Phần 7
Chương: 19 Kế Hoạch.
"Tốt cái rắm a!" Sở Dao nhịn không được nói lời thô tục: "OOXX, cậu làm nữ chính bất tử đương nhiên là tốt, có nghĩ đến cảm nhận của mình đang là pháo hôi nữ phụ hay không, ai sống mà nguyện ý chịu ngược!"
"Đứa nhỏ! Đây là số mệnh a!" Tiểu Hoàng bất đắc dĩ mở bàn tay ra, vẻ mặt từ bi nhìn Sở Dao nói: "Yên tâm, nếu thật sự không thể được, mình nhất định sẽ tự tay giết chết cậu."
"Dựa vào! Đây là cốt truyện bách hợp ngược luyến tình thâm gì vậy!" Sở Dao nổi da gà, cuối cùng chỉ có thể buồn bực nói: "Tốt! Tiểu Hoàng Qua, nhất định phải cho mình thống khoái một chút a."
"Đáng tiếc bây giờ mình còn chưa thể tiến vào phó bản có "Cửu Âm Dưỡng Thần Mộc " bằng không lúc mình giết cậu, có thể đem nguyên thần của cậu nuôi dưỡng ở trong thần mộc, sau đó tìm cái thân thể tốt để cậu đoạt xá liền hoàn hảo."
Tiểu Hoàng thật tình luyến tiếc bạn bè tốt của mình, vô cớ chết thảm ở trong thịt văn.
Chỉ là nàng ta thật sự cũng không nghĩ ra được biện pháp nào khác tốt hơn, có trách thì trách Sở Dao xuyên qua không đúng cách, nếu Sở Dao xuyên vào kịch bản nàng ta có thể hô mưa gọi gió thì còn giúp đỡ được, đáng tiếc hiện tại bản thân nàng ta cũng sắp bị ngược.
Sở Dao cùng Tiểu Hoàng cẩn thận bàn bạc sau, định ra kế hoạch cuối cùng: Trước giết Bạch Liên Hoa xem tình hình như thế nào, nếu lại không được liền giết Liệt Hồng Hà cùng Ôn Nguyệt Dung, giết tới giết lui mà còn không được nữa thì sau cùng Tiểu Hoàng sẽ tự tay tiễn Sở Dao về Tây Thiên.
Dựa vào lời nói của Tiểu Hoàng, nàng chính là loại pháo hôi vừa lên sân khấu chỉ trong nháy mắt đã bị đánh bại. Mà Ngọc Băng Băng sinh ra đã là một nữ thần tàn nhẫn độc ác, trách nghiệm của nàng ta chính là giết chết nữ phụ.
Xác định kế hoạch, Sở Dao rốt cuộc cũng có tâm trạng cùng Tiểu Hoàng thảo luận một ít vấn đề.
"Mà nói, rốt cuộc làm thế nào cậu lại xuyên không?"
"Cậu nói điều kiện cơ bản để xuyên không là gì?"
Mấy vấn đề này đối với Sở Dao mà nói là vô cùng quan trọng, nàng sợ những người không liên quan cũng xuất hiện ở trong thế giới thịt văn, ví dụ như cha mẹ của nàng.
"Mình." Tiểu Hoàng khó có lúc sắc mặt đỏ ửng, ấp úng nói: "Khi ấy mình sợ cậu không lấy sách về được, cho nên nhân lúc còn nhớ đã đem chi tiết nội dung viết lại ở trên máy tính, định cầm đi gửi bài. Không ngờ tới, viết một hồi liền ngủ mất. Tỉnh lại liền phát hiện ra bản thân đã xuyên vào thân xác của Ngọc Băng Băng, lúc ấy nàng ta đã bị Cực Lạc Cung mang về."
Tiểu Hoàng thấy ánh mắt khinh bỉ của Sở Dao nhìn về phía mình, liền nhanh chuyển sang chuyện khác nói: "Cá nhân mình thấy, điều kiện xuyên không chủ yếu chính là tiếp xúc qua tiểu thịt văn. Cho nên cậu yên tâm, nhiều nhất cũng chỉ có mình, cậu, anh ấy cùng xuyên tới nơi này."
"Anh ấy? Cậu muốn nói Lâm Minh Khê cũng xuyên qua bản thịt văn này sao?" Tuy Sở Dao sớm đã hoài nghi, nhưng không có mười phần khẳng định.
"Giáo sư khẳng định cũng xuyên không đến." Tiểu Hoàng nói như chém đinh chặt sắt.
"Cũng không biết giáo sư xuyên qua thành Cung chủ Cực Lạc Cung, hay là ma tu Thiên Càn Sầu, hoặc là yêu tu Mặc Giao Long, cũng có thể là kiếm tu......" Tiểu Hoàng ôm mặt, ánh mắt say mê, miệng không ngừng nói ra những cái tên của các nam chủ trong tiểu thịt văn.
"Tiểu Hoàng Qua, nhiều cầm thú như vậy còn không thể thỏa mãn cậu sao? Cậu thế nào còn muốn đem Lâm Minh Khê kéo xuống ngựa nữa."
"Nhị hoá, cậu không hiểu tình yêu đâu." Tiểu Hoàng coi Sở Dao giống như xua đuổi ruồi bọ nói: "Lâm Minh Khê lão sư là động lực lớn nhất của mình ở thế giới này."
"Nói như thể cậu cùng Lâm Minh Khê dường như rất thân thiết vậy." Sở Dao chịu không nổi lắc đầu không muốn cùng Tiểu Hoàng bàn luận về vấn đề này nữa, chuẩn bị mang viên Lưu Li Thanh Tịnh Châu mà mình đoạt được lấy ra: "Cậu đem hạt châu này lấy về bổ thận đi."
"Trong hai viên, viên nào mới là bảo bối a." Sở Dao nhìn hai hạt châu giống nhau như đúc không khỏi há hốc mồm, vừa rồi tất cả đồ đạc để lộn xộn cùng với nhau, bây giờ cô đã không thể phân biệt được rõ: "Thôi, cả hai viên cậu đều đem về đi."
"Nhị hoá, học hỏi thật nhanh." Tiểu Hoàng cười hắc hắc, rạch ngón tay nhỏ một giọt máu ở trên Lưu Li Thanh Tịnh Châu để phân biệt, chỉ thấy một viên châu trong đó đột nhiên phát ra ánh sáng màu hồng.
"Chính là cái này." Tiểu Hoàng đem viên châu phát ra ánh sáng màu hồng cầm lên nói: "Bảo bối thật sự chỉ có thể bị máu thần của mình kích hoạt, cho nên dù tính cậu cướp được đến trên tay cũng là một thứ đồ bỏ đi."
"Thế giới này thật không cho nữ phụ sống." Sở Dao thật sự phục, nàng chỉ vào đồ vật trên bàn nói: "Mấy thứ này cậu xem dùng được cái nào thì lấy đi, linh thạch cũng có thế mang đi, dù sao mình đều không dùng được."
"Cậu nói đúng. Mấy thứ này đối với cậu đều vô dụng. Nếu cậu có thể rời khỏi Ngưng Thúy Các đi làm gian tế, toàn bộ phải bắt đầu từ con số không." Tiểu Hoàng không chút khách khí đem pháp khí cây búa cùng tất cả linh thạch của Khâu Chí Khoan lấy đi, chỉ để lại mấy viên linh thạch cùng hai mảnh ngọc giản: "Mấy viên linh thạch này cậu cầm tới Tàng Thư Các hãy tìm sách hữu dụng xem qua một chút, về sau đối với cậu sẽ có lợi."
"Nhớ kỹ xúc động là ma quỷ, ngày mai nhìn thấy Bạch Liên Hoa ngàn vạn lần đừng để lộ ra sơ hở. Giả vờ như cái gì cũng không biết, đến ngay cả việc cậu trở về bằng cách nào, bản thân tự tìm ra một cái lý do qua loa gì đấy để lấy lệ cho xong chuyện."
"Về sau mình còn chưa có hành động thì cậu nhất định phải tránh xa nhóm người Bạch Liên Hoa ra, đừng để bị các nàng ta hại chết."
"Được rồi, được rồi, mình đã biết." Sở Dao liên tục gật đầu.
Cô sau khi tiễn Tiểu Hoàng về, chỉ cảm thấy tâm trạng vô cùng nặng nề.
Căn bản còn tưởng rằng sau khi đoàn tụ cùng với Tiểu Hoàng tiếp đó sẽ xảy ra một màn hài kịch, nào ngờ kết quả vẫn là thảm kịch, tình tiết cốt truyện còn tràn ngập các loại **.
Nói thật đời này nếu có thể bất tử, Sở Dao tất nhiên không muốn chết. Giống như lời Tiểu Hoàng nói, chỉ cần người tu luyện qua đều sẽ không tình nguyện trở lại làm phàm nhân.
Dù tính nàng có thể duy trì ký ức xuyên không lại một lần nữa, nếu không thể xuyên vào một người có linh căn để tiếp tục tu luyện, vậy cuộc sống còn gì thú vị!
"Nếu cái ngọc bài trắng này là bảo bối thì thật tốt rồi."
Sở Dao cầm lấy ngọc bài trắng có viết tên mình nhẹ nhàng vuốt ve, chưa từ bỏ ý định tiếp tục linh lực vào, vẫn đều không có bất kì phản ứng gì.
Cô lại rạch ngón tay, nhỏ một giọt máu trên ngọc bài trắng, đáng tiếc cũng không có gì thay đổi.
"Quả nhiên là mình nghĩ nhiều."
Sở Dao thất vọng thả ngọc bài trắng xuống.
Lúc này đã là giờ Tý, hôm nay nàng còn không có hoàn thành khoá tu luyện.
"Dù cho ngày mai có phải chết, hôm nay cũng phải tu luyệt thật tốt, để cảm nhận thử cảm giác tu tiên."
Sở Dao ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ màu trắng, trong phòng luyện công, dồn khí đan điền, ngũ tâm triều thiên, như thể dẫn linh khí trời đất, bắt đầu tu luyện.
Nàng mới vừa cố định, thần sắc chợt biến đổi lớn, thế nhưng lại có một vật thể không rõ nổi lơ lửng ở bên trong thức hải của cô.
Vật thể này hình dáng rất giống bình Dương Chi Ngọc Tịnh, tinh xảo mỹ lệ, làm người vừa thấy tâm tình liền vui sướng.
Bất quá Sở Dao không vui mừng nổi, thức hải đối tu sĩ mà nói chính là đại não, đại não đột nhiên xuất hiện một đồ vật vô danh, cũng không biết sẽ tác dụng phụ gì.
Sở Dao đang định rời khỏi thần thức, tìm thời điểm cùng Tiểu Hoàng bàn bạc, đột nhiên một thanh âm bi thương ở trong lão thần của Sở Dao vang lên.
"Là ai, đánh thức ta!"
Chương: 20 Lão Quái.
Gặp ma, thứ gì đó làm cách nào lại đi vào bên trong thức hải của mình nói chuyện? Đầu tiên Sở Dao kinh sợ mười phần, sau đó là vạn phần mừng như điên.
Bảo vật lại thêm lão quái, này còn không phải là chuẩn bị sử dụng kỹ thuật hack để thay đổi giới tu chân hay sao? Tỷ tỷ đây là sắp phát tài a!
"Vãn bối Sở Dao." Sở Dao hít hơi thật sâu, kìm ném cảm giác vui mừng như điên ở trong lòng, cung kính ôm quyền nói: "Không biết tiền bối là thần thánh phương nào?"
Thanh âm bi thương của lão quái vô cùng mờ ảo, lạnh lùng nói: "Ngươi còn chưa có tư cách để biết ta là ai?"
Lão quái này thật là người kiêu ngạo a! Sở Dao trong lòng khinh thường nhưng vẫn cung kính nói: "Xin hỏi tiền bối, như thế nào mới gọi là có tư cách."
"Tu vi của ngươi quá kém." Lão quái nhàn nhạt nói: "Ít nhất phải là Trúc Cơ kỳ trở lên mới đủ tư cách biết ta là ai."
"Tiền bối, thật không dám giấu giếm." Sở Dao nghe lão quái những nói lời này ý muốn ở trong thần thức của mình trú ngụ, biết lão quái chính là cọng rơm cứu mạng, cô lập tức yếu đuối đáng thương nói: "Vãn bối bây giờ đừng nói là muốn lên Trúc Cơ kỳ, mà ngay cả tính mạng của bản thân còn khó bảo toàn được a."
Sở Dao đem mục đích Cực Lạc Cung Ngưng Thúy các thu nhận nữ hài tử nhập môn, còn cả việc hiện bản thân sắp bị hại chết đại khái nói ra một lần, chỉ che giấu chuyện mình cùng Tiểu Hoàng là người xuyên không.
Lão quái nghe Sở Dao nói xong, một hồi lâu không có phản ứng.
"Tiền bối, tuy rằng ta không biết vì sao ngài lại xuất hiện ở trong thức hải của ta, nhưng ta tin đây là duyện phận vô cùng khó gặp, thỉnh tiền bối hãy cứu ta!" Sở Dao có một chút sốt ruột, lúc này lão quái không phải là nên xuất hiện, ban cho cô bí quyết pháp bảo, từ đó càn quét khắp thế Tu chân sao?
"Cứu ngươi cũng không phải khó." Lão quái rốt cuộc đã lên tiếng.
"Đa tạ tiền bối!" Sở Dao vui mừng lớn, liên tiếp nói lời cảm tạ.
"Trước ngươi hãy nói cho ta nghe thử xem." Lão quái lại hỏi: "Bây giờ ngươi tính làm như thế nào?"
"Tiền bối, Cực Lạc Cung vì đề phòng bọn ta bỏ trốn, cho nên đã hạ cấm chế ở trên người ta. Thỉnh tiền bối giúp ta cởi bỏ cấm chế, thoát khỏi nơi này."
Nguyện vọng lớn nhất của Sở Dao chính là rời khỏi nơi này, tìm một chỗ tràn ngập linh khí, tĩnh tâm tu luyện, hiện tại có lão quái, cô lờ mờ nhìn thấy được tương lai vô cùng tươi sáng của mình.
-"Hừ! Hạng người nhát gan." Không ngờ tới lão quái nghe cô nói xong, đột nhiên giận tím mặt.
"Ngươi là loại ham sống sợ chết, chỉ nghĩ đến việc chạy trốn thật khiến cho ta phản cảm. Người tu chân vốn chính là làm chuyện nghịch thiên, Thần chắn giết Thần, Phật chắn giết Phật. Ai chọc ngươi, ngươi liền giết kẻ đó. Bạch Liên Hoa kia tính kế hãm hại ngươi, ngươi không nghĩ ăn miếng trả miếng, vì bản thân báo thù, ngược lại còn muốn chạy trốn, thật sự là vô dụng đến cực độ, phế vật đến cực điểm."
Lão quái đem Sở Dao mắng đến không đáng một xu, Sở Dao tuy giận nhưng không dám phát.
Nàng vừa rồi không có nói tới việc mình bị Bạch Liên Hoa tính kế hãm hại, thật không nghĩ đến lão quái vậy mà lại biết.
Chẳng lẽ lão quái đã ẩn nấp ở trong thức hải của nàng từ trước? Bản thân thế nhưng không phát hiện ra.
Sở Dao nghĩ đến trong tiểu thuyết có nhiều người xuất hiện giống với lão quái này, đều có ý đồ bất chính, có thể là muốn đoạt xá. Lão quái này cũng sẽ không làm loại việc như vậy chứ?
Sở Dao trong lòng dường như có một cơn gió lạnh thôi qua , không khỏi rùng mình, vốn còn cho rằng lão quái xuất hiện là cơ duyên lớn trời cho, không nghĩ tới lại là tai họa từ trên đổ xuống a!
"Bằng hữu Ngọc Băng Băng của ngươi ta xem rất vừa ý."
Lời khen ngợi này của lão quái làm trong lòng Sở Dao lại run lên lần nữa, mẹ ơi! Chẳng lẽ mục đích của lão quái là muốn đoạt xá nàng, sau đó cùng Ngọc Băng Băng chơi bách hợp.
Cốt truyện này cũng quá lừa người đi, nàng nhất định phải tìm Ngọc Băng Băng hỏi cho rõ ràng mới được.
"Nếu nàng ta nói muốn giết chết Bạch Liên Hoa để ngươi đoạt cơ duyên, vậy ta sẽ truyền cho ngươi một bộ bí pháp."
"Đa tạ tiền bối." Sở Dao chua xót cảm tạ, rất muốn nói, có thể không cần được không.
"Bí pháp này không có tên, cũng không có nguồn gốc, nếu ngươi tu luyện thành công, ở thế giới Tu chân này sẽ không có ai có thể là đối thủ của ngươi." Âm thanh bi thương của lão quái không che dấu được vẻ tự hào: "Bí pháp có thể giúp ngươi đoạt cơ duyên của người khác."
Đoạt cơ duyên của kẻ khác, nghe tới thật trâu bò a. Bất quá bí pháp trâu bò như vậy nàng cũng nguyện ý học, xem ra lão quái này chín mươi phần trăm là muốn đoạt xá, vì thế Sở Dao liền thật cẩn thận hỏi: "Xin hỏi tiền bối, bí pháp đoạt cơ duyên này có cấm kỵ gì không?"
"Có." Lão quái nói: "Chính cái gọi là *Pháp Bất Truyền Lục Nhĩ*. Cái bí pháp này không được để người khác biết, càng không thể truyền thụ cho kẻ khác. Nếu người khác học được bí pháp này, vậy thì hắn phải giết ngươi, mới có thể sử dụng được."
*Pháp bất truyền lục nhĩ: Thiên cơ bất khả lộ, đạo pháp không thể truyền sáu tai.*
Sở Dao nghe lão quái nói điều cấm kỵ này, đã xác định trăm phần trăm lão quái chính là muốn đến để đoạt xá, kết hợp với lời nói trước của lão quái, ít nhất hắn phải chờ tới khi nàng thành công lên đến Trúc Cơ kỳ mới có thể đoạt xá.
Bản thân bây giờ mới là Luyện Khí tầng thứ nhất, lên Trúc Cơ kỳ còn cần một khoảng thời gian lâu, hiện tại vẫn nên giải quyết vấn đề ở trước mắt rồi mới nói sau.
"Đa tạ tiền bối ân điển." Sở Dao làm bộ cảm động đến rơi nước mắt nói: "Sở Dao suốt đời khó quên."
"Bây giờ ta liền truyền thụ cho ngươi."
Lão quái nói xong, Sở Dao liền thấy đầu óc chấn động nhẹ, một đoạn phù văn xa lạ xuất hiện ở trong đầu, đúng là bí pháp đoạt cơ duyên.
Bí pháp này tuy rằng vô địch, nhưng sử dụng lại có rất nhiều hạn chế. Đầu tiên, tu sĩ bị đoạt cơ duyên, tu vi không thể cao hơn bản thân, tiếp theo, cần thiết nhất chính là phải sử dụng bí pháp này trước khi tu sĩ chết.
Sở Dao tỉ mỉ xem xét qua, phát hiện bộ bí pháp này cũng không đúng hoàn toàn, giống như còn có một chỗ thiếu, xem ra lão quái đã động tay động chân.
"Bí pháp này chính là phương pháp nghịch thiên, lấy tu vi trước mắt của ngươi vô pháp sử dụng. Bất quá ngươi yên tâm, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi một tay."
Lão quái nói xong lời đó, liền không còn có bất kỳ âm thanh gì nữa."
"Tiền bối, tiền bối!"
Sở Dao còn muốn hỏi lão quái, trong thức hải của mình, vật giống như bình Dương Chi Ngọc Tịnh kia là thứ đồ chơi gì? Bất quá gọi hai tiếng cũng không thấy lão quái đáp trả, nàng đành phải rời khỏi thức hải.
"Tiếp tục tu luyện vậy."
Sở Dao ổn định lại tâm trạng, bắt đầu tu luyện.
Lúc này, Bạch Liên Hoa đang ở trong phòng đắc ý uống trà.
"Lâm Tiếu Tiếu a Lâm Tiếu Tiếu ! Ngươi thật là thông minh bị thông minh hại a!" Bạch Liên Hoa đem chén trà đặt xuống, đi đến tới phòng khách cầm lấy một đóa linh hoa trăm hương, cười nói: "Căn bản còn đang suy nghĩ muốn đối phó với ngươi như thế nào, ngươi ngược lại tự tìm đến cửa."
"Ha hả! Lâm Tiếu Tiếu còn tưởng rằng người chúng ta đối phó chính là Ngọc Băng Băng! Thật là đồ ngu ngốc!" Bạch Liên Hoa nhịn không được nhẹ giọng cười, nói với Ôn Nguyệt Dung: "Cũng không nghĩ xem Kim trưởng lão nhớ thương Ngọc Băng Băng như hổ rình mồi, nhất định đã đặt cấm chế đặc thù ở trên người nàng ta. nếu là đối phó với nàng ta lập tức sẽ bị phát hiện, quả thật chính là tự tìm đường chết, còn không bằng lấy lòng để mượn sức còn có giá trị hơn."
"Nhưng Lâm Tiếu Tiếu thì lại khác, thật cho rằng bản thân lấy được danh hiệu thượng phẩm Thiên cấp, là có thể hạ được Ngọc Băng Băng người đứng thứ nhất sao? Hừ! Thật đúng là buồn cười." Bạch Liên Hoa bóp nát đoá linh hoa trăm hương: "Ngươi hãy đến chợ đen bắt đầu vận mệnh bi thảm của bản thân đi."
Chương:21 Giết Người.
Sở Dao kết thúc tu luyện xong, liền chỉnh lại tâm trạng. Ngày hôm sau vẫn giống như mọi khi cô đi tới nơi của Từ mụ mụ để học.
Lúc này trong đại sảnh, Từ mụ mụ ngồi ở trên ghế, mà Ngọc Băng Băng, Liệt Hồng Hà, Ôn Nguyệt Dung, Bạch Liên Hoa đã sớm ngồi ngay ngắn tại vị trí của mình.
"Thế nào vẫn chưa thấy Tiếu Tiếu tới?" Mục Rặng Vân Hồng lơ đãng hỏi: "Bình thường nàng là người đều tới sớm nhất."
"Ai biết được,có thể đã chạy tới chỗ nào chơi cũng không chừng ." Ôn Nguyệt Dung thuận miệng đáp một câu.
"Ha hả, mới sáng tinh mơ, Tiếu Tiếu có thể đi đâu chơi được a, Nguyệt Dung thật là nói đùa." Bạch Liên Hoa che miệng cười khẽ, hờn dỗi liếc mắt Ôn Nguyệt Dung một cái, tiếp theo lại quay đầu nói với Ngọc Băng Băng: "Băng Băng, ngươi nói xem đúng không?"
Ngọc Băng Băng vẫn lạnh lùng ngồi ở bên cạnh xem ba người bọn họ diễn kịch, biết rằng bọn họ lấy nàng ra làm đệm cho việc Lâm Tiếu Tiếu đột nhiên biến mất, những lời này bất quá là muốn đem đề tài đổ lên trên người nàng.
Nếu là trước đây nàng chưa phát hiện ra thân phận thật của Lâm Tiếu Tiếu thì không tính, nhưng hiện tại biết Lâm Tiếu Tiếu chính là Sở Dao, thế nào còn cùng bọn họ phối hợp diễn kịch, cho nên tỏ thái độ nói: "Có lẽ vậy."
Bạch Liên Hoa không nghĩ tới biểu tình của Ngọc Băng Băng lại lãnh đạm đến như vậy. Tính theo việc ngày hôm Ngọc Băng Băng cùng Lâm Tiếu Tiếu ở phường thất xảy ra xung đột kịch liệt. Hiện tại hẳn là vừa nghe thấy ba chữ Lâm Tiếu Tiếu thì phải nổi giận a, như vậy nàng mới có thể đem sự việc của Lâm Tiếu Tiếu đổ cho Ngọc Băng Băng, làm cho Từ mụ mụ hiểu lầm Lâm Tiếu Tiếu biến mất có liên quan tới nàng ta.
Hiện tại Ngọc Băng Băng không chút phối hợp, có điểm khó làm Bạch Liên Hoa, tròng mắt hơi đảo, đang tự hỏi làm như thế nào mới thực hiện được mục đính của mình, thì đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến một chuỗi tiếng cười thanh thúy, dễ nghe giống như thanh âm chuyển động của chuông bạc.
"Ai nha, thật ngại, Tiếu Tiếu đến muộn." Sở Dao mặc một thân hồng trang, xuất hiện cùng khuôn mặt tươi cười, cô hành lễ với Từ mụ mụ, cười nói: "Mong Từ mụ mụ thứ tội!"
Chính cái gọi là không duỗi tay đánh người đang cười, Từ ma ma vừa nhìn thấy gương mặt tươi cười mỹ lệ của Sở Dao, tức khắc cảm thấy cái gì cũng có thể tha thứ.
Không tồi, Từ ma ma trong lòng âm thầm khen ngợi, đứa nhỏ này chính là hạt giống tốt, tuổi nhỏ, đã biết lợi dụng ưu thế dung mạo của bản thân.
"Về chỗ ngồi đi." Từ ma ma giơ tay, cho Sở Dao trở lại chỗ ngồi.
Lúc Sở Dao trở lại chỗ ngồi ánh mắt khẽ liếc qua mọi người, chỉ thấy Liệt Hồng Hà cùng Ôn Nguyệt Dung sắc mặt không thể tin, đặc biệt là Bạch Liên Hoa, khuôn mặt lập tức từ xanh chuyển sang trắng, bộ dạng giống như nhìn thấy quỷ.
Thật khó khăn chờ đến khi kết thúc chương trình học, Từ ma ma rời đi sau, Sở Dao liền gấp không chờ nổi đi đến trước mặt Bạch Liên Hoa, giống như rất thân, cười tủm tỉm chào hỏi: "Liên Hoa, buổi sáng tốt lành."
"Sắc mặt của ngươi sao lại xanh vậy a?" Sở Dao tiến đến trước mặt Bạch Liên Hoa liếc mắt nhìn kỹ nàng ta một cái, liền kinh ngạc nói: "Có phải ngày hôm qua ở thành Lĩnh Nam chơi đến mệt mỏi, không có nghỉ ngơi thật tốt phải không?"
"Tiếu Tiếu, sớm!" Bạch Liên Hoa không hổ là nữ phúc hắc lâu năm, sắc mặt nhanh chóng khôi phục lại bình thường, tiếp theo hơi chau mày, bàn tay trắng vỗ ngực, nhìn ra Sở Dao giả bộ lo lắng nói: "Ngày hôm qua ta lo lắng chết đi được, ngươi như thế nào không nói một tiếng liền đã bỏ đi, ta truyền âm cho ngươi, vậy mà ngươi cũng không thèm trở về."
"Trở về cũng không nói cho ta một tiếng, làm hại ta cả đêm không thể nào nghỉ ngơi hẳn hoi được!" Bạch Liên Hoa thử thăm dò hỏi: "Đúng rồi, ngươi làm cách nào trở về vậy?"
"Ngày hôm qua là Khâu đại ca đưa ta trở về." Sở Dao cảm khái nói: "Hắn thật là người tốt a! Liên Hoa ngươi thay ta cảm ơn hắn thật tốt nha!"
"Cái gì?" Bạch Liên Hoa nghe Sở Dao nói xong, quả nhiên tâm tình rối loạn.
Sao lại thế này, Khâu Chí Khoan như thế nào lại thả Sở Dao trở về, không phải nói muốn đem Sở Dao bán được chợ đen ư?
Hừ! Ác phụ, là ngươi làm hại ta. Sở Dao nhìn khuôn mặt của Bạch Liên Hoa không che dấu được hoảng loạn, trong lòng càng thêm đắc ý, lại bổ cho nàng ta một đao nữa: "Đúng rồi, Liên Hoa, có một chuyện ngươi thật đúng là không đáng làm bạn bè nha, thế nhưng lại giấu kỹ như vậy, hại ta vẫn luôn không biết gì, nếu không phải là lúc Khâu đại ca đưa ta trở về lỡ miệng nói, khả năng liền ta liền bị ngươi lừa cả đời."
"Khâu đại nói chuyện gì cùng ngươi, như thế nào ta nghe đều không hiểu." Bạch Liên Hoa nhìn biểu tình như có như không của Sở Dao, trong lòng đột nhiên khẩn trương, giữa nàng cùng Khâu Chí Khoan có quá nhiều việc không thể nói, hắn sẽ không thật sự nói ra bí mật gì đó đi.
Sở Dao nhìn Bạch Liên Hoa, lại hắc hắc cười lạnh hai tiếng, nhìn khuôn mặt tái nhợt không còn huyết sắc của nàng ta nói: "Chuyện Khâu đại ca chính là biểu ca của ngươi, thế nhưng không nói cho chúng ta biết. Hay sợ chúng ta ngồi phi hạc không giao ra linh thạch?"
"Ha hả, việc này. Ai nha." Bạch Liên Hoa vỗ nhẹ trán, vô lực kêu lên: "Ta cảm thấy đầu có chút choáng, có thể tối hôm qua không ngủ đủ giấc. Trân Châu, mau đỡ ta trở về nghỉ ngơi."
"Vâng, tiểu thư." Thị nữ Trân Châu vẫn luôn đi theo bên người Bạch Liên Hoa lập tức tiến lên đỡ nàng ta.
"Liên Hoa, ngươi cần phải bảo trọng thân thể thật tốt a." Sở Dao vỗ bả vai nàng ta, còn đang nghĩ muốn nói gì đó, lại thấy Tiểu Hoàng Qua đứng ở cách đó không xa bắt đầu đưa mắt ra hiệu, kêu cô một vừa hai phải, lúc này cô mới không tình nguyện để Bạch Liên Hoa rời đi.
Bạch Liên Hoa trở về phòng lập tức đem Trân Châu đuổi ra ngoài, nàng lấy ra lệnh bài của Khâu Chí Khoan, phẫn nộ truyền âm nói: "Khâu Chí Khoan, ngươi làm cái trò gì vậy? Thật là bị hồ ly Lâm Tiếu Tiếu kia mê hoặc rồi sao?"
Bạch Liên Hoa liên tục gửi mấy tin truyền âm, nhưng là đều không thấy hắn đáp lại, thời gian trôi qua một lút, nàng cảm thấy có điểm không thích hợp.
Lấy tính cách Khâu Chí Khoan mà nàng biết, hắn tuy rằng có chút háo sắc, nhưng chuyện quan trọng đều chưa bao giờ phạm sai lầm, sẽ không có khả năng bị sắc đẹp của Lâm Tiếu Tiếu mê hoặc.
Quan trọng nhất là, hiện tại Khâu Chí Khoan đang thiếu nợ một đống linh thạch, không trả hết nợ tính mạng của hắn cũng khó mà bảo toàn, cho nên hắn tuyệt đối không có khả năng sẽ tha cho Lâm Tiếu Tiếu.
Chuyện kia rốt cuộc là như thế nào, chẳng lẽ Lâm Tiếu Tiếu đang nói dối, nàng ta căn bản không trở về cùng với Khâu Chí Khoan, nhưng làm thế nào nàng ta lại biết được quan hệ của bọn họ.
Bạch Liên Hoa nôn nóng chờ đợi, nhưng vẫn không có tin tức của Khâu Chí Khoan, trong lòng dâng lên một dự cảm bất thường, không phải hắn ta đã xảy ra chuyện gì đó chứ?
"Hắn không phải là bị người khác giết đi!" Bạch Liên Hoa suy đoán rất nhiều nguyên nhân xảy ra với Khâu Chí Khoan, nhưng như thế nào cũng không thể ngờ được việc hắn đã bị Lâm Tiếu Tiếu giết.
Trong cảm nhận của Bạch Liên Hoa, Lâm Tiếu Tiếu tu vi nông cạn, không bất kỳ pháp thuật phòng thân cùng thủ đoạn gì, tuyệt đối sẽ không phải là đối thủ của Khâu Chí Khoan.
"Tên vô dụng." Bạch Liên Hoa đem lệnh bài của Khâu Chí Khoan hung hăng ném xuống mặt đất, người chết không có giá trị lợi dụng, nàng không cần tới.
Còn muốn nghĩ cách khác đối phó với Lâm Tiếu Tiếu, đúng rồi, Ngọc Băng Băng cũng là một công cụ không tồi, nhất định phải lợi dụng thật tốt.
"Hừ! Lâm Tiếu Tiếu, liền tính ngươi nhờ vận may tránh được một kiếp thì thế nào." Bạch Liên Hoa nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta sẽ không tha chobngươi."
Sở Dao sau khi cùng Tiểu Hoàng Qua đoàn tụ, hiện tại đã mười phần tự tin, căn bản không đem đám người Bạch Liên Hoa để vào mắt, nàng mỗi ngày trừ bỏ học cùng tu luyện, yêu thích duy nhất chính là đi dạo Tàng Thư Các.
Bất quá bên trong Tàng Thư Các có thể xem qua ngọc giản miễn phí, có một ít kiến thức chăm sóc bảo dưỡng dung nhan, muốn học công pháp, pháp thuật trong ngọc giản, đều phải trả phí bằng linh thạch.
Nếu là trước đây, Sở Dao sẽ tình nguyện lấy ra linh thạch ra để học mấy cái pháp quyết hữu dụng, nhưng là hiện tại trong thức hải đã có lão quái chống lưng, pháp quyết, bí quyết tuyệt thế gì, còn không dễ như trở bàn tay sao?
Sở Dao đợi ba ngày, rốt cuộc cũng chờ được Tiểu Hoàng Qua truyền âm tới.
"Nhị hóa, Bạch Liên Hoa đã gửi tin đến muốn cùng mình đối phó với cậu, buổi tối ngày mai mình đã hẹn nàng ta ở sau núi, đến lúc đó liền ra tay lấy mạng nàng ta."
Sở Dao vội vàng hồi âm lại: "Thật quá tốt. Bất quá mình muốn nhìn xem nàng ta chết."
"Vì sao?" Tiểu Hoàng Qua kỳ quái hỏi.
"Một là vì báo thù, hai là nghĩ muốn rèn luyện thêm một chút. Tóm lại cậu không cần lập tức giết chết Bạch Liên Hoa, cho nàng ta giữ lại một hơi thở để mình kết thúc." Sở Dao bây giờ không thể cùng Tiểu Hoàng Qua nói về chuyện của lão quái, miễn để cho lão quái phát hiện ra bản thân đã biết hắn có ý định muốn đoạt xá.
"Tốt." Tiểu Hoàng Qua đồng ý.
Đêm trăng gió lạnh giết người!
Sở Dao yên lặng ngồi xổm trên đại thụ sau khe núi, thu liễm thần thức, nhìn hai vị tiểu mỹ nhân dưới tàng cây đang mưu đồ muốn xử lý mình như thế nào.
Chỉ nghe thấy Bạch Liên Hoa dịu dàng nói với Tiểu Hoàng Qua về kế hoạch của mình, đầu tiên muốn châm ngòi ly gián Liệt Hồng Hà cùng Lâm Khánh Khánh để cả hai đối nghịch, sau đó lại giết chết Mục Rặng Vân Hồng cuối cùng giá họa cho Lâm Tiếu Tiếu.
"Bạch Liên Hoa tâm thật là đen tối!" Sở Dao nghe thấy độc kế này, sau lưng ra một tầng mồ hôi lạnh.
"Kế hoạch này của ngươi vô cùng tốt." Tiểu Hoàng Qua gật đầu, mười phần đồng ý nói: "Dù sao ta đã sớm nhìn hai người kia không vừa mắt."
Hai người trao đổi thật tốt sau, Bạch Liên Hoa liền nói: "Một khi đã như vậy, chúng ta bây giờ liền trở về sắp xếp ra tay đi."
"Ừm." Tiểu Hoàng Qua gật đầu, nói: "Ngươi đi trước một bước, ta còn có chuyện cần làm."
Bạch Liên Hoa thoáng hoài nghi hoặc nhìn Tiểu Hoàng Qua, nhưng vẫn ôn nhu gật đầu nói: "Tốt, ngươi ở một mình phải cẩn thận a."
Nay khi Bạch Liên Hoa xoay người trong nháy mắt, Tiểu Hoàng Qua từ trong ngực móc ra khâu cây búa pháp khí của Khâu Chí Khoan, thúc giục pháp khí hướng về phía Bạch Liên Hoa.
Chỉ thấy rót linh khí vào cây búa pháp khí kia sau, liền xé gió lao về hướng Bạch Liên Hoa.
"Ngươi." Bạch Liên Hoa hoảng sợ xoay người lại, chỉ kịp phát ra một tiếng kinh hô, liền bị pháp khí xuyên ở giữa ngực, phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống mặt đất.
"Chính là lúc này." Âm thanh của Lão quái đột nhiên ở trong thần thức của Sở Dao vang lên.
Sở Dao lập tức vận dụng bí pháp, chỉ cảm thấy đôi mắt bỗng nhiên sáng lên, loáng thoáng đôi mắt giống như mang tia hồng ngoại, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn biến đổi.
Cô thế lại thấy trên người Bạch Liên Hoa xuất hiện một bạch tuyến nhàn nhạt, từ trong đỉnh đầu nàng ta bay ra, hướng về phía chân trời vô cùng dài.
Mà trên người Tiểu Hoàng Qua, toàn thân lấp lánh ánh sáng vàng, trên đỉnh đầu là một đạo kim quang so với đùi người còn to thô gấp mười lần, so vàng còn muốn rắn chắc loá mắt, dài hơn cả Kim Cô Bổng, hoa lệ như thế, quả thật muốn chiếu mù mắt chó của Sở Dao.
Đây là vận mệnh của nữ chính sao? Quả thực cường hãn đến khiếp sợ, Sở Dao nghĩ không có thứ gì có thể phá hủy căn Kim Cô Bổng này.
"Đừng thất thần, nhanh sử dụng bí pháp." Lão quái ở trong thức hải của Sở Dao rống một tiếng, lập tức đem cô đánh tỉnh.
"Bí pháp: Trảm."
Sở Dao không tự giác ở trong lòng thầm niệm, chỉ cảm thấy trong thiên địa truyền đến một cổ lực lượng thần bí tràn ngập toàn thân, tiếp theo tay nàng hóa thành một lưỡi hái màu đen, không chịu Sở Dao khống liền hướng Bạch Liên Hoa mà chém.
Lưỡi hái màu đen quỷ dị chợt lóe, bạch tuyến ngay trên đỉnh đầu của Bạch Liên Hoa lập tức bị cắt đứt.
"Bí pháp: Thu."
Sở Dao lại thần niệm một lần nữa, lưỡi hái màu đen kia tức khắc hóa thành một bàn tay màu to, bắt lấy kia đoạn bạch tuyến đang rơi.
Thời điểm bạch tuyến ở trong bàn tay to màu đen biến mất, Sở Dao đột nhiên run mạnh lập cập, linh lực toàn thân theo cỗ lực lượng thần bí kia cùng nhau biến mất, toàn thân cô trực tiếp từ trên cây rớt xuống dưới, mạnh mẽ ngã xụi lơ ở trên thân thể của Bạch Liên Hoa.
Chương 22: Vu Khống.
"Nhị hoá, cách báo thù của cậu chính là muốn đè chết nàng ta sao?" Tiểu Hoàng Qua kinh ngạc nhìn Sở Dao ngã đè lên Bạch Liên Hoa, nửa ngày cũng không đứng dậy nổi, cười nhạo nói: "Quá tàn nhẫn a."
"Ít nói lời vô nghĩa đi, mau kéo mình lên." Sở Dao hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tiểu Hoàng Qua một cái, đáng tiếc hiện tại toàn thân cô vô lực, căn bản không có cách nào tự mình đứng lên.
"Cậu rốt cuộc đang làm cái quỷ gì vậy?" Tiểu Hoàng Qua cũng phát hiện ra Sở Dao có điểm khác thường, vội kéo cô lên.
"Mình cũng không biết, vừa rồi còn tốt, nhưng đột nhiên toàn thân linh lực đều biến mất." Sở Dao đương nhiên biết là do lão quái giở trò quỷ, nhưng lại không thể nói cho Tiểu Hoàng Qua.
Nàng vô lực dựa vào người Tiểu Hoàng Qua, thở gấp một hơi thật sâu, ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy mệt nhọc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top