Chương 9
Làn sóng nhấp nhô đánh vào đá ngầm, mái tóc hồng dài của Thùy Trang giống như hồng triều trôi nổi ở trong nước biển, con cá nhỏ này vẫn là con cá của cô, nhưng bộ dạng lại không giống.
Lúc trước dung mạo nàng tinh xảo xinh đẹp, hiện giờ nhìn kĩ lại có hơn vài phần yêu mị, đôi mắt màu lam hóa thành màu hồng, làn da vốn trắng nõn lúc này trắng đến gần như tỏa sáng, tinh tế không tạp chất, phía gò má bên phải lại hiện lên hoa văn vẩy cá, từ thái dương lan ra bên ngoài, như vết rạn nhỏ trên mặt ngọc thạch.
Diệp Anh lại nhìn kĩ lại, phát hiện không riêng gì phía bên mặt phải, trên cổ thon dài yếu ớt, cổ tay bị cô gắt gao cầm lấy, hoa văn vẩy cả trên người lúc ẩn lúc hiện.
Trong đầu Diệp Anh đột nhiên lóe lên một câu: "Yêu tinh chưa biến hóa thành công."
“Em….. sao lại thế này?”
“Chị không được nhìn….. Không được nhìn em…..” Hơi nước chứa đựng trong hốc mắt, Thùy Trang oa một tiếng khóc ra, lắc lắc thân mình muốn trốn, lại bị Diệp Anh gắt gao vây lại, không có đường trốn liền vùi ở trong lòng ngực Diệp Anh, hai gò mà nhẵn nhụi dán vào thân thể lửa nóng của cô, trân châu theo bắp thịt cứng rắn trên cơ thể lăn xuống, Thùy Trang huhu nức nở giống như là bị ủy khuất rất lớn: “Rất xấu….. Rất xấu nha, chị không được nhìn…..”
Ai xấu?
Gió biển thổi qua mang theo cảm giác mát nhè nhẹ, làm cho Diệp Anh thanh tỉnh không ít, theo bản năng ôm lấy thân hình trong ngực an ủi: “Không xấu, em như thế nào lại xấu? Hào quang của Hải Tinh mà xấu, vậy những nhân ngư khác thì làm sao bây giờ?”
“Nhưng bên trên đều là những hoa văn kì quái, rất xấu….. Rất khó coi nha…..”
“A, chị xem xem.” Diệp Anh vén lên tóc dài ướt sũng, lộ ra hoa văn vây cá bên má phải. Hoa văn vây cá nếu ở trên mặt người thường sẽ rất quỷ dị, nhưng ở trên mặt tiểu nhân ngư này lại càng thêm yêu mị diễm lệ, khuôn mặt càng câu nhân hơn, ánh mắt so với ai đều sạch sẽ không rành thế sự, cùng khờ dại đan vào nhau, càng khiến người ta rục rịch hơn.
Diệp Anh cúi đầu hôn lên, dán lên làn da non mịn cọ xát, tiếng nói vốn khàn khàn càng thấp hơn một phần: “Đẹp, tiểu hải sản như thế nào cũng đều đẹp.”
“Thật sao?” Thanh âm Thùy Trang buồn buồn hờn dỗi.
“Không lừa em.” Diệp Anh kéo khóe miệng, tiểu hải sản của cô chính là bình hoa xinh đẹp nhất.
Thùy Trang tựa vào trong lòng ngực cô hơi hơi nức nở, lại giống như dính người mà vừa như làm nũng, tâm Diệp Anh đều bị hòa tan, ngón tay đặt ở dưới mắt nàng lau đi nước mắt, ánh mắt nhìn đến lỗ tai nàng, bên trên mỏng như cánh ve, coi như là vây cá.
Trong lòng cô ngứa ngáy, muốn sờ sờ lỗ tai kia, lại sợ tiểu hải sản trong để tâm, đành phải tạm tời buông xuống.
Thùy Trang vẫn còn nức nở, thân mình mềm nhũn dựa sát vào trong ngực cô, đuôi cá ở dưới nước nhẹ nhàng đong đưa, thỉnh thoảng lại đụng vào chân của Diệp Anh.
“Quả nhiên là tới từ biển khơi.”
Trên mặt Thùy Trang thể hiện tia nghi hoặc, vết nước trên mặt còn chưa khô.
Diệp Anh vừa lại gần vừa cười: “Nước nhiều.”
Tiểu nhân ngư nào đó phồng má.
“Có chỗ nào bị thương hay không?”
Thùy Trang ở trong ngực cô cứng rắn lắc đầu.
“Chúng ta trở về?”
Thùy Trang khóc nháo một hồi đòi tự về Hải Tinh, hiện tại được Diệp Anh dỗ vài câu lại có chút ngượng ngùng, đôi tai hồng hồng nhẹ nhàng dạ một tiếng.
Vốn lỗ tai đã mỏng còn gần như trong suốt lúc này lại nhiễm một tầng màu hồng, chọc cho tâm Diệp Anh càng ngứa, không nhịn được hôn lên, trộm ngậm lỗ tai nàng: “Thực ngoan.”
Cả người Thùy Trang đều run lên, xấu hổ mặt đỏ tai hồng, vẩy cả nghiêng về màu vàng lúc này lại hiện lên màu hồng say lòng người, cảng yêu dị mê người hơn. Hô hấp của Diệp Anh bị kiềm hãm, không dám nhìn nhiều, ôm cả người bơi đến bên thuyền bé, chính mình đi lên trước, lại mở ra hai tay hướng đến Thùy Trang.
Cánh tay trắng nhỏ câu lên cổ Diệp Anh, nhu thuận để cho cô ôm lấy, cả người Thùy Trang ướt đẫm mang cảm giác mát, Diệp Anh thoải mái thở ra một hơi thật dài, sau đó cô bị nước miếng của chính mình làm sặc.
“Chết tiệt, đây là cái gì?”
Chỉ thấy đuôi Thùy Trang từ màu vàng hồng lúc này đã biến thành màu vàng chói mắt, ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống mỗi cái vảy giống như là được gắn bóng đèn sáng lên lòe lòe, quả thực là muốn làm mù hai mắt Diệp Anh.
Trước kia còn có thể nói là gắn tầng tầng kim phấn, hiện tại chính là cả một khối vàng lớn!
Của cải thình lình bày ra làm cho Diệp Anh lắp bắp: “Em…. Cái đuôi của em….”
Vừa nhìn là biết thực quý.
“Thuốc mất đi hiệu lực, cho nên…. Cứ như vậy thôi.” Thùy Trang mềm mềm mại mại nói, cuộn tròn đuôi cá kéo về phía chính mình, vảy xẹt qua đáy du thuyền, lưu lại vài vết xước rất sâu.
“Thuốc? Em uống thuốc, là thuốc gì? Vì sao lúc trước cũng chưa nói qua?” Diệp Anh truy vấn.
“A.” Thùy Trang che miệng không nói.
Nhớ tới những chuyện lúc trước, Diệp Anh cũng không tiếp tục hỏi, hạ quyết tâm trở về sẽ cũng Bách Lẫm tra hỏi rõ ràng. Cô lại duỗi tay sờ bụng bằng phẳng của Thùy Trang, nơi này đang chứa cá nhỏ của cô.
Diệp Anh nhíu mày, bất đắc dĩ cười nói: “Làm sao bây giờ, khối vàng bảo bối lớn như vậy, nếu như bị người nhìn thấy sẽ bị trộm đi.”
“Nhưng mà em….. Em không biến về được.” Thùy Trang cầm tay cô tiếp tục xoa xoa bụng mình, nóng nóng thật thoải mái.
Diệp Anh nói: “Ở đây chờ, chị đi kêu bọn họ tìm một tấm thảm đến, không được chạy có biết không.”
Thùy Trang liên tục gật đầu, cực kỳ ngoan ngoãn, Diệp Anh đứng dậy mặc xong quần áo, mới vừa đi vài bước lại trở về ngồi bên cạnh Thùy Trang, bấm bấm trí não ở trên cổ tay.
“Chị không đi sao?” Thùy Trang hỏi.
“Không đi.”
Diệp Anh thay đổi tư thế đem người ôm đến trước người chình mình, hai tay ở bên hông nàng vắt ngang qua, cúi đầu hôn xương quai xanh tinh xảo của Thùy Trang: “Sợ tiểu hải sản sẽ chạy đi, chị kêu bọn họ đưa tới thì yên tâm hơn.”
Thùy Trang bĩu môi không hài lòng, vảy cả ở bên má phái theo cử động của mặt nàng mà dị thường sinh động.
Nhóm cấp dưới thu được tin tức rất nhanh lái du thuyền đến, cách thuyền bé mấy chục thước bị Diệp Anh hạ lệnh dừng lại, cô cởi quần áo che cái đuôi vàng rực rỡ của Thùy Trang lại, khiến cô phải đưa lưng về du thuyền.
“Chị lập tức sẽ trở lại.”
Nói xong cô nhảy vào biển cho cấp dưới ném thảm xuống, lại trở về thuyền bé, cô cẩn thận đem Thùy Trang bọc lấy, dấu diếm ánh vàng đi.
Du thuyền chậm rãi buông thang xuống, Diệp Anh ôm lấy Thùy Trang đã được bọc kín lên du thuyền.
Nhóm cấp dưới thấy Diệp Anh chỉ mặc đồ lót, lại nhìn Thùy Trang được bao bọc kín mít, biểu tình trên mặt rất là phấn khích.
Này, cũng quá cầm thú, à không, rất khẩn cấp.
Đang còn bệnh mà, có thể hư nhược không, phải nói cho bác sĩ đang điều trị cho cô mới được.
Sau khi trở lại căn cứ, Diệp Anh đem người mang về phòng, cũng không kêu bác sĩ lại đây, ngược lại cho người mời Bách Lẫm đến đây một chuyến.
Hình thái tiểu hải sản hiện tại so với nhân ngư phổ thông khác biệt rất nhiều, trên đường đi Diệp Anh suy xét rất nhiều, rốt cục nhớ tới bộ dạng hiện tại của Thùy Trang so với hình dạng của nhân ngư thời cổ giống nhau rất nhiều, chẳng qua khi đó họ tự xưng là giao.
Giao thời cổ đại hung bạo khát máu, thần lực vô biên, tiếng nói có thể mê hoặc lòng người, rơi lệ thành châu, vảy như sắt, có thể cạo đi một tầng thịt, cùng với tiểu nhân ngư mảnh mai hiện tại như là hai loài khác nhau.
Hiện tại nghĩ lại hôm trước đột nhiên xuất hiện sinh vật tiêu diệt hải trùng hẳn là tiểu nhân ngư nhà cô đi.
Cũng không nghe nói qua nhân ngư có thể biến thân.
Căn cứ vào những cái này, Diệp Anh cũng không dám mời bác sĩ lại đây, vạn nhất tin tức lộ ra, tiểu hải sản mà bị mang đi nghiên cứu thì không tốt.
Khi Bách Lẫm vội vàng tới thì Thùy Trang đã ngủ, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong gối mềm, đuôi cá màu vàng bị chăn che khuất, thoạt nhìn im lặng yếu ớt.
“Tôi nghe nói các cô gặp hải trùng, em của tôi không có việc gì chứ?”
Diệp Anh chần chờ trả lời: “Không có việc gì.”
Bách Lẫm là một con cá đã thành tinh, nếu không cũng sẽ không cho hắn đại diện cho Hải Tinh đến phụ trách hạng mục đá lưu huỳnh, hắn nhìn nửa khuôn mặt của Thùy Trang liền cảm thấy không thích hợp, giơ tay trực tiếp nhấc chăn lên, Diệp Anh không kịp ngăn cản.
“Tôi đã biết.” Bách Lẫm kéo chăn lại, nhắm ánh mắt lại trốn tránh.
“Thân thể em ấy rốt cuộc là có vấn đề gì, vì sao đột nhiên lại biến thành như vậy? Lúc trước kiểm tra cũng không phát hiện ra.”
“Gấp cái gì?”
Bách Lẫm liếc cô một cái, nhếch mày nói: “Muốn trả lại không?”
Sắc mặt Diệp Anh đen lại, bị chặn họng không nói nên lời, cũng cùng là nhân ngư, miệng người này đặc biệt bỉ ổi.
“Đổi nơi khác nói chuyện đi.”
Hai người đến phòng nhỏ bên cạnh chuyên môn dùng tiếp khách, Diệp Anh đơn giản nói lại tình hình lúc đó, hỏi ra nghi ngờ trong lòng: “Này là do bản năng thân thể các anh phản ứng khi gặp nguy hiểm sao?”
“Đương nhiên không phải, cậu gặp qua nhân ngư nào như vậy chưa.”
Bách Lẫm cũng không vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: “Trước mắt chỉ có em của tôi là như vậy, em ấy không phải đột nhiên biến thành như vậy, hơn nữa từ nhỏ chính là như vậy.”
Diệp Anh sửng sốt, trong đầu hiện lên một tiểu nhân ngư nho nhỏ có đuôi cá màu vàng kim đang phe phẩy, đột nhiên cười ra tiếng.
Bách Lẫm: “…..” Muốn đánh người.
Diệp Anh đơn gian ho vài tiếng: “Tiếp tục.”
“Cũng không có việc gì để nói, cô có thể hiểu đó là sự trở về của tổ tiên, chẳng qua có chút năng lực rơi lệ thành châu, có một cái đuôi màu vàng kim đặc thù, sức lực có chút lớn, mà còn là em gái của tôi một trăm phần trăm, cái gì cũng có, đặc biệt lợi hại.”
Diệp Anh trong nháy mắt không biết nên khen hay là nghi ngờ.
Bách Lẫm nhìn vẻ mặt của cô, giọng nói có chút u sầu, tiếp tục nói: “Chẳng qua cũng không ít phiền toái, lúc trước không hiểu chuyện thường xuyên ức hiếp nó, lừa nó là được ôm về từ bên ngoài, khi đó nó còn không khống chế được chính mình, đồ vật xung quanh không thể kiên trì được một ngày, đuôi cá của nó đảo qua, vật cho dù có cứng rắn cũng bị đập vỡ, cho nên khi chúng ta gây họa, chỉ cần đem nó ôm lại sau đó tạo hình cho nó nhìn thảm hại hơn, lại rơi xuống vài viên trân châu, trên cơ bản đều bình an vô sự, phụ vương cùng mẫu hậu đều thương nó, một câu nặng lời cũng chưa từng nói….”
Bách Lẫm liên miên cằn nhằn một đống, Diệp Anh nghe lại cảm thấy đau lòng muốn chết, trách không được động tác nộp lên trân châu của tiểu hải sản lại thuần thục như vậy, thì ra đều là bị người huấn luyện ra.
“Thế nhưng đuôi cá màu vàng kim quả thật dễ gây chú ý, sau đó tổ nghiên cứu đã vì em ấy mà nghiên cứu ra một loại thuốc, có thể miễn cưỡng ngăn chặn đặc thù này, cho nên chúng ta vẫn dạy nó phải cẩn thận, mặc kệ là làm cài gì đều phải nhẹ nhàng, thế nhưng….”
Âm thanh Bách Lẫm khàn khàn: “Trong tình huống đặc biệt sẽ mất đi hiệu lực, lúc ấy nó hẳn là muốn đi cứu cô đi?”
Mặt Diệp Anh bình tĩnh gật đầu.
Bách Lẫm đứng lên vuốt góc áo, nói: “Tóm lại tình huống cụ thể còn phải đưa bé ngoan về thủy cung kiểm tra mới biết được, theo lý thuyết em ấy hiện tại có thể biến về hình dạng bình thường, lần này có chút kỳ quái…..”
“Đúng rồi.”
Bách Lẫm từ trên cao nhìn xuống Diệp Anh, mi mắt rũ xuống, có chút tối tăm: “Đại điện hạ, năng lực trên người bé ngoan chúng ta cũng không rõ ràng, thế nhưng chuyện của nó vẫn là bí mật của Hải Tinh, hiện tại tôi nói những chuyện này cho cô, là muốn cô về sau đối tốt với nó, nếu cô có tâm tư gì khác, vẫn là sớm li hôn đi là tốt nhất, tránh cho về sau có ầm ĩ không thoải mái.”
“Sẽ không có ngày đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top