Chương 2:Tu Luyện

"Tiểu thư, lão nô đã trở lại."

Thanh âm hơi có vẻ mỏi mệt ở bên tai vang lên, đem Lạc Thanh Ngâm từ trong suy nghĩ kéo trở về.

Một phụ nhân ước chừng hơn bốn mươi tuổi bước vào thôn trang, cước bộ lảo đảo,dấu vết của năm tháng để lại rõ ràng trên khóe mắt và mái tóc hơi điểm bạc của nàng, bộ quần áo loan lổ vết máu như tắm trên thân thể xám trắng kia.

Đây là thị nữ bên người của nàng trước kia mẫu thân để lại, người duy nhất trong những năm gần đây không vứt bỏ nàng Tạ ma ma.

"Tạ ma ma, ngươi như thế nào bị thương?"

Một tiếng ân cần tự nhiên thăm hỏi,rơi vào trong tai Tạ ma ma, lại giống như kinh lôi.

Tạ ma ma sợ ngây người.

" Tiểu thư, ngươi thay đổi tốt lắm?"

Không biết qua bao lâu, Tạ ma ma mới kịp phản ứng, ném trên tay thứ gì đó, kích động cùng ung dung nói với Lạc Thanh Ngâm.

Đáy mắt Lạc thanh ngâm một mảnh sáng tỏ, một đôi con ngươi đen như sao thần sắc rực rỡ,sáng chói.

So với người bình thường đều linh động cùng giảo hoạt, làm sao còn có bộ dáng ngu dại lúc trước ?

Thật sự tốt lắm!

Tạ ma ma vui vô cùng,ngay tại chỗ quỳ xuống, gào khóc ra tiếng: "Lão nô rốt cục đợi được đến ngày này ! Trời xanh có mắt ! Trời xanh có mắt a!"

"Tốt lắm! Đừng khóc, trước xử lý miệng vết thương."

Lạc Thanh Ngâm dở khóc dở cười mà đem nàng nâng đứng dậy.

Giờ khắc này phản ứng của Tạ ma ma, làm cho nàng có chút xúc động.

Nàng động tác quen thuộc vén chân váy mở ra miệng vết thương loan lổ máu kia, giúp nàng(TMM) xử lý .

Nàng từ trong trí nhớ biết,trong thôn trang đã không còn thứ gì đáng giá nữa. Tạ ma ma là vì kiếm tiền nuôi nàng, không thể không lên núi săn thú mới bị thương.

"Tại sao có thể cho tiểu thư đến? Lão nô chính mình. . . . . ."

"Không quan hệ, người hiện tại chỉ cần an tâm ngồi ở đó."

Khóe môi Lạc Thanh Ngâm gợi lên một độ cong xinh đẹp , mặc kệ đi đến chỗ nào, có thể gặp được một người tâm địa thiện lương, trung thành với chính mình, quan tâm đến bản thân của mình, đều là chuyện tình vui mừng.

Tạ ma ma cảm động trong mắt lóe nước mắt, nức nở nói : "Tiểu thư , ngươi đã muốn tốt lắm, lão nô lập tức viết một phong thư , nói cho Minh Phi nương nương, cũng làm cho nàng an tâm, được không?"

"Không, trước đừng vội mà nói cho nàng." Động tác của Lạc thanh ngâm dừng một chút, tỏ vẻ phản đối.

Hoàng thất chưa bao giờ thiếu sự dơ bẩn, nàng cảm giác, có thể ở Vô Danh trang sống tốt đến bây giờ, đúng là bởi vì cái danh tiếng phế vật ngu dại này, nếu là bị người biết không si không ngốc, chỉ sợ tiếng mừng chưa tới, ám sát giả đã đến trước rồi.

-------

Cuối mùa xuân,hoa Ngọc Đường nở tràn đầy một cây,gió lướt tới thanh mát nhẹ nhàng,từng cành hoa cung từ từ lay động,mỹ lệ động lòng người.

Lạc Thanh Ngâm ở dưới bóng cây,giữa khoảng cách của các tia nắng ban mai xuyên thấu qua hoa Ngọc Đường , nhỏ vụn quang mang theo đóa hoa lay động rơi ở trên người của nàng, giống như nàng là tinh linh của hoa Ngọc Đường.

Ngẫu nhiên có vài cánh hoa rụng ở trên người của nàng, làm quần áo nàng trắng thêm trong sạch thuần khiết,lại tăng thêm ba phần linh khí.

Trong tay đang cầm quyển sách《 võ đạo tu luyện 》tìm ra từ trong phòng, lạc thanh ngâm chăm chú đọc , quyển sách này thật lâu không ai lật xem qua, mặt trên tích thật dày tro bụi.

Nàng lật lật quyển sách, đối với đạo lý quan trọng của việc tu luyện ở thế giới này đã thêm hiểu biết.

Võ giả cùng người thường có sự khác nhau,trong vòng  đan điền( vùng ở dưới rốn ) của người võ giả, có thể ngưng tụ một cỗ nội lực, tên là huyền khí.

Tụ huyền  là huyền tức cần nhập môn, lấy kĩ năng cơ bản,tiêu chuẩn đến rèn luyện thân thể, điều chỉnh thân thể, nói đơn giản chính là tẩy tủy phạt cốt, chú liền thân cơ . Một khi thành công tụ huyền,lực lượng của thân thể so với người bình thường mạnh hơn mấy lần.

"Tạ ma ma." Lạc thanh ngâm thu sách vở về, thanh âm thanh thúy hướng bên trong chõ trồng rau kêu một tiếng.

"Đến đây.

" Tạ ma ma từ chỗ trồng rau đứng lên, lưng có chút còng xuống, đi đứng vẫn chưa nhanh nhẹn, có vẻ có chút cố hết sức.

"Tạ ma ma, ngươi có thể dạy ta tu luyện võ đạo sao?"

Tạ ma ma kinh ngạc một chút, thấy quyển sách trên tày liền lập tức hiểu rõ.

Tuy rằng nói năm đó đo được chính là linh cấp linh hồn,nhưng nàng hiện giờ không hề ngu dại, chung quy cũng nên thử một lần.

Nếu là có thể tu luyện, trong cung khẳng định nguyện ý đón nàng trở về, mẫu thân của nàng Minh Phi cũng có thể từ trong lãnh cung đi ra.

"Thật tốt quá, lão nô hiện tại tìm sách, chỉ cần có thể thành công ngưng tụ huyền khí,là có thể tu luyện."

Tạ ma ma là võ giả cấp hai, không đủ để làm sư phụ của nàng,nhưng dẫn nàng nhập môn lại không thành vấn đề.Ở trong cung, Minh Phi trong lòng ngóng trông chờ nữ nhi một ngày kia có thể giống người bình thường có thể tu luyện, không cần lén lút gửi thư cho Tạ ma ma.

Lạc Thanh Ngâm dựa theo như lời trong sách nói, ngồi xếp bằng dưới tàng cây, vứt bỏ tạp niệm, hô hấp đều đặn, tiến vào cảnh giới quên mình.

Khe hở của ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây dừng ở trên mặt của nàng, sáng lên quang mang trong suốt,các phần tử huyền khí của thiên địa trong lúc đó  phía sau tiếp trước thấm nhập thân thể của nàng, bên ngoài thân thể nàng, lộ ra những hạt châu sáng óng ánh giống nha.

Trong kinh mạch trống rỗng, xuất hiện một dòng nước chảy nhỏ giọt, càng tụ càng nhiều, cuối cùng hợp thành dòng suối, ồ ồ chảy xuôi.

Nếu theo như lời của Tạ ma ma,lúc sau khi  huyền khí tiến vào trong cơ thể, trải qua toàn thân kinh mạch chuyển động, chỉ cần có thể thành công tụ hợp tại đan điền, có thể tụ huyền thành công.

Nàng theo phương thưc chỉ dạy của Tạ ma ma , một đường thực thông thuận,nhưng sắp đem tới chỗ đan điền lại giống như bị một cánh cửa vô hình ngăn trở, không qua được.

Chỉ có phá tan cánh của vô hình này.

Lạc thanh ngâm lần lượt thử nghiệm, lần lượt công kích vào, mỗi một lần đánh vào đều chịu sự đau đớn kịch liệt.

Bất kể đau như thế nào, nàng đều ngồi vững như núi.

Đột nhiên, "Phốc" một tiếng, huyền khí nổ tung, Lạc Thanh Ngâm kêu lên một tiếng đau đớn, mở to hai tròng mắt.

Trên trán, tiết ra mồ hôi tinh tế.

Lại không thành công. . . . . .

Đến tột cùng là xảy ra vấn đề gì ?

Nguyên do là vì linh cấp linh hồn?

Xem ra, nàng muốn đích thân tra xét cái gọi là  linh cấp linh hồn kia là cái trò gì.

Lạc thanh thở dài nhấc cao khóe môi, lộ ra một chút mỉm cườitrong trẻo nhưng lạnh lùng.

Bên ngoài Vô Danh trang , lấy Bàn Tử cầm đầu cùng vài tên thiếu niên đầu hướng vào trong dò xét.

Sự tình cách mấy ngày, bọn họ không có nghe được tin tức Lạc Thanh Ngâm chết đuối, lá gan lại lớn , xem đúng là Tạ ma ma đi ra cửa, liền lại tìm tới cửa tìm việc vui.

Bọn họ nhìn thấy Lạc Thanh Ngâm ngồi ở dưới tàng cây, liền lặng yên không một tiếng động vây quanh lại đây.

Lạc Thanh Ngâm đôi mắt cụp xuống, lông mi thật dài che lại sắc thái của đáy mắt, ánh mặt trời ở trên người của nàng chiếu ra vầng sáng nhợt nhạt, nàng ngửa mặt lên,mắt hé mở, phun ra một chữ: "Cút !"

Di? Làm sao không giống ?

Bàn Tử nhạy bén phát hiện không đúng, người tài đều bị ngu dại nhiều năm như vậy, còn có thể thông minh sao?

"Ha ha, không phải là muốn dọa ta đi? Ta chính là bị dọa a." Bàn Tử vỗ ngực, làm bộ sợ hãi địa kêu lên.

Vừa dứt lời, oành!

Một quyền nặng nề mà đánh ở trên mũi của Bàn Tử.

Bàn Tử không dự đoán được nàng hội đột nhiên ra tay, càng không có dự đoán được một cái phế vật ngu dại nhưng lại đột nhiên có thân thủ tốt như vậy, chờ ý thức được không đúng, người đã bay ra ngoài,hai dòng máu từ trong xoang mũi ào ạt tuôn ra.

"Muốn chết!"

Bàn Tử lập tức liền phản ứng lại, quát lên một tiếng lớn,khởi động toàn thân huyền khí, giống cái đầu của con chó lớn, tốc độ tăng trưởng vài lần, sấm gió mang theo mờ mờ ảo ảo, đánh về phía Lạc Thanh Ngâm.

Khóe miệng Lạc thanh ngâm gợi lên một chút độ cong trong trẻo nhưng lạnh lùng , trong con ngươi chớp động ánh sáng nhàn nhạt.

Đây là huyền khí?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top