Huyền Vũ quán bảo vệ .
Tiền gia tam huynh đệ biết tạm thời không đòi được chỗ tốt gì ,liền oán hận lôi kéo Tiền Tiểu Bàn rời đi.
Lôi bằng còn chưa đi.
Thiếu niên ở đây đều là người của võ quán , tự nhiên sẽ không đi theo Tiền Tiểu Bàn, đều ở lại.
Kỳ thật, Lôi Bằng cũng biết Vô Danh trang cùng hoàng thất có liên quan, hắn không muốn cùng hoàng thất nhấc lên quan hệ, chính là kính nhi viễn chi(tôn kính mà không thể gần gũi). Nhưng hắn không biết,thiếu niên của võ quán lại ở tại trường hợp mà hắn không biết hạ trường oai liễu (下长歪了:dài dòng quang co, có liên quan)
Dù sao đã tới Vô Danh trang, hắn tự nhiên nguyện ý đứng bên Vô Danh trang này.
Người của hoàng thất chỉ cần không có chết, còn có cơ hội nhất phi trùng thiên (nâng cao), hắn cẩn thận lưu ý Lạc Thanh Ngâm, nàng chẳng những ngũ quan thần thái phấn khởi, trong mắt cũng có ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, so với thường nhân đều thông minh nhiều hơn.
Nếu còn nghĩ nàng là một ngốc nữ,thì quả thực là có mắt không tròng .
Chỉ cần cho một chút thời gian, nàng tất nhiên có thể trưởng thành,tự mình phát triển.
Hắn bán Tạ ma ma một cái nhân tình, cho nàng thời gian trưởng thành nhất định , về sau tất nhiên là trăm lợi mà không có một hại.
Giải quyết xong chuyện tình Lạc Thanh Ngâm , Lôi Bằng rốt cục có thời gian hỏi Phương Hổ, "Ngươi khi nào thì tiến vào võ giả cấp hai?"
Phương Hổ trước đó chính là võ giả nhất giai tiểu viên mãn, còn chưa tới Đại viên mãn, đột nhiên thẳng tiến võ giả cấp hai, làm cho hắn thập phần kinh ngạc.
Ở trên đường hắn liền phát hiện ,nhưng thời gian cấp bách, không hỏi được.
Phương Hổ hổ thẹn nói: "Đệ tử buổi sáng cùng Tiền Tiểu Bàn ở trong hồ sen đánh nhau, lúc sau Tiền Tiểu Bàn nghẹt thở, ta khẩn cầu đại tỷ cứu hắn. Đại tỷ hỏi ta, ' ngày đó, Bàn Tử muốn đem ta ném tới trong hồ sen, như thế nào không nghĩ tới cầu Bàn Tử cứu ta? Mà là nghe theo lời của hắn đem ta ném vào trong đó? ' ta mới ý thức tới trước kia ta có rất nhiều cách nghĩ đều là sai."
"Nói cho cùng! Người học võ vốn không phải là để bắt nạt người khác." Lôi bằng khen ngợi vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Ngươi có thể nghĩ như vậy, thuyết minh ngươi đã dần trưởng thành ."
"Vâng.Cám ơn Quán trưởng." Phương Hổ cúi đầu lại nói, "Sau đại tỷ vẫn là đem hắn cứu lên, nhưng hắn lại là đem đại tỷ trở thành cừu nhân mà đối đãi. Ta nhìn hắn, nghĩ lại những hành động của chính mình trong quá khứ , đột nhiên đã đột phá ."
"Nghĩ lại là tốt, Phương Hổ, nghĩ lại là tốt." Lôi Bằng nghe xong không khỏi kinh ngạc. Phương Hổ tiến vào võ quán hơn một năm , thiên phú cũng không xuất chúng,sự hiểu biết cũng thực bình thường, không thể tưởng được nhân họa đắc phúc, nhưng lại lĩnh ngộ được nhiều như vậy.
Phải biết rằng,việc tu luyện của võ giả , nền móng đặc biệt khó, mỗi một cấp bậc tụ huyền khí phải mất thời gian một hai năm, có người thậm chí mất ba đến năm năm.
Bởi vì Phương Hổ lĩnh ngộ mà ít đi một năm thời gian.
Huống chi, thông qua lĩnh ngộ mà lên cấp, không những so với việc khó được tu luyện nhiều mà thu hoạch cũng lớn.
Mà nguồn gốc hắn lĩnh ngộ được cũng là nhờ cái thút nắt ở trên người Lạc Thanh Ngâm.
Vô Danh trang này tuy rằng nghèo túng, nhưng thật sự không thể coi thường.
Phương Hổ xoay người, đối với Lạc Thanh Ngâm dập đầu một cái, "Cám ơn đại tỷ đã chỉ bảo."
Trong một đám thiếu niên của Cổ Huyền Vũ quán này, phía trước chỉ có Tiền Tiểu Bàn một người là võ giả cấp hai, nên các thiếu niên liền tự động phong hắn làm lão Đại, hiện giờ hắn bị phạt, Phương Hổ lại tiến giai vào võ giả cấp hai, các thiếu niên lập tức đem Phương Hổ tôn sùng làm tân lão Đại, mà Phương Hổ lại muốn Lạc Thanh Ngâm làm lão Đại, bọn họ tự nhiên cũng liền theo .
Tâm tư của thiếu niên vốn đơn thuần, bọn họ nghe nói Phương Hổ là được Lạc Thanh Ngâm chỉ điểm , đều chạy đến trước mặt nàng: "Xin đại tỷ chỉ bảo."
Lạc Thanh Ngâm lại cười nói: "Ta là một người bình thường, không thể chỉ bảo cho các ngươi được. Chân chính có thể làm cho các ngươi biến thành cường giả chính là Lôi Quán trưởng."
Các thiếu niên đều nhìn về phía Lôi Bằng.
Quả nhiên là một nữ tử thông minh, Lôi Bằng trong lòng âm thầm gật đầu, trong đầu tự biết,vị trí lần này nhất định sẽ không sai.
Lạc Thanh Ngâm nhớ tới một việc, hỏi: "Lôi quán chủ, xin hỏi ở đâu có thể kiểm tra thiên phú linh hồn ?"
Lôi Bằng nghe nói qua linh hồn của nàng có vấn đề, trong lòng đoán được sau khi nàng khôi phục bình thường liền nghĩ muốn tận mắt xem thiên phú linh hồn của mình, trong lòng hiểu rõ, "Hoàng Thành,Ấu học phủ, khảo thí điện."
Quả nhiên, hắn nhìn đến trong mắt hào quang sáng ngời của Lạc Thanh Ngâm, phát ra ánh sáng rực rỡ sáng chói như kim cương.
Hắn không nhẫn tâm hắt nước lạnh nàng, "Khảo Thí điện một năm chỉ mở ra một lần, thời gian khảo thí năm nay đã qua , cần đợi đến tháng ba năm sau ."
Tháng ba năm sau? Nàng chờ không kịp. . . . . .
Sau khi Lôi Bằng mang theo đệ tử rời khỏi, Lạc Thanh Ngâm ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái cành trên cây.
Tử Vân Thần không biết từ lúc nào đã rời đi, thiên địa ung dung, chỉ có hoa Ngọc Đường ở trong gió nhẹ lay động.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top