intro

Đã 1 tháng kể từ ngày Hye Jin đưa Rook và Roon qua Mỹ học, cũng đã 1 tháng kể từ bữa tiệc gặp mặt của đội tiền phong - cái bữa tiệc tai hại nhất mà anh va phải suốt 44 năm kể từ ngày anh đăng nhập vào Trái Đất. Vì quá chén mà cả anh và NamGilie- đứa em mà anh phải đau đầu suốt chuyến đi đã làm ra những chuyện có lỗi với người vợ và hai đứa nhóc ở nhà. Không phải vì anh không nhận ra con Cún Gil này có ý nghĩ sai lệch với mình chỉ là anh cố tình coi như không biết để duy trì tình bạn mà anh luôn coi trọng. Nhưng sau ngày hôm đó mặc kệ NamGil có gọi điện, nhắn tin hay cố tình làng vảng tiếp cận đều bị anh tránh né triệt để...cũng vì anh không thể nhìn cậu em này như bình thường mà cũng sợ thằng nhóc này sẽ làm gì mình nên anh cứ né... Vậy thôi
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, chẳng biết bằng cách nào mà NamGil lại thế chỗ nam phụ trong dự án phim sắp tới của anh. Sẽ chẳng có vấn đề gì cả nếu đạo diễn không nhờ SunKyun cùng NamGil thảo luận kịch bản trước và đưa ra ý kiến về các tình tiết trong kịch bản. Khỏi phải nói SunKyun như muốn phát điên nhưng cũng đành vì dù sao cũng không tránh mãi được.
**********************

Mở vòi sen và đắm mình vào dòng nước không quá lạnh, những tia nước len lõi qua khe tóc rồi theo đà lướt trên làn da sáng màu của SunKyun . Chúng như liều thần dược xua đi những mệt nhọc mấy ngày nay của anh.

Đổ một ít sữa tắm vào lòng bàn tay, SunKyun ma sát nó lên khắp cơ thể. Dạo gần đây anh có quá nhiều thứ để suy nghĩ. Đầu tiên là việc làm cách nào để hoà mình vào nhân vật một cách tự nhiên nhất. Thứ hai là làm thế nào để thảo luận với thằng nhóc NamGil trong cái môi trường thật trong sáng và an toàn . Và cuối cùng là phải thật tự nhiên và coi như chưa có chuyện gì xảy ra giữa 2 người .

Vừa tắm anh vừa nghĩ số mình không hiểu sao cứ rối như tơ tằm kể từ khi trở nên thân thiết với tên nhóc lắm lời này.

"Ring... Ring..."

"Ring... Ring..."

Vừa lúc xả nước cho trôi hết bọt xà phòng thì chuông điện thoại cũng vừa reo lên. SunKyun vội lau khô người, dùng khăn bông quấn ngang thắt lưng bước ra ngoài.

"Gì chứ? Bây giờ cũng đã trễ mà ai lại gọi làm phiền thế này." -SunKyun nhăn nhó vì bị phá rối.

+

Tuy bực bội nhưng vì phép lịch sự anh vẫn dùng giọng rất khẽ để nhấc máy. "Alo?"

Đầu dây bên kia phát ra một giọng nói quen thuộc, bất chợt khiến SunKyun ngây người ra một lúc. Giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên nhưng anh lại chưa kịp phản ứng:

"Anh hiện có đang ở nhà không?"

"À tôi có."

"Anh đang làm gì vậy?" Người kia tiếp tục đặt ra câu hỏi.

"Lúc nãy tôi đang tắm nhưng bây giờ thì đang tiếp chuyện với anh."

SunKyun cũng không biết tại sao anh lại ngoan ngoãn trả lời mọi câu hỏi của một người lạ mặt như thế. Nhưng chính cái sự vâng lời không đúng lúc này đã khiến anh ân hận khốn cùng.

Vừa tiếp nhận hết lời nói của SunKyun , chỉ chưa đầy 3 giây thì từ thanh điệu trầm tính, đầu dây bên kia bỗng chuyển sang một giọng mang đầy tính giễu cợt. "Đã thế anh bé mau hoàn thành việc tắm rửa. Em sắp đến với anh đây."

Sau khi tiêu hóa được mớ thông tin vừa nhận được thì sắc mặt SunKyun lúc này trông cực kì không ổn. Anh thiên biến vạn màu khi chuyển từ hồng hào sang xanh ngắt rồi từ xanh ngắt lại chuyển sang một mảng tối sầm.

+

Đường hắc tuyến xuất hiện trên đầu anh ngày càng nhiều, gương mặt anh tối sầm lại. SunKyun định bụng sẽ mắng cho tên vô liêm sỉ kia một trận nhưng chưa kịp phản ứng thì điện thoại đã báo hiệu ngắt kết nối.

Anh quay trở lại phòng tắm. Từ sáng đến giờ đã tốn biết bao nhiêu tâm sức vì tên nhóc NamGil , đến mức đầu sắp phát nổ thế mà thư giãn chưa được bao lâu lại bị phá đến không còn hứng thú.

+

Ông trời ơi, sao ông lại đối xử với con như thế. SunKyun than la oai oán trong bụng, phải chăng lúc trước anh hạ sinh nhầm giờ hoàng đạo không tốt nên số nó mới vừa xui vừa đen như đít nồi thế này?

Lết trở lại phòng tắm nhưng chỉ vừa đến bậc cửa thì tiếng chuông lại reo lên. Nhưng lần này không phải là chuông điện thoại mà là chuông cửa.

SunKyun cau mày. Hôm nay sao lắm kẻ tìm đến mình như thế.

"KingCoong... KingCoong... King.. KingCoong..."

"Chờ tôi một chút!" SunKyun gọi với ra rồi cài qua loa hàng cúc áo bộ pijama màu hồng. Đây là thứ mà Hyejin mua cho anh lúc còn ở nhà. Thậm chí cô ấy bảo nó rất quyến rũ và nam tính?

Anh định bụng sẽ mặc thêm quần lót nhưng nghĩ nhà không có ai ngoài mình nên không mặc nữa mà cứ thế ra tiếp cửa. Chắc là Shipper giao đồ lặt vặt mà Hye Jin đặt từ Mỹ gửi về

Ngỡ đã để người ta chờ lâu, SunKyun liền cúi đầu rối rít ngay sau khi mở cửa. "Thật xin lỗi đã để anh... What the ****? Cậu làm gì ở đây hả??"

Từ thái độ niềm nỡ SunKyun liền quay ngoắt 180 độ bởi trước mặt là cái người mà anh cố tình tránh mặt suốt 1 tháng qua

+

"Làm... Làm thế quái nào cậu tìm được nhà tôi?!!" SunKyun mồm chữ A mắt chữ O, dồn hết sự ngạc nhiên vào NamGil

Để mặc cho SunKyun hết bỡ ngỡ đến giận dữ, NamGil thích thú nhìn chằm chằm khuôn ngực trắng hồng nửa kín nửa hở của anh. Hàng cúc áo cài sơ sài để lộ cả xương quai xanh quyến rũ, làn da bánh mật còn thơm nồng mùi sữa tắm vô tình làm lửa lòng NamGil trỗi dậy. Vẻ mặt cậu hiện đầy vẻ thú tính như đang vạch ra kế hoạch nào đó ghê gớm lắm.

Thắc mắc điệu bộ kì quái của NamGil , SunKyun vừa hạ mắt liền nhận ra bộ dạng hớ hênh của bản thân. Anh bối rối quay lưng vào trong chỉnh sửa.

Nam Gil di chuyển ánh mắt chăm chú nhìn cặp mông tròn lẳng của SunKyun . Đường hắc tuyến bao tụ thành những đường dài trên trán cậu mỗi lúc một nhiều.

NamGilie hận bản thân không thể lập tức tọa lạc trên thân SunKyun liên tục ra vào sát nhập đến mức dưa héo cúc tàn.Cậu phải kiềm chế lắm mới không đưa tay ra sờ soạng.

"E hèm!" SunKyun quay người lại sau khi chắc chắn bản thân đã có phần kín đáo, anh hằng giọng tỏ ý không hân hoan. "Cậu tới tận đây tìm anh có việc gì quan trọng lắm à?"

+

Xem như không thấy vẻ mặt không mấy gì là vui vẻ tiếp đón của anh, NamGil trưng ra điệu cười tỏa nắng vào ban đêm của mình. "Em đến đây là để bàn chuyện mà đạo diễn nói đấy thôi."

+

Tên này bị ấm đầu à? Ban sáng còn nhất quyết làm khó dễ, một hai kêu bận. Nay lại tự thân mò đến đây đòi thảo luận. Cậu ta bị muỗi Zika đốt rồi sao? SunKyun dùng ánh mắt khó hiểu nhìn con Cún hâm hấp trước mặt

"Thật thất lễ nhưng giờ anh mày mệt lắm rồi rồi. Có gì ngày mai chúng ta bàn bạc sau nhé." Vừa dứt lời SunKyun liền đẩy chốt cửa nhưng đã quá muộn vì con Cún kia đã tự ý xông vào.

"Nếu anh không muốn thất lễ thì chịu khó tí đi. Dù sao em cũng đã lặn lội đường xa đến đây. Chí ít anh cũng nên biết điều một chút, phải không?"

Đối với người khác thì có vẻ câu vừa rồi như là một câu hỏi nhưng SunKyun đâu là gì NamGil, anh biết thừa nếu không chịu tên nhóc này sẽ đi loạn tìm khắp nơi là anh bỏ cậu ta giữa trời mùa đông giá rét mà không thèm mời vào nhà.

Sau khi miễn cưỡng chấp nhận sự có mặt của kẻ đã làm anh trở thành tội đồ, SunKyun không cảm xúc bỏ mặc cậu đứng lớ ngớ mà chạy về phòng thay quần áo. Anh mặc thêm cho mình một chiếc áo phao bên ngoài nhằm che lấp những mảng da thịt còn lộ ra.

Về phần NamGil, cậu lựa cho mình một chỗ trên sofa rồi đưa mắt ngầm quan sát nội thất căn nhà. Tổng thể nhìn chung thì nơi đây cũng ưa nhìn như bao căn hộ hạng sang khác, tất cả mọi thứ bao gồm cả màu sơn và đồ đạc đều phối hợp với nhau rất hài hoà. Nhưng có một thứ không tài nào có thể thuận được Nam Gil chính là 2bức ảnh được treo ngay ngắn trên tường.

1 tấm là ảnh cưới của SunKyun bức thứ 2 là ảnh chụp anh cùng 1 người con trai khác . Nhìn màu sắc của bức ảnh thì xem ra nó được chụp cách đây chưa lâu. Trong ảnh thứ 2 anh đang cười vô cùng rạng rỡ, đã thế còn khoác tay thân mật với người bên cạnh.

Biểu cảm của NamGil phút chốc tối sầm lại. Hắc tuyến trên đầu cậu chạy thành đường dài.

Hay lắm! Lee SunKyun , anh được lắm. Để xem lát nữa tôi dạy dỗ anh thế nào!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: