chương 50

Sáng sớm ngày hôm sau, đồng hồ báo thức đã hẹn vẫn vang lên như cũ, Tiêu Chiến thò tay ra từ trong chăn, nhắm mắt nhấn tắt chuông báo thức.

Cậu buông lỏng bàn tay đang cầm điện thoại, nửa gương mặt vùi trong gối xốp, ngẩn ngơ ý thức được mình cần rời giường, ngồi bên mép giường một lúc cho tỉnh ngủ. Nhưng đến khi cậu giẫm chân lên sàn gỗ, sự tiếp xúc cứng rắn biến mất khiến cả người cậu bỗng nhiên mất trọng lượng rơi vào khoảng không, chỉ trong nửa nhịp hô hấp đã hoàn toàn mất thăng bằng chìm xuống biển.

Bầu trời màu xám tro như chì phủ đầy mây đen, bốn bề đều là sóng gió dữ dội, màu sắc của nước biển tựa như hòa với mực, thậm chí còn nhìn thấy cả màu máu.

Tiêu Sênh vẫn đang khóc, vẻ mặt sợ hãi liên tục giơ tay về phía cậu, muốn cậu kéo tay con bé trở lại. Nhưng cho dù Tiêu Chiến dùng sức thế nào đi chăng nữa, muốn cử động tay chân bơi tới chỗ Tiêu Sênh, cậu đều không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Sênh dần dần bị sóng biển nuốt chửng, càng ngày càng xa cho đến khi nước biển màu xanh đậm bao trùm tất cả.

Bốn phía trở nên yên tĩnh, mọi âm thanh của thế giới đều như tĩnh lại, Tiêu Chiến không giãy giụa nữa, mặc cho nước biển đang dần tràn vào khoang ngực cậu. Lúc này, đột nhiên có tiếng còi truyền tới từ xa, phá vỡ tất cả sự yên tĩnh.

Khó khăn quay đầu lại, lông mi ướt sũng, nước biển tràn vào mắt mang theo cảm giác đau nhói như kim châm, Tiêu Chiến mơ hồ nhìn thấy một chiếc thuyền lái về phía cậu, trên mũi thuyền còn cắm một cột cờ thẳng đứng rất cao, lá cờ đen như mực bay phần phật giữa mặt biển cuồng phong.

Mà dưới cột cờ là dáng người cao ngất đang đứng, cậu cố gắng chớp mắt, rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ ràng—–

Là Vương Nhất Bác.

Cậu muốn gọi tên anh nhưng cổ họng đã bị nước biển mặn chát chặn lại khiến cậu không thể phát ra được âm thanh nào.

“Tiêu Chiến? Tiêu Chiến? Thầy Tiểu Tiêu? Anh Coca?” Ngồi bên mép giường Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác gọi mấy tiếng liền vẫn không đánh thức được người đang nằm trên giường, chắc chắn rằng cửa phòng ngủ đã đóng chặt, Vương Nhất Bác ho nhẹ một tiếng, hạ thấp giọng xuống, “Cục cưng, nên rời giường rồi.”

“Chậc,” Vương Nhất Bác lắc đầu, cảm thấy cách xưng hô này thật xấu hổ, nhưng mà kỳ lạ là lại có cảm giác thoải mái ở bên trong.

Mi mắt người trên giường liên tục run rẩy, giống như đang nằm mơ thấy chuyện gì rất đáng sợ hay bất an, ngón tay thon dài của cậu nắm chặt ga trải giường, đốt ngón tay trắng bệch căng thẳng như dây cung sắp đứt.

Tiêu Chiến vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Vương Nhất Bác suy nghĩ xem có nên hôn xuống một cái hay không, đúng lúc ấy Tiêu Chiến đang thở dồn dập bỗng nhiên hơi chậm lại, từ từ mở mắt.

Rốt cuộc người cũng tỉnh, Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, vừa định chào buổi sáng lại có cánh tay thò ra từ trong chăn ấm áp, vòng qua cổ anh kéo xuống.

Nếu là người khác, chắc chắn Vương Nhất Bác sẽ theo bản năng lên gối trước hoặc đưa cùi chỏ ra tấn công, nhưng đối với Tiêu Chiến, anh thu lại hết tất cả phản xạ có điều kiện, vô cùng phối hợp.

Hai người dựa sát vào nhau, đôi môi khô khốc của Tiêu Chiến kề sát khóe miệng Vương Nhất Bác, hô hấp dồn dập nhưng không có bất kỳ động tác nào tiếp theo. Cậu giống như một người sắp chết đuối, chỉ muốn ôm thật chặt ván gỗ nổi, một tấc cũng không muốn buông ra.

Tim đập thình thịch vài giây, hai cánh tay vốn đặt hai bên cơ thể Tiêu Chiến của Vương Nhất Bác vòng qua tấm lưng gầy gò của cậu, bế người lên dỗ dành, “Gặp ác mộng sao?”

Có thể do bình thường gương mặt người này luôn lạnh lùng, lúc cầm ống nước nhựa bỏ hoang lên đánh nhau với người ta khí thế còn nhanh nhẹn dũng mãnh hơn mình, bây giờ lại biểu hiện sự yếu ớt trước mặt, điều này còn cực kỳ kích thích ham muốn bảo vệ.

Vương Nhất Bác thầm nghĩ, ông đây ngã trên người cậu rồi, đúng là thua triệt để, còn thua rõ rành rành.

Có điều trạng thái yếu đuối cũng chỉ xảy ra trong vài phút ngắn ngủi, đến khi Tiêu Chiến buông cánh tay ra đã khôi phục lại trạng thái bình thường, Vương Nhất Bác quan sát, từ tận đáy lòng có vài phần tiếc nuối—–

Hai cánh tay cậu vòng qua cổ anh thật chặt, hơi thở khẽ run, bộ dạng của cậu yếu ớt như không thể rời xa anh, cảm giác cậu đang xấu hổ khiến anh cảm thấy thỏa mãn.

Một Tiêu Chiến như vậy, chỉ có mình hắn nhìn thấy.

Tiêu Chiến vén chăn lên rời khỏi giường, hỏi Vương Nhất Bác, “Anh vào nhà bằng cách nào?”

Vương Nhất Bác đứng sang bên cạnh, đôi mắt bị ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ rọi vào buộc phải mắt nhắm mắt mở, “Bà ngoại mở cửa cho anh.”

Tiêu Chiến nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ, đúng là sáng nay bà ngoại đã trở về, nhưng mà, “Bà ngoại?”

“Bà Ngoại bảo anh gọi như vậy đó,” Hai tay Vương Nhất Bác rảnh rỗi nhét trong túi quần, nụ cười tươi sáng, “Anh nói đến tìm em cùng làm bài tập, bà ngoại rất vui vẻ, nói rằng anh là người bạn đầu tiên đến nhà em, còn nói anh ở lại ăn cơm cùng.”

Vuốt lại vạt áo cho phẳng phiu, Tiêu Chiến hỏi, “Nha Nha thì sao?”

“Đưa nó đến nhà giáo viên dạy Toán rồi, lúc trở về đi ngang qua dưới tầng nhà cậu nên nhìn lên.”

Vương Nhất Bác bây giờ mới hiểu mấy câu sớm chiều bên nhau, rõ ràng hầu như mỗi ngày đều sẽ gặp nhau thế nhưng mỗi khi đối phương không ở đây, cho dù là nhìn thấy cây hay là thấy hoa cũng đều sẽ nghĩ tới người ấy.

Tiêu Chiến vào nhà vệ sinh rửa mặt, Vương Nhất Bác đi vào theo, Tiêu Chiến đánh răng, anh đứng bên cạnh quan sát.

Tiêu Chiến mặc áo phông dài tay màu trắng đã hơi cũ, tay áo gấp lên ở khuỷu tay, đường cong cánh tay và cổ tay vừa tinh tế lại xinh đẹp. Thân dưới mặc quần ngủ màu xám tro rộng rãi, bộ dạng đứng trước gương đánh răng lộ ra sự biếng nhác hiếm thấy.

Vương Nhất Bác liếc mắt mà trong lòng hơi ngứa ngáy, dứt khoát tiến tới hôn lên khóe miệng Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhìn trong gương liếc anh.

Đến khi Tiêu Chiến đánh răng xong cất bàn chải đi, Vương Nhất Bác dựa lên tường, bộ dạng vừa lơ đễnh vừa biếng nhác hỏi, “Kem đánh răng của em là hương gì?”

“Bạc hà.”

“Bạc hà loại nào?”

Nhìn Vương Nhất Bác vài giây, đột nhiên nhận ra mục đích của đối phương khi hỏi vấn đề này, Tiêu Chiến quay người hôn lên môi Vương Nhất Bác, hôn xong mới trả lời, “Là hương bạc hà này.”

Trên môi vẫn còn lưu lại xúc cảm mát lạnh, Vương Nhất Bác “sh” hít một hơi khí lạnh, cười mắng một câu, “Con mẹ nó, tự làm bậy không thể sống.”

Tiêu Chiến cúi đầu, trong mắt ánh lên ý cười, “Chính xác, tuổi trẻ nhiệt huyết.”

Bê thức ăn đặt lên bàn, bà ngoại cởi tạp dề màu xanh nhạt, nhìn Vương Nhất Bác đang ngồi cạnh Tiêu Chiến, “Không biết cháu thích ăn gì nên tùy ý làm vài món, không biết có hợp khẩu vị cháu không.”

Lúc này Vương Nhất Bác đã gắp một miếng sườn ăn xong, “Ăn rất ngon, thức ăn ngon như vậy sao có thể không hợp khẩu vị?” Gương mặt anh đẹp trai, dáng dấp khôi ngô, lại còn thích cười nên rất được lòng người lớn.

“Thật sao? Vậy thì tốt, lúc bà làm thức ăn còn lo mãi, hôm nay bà nấu nhiều cơm, cháu và Tiêu Chiến vóc dáng cơ thể đều cao lớn, không cần khách sáo, ăn xong rồi cứ lấy thêm ăn tiếp.” Ánh mắt bà ngoại dịu dàng, “Lần trước Chiến Chiến ở nhà nói quan hệ của hai đứa rất tốt, bà đã vui vẻ mất mấy ngày đấy. Tiêu Chiến nhà chúng ta, không thích nói chuyện, có thể do di truyền nên thích yên tĩnh, suy nghĩ về khoa học tự nhiên rất mạch lạc, chỉ số thông minh không tệ, chỉ là so với trí tuệ thì khía cạnh tình cảm kém hơn rất nhiều.”

Đột nhiên cảm thấy cơm trong bát không ngon nữa, Tiêu Chiến dừng đũa.

Cậu nhớ lại lần trước lúc nói chuyện cùng Triệu Nhất Dương và Thượng Quan Dục, Triệu Nhất Dương có đến nhà Thượng Quan Dục ăn cơm, mẹ Thượng Quan Dục cũng tổng hợp nói những điều tương tự, “Khả năng tập trung của Thượng Quan rất kém, nếu trong giờ học hơi bị phân tâm, cháu nhất định phải nhắc nhở nó một chút.” Triệu Nhất Dương sẽ vội vàng khiêm tốn mấy câu, ví dụ như “Thượng Quan rất lợi hại, trong giờ học nghiêm túc hơn cháu rất nhiều, cháu hay lơ là mất tập trung, thường xuyên là cậu ấy nhắc nhở cháu.”

Tóm tắt lại chính là——tử hình công khai.

Giây phút này, cuối cùng Tiêu Chiến cũng biết đấy là cảm giác gì.

Bà ngoại lại nói, “Các cháu mới 17 18 tuổi, chính là giai đoạn trải nghiệm được nhiều điều thú vị nhất, đến khi sau này lên Đại học rồi đi làm sẽ chẳng thể quay lại khoảng thời gian thiếu niên hồn nhiên, vui tươi nữa. Cho nên học tập là cần thiết, thế nhưng cũng không thể chỉ biết mỗi học tập. Nếu có gì ăn ngon chơi vui, cháu nhớ gọi theo Chiến Chiến nữa nhé.”

Biết trọng điểm rơi vào câu cuối cùng, Vương Nhất Bác gật đầu đáp ứng, “Bà ngoại yên tâm, cháu chắc chắn sẽ gọi cả Tiêu Chiến nữa.”

Nghe bọn họ nói chuyện trời đất, Tiêu Chiến nuốt xuống một miếng cơm, liếc nhìn Vương Nhất Bác: “Cậu gọi bà ngoại cũng thuận miệng quá.”

Bà ngoại vui vẻ cười lên, “Ái chà, Chiến Chiến nhà chúng ta ghen tị sao?”

Tiêu Chiến đang gắp thức ăn khựng lại một lát, phủ nhận: “Không có.”

Nụ cười của bà ngoại càng rạng rỡ: “Được được được, là bà ngoại nghĩ nhầm, Chiến Chiến nhà chúng ta không có ghen tị.”

Tiêu Chiến: “…”

Không tranh được cơ hội rửa bát, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cùng nhau quay về phòng ngủ học tập.

Tiêu Chiến đưa bút chì màu đen cho Vương Nhất Bác, hỏi anh, “Có mang theo bài tập không?”

Vương Nhất Bác tay không chỉ ra đằng kia: “Anh chỉ mang một tờ bài thi làm đạo cụ biểu diễn, để cho lý do của anh còn có sức thuyết phục một chút.”

Nhìn theo hướng Vương Nhất Bác chỉ, Tiêu Chiến cầm bài thi lên, nhận ra là bài thơ cổ mà giáo viên dạy Văn phát.

Vương Nhất Bác đứng sau lưng Tiêu Chiến, cằm đặt lên bả vai cậu, bàn tay anh dán lên eo cậu, cùng đọc, “‘Bạch lộ hoành giang, thủy quang tiếp thiên*’, vẫn còn nhiều đấy, bạn cùng bàn, học cùng nhau đi?”

Tiêu Chiến từ chối rất thẳng thắn: “Em học thuộc xong rồi.”

" Đệt, vậy em làm đề môn nào?” Vương Nhất Bác nói không ngừng, còn thừa dịp hôn lên cần cổ trắng bóc của Tiêu Chiến một cái, một lần vẫn chưa thỏa mãn, lại hôn thêm lần nữa.

“Nhột,” miệng nói nhột nhưng Tiêu Chiến lại không tránh, cậu kéo con gấu lớn đang dính trên người mình đến cạnh bàn học, “Toán học, bạn cùng bàn, anh muốn cùng nhau làm không?”

Vương Nhất Bác vốn chẳng quan tâm đến bài tập môn nào hết, anh chỉ muốn ở cạnh người này thôi.

Cửa sổ hé một nửa, không biết là sân nhà ai trông hoa nhài, trong gió đều thoảng hương thơm.

Tiêu Chiến làm được vài câu, nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác, “Nhìn em làm gì?”

“Thích ngắm em đó.” Vương Nhất Bác bị ánh mặt trời buổi chiều rọi vào có hơi uể oải, cây bút mới chỉ viết được cái tên xoay trong tay rất nhanh, “Huống hồ còn ngồi cùng một chỗ với em, vốn dĩ còn chẳng có lòng dạ nào mà học tập.”

Tiêu Chiến thừa nhận, lời này chẳng có gì sai hết. Bởi vì bên cạnh có thêm Vương Nhất Bác nên năng suất làm đề của cậu đã giảm xuống 50%.

Không, nói chính xác thì chắc là 82%, 18% còn lại kia hoàn toàn là dựa vào ý chí chống lại.

Dứt khoát đặt bút xuống, Tiêu Chiến hỏi, “Vậy, nói chuyện nhé?”

Vương Nhất Bác lại lên tinh thần: “Nói chuyện gì?”

Nhớ lại lúc trước đã từng lên mạng tra “Lúc ở cạnh người mình thích có thể nói chuyện những đề tài nào?”, Tiêu Chiến chọn một câu trong đầu hỏi, “Sở thích của cậu?”

Vương Nhất Bác cẩn thận hồi tưởng, “Lúc học Tiểu học thích nhất là giải đề, nhất là đề Toán học Olympic, lúc giải được rất có cảm giác thành tựu, cảm thấy mình vô cùng lợi hại. Năm đệ nhất trung học* thích chơi game và chơi bóng rổ, kỹ thuật cũng là rèn luyện từ lúc đó.”

*đệ nhất trung học: năm đầu tiên của cấp sơ trung, tức là lớp 7 bên Trung Quốc

Thấy anh dừng lại, Tiêu Chiến hỏi: “Vậy còn bây giờ?”

“Bây giờ hả?” Vương Nhất Bác cong môi, chóp mũi chạm lên gò má Tiêu Chiến, hạ thấp giọng, “Đương nhiên là thích người đang hỏi anh thích gì.”

*Bạch lộ hoành giang

Thủy quang tiếp thiên

(Sông trong, nước rạng bao la,

Ngang giăng móc trắng, là đà trời xanh)

“Tiền Xích Bích phú” là một áng văn chương kiệt tác của Tô Đông Pha, một văn hào đời nhà Tống.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top