54 cuc pham gia dinh

Trong đoàn ấy, ba chiếc kiệu đầu vô cùng bắt mắt, Lâm Vãn Vinh ánh mắt hiểm hóc, liếc mắt liền nhìn thấy một nữ tử ngồi ngay ngắn trên chiếc kiệu thứ hai.

Nữ tử này môi đỏ da trắng, thân hình thướt tha, nhãn thần phiêu lãng tứ xứ, đôi mắt đẹp càng thêm phần rực rỡ, vừa tình tứ vừa thẹn thùng, chẳng thấy đâu vẻ hung dữ cay độc, trông kiều mỵ vô cùng. Nàng liếc mắt nhìn bốn phía, trên mặt hiện lên nụ cười nhu mỹ, cực kỳ mê hoặc. Nữ tử này không phải ai khác, chính là An tỷ tỷ nhiều ngày không gặp. Mấy ngày không thấy, An tỷ tỷ tựa hồ thay đổi bộ dạng, mái tóc vấn cao, cài một chiếc thoa vàng lấp lánh đích xác là long phượng kim thoa, bên tai đeo hai viên mã não xanh thẫm bọc vàng, bầu ngực đầy đặn, eo thon chân dài, thân ảnh lả lướt, mười phần phong vận, làm người ta nhìn đến mê mẩn.

Ngồi trên chiếc nhuyễn kiệu đi sau nàng là một công tử còn trẻ, phong lưu lỗi lạc, tiêu sái bất phàm, nhìn đám người trước mắt nhẹ mỉm cười, bộ dạng kia Lâm Vãn Vinh cũng không xa lạ gì, chính là thế tử Thành vương Triệu Khang Ninh từng mấy lần tương đấu ở Kim Lăng.

Có Triệu Khang Ninh ở đây, vậy ngồi trên cỗ kiệu đầu tiên chính là lão gia của hắn - Thành vương gia sao?

Lâm Vãn Vinh vội vàng giương mắt nhìn tới, chỉ thấy một khuôn mặt rất đặc trưng, một trung niên nam tử mắt to mày rậm đang ngồi trên kiệu, mình mặc cẩm y hoàng bào, khí thế phi phàm, không cần phải nói, đây chính là hiền vương danh xưng là Thành vương gia rồi. Thành vương gia này quả nhiên không hổ được ông trời ưu đãi, quý tộc quốc gia, thân hình khôi ngô, ánh mắt sắc bén, tuy trên môi mang nụ cười, nhưng xung quanh không ai dám nhìn thẳng vào hắn, uy nghiêm mười phần.

Con bà nó chứ, hồ ly tinh này cuối cùng cũng xuất hiện rồi, Lâm Vãn Vinh trước tiên trong lòng kinh hãi một lúc, lập tức lại nổi lên sự mê hoặc không hiểu. An Bích Như phải dựa tay Thành vương gia đối phó sư tỷ của nàng, điểm này đã sớm biết. Chỉ là từ lúc Bạch Liên giáo bị tiêu diệt, nàng mất đi chỗ dung thân. Muốn lại giúp đỡ cho Thành vương gia cũng có lòng mà không đủ lực. Một khi mất đi thế lực., nàng hoàn toàn không còn giá trị gì đối với Thành vương gia, không có sức ảnh hưởng đến hắn, sao còn điều khiển được ai. Lâm Vãn Vinh cùng An Bích Như ở cùng nhau một đoạn thời gian, biết An tỷ tỷ tuyệt đối sẽ không chịu thua thiệt người khác, nàng trước mắt mình cho tới bây giờ không đề cập tới Thành vương gia, mấy hôm trước càng muốn cầu mình đi đối phó với sư tỷ của nàng, như thế nào mới mấy ngày không thấy, nàng lại đi cùng Thành vương gia rồi? Chẳng lẽ bọn họ vốn là chỗ thân tình cũ.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui vẫn không rõ, chỉ là nhìn An Bích Như tươi cười quyến rũ, trong lòng có chút tư vị không thoải mái.

Nhóm phụ tử Triệu Khang Ninh mấy trăm người, trước có binh lính mở đường, sau có chư quan hộ vệ, hùng hùng hổ hổ hướng trên núi đi lên, uy thế mười phần, dẫn dụ mọi người dừng chân đứng xem, hoan hô không ngớt.

"Nhìn xem, là Ninh tiểu vương gia a." Hoàn Nhi nhìn thấy Triệu Khang Ninh, vỗ bàn tay nhỏ hưng phấn nói, khuôn mặt nhỏ nhắn kích động đỏ bừng.

Triệu Khang Ninh kia ở trên nhuyễn kiệu mỉm cười vẫy tay chào hỏi chúng nhân xung quanh đang hò hét hoan hô. Hắn trời sinh phong lưu lỗi lạc, nghi biểu đường đường, lại là trưởng tử hoàng tộc, gia thế hiển hách, tự nhiên có vô số nữ tử đi theo như vịt. Thấy tiểu vương gia phất tay chào hỏi, trong đám người nhất thời vang lên một trận hô hào lanh lảnh, phân lớn là nữ tử tuổi đương xuân, mộng tưởng cất cánh biến thành phượng hoàng. Thấy được thần tượng, sao có thể không trở nên điên cuồng?

Nhìn bộ dạng Hoàn Nhi si si ngốc ngốc, Lâm Vãn Vinh âm thầm lắc đầu, cười hỏi: "Hoàn Nhi, nàng cảm thấy Tiểu vương gia này rất tốt sao?"

Hoàn Nhi lắc đầu đáp: "Muội cũng không biết hắn có tốt hay không, tuy nhiên Tiểu vương gia bộ dạng tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, lại là vương gia thế tử, người khác nào có thể sánh được? Nghe nói hoàng thượng của chúng ta không có con trai, muốn cho Tiểu vương gia kế thừa ngôi báu nữa. Nhân vật phong lưu như vậy, lại quyền quý như thế, mọi người đương nhiên đều nói hắn tốt rồi."

Kế thừa ngôi báu? Lâm Vãn Vinh trong lòng hừ một tiếng, Tiểu vương gia này bề ngoài tuấn lãng, bên trong chỉ toàn mánh khóe, nếu hắn được làm hoàng đế thì thật không phải là phúc của dân chúng. Bất quá, từ thái độ của Từ Vị đối với Triệu Khang Ninh mà xem, tựa hồ nhìn không ra lão hoàng đế có ý tứ muốn hắn kế vị, nếu không phụ tử Triệu Khang Ninh như thế nào cấu kết Bạch Liên giáo mưu phản, mà Từ Vị lại trăm phương ngàn kế tước giảm vây cánh của bọn họ? Việc nối dõi này, quá nữa là do có người cố ý đặt điều mê hoặc làm ra. Bất quá chuyện chốn triều chính sâu xa vô cùng, há dân chúng bình thường có thể hiểu được?

Nhìn đám người Thành vương gia hướng lên núi, thân ảnh An tỷ tỷ dần dần đi xa, Lâm Vãn Vinh cười, lại hỏi: "Hoàn Nhi, nếu Tam ca ta cùng Tiểu vương gia đứng chung một chỗ, nàng sẽ thích người nào hơn?"

Hoàn Nhi đỏ mặt nói: "Tam ca, huynh thật xấu a, sao có thể hỏi người ta chuyện này." Nàng suy nghĩ một chút liền đáp: "Tiểu vương này nhìn đẹp mắt, chỉ là cách chúng ta quá xa, cho dù bây giờ nhìn rất tốt, nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm, cũng không biết hắn rốt cuộc như thế nào, sao có thể so với Tam ca? Tam ca mặc dù trông không giống Tiểu vương gia anh tuấn tiêu sái như thế, nhưng là người thân thiết hòa ái, mặc dù đôi khi có chút xấu xa, ta trong lòng lại rất thích..."

Nàng các nói âm thành càng nhỏ, ra dáng thiếu nữ hoài xuân. Lâm Vãn Vinh tức giận bất bình, mẹ nó, tên Tiểu vương gia chó mà này nhìn so với ta đẹp trai hơn sao. Con mắt gì vậy a, hắn chỉ là trắng hơn ta một chút. Như lão tử đây gọi là khỏe mạnh, vô số người hâm mộ không kịp, trăm phương ngàn kế muốn nhuộm thành nước da như ta.

Lâm Vãn Vinh có ý muốn tìm An tỷ tỷ nói mấy câu, chỉ là hắn thấy An Bích Như cùng Thành vương gia đi gần như vậy, cũng không biết hai người họ có quan hệ đến mức nào, nếu hai người quan hệ tốt, tự mình lại tìm nàng, chẳng phải là vô nghĩa sao, nói không chừng còn bại lộ mục tiêu, rước lấy khó chịu vào người, vì thế tốt hơn nên xem xét cho kỹ đã.

***

Trước chùa Tướng Quốc hương khói nghi ngút, du khách như sóng trào, các công tử hô bạn gọi bè, tiểu thư nhu mì e lệ vô hạn qua lại tấp nập thật là náo nhiệt.

Thưởng hoa hội còn chưa bắt đầu, Phẩm hương hội của Tiêu gia lại mở màn trước một bước, tựa như lửa cháy lan nhanh. Nữ tử trời sinh thích đẹp, vừa mới qua mùa đông, các phu nhân tiểu thư nghe nói có một sản phẩm mới là "Phấn hương" (phấn trang điểm) đặc biệt, liền muốn đến thử một lần, lại vừa vặn gặp gian hàng tạm của Tiêu gia trước chùa Tướng Quốc, có thể nói là rất tiện lợi, chỉ trong chốc lát hiện ra một đội xếp hàng dài dằng dặc. Trong hàng đều là tiểu thư xinh đẹp nhỏ tuổi, nhất thời hấp dẫn vô số sánh mắt, các công tử đi chơi xuân túm năm tụm ba xung quanh, chẳng cần đi đâu, chỉ đứng xem náo nhiệt.

Không chỉ có thế, thông tin còn truyền khắp chốn rằng Tiêu gia Đại tiểu thư tới từ Kim Lăng, xinh đẹp không ai sánh kịp, Phẩm hương hội hôm nay do nàng tự mình chủ trì, mỹ nữ cùng nước hoa, càng thêm tương hợp, càng điên cuồng dẫn dụ mọi người.

Phẩm hương hội này thao tác thật ra rất đơn giản, đó là mỗi dạng nước hoa phối hợp với một đóa hoa tương ứng, để đem trực tiếp tiến hành đối chiếu so sánh mùi thơm của hoa với nước hoa, đồng thời lôi cuốn biết bao người, lại có giá cả hợp lý.

Đại tiểu thư cầm trong tay một bình nước hoa hoa lan, đang mỉm cười hướng mọi người giới thiệu: "Nước hoa này chính do một vị tiên sinh thông minh tuyệt đỉnh của Tiêu gia ta lấy tinh hoa của trăm loại hoa, trải qua chín chín tám mốt lần cẩn thận lên men chế tạo thành. Mùi thơm bền bỉ, lưu giữ lâu dài, có thể nói là hoa trung chi vương, hương giới chí tôn, căn cứ theo sự khác biệt của các loại hoa, có thể phân ra các loại khác nhau, tỷ như bình nước hoa hương hoa lan trong tay ta, hương thơm đạm nhã, thấm vào tận tâm can, thích hợp với các vị tiểu thư đạm bạc mà ưu nhã sử dụng. Lại nói tới nước hoa mân côi này, nhiệt tình phóng khoáng, hương thơm nồng đậm, thích hợp các vị tiểu thư hoạt bát sôi động sử dụng, còn có nước hoa nhài này..."

Đại tiểu thư vừa nói vừa đem bình nước hoa mở ra, một mùi hương thơm nhàn nhạt liền như hòa vào gió xuân, thấm vào mũi mọi người, quả thật là cao quý u nhã, đích thực hương trung chi vương.

"Căn cứ vào sở thích khác nhau của mọi người, các loại nước hoa cũng chia ra loại hương đậm, hương nhạt, hương thầm kín. Các vị phu nhân cùng tiểu thư có thể tùy theo sở thích của mình chọn để dùng, các loại hoa khác nhau thì mùi thơm khác nhau, hơn nữa cách thức sử dụng chỉ cần nhẹ nhàng quết qua một chút liền có thể giữ lại hương thơm hai ngày." Đại tiểu thư nhẹ nhàng vung tay, liền có các nha hoàn đưa các loại cánh hoa đi tới.

"Tiêu tiểu thư, đây là ý gì?" Một vị tiểu thư kỳ quái hỏi.

Tiêu Ngọc Nhược mỉm cười: "Trăm nghe không bằng mắt thấy. Tiểu muội đã tẩm nước hoa lên các loại cánh hoa tương ứng phát đến tay chư vị tỷ muội, mời chư vị so sánh mùi nước hoa với cánh hoa một phen, hiệu quả ra sao, liếc qua là rõ ràng."

Các vị tiểu thư đều gật đầu, phương pháp này hay, đơn giản lại trực tiếp, không hề chơi mánh khóe.

Nha hoàn đem các loại cánh hoa khác nhau phát đến tay các vị phu nhân tiểu thư, chư vị nữ tử dựa theo sở thích của mình chọn các loại hoa, đặt nhẹ nhàng ở chóp mũi, nhất thời một loại hương thơm khác biệt xông vào mũi. Tuy là từ hoa tạo ra, so với hoa càng thơm hơn, làm cho người ta vừa ngửi thấy đã khó bỏ qua.

"Tiêu tiểu thư, nước hoa này bao nhiêu lượng bạc một bình?" Một vị tiểu thư nắm chặt bình nước hoa mân côi, vuốt ve yêu quý không nỡ buông tay, trong mắt hiện lên vẻ thích thú nồng đậm, vội vàng hỏi.

Tiêu đại tiểu thư mỉm cười đáp: "Nước hoa này chỉ Tiêu gia ta mới có thể chế ra, thu thập cánh hoa khó khăn dị thường, chế tạo càng không dễ dàng, mỗi tháng sản lượng rất ít, chúng ta tại Kim Lăng cùng Hàng Châu đều bán giới hạn, trước mắt ở kinh thành dự trữ cực ít, giả cả còn chưa xác định, cho nên Thưởng hoa hội lần này, chúng ta cũng không bán nước hoa, chỉ là làm cuộc giới thiệu đơn giản."

Vừa nghe nói không bàn, vẻ mặt các phu nhân tiểu thư nhất thời thoáng hiện lên chút thất vọng, một vài nữ tử đem cánh hoa tẩm nước hoa cẩn thận nắm chắc trong tay như sợ nó rơi xuống.

Đại tiểu thư nhìn thấy cười thầm, thầm nghĩ tên xấu xa kia không biết như thế nào nghĩ ra trò này, hắn quả thực rất hiểu rõ tâm lý nữ tử, lợi dụng triệt để, cố ý nói rõ hôm nay không bán là để kích thích sự thèm muốn của mọi người, cho mọi người biết nước hoa này thật sự trân quý.

"Tuy nhiên, hôm nay gặp lúc kinh thành hưng vượng, lại là đại hội thưởng hoa, chúng tôi liền vì mọi người trợ hứng, chuẩn bị một nghìn phần quà, đều là các loại nước hoa, mời mọi người xem..." Đại tiểu thư vừa dứt lời, liền có hai nha hoàn đem một chiếc khay lớn lấp lánh ra, trong khay đặt một loạt bình thủy tinh nho nhỏ cỡ nắm tay trẻ con, mỗi bình đều chứa non nửa nước hoa, tuy là không nhiều lắm nhưng đủ để làm mọi người ngạc nhiên thích thú.

Chúng nữ tử nhất thời lên tiếng kinh hô, nghìn phần quả tặng, thật là bạo tay quá mức a, không nói nước hoa kia, chỉ riêng bình thuỷ tinh nhỏ tinh xảo này giá trị phải đến một lượng bạc rồi.

Đám người kêu lên kinh hãi, Tiêu gia này thật sự là quá bạo tay, sáng hôm nay chỉ riêng trả cho việc quảng cáo này đã tốn cả hai nghìn lượng bạc, thật khiến người ta phải lè lưỡi.

Thời đại này lòng người phần lớn thuần phác, mọi người há từng gặp qua thủ đoạn như thế, nhất thời hò hét huyên náo, ai nấy đều hớn hở đi lấy tặng phẩm. Đại tiểu thư nói: "Trước hết mời chư vị tỷ muội đăng ký danh sách, sau đó liền có thể lĩnh tặng phẩm, cám ơn mọi người đã ủng hộ Tiêu gia ta."

Khung cảnh sôi trào này, Lâm Vãn Vinh tại lưng núi thấy rõ, nhịn không được trong lòng đắc ý, trên thế giới ai không tham chút tiện nghi nhỏ, nhất là đối với nữ nhân, điều này rất gây chú ý. Một lượng bạc liền có thể biến các nàng trở thành tiếp thị viên tốt nhất, hơn nữa lại là những người rất trung thực này, phí tổn làm sinh ý quả rất đáng giá.

Hai ngàn lượng bạc thúc đẩy buôn bán, trước ém sau thả, cố ý không bán, lại bạo tay tặng quà, thật sự là bước khởi đầu rực rỡ. Muốn không được người ta khen ngợi cũng khó, thanh danh Tiêu gia vọt lên tận trời, hai nghìn lượng bạc này ăn lời lại trăm lần. Hắn đã tính toán ổn thỏa, tuyệt không thể nhầm lẫn - luận về việc buôn bán, trên thế giới này có ai có thể sánh với hắn chứ?

Tiếp theo là tuyên truyền xà phòng thơm, nhờ tiền lệ nước hoa, lần này không cần tốn nhiều miệng lưỡi, liếc mắt một cái là rõ ràng ngay. Có sự kiện lúc đầu an bài rồi, mọi người liền dễ dàng tiếp thụ phát minh vĩ đại này.

Trong khoảng thời gian ngắn, đội ngũ lĩnh tặng phẩm từ trên núi xa xa xếp hàng, nhìn thật hoành tráng, may là Tiêu gia dựng rạp đúng chỗ, cách cửa chính chùa Tướng Quốc một đoạn, nếu không phải thế, cửa vào Thưởng hoa hội ngoài kia hẳn đã bị sập mất.

Bên này đang náo nhiệt, trợt nghe truyền đến giọng mấy nữ tử kinh hô: "Là Từ tiểu thư, Từ tiểu thư của Kinh Hoa học viện đã tới."

Tiêu Ngọc Nhược vội ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Từ tiểu thư mặt đầy nét cười, nhẹ nhàng nhanh nhẹn đi tới, phía sau có mấy giáo tập của Kinh Hoa học viện đi theo, trong đó còn có Điền Văn Kinh lần trước gặp ở "Vân Lai Tiên Cảnh."

"Từ tỷ tỷ, ngươi sao lại tới đây, Đại tiểu thư vội vàng tới nghênh đón, dịu dàng hỏi.

Từ Chỉ Tình cười nói: "Nước hoa kia ta dùng thật thích, Tô di nương cũng yêu thích không nỡ rời tay, cố ý bảo ta tới đây cám ơn muội. Ta nhận quà của muội tốt như vậy, có thể nào không giúp ngươi một chút? Tỷ tỷ ta ở kinh thành có chút thể diện, dĩ nhiên vì ngươi lôi kéo ít tỷ muội đến."

Nàng nói cực kỳ tự tin, nhưng không phải là nói khoác, mọi người vây quanh thấy Từ Chỉ Tình đến đều kinh hô. Từ Chỉ Tình cầm kì thi họa, thiên văn địa lý, lịch số toán học không gì không tinh thông, lại có dung mạo tuyệt thế, được xưng là Đại Hoa đệ nhất kỷ nữ, sức ảnh hưởng tự nhiên vô cùng lớn, nàng đứng ở đâu liền là chiêu bài sống ở đấy.

Đại tiểu thư trong lòng cảm kích, kéo tay nàng cười nói: "Nếu như thế, tiểu muội nên cám ơn ân đức của tỷ tỷ rồi, cũng cám ơn Tô tiểu thư hậu ái."

Từ Chỉ Tình gật đầu cười, nhìn vào đoàn người lĩnh tặng phẩm đông đúc, than thở: "Nước hoa này thật sự cực kỳ mỹ diệu, Tô di nương dùng trên người một chút, ngay cả phụ thân cũng khen không ngớt miệng. Tiêu gia muội muội, nược hoa này thật sự là Lâm Tam phát minh sao... Ôi, như thế nào không thấy Lâm Tam?"

Đại tiểu thư nhìn xung quanh, tên đáng chết kia thế nào mà lúc này rồi còn chưa tới, không phải là trên đường lại nhìn thấy tiểu thư gì đó, hay là đi gây chuyện? Làm người ta bực chết đi!

Nàng biết Lâm Vãn Vinh trọng thương mới khỏi, sáng sớm khi đi liền dặn dò hắn muộn chút hãy đến, vốn chỉ là lời khách sáo, trong lòng vẫn hy vọng hắn sơm sớm tới giúp đỡ bên cạnh mình, vậy mà kẻ này việc khác thì không nghe, những lời lười biếng lại ghi tạc trong lòng, mặt trời lên cao ba sào rồi, còn không thấy bóng người.

" Hắn à?" Đại tiểu thư bất đắc dĩ thở dài: "Chúng ta không ai có thể quản được hắn, tới giờ này còn chưa tới, để xem tiểu thư nhà ai gặp phải tai ương rồi."

Từ Chỉ Tình nghe được cười khanh khách: "Muội muội, ngươi nói như vậy, Lâm Tam hình như là bá vương trong nhà các người rồi, ta cũng không tin muội tinh minh như thế lại không quản chế được hắn?"

Diệp công tử đi theo phía sau Từ Chỉ Tình hiếu kỳ hỏi: "Từ tiểu thư, các người nói Lâm Tam, là vị nào? Nước hoa này là do hắn tạo ra sao?"

"Đâu chỉ nước hoa." Đại tiểu thư khe khẽ thở dài, ghé vào bên tai Từ Chỉ Tình nói: "Ngay cả nội y kỳ quái ta tặng cho tỷ với Tô tiểu thư, cũng là do Lâm Tam phát minh."

"Lời này có thật không?" Từ Chỉ Tình sắc mặt đỏ bừng hỏi.

Đại tiểu thư gật đầu, Từ Chỉ Tình sửng sốt hồi lâu, mới thốt lên: "Khó trách phụ thân nói người này khó nhìn thấu nhất, hắn học trộm người ta chữ số Ả Rập, nước hoa và nội y này cũng không biết là sao chép từ nơi nào?"

Câu hỏi của Diệp công tử kia, hai vị tiểu thư không trả lời, hắn cũng không chút xấu hổ, phong độ uyển chuyển lên tiếng: "Vị này là Tiêu đại tiểu thư sao, tại hạ Diệp Vũ Xuyên ra mắt Đại tiểu thư. Nghe Điền Văn Kính huynh nhắc tới Đại tiểu thư mấy lần, hôm nay vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền."

Điền Văn Kính đứng ở phía sau Từ tiểu thư và Diệp công tử, sớm chú ý Đại tiểu thư từ lâu, lúc này thấy nàng rảnh rỗi, liền đi lên cười nói: "Văn Kính ra mắt Đại tiểu thư. Từ đăng hội ngày đó từ biệt cũng đã mấy ngày, Đại tiểu thư vẫn khỏe?"

Đại tiểu thư mỉm cười đáp lễ: "Cảm ơn Điền công tử quan tâm, tiểu nữ mọi việc đều tốt."

Điền Văn Kính liếc mắt xem xét xung quanh, Tiêu gia nhân thủ đông đúc, khung cảnh lĩnh tặng phẩm phía trước cũng gọn gàng có hàng lối, liền ân cần nói :" Đại tiểu thư lúc này có rảnh rỗi không? hôm nay chính là Thưởng hoa hội một năm một lần của chùa Tướng Quốc, quý nhân trong kinh đến thưởng hoa rất nhiều, bỏ qua cơ hội này thật sự đáng tiệc, tiểu sinh nguyện vì Đại tiểu thư dẫn đường, cùng đi thưởng hoa."

Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, Từ Chỉ Tình và Diệp công tử đều nhìn ra tâm ý của Điền Văn Kính. Đại tiểu thư vẫn chưa đáp lời hắn, quay đầu nhìn Từ Chỉ Tình cười hỏi: "Từ tỷ tỷ, mọi người hôm nay vì thưởng hoa mà đến sao?"

Từ Chỉ Tình cười đáp: "Xem như thế đi."

Diệp Vũ Xuyên xen mồm vào nói:" "Không thể đơn giản như vậy, Tử tiểu thư tự mình trồng vài gốc hoa, cần phải giới thiệu ở hội thưởng hoa này chứ."

Đại tiểu thư kinh hỉ hỏi: "Thật sao, tỷ tỷ?"

Từ Chỉ Tình cười thản nhiên: "Ta trồng hoa chỉ là hứng thú, lần giới thiệu này cũng chưa nhắc tới, chỉ đơn giản là tìm mấy mấy người đồng đạo, trao đổi một chút kinh nghiệm. Hảo muội muội ngươi nếu rảnh rỗi, liền cùng chúng ta vào xem nhé. Hội hoa năm nay hẳn rất náo nhiệt."

Đại tiểu thư thở dài trả lời: "Tỷ tỷ, ta cũng muốn đi cùng mọi người, chỉ là Lâm Tam nhà ta lại chẳng biết chạy chơi ở đâu, chờ hắn hồi lâu không tới, thật tức chết được." Nàng nói lời này cực kỳ xảo diệu, bất động thanh sắc liền cự tuyệt hảo ý của Điền Văn Kính.

Điền công tử thật sự không biết rõ, việc mời đại tiểu thư đi thưởng hoa cùng chuyện Lâm Tam kia không tới lại có liên quan gì? Chỉ là với lá gan của hắn, sợ là nằm mơ cũng không nghĩ ra tên gia đinh Lâm Tam kia gan lớn trùm trời, không chỉ vụng trộm với Tiêu gia nhị tiểu thư, mà ngay cả Đại tiểu thư trước mắt đây cũng là vật trong tay hắn.

Diệp Vũ Xuyên nghe được hai chữ Lâm Tam này, luôn cảm thấy có chút quen thuộc, lại không nhớ nổi nghe được ở đâu, nhịn không được hỏi: "Tiêu tiểu thư, người nói Lâm Tam, rốt cuộc là người phương nào?"

Điền Văn Kính tức giận nói: "Diệp huynh, Lâm Tam đó là người ngày ấy đoán trúng câu đố trên đèn của Từ tiểu thư, nghe ý tứ của Tiêu đại tiểu thư, nước hoa xà phòng thơm này cũng từ hắn mà ra."

Diệp Vũ Xuyên vỗ tay: "Ta nhớ ra rồi, Từ tiểu thư, ngày ấy ở ở cửa học viện cãi nhau chính là Lâm Tam sao? Hắn còn dùng tên giả là Tam Lâm, nguyên lai là tiểu tử này, quả nhiên rất xảo trá."

Từ Chỉ Tình lắc đầu cười khẽ, không nói lời nào. Đại tiểu thư hừ một tiếng nói: "Lâm Tam nhà chúng ta tuy bình thường thích quấy rối không câu nệ tiểu tiết, nhưng là người quang minh lỗi lạc, hắn dùng tên giả tất nhiên là có nguyên nhân. Có khi là do người ta khi phụ hắn, bất đắc dĩ hắn mới làm vậy."

Diệp Vũ Xuyên và Điền Văn Kính thấy Đại tiểu thư bảo vệ Lâm Tam như thế, trong lòng tuy kỳ quái, chỉ là nghĩ nàng che chở cho hắn nên cũng không quan tâm.

Từ Chỉ Tình tò mò nhìn Đại tiểu thư, cười nói: "Nếu như thế, chúng ta liền đi vào, Tiêu gia muội muội, đợi Lâm Tam tới, ngươi nhất định phải vào xem a."

***

Nhìn đội ngũ lĩnh phần thưởng thật dài, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, lão tử sau này kiếm tiền từ nơi này ra a. Hắn tiến lên núi vài bước, lại nhìn thấy mấy người Triệu Khang Ninh xuống kiệu, đang đi vào trong chùa Tướng Quốc.

An tỷ tỷ kia đi bên người Thành vương gia, vương gia kia cũng không biết nói câu đùa vui gì, An Bích Như hồ ly tinh vũ mị liếc vương gia một cái, nhất thời yêu kiều cười rộ lên khanh khách, mặt đẹp như trái đào, ngực nở mông đầy, toàn thân xinh đẹp run rẩy, cực kỳ quyến rũ, cực kỳ mê người.

"Hồ ly lẳng lơ." Lâm Vãn Vinh tức giận bất bình, nuốt nước miếng một cái: "Khi câu dẫn lão tử, sao không thấy ngươi thể hiện như thế?"

"Tam ca, huynh nói cái gì, cái gì hồ ly lẳng lơ? Cái gì biểu hiện?" Hoàn Nhi đi bên cạnh hắn dịu dàng hỏi.

Lâm Vãn Vinh đỏ mặt, hắc hắc cười: "À, không có gì. Ta nói là, dáng điệu Hoàn Nhi muội muội thế này có tiềm chất trở thành tiểu hồ ly tinh a, phải cổ vũ một chút."

"Phì..." Hòan Nhi yêu kiều kêu lên một tiếng, sắc mặt như ráng chiều, vội vàng chạy về phía trước mấy bước.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả, đang muốn đuổi theo, con mắt liếc qua, đã thấy An tỷ tỷ kia ở cửa chùa khẽ quay đầu lại, ánh mắt hướng thẳng tới bên này, trên khuôn mặt tươi cười nàng toát ra nét quyến rũ mê người...

"Sao giờ ngươi mới đến?" Nhìn về phía xa xa thấy Lâm Tam và Hoàn Nhi đùa bỡn huyên náo đi tới, Đại tiểu thư vội vàng tiến lên nghênh đón, sẵng giọng: "Người khác đều bận đến choáng đầu hoa mắt, ngược lại ngươi quá thanh nhàn."

"Người bị trọng thương, nhận chút chiếu cố là lẽ tất nhiên." Lâm Vãn Vinh hì hì cười, liếc mắt đánh giá Tiêu Ngọc Nhược từ trên xuống dưới, thành thật khen ngợi: "Đại tiểu thư nàng hôm nay thật là xinh đẹp."

Tiêu Ngọc Nhược nghe thế trong lòng vui mừng, trên mặt sinh ra mê man nói: "Muốn ngươi tới dùng miệng lưỡi trơn tru để đón khách, lại tới muộn như vậy, mới vừa rồi Từ tỷ tỷ mời ta vào thưởng hoa. Thấy ngươi không đến, ta cũng đành từ chối."

Đại tiểu thư vốn là một người làm việc điên cuồng, ngày thường bận rộn kinh doanh, tuyệt sẽ không có thời gian nhớ tới mấy chuyện rảnh rỗi. Nhưng hôm nay không giống trước kia, giờ nàng trong tim đã có người để nương tựa vào, lại là một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, trước lễ hội thưởng hoa ngày rằm tự nhiên trong lòng không khỏi hướng đến. Hơn nữa hôm nay tiếp thị rất thành công, dù là tự thưởng cho mình an nhàn một chút, vào thưởng thức một phen thì có sao?

Trong lòng nàng có ý nghĩ này, nhưng ngượng ngùng không dám nói ra, thấy Lâm Tam trên mặt cười đùa không đứng đắn, nhịn không được thầm hừ một tiếng: "Tên đáng chết, lúc như thế này, sự nhanh nhẹn hàng ngày biến đi đâu mất rồi?"

Lâm Vãn Vinh nhãn lực thế nào, thấy Đại tiểu thư vẻ mặt e thẹn không tự nhiên, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn vào trong chùa Tướng Quốc, sao còn không rõ, trong lòng lại âm thầm buồn cười. Thật sự là tiết xuân đến rồi, ngay cả Đại tiểu thư cũng bắt đầu nổi dạ hoài xuân.

Hắn cười ha ha một tiếng, hô lên: "Tống tẩu, việc phát tặng phẩm này tỷ hỗ trợ trông coi nhé, ta cùng Đại tiểu thư vào chùa một chút... Đừng nên hiểu lầm, chúng ta là vào xem xem có khách hàng lớn nào có thể giao tiếp chiếm chút cảm tình. Ài, sự kiện thưởng hoa hay ho như thế, ta lại một lòng nghĩ đến làm việc, thật sự là trung thành đức độ, mẫu mực làm gương a."

"Đi đi." Tống tẩu cười nói: "Nơii này đã có ta trông coi là được rồi, ngươi cùng Đại tiểu thư chơi đùa vui vẻ một phen. Mấy ngày nay bận rộn quấy nhiễu nàng lắm rồi."

Phẩm hương hội, Lâm Vãn Vinh chỉ phụ trách xuất ra chủ ý, động chút miệng lưỡi. Mặc dù nội dung có đầy đủ kỹ thuật, nhưng những việc phiền toái còn lại toàn do Đại tiểu thư và Tống tẩu an bài. Tiếp thị đại quy mô như thế, lại không có kinh nghiệm, việc cần chuẩn bị rất nhiều, thật sự là làm cho Đại tiểu thư bận rộn không chịu được.

Tiêu Ngọc Nhược trên mặt đỏ lên, mạnh miệng: "Là tên Lâm Tam này lười biếng, ta mới không muốn đi... ê, ngươi không nên lôi kéo ta."

Tống tẩu nhìn theo bóng hai người, nhịn không được lắc đầu mỉm cười, chỉ mong Lâm Tam cùng Đại tiểu thư có kết quả tốt.

Hai người đi vào cổng lớn chùa Tướng Quốc, liền cảm giác một làn hơi ấm áp ập vào mặt. Trong chùa du khách qua lại, vui vẻ náo động, so với ngoài chùa còn náo nhiệt hơn vài phần, Lâm Vãn Vinh trong lòng kỳ quái, Thưởng hoa hội của chùa Tướng Quốc này có sức hấp dẫn lớn vậy sao, như thế nào có cảm giác người trong toàn kinh thành đều tới đây?"

Nhìn Đại tiểu thư khuôn mặt thoáng ửng hồng, Lâm Vãn Vinh cười nói: "Trong chùa này chẳng lẽ có lò lửa sao, như thế nào so với bên ngoài lại ấm hơn?"

Đại tiểu thư buồn cười nhìn hắn, đáp: "Ngươi bình thường tinh minh vô cùng, việc gì cũng đều hiểu được rõ ràng, như thế nào ngay cả chuyện này cũng không biết? Phía sau núi chùa Tướng Quốc có một dòng suối nước nóng lớn, khí hậu dễ chịu, bốn mùa như xuân. Hoa viên kia ở trong chùa nhận được nước từ suối nước nóng, vào đầu mùa xuân liền có trăm hoa nở rộ, tạo thành kỳ quan, đó là lai lịch của Thưởng hoa hội trong chùa Tướng Quốc. Bằng không, thời tiết thế này ngươi chạy đi đâu thưởng thức cảnh đẹp đây."

Nguyên lai là như vậy a, Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười hai tiếng, khó trách Thưởng hoa hội này lôi cuốn mọi người đến thế, nguyên lai nơi này là kinh thành đệ nhất xuân, bất quá suối nước nóng kia lại rơi vào trong miếu hòa thượng, thật là phí của trời a, nếu là rơi vào đại viện của Tiêu gia, lão tử liền phát minh ra bộ bikini cùng mẫu quần hình chữ Đinh (丁 - giống chữ T), mỗi ngày cùng hai vị tiểu thư uyên ương giỡn nước, tuyệt biết chừng nào.

Chùa Tướng Quốc lịch sử lâu đời, tồn tại nhiều năm, đặc biệt nhờ khí hậu của suối nước nóng, hoa viên trong chùa càng nổi tiếng thiên hạ.

Hai người từ khi quen biết tới nay chưa từng có thời gian ở chung với nhau thoải mái như thế, chậm rãi bước vào chùa, thoải mái tự do, nói chút lời làm cho Đại tiểu thư sợ hãi nhảy dựng lên, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong lòng kinh hãi muốn mắng hắn, trong mắt bắn ra lại toàn là nhu tình như nước.

Hai người cười cười nói nói đi tới hoa viên sau chùa. Còn chưa đến gần đã có một trận hàn hương thấm vào tận tâm can nhẹ nhàng bay tới.

Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một chiếc cửa hình vòm ở trước mắt, chính giữa phía trên cửa có hai chữ to: Mai Viên (vườn mai).

Đại tiểu thư thấy hắn sững sờ, liền cười nói: "Lại không biết sao? Vườn trong chùa Tướng Quốc này dựa vào loại hoa mà phân ra, nổi tiếng nhất chính là Mai viên, Đào viên, Lan viên và Mẫu Đơn viên. Đây mới là vườn thứ nhất.

Mai đứng đầu Tứ quân tử (Mai, lan, cúc, trúc - tượng trưng bốn mùa), có nhã danh cao khiết, chính là loài mà văn nhân mặc khách thưởng hoa lựa chọn đầu tiên. Bước qua cửa, hai người liền ngập vào trong một biển hoa mai bát ngát.

Trên đầu hoa mai giăng tỏa, chi chít nơi nơi, đỏ như lửa, trắng như tuyết, khắp chốn đều tràn hương hoa, màu sắc rực rỡ, đẹp đến ngoài sức tưởng tượng. Trong vườn tiếng người tưng bừng hớn hở, bóng mỹ nhân qua lại như thoi đưa vô cùng náo nhiệt.

Đại tiểu thư trên mặt tràn đầy vui vẻ, kinh hỉ kêu một tiếng, thân thể mềm mại quay lại, liền vội vàng nhảy vào trong một tràng hoa rụng, bóng mai hoa điểm xuyết trên gò má xinh đẹp, vô cùng kiều mị.

Đại tiểu thư ngày thường chăm chú nghiêm túc, thật khó lộ ra hình dạng tiểu nữ hài tươi cười đáng yêu như vậy. Lâm Vãn Vinh trong lòng nóng lên, nhanh chóng đi tới cười nói: "Đại tiểu thư, nàng có hứng thú như vậy, không bằng chúng ta chơi trò hái hoa nhé?"

"Chơi hái hoa là sao?" Đại tiểu thư dừng bước, kỳ quái hỏi.

"Trò hái hoa này nói ra rất đơn giản a, nhìn thấy cành mai trên cao nhất kia không? Hoặc ta ôm lấy nàng đem cành hoa kia hái xuống, hoặc là nàng ôm lấy ta hái xuống. Thế nào, có đúng là cực kỳ đơn giản hay không?"

"Đồ bại hoại nhà ngươi, cả ngày trong đầu óc không có ý niệm nào khác sao? Đại tiểu thư ngượng ngùng hừ một tiếng, trên mặt hiện lên một mảng đỏ ửng. Mỗi ngày nghe hắn nói bậy sớm đã có lực miễn dịch rồi, càng thành tập quán, một ngày không nghe hắn nói chuyện lại thấy không quen.

Đại tiểu thư nâng niu một gốc mai trước mặt, thấy cây mai kia khô héo, uốn uốn lượn lượn xoay quanh mà lên, trên cánh hoa màu hồng điểm mấy giọt nước nhỏ, đúng là mới được mưa móc, diễm lệ phi thường. Nàng nhịn không được vươn tay ra ngắt cành hoa mai nắm trong tay, khe khẽ ngâm:

"Chiết mai phùng dịch sử

Kí dữ Lũng Đầu nhân

Giang Nam vô sở hữu

Liêu kí nhất chi xuân." (Lục Khải - Tống thi).

Dịch nghĩa:

Bẻ một nhành mai, đi gặp người truyền thư

Gửi cho người ở Lũng Đầu.

Ở Giang Nam không có

Tặng tạm một cành xuân.

(Ngày đầu xuân, Lục Khải từ Giang Nam gởi một cành mai tặng bạn là Phạm Ngạc ở Trường An có kèm theo bài thơ)

Dịch thơ:

Bẻ nhành mai chuyển trạm

Gửi Lũng Đầu bạn thân

Giang Nam thời không có

Xin nhận một cành xuân. - hieusol TTV dịch.

"Cảm động, cảm động, thật là cảm động". Lâm Vãn Vinh vỗ tay cười nói: "Đại tiểu thư đây là nhớ về Kim Lăng sao? Mấy ngày nay khí trời ấm áp rồi, liền hãy đưa phu nhân tới kinh thành, giải quyết một phen nhớ mong của Đại tiểu thư là được.

Đại tiểu thư liếc mắt nhìn hắn, cười nói: "Tùy tiện làm ra, cái gì mà thơ hay, ngươi chỉ được tài nói ngược. Ngươi bảo thơ hay, vậy ngươi cũng làm một bài thơ hoa mai nghe xem."

"Hoa mai à, nói thật hay, ta không chỉ làm thơ hoa mai, còn có thể làm thơ hoa hạnh nữa, nàng tin hay không tin?" Lâm Vãn Vinh cười nói.

"Ngươi ấy à, thứ gì không am hiểu, chứ khoác lác là thiên hạ đệ nhất." Đại tiểu thư che miệng cười, thân như cành hoa run rẩy quyến rũ xinh đẹp, hơn cả muôn ngàn đóa hoa nở đầy vườn.

Thấy nàng mặt đẹp như quả đào, bộ dạng xuân ý nồng đậm, Lâm Vãn Vinh trong lòng nóng lên, kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, nhích gần tới bên tai nàng quấy rối cười rằng:

"Nhân hà (hà)nhi đắc ngẫu (ngẫu)

Hữu hạnh (hạnh) bất tu môi (mai)

Đại tiểu thư, bài thơ này có hay không?"

(Chơi chữ đồng âm khác nghĩa.

Nghĩa 1:

Có duyên thành giai ngẫu

Khỏi cậy đến mối mai.

Nghĩa 2:

Hoa sen thời có ngó

Được hạnh chẳng cần mai - hieusol TTV dịch).

Đồ bại hoại này, Đại tiểu thư trong lòng ngọt ngào, khẽ ừ một tiếng, vội vàng cúi đầu, trên mặt đỏ hồng, ngay cả mai đỏ đầu cành kia cũng không so bì được.

"Tiêu gia muội muội, Tiêu gia muội muội..." Một giọng nữ tử vang lên, Đại tiểu thư cả kinh, vội vàng đẩy bàn tay Lâm Tam ra.

Dưới tàng hoa mai hiện ra một thân ảnh xinh đẹp, kéo Tiêu Ngọc Nhược cười hỏi: "Thế nào, đợi được Lâm Tam kia của ngươi rồi à?"

Tiêu Ngọc Nhược trên mặt một mảng ngượng ngùng, cũng không biết tình hình của hai ngươi bọn họ vừa rồi có bị nàng nhìn thấy hay không, vội vàng cất giọng: "Từ tỷ tỷ, ngươi nói gì ta nghe không rõ."

Từ Chỉ Tình này không biết từ nơi nào xuất hiện, phá hỏng đoạn tình cảm của lão tử cùng Đại tiểu thư, Lâm Vãn Vinh trong lòng tức giận, chỉ là thấy nàng cùng Đại tiểu thư nói chuyện bộ dạng thật thân thiết, cũng không tiện phát tác, chỉ đành nhẫn nhịn.

"Từ tiểu thư, các người đều dạo chơi tới hoa viên này sao?" Tiêu Ngọc Nhược trong lòng có điều ám muội, liền mở miệng hỏi, thay đổi sự chú ý của Từ Chỉ Tình.

"Ta cũng vừa mới đến, Diệp huynh cùng Điền huynh thấy Mai viên này tinh tế u nhã, đang ở bên kia đấu thơ. Ta nghe không thích liền tới đây tìm ngươi nói chuyện." Từ Chỉ Tình thản nhiên cười đáp.

Lâm Vãn Vinh nghe được cũng thấy kỳ quái, Từ Chỉ Tình này không phải là thông hiểu toàn diện sao? Như thế nào nghe vị Diệp huynh cùng Điền huynh kia ngâm thơ lại không cảm thấy thú vị?

Đang nói chuyện, Diệp Vũ Xuyên cùng Điền Văn kính đã đi tới. Điền Văn Kinh trông thấy Đại tiểu thư, vội vàng lại gần cười nói: "Tiêu đại tiểu thư tới vừa đúng lúc, ta cùng Diệp huynh đấu thơ hoa mai, xin mời Đại tiểu thư phê bình giùm nhé."

Đại tiểu thư nhướng mày, không biết nói gì mới ổn. Lâm Vãn Vinh trong lòng hiểu được, cuộc đấu thơ này, rõ ràng là muốn phô trương trước mặt Đại tiểu thư đây.

"Đông phong tài hữu hựu tây phong

Quần mộc sơn trung diệp diệp không

Chích hữu mai hoa xuy bất tẫn

Y nhiên tân bạch bão tân hồng."

Gió tây nhường chỗ ngọn gió đông

Núi non cây lá rụng hư không

Duy chỉ hoa mai kia bất tử

Vẫn trắng thanh tân ủ sắc hồng. - hieusol TTV dịch.

"Đây là bài thơ Điền mỗ mới làm, xin mời Đại tiểu thư bình phẩm một phen." Điền Văn Kính không đợi Đại tiểu thư đáp lời, liền vội đem bài thơ kia ngâm lên, tha thiết nhìn Đại tiểu thư, trông đợi một tia tán thưởng.

Diệp Vũ Xuyên cũng nhìn sang Từ Chỉ Tình, cười đọc:

"Chúng hương quốc lý nhân lai khứ

Hoa tín phong trung điểu đảo huyền

Canh hỉ thủy quang tương ánh phát

Hoành tà sơ ảnh thác ba lai."

Khách thơ tìm đến chốn ngàn hương

Chim trời bay liệng đón gió xuân

Bóng nước mừng vui hoa khoe thắm

Ánh tà xiên sóng gợn vương vương (hieusol TTV dịch, ko đảm bảo đúng 100%).

Lâm Vãn Vinh quan sát thần sắc hai vị công tử, họ Điền rõ ràng theo đuổi Đại tiểu thư, họ Diệp cũng có ý với Từ Chỉ Tình. Tốt thôi, chẳng là gì đối với lão tử. Hắn ha ha cười hai tiếng: "Cả hai bài đều đầy cảm xúc, phải thưởng uống rượu, cảm động, cảm động đến chảy nước a!"

Điền công tử ngày đó bị tổn hại dưới tay hắn, nghe vậy nhất thời trừng mắt hung hăng liếc hắn một cái, Diệp công tử rõ ràng cao cơ hơn một bậc, chỉ thản nhiên nhìn lướt qua qua hắn, mỉm cười không nói.

Đại tiểu thư cười cười lên tiếng: "Hai vị công tử tài cao, tiểu nữ tự nhận không bằng. Bài thơ này không dám bình." Nàng một câu liền từ chối, Điền Văn Kính trong mắt hiện lên một tia thất vọng sâu sắc, Diệp Vũ Xuyên lại đem ánh mắt hi vọng nhìn về phía Từ tiểu thư.

Nói chung hai vị công tử làm thơ thưởng mai đều ổn cả, Từ Chỉ Tình loại tài nữ này hẳn nên tán thưởng mới đúng, vậy mà nàng lại nhẹ lắc đầu nói: "Điền huynh, Diệp huynh, bài thơ này của các ngươi chẳng phải là làm không hay, luận về tả cảnh, hai bài thơ này có thể xưng là nhất tuyệt. Chỉ là cổ nhân có dạy rằng, văn để tải đạo, thơ nói chí hướng, hai bài thơ này ứng cảnh mà làm, luận về ý cảnh còn kém một chút."

Nguyên lai như thế, Lâm Vãn Vinh gật đầu, vị Từ tiểu thư này có "chiều sâu", đương nhiên cũng thích người sâu sắc, đáng tiếc a, lão tử lại tạo ra một chút chiều sâu, vậy không ở trên "chiều sâu" của nàng sao, Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười, dò xét trên người Từ tiểu thư một vòng, mắt nổi dâm quang.

Từ Chỉ Tình nói chuyện thẳng thắn, hai vị công tử kia lại không thấy buồn phiền, chỉ thành thật chắp tay nói: Cảm ơn Từ tiểu thư chỉ điểm, Vũ Xuyên/ Văn Kính nhận được lợi ích không ít."

Tiêu Ngọc Nhược thấy hai vị công tử tôn trọng như thế, liền cười tinh quái nói: "Từ tỷ tỷ, ngươi đã có hứng thú, vậy không bằng cũng làm một bài thơ hoa mai, để tiểu muội được kiến thức một chút, thế nào là cảnh sắc và ý cảnh cùng đạt?"

"Đúng vậy, đúng vậy." Điền Văn Kính vỗ tay đi đến bên cạnh Đại tiểu thư nói: "Lời của Tiêu tiểu thư chính là sở nguyện trong lòng Văn Kính."

Nguyện, nguyện, nguyện cái đầu mẹ ngươi á, thấy tên họ Điền kia thân cận Đại tiểu thư như thế, Lâm Vãn Vinh trong lòng tức giận, chuyển thân chắn ở trước người Đại tiểu thư, quay về Điền Văn Kính miệng cười mặt không cười, mở miệng: "Sở nguyện của Điều huynh cũng như sở nguyện của ta... Điền huynh mấy ngày không gặp ngươi có khỏe không, tiểu đệ đệ của ngươi khỏe không? Lão phu phân và nhị di thái cũng đều khỏe cả chứ?"

Tên quỷ quái này cũng biết ghen, Đại tiểu thư trong lòng vừa ngọt ngào vừa buồn cười, lại ngoan ngoãn trốn sau lưng hắn, mặc hắn tự mình ngăn gió che mưa, trong lòng nhu tình muôn mối.

Điền Văn Kính hừ một tiếng, chẳng thèm đáp lại lời hắn. Từ Chỉ Tình nhẹ đi tới vài bước, chậm rãi ngâm:

"Định định trụ thiên nhai

Y y hướng vật hoa

Hàn mai tối kham hận

Thường tác khứ niên hoa."

Thân ngụ chốn chân trời

Lòng hướng về muôn nơi

Hàn mai cam tuyệt hận

Mãi hoa năm ngoái thôi (hieusol TTV dịch, ko đảm bảo đúng 100%).

Mấy câu này cảnh sắc u ám, nhưng lại mượn vật thể hiện nỗi đau. Sánh với hoàn cảnh của Từ Chỉ Tình (việc chồng hờ sắp cưới bị chết, phải làm góa phụ chưa chồng ấy - hieusol) lại rất thích hợp.

Bảy bước thành thơ, nha đầu này thật sự là có vài phần tài năng a, nghĩ đến lúc nàng học chữ số Ả rập tư duy suy tính mau lẹ, Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ thừa nhận, trên thế giới này thật sự có thiên tài tồn tại.

"Thơ hay!" Điền công tử cùng Diệp công tử đồng thời kêu lên, nét mặt đầy vẻ kính nể, Tiêu Ngọc Nhược kéo tay Từ Chỉ Tình nói: "Tỷ tỷ thông thiên hiểu địa, đầy bụng kinh luân, như núi cao làm người ta ngưỡng mộ, thật sự khiến tiểu muội bội phục không thôi."

Từ Chỉ Tình thở dại nói: "Để muội muội chê cười rồi. Chuyện thi từ này chính là trò vui thời hưng thịnh, chỉ làm vui người vui mình, nếu mà phát triển ở trong thời loạn, đó là họa nước hại dân a."

"Nói rất hay!" Lâm Vãn Vinh giơ ngón tay cái lên khen. Quan điểm của nha đầu này cũng giống ta a, hắn đột nhiên nhớ tới lúc biện luận với Thanh Tuyền trong lần gặp đầu tiên, xướng ca mà phát triển trong thời loạn, không phải tội của dân, cũng là lỗi của nước.

Ý tứ của Từ tiểu thư, Diệp, Điền nhị vị công tử tất nhiên nghe ra, bọn họ không dám phản bác Từ tiểu thư, nhưng thấy Lâm Tam lên tiếng, rốt cuộc cũng nhịn không được, Điền Văn Kính trừng mắt liếc Lâm Văn Vinh, hừ nói:" "Nơi đây ngươi không có phận xen miệng vào, còn không mau lăn qua một bên."

Lâm Vãn Vinh còn chưa đáp lời, Đại tiểu thư đã tức giận lên tiếng: "Điền công tử, Lâm Tam nhà ta mở miệng cũng không tới lượt ngươi xen vào."

Điền công tử sửng sốt, Đại tiểu thư trên mặt cũng đỏ ửng, nhìn Lâm Tam đang ở đối diện mình mỉm cười, liền vươn bàn tay nhỏ bé tới trên tay hắn hung hăng véo một cái.

Từ Chỉ Tình tò mò nhìn Lâm Vãn Vinh, cười nói: "Nguyên lai như thế, Tiêu gia muội muội, nhãn quang của ngươi thật độc đáo. Lâm Tam, ngươi ngoại trừ tính toán khó hiểu, lại có thủ đoạn như thế, thật đã coi thường ngươi."

Ngất, lão tử thủ đoạn còn nhiều, ngươi có muốn mỗi dạng đều nếm thử một chút hay không, Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm tức giận, chỉ là Đại tiểu thư một phen bảo vệ, làm cho hắn sảng khoái từ đầu tới chân rồi.

Điền Văn Kính kia sắc mặt biến đổi, bất chấp phong độ, phất tay áo rời đi, Diệp Vũ Xuyên lôi kéo cũng không dừng lại. Họ Diệp bất đắc dĩ nhìn Từ Chỉ Tình, nói: "Từ tiểu thư, Điền huynh hắn..."

Từ Chỉ Tình lơ đễnh cười: "Đi cũng đi rồi, Điền huynh cùng người so đo như vậy, cũng không phải điều quân tử làm, bất quá...", Nàng nhìn Lâm Vãn Vinh, cười nói: "Lâm Tam, Tiêu đại tiểu thư chiếu cố ngươi như vậy, ngươi cũng nên có chút biểu hiện nào đó chứ? Không làm khó ngươi, hôm nay đã vịnh hoa mai, vậy ngươi cũng nên làm một bài, coi như là cảm ơn Tiêu gia muội muội đã chiếu cố."

"Làm thơ chảy nước? Ta không hiểu biết lắm." Lâm Vãn Vinh khiêm tốn nói, Đại tiểu thư ngược lại trừng mắt liếc hắn, ngươi vì Lạc Ngưng tiểu yêu tinh kia mà đoạt khôi hội thơ Kim Lăng, làm cho ta một bài liền không được? Không công bằng!

Từ Chỉ Tình không nói lời nào, mỉm cười nhìn Đại tiểu thư, xem nàng xử trí ra sao. Tiêu Ngọc Nhược trong lòng nổi cơn tức giận, trên mặt cũng nổi lên một ráng mây đỏ, hung hăng dậm chân hừ một tiếng.

Ài, đây chính là cọp mẹ ghen yêu a, Lâm Vãn Vinh hì hì cười, chỉ vào Từ tiểu thư và Tiêu Ngọc Nhược , cười ngâm:

"Phóng nhãn giai mỹ nữ

Liên bộ ngọc nhan hà..."

Diệp Vũ Xuyên thiếu chút nữa cười ra tiếng. Đây là thơ à, ngu dốt đần độn, cũng không biết tiểu tử này trước kia thế nào mà giải được đăng mê của Từ tiểu thư. Đại tiểu thư trong lòng rối tung lên, tên bại hoại này không phải đột nhiên biến thành ngớ ngẩn chứ.

"Hồng thần tai biên lộ..."

Lâm Vãn Vinh chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn hồng rạng của Đại tiểu thư và Tiừ Chỉ Tình, mỉm cười ngâm tiếp: "Điểm điểm thị mai hoa"

Toàn bài:

Chiêm ngưỡng đàn mỹ nữ

Khuôn ngọc rạng chân sen

Má ửng sương môi thắm

Một vùng hoa mai chen (hieusol TTV dịch, ko đảm bảo đúng 100% - Chú giải thêm: 3 câu đầu tưởng là miêu tả người đẹp 1 cách phóng đãng, câu cuối mới hóa ra là tả hoa mai, ví hoa như mỹ nữ).

Đồ đáng chết, lại thích đùa bỡn huyền hư, hù chết người ta rồi. Đại tiểu thư trên mặt thẹn thùng, trong lòng lại kinh hỉ. Bài thơ này, ba câu đầu đều là rác rưởi, câu cuối cùng lại đem rác rưởi biến thành vàng, thật sự là nét họa bút điểm nhãn tuyệt đỉnh (ví như tích vẽ mắt cho rồng).

Từ Chỉ Tình cười thản nhiên, bài thơ này mặc dù có chút ý tứ, nhưng bất quá cũng chỉ là trò chơi sáng tác, so với cảnh giới "thi dĩ ngôn chí" (dùng thơ chuyển tải chí hướng) còn cách rất xa, Lâm Tam chỉ có bản lĩnh thế này sao?"

Nhìn thấy nàng khóe miệng khẽ cười, Lâm Vãn Vinh tự nhiên biết bị người ta khinh bỉ rồi, con mẹ nó, ta mà lòng dục nổi lên đến chảy nước thì mười người như ngươi cũng sẽ không chịu nổi, một ngày nào đó ngươi sẽ biết. Hắn cũng không giải thích, quay về Đại tiểu thư ra dấu thắng lợi, lén quẳng tới một nụ hôn gió.

Từ Chỉ Tình tuy là nữ tử nhưng lại rất có phong thái đại tướng, thái độ xử thế lạnh nhạt, ngay cả nam tử cũng phải học tập theo nàng. Một Điền Văn Kính đi rồi, còn lại hai nam hai nữ, Lâm Vãn Vinh thành thành thật thật đi tới bên người Đại tiểu thư, nhớ tới Tiêu Ngọc Nhược vừa rồi tình ý như vậy, nhịn không được ghé tai nàng nói nhỏ: "Đại tiểu thư, đợi tối trở về, ta sẽ cho nàng một bài thơ chảy nước, hắc hắc."

Trong vườn khách thưởng hoa liên miên bất tuyệt, Đại tiểu thư và Từ Chỉ Tình căn bản không bị chuyện Điền Văn Kính làm ảnh hưởng, hai người tay trong tay, dạo chơi hết Mai viên tới Đào viên, giống như một đôi tỷ muội ruột thịt.

Dạo Đào viên được vài bước, hai nữ tử đang nói chuyện, lại nghe ngoài vườn truyền tới một trận cười to, chúng nhân xúm theo một thân ảnh khôi nhô đang chậm rãi đi đến.

"Thành vương", Từ Chỉ Tình nhướng mày, nhẹ giọng nói. Lâm Vãn Vinh vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người này mày dài mắt to, dáng người hùng vĩ, đúng là Thành vương gia mới vừa gặp qua."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top