Oke chắc là sắp hết rồi

5. Xin chào, tui, Dụ Văn Ba, hiện tại đang làm bảo vệ trông nhà cho ông chủ nhỏ của tôi!

Sau cái buổi tối "đột nhiên hóa hình trong 10s", tui đã bị tư bản bóc lột không hề thương tiếc. Anh ta không nể mặt tôi là một con cún nữa, vô cùng chính trực bắt tôi làm việc trong gia đình anh ta.

Anh ta nói rằng nể tình tui đang là một con chó, nên là tôi sẽ được anh ta thu lưu lại, dù sao anh ta cũng ngại dư luận đồn anh ta "hành hạ động vật" nếu đêm hôm lại vứt cún ra ngoài đường.

Hiện tại thì đời sống của tui vẫn giống như lúc tui hóa chó, trừ việc anh ta bế tui lên bàn và nhìn tui ăn như một con người bằng mõm chó thì mọi thứ đều ổn...

Ừm, không ổn tí gì, mẹ kiếp trước ăn dưới đất không bị nhòm nó nhẹ nhõm bao nhiêu, giờ ăn cơm lại phải ngồi như người, không được xài tay xài chân nó khó ở quãi.

Ngoài ra anh ta còn không thèm nựng tui như trước nữa. Đồ tồi, anh ta bảo rằng đụng chạm cơ thể một con người là không tốt, nên là không đụng vào tui như trước. Anh ta chê tui! (Cưng ơi, trước cưng là chó thì nó khác người mà?)

Điền Dã biết suy nghĩ của Dụ Văn Ba nên anh không dám hó hé tiếng nào, ăn cơm như chó thì sợ cậu ta nghĩ cậu ta là cún thật. Mà sờ thì nghĩ có thể cậu ta sẽ lại hóa người như đêm hôm ấy thì có chết anh cũng chả dám sờ cậu ta. Đang yên đang lành ai lại nghịch dại hả!

[Nhưng mà, đây vốn là câu chuyện ba xu của tác giả viết ra, nên chắc chắn hai nhân vật chính không thể nào yên ổn trong mối quan hệ người - người (trên hình là chó) mãi được.]

Vào một ngày đẹp trời đầy trăng đầy sao, lại là một ngày mà Meiko vừa đi gặp mặt khách hàng trở về. Lần này thì anh uống nhiều hơn lần trước một chút. Khách hàng lần này quá khó ưa, cứ ép anh uống hết chén này đến chén khác, nếu không phải anh nhanh tay đổ bớt rượu xuống sàn thì chắc là ngủ luôn ở cái bụi chuối nào rồi.

Nói là uống nhiều hơn lần trước chút, nhưng thực ra là là nhiều hơn gấp n lần. Anh phải gọi tài xế đến lai về từ trước lên dìu về, không thì anh nghĩ là đã bị rơi vào tay địch. Không lường trước được, ngoài ép rượu anh thì ông ta còn chuốc thuốc anh nữa.

Điền Dã lò dò bước vào nhà, chân nam đá chân chiêu, cả người nóng bức chỉ muốn đổ gục vào một tảng băng nào đó để hạ nhiệt. Dụ Văn Ba thì đang ngáp ngủ chờ anh trở về, anh không về cậu cũng không yên tâm ngủ cho được. Vừa thấy tiếng mở cửa ra, cậu đã bốn chân bốn cẳng đứng dậy đón người.

Điên mất thôi, sao anh ta lại thành bộ dạng này được vậy?

Điền Dã lúc này đầu óc như một đống tơ vò rối rắm, cả người khô nóng khó chịu. Anh kéo cà vạt của mình ra, lung tung cởi mấy cái cúc áo sơ mi trên cùng ra, để lộ xương quai xanh gợi cảm. Miệng thì không ngừng lẩm bẩm chửi rủa cái gì đó mà nghe không rõ được. Dụ Văn Ba tiến sát lại, cậu lấy thân mình dụi dụi chân anh (có nhớ mình là người không đấy?)

Anh ngồi bệt xuống, lấy mặt mình áp sát vào mặt shiBa. Anh cọ má vào mặt của shiBa, bắt lấy chút cảm giác có người kề bên cạnh. Uống rượu xong vừa nóng vừa mệt, anh có chút cảm giác cuộc sống vô lực. Ngày nào cũng đi làm kiếm tiền, kiếm tiền xong thì cũng hết thời gian để làm những việc khác. Mỗi ngày cứ lặp đi lặp lại là ăn, ngủ, đi làm, rồi lại một vòng lặp như thế.

Tại sao anh lại cứ phải trói buộc mình như vậy nhỉ?

Vì điều gì vậy?

Rõ ràng anh có đủ điều kiện kinh tế để bản thân mình có thể thoải mái nghỉ ngơi, nhưng có quá nhiều không liên quan cản bước của anh lại...

Cuộc sống vốn là như vậy à?

Điền Dã thở dài, anh mở đôi mắt ngập nước vì men rượu cùng sức nóng trong cơ thể nhìn Dụ Văn Ba, vô thức đặt một nụ hôn lên mũi chó. Ừm, hôn hôn thơm thơm cún con hồi sức một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ. Dù đây là một con người biến thân thành chú cún này...

Điền Dã đang ôm ôm nựng nựng cún để quên đi cảm giác khó chịu trong cơ thể thì anh bỗng nghe một tiếng nổ nhỏ vang lên.

Ừm, con cún nhỏ vốn dĩ là người này, đã trở thành người thật...

Dụ Văn Ba hàng thật giá thật vốn đang cảm thấy thật khó cứu khi đang hóa thành hình chó mà phải chịu ánh mắt như nai con ngơ ngác nhìn vào cậu nhưng mà đột nhiên cậu lại hóa thành người rồi.

Ừm, thật ngại quá, giờ bước tiếp theo cậu nên làm gì bây giờ?

Tự dưng lại được nụ hôn giải cứu hoàng tử chó, thành người rồi, giờ phải làm sao đây?

Cậu có thể vứt ông chủ của mình ở đây được không? Tình hình của anh ấy bây giờ có lẽ không ổn lắm. Vứt ở đây khéo "tráy quần" anh ấy mất. Nhưng mà giải cứu thì lỡ cậu mất "trink" thì sao?

Tay gái còn chưa có nắm mà nắm tay ông chủ nhỏ hoài có kì quá không ạ?

Dụ Văn Ba đặt ra 1001 câu hỏi thầm kín trong lòng, vừa ngồi xổm vừa vẽ vòng vòng tự hỏi bản thân.

Thời gian có hạn, người suy nghĩ vẩn vơ sẽ bị làm phiền! Điền Dã không chịu nổi cái nóng từ thuốc và rượu, anh bám lên sự mát mẻ gần nhất, cọ cọ dụi dụi vào người của Dụ Văn Ba.

Anh khẽ than thở một tiếng, ủy mị phát ra tiếng kêu ngọt nị, một tay choàng lấy cổ Dụ Văn Ba, kéo người cậu sát vào người anh nhằm giảm bớt sức nóng từ cơ thể của chính mình.

[Lý do vì sao Dụ Văn Ba mát mà không nóng hỏny như kịch bản ấy hả? Cậu ta là cún hóa thành hình người, tui không có cấp phát tính năng biến hình là có quần áo trên người nha! Nên cậu ta biến hình mà khum có cái quần áo gì thì mát là đúng rồi...]

Đang suy nghĩ mông lung về phương thức chính xác giải quyết tình huống nguy hiểm này thì Dụ Văn Ba lại bị nguy hiểm như vòi bạch tuộc cuốn lấy.

Cậu cảm giác nguồn nhiệt nóng bỏng cũng đang muốn thiêu cháy cậu luôn. Ông chủ khó ưa của cậu đang nhìn cậu với ánh mắt lóng lánh nước, tưởng chừng cậu nạt thêm một tiếng ra những hạt lệ sẽ chảy ra khỏi đôi mắt sáng rực kia. Nhìn từ góc này cậu có thể thấy làn da mịn màng như trứng gà mà nhiều cô gái cũng phải thua xa, cùng với chiếc cần cổ trắng nõn. Khi đôi tay kia đu bám trên người cậu, cảm giác nóng bóng như một cặp kìm nung lên bám vào cổ cậu, làm cổ cậu đỏ rực lên. Còn cả tiếng rain mị hoặc vang lên bên tai cậu làm cậu cảm giác tym cậu muốn rớt cả ra ngoài rồi.

Mĩ nhân kêu khẽ bên tai, không tráy quần làm chó!

Dụ Văn Ba bị Điền Dã câu dẫn muốn đơ não luôn rồi, cậu cúi gằm mặt xuống, dây thần kinh cảm giác đứt cái phụt ra khỏi đầu, giờ hành động theo bản năng thì chắc không bị đánh đâu ha? Dù sao cũng không phải là cậu xuống tay trước, là ông chủ nhỏ xàm sỡ cậu!!! Cậu phải ăn thua đủ với người ta mới là phải phép!

Nói là làm, Dụ Văn Ba đứng lên, bế theo tiểu yêu tinh đang đu trên người cậu đi cùng. Bình thường làm cún thì ông chủ nhỏ bế cậu, giờ cậu làm người thì cũng nên thể hiện cậu là đàn ông mạnh mẽ. Huống hồ mĩ nhân trong lòng vốn nhẹ như mây, tóm gọn cái mông của anh thì như bế em bé. Đơn giản mà đi thẳng vào phòng ngủ của anh.

Bước thẳng vào phòng ngủ, theo kịch bản truyền thống, cậu từ từ lột quần áo của anh ra. Cởi từng nút áo một, chuẩn chỉ từ trên xuống dưới, không hề mạnh bạo dựt đứt cúc áo ra. Mĩ nhân trước mắt, nâng niu trân trọng như một đóa hoa mỏng mảnh.

Đến khi cậu cởi cúc quần anh, chuẩn bị lột phăng chiếc quần dài xuống thì cậu thấy anh khẽ nhíu mày hừ nhẹ một cái, đôi mắt ngập ánh nước nhìn chằm chằm vào cậu như xác nhận cậu là ai.

Dụ Văn Ba vùi đầu vào hõm cổ của Điền Dã, nghiến răng nói với anh một câu.

"Là em, Dụ Văn Ba, con-cún-anh-nuôi-bao-lâu-nay đây này!"

Điền Dã sau khi nghe xong câu này, tự dưng bật cười khe khẽ, còn giúp Dụ Văn Ba lột quần của anh xuống. Là của mình bao lâu nay, muốn thì anh chiều!

Anh vuốt nhẹ lên gương mặt của Dụ Văn Ba, khắc họa từng đường nét trên gương mặt của cậu trong trí nhớ của anh. Kể ra, để một con chó, à con người sống chung với mình rất lâu "làm chuyện ấy" thì cũng được.

Cũng ổn, dù sao cũng quen thuộc...

Dụ Văn Ba sau khi được sự giúp sức của Điền Dã đã lột phăng cả người của anh ra. Lúc này mĩ nhân trước mắt cậu không còn một mảnh vải che thân, tiểu Điền Dã cũng có chút gì đó hơi hơi vui vẻ, rất có chiều muốn đọ sức với cậu.

Dụ Văn Ba thu kĩ cảnh đẹp vào mắt mình, chạm vào làn da như lụa mịn màng của anh, nhẹ nhàng kéo người anh dậy, bế anh lên một lần nữa. Lần này đôi bàn tay không còn lớp vải cản trở nữa, suồng sã chạm thẳng lên cặp đào trắng mịn, lại còn có chút vểnh lên của anh, cậu véo nhẹ một cái, rồi đi thẳng vào phòng tắm...

(Cúng cơm nhanh thì có fic ngày mai nha cả nhà!)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top