Chương 6: Diễn xuất

Người ở chỗ này, trừ bỏ Tiền gia tam huynh đệ, tất cả đều không vượt qua võ giả cấp hai, bị tiếng quát chấn động của Tiền Kỳ Đa, chỉ cảm thấy hai lổ tai một trận nổ vang, nên cái gì cũng không nghe .

Tạ ma ma ở tuốt đằng trước, đứng mũi chịu sào, tự nhiên càng thêm không chịu nổi, nàng thân thể lay động một cái , thiếu chút nữa ngã nhào ngay tại chỗ, một tiếng quát lớn kia, khiến cho nàng bị nội thương.

Hôm nay chỉ sợ không tốt .

Nàng tính cách cương liệt, dám mạnh mẽ chống đỡ đứng, một dòng máu tươi theo khóe miệng chảy ra.

"Ngươi là ai? Thật không lịch sự khi tự tiện xông vào nhà ta còn bức ép ta, là ai cho ngươi cái quyền lực này?"

Đối mặt với ngoại nhân, Tạ ma ma vẫn luôn luôn kiên cường, mặc dù là đối mặt với ba võ giả tu vu cao hơn nàng, nhưng nàng vẫn như cũ không sợ, lưng áo thẳng tắp, giống như một cây tiêu thương (cây giáo,cây lao).

"Nắm đấm của Tiền mỗ chính là quyền lực!" Tiền Kỳ Đa ra oai phủ đầu thấy hiệu quả đã muốn đạt được, đưa tay  chỉ chỉ "Thân trọng đại thương tàn"  ở trên cáng, "Ngốc nữa nhà ngươi đem con ta đánh thành như vậy, hôm nay phải cho ta một cái cái công đạo, nếu không. . . . . ."

Uy hiếp không cần nói cũng biết.

Tạ ma ma cũng không thèm liếc mắt nhìn tới Bàn Tử  một cái, cười lạnh nói: "Phải không? Nếu biết nhà của ta chính là ngốc nữ, trong nhà của ngươi chính là võ giả cấp hai, ngươi nhưng thật ra nói cho ta biết, võ giả cấp hai của nhà ngươi là giấy sao? Nếu ngốc nữ nhà ta có thể đem võ giả cấp hai đánh thành đầu heo, ta chẳng những sẽ không trách phạt, còn có thể khen một câu đáng đánh!"

Rất suất !

Lạc thanh ngâm ở trên cây tán thưởng.

Tạ ma ma là đại nha hoàn bên người Minh phi, trước đây ở trong phủ tướng quân lớn lên, sau lại vào cung hầu hạ minh phi, đối với đủ loại kỹ xảo này rõ như lòng bàn tay.

Dụng tâm hiểm ác của Tiền KỲ Đa, nàng liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra.

Các thiếu niên vây xem không hiểu chuyện, cảm thấy được Tạ ma ma nói đúng, đều cười rộ lên: "Ha ha,võ giả cấp hai của Bàn Tử là giấy !"

Sắc mặt Tiền Kỳ Đa có chút không nhịn được, Bàn Tử nằm trên cáng nhịn không được bính lên, "Đồ cứt chó nhà ngươi! Chính là ngốc nữ kia đem ta đánh thành như vậy! Nàng lấy chính là cái Mộc côn kia !"

Tạ má má hai tay vòng trước ngực, lạnh lùng cười, nhìn hắn như thế nào diễn tiếp.

Bàn Tử nghĩ đến nàng không tin, vọt tới bên cạnh hồ sen đem cây gậy nhặt lên nói: "Chính là cái này !"

"Thương thế của ngươi rất nặng sao." Tạ ma ma đáy mắt một mảnh lạnh lùng, cười nhạo nói: "Giả bộ cũng không giả bộ cho giống một chút, các ngươi là đến diễn trò sao?"

Sắc mặt tam huynh đệ Tiền Kỳ Đa hoàn toàn đen thành đáy nồi.

Tiễn Kỳ Đa một cái tát đem Bàn Tử phiến quay về trên cáng , "Bị thương thì nằm cho tốt đi!"

Khuôn mặt Bàn Tử yêu thích bị đánh sưng lên, mặt đã béo giống như heo ,giờ càng giống heo hơn.

"Ha ha ha ha. . . . . ." Các thiếu niên cười đến ngã trái ngã phải.

Tiền Kỳ Đa mắt thấy cái trang trọng đại thương tàn trang không được, dứt khoát ở trước mặt mọi người cởi bỏ cuộn băng vải trên người Bàn Tử, "Ngươi xem, đây là vết thương do ngốc nữ nhà ngươi đánh đập ! "

"Thoa Thanh Mộc cao còn muốn nghĩ lừa gạt ta?" Tạ ma ma biết đối phương là muốn gây sự, ngay cả vết thương của Bàn Tử cũng không kiểm tra, trực tiếp bỏ mặt mũi mà giả bộ.

Tiền KỲ Đa trong cơn giận dữ: "Đánh thành như vậy, một câu làm bộ đã nghĩ lừa bịp cho qua? Hôm nay ngươi nếu không bồi thường tiền thuốc men cho con ta và giao cái ngốc nữ nhà ngươi  ra đây, Tiền mỗ chỉ có thể xin lỗi !"

Tạ ma ma một bước cũng không nhường, ánh mắt lạnh như băng như kiếm , "Họ Tiền kia , ta biết ngươi mơ ước cái thôn trang này của ta lâu rồi, nhưng ngươi cũng phải có mệnh thì mới lấy được. Muốn ta giao cho ngươi, có thể. Dạp qua thi thể của ta trước đi !"

Lạc Thanh Ngâm ở trên cây nhìn, trong lòng dâng lên một tia cảm động.

Đời trước chính là một cái ngốc tử, cái gì cũng đều không hiểu, Tạ ma ma cũng không có vứt bỏ nàng , vẫn như cũ giống như dạy người bình thường, mỗi ngày đều dạy nàng học tập tri thức, cho dù biết nàng ngày hôm sau sẽ quên không còn một mảnh.

Sau khi nàng đến.

Tạ má má cũng không có bởi vì nàng thông minh thay đổi mà lợi dụng uy hiếp nàng trả công hơn mười năm qua, mà là vẫn như cũ đứng ở trước mặt nàng,vì nàng một ngày lại một ngày trải qua.

Tạ ma ma  không phải mẫu thân của nàng, so với mẫu thân của nàng làm rất tốt càng làm cho người cảm động.

Nàng đi cả đời, tuy rằng đi tới đỉnh của Kim Tự Tháp , cũng là một bé gái mồ côi, không có hưởng thụ qua quá trình yêu thương nào, mà cả đời này, rốt cục có một Tạ ma ma nguyện ý vì nàng trả giá hết thảy , nàng(LTN) tuy rằng không có thói quen, trong lòng cũng đã nhận định nàng(TMM).

Tạ ma ma là người của nàng, ai cũng không thể động!

Tiền Kỳ Đa giận dữ: "Hảo ngươi cái đàn bà này, xem chiêu!"

Một chưởng đánh ra,dẫn theo cuồn cuộn sấm gió, đánh về phía ngực của Tạ má má.

Một chiêu này, hắn dùng tám phần huyền khí, tính toán một chiêu sẽ đem nàng đánh thành tàn phế, lại cùng nàng tính toán bồi thường.

Các thiếu niên thét chói tai lách mình tránh ra xa,đứng gần sợ ảnh hưởng đến chính mình.Huyền khí của Võ giả lục giai không phải người bình thường có thể chịu đựng được, tác động đến không chết cũng bị thương.

Tạ ma ma biết không thể tránh né, vì Lạc Thanh Ngâm, nàng cũng không chịu trốn, vận khởi toàn bộ huyền khí của bản thân ,muốn chuẩn bị đỡ được một kích kia.

Tiểu thư, lão nô chỉ sợ không thể hầu hạ người được rồi . . . . . .

Đột nhiên ――

Oanh!

Một chưởng kia toàn bộ đánh như đánh vào trên bông cùng lá rụng .

Trước mặt Tạ ma ma , không biết khi nào thì ngưng tụ lại một bức tường lá và hoa Ngọc Đường . Một đóa hoa tưới trắng nõn cùng với lá cây xanh biếc xoay tròn không ngừng, rất là xinh đẹp.

Bàn tay của Tiền Kỳ Đa như đánh trên bông lá rụng , tựa như đánh ở trên vòng quay tròn. (Đoạn này mình ko hiểu lắm nên dịch đại =)))

Hoa như kiếm,lá như đao.

Cả bàn tay của Tiền Kỳ Đa máu tươi đầm đìa, nhìn thấy ghê người.

"Đây là cái yêu thuật gì?"Trên mặt Tiền Kỳ Đa lộ ra thần sắc kinh hãi.

Rõ ràng là võ giả cấp hai, làm sao có thể chắn được lực lượng công kích tám phần của võ giả lục giai hắn!

Còn có, thân thể hắn đã muốn mạnh lên,đao kiếm bình thường đều không thể mảy may thương hắn, vì cái gì chỉ một lá một hoa có thể đâm bị thương hắn?

Dự kiến trọng thương bên trong không có xuất hiện,Tạ ma ma mở to mắt,trong lòng hiểu rõ, xem ra, có người âm thầm chiếu cố  Lạc Thanh Ngâm, mà nàng, dính ánh sáng của Lạc Thanh Ngâm .

Nàng(TMM) cũng không biết, người giúp đỡ nàng(TMM) chính người là ngồi ở trên cây Lạc Thanh Ngâm.

Kiếp trước, lạc thanh ngâm tu luyện chính là nhuyễn ngọc công, nội lực đạt tới cảnh giới cửu trọng cao nhất .

Sau khi xuyên qua , nàng tuy rằng chỉ khôi phục ngũ trọng, nhưng nàng hiểu được nguyên lí của lực, lợi dụng sự xoay tròn của bụi hoa cùng lá rụng , đem lực lượng của Tiền Kỳ Đa đánh tới  chuyển hóa thành lực lượng của bụi hoa và lá rụng.

Chung quy nói lại, xuất chưởng của hắn có bao nhiêu mạnh,lực lượng của hắn càng thêm ngoan độc.

Tiền Kỳ Quảng ở bên này vừa thấy đại ca nhà mình bị thương, lập tức hai đấm đánh ra, bụi hoa cùng lá kia giống như có ánh mắt ở xa, lập tức bay đến trước mặt Tiền Kỳ Quảng, ngăn trở hai đấm của hắn .

Nắm tay đánh ở  giữa bụi hoa lá, kích thích hoa lá bắn ra bốn phía.

Mà Tiền Kỳ Quảng, miễn cưỡng lui ra sau vài bước, long bàn tay bị nứt ra vài đạo vết thương.

Hai huynh đệ nhìn nhau, trong mắt truyền lại một cái thông tin chung.

Hai người bốn quyền súc lực, đẩy dời đi.

"Băng sơn quyền!"

Võ giả lục giai cùng võ giả ngũ giai đồng thời ra tay, hơn nữa sử dụng tuyệt kỹ thành danh băng sơn quyền, Tạ ma ma nếu là bị đánh trúng, chỉ sợ sẽ tan xương nát thịt ngay tại chỗ.

Lạc Thanh Ngâm hít sâu một hơi, chuẩn bị liều mạng bị thương cũng muốn ngăn lại bọn họ ――

Tử Vân Thần âm thanh trầm thấp giống như đàn cổ khảy đàn vui vẻ ở bên tai nàng vang lên, "Ngươi liều mạng cũng không bằng bọn hắn. Nợ bổn vương một cái nhân tình, bổn vương giúp ngươi, như thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top