Chương 9 + 10
Chương 9
Mãi một thời gian dài sau này, Trần Nhược Vũ cũng không gặp lại được Mạnh Cổ. Các hóa đơn bệnh viện, là Lương Tư Tư giúp cô một tay chạy một chuyến. Nghe nói sắc mặt của Mạnh Cổ thật không dễ chịu gì, làm Trần Nhược Vũ sợ tới mức cửa cũng không dám ra ngoài.
Né tránh một thời gian vẫn là có hiệu quả, sau lần đó cô không dám bước ra khỏi cửa nửa bước tránh cái loại "Lãng mạn hù chết người" vô tình gặp được kia. Bệnh viện, siêu thị, còn có quán cà phê, cô đều không có dám tới nữa.
Thật ra thì Trần Nhược Vũ cảm thấy những lời đó của Mạnh Cổ nói đúng, hai người bọn họ thật không thích hợp.
Hắn tỉnh táo nên sáng suốt, đã sớm biết nên hiểu được. Mà cô mù quáng nên choáng váng, đụng tường rồi mới biết đau.
Giữa bọn họ từ đó đến này khoảng cách như cách một đường biển vậy. Không chỉ là bởi vì cuộc sống thường nhật bất đồng, không chỉ là bởi vì tính tình cá tính khác biệt, cũng bởi vì cô có bao nhiêu hành động cử chỉ xấu xí, mất mặt đều đã thể hiện ra trước mặt hắn cả rồi.
Hắn biết rõ cô không phải thích hắn mới theo đuổi, hắn thậm chí còn biết cô chọn chọn lựa lựa, giữa Lôi Phong cùng hắn làm một sự so sánh lựa chọn, Lôi Phong có vị hôn thê, cho nên mới có thể đối với hắn xuống tay. Khi nghĩ về người phụ nữ không màng đến tình cảm chỉ biết thực dụng như vậy, điều này cũng làm cho Trần Nhược Vũ cảm giác mình rất mất mặt.
Côrất muốn nói, cô không phải cái loại phụ nữ thay đổi thất thường đó, chỉ biết với tay lên cao, coi trọng vật chất tiền của mà bỏ rơi tình cảm. Hi vọng tìm người đàn ông có điều kiện thật tốt cùng nhau sống qua ngày, ý niệm như vậy không có gì sai. Mà người đàn ông có điều kiện tốt, không phải là lúc nào cũng có thể gặp gỡ, cho nên gặp được liền chủ động tích cực chọn lựa hành động, nên cũng không có gì sai trái.
Như vậy cũng tốt so với đi xem mắt, lần đầu tiên thấy mặt có lẽ không có yêu đương, nhưng là nếu như điều kiện đối phương không tệ, cũng sẽ nguyện ý kết giao tiến tới timg hiểu một chút, đây không phải là đạo lý giống nhau sao?
Tình cảm là có thể dần xây dưng rồi từ từ vun đắp.
Được rồi, Trần Nhược Vũ cũng thừa nhận, giải thích như vậy mặc dù có chút đạo lý, nhưng là có chút yếu ớt. Cũng là một dạng giống như lúc cô bị tóm gáy tại chỗ khi cùng người khác vu oan Mạnh Cổ, cảm giác thực bất đắc dĩ khi mà muốn giải thích mà không thể giải thích được.
Tóm lại, cô nhất định trong mắt hắn không phải là một cô gái đáng yêu gì.
Cho nên hắn rất rõ ràng cự tuyệt cô, hắn nói cả hai làm bạn bèlà tốt rồi.
Nhưng cô không muốn cùng hắn làm bạn bè . Cô thích hắn, cho nên không có cách nào cùng hắn làm bạn bè. Cô cũng không muốn như vậy, đã hoàn toàn phá hư hình tượng của mình sau lại thích đối phương, những việc ngu ngốc này cô thật không muốn tiếp tục duy trì nữa. Nhưng nếu chuyện đã xảy ra, cô cũng chỉ có đối mặt với nó. Cô muốn lặng lẽ chặt đứt sợi dây tình cảm này, dập tắt ngay ngọn lửa tình yêu nhỏ khi mới nhen nhóm lên.
Cho nên cô không có ý định gặp lại hắn nữa, cô muốn tiếp tục là cô bình thường như trước kia vượt qua sự hỗn loạn này, có lẽ sau này cô sẽ tìm được đối tượng thích hợp, nói chuyện yêu đương một chút, rồi tính toán đến việc kết hôn.
Nhưng đầu tiên, cô phải sống sót chống đỡ trước mắt mấy chuyện xui xẻo liên tiếp này mới được.
Gần đây vận mệnh Trần Nhược Vũthật là tồi tệ, tệ đến nổi không thể nào tồi tệ hơn được nữa.
Xui xẻo đầu tiên là việc, là bị hai gã đàn ông ác độc quỵt nợ đánh. Trần Nhược Vũ mặc dù rất sợ phiền phức rác rưởi, nhưng trong chuyện này quan trọng cũng là quyết tâm đạo đức trong công việc. Cô lê một thân thương tích chạy đến đồn cảnh sát, thậm chí tham khảo ý kiến một luật sư tư nhân, tính toán nếu cần thiết liền kiện chết bọn họ mới thôi.
Lương Tư Tư nhìn cô bôn ba như vậy rất lo lắng."Bọn họ có khi nào trả thù cậu không vậy?"
"Cũng có thể."
"Cậu có sợ hay không?"
"Sợ." Trần Nhược Vũvỗ vỗ vào túi xách: "Cho nên tớ mua bình xịt hơi cay phòng vệ."
Cô nhìn Lương Tư Tư, cầm tay của cô ấy."Nếu như mà tớ xảy ra chuyện, thì phải dựa vào cậu giúp đỡ hộ tớ rồi. Cậu giúp tớ một tay thông báo cho người nhà tớ biết. Tớ có mua cho mình bảo hiểm, người được hưởng quyền lợi là mẹ tớ. Các tài khoản ngân hàng những thứ đó không có gì phải quan tâm, bởi vì bên trong không có tiền gì. Còn có bạn bè tốt của tớ là Cao Ngữ Lam, nếu là tớ thật sự có gặp phải bất hạnh, đến thời điểm cuối cùng hãy thông báo cho cô ấy nhé."
"Tốt lắm, tốt lắm." Lương Tư Tư ngắt lời Trần Nhược Vũ."Trách nhiệm lớn lao này, ngàn vạn đừng ủy thác cho tớ. Chính cậuhãy tự cẩn thận, nếu không thật sự xảy ra chuyện, cuối cùng phát hiện nhờ không đúng người, tớ sợ cậu chết mà không nhắm mắt được."
"Xem cái kiểu hứa hẹn của cậu này."
"Cậu cũng đừng có viễn vong nữa. Chuyện này có thể kết thúc như vậy đi, hai người đàn ông kia không phảilà dạng người tốt gì cả đâu."
Trần Nhược Vũ gật đầu, trong lòng cũng sợ hãi, nhưng lại không cam lòng bỏ qua như vậy. Cô đời này nhát gan sợ phiền phức, e rằng chỉ có một lần này nên liều mình anh dũng một phen, không vì cái gì khác, liền vì chính bản thân cô, nên cô phải kiên trì.
Nhưng may mà khác hàng kia của cô ấy cuối cùng đã có thể lấy được toàn bộ tiền bồi thường, điều này làm cho trong lòng cô cóbiết bao nhiêu là an ủi.
Nhưng hệ quả của việc này vẫn còn, công ty đối với Trần Nhược Vũ không có việc gì đi gây sự biểu hiện rất bất mãn. Ngay lập tức một vài lãnh đạo công ty thăm hỏi đến, chuyện cô làm như vậy chính là gây thêm phiền phức cho công ty, chẳng những gây phiền toái, còn không để ý gì tới lợi ích của công ty. May mắn cho Trần Nhược Vũ là cấp trên trực tiếp của cô vẫn luôn bảo vệ cô. Thế nhưng mấy ngày liên tục không ngừng bị yêu cầu đi họp và phát biểu, làm cho tấm trí lẫn thể lực chống chọi của Trần Nhược Vũ quá mệt mỏi.
Trong thời gian này Mạnh Cổ có gọi đến cho Trần Nhược Vũhai cú điện thoại, cô đều không dám nhận. Côchỉ nhìn chằm chằm cái tên Mạnh Cổ trên màn hình điện thoại sáng lên, cho đến khi thấy ánh sáng màn hình tắt xuống, tiếng chuông dừng lại.
Người nhà Trần Nhược Vũcũng gọi cho cô mấy cuộc điện thoại liên tiếp, thậm chí nói với cô là có họ hàng sắp tới sẽ đi đến thành phố A, muốn Trần Nhược Vũtiếp đón. Còn nói muốnđến ở nhờ nhà Trần Nhược Vũ mấy bữa, còn muốn Trần Nhược Vũ mang người họ hàng này đi thăm quan công ty nơi cô làm một chút.
Đây quả thực là muốn cô chết mà. Đừng nói gì đến căn phòng nhỏ thuê trọ của cô không có chỗ cho người họ hàng này ở nhờ, ngay cả khi có chỗ ở cũng không thể cho ở được. Hai cô gái đang ở chung một phòng trọ, bỗng nhiên một người đàn ông chui vào ở chung thì thật khó coi? Trần Nhược Vũ có lúc thật không cách nào hiểu được suy nghĩ của người nhà của mình. Còn muốn đem người ta đến công ty đi tham quan một chút, loại ngừoi dân tỉnh lẻ quê mùa thích khoe khoang này thực làm cho cô cảm thấy mất mặt. Hơn nữa công ty của cô cũng không bề thế gì, cô nào dám nói cô chính là bán bảo hiểm.
Trần Nhược Vũ lấy vài cái cớ qua loa để từ chối việc tiếp đón người họ hàng này, thậm chí nói dối là mình phải đi công tác xa. Nhưng cô là không nghĩ tới, chuyện cô làm nghề bán bảo hiểm, vẫn là bị lộ ra.
Ngày đó cô cùng quản lý ở một quán cà phê đang tư vấn nói chuyện với một khác hàng, sau khi khách hàng đi rồi, quản lý ngồi lại tận tình khuyên bảo nói cô hết nửa giờ. Đơn giản đúng là dạy dỗ cô làm người xử sự phải hiểu, lần trước cô giúp khách hàng đến nỗi gây chuyện chính là quá thiếu suy xét v.v... Trần Nhược Vũ buồn bực không lên tiếng, cúi đầu nghe giáo huấn. Cho đến lúc rời đi, lại phát hiện bàn sát vách bên cạnh, lại là cha của đối thủ một mất một còn của cô người bạn bè Tề Na. Cô biết ông tôi, ông tôi đương nhiên cũng biết cô là ai, nhìn thấy được biểu thích thú bên trong của ông tôi,cô biết cô làm nghề bán bảo hiểm vả lại đang bị quản lý nhắc nhở, răn đe đủ mọi chuyện, làm cho ông tôi vô cùng khoái trá.
Trần Nhược Vũ vội vã rời đi, nhưng mà trong nội tâm lại bị một tảng đá lớn đè bẹp đến chết.
Người này, nhất định sẽ kể hết sự tình cho Tề Na . MàTề Na đối vớiđầy oán giận, nhất định sẽ thêm mắm thêm muối chung quanh câu chuyện. Cô thậm chí đang suy nghĩ Tề Na có thể hay không sẽ cố ý chạy qua nhà cô một chuyến, cùng ngừoi mẹ vĩ đại của cô tâm sự, để thể hiện cảm tình và sự tiếc nuối của mình đối với sự thất bại này vào con gái của mẹ cô.
Tất cả mọi chuyện xui xẻo cứ liên tuch đổ dồn đến, Trần Nhược Vũ đã bị đánh bại hoàn toàn.
Cô mới vừa thất tình, cô lén lút không nhận điện thoại đắc tội với người trong lòng của cô. Cô lừa gạt người trong nhà, sẽ đến lúc phải lập tức bị vạch trần rồi. Cô bị cái người đáng ghét chế giễu, sẽ rất nhanh trở thành trò cười trong mỗi câu chuyện xã giao của cái thành phố nhỏ kia. Cô bị người ta đánh, hung thủ còn không có đền tội, người thân của cô vẫn tồn tại nguy hiểm. Công việc của cô tràn ngập bấp bênh, cấp trên đối với cô quan sát chặt chẽ. . . . . .
Trần Nhược Vũ mấy ngày đó ngay cả tinh thần than thở cũng không có.
Điện thoại của cô không ngừng vang lên. Hai gã ác nhân liên tục gọi đến, chửi thề, nói muốn cho cô đẹp mắt. Ở bên kia nhà cô, mẹ cô luôn hỏi cô rốt cuộc có phải đi công tác hay là không, lúc nào thì trở về thành phố A, người họ hàng sắp đi đến đó rồi. Lại thêm người bạn lui tới không nhiều lắm Dương Dương lâu lâu mới liên lạc nói cho cô biết, Tề Na gần đây đi tuyên truyền một chút tin tức không tốt về cô, nói ra để cho cô biết mà có chuẩn bị một chút tâm lý.
Chuẩn bị ư? Cô có thể chuẩn bị cái gì được chứ?
Điện thoại vừa kêu lên ngay cả tim gan cô liền run sợ .
Vì vậy cô bất kể tất cả, vừa đúng phí điện thoại đã hết, cô không nạp tiền nữa, mặc nó ngoài vùng phủ sóng. Giả chết mấy ngày, cuối cùng hạ quyết tâm, dứt khoát biến mất vài ngày. Cô muốn cách xa những thứ làm cho côsuy sụp này, cô muốn một lần nữa bắt đầu lại.
Cô không tin cô còn có thể tiếp tục bị xui xẻo ập đến, cô cũng không tin còn có chuyện gì xui xẻo hơn chuyện này.
Nhưng cô sai lầm rồi.
Chuyện xui xẻo hơn, hiển nhiênlà có thật!
Cô bị viêm dạ dày cấp tính, lại phải nhập viện rồi!
Cô cũng chỉ là tâm tình không tốt uống một lon bia ăn một chén Ma Lạt Thang, như vậy liền bị viêm dạ dày cấp tính phải vào bệnh viện. Trần Nhược Vũ ôm bụng nằm ở trên giường bệnh quả thực muốn khóc.
Duy nhất có thể may mắn là, lần này cô tỉnh táo tự mình lựa chọn bệnh viện. Cách cái bệnh viện của gã Mạnh Cổ kia khá xa, cách những người biết cô cũng thật xa.
Cô cần được một mình.
Nhưng là ở một mình cũng không có làm cho tâm tình của cô tốt hơn, cômềm yếu hơn, cô rất khổ sở, cô thật muốn trốn đến một nơi mà không một ai biết được chỗ của cô.
Trần Nhược Vũ cũng không biết, lúc này cô đang nằm viện, bạn bè của cô cũng đang tụm lại tụ tập nói về cô.
Chương 10
Trần Nhược Vũ mất tích!
Chuyện này Trần Nhược Vũsau khi bị Cao Ngữ Lam tìm được mới biết.
Thì ra là Tề Na ở quê nhà bên kia thành phố C thật thêm mắm thêm muối gióng trống khua chiêng giúp cô rêu rao tuyên truyền một phen. Cô là nghề bán bảo hiểm vả lại bộ dạng khúm núm nghèo rớt mùng nói chuyện với người khác để cho tất cả mọi người đều biết. Trần cha, Trần mẹ nghe được tin tức như thế tự nhiên thất kinh, gọi điện thoại cho cô, kết quả là gọi cô liên tục mấy ngày điện thoại vẫn không thông, điện thoạị đã tắt máy . Vì vậy Trần cha Trần mẹ bị dọa cho sợ hãi.
Hai vợ chồng già không liên lạc được với con gái, không thể làm gì khác hơn là nhờ bạn bè của con mìnhgiúp đỡ. Vì vậy Dương Dương suy nghĩ đủ cách, cuối cùng nhắm mắt tìm tới người nhà của Cao Ngữ Lam, hỏi xin Cao cha, Cao mẹ số điện thoại của Cao Ngữ Lam, mới tìm được Cao Ngữ Lam. Cô ấy hi vọng Cao Ngữ Lam cùng sống ở thành phố Acó thể giúp một tay tìm kiếm giùm Trần Nhược Vũ.
Cao Ngữ Lam nghe hỏi cũng là thất kinh, một khoảng thời gian không thấy, thế nào Trần Nhược Vũ cư nhiên huyên náo mất tích. Vì vậy Doãn Tắc, Lôi Phong, còn có Mạnh Cổđã bị kinh động, mọi người thông qua đủ mọi cách tìm kiếm, rốt cuộc tìm được Trần Nhược Vũ ở bệnh viện .
"Tớ đã đổi số điện thoại mới, còn chưa kịp thông báo cho mọi người." Trần Nhược Vũrất chột dạ nói những lời này. Trên thực tế, chuyện đổi số điện thoại này cô một kéo hai kéo, muốn kéo dài tới cuối cùng, nhưng mà công việc thì thực gấp gáp, nói không có điện thoại di động làm sao nói chuyện công việc được, làm thế nào liên lạc với khách hàng? Vừa thông suốt được điều này, Trần Nhược Vũ lúc này mới lề mà lề mề mà chuẩn bị đi làm. Vì côvẫn là bị chứng sợ hãi tiếng chuông điện thoại, nên không muốn cóđiện thoại. Nhưng là cuối cùng cô vì bị viêm dạ dày cấp tính phát tác, ngã xuống ngay tại trên đường đi đến của hàng buôn bán sim số điện thoại.
Trần Nhược Vũ thật ngại ngùng, mặc dù cô biết mình cùng mọi người mất liên lạcc là rất vô trách nhiệm, nhưng không nghĩ tới chuyện này sẽ gây ra rắc rối lớn như vậy.
Sự tình huyên náo như vật cứ coi như xong, nhưng còn ồn ào đem Mạnh Cổ cũng tới đây, điều này làm cho cô trong lòng đặc biệt khó chịu.
Lần này thì tốt rồi, ấn tượng cô trong lòng hắn khẳng định lại kémgấp hai lần
Tùy hứng, hồ đồ, ngây thơ, bất hiếu, đần độn. . . . . . Than ôi!
Sắc mặt Mạnh Cổ rất khó coi, bất quá khi trước mặt Cao Ngữ Lamcùng Doãn Tắc, phản đối cô là lời nói gì khó nghe, chỉ là đi tìm y tá trưởng của Trần Nhược Vũ tán gẫu, lúc trở lại tuyên bố Trần Nhược Vũ phải đến lúc xuất viện.
"Á, tôi hôm nay hỏi rồi, bác sĩ nói không được, phải đợi ngày mai."
"Cô là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?"
"Đương nhiên chính là anh." Trần Nhược Vũ bĩu môi, trong lòng mặc dù không phục, nhưng cô làm chuyện xấu, chột dạ, có chút không dám chọc hắn.
"Bác sĩ cùng bác sĩ tiến hành một cuộc trò chuyện xung quanh chuyên ngành, kết luận là cô tiếp tục nằm viện tác dụng chính là làm giàu thêm cho bệnh viện, cho nên cô hôm nay là có thể xuất viện, cô muốn ra viện hay không muốn ra?"
"Muốn, muốn." Đương nhiên là muốn ra, cô hiện tại không còn có chút suy nghĩ nào thực chỉ muốn khóc mà thôi, có thể tiết kiệm một chút là tốt một chút rồi.
Vì vậy Trần Nhược Vũ xuất viện.
Mạnh Cổ lái xe, trước tiên đem Cao Ngữ Lam cùng Doãn Tắc đưa về nhà, sau đó sẽ đưa Trần Nhược Vũ.
Trần Nhược Vũ tương đối khẩn trương, nhưng cô không dám đề nghị đưa cô về trước rồi lại đưa Cao Ngữ Lam bọn họ về sau, côlàm những người bạn này bôn ba lo lắng, mệt mỏi, trong lòng cô áy náy, cho nên dọc theo đường đi thành thành thật thật, nửa điểm dị nghị cũng không dám có.
Thật may là Cao Ngữ Lam vẫn theo cô nói chuyện, hai cô gái hẹn nhau cùng cố gắng tiến lên, cùng nhau quyết chí tự cường. Doãn Tắc thì tại một bên kháng nghị, mãnh liệt yêu cầu Cao Ngữ Lam không thể xem nhẹ hắn. Hai vợ chồng son nhất thời cùng nói, liếc mắt đưa tình, chọc cho Trần Nhược Vũ cười trộm. Nở một nụ cười mỉm, chỉ chớp mắt, ở trong kính chiếu hậu cùng ánh mắt của Mạnh Cổ đụng phải, cô theo bản năng co rụt lại.
Mạnh Cổ không biến sắc, đưa ánh mắt dời đi. Nhưnglòng của Trần Nhược Vũ “ầm ầm” nhảy dồn dập.
Mạnh Cổ đem Cao Ngữ Lam cùng Doãn Tắc đưa đến chỗ ở của họ, nhưng vẫn dừng không có lái xe đi. Trần Nhược Vũ muốn hỏi hắn chờ cái gì, suy nghĩ một chút còn là câm miệng, lặng lẽ cùng ngồi chờ.
Đợi nửa ngày, Mạnh Cổ chợt mở miệng, "Ngồi vào ghế trước ! Thế nào, xem tôi là tài xế của cô chắc?"
Trần Nhược Vũ đột nhiên tỉnh ngộ, cô đỏ mặt lên, cuống quít mở cửa xe chuyển đến ngồi trước.
Ngồi vững vàng, đợi một hồi lâu Mạnh Cổ đại gia vẫn còn chưa lái xe đi.
Trần Nhược Vũ có chút bất an, len lén liếc hắn một cái. Lại thấy hắn trừng cô, "Không cài dây an toàn à?"
"À,ờ." Vội vàng đem dây an toàn đeo vào.
Nhưng Mạnh Cổ còn không đi, hắn đưa di động móc ra, đưa cho Trần Nhược Vũ .
Trần Nhược Vũ nghi ngờ nhìn, nhận cũng không đúng, không nhận cũng không đúng, cuối cùng ngập ngừng nói: "Tôi có điện thoại di động rồi."
Mạnh Cổ liếc cô một cái, "Tôi có nói là đưa tặngcô điện thoại di động nàysao?"
Trần Nhược Vũ đỏ mặt lên, còn nói: "Bác sĩ Mạnh di động thật mang phong cách cao cấp phương tây." Cứ đem điện thoại di động đưa tới như vậy lại không nói lời nào, quỷ mới biết hắn muốn làm cái gì, cô tùy tiện khen ngợi, xin đừng khách khí.
"Cám ơn." Mạnh Cổ tức giận."Xin vui lòng nhập số điện thoại di động của cô vào trong cái điện thoại cao cấp phong cách phương Tây này."
"Tôi sẽ không mất tích nữa đâu."
"Rất tốt, nhưng việc đó cùng việc cho tôi số điện thoại cũng không có gì là mâu thuẫn." Hắn dứt khoát đem điện thoại ném trên đầu gối cô.
Trần Nhược Vũ cắn môi, cúi đầu nhìn chằm chằm nhìn di động kia, thật lâu rốt cuộc thừa nhận, "Số điện thoại mới vẫn chưa có làm."
"Đầu cô rốt cuộc bên trong đựng gì thế?" Thái độ hung dữ lại làm cho Trần Nhược Vũ có chút không chịu phục.
"Đại não tiểu não cùng bộ óc."
Mạnh Cổ liếc cô một cái, "Còn rất chuyên nghiệp như vậy sao?"
"Là bình thường thôi."
"Cô làm người xử sự cũng như vậy biết thưởng thức thì tốt rồi." Mạnh Cổ khởi động xe, thật nhanh lên đường.
Trần Nhược Vũ cắn môi, nhịn xuống kích động không có cãi lại. Phải cố khắc chế lực, cuộc sống còn có hi vọng.
Mạnh Cổ lại liếc cô một cái, cô thực sự muốn trừng một cái đáp trả. Nhịn xuống, khắc chế.
Nhưng khi cô nhìn thấy Mạnh Cổ lái xe đến của hàng buôn bán sim số điện thoại, cô trợn tròn mắt, thì ra là không phải cứ khắc chế chính mình là mọi việc sẽ được.
"Tôi. . . . . ." Mới vừa mở miệng liền bị trợn mắt nhìn.
Mạnh Cổ dừng xe xong, quay tới cửa xe bên này đẩy cô ra."Xuống, đi làm số di động của cô. Đừng tìm lấy cớ chớ trì hoãn, xuống xe."
Côxuống xe rồi, nhưng hắn vẫn còn ở đó giáo huấn.
"Cùng bạn bè mất liên lạc coi như xong, cô còn dám cùng người trong nhà náo loạn mất tích, cô không nghĩ đếntâm tình cha mẹ mình sao? Muốn tránh bất cứ người nào hay chuyện gì, liền bỏ đi số điện thoại là có tác dụng sao? Là người lớn như vậy rồi, cũng không phải là đứa bé, cô rốt cuộc là suy nghĩ như thế nào? Chuyện ngây thơ như vậy cô cũng làm? Không chỉ mỗi người trong nhà của cô sẽ lo lắng, bạn bè của cô cũng sẽ lo lắng, cô đem mọi người làm sợ tới mức náo loạn, cô còn thoải mái cho được?"
"Chính là băn khoăn nên mới đứng ở nơi này bị anh mắng, nếu không tôi sớm quay đầu bước đi rồi." Trần Nhược Vũ nói giọng thật nhỏ, không dám lớn tiếng.
"Cô là nói cái gì?"
"Không nói gì."
"Trần Nhược Vũ."
"Tôi nói, Bác sĩ Mạnh thật là người tốt, bác sĩ như lòng cha mẹ, tôi hiện tại rốt cuộc đã hiểu rõ." Hừ, mới ba mươi tuổi, mà ông con kia, cho là mình là cha cô luôn rồi đấy, càu nhà càu nhàu suốt ngày.
Trần Nhược Vũ không dám ngẩng đầu, từ đỉnh đầu cho đến chân tóc cũng có thể cảm nhận được Mạnh Cổ là đang trừng trừng nhìn cô. Hắn trừng đủ rồi, áp tải vào cửa hàng buôn bán sim số làm thẻ điện thoại.
Trần Nhược Vũ đứng ở trước quầy, nghe Mạnh Cổ tự chủ trương nói với nhân viên mậu dịch nói cô muốn làm số điện thoại mới, Trần Nhược Vũ không lên tiếng, cô móc bóp ra, hướng về phía nhân viên mậu dịch khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười, yên lặng trưng ra ngay trong ví tiền chỉ còn sót 21 đồng 5 tệ
Khuôn mặt của anh chàng nhân viên mậu dịch có chút cứng lại, theo bản năng nhìn về phía Mạnh Cổ. Mạnh Cổ cũng không nói chuyện, ngay trước mặt Trần Nhược Vũ, yên lặng móc ra một tấm thẻ tín dụng.
"Cô nợ tôi tiền." Mạnh Cổ tuyên bố. Trần Nhược Vũ không biết nên phản ứng như thế nào, vì vậy đành lặng im.
Số mới rốt cuộc làm xong, bác sĩ Mạnh Cổ lấy cái điện thoại cao cấp phong cách tây đem mã số này lưu lại, vì vậy hắn lại áp cô đẩy về trong xe.
"Đi về nhà thì liền gọi điện thoại về cho người trong nhà, biết không?"
"Ừ." Trần Nhược Vũ mặt mày ủ ê. Cú điện thoại này thật không biết phải gọi như thế nào đây, vừa tưởng tượng tới người trong nhà sẽ có phản ứng cùng sắp tới luân phiên oanh tạc cô liền tê dại cả da đầu.
"Ngày mai cô mời tôi ăn cơm, tôi sáu giờ tan việc."
Mặt của Trần Nhược Vũlập tức từ sầu khổ biến thành kinh hãi.
"Thế nào, không muốn sao? Cô suy nghĩ một chút đi cô từ bệnh viện lén đi, làm cho tôi mệt mỏi vì cô khắc phục hậu quả, tôi làm bác sĩ lâu như vậy, còn chưa có bệnh nhân lén lút bỏ đi như vậy, mặt của tôi cũng bị côquăng đi cả rồi. Còn nói là đây là bạn bè, có kiểu đối đãi bạn bè như vậy sao? Tiếp đó cô cũng không nhận điện thoại của tôi, làm cho tôi cũng vậy không biết cô chết ở ngóc ngách nào rồi. Sau đó cô lại náo loạn mất tích, tôi còn phải giúp đỡ mọi người cùng nhau tìm cô. Chính cô tính tính toán toán, cô nợ tôi bao nhiêu tình người, để cho cô mời ăn cơm còn uất ức cô sao?"
Trần Nhược Vũ nào dám nói uất ức, vì vậy cô nói: "Bác sĩ Mạnh, tôi gần đây rất nghèo."
"Tại sao nghèo?"
"Hai lần nhập viện, tốn không ít tiền. Cộng thêm hai tháng này vì cái chuyện khách hàng đó, tôi cũng vậy không thể ký thêm bao nhiêu hóa đơn, thiếu chút nữa căn bản tiền lương cũng cầm không có nổi. Tôi vốn là không có tiền gì gửi ngân hàng. Tôi bây giờ còn thiếu người khác tiền, thật là một chút tiền cũng không có. Tối về phải gặm mỳ ăn liền, thật rất nghèo. Hơn nữa, tôi mới đổi mới số, tôi còn phải đem số này báo cho các khác hàng một lần, tôi sẽ rất bận rộn."
"Nghèo đúng không? Vội đúng không? Tất cả đều là bản thân mình tạo ra, không đáng để đồng tình."
Trần Nhược Vũ than thở, cùng hắn thương lượng."Nếu không, chờ tôi có tiền, lại mời Bác sĩ Mạnh ăn một bữa thật ngon."
"Chờ Cô có tiền, chuyện như vậy, trên đời này có hi vọng sao?"
"Tôi. . . . . ." Trần Nhược Vũ trợn mắt.
Nhịn xuống, nhịn xuống.
"Ngày mai 6h cô ở trong nhà chờ, tôi tới đón cô."
"Tôi bị viêm dạ dày, không thể ăn bất cứ cái gì, không bằng hẹn hôm nào vậy."
"Không cho cô ăn, là mời tôi ăn cơm, dạ dày cô không tốt có thể ăn ít lại một chút."
Nghe qua một chút, hắn còn có thể càng quá phận hơn nữa sao?
"Cái gì kia, 6h đúng lúc là giờ cao điểm, sẽ kẹt xe, Bác sĩ Mạnhanh tới đón tôi sẽ thật không tiện, không bằng chúng ta đổi Chủ nhật, vậy hẹn bữa khác thôi."
"Tôi lái xe không tiện? Không nhìn ra cô còn rất biết quan tâm. Vậy cũng tốt, đổi lại là cô tới đón tôi nhé, côtới sớm một chút, 6h đến trước cửa phòng làm việc chờ tôi."
Giết cô đi, không, giết hắn rồi đi!
Đây là người nào a!
Trần Nhược Vũcòn hơn sầu khổ rồi. Vậy phải làm sao bây giờ? Cơm này làm như thế nào ăn?
LOVE EVERYBODY
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top