Chương 11

Ban ngày Thùy Trang đều hôn mê, cho dù tỉnh lại cũng không có tinh thần, thỉnh thoảng còn đau đến toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh, Diệp Anh đau lòng không biết phải làm như thế nào mới tốt, áy náy hối hận tràn ngập toàn thân.

Nếu lúc ấy không cho nàng theo thì tốt rồi.

Khi ở trong căn cứ chính mình cứng rắn ngăn nàng không cho đi ra biển, nói không chừng tiểu hải sản sẽ không phải chịu đau như vậy.

Mặt Diệp Anh âm trầm, khuôn mặt có chút tiểu tụy, chuyện ở căn cứ bị cô đẩy lại, Bách Lẫm cũng khuyên cô nên trở về trước, ở nơi này có bọn họ chăm sóc là được.

Nhưng cô chính là không yên lòng.

“Kết quả chuẩn đoán bệnh đã có chưa?” Tới Hải Tinh đã hai ngày, đám bác sĩ kia ngoại trừ họp vẫn là họp, đến nay ngay cả kết quả cũng không lấy được.

“Ra cũng không giống nhau, nói một đống dài dòng vô nghĩa.” Bách Lẫm thầm mắng một tiếng.

"Cô là người hiểu biết về cơ giáp, thân thế tố chất cùng tinh thần lực ít nhất phải ngoài cấp S mới được.”

Diệp Anh sửng sốt: “Cái đó có liên quan gì đến tiểu hải sản?”

“Đám bác sĩ kia nói tinh thần lực hiện giờ của bé ngoan ít nhất là cấp 3S, nhưng tố chất thân thể chỉ ở cấp B, cho nên thân thể căn bản không thể gánh vác được năng lực này của em ấy, cứ thế mãi thân thể sẽ không chịu được mà suy sụp.”

“Nói bậy.”

Diệp Anh cả giận nói: “Em ấy yếu thành như vậy không thể có tinh thần lực 3S được!”

Ánh mắt Bách Lẫm thương tiếc nhìn về Thùy Trang ở trên giường: “Trước kia không có.”

Nhưng hiện tại có.

Vừa dứt lời, chỉ thấy lông mi Thùy Trang run run vài cái, tỉnh lại.

Diệp Anh lúc nào cũng chú ý tới nàng lập tức nâng nàng dậy, đem tóc tai tán loạn chỉnh lại: “Tỉnh rồi? Uống nước nhé, miệng em đều khô rồi.”

Thùy Trang hầu như không có khí lực ngồi thẳng thân mình, đành phải lười biếng tựa vào trên người cô, tiếp nhận chén nước để lên miệng nhỏ.

Uống được mấy hớp liền để lại, lui ở trong ngực cô hỏi hai người: “Hai người vừa mới nói cái gì? Em là bị bệnh nghiêm trọng lắm rùi hỏ?”

Bách Lẫm nhíu mày: “Em nghe được?”

Thùy Trang nhắm mắt lại: “Một chút.”

Tỉnh lại làm cho nàng quả thực mệt mỏi, nhưng mà đi vào giấc ngủ cũng không phải thật sự ngủ say, vẫn có thể mơ hồ nghe được động tĩnh ở quanh mình.

“Không nghiêm trọng.”

Diệp Anh nắm tay nàng vô cùng thân thiết hôn qua: “Chờ em tốt lên chúng ta sẽ về nhà.”

Thùy Trang yếu ớt cười cười, nàng so với ai khác đều rõ ràng biến hóa của thân thể chính mình.

“Bình trân châu của em để ở đâu?” Thùy Trang hỏi.

Diệp Anh không biết bình trân châu là cái gì, Bách Lẫm lại thuần thục đi tới một góc phòng, nơi đó bày một cái vỏ ngọc trai thật lớn.

Hắn ở trên cái vỏ gõ ba cái, vỏ trai liền mở ra, từ bên trong lấy ra một cái bình thủy tinh đầy trân châu.

“Ở đây.”

Thùy Trang coi như bảo bối ôm ở trong tay đưa cho Diệp Anh xem, vẻ mặt kiêu ngạo: “Đều là của em.”

Diệp Anh nhếch mày: “Tiểu hải sản lợi hại nhất.”

Quả nhiên từ nhỏ đã thích khóc.

“Đều cho chị…. Chị phải mang theo ở bên người.” Thùy Trang nháy mắt mấy cái, hào phóng nói.

Mí mắt Bách Lẫm giựt giựt, muội muội gả ra ngoài đúng là như bát nước đổ đi, rõ ràng lúc trước nói cho các ca ca.

Diệp Anh theo bản năng nhíu mày, đem trân châu đẩy trở về: “Em cầm, thay chị bảo quản.”

“Nhưng mà…..”

“Không có nhưng mà.”

Diệp Anh hạ thấp thanh âm: "Tiểu hải sản nghe lời."

Thùy Trang không dám không nghe, phồng má biểu đạt không vui, Diệp Anh ôm người nàng vào lòng vừa hôn vừa dỗ, Bách Lẫm nhìn chỉ biết lắc đầu.

Mới nói trong chốc lát Thùy Trang đã muốn mê man, ôm thắt lưng Diệp Anh không chịu buông ra, Diệp Anh không có cách nào, đành phải ôm nàng ngủ như vậy.

Lọ trân châu đặt trong tay, sắc mặt Diệp Anh trầm xuống, hai người không ai muốn tách khỏi nhau.

"Không còn cách nào khác sao?" Cô hỏi.

Bách Lẫm thầm than: “Trước chỉ có thể dựa vào dịch dinh dưỡng duy trì chức năng của thân thể, những cái khác còn đang suy nghĩ, trước kia chưa từng có tiền lệ như vậy, căn bản không biết phải làm như thế nào. "

Diệp Anh trầm mặc không nói, Bách Lẫm vỗ vỗ bờ vai của cô: "Không vội được."

"Nếu không phải tôi…."

Bách Lẫm mím môi, trong mắt hiện lên tức giận, một lát sau lại tiêu tan đi.

Cũng không thể đem sai lầm này đổ hết lên trên người Diệp Anh được, có thể thấy Diệp Anh lo lắng không thua gì bọn họ, cho dù có trách tội cũng liền tiêu tan.

Huống chi nếu thực sự truy cứu, đồng ý cùng Đế Tinh kết hôn cũng chính là bọn họ.

Trong lúc hô hấp nhợt nhạt vây quanh, trí não hai người đột nhiên vang lên, truyền đến là thanh âm vội vàng ở căn cứ.

"Điện hạ, không tốt, vật thể ở trong biển đột nhiên bạo động, khiến cho có sóng thần."

Diệp Anh: "Có người bị thương hoặc chết không?"

"Chỉ có mấy người bị thương nhẹ."

"Điều tra rõ nguyên nhân chưa?"

"Tạm thời…. còn không có."

Mặt Diệp Anh cau mày: Đã biết, ta sẽ mau chóng trở về."

Mặt khác Bách Lẫm cũng rất nhanh hiểu biết tình hình bên dưới, đề nghị nói: "Nếu không đổi điểm khai thác khác, thứ này đến bây giờ còn chưa nghiên cứu ra là cái gì, tôi đoán nếu như có kết quả cũng rất khó bỏ qua nó để khai thác đá lưu huỳnh bên dưới, đến lúc đó có sự cố thì mất nhiều hơn được."

Diệp Anh lắc đầu: "Độ tinh thuần của những đá lưu huỳnh ở chỗ khác so với chỗ này kém hơn vạn phần, không riêng gì nguồn năng lượng của vũ khí cần, mà những thiết bị khác cũng cần đá lưu huỳnh này, không đến vạn bất đắc dĩ không thể bỏ qua nơi này."

Tài nguyên đá lưu huỳnh ở Hải Tinh là củ khoai lang phỏng tay, nhóm nhân ngư muốn trông coi, nhưng không trông coi được, nên cùng Đế Tinh liên thủ khai thác. Bởi vậy buông tha cho việc này, Bách Lẫm chỉ có thể đề nghị.

"Tôi đi tìm kiếm những tư liệu trước  kia, xem có tìm ra manh mối gì hay không."

"Vất vả cho anh."

Vừa dứt lời, Thùy Trang đang trong lòng ngực phút cô chốc mở mắt ra: "Em biết."

Hai người đều cả kinh, đồng thời hỏi ra miệng: "Biết cái gì?!"

Thùy Trang chớp mắt mấy cái, như là cực kỳ buồn ngủ, lại mê man đi. Để lại hai người hai mắt nhìn nhau, một tay Bách Lẫm đè lại cái trán, giọng mệt mỏi: "Nó nói mớ."

Diệp Anh không có phản ứng, chung giường nhiều ngày như vậy chưa bao giờ nghe qua Thùy Trang nói mớ.

Đêm khuya Diệp Anh cẩn thận rời đi, chạy về căn cứ.

Khi tiếp nhận vật thể không rõ bạo động ở căn cứ, sóng biển dâng cao đến hơn mười trượng, suýt nữa đem thuyền của Diệp Anh nhấn chìm.

Cả người bọn họ ướt đẫm, không kịp thay quần áo, Diệp Anh vội vàng hỏi: "Tra ra nguyên nhân không?"

"Còn chưa ra, thế nhưng…."

Vẻ mặt cấp dưới ngưng trọng, mở ra hình ảnh lớn: "Bên dưới có cái gì muốn thoát ra."

Trên màn hình có một vật đỏ thẫm không ngừng đi lên trên, cách mặt nước càng ngày càng gần.

Diệp Anh hơi hơi trợn to mắt: 'Còn thời gian bao lâu?"

Cấp dưới nói: "Theo căn cứ suy tính rất có thể là ba mươi lăm giờ, nhanh nhất là một ngày."

Cũng chính là trong một ngày làm ra quyết định, lưu lại hay là từ bỏ.

Cấp dưới tiếp tục nói: "Theo hai lần trước thì mang tới sóng thần, nó nếu rời bến, căn cứ tất hủy."

Sáng sớm, sắc trời mờ ám, mây đen đầy trời.

Nhân viên căn cứ ở bên đảo tuần tra, cúi đầu xem máy tiếp thu trong tay.

"Thế nào? Có sao không?" Trong đó có một người hỏi.

"Rất kỳ quái, cũng không lục soát được cái gì, cho nên sinh vật ở dưới đáy biến trong một đêm đều chạy mất?"

"Nói bừa cái gì."

"Không tin tự cậu xem."

Người nọ đem máy nghi nhận đưa đến: “Hiện tại nơi này ngoại trừ chúng ta không có vật sống.”

“……”

Khi tới buổi trưa, một đêm không ngủ Diệp Anh rốt cục đưa ra mệnh lệnh lui lại, mọi người ngay lập tức thu dọn tư liệu, tiêu hủy dấu vết. Bọn họ cũng không dự tính được căn cứ sẽ bị tổn thất bao nhiêu, bọn họ đem tất cả thiết bị có thể mang đi đều chuyển toàn bộ lên thuyền.

Mấy chiếc thuyền lớn chở thiết bị rời đi trước, mấy người Diệp Anh đứng ở trên cao nhìn xuống mặt biển yên tĩnh.

Thiết bị giám sát không ngừng phát ra thanh âm cảnh báo, trên màn hình khoảng cách của vật màu đỏ so với mặt biển càng ngày càng được giảm bớt. Rõ ràng vẫn là thời gian chạng vạng, trên bầu trời đã đen thui, mây đen đầy trời, tiếng sấm ầm ầm.

“Tốc độ nhanh hơn!”

Diệp Anh cau mày, sắc mặt có thể so với thời tiết bên ngoài.

Cô vừa định hạ lệnh trở lại, cấp dưới bên cạnh đột nhiên hô lên: “Không xong rồi, hình như có cái gì đang hướng lại đây.”

Diệp Anh hỏi: “Có thể định vị là cái gì không?”

“Tôi xem thử, tốc độ của nó quá nhanh.”

“Quên đi, đừng động vào nó, chúng ta….”

Đã không thể chú ý đến cái khác, Diệp Anh cho tàu khởi động, trí năng ở cổ tay đột nhiên vang lên, Bách Lẫm vội va kêu cô: “Đại điện hạ! Bé ngoan có đi với cô hay không?”

“Không có, em ấy không phải ở Hải Tinh sao!” Diệp Anh xuyên qua thủy tinh nhìn ra mặt biển ở bên ngoài, sóng biển nhấp nhô cao mấy trượng, cách thủy tinh vẫn có thể nghe được âm thanh mãnh liệt ở bên ngoài.

“Chạy mất rồi!”

Bách Lẫm cắn răng nói: “Sáng nay tỉnh lại em ấy nói hồn châu ở căn cứ gọi em ấy quay về.”

Nghe thấy thanh âm mọi người hơi hơi sửng sốt, đều không hiểu ra sao. Diệp An khoát tay, đi ra khỏi phòng điều khiển, nói: “Ý của anh là đồ vật kia….”

Bách Lẫm im lặng một lát, chậm rãi nói: “Là hồn châu, một viên hồn châu ngàn năm trước. hồn châu không phải giao nào cũng có, trăm năm cũng mới có một viên. Viên hồn châu ở căn cứ kia là của một vị giao thiện chiến, lấy thân trấn áp ác thú tai nạn và rắc rối mới để lại, trải qua ngàn năm, ác thú kia đã sớm hóa thành đá lưu huỳnh, hồn châu vẫn bất diệt như trước.”

“Giao đã qua đời, hồn châu còn có thể hữu dụng?” Diệp Anh sắp hỏng mất, cô như thế nào cũng không nghĩ tới lại là đồ vật này chạy ra làm nhiễu loạn hạng mục khai thác.

“Trong sách ghi lại hồn châu bẩm sinh là thần vật, đừng nói ngàn năm, vạn năm cũng có thể gây ra sóng gió.”

“Cho nên….  Hiện tại tiểu hải sản phải…..”

“Không phải em ấy phải.”

Giọng nói của Bách Lẫm trầm trọng: “Là hồn châu tìm chủ nhân mới, nhưng thân thể bé ngoan….”

Thân thể nàng ngay cả nửa viên hồn châu cũng chịu không nổi, càng đứng nói là một viên hồn châu trong cơ thể chiến thần, nhưng hôm nay cũng chỉ có thân thể này là thích hợp nhất mà hồn châu đợi.

Trong phòng điều khiển bỗng nhiên ồn ào không ngừng, cấp dưới đẩy cửa ra, vẻ mặt quái dị: “Điện hạ, xin hỏi hoàng phi lúc này ở nơi nào?”

Diệp Anh vừa nghe sắc mặt đại biến, vọt vào trong phòng điều khiển, chỉ thấy đuôi cá màu vàng nhoáng lên một cái rồi biến mất, theo sát dấu vết mà đến, dần dần lộ ra khuôn mặt tiểu nhân ngư vừa quen thuộc lại quỷ dị.

Chỉ mới có một ngày mà màu sắc vây cá trên người nàng càng nhạt thêm.

Những người trong phòng điều khiển đều không dám lên tiếng, tất cả đều tập trung tinh thần nhìn Thùy Trang trên màn hình. Không phải chưa từng thấy qua nhân ngư, nhưng chưa từng thấy qua nhân ngư có đuôi cá màu vàng, nhưng lại lớn lên giống hoàng phi.

Nơi này chỉ có ít người biết Thùy Trang đã được đưa đi Hải Tinh, càng có nhiều người nghi hoặc, nhưng thoáng nhìn sắc mặt Diệp Anh muốn ăn thịt người, nhất thời cái gì cũng không hỏi ra được.

Thùy Trang trên màn hình rốt cục ngừng lại, nàng giống như có cảm giác ngẩng đầu nhìn về phía tàu bay thật lớn ở phía trên.

Mưa to ùn ùn kéo tới, mưa từ tầm mắt đỏ thẳm chảy xuống, nàng há miệng thở dốc, không tiếng động phun ra hai chữ, bên trong mắt hồng là đau khổ cùng tổn thương.

Tâm Diệp Anh giống như bị người nhéo, thanh âm cũng trở nên khàn khàn: “Chuẩn bị thuyền, ta phải đi xuống.”

Cấp dưới kinh hãi: “Điện hạ không thể, đồ vật kia lập tức sẽ đi lên.”

“Chuẩn bị thuyền! nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì!” Diệp Anh mở cửa đi ra ngoài.

Không cần một lát, Diệp Anh cầm lấy mái chèo nhảy vào trong thuyền nhỏ, sóng triều nhấp nhô không ngừng, cô gian nan lái thuyền nhỏ chạy tới bên người Thùy Trang.

Mưa dần dần lớn, tâm mắt mơ hồ, một đôi tay tuyết trắng của Thùy Trang bám lên thuyền bé, ngửa đầu nhu thuận nhìn chăm chú Diệp Anh, luyến tiếc dời một giây.

Hoa văn vây cá trên người nàng biến hóa mỗi lúc một nhiều, Diệp Anh kinh hãi không thôi, từ trên mặt bình tĩnh nắm cằm nàng, cười nói: “Dính người như vậy? Đi tìm chị hả? Lại đây chúng ta lên thôi.”

Diệp Anh cúi xuống ôm lấy nàng, Thùy Trang thuận theo ôm lấy cổ cô, môi son ướt sũng đặt lên miệng cô, một cái lạnh lẽo gì đó tiến vào trong cổ họng của Diệp Anh.

Diệp Anh trừng lớn ánh mắt, không kịp phản ứng, Thùy Trang đã buông tay ra, đuôi cá trong nước ngăn lại cái ôm của cô.

Diệp Anh chật vật ho vài cái, cảm giác chính mình nuốt xuống thứ gì đó, cô không chú ý nhiều lắm, phẫn nộ quát: “Tiểu hải sản em muốn làm gì? Không được rời nhà trốn đi! Lại đây cho chị!”

Thế mưa đột nhiên lớn lên, tiếng sâm trên bầu trời ầm ầm, trong biển vang lên tiếng rên.

Diệp Anh lau đi nước mưa trên mặt, hai mắt đỏ lên, mỏi mệt cực điểm: “Chị đối với em không tốt sao? Em đang mang cá nhỏ của chị còn muốn đi sao?”

Thùy Trang lắc đầu, trên mặt lăn xuống một viên trân châu, nàng nâng tay chậm rãi vung lên, nước biển trước mắt giống như có mệnh lệnh nâng thuyền bé hướng đến tàu bày mang đi.

Thần vật bẩm sinh được biển cả dựng dụng mà ra, trời sinh nắm trong tay năng lực của biển cả.

“Em dám!” Trên mặt Diệp Anh khó nén tức giận, tiểu hải sản đang nửa sống nửa chết, thế nhưng còn có lá gan đi tiếp nhận viên hồn châu kia.

Cô thả người muốn nhảy vào trong biển, lại bị một sóng triều đánh trở về.

Diệp Anh: “….”

“Điện hạ mau lên đây, không còn kịp rồi!” Cấp dưới cầm lấy mái chèo đưa tay kéo cô, vội vàng gọi.

Thùy Trang xa xa hướng cô phất tay, chậm rãi lộ ra tươi cười.

Tiếng mưa rơi ào ào đánh vào mặt biển, trong trí năng hiện ra thanh âm đứt quãng của Bách Lẫm.

“Đại điện hạ trở về đi…. Hồn châu sẽ không…… Thương tổn giao.”

“Thật sự?”

“…. Thật sự.”

Trong tiếng kêu khàn khàn dưới đáy biển, sóng biển ba đào mãnh liệt nhập nhô, kiến trúc của căn cứ nháy mắt bị bao phủ.

Thùy Trang nháy mắt Diệp Anh đã được kéo lên thuyền, lúc này mới thu hồi ánh mắt. Mưa to giàn giụa, khiến người không mở ra được mắt, Thùy Trang nâng tay trấn an biển rộng, mặt biển tức thì gió êm sóng lặng, chỉ nghe thanh âm ào ào của mưa to không ngừng.

Mọi người trên tàu bay không thể tin nổi nhìn một màn này, trên màn hình hồn châu bay nhanh tới chỗ hoàng phi của bọn họ.

Không bao lâu, hai người trong lúc đó chỉ cách nhau mấy trăm bước, Thùy Trang dứt khoát cúi người tiến vào trong biển, đáy biển đột nhiên chấn động, nhấc lên sóng lớn. Máy theo dõi trực tiếp không nhảy, trên màn hình hiện ra một mảnh màu đen.

Diệp Anh suy sụp tinh thần, chật vật che khuất ánh mắt ướt át.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top