80(1)
Chương 80 – Chín đại mỹ nam
(Đại kết cục)
Mùa xuân tháng ba, cảnh xuân tươi đẹp, gió xuân ấm áp đưa tới mùi hoa thơm say long người, những ngọn cỏ non đã mọc lên thành thảm cỏ xanh mởn, dương liễu lay động, hoa đào đỏ thắm đã nở đầu cành...
Dựa theo hành trình đã thương lượng từ trước, Mạc Nhiễm Thiên và Dạ Tích Tuyết lên đường trở lại Mạc quốc, còn Thân Vô Kỵ thống lĩnh năm mươi vạn đại quân tiến đến biên giới Mạc quốc và Thân quốc, để đề phòng, theo lời Tiểu Thiên nói, không thành công thì cũng chỉ có thể động can qua.
Cùng lúc đó hoàng đế Tề quốc Tề Quân Hành cũng tự mình thống lĩnh năm mươi vạn đại quân hướng về Mạc quốc.
Một tháng sau, khí trời đã ấm lại, nơi nơi một màu xanh biếc, Mạc Nhiễm Thiên và Dạ Tích Tuyết đã trở lại kinh thành Mạc quốc, hai mặt hạ du Âm giang đều có năm mươi vạn đại quân chiếm đóng, vạn nhất có việc gì, có thể tấn công trong thời gian ngắn.
Giờ phút này Tiêu Hương Hương đang ngồi ở ghế thái sư trong Phượng Noãn Các, đôi mắt phát ra thứ ánh sáng khiến người ta sợ hãi đang nhìn đứa con Mạc Hiên đã trưởng thành đứng trước mặt mình, bên cạnh là hai chàng trai trẻ đang đấm lưng cho nàng.
"Mẫu hậu, làm sao bây giờ? Thái tử ca ca sắp về rồi, trăm vạn quân hai nước đang như hổ rình mồi." Mạc Hiên mặc một bộ long bào màu vàng, nhưng trước mặt Tiêu Hương Hương cũng chỉ có thể hèn mọn khom người.
"Gấp cái gì! Bổn cung sớm biết hắn sẽ trở về, Hiên nhi, ngươi còn muốn làm hoàng đế không, hay là hai tay đưa cho hắn?" Tiêu Hương Hương cười lạnh.
"Nhi thần nghe mẫu hậu." Mạc Hiên đã biết sự lợi hại của mẫu thân, không dám có bất kỳ ý nghĩ gì, mẫu hậu có thể giết người ngay trong lúc nói chuyện, người kia ngay cả chết như thế nào cũng không biết.
"Mẫu hậu vốn đáp ứng để hắn thống nhất tam quốc, làm hoàng đế, nhưng ngươi mới là con của mẫu hậu, sao ta có thể đem ngôi vị hoàng đế dâng cho người ngoài." Tiêu Hương Hương vung tay lên, vẫy lui hai gã trai đằng sau.
"Mẫu hậu, thái tử ca ca cũng không phải là người ngoài." Trong long Mạc Hiên vẫn nghĩ tới Mạc Nhiễm Thiên, chỉ là nghĩ hắn muốn cướp ngôi vị hoàng đế của mình, trong lòng có chút oán hận.
"Là sao? Vậy ngươi đem ngôi vị hoàng đế nhường cho hắn, còn ngươi làm hoàng hậu sao?" Tiêu Hương Hương tuyệt đối sẽ không để Mạc Nhiễm Thiên ngồi vị trí này, phải biết rằng Mạc Hiên dễ khống chế, còn Mạc Nhiễm Thiên không phải người mình có thể khống chế được.
"A, mẫu hậu, chuyện này..." Mạc Hiên do dự.
"Hơn hai năm qua, bên cạnh Tiểu Thiên mỹ nam vô số, chỉ sợ cũng không nhớ đến ngươi, chỉ có một mình ngươi cứ ngóng trông hắn." Tiêu Hương Hương muốn đứa con này có thể hoàn toàn đứng về phía mình.
Mạc Hiên trầm mặc, kể từ khi mình lên ngôi, thỉnh thoảng sẽ có tin tức của Mạc Nhiễm Thiên truyền đến, hôm nay hắn đã bình định hai nước, bên cạnh có thêm sáu người, chỉ sợ rằng trong lòng hắn mình không hơn bất kì ai.
"Chỉ cần Hiên nhi muốn làm hoàng đế, mẫu hậu tự có biện pháp đánh lui trăm vạn đại quân, đi đi gọi Thái khanh tới." Tiêu Hương Hương sao lại không hiểu nhi tử của mình chứ, còn nhỏ đã có dã tâm, hai năm trước dã tâm bừng bừng, nàng thật vất vả giúp nó thượng vị, giờ sao có thể dễ dàng thoái vị dâng cho Mạc Nhiễm Thiên, biện pháp tốt nhất chính là để Mạc Nhiễm Thiên làm hoàng hậu của nó, mà nó muốn làm hoàng đế tốt, phải nghe theo mẫu hậu này, cuối cùng thiên hạ sẽ vào tay mình.
"Mẫu hậu? Nếu Tiểu Thiên không muốn làm hoàng hậu?" Mạc Hiên vô cùng khâm phục vị mẫu hậu độc ác này, mặc dù cảm thấy đôi khi nàng hành động quá đáng một chút, thủ đoạn tàn nhẫn một chút, nhưng nhìn Mạc quốc hai năm qua vì mấy lời nói của nàng mà trở nên giàu có trù phú, không thể không khiến cậu vô tình ỷ lại nàng.
"Vậy thì phải xem ý ngươi thế nào, thật ra thiên hạ nhiều mỹ nam như vậy, Tiểu Thiên cũng hai mươi tuổi rồi, không hợp với Hiên nhi, Hiên nhi cảm thấy thế nào?" Tiêu Hương Hương đương nhiên biết Mạc Hiên sẽ làm thế nào.
Gương mặt Mạc Hiên chợt hiện lên nét đau đớn, nhưng rồi cậu lại ngẩng đầu nói với Tiêu Hương Hương: "Nhi thần hiểu." Nói xong lui ra ngoài.
"Tới đây! Giúp bổn cung xoa bóp nơi này." Tiêu Hương Hương nằm xuống ghế thái sư, hai tên hầu tiếp tục giúp nàng xoa bóp, từ chân đến cổ, một chỗ cũng không bỏ sót.
"A...ư...." Hai tên hầu này cũng nghĩ mọi biện pháp lấy được sự sủng ái của Tiêu Hương Hương, tiếp theo một tên đặt tay lên đùi Tiêu Hương Hương, nhẹ nhàng vuốt ve, tên còn lại xoa bóp hai vú nàng, khiến Tiêu Hương Hương tình dục đại động, thở gấp thành tiếng.
"Thái hậu, thoải mái không?" Tên sờ bắp đùi nhẹ nhàng hỏi.
"Ừ, hầu hạ cho tốt, bổn cung có thưởng." Tiêu Hương Hương cũng không thèm mở mắt, nàng nghĩ mình đã khổ quá nhiều rồi, giờ nàng muốn hoàn toàn hưởng thụ.
Những lời này lập tức khiến hai tên hầu mừng rỡ, không khỏi càng them dốc sức, một người nhẹ cởi tiết khố của Tiêu Hương Hương, đem đầu vùi vào dưới váy, một người hai tay chạm vào phượng y, vuốt ve hai bầu ngực nàng.
"A...ư... thoải mái, dùng thêm chút sức, a..." Tiêu Hương Hương thoải mái kêu lên.
Thái khanh Từ Mạc đi vào thấy một màn này, nhưng hắn như thể tập mãi thành quen, đi tới bên cạnh Tiêu Hương Hương cúi người nói nhỏ: "Thái hậu, vi thần tới rồi."
Tiêu Hương Hương mở ánh mắt sương mù ra, thấy Từ Mạc, hai cánh tay nhấc lên, kéo đầu hắn lại hôn, phía dưới hai gã trai kia vẫn đang trêu chọc chỗ mẫn cảm của Tiêu Hương Hương.
"A." Trong khi hôn thân thể Tiêu Hương Hương bị trêu chọc đến kìm nén không được, rời bỏ môi Từ Mạc, nói: "Ái khanh, chờ chốc lát." Đoạn bảo hai kẻ kia: "Ôm bổn cung vào." Ý của nàng rất rõ ràng, để cho Từ Mạc bên ngoài chờ, nàng muốn sau cuộc mây mưa mới gặp.
Hai gã hầu rất nghe lời, lập tức ôm Tiêu Hương Hương vào giường phượng bên trong, tiếp tục cúi đầu hôn mỗi góc than thể của Tiêu Hương Hương.
"Lui ra." Tiêu Hương Hương ra lệnh hai người cởi quần áo, sau đó nhìn của một tên không có khí khái nam tử, bèn gọi tên kia lại: "Lại đây!" Nàng chọn cái tên thô to kia.
Tên kia mỉm cười đắc ý, lập tức tiến lên nâng hai chân Tiêu Hương Hương lên, đột ngột tiến vào, tên còn lại chỉ có thể cố nén dục vọng, tiếp tục khẽ liếm bộ ngực Tiêu Hương Hương.
"A...nga...dùng sức...ưm...không tệ...a...nha..." Tiếng kêu không ngừng truyền ra khỏi nội thất, chui vào trong lổ tai Từ Mạc. Kể từ lần đó Thái hậu triệu kiến, hắn chịu không được hấp dẫn khi hai người mây mưa, Tiêu Hương Hương lại không cho hắn thị tẩm nữa, hắn biết mình đã già, nữ nhân này tinh lực tràn đầy, cần nam tử cường tráng hơn thỏa mãn nàng, hắn duy nhất lấy được chính là mấy cái hôn. Nghĩ đến Chu quý phi lúc trước cùng mình ân ái, hắn đau lòng như đao khoét, nữ nhân độc ác này sau khi phát hiện mình cùng Chu quý phi qua lại, liền ngũ mã phanh thây cô ấy, hắn vĩnh viễn cũng không quên được một màn này, nữ nhân này lại chỉ nói một câu: "Ngươi đã là người của Bổn cung, đừng để bổn cung biết ngươi chạm vào người khác, nếu không người bị ngũ mã phanh thây chính là ngươi đó." Song lại không cho mình chạm vào nàng.
Sau nửa canh giờ, hai tên hầu mặt đỏ tới mang tai lui ra, hạ lễ với Từ Mạc rồi rời đi, Từ Mạc từ từ đi vào nội thất, Tiêu Hương Hương mặt ửng hồng tựa vào giường phượng, vẫy vẫy tay với hắn.
"Ái khanh, Tiểu Thiên đã trở lại, ngươi chuẩn bị xong chưa?" Tiêu Hương Hương cười nói.
"Thái hậu, bên trong hoàng cung toàn bộ đã bố trí thỏa đáng, chỉ cần Thái hậu ra lệnh một tiếng, Tam vương gia có chạy đằng trời." Từ Mạc ngồi bên mép giường.
"Ừ, còn nữa, biên cảnh đã điều động năm mươi vạn đại quân tới đóng, nhưng Tứ vương gia sớm có dị tâm, nhóm binh sĩ kia không cần tính, ngươi để mấy vị tướng quân nghiêm trận đợi lệnh, lần này Bổn cung muốn đem cánh của hắn chặt đứt, cho dù có hai nước làm hậu thuẫn, hắn cũng sẽ thất bại thảm hại!" Tiêu Hương Hương cười đến âm lãnh vô cùng.
"Nhưng Thái hậu, bọn họ có trăm vạn hùng binh!" Từ Mạc không tin.
"Ha ha ha, cái này ái khanh không cần lo lắng, Bổn cung tự có diệu kế. Ngươi đi xuống trước đi." Tiêu Hương Hương cần nghỉ ngơi một lát.
"Vâng, Thái hậu!" Từ Mạc chỉ có thể xoay người rời đi, sau khi hắn rời đi, Tiêu Hương Hương mở to mắt kêu lên: "Nhất Hào!"
Một bóng người màu đen lập tức nhảy đến quỳ trước giường nàng.
"Giúp bổn cung đi theo Từ thái khanh, nếu có dị tâm, giết không tha!" Thanh âm lạnh lùng tuyệt tình.
"Dạ!" Bóng đen lập tức biến mất không thấy nữa.
Tiêu Hương Hương nhếch miệng cười, Mạc Nhiễm Thiên cũng không thể ngờ từ hai năm trước nàng đã phái năm mươi cao thủ võ lâm bảo vệ quanh mình, làm việc cho mình, nàng biết hành vi của mình đã sớm khiến hắn phẫn nộ, hai người thế kỉ hai mốt đều ở nơi này... tử chiến một trận, xem thiên hạ này là của nam nhân hay nữ nhân, Tiêu Hương Hương ta sẽ chứng minh cho ngươi xem!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top