25 cuc pham gia dinh
Lạc Ngưng đỡ lão thái thái bước tới cái ghế lớn trước sảnh ngồi xuống, lão thái thái nhìn mọi người gật đầu mỉm cười nói:
- Đa tạ chư vị có lòng đến đây, xin mời chư vị mau an tọa.
Mọi người còn chưa kịp nói gì, đã thấy một tên gia nhân hoảng hốt chạy vào kêu:
- Bẩm đại nhân, hoàng thượng ân ban liễn chúc thọ...
Lời còn chưa dứt đã nghe thấy trước cửa một thanh âm lanh lảnh xướng lên:
- Lạc lão phu nhân đại thọ, hoàng thượng chúc mừng, ân ban đông châu(1) mười hạt, hoàng kim trăm lượng, gấm vóc ngàn thất(2).
Một tiểu thái giám áo vàng tay cầm thánh chỉ bước vào trong nhà, toàn bộ Lạc gia vội vàng quỳ xuống hô vang:
- Tạ chủ long ân.
Tên tiểu thái giám kia bước tới trước chánh đường, lớn giọng nói:
- Lần này ban chỉ, hoàng thượng đặc biệt dặn dò, lão thọ tinh tuổi tác đã cao, không cần phải quỳ để tiếp chỉ. Hôm nay lão thái thái thọ bảy mươi tuổi, quả là hồng phúc trời ban. Người là lương đống của Đại Hoa nên hoàng thượng đích thân viết một tấm thọ liễn tặng cho người.
Hoàng đế ban liễn là vinh dự cực lớn, mọi người nghe thấy đều hâm mộ không ngớt, Lạc Mẫn hai tay nâng quá đầu, quỳ xuống tiếp lấy thọ liễn, đứng dậy mở tấm liễn ra, liền thấy ngự bút ánh vàng, đề: "Hạc duyên thiên niên thọ, tùng linh vạn cổ xuân."
(Đời hạc nghìn năm thọ - Kiếp tùng vạn tuổi xuân)
Lạc Mẫn vội vàng sai người treo bức liễn lên rồi tạ ơn tiểu thái giám, mọi người trong sảnh cũng lục *****c ngồi xuống. Được hoàng thượng đích thân thưởng ban ngự liễn, lão thái thái mặt càng hồng hào, phúc khí càng hưng vượng. Lạc Mẫn đến trước lão thái thái quỳ xuống, cung cung kính kính:
- Hài nhi chúc nương thân sống lâu mạnh khỏe, phúc lộc trường tồn.
Lạc Ngưng, Lạc Viễn hai chị em quỳ xuống phía sau cha, cùng chúc:
- Tôn nhi chúc tổ mẫu trẻ mãi không già, sống thọ ngàn năm.
Lão thái thái vui vẻ gật đầu, cao giọng nói:
- Các con, các cháu mau đứng dậy.
Theo như tục chúc thọ thời cổ, hiếu tử hiền tôn quỳ chúc xong, mới đến lượt quan khách bước tới mừng thọ. Mẫu thân của Lạc Mẫn đại thọ bảy mươi tuổi, quả thực là phúc thọ, bọn muốn vuốt mông ngựa sao lại không đến đầy đủ. Việc chúc thọ này cũng phải án theo theo chức lớn nhỏ mà chúc trước chúc sau. Tên mặt đen Trình Đức là người đứng đầu, bất đắc dĩ đứng lên ca tụng đôi ba câu, Lâm Vãn Vinh thấy vậy thì cười thầm. Nghe thấy mọi người đều đã chúc xong, mà tri phủ Kim Lăng Hầu đại nhân lại vẫn ngồi im bất động, Hầu Dược Bạch đứng cạnh trên mặt có nét cười, cũng không biết đang nghĩ gì.
Trên đại sảnh, chỉ có Tiêu gia là vô quan vô chức, Tiêu Ngọc Nhược tự nhiên là người chúc cuối cùng. Đến khi đại tiểu thư tiến lên chúc thọ xong, thấy không còn ai khác, Hầu Dược Bạch mới đứng dậy, bước đến trước mặt lão thái thái cung cung kính kính khom người:
- Dược Bạch cùng gia phụ, cung chúc lão thọ tinh phúc thọ an khang, trẻ mãi không già.
Người khác chúc thọ đều là đứng tại chỗ, tên tiểu tử này lại bước tới khấu đầu, cái này không cần phải nói, đương nhiên là muốn lấy lòng Lạc Ngưng. Lão thái thái cười nói:
- Tiểu công tử với lệnh tôn thật là quá khách khí rồi, Mẫn nhi sao còn không nhanh ra đỡ Hầu công tử đứng lên.
Lạc Mẫn thay mặt mẫu thân đỡ Hầu Dược Bạch lên:
- Hiền chất mau đứng lên.
Hầu Dược Bạch đứng lên nói:
- Tiểu sinh biết lão thọ tinh thích liễn đối, hôm nay là ngày phúc thọ của người, tiểu sinh lớn mật tự thân viết một bức thọ liễn, để biểu đạt tấm lòng kính trọng của tiểu sinh.
Mọi người nghe hắn nói xong lớn tiếng khen hay, đều minh bạch dụng ý của Hầu Dược Bạch: "Hầu gia tới chúc cuối cùng, chính là vì muốn tặng liễn đối." Người ở đây vốn phần lớn đều xuất thân nho sĩ, việc thích liễn đối là điều dễ hiểu. Lạc gia lão thái thái có vẻ rất hứng thú:
- Nếu như vậy, tiểu công tử mời mau mau viết ra, để cho lão thân được xem qua một lần.
Nghe lão thái thái nói chuyện, tựa hồ cũng là xuất thân từ danh môn, khó trách có thể dạy ra được Lạc Mẫn với Lạc Ngưng có tài học như vậy. Sớm đã có hạ nhân đem giấy lụa bút mực ra, Hầu Dược Bạch hướng tới lão thái thái thi lễ, sau đó khẽ liếc nhìn Lạc Ngưng, hơi trầm ngâm, đoạn múa bút viết: "Tùng cổ xưng hi tôn thượng thọ; Tự kim dĩ thủy nhạc dư niên."
(Xưa vốn hiếm hoi, mừng thượng thọ - Nay thêm đầy đặn, phúc trăm năm)
Liễn đối này hàm ý chúc thọ bảy mươi tuổi, hết sức hợp đề, lão thái thái nhìn qua gật gật đầu khen:
- Tiểu công tử quả nhiên có học tài, lão thân cảm kích vô cùng.
Lạc Ngưng kề tai lão thái thái nói mấy câu, lão thái thái nghe xong vui vẻ vô cùng:
- Tiểu công tử, lão thân tuy chỉ là thân nữ lưu, nhưng lại rất thích câu đối. Hôm nay công tử đã có nhã hứng này, lão thân cũng tùy tiện đưa ra một câu đối, mời các vị bình phẩm cho.
Lão thọ tinh ra câu đối, đây quả là cơ hội cực tốt để nịnh bợ, mọi người vừa nghe xong đều cảm thấy hối hận bản thân cớ sao lại không có được tâm tư như tên Hầu công tử kia, chịu khó nghe ngóng sở thích của lão thọ tinh chứ.
Lão thái thái suy nghĩ một lúc, mỉm cười:
- Hôm nay chư vị là đến để mừng thọ lão thân, vậy lão thân xin dùng hạc thọ làm đề, xin ra vế đối trước "Hạc linh tần thiêm khai tuần thanh kiện".
Lão thọ tinh ra thượng liên hơn nữa còn là một hỉ liên, trong sảnh phần lớn là văn quan, thơ văn câu đối đúng là sở trường của bọn họ, nhất thời bọn họ bắt đầu trầm tư suy nghĩ. Hầu Dược Bạch tạo ra cục diện thi câu đối này, vốn là muốn tranh phong quang trước mặt mọi người, hắn cười lạnh liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, cũng bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ. Lâm Vãn Vinh thấy tình cảnh này thì thầm buồn cười, cúi người kề tai Quách Vô Thường:
- Thiếu gia, câu này người đối được không?
Biểu thiếu gia lắc đầu:
- Cái trò này trước đây ta chưa có tập qua, nhất thời nghĩ không ra.
Lâm Vãn Vinh cười the hé, ghé tai Quách Vô Thường nói mấy câu, biểu thiếu gia nghe xong rất vui vẻ, lập tức đứng dậy nói:
- Lão thọ tinh, tại hạ xin đối.
Hầu Dược Bạch trong lòng cả kinh, nhưng thấy không phải là Lâm Vãn Vinh đối, trong lòng chợt nhẹ nhõm, "thanh danh" của Quách Vô Thường hắn biết rõ, đó là điển hình của những tên bị thịt ăn hại bất học vô tài, làm sao có thể ra được câu đối nào hay. Thấy ánh mắt mọi người đều tập trung trên người biểu ca mình, đại tiểu thư run rẩy kinh hãi, khẽ giọng hỏi:
- Lâm Tam, ngươi nói với biểu ca ta cái gì đó ?
Lâm Vãn Vinh ra vẻ vô tội đáp:
- Ta đâu có nói cái gì đâu, chính là biểu thiếu gia tài hoa trí tuệ, tự mình đối lại đó chứ.
Đại tiểu thư hung hăng trừng mắt nhìn hắn, trong lòng lo lắng, chợt nghe Quách Vô Thường ngâm lên:
- Hạc linh tần thiêm khai tuần thanh kiện; Lộc xa cộng vãn bách tuế trường sinh.
(Tuổi hạc thêm cao thêm phần khỏe mạnh - Xe hươu(3) mãi kéo mãi kiếp trường sinh)
Tuyệt vời, mọi người vừa nghe đều cảm thán kêu lên, Hầu Dược Bạch cũng không nghĩ ra Quách Vô Thường lại có thể nhanh trí đến thế, hôm này tự nhiên bị hắn cướp mất oai phong, trong lòng quả thực hết sức hối hận. Đại tiểu thư đối với biểu ca mình thì biết rất rõ, lại thấy Lâm Tam đứng cạnh đó cười thầm, nàng sao còn không hiểu đó là chủ ý của hắn, bèn trừng mắt nhìn hắn, trên mặt cũng chợt hiện lên nét cười.
Lạc Ngưng trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, chợt thấy Lâm Vãn Vinh đứng sau, nàng bèn mỉm cười nói với lão thái thái một câu, lão thái thái liếc nhìn đám người Tiêu gia, gật đầu nói:
- Vị tiểu công tử này đối cực hay, lão thân nghe xong trong lòng hoan hỉ. Hôm nay là ngày chúc thọ, lão thân lại ra một câu đối nữa, mời vị công tử này đối tiếp.
Quách Vô Thường thân xuất phong đầu, trong lòng vui sướng, sớm không còn ngại ngần gì nữa, vội vàng gật đầu nói:
- Thỉnh lão thọ tinh ra đề.
Lâm Vãn Vinh cùng đại tiểu thư đều kinh hãi toát mồ hôi: "Tiểu tử này lại không biết chữ chết viết thế nào, một lần phong quang không chịu thôi, lại còn muốn làm thêm lần nữa sao?"
Lão thái thái chậm rãi ngâm:
- Ta ra câu đối thế này: Nhật nguyệt song huy duy nhân giả thọ.
Quách Vô Thường vội đánh mắt nhìn Lâm Tam cầu cứu, Lâm Vãn Vinh nhủ thầm: "Ai bảo ngươi tham lam, lúc này bao nhiêu người dòm ngó như vậy, ta làm sao chỉ cho ngươi chứ?"
Hầu Dược Bạch thấy Quách Vô Thường sắc mặt xám xịt, trong lòng mừng thầm, đang muốn mở miệng, chợt nghe Lâm Tam bên kia kêu lên:
- Thiếu gia ta xin đối đây ...
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào người Quách Vô Thường, Lâm Vãn Vinh đi đến bên cạnh Quách Vô Thường ra vẻ thì thầm một hồi rồi đọc:
- Nhật nguyệt song huy duy nhân giả thọ, thiếu gia nhà ta đối là: Âm dương hợp đức chân cổ lai hi.
(Nhật nguyệt sáng soi, điều hay còn mãi - Âm dương vẻ vượng, lẽ phải bền lâu)
Quách Vô Thường lén lau mồ hôi lạnh, gật đầu nói:
- Đúng rồi đúng rồi. Nhật nguyệt song huy duy nhân giả thọ, bản thiếu gia đối chính là : Âm dương hợp đức chân cổ lai hi.
Lạc Ngưng liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, che miệng cười, hiển nhiên đã lần ra đầu mối. Hầu Dược Bạch lại hết sức ảo não, hai lần đều bị Quách Vô Thường cướp được phong đầu, thật là cực kỳ xui xẻo. Lão thái thái gật gật đầu nói:
- Câu đối quả thật là rất chuẩn, tiểu công tử học vấn uyên thâm, lão thân xin cảm tạ hai câu đối này của tiểu công tử.
Bà liếc nhìn Lạc Ngưng đang đứng cạnh, đột nhiên cười nói:
- Ngưng nhi cháu gái ta, từ bé đã thi từ xuất chúng, nhãn quang cũng rất cao, hôm nay lão thân mừng thọ, nhân tiện nhường cho Ngưng nhi nhà ta cũng xuất ra một đề, mời các vị thiếu niên công tử tại đây cùng luận bàn một phen, không biết ý các vị ra sao ?
Lão thái thái mặc dù nói tránh ra, nhưng Lâm Vãn Vinh trong lòng cả kinh, "Ai da, cái này không phải là có ý lấy thơ để kén rể sao, chà, tục, tục không chịu nổi." Mọi người cũng đều nghe ra được câu nói này có bao hàm ý tứ như vậy, nhất thời ồn ào hẳn lên, nhất là bọn công tử trẻ tuổi. Nếu có thể nhân cơ hội lễ chúc thọ hôm nay đối được, lấy được hảo cảm của lão thái thái với Lạc tiểu thư, hảo sự thành công tự nhiên là đơn giản hơn nhiều. Lạc Ngưng tựa hồ cũng không nghĩ đến tổ mẫu lại đột nhiên đề xuất việc này, hai má đỏ hồng, nhịn không được nũng nịu:
- Nãi nãi ...
Lão thái thái mỉm cười xoa xoa đầu nàng:
- Ngưng nhi, con chỉ cần lo việc ra đề, còn lại tất cả đều có nãi nãi làm chủ cho.
Lời này vừa xuất, trong sảnh âm thanh càng náo nhiệt, mặc dù lão thái thái không lộ ra nét gì, nhưng ý tứ của câu kia đã làm mọi người tưởng tượng vô hạn. Lạc Ngưng vốn còn chưa nghĩ tới việc kén rể, trong lòng vừa thẹn vừa lo lắng, nhịn không được khẽ liếc nhìn Lâm Vãn Vinh.
Lạc Viễn như hiểu được tâm sự của tỷ tỷ, rón rén bước lại gần chỗ Lâm Vãn Vinh đứng, nắm chặt cánh tay hắn:
- Đại ca, cầu xin huynh ...
Lâm Vãn Vinh cả kinh hỏi:
- Tiểu Lạc, có việc gì ?
Lạc Viễn vẻ mặt xấu hổ đáp:
- Đệ biết mà, đại ca, huynh yên tâm đi, tỷ tỷ của đệ đối với huynh cũng chỉ có chút hứng thú thôi, hai người sợ là không thể kết hợp. Nhưng việc lần này huynh nhất định phải giúp đệ, huynh cũng biết, đám sĩ tử Kim Lăng này tỷ tỷ căn bản là không thèm để ý. Ai ngờ nãi nãi hôm nay vui vẻ nhất thời cao hứng lại hứng chí làm như vậy ...
Lâm Vãn Vinh giật mình đại ngộ, hôm nay là ngày đại thọ của lão thọ tinh, lại được hoàng thượng đích thân ban thưởng, cao hứng vô cùng, trong lúc vui vẻ xuất ra mấy câu đối chết tiệt, chỉ sợ nhất thời cao hứng, đem Lạc Ngưng hứa gả cho người ta thì hỉ yến này dám trở thành tang yến lắm. Sau khi Lạc Viễn rời đi, Lâm Vãn Vinh còn đang do dự, rốt cuộc giúp hay không giúp đây. Hai người vừa rồi nói chuyện đại tiểu thư đứng cạnh nghe rất rõ, trừng mắt nhìn hắn:
- Lâm Tam, chút nữa ngươi không được lên tiếng.
- Tại sao?
Lâm Vãn Vinh cả kinh hỏi.
- Người ta ở đây là mượn thơ từ kén chồng, ngươi chạy tới tham gia náo nhiệt là tính làm gì?
Đại tiểu thư trợn mắt liếc hắn, trên mặt thoáng ửng hồng, khẽ dọa:
- Ngươi nếu dám mở miệng, ta về bảo Tiêu Ngọc Sương vĩnh viễn không thèm để ý đến ngươi nữa, xem ngươi làm sao.
"Ta sợ chắc, thật là một sự uy hiếp 'nghiêm trọng'!" Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm buồn cười, trừng phạt của đại tiểu thư thật quá yếu kém: "Nàng ta thực sự nghĩ rằng nói câu này xong thì Ngọc Sương vĩnh viễn không để ý đến ta nữa sao? Tiểu bảo bối của ta mà ta còn không rõ sao, tin nàng mới là lạ. Có điều nha này đầu nếu thực sự trước mặt Ngọc Sương mà đơm đặt, lại xúi bậy thì cũng phiền phức chút ít a. Trời, một bên là nhờ cậy của Tiểu Lạc, vì huynh đệ, đương nhiên phải xả thân giúp đỡ, nhưng bên kia lại là tỷ tỷ của Ngọc Sương. Vì mĩ nhân, chẳng lẽ buộc phải hi sinh huynh đệ sao?"
Đại tiểu thư thấy hắn hồi lâu không đáp, nhịn không được giận mắng:
- Ta nói ngươi có nghe rõ không? Chẳng lẽ ngươi lại ham muốn sắc đẹp của Lạc tiểu thư? Ngươi, ngươi ...
Đại tiểu thư nghiến răng ken két, 'hừ' một tiếng nói tiếp:
- Ngươi đem ta ... Tiêu gia để chỗ nào?
"Oái, cái này với Tiêu gia có quan hệ gì chứ, nói tốt hay xấu cũng là do ngươi tự mình nói, ta làm sao mà trả lời đây?" Hắn chỉ còn biết cười khổ, nhỏ giọng nói:
- Đại tiểu thư, người có điều chưa rõ, hôm nay tổ mẫu nàng ta nói như vậy chính là vì lo lắng cho cháu gái nhưng Lạc tiểu thư chí không để nơi này, nhãn quang nàng rất cao, trong đám Kim Lăng tài tử này chưa chắc nàng thèm để ý đến ai. Bởi vậy, nàng mới tìm cách cự tuyệt đám tài tử này thôi. Ta với vị Lạc tiểu thư này tuy chỉ là quen biết sơ sơ nhưng nàng ta lại là hảo hữu của Xảo Xảo, ngày đó cũng có giúp đỡ ta. Làm người cũng không nên vong ân phụ nghĩa đúng không? Ta là vì trách nhiệm phải ra tay, vì tình nghĩa mới xuất thủ. Vừa rồi tiểu Lạc nói nàng cũng nghe rõ, ta với Lạc tiểu thư thuộc hai thế giới khác nhau, vốn là không thể cùng nhau được.
Đại tiểu thư trầm tư một lúc rồi hầm hừ:
- Vậy ngươi cũng không được tùy ý đối. Nếu quả có người đối được, ngươi mới được lên đối, còn nếu chẳng có người nào đối được thì không cho ngươi mở miệng.
Ặc, ngươi nghĩ rằng ta là thần đồng sao, cứ muốn đối là đối được chắc. Lâm Vãn Vinh cười khổ:
- Đại tiểu thư, ta nếu lên đối một hai câu còn được, chứ sao đối lại hết từng này người chứ?
"Cái này cũng đúng, hắn tuy là có chút học vấn, ta lại tưởng hắn là trạng nguyên!" Đại tiểu thư cười thầm, cũng không đáp. Trong lúc hai người ở bên này nói chuyện, bên kia Lạc Ngưng lại vô cùng gấp gáp, sau thấy Lạc Viễn bò trở lại, liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, thấy hắn trên mặt mỉm cười, trong lòng mới yên ổn một chút.
Nghe nói Lạc đại tiểu thư hình như đang kén chồng, đám thiếu niên ngồi ngoài ùn ùn kéo vào đại sảnh, Lạc Mẫn thấy vậy cười khổ không thôi. Nhưng thấy mẫu thân tâm tình vui vẻ nên không đành lòng làm bà mất hứng, khoát tay một cái, ngồi phịch xuống ghế, đám tài tử công tử này cũng đều ngồi xuống.
- Ngưng nhi, hôm nay các tiểu công tử có học tài của Giang Tô đều có mặt ở đây, con mau mau xuất đề thôi.
Lão thái thái nói xong, nhất thời trong sảnh chợt hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều chờ đợi đề mục đầu tiểu của Lạc tiểu thư.
Lạc Ngưng vừa thẹn vừa sợ, biết không còn đường lùi đành cắn răng, nhìn ao nước trong viện, khẽ ngâm:
- Lục thủy bổn vô ưu, nhân phong trứu diện.
(Nước biếc vốn phẳng lặng, bởi gió mà gợn sóng)
Ý tứ của đề từ này chính là tâm trạng của nàng lúc này, vốn không có ý kén chồng, nào ngờ tổ mẫu vì yêu cháu mà quan tâm, khiến lòng nàng vốn phẳng lặng phải nổi sóng.
Đại tiểu thư nghe xong thì thở một hơi nhẹ nhõm, Lạc tiểu thư quả thực là chưa có ý định đó, Lâm Tam vậy là không nói dối. Nhưng đám sĩ tử, tài tử lại không nghĩ như vậy, nghe thấy Lạc tiểu thư xuất đề, sao lại không vội vàng động não suy nghĩ. Đặc biệt là Hầu Dược Bạch, đối với hắn mà nói hôm nay chính là cơ hội trời cho.
Lâm Vãn Vinh lại như không có nghe Lạc Ngưng ra đề, mỉm cười nhìn Tiêu Ngọc Nhược:
- Đại tiểu thư, thực ra Lạc tiểu thư lo ngại nhất chính là vị Hầu công tử kia, chúng ta chỉ cần ngăn chặn hắn là được rồi.
Lấy bụng ta suy bụng người, đại tiểu thư đương nhiên có thể hiểu được tâm tình của Lạc Ngưng lúc này, nhịn không được cũng bắt đầu lo thay cho Lạc Ngưng. Thấy Hầu Dược Bạch bên kia có vẻ muốn nói, trong lòng quýnh lên, vội huých Lâm Vãn Vinh:
- Lâm Tam, mau đối đi ...
Lời vừa ra khỏi miệng thì trong lòng nàng đã hối hận: 'ta làm lại làm như vậy?'
Lâm Vãn Vinh thấy Đại tiểu thư lo lắng như vậy, lại tưởng là phát sinh việc gì, vội vàng đứng lên:
- Lạc tiểu thư, ta muốn đối.
Hắn nói xong, nhìn Hầu Dược Bạch đằng xa, thấy tên tiểu tử kia đang ôm đầu khổ sở nghĩ. Đại tiểu thư làm vậy là ý gì đây, muốn hãm hại ta sao? Lâm Vãn Vinh liếc nhìn Tiêu Ngọc Nhược, thấy nàng mặt lạnh như tiền, quay đầu nhìn hướng khác, tựa hồ không muốn lí gì đến mình. "Chà, nói ta đứng lên đối cũng là ngươi, giận dỗi cũng là ngươi, ta biết phải sống ra sao đây?"
Lạc Ngưng thấy Lâm Vãn Vinh đứng lên, trong lòng vừa sợ vừa mừng, vội vàng hỏi:
- Lâm công tử, mời người đối.
Lạc Viễn trộm hướng về hắn giơ ngón cái: "đại ca quả nhiên thật tốt." Lâm Vãn Vinh trong lòng không vui lắc lắc đầu:
- Lạc tiểu thư, vừa rồi mọi người ồn ào quá, ta nghe không rõ, nàng có thể đem thượng liên đọc lại một lần không.
Lời vừa nói ra, Đại tiểu thư và Lạc Ngưng suýt tí nữa thì té xỉu. Lạc Viễn và người khác nghe thấy cũng hai mắt trợn trừng. Hắn là kẻ nào vậy chứ, ngay cả thượng liên cũng chưa nghe rõ, đã đứng lên nói mình đối được, rõ ràng là tới đây phá hoại mà, Tiêu gia cũng thật quá bỉ ổi, ngang nhiên cử một tên gia đinh nho nhỏ phá hư hảo sự của Lạc tiểu thư, đúng là quá đáng.
Đại tiểu thư trong lòng kinh động, ánh mắt kìm không được ánh lên một tia vừa mừng vừa thẹn, mắt phượng khẽ liếc nhìn hắn, ôn nhu gắt:
- Cái tên này, Lạc tiểu thư người ta xinh đẹp mĩ miều như thế, người lại không thèm để ý đến nàng ấy sao? Đến cả đề mục còn chưa nghe rõ mà người đừng lên đòi đáp cái gì, không phải là muốn làm mất mặt Tiêu gia ta sao?
Nghe đại tiểu thư nói mà Lâm Vãn Vinh cả người da gà da vịt nổi cả lên, quân tử không đấu lại nữ nhân, câu này quả thực là rất đúng. Nữ nhân quả thực biến hóa quá nhanh, chuyện là tốt hay xấu đều do ý một mình nàng nói. Còn Lạc Ngưng tức giận đến đỏ ửng vành tai, trước mặt mọi người mà bị mất mặt như vậy, thật sự là khó lòng chịu nổi. Ngày trước, lúc hắn độc ác bình phẩm bức họa của mình, cũng không ác ôn như vậy. Mặt hoa da phấn đanh lại, nhìn thẳng hắn, hàm răng nghiến chặt, gằn từng tiếng:
- Nếu là như vậy, mời Lâm công tử chú ý nghe cho rõ, tiểu nữ ra thượng liên là: 'Lục thủy bổn vô ưu, nhân phong trứu diện.'
- À, thượng liên là như vậy à ...
Lâm Vãn Vinh trong gấp rút xoay chuyển, ánh mắt hướng ra xa , nhìn qua cánh cữa, thấy đằng xa xa núi non trùng điệp, cười hắc hắc:
- Lạc tiểu thư, ta xin được đối lại: 'Thanh sơn nguyên bất lão, vi tuyết bạch đầu.'
(núi xanh vốn không già, vì tuyết nên bạc đầu.)
"Hay quá!" Không biết là ai tán thưởng đầu tiên, tiếp theo mọi người khen ngợi ầm ĩ cả lên. Cặp liễn đối này bất luận là đối chữ hay đối ý đều cực kì hợp cách, nhất là hạ liên không chỉ là ý cảnh ưu mĩ, mà còn ngầm chứa ý truy cầu, thật là một giai tác hiếm có, đúng đề đúng cảnh. Không thể ngờ tới một tên gia đinh nhỏ bé của Tiêu gia lại có tài hoa như thế, quả thật khiến người ta phải cảm khái. Đến lúc đó có người nói ra, người này chính là kẻ ngày trước tại Hàng Châu Tình Vũ lâu cùng đấu Đào gia, du oa tẩy thủ, kết giao với Từ Vị; gia đinh Lâm Tam. Người nghe càng thêm kinh thán, đến cả Văn Trường tiên sinh còn coi trọng hắn như thế, tên gia đinh này quả là sâu không thể dò.
Lâm Vãn Vinh thuận miệng ngâm lên, lời vừa nói ra đã biết là không ổn rồi: "Vi tuyết bạch đầu, bốn chữ này không phải là làm cho tiểu nữu Lạc Ngưng kia hiểu lầm sao? Con mẹ nó, ta thực là không có ý đó, tất cả chỉ là vô tình làm lầm lỡ, học tài quá cao cũng thật dễ gây họa". Lúc hắn đi lên xin đối, Đại tiểu thư vì hắn mà trong lòng lo lắng, đến lúc hắn đối xong, câu đối này lại không phải là công nhiên tán tỉnh Lạc tiểu thư sao? Tiêu Ngọc Nhược sắc mặt trắng bệch, quay mặt đi không thèm nhìn gì đến hắn nữa.
Câu đối ý tứ mập mờ kia vừa xuất ra, tức thì khiến Lạc Ngưng dù là người cực kỳ khoáng đạt, cũng không nhịn được đỏ bừng hai má, liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, không biết nên nói gì.
- Hay, hay, hay!
Người đầu tiên mở miệng cũng là thọ tinh lão thái thái, bà nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lạc Ngưng, mỉm cười nhìn Lâm Vãn Vinh nói:
- Tiểu ca này đối đề cực hay. Ngưng nhi, hôm nay con tiện thể ra nhị đề đi, xem các vị công tử tài hoa này có ai có khiến con mãn ý nữa không.
Lạc Ngưng không dám làm trái hảo ý của tổ mẫu, lén liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, hai má đỏ hồng, nhẹ giọng đáp:
- Dạ!
Lâm Vãn Vinh lúc này đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, thật là khó xử. Biểu thiếu gia hết sức "trượng nghĩa" khuyên nhủ:
- Lâm Tam, ngươi tiếp tục đối được đề thứ hai, đem Lạc tiểu thư cưới về nhà làm nha đầu. Tài nữ làm nha hoàn, ngươi làm lão gia, muốn làm cái gì thì làm cái đó, cảm giác đó quả thực là cao hứng. Hắc hắc.
Lâm Vãn Vinh trên trán đầy mồ hôi: "biểu thiếu gia ý tưởng quá mới mẻ, quá dâm đãng, nhưng mà ta ... thích!!!" Đại tiểu thư giận dữ trừng mắt nhìn Quách Vô Thường, sắc mặt tên thiếu gia này liền biến đổi thê thảm, không dám nói tiếp. Lâm Vãn Vinh đang muốn cùng Tiêu Ngọc Nhược nói chuyện, lại nghe nàng khịt mũi 'hừ' một tiếng, sau đó quay đầu sang hướng khác.
Lạc Ngưng liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, trong lòng có chút tư vị khó nói, người này tựa tài mà cũng phi tài, tựa thô lỗ mà lại không thô lỗ, thật khiến người ta không thể hiểu nổi. Nàng thở dài, mắt nhìn ao nước khẽ ngâm:
- Thu thủy ngân đường uyên ương bỉ dực...
(Nước bạc hồ thu, uyên ương liền cánh.)
Liên đối đầu tiên đối với việc phối ngẫu có chút bài xích, liên đối thứ hai lại thay đổi ý tứ, có lẽ đến cả bản thân Lạc Ngưng cũng không hiểu tâm tình của mình lúc này. Lần này Lâm Vãn Vinh không còn dám tùy tiện đối nữa, một lần đã gây chuyện ngoài ý muốn, nếu để bị thêm lần nữa, vậy không phải là giở áo cho người xem lưng hay sao. Dù sao cũng đã giúp một lần rồi, lần này quyết không thấy thỏ chết không thả ưng.
Lạc Ngưng thấy mọi người đều chìm vào suy tư, chỉ có Lâm Vãn Vinh vô lo vô nghĩ nhìn trái liếc phải ra vẻ không quan tâm đến việc gì, trong lòng lo lắng, chau mày không nói gì. Lúc đó Hầu Dược Bạch đang trầm tư đột nhiên vỗ tay như điên kêu to:
- Ta đối được rồi, ta đối được rồi, Lạc tiểu thư, ta xin được đối.
Lạc Ngưng khẽ than thầm rồi đáp lời:
- Hầu công tử đối được rồi sao? Xin mời người đối, Lạc Ngưng xin rửa tai cung kính lắng nghe.
Đại tiểu thư nãy giờ im lặng không nói, thấy Lạc Ngưng thần sắc buồn bã không cam lòng, trong lòng chợt có chút thương xót, ngẩng đầu lên thấy Lâm Vãn Vinh ra vẻ vô tư lự, nhất thời không kìm được giận mắng:
- Cái tên xấu xa kia, không phải ngươi muốn ngăn cản tên họ Hầu kia sao? Làm sao lại để hắn lên đối chứ hả.
Lâm Vãn Vinh ngoại trừ kinh ngạc thì còn biết nói gì, đối với nữ nhân, vĩnh viễn không thể giảng đạo lý.Hầu Dược Bạch thấy không có ai ngoài mình đối được, mừng thầm trong lòng, vội khẽ ngâm:
- Thu thủy ngân đường uyên ương bỉ dực; Bích thủy trường thiên cổ sắt tương giai.
(Nước bạc điện vàng uyên ương liền cánh; Trời cao nước biếc cầm sắt chung đôi.)
Câu đối này do hắn trong lúc vội vàng làm ra, mặc dù đối cũng tương đối chỉnh, nhưng lấy uyên ương đối cầm sắt quả có chút khiên cưỡng(2). Câu đối của hắn chỉ miễn cưỡng coi như đối được mà thôi. Đại tiểu thư thấy Lạc Ngưng nhíu mày buồn bực, cảm thấy không đành lòng, nhịn không được quay lại hỏi Lâm Vãn Vinh:
- Lâm Tam, câu này ngươi có thể đối được không?
Lâm Vãn Vinh đối với Lạc Ngưng còn có chút ngần ngại, lần này tính thả tên họ Hầu, nhường cho hắn đối. Nhưng nghe Đại tiểu thư hỏi như vậy, thuận miệng đáp:
- Có thể đối được.
Đại tiểu thư lại hỏi tiếp:
- So với câu đối của hắn thì có hơn không?
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
- Bản nhân chính là tự học mà thành tài, như thiên mã hành không, không bị câu thúc. Câu đối của hắn sao có thể so sánh với ta chứ.
Đại tiểu thư cắn môi nói:
- Đã như vậy, ngươi lên đối đi, đạp tên Hầu công tử kia xuống.
Lâm Vãn Vinh cả kinh: "Ta không phải nghe lầm chứ, Đại tiểu thư chẳng lẽ là đang sốt cao sao?" Đại tiểu thư thấy ánh mắt kinh ngạc của hắn, nửa giận nửa thẹn nói:
- Lạc tiểu thư đối với chúng ta có ơn, chúng ta đương nhiên phải báo đáp, đây chính là đạo lý. Nhưng ngươi tuyệt đối không được có ý gì với nàng, nếu mà ngươi dám tơ tưởng đến đó là ngươi có lỗi với Xảo Xảo, với Ngọc Sương, với Tiêu gia chúng ta, có lỗi với .... ta nữa!
Lâm Vãn Vinh nghe xong có chút choáng váng: "Có lỗi với Xảo Xảo và Ngọc Sương thì còn có lý, còn có lỗi với Tiêu gia, với nàng nữa thì nghĩa là sao?" Đại tiểu thư nói xong, gương mặt lập tức đỏ ửng, 'hừ' một tiếng không thèm nhìn hắn nữa.
Lại nói, Lạc Ngưng thấy không ai có ý kiến, Lâm Vãn Vinh hắn lại đang cùng Tiêu Đại tiểu thư nói chuyện say sưa vui vẻ, trong lòng chán nản, khẽ than một tiếng, đang muốn mở miệng thì chợt nghe thanh âm của Lâm Vãn Vinh vang lên:
- Lạc tiểu thư, tại hạ cũng xin đối.
Lạc Ngưng nghe vậy vui mừng không thôi. Hầu Dược Bạch vội vàng chen vào nói:
- Liên đối này là ta đối được trước.
"Phì, uổng cho ngươi dám xưng là tài tử, đối câu đối còn phải phân chia trước sau sao, ai đối hay hơn người đó mới có tư cách nói chuyện." Lâm Vãn Vinh mỉm cười:
- Hầu công tử không cần phải lo lắng, đợi nghe câu đối của ta xong hãy nói. Câu của Lạc tiểu thư là "Thu thủy ngân đường uyên ương bỉ dực", ta đối "Thiên phong ngọc vũ loan phượng hòa minh."
(Gió trời mưa ngọc, loan phượng hòa ca)
Mọi người vừa nghe đã minh bạch, câu đối này của Lâm Tam, so về ý cảnh thì còn vượt trên Hầu công tử một bậc. Theo vậy mà nói, lần đối này cũng là gia đinh Tiêu gia giành phần thắng. Lạc Ngưng vừa thẹn vừa mừng, cảm kích liếc nhìn Lâm Vãn Vinh. Hắn đang dương dương đắc ý quay đầu nhìn nàng, ai dè Đại tiểu thư đứng cạnh hắn hầm hừ:
- Đắc ý cái gì, chẳng lẽ đã quên vừa rồi ta mới nói cái gì với ngươi, không được có lỗi với Ngọc Sương.
Lâm Vãn Vinh "a a" cười trừ, bên kia Lạc Ngưng nét mặt thẹn thùng, e lệ ra liên đối thứ ba:
- Ngô đồng chi thượng tê song phượng...
( Đôi phượng cùng đậu trên cây ngô đồng)
Câu đối này tựa hồ là tiếp theo câu vừa rồi, mới trước là uyên ương liền cánh, bây giờ lại là phượng đậu ngô đồng. "Chẳng lẽ con bé này thật sự động xuân ý sao?" Lâm Vãn Vinh nghi hoặc nhìn Lạc Ngưng. Đại tiểu thư sắc mặt hết sức khó coi, câu đối này của Lạc Ngưng rõ ràng có chút ý tứ, chính là có ý tìm phu quân. Đại tiểu thư nghiến răng nói:
- Lâm Tam, liên đối này, ngươi không cần phải quản.
- Thế tên Hầu tử công tử kia ta quản hay không quản?
Lâm Vãn Vinh hỏi.
Đại tiểu thư đáp:
- Cả hắn ngươi cũng không cần phải quản, để ta quản!
Vừa nói xong, Đại tiểu thư liền đứng lên nói:
- Lạc tiểu thư, liên đối này của nàng ta xin đối: "Ngô đồng chi thượng tê song phượng; Hạm đạm hoa gian lập tịnh uyên."
(Đôi phượng đậu trên cây ngô đồng; Cặp uyên năm giữa hoa sen thắm.)
- Hay quá, hay quá!
Lâm Vãn Vinh vốn là kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn nên hắn là người đầu tiên vỗ tay cổ vũ, Đại tiểu thư và Lạc Ngưng hai người đều không hẹn cùng trợn mắt nhìn hắn. Người trong sảnh nghe Đại tiểu thư đối, cũng cảm thấy cực kỳ hưng phấn, bởi hoạt cảnh hai vị tài nữ đối đáp nhau trước giờ không phải dễ dàng thấy được. Lạc Ngưng nghe câu đối của Tiêu Ngọc Nhược, trước là kinh ngạc, sau lại xấu hổ bước đến nắm lấy tay Đại tiểu thư:
- Tiêu tỷ tỷ, tỷ cũng tới ghẹo ta nữa sao?
Đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh người chạy lại, huống chi Lạc Ngưng đối với Lâm Tam còn có ơn huệ, Tiêu Đại tiểu thư đành nắm lấy cánh tay nàng cười nói:
- Lạc tiểu thư, ba liên đối đều đã xuất ra, nàng cũng đã tuyển ra được ai rồi chứ.
Lạc Ngưng cười khẽ một tiếng, không biết vô tình hay cố ý liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, cười đáp:
- Tất nhiên là đã tuyển được rồi, người mà ta tuyển chính là Tiêu tỷ tỷ đó.
Hai nàng cười nói vui vẻ, bắt đầu đùa giỡn với nhau. Lâm Vãn Vinh trông thấy trong lòng cảm khái, mới vừa rồi là thế nước lửa không dung, hiện giờ lại thân thiết thế kia, nữ nhân và lão hổ, quả là hai loài đáng sợ nhất thiên hạ. Lạc Viễn kéo tay dẫn Lâm Vãn Vinh tới cạnh lão thái thái, thân thiết nói:
- Nãi nãi, đây là đại ca Lâm Vãn Vinh của cháu, huynh ấy cũng có quen biết với phụ thân, rất thân với cháu và tỷ tỷ.
Lâm Vãn Vinh cung kình khom người chào hỏi:
- Nãi nãi, hôm nay là ngày đại thọ năm mươi tuổi của người sao?
Lão thái thái bật cười:
- Hài tử này nói bậy bạ gì đó, năm nay ta đã bảy mươi tuổi rồi, sao lại là đại thọ năm mươi chứ.
Lâm Vãn Vinh ra vẻ ngạc nhiên:
- Cháu thấy lão nhân gia người phúc trạch đầy người, sức khỏe dồi dào, sắc diện hồng nhuận, hạc phát đồng nhan(2), rõ ràng là một phu nhân năm mươi tuổi, lại quên mất hôm nay chính là ngày đại thọ bảy mươi của người, tội lỗi tội lỗi.
Lạc Viễn đứng bên cạnh nghe thấy, ngẩng đầu xém sặc sụa: "Da mặt đại ca quả thực là hiếm có, cái gì huynh ấy cũng dám nói ra." Còn lão thái thái thấy hắn tuy chỉ là một tên tiểu gia đinh, nhưng mặt mũi sáng sủa, tài năng phi phàm, trong lòng hoan hỉ, cười nói:
- Hài tử nhà ngươi thật là biết nói chuyện, ta thấy vừa rồi ngươi cùng với Ngưng nhi đối đáp, cũng rất là thông minh nhanh trí, các ngươi từ nay về sau phải năng qua lại học hỏi lẫn nhau, nghe chưa!
Lạc Ngưng gương mặt đỏ bừng, vội vàng nói:
- Nãi nãi yên tâm, cháu từ nay về sau nhất định sẽ cố gắng theo Lâm đại ca học hỏi nhiều hơn.
Lâm Vãn Vinh cảm giác sau lưng có bốn đạo hàn quang xạ tới, tên Hầu Dược Bạch kia thì cũng bình thường thôi, nhưng Đại tiểu thư thì sao lại bốc hỏa đến thế? Cho dù hận, thì cũng để Ngọc Sương hận chứ. Thật là khó hiểu!
Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
- Hôm nay là ngày đại thọ của lão nhân gia người, cháu xin chúc cho lão nhân gia trẻ mãi không già, bụng khỏe mạnh, răng cứng chắc, ăn uống ngon miệng, cháu trai cưới được hiền thê, cháu gái gả cho lương tế, con cháu đầy đàn, đại phú đại quý, phúc lộc đầy nhà.
Mọi người trong sảnh nghe hắn chúc xong một tràng, không choáng váng thì cũng toát mồ hôi, vô sỉ gặp qua đã nhiều, nhưng chưa thấy ai vô sỉ như hắn. Cái tên gia đinh của Tiêu gia này cũng không biết là từ hòn đá nào chui ra nữa, nói năng bậy bạ không có chút lễ nghi. Đại tiểu thư nghe xong cũng là vừa tức vừa buồn cười, lại thấy lão thái thái tỏ ra rất vui vẻ, nhịn không được lắc đầu cười khổ: "Tên xấu xa này đúng là trời sinh mồm mép trơn tuột, thiên hạ còn ai không bị hắn gạt đây chứ."
Lão thái thái nghe xong cười hớn hở:
- Tốt, tốt, phải thưởng, phải thưởng!
"Á, kim cương ta còn chưa có dâng tặng, lại đã kiếm được ít tiền!" Lâm Vãn Vinh trong lòng vui sướng, từ trong người lập tức lấy ra một viên kim cương nhỏ, so với viên tặng cho Xảo Xảo thì chỉ bằng một phần ba, nhưng cũng đã nghe thấy có người kinh hãi kêu to. Viên kim cương này trong suốt rực rỡ, lấp lánh đầy màu sắc kì lạ, nhìn qua đã biết không phải là vật tầm thường. Những người đã biết chuyện ở Tình Vũ lâu, nhất thời giật mình đại ngộ, đây chính là kim cương đến từ Tây Dương trong truyền thuyết đó sao. Quả nhiên quỷ khóc thần sầu, ngoài sức tưởng tượng.
Lạc Ngưng giật mình che miệng, ngẩn ngơ nhìn viên kim cương tỏa sáng lấp lánh kia: "thật là không nghĩ tới, huynh ấy lại đem kim cương ra làm lễ vật. Mặc dù so ra còn kém viên kim cương hắn đưa cho Xảo Xảo hôm qua, nhưng cũng là vô cùng quý giá, dù tìm khắp Đại Hoa cũng không tìm ra viên thứ ba".
Kim cương đối với nữ nhân mà nói đúng là có sức hấp dẫn cực lớn, Lạc Ngưng trong lòng hết sức rối loạn, cả ánh mắt của Đại tiểu thư cũng lộ ra vẻ mê mẩn: "tên Lâm Tam chết tiệt này, lại có thể ra tay phô trương như thế, hắn trong người có kim cương vậy mà cũng chẳng thấy hắn tặng ta viện nào!"
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, đem viên kim cương dâng cho lão thái thái rồi cung kính:
- Lão thọ tinh, đây là viên kim cương lần trước tại Hàng Châu cháu lấy được từ người Tây Dương, hôm nay là ngày mừng thọ của người, trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị đàng hoàng, đành lấy tạm viên đá nhỏ này làm quà sinh nhật, lão nhân gia đại đức đại lượng, xin đừng trách cháu chỉ dâng lễ mọn.
Lão thái thái nhận lấy viên kim cương cầm lên xem xét, hết sức vui vẻ:
- Hài tử này, ngươi tặng một phần đại lễ như vậy, lại còn nói cái gì mà lễ mọn. Ngưng nhi, tổ mẫu cũng già rồi, viên kim cương này là tâm ý của Lâm ca, ta đem nó tặng lại cho cháu, cháu phải giữ gìn nó cho tốt, chớ để phụ tâm ý của Lâm ca nhé.
Trời ơi! lão thái thái, người nói vậy không phải là muốn dọa chết người chứ, Lâm Vãn Vinh thoáng nhìn lướt qua, đã thấy Đại tiểu thư dùng ánh mắt sát nhân chằm chằm nhìn mình: "Cái này sao lại trách ta chứ, lão thái thái đã bảy tám mươi tuổi, nghĩ gì nói đó, cái này không có liên quan gì đến ta!"
Lạc Ngưng nghe được ý tứ trong lời của lão thái thái, nửa thẹn nửa giận, ngại ngùng chưa dám nhận. Nhưng mà quả thực nàng quá thích viên kim cương này, đành im lặng nhận lấy, cầm chặt trong tay, xoay qua xoay lại ngắm nghía. Chiêu này của Lâm Vãn Vinh quả thực tổn hao cực kỳ, mọi người đều biết sự tình tại Hàng Châu của hắn, nên việc một tên gia đinh nho nhỏ như hắn lại có thể đưa ra một viên kim cương cũng không có gì là kí quái. Chỉ là thấy sắc mặt của Tiêu Đại tiểu thư không được tốt, mọi người tuy ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ đành trong lòng mà thôi.
"Ài, lão tử luôn luôn đối với bản thân yêu cầu rất thấp, vậy mà đến lúc này toàn đặt vào hoàn cảnh khó xử, thật là không biết nên sống ra sao!" Lâm Vãn Vinh đang tưng tửng nghĩ thầm, chợt nghe ngoài cửa có tiếng người xướng lên:
- Thành vương gia thế tử, Trữ tiểu vương gia giá đáo.
Vừa nghe xong tất cả đều loạn cả lên, mọi người đều thầm thì bàn tán, tựa hồ vị Trữ tiểu vương gia này quả là nhân vật rất đáng quan tâm, đến cả những người này giờ vẫn ngồi yên như Trình Đức, Đào Vũ trên mặt cũng đều lộ nét vui mừng. Lâm Vãn Vinh nghe được cái gì mà Vương gia, thế tử thì có điểm nhức đầu: "Rắm chó cái gì chứ, chỉ là ỷ vào phúc ấm tổ tông mà ra vẻ uy phong hiếp người, mẹ nó chứ, ta khinh bỉ ngươi."
Lạc Mẫn sớm đã bước ra ngoài phủ nghênh đón một người vào, người này khoảng hơn hai mươi tuổi, đầu đội tử kim hà(3), thân mặc áo bào thêu hình rồng vàng uốn lượn, thân hình cao ráo, bước chân nhẹ nhàng phong độ, trên miệng khẽ lộ nét cười, khí chất cao nhã, chỉ nhìn qua là biết không phải kẻ tầm thường.
"Đây là Trữ tiểu vương gia gì đó phải không? Cái gì mà vương tử long tôn, trông quả nhiên là ra vẻ này nọ." Lâm Vãn Vinh đột nhiên nhớ tới ngày tại Bạch Liên giáo gặp chủ tử của Đào Đông Thành: "không lẽ là hắn?" Lâm Vãn Vinh vỗ đầu đứng lên.
Từ bên hè đường, Ninh Tiểu vương chắp tay chào mọi người, thái độ y cực kỳ khiêm tốn, lễ phép, mà vẫn giữ khí độ khác thường, dễ gây hảo cảm.
Theo lời Lạc Viễn, Lâm Văn Vinh biết phụ thân Ninh Tiểu vương là Thành Vương, còn được biết dưới danh hiệu Hiền Vương, chuyên kết giao người hiền, dị sĩ. Gã
tiểu vương gia này xem ra cũng đã học được chân truyền đó.
Lạc Mẫn lên tiếng mời Ninh Tiểu vương an tọa, tiểu vương gia khiêm tốn, vui vẻ nói:
- Trước mặt các vị trưởng bối, vãn bối nào dám ngồi mà thưa chuyện! Hôm nay, Tiểu vương đặc biệt đến để chúc thọ lão phu nhân.
Là bậc con cháu nhà vua, Ninh Tiểu vương không tiện quỳ lạy, gã khom mình, vái thật dài, thưa:
- Thế tử của Thành Vương là Triệu Khang Ninh xin kính chào lão phu nhân, chúc lão phu nhân hưởng phúc lộc dài lâu, tuổi thọ sánh ngang trời đất!
Lão phu nhân hân hoan đáp:
- Tiểu vương gia hành đại lễ như vậy, lão thân thật không dám nhận, kính thỉnh tiểu vương gia nhanh chóng an toạ.
Triệu Khang Ninh khiêm tốn nói:
- Xin cảm ơn lão phu nhân.
Gã phất tay, thấy có thủ hạ bưng tới một hộp gấm. Triệu Khang Ninh nâng hai tay, cung kính dâng lão phu nhân, thưa:
- Lần này Khang Ninh xuống Giang Nam, đi vội, gặp đúng dịp thượng thọ lão phu nhân, đã thiếu chuẩn bị chu đáo! Năm rồi, Khang Ninh đi sứ Cao Ly, có được quốc vương Cao Ly ban tặng cho một củ sâm Cao Ly ngàn năm, kính xin dùng làm lễ mọn chúc thọ, chúc lão phu nhân mãi mãi thanh xuân, da mồi tóc bạc, vẫn luôn khang kiện.
Mình nghe đồn nhân sâm Cao Ly danh tiếng số một, hiệu dụng không đơn giản, nghe bảo có thể cứu người chết sống lại, lễ lộc hậu hĩ vậy mà y bảo lễ mọn, cái vị vương gia này thiệt khiêm tốn quá chừng!
Sâm Cao Ly ngàn năm? Cái này vui à nhen! Sâm Cao Ly là cái món đồ chơi nào, trong mớ kiến thức của con người hiện đại Lâm Vãn Vinh, gã hiểu quá xá chừng! Má ơi .... hốt du ... . bà má tui ... hốt du ...! ()hốt du là tiếng lóng, không tra ra nghĩa!)
Triệu Khang Ninh diễn một màn đại lễ kiểu này, đa số người hiện diện đều đang ăn chén cơm triều đình, họ đương nhiên hiểu cái vị tiểu vương gia này muốn lôi kéo Lạc Mẫn vào phe.
Phụ thân của Triệu Khang Ninh, Thành Vương gia, ngày trước từng có lúc làm Lại bộ Thượng thư, môn sinh ngài trải khắp thiên hạ. Trong số khoảng mười tỉnh lớn của Đại Hoa, đám những vị quan to đầu tỉnh, ba phần mười là môn hạ xuất thân từ cửa nhà ngài, Nhưng Lạc Mẫn không ở trong số đó, mà vùng Giang Nam lại là vựa thóc lớn, ngài
đương nhiên phải tranh thủ kéo cho bằng được Lạc Mẫn vô phe đảng của ngài.
Trông thấy Lạc Ngưng đứng bên Lạc lão phu nhân, Triệu Khang Ninh mắt sáng rực lên, vỗ tay, cười và hỏi:
- Đây có phải là tiểu thư Lạc Ngưng, nàng tài nữ đệ nhất ở Kim Lăng?
Lạc Ngưng lắc đầu, ngượng nghịu trả lời:
- Lạc Ngưng học hành kém cỏi, làm sao dám nhận cái danh đệ nhất đó!
Triệu Khang Ninh cười một thôi, rồi bảo:
- Lạc tiểu thư đã khiêm tốn quá rồi! Cô tài học xuất chúng, danh tiếng vang dội khắp nơi, ở chốn kinh đô, tiểu vương đã ngưỡng mộ từ lâu. Hôm nay được diện kiến, hệt như cây cối đón gió mùa xuân, như nắng hạn được cơn mưa rào. ta thật hết sức mừng vui.
Dòm gần, thấy cái vị tiểu vương gia này cũng chẳng ghê gớm chi cho lắm, tụi nó đồn tốt cho hắn làm lão tử đây cũng bị nhầm không ít! Coi lối hắn ăn nói, rõ ràng hắn đã có phần nào để ý tới Lạc Ngưng rồi đa. Nhưng chẳng hiểu Lạc tiểu thư đây có thèm để ý tới hắn không?
Lạc Ngưng cười nụ, đáp:
- Tiểu vương gia, xin ngài xin đừng cười cợt tiểu nữ!
Triệu Khang Ninh lắc đầu, ra hiệu tuỳ tùng đem đến cho hắn một quyển trục, tươi cười trả lời:
- Tiểu vương đã nói, Lạc tiểu thư nếu không tin, xin xem qua tấm tranh này, thể nào Lạc tiểu thư cũng sẽ rõ!
Hắn mở quyển trục, trải rộng tấm tranh ra, thấy vẽ hình một thiếu nữ yêu kiều, mi thanh mục tú, thân hình yểu điệu, đang đứng dưới gốc một cây anh đào, trên tay thiếu nữ cầm
một quyển sách, nàng đang chăm chú đọc. Nữ tử trong tranh dáng dấp thân thiết tự nhiên, ánh mắt nhu hoà, tuy khoé miệng trầm lặng, nhưng toát ra một phong thái điiềm tĩnh. Xem kỹ nét mặt, thấy giống Lạc Ngưng chừng sáu phần.
Lạc Ngưng lấy làm lạ:
- Tiểu vương gia, người trong tranh này có phải là vẽ tiểu nữ không?
Triệu Khang Ninh gật gù, đáp:
- Đúng là Lạc tiểu thư. Bức tranh này do chính tay tiểu vương vẽ hồi ba năm trước đây, dự định khi có dịp gặp mặt sẽ đưa tặng tận tay Lạc tiểu thư, hôm nay cuối cùng cũng được thoả tâm nguyện!
- Ba năm trước đây? Nói vậy, tiểu vương gia đã có gặp qua tiểu nữ hồi ba năm trước đây sao? - Lạc Ngưng chau mày, nói tiếp - nhưng tiểu nữ có cảm tưởng hồi đó chưa từng được diện kiến tiểu vương gia.
Triệu Khang Ninh cười ha hả, nói:
- Hồi ba năm trước, ở Kinh Hoa học viện, ta ngẫu nhiên may mắn được thoáng thấy Lạc tiểu thư, chỉ tiếc cái hồi đó đứng quá xa, mà không thể đến gần để chào hỏi tiểu thư, đành âm thầm đứng nhìn. Khi Khang Ninh về trở lại phủ, đến tối không sao ngủ được, đã vẽ nên tấm tranh này vào ngay đêm đó!
Một lúc trước khi gã nói xong, Lạc Mẫn dòm Ninh Tiểu vương, đôi hàng lông mày ông khẽ cau lại, Triệu Khang Ninh bữa nay hảo ý bầy trò chúc thọ, tặng quà, ông bây giờ tự nhiên hiểu rõ ý đồ của hắn, thấy hắn không ngừng ton hót con gái mình, lòng ông sao rầu rĩ quá chừng.
Vẽ tấm tranh này hồi ba năm trước, bữa nay mượn cớ chúc thọ, tự tay đem tranh đến tận nhà, cái ý dồ của hắn quả thực rất cao minh.Trong lòng Lâm Vãn Vinh cảm thán, cái vị tiểu vương gia đúng chẳng phải hạng bị thịt, nghề dụ dỗ gái tơ, hắn nhất định thuộc hàng cao thủ đệ nhất hạng! Bắt đầu bằng kể lể một cố sự tương tư mà hắn dựng đứng lên, kiếm chút hảo cảm nơi nữ tử, rồi đưa tặng tranh vẽ, tận tình thể hiện tấm tình si, trước đám đông mà tỉnh bơ phơi bày tâm tình, kể lể bằng giọng tha thiết, tạo ấn tượng thật sâu đậm trong lòng người nghe, thậm chí không đả động gì đến một phút gặp gỡ mang tương tư dài dài, đem áp dụng vào một nữ tử tầm thường, ả thể nào cũng bị hắn cưa đổ! Tên này mình nhất quyết không nên coi thường, Lâm Vãn Vinh thầm tự cảnh tỉnh .
Triệu Khang Ninh hai tay dâng tấm tranh, khẽ khàng nói
- Khang Ninh chẳng có ý gì khác, tâm nguyện mấy năm trường của ta, chỉ cầu mong tiểu thư vui lòng tiếp nhận!
Cao tay dữ a .... Thiệt là cao a, mỗi chữ mỗi tiếng đều nói vô tình, không ý gì khác, mà hành động thì biểu diễn trúng ngay ý đồ, ta mà là nữ tử, coi như đã bị mủi lòng rồi!
Đại tiểu thư dòm thấy Lâm Vãn Vinh vừa lúc lắc cái đầu, vừa cười tủm tỉm, nàng chẳng nhịn được, hả miệng hỏi gã:
- Ta thấy ngươi lại đã dám rục rịch có ý gì đó .... Lỡ người ta đích thực là người trongmộng của tiểu vương gia thiệt thì sao?
Coi kìa! Tiểu vương gia tính toán giỏi a, ngay khi hắn đã thực tình có vẽ tranh, rồi nỉ non đôi câu tâm sự, liệu có thể làm mủi lòng cô ả Lạc Ngưng hơ hớ này chăng? Đại tiểu thư nàng thiệt ngây thơ quá sức. Lâm Vãn Vinh cũng đã có tiếp cận Lạc Ngưng một giai đoạn rồi, ả tiểu nữu này có lý tưởng, có lòng tin, chẳng phải hạng người đam mê phú quý, tầm nhìn của ả đặt lên cao tuyệt đỉnh, chỉ để ý tìm tấm chồng văn tài làm lớn, võ dõng vào hạng anh hùng cái thế nơi sa trường, tiểu vương gia hắn chỉ dựa vào một tấm tranh cùng đôi ba câu đưa đẩy mà tính giỡn mặt cô ta được sao? Chẳng ra cái giống gì hết!
Lạc Ngưng len lén liếc chừng Lâm Vãn Vinh, rồi chậm rãi đáp:
- Cảm ơn tiểu vương gia đã hậu đãi Lạc Ngưng, nhưng bức vẽ này cũng do tiểu vương gia đã hao tâm tổn trí vẽ nên, tiểu nữ xin được tặng lại tiểu vương gia giữ làm kỷ niệm!
Nói lên được câu đó cần một sức học khá cao, khiến người người nghe được, ai nấy đều thông cảm, nhưng Triệu Khang Ninh thần sắc mặt chẳng đổi, chỉ khẽ thở dài, nói:
- Tâm nguyện nhiều năm của Khang Ninh, hôm nay không đạt được, thật là đáng tiếc, đáng tiếc lắm thôi!
Lâm Vãn Vinh quan sát thần thái tên tiểu vương gia này, so với cái người gã tình cờ gặp trong vai chủ tể vụ Bạch Liên giáo, gã đã nắm chắc được cỡ bảy phần là cái nhân vật đó cũng chính là cái thằng tiểu vương gia mang tên Triệu Khang Ninh. Hèn chi, mấy bọn đạo đức gặp hắn đều đem lòng ngưỡng ưa thích.
Trong một lúc, Lâm Tam trầm ngâm, chợt có người kéo nhẹ vào tà áo hắn, hắn nguớc trông, thì ra Lạc Viễn.
Lạc Viễn nhỏ giọng bảo:
- Đại ca, đại ca đi theo đệ, tiểu thư có chuyện muốn nói cùng đại ca.
Lạc Ngưng có chuyện muốn nói với ta? Có chuyện gì để nói kia chứ? Gã ngước nhìn quanh, quả nhiên không thấy Lạc Ngưng đâu cả, mà cũng không biết mọi người cũng đã biến đi đâu hết. Xem ra gã trầm ngâm khá lâu!
Lạc Viễn kéo gã đi vào hậu viện Lạc phủ, đây là chỗ riêng tư, người ngoài không phép lai vãng. Lạc Viễn dẫn Lâm Vãn Vinh đi thêm một quãng nữa, rồi nói:
- Đại ca, tiểu thư đang chờ đại ca trong này, đại ca mau vào gặp đi.
Hừm ... Cái tên tiểu Lạc này sao mà ra vẻ bí bí mật mật dữ a, người ngoài không biết, lại bảo ta đang tính cưa tỉ tỉ của ngươi á!
Lâm Vãn Vinh bước vào một khoảnh vườn nhỏ, lúc này mới vào mùa đông, khu vườn trống vắng, hoa hoét đang tàn tạ tiêu điều, nơi góc vườn, có một thân ảnh cô đơn. Gã đưa mắt nhìn kỹ, nhận ra cái nàng tài nữ vừa mới đối đáp ba vế đối liên tiếp, đích thị Lạc Ngưng tiểu thư .
Thần thái Lạc Ngưng lặng lẽ, nàng ngơ ngẩn, xuất thần nhìn những bông hoa tàn tạ còn sót lại, đem so với cái tính cách khoáng đạt suốt ngày nay, thật khác nhau xa.
Lâm Vãn Vinh tiến lại gần, khẽ gọi:
- Lạc tiểu thư ...
Lạc Ngưng vừa quày đầu trông thấy gã, nàng hân hoan hỏi:
- Lâm đại ca, vừa đến đấy ư?
Lâm Vãn Vinh gật đầu, hỏi:
- Lạc tiểu thư, tiểu thư tìm gặp ta, có chuyện gì thế?
Lạc Ngưng ánh mắt vô thần, chăm chú vào mấy bông hoa héo tàn, trầm trầm hỏi :
- Lâm đại ca, huynh thấy bọn nữ tử chúng ta cùng với bách hoa, bên nào diễm lệ, bên nào bền lâu hơn?
Cái chuyện này, chưa thấy nhập đề ông trùm ông xã đâu cả, sao lại đem ra hỏi ngay đầu tiên? Vừa rồi, tranh tài thi thơ, sáng láng lắm kia, sao bây giờ lại ra vẻ u uẩn làm vậy?
Lâm Vãn Vinh cũng khống biết đầu óc ả này có vấn đề gì không?
- Lâm đại ca, huynh chắc cũng thấy sao ta đang không thành kỳ lạ dữ? - Lạc Ngưng thấy hàng lông mày gã xoắn tít vào nhau, đã đoán ra ý nghĩ của gã, nàng bất giác nhoẻn miệng cười.
Lâm Vãn Vinh trịnh trọng, gật đầu, đáp:
- Kỳ quái hết sức, Ta không thể nghĩ có lúc lại gặp gỡ Lạc Ngưng cô, nghe câu hỏi của cô tại cái xó xỉnh này có liên quan gì tới một cái cô nàng lúc nào cũng tươi tắn, hồn nhiên?
Lạc Ngưng ngượng ngùng đáp:
- Đại ca, ai nấy cũng đều sắm cho mình hai bản mặt, ta trước mặt người ngoài thì tươi tắn, hồn nhiên, chẳng cho phép mình được ngượng nghịu ...nhưng nói cho cùng, ta cũng vẫn chỉ là một nữ tử !
- "Nữ tử cùng hoa tươi", cái đó cùng chung một sự thực, khi nở tràn ra rồi, sau khi đã qua thời điểm đẹp tuyệt vời, mỹ lệ hết sức rồi, cũng giống như khi tàn xuân, bọn ta đều cùng số phận như lá rụng, khi rớt xuống mặt đất rồi, không biết có còn ai nghĩ nhớ tới cái thời khắc bọn ta rực nở rạng rỡ?
Giọng Lạc Ngưng cô đơn, trầm lắng, từa tựa như đang vật vờ trôi về nơi chân trời, mà không biết tự phương nào, Lâm Vãn Vinh hoàn toàn không hiểu hết tâm ý trong câu nói của nàng.
Cái màn hý kịch này hay đây, coi chừng mình đang bị ả này dụ dỗ! Trong lòng Lâm Vãn Vinh đang gào thét!
Lạc Ngưng cười khúc khích, nói:
- Lâm đại ca, huynh đừng lấy làm lạ, cái ý nghĩ nho nhỏ đó bất quá chỉ là ta đôi lúc ngẫu nhiên nảy sanh giữa dòng suy tưởng vậy thôi!
- Lạc tiểu thư, cái ý tưởng nho nhỏ đó, có khi làm thay đổi cả cuộc đời tiểu thư không chừng! - Lâm Vãn Vinh nghiêm trang nói.
Lạc Ngưng khe khẽ đáp:
- Lâm đại ca, huynh nói không sai đâu, cái ý nghĩ nho nhỏ đó, cũng có khi đã thay đổi thực sự cuộc đời của ta, chỉ là ta nhận ra điều đó quá trễ, ta bị thay đổi vào hồi nào, chính ta giờ cũng không biết nữa!
Lạc Ngưng dòm gã, nở một nụ cười khả ái, nói:
- Đại ca, huynh biết không, vừa rồi tiểu vương gia tán tỉnh ta xong, ta đột nhiên nảy sinh một cảm giác sợ sệt hiếm thấy!
- Sợ sệt ... Sợ sệt cái gì kia? - Lâm Vãn Vinh thấy thắc mắc.
Lạc Ngưng có vẻ ngường ngượng, cười, đáp:
- Chẳng dám dối đại ca, ta thưở còn bé đã từng phát thệ, ta sau này tìm chồng, phải là một nam tử đỉnh thiên lập địa (đội trời, đạp đất), không những văn tài vào hàng trạng nguyên, mà còn phải là người vũ dũng xông pha chiến trường tận sát lũ sài lang. Thành ra suốt mấy năm nay, ta rắp tâm nhắm vào mục tiêu đó!
Lâm Vãn Vinh ậm ừ một tiếng,nghĩ bụng "Cái chí hướng tung hoành của cô, ta đây đã sớm biết rồi!, Lão đệ của cô đã sớm cảnh tỉnh ta!, Ta cũng đã tự răn, ta và mấy cái thứ văn thao vũ lược đó, đừng có nhẹ dạ mon men tới gần chúng.
- Cái vị Triệu Khang Ninh Tiểu vương đó, ta cũng đã có nghe nói, không những văn tài phong nhã, mà võ nghệ cũng không tồi, lại có hảo cảm với ta, nếu theo đúng lý luận vừa rồi, đúng là đối tượng tâm ta hằng tìm kiếm.
Lạc Ngưng ngượng ngùng tiếp:
- Lại nữa, dẫu hắn đã ba năm trường nuôi mộng cùng ta, ta chẳng thấy có một tí ti cảm nghĩ gì tốt về hắn. Chẳng những không phải vì hắn, ngay lúc này, ta hốt nhiên nhận ra rằng, bây giờ, nếu có y chang một nam tử văn thao vũ lược ta hằng mộng tưởng đó hiện ra ngay trước mặt, ta cũng sẽ chẳng chọn y đâu. Cái mà ta sợ nhất, ta chợt vừa phát hiện, là cái mục tiêu mà ta hằng theo đuổi đó, điều bất ngờ, thật sự không phải là cái mà ta mong muốn!
Đổ mồ hôi thiệt! Lâm Vãn Vinh minh bạch tâm ý của cô nàng rồi, thể theo mấy câu nói vừa rồi, tục gọi là sự sụp đổ lòng tin, nó tàn nhẫn lắm! Lâm Vãn Vinh thầm chia buồn cùng cô ta, tiểu nữu này, cái khoảng cách giữa lý tưởng cùng hiện thực sao mà chúng xa vời, diệu vợi quá đi!
- Lại nghĩ đến chuyện mà Lâm đại ca từng trao đổi với ta, ta có nói muốn đi du lịch thiên hạ, nhưng chính ra chẳng phải không có dịp đi. Du lịch để thưởng ngoạn theo như ước muốn thì tốt, nhưng cái quá trình du lịch chính bản thân chưa hẳn đã là tốt.
Câu nói Lạc Ngưng cũng có chút gì làm gã choáng váng. Tâm tình nữ nhân quả thật khó hiểu, trước có đại tiểu thư, rồi bây giờ lại có Lạc tiểu thư, nữ nhân mà đi học, đọc sách, đúng là đại phiền toái, chỉ có Xảo Xảo cuả ta là cực ngoan ngoãn thôi!
- Cái này, Lạc tiểu thư, tiểu thư nói ý tứ như vậy, là niềm tin của tiểu thư đã lẳng lặng thay đổi rồi, phải vậy không? - Lâm Vãn Vinh đang định nói từ tiếp theo, chợt gã thận trọng ngừng lại, ý ban sơ, gã định bảo là quan niệm về phối ngẫu của cô đã thay đổi rồi, nhưng hai từ đó sắp ra đến miệng , gã vội chữa lại là "niềm tin", chỉ vì đã cẩn thận tránh chuyện dụ dỗ con nhà lành, tội trạng đó có bộ lớn a!
Lạc Ngưng khe khẽ thở dài,đáp:
- Đúng đấy ! Lâm đại ca, na ná như thế này này, trong ngay cả ta cũng không nhận thấy kịp, đến giờ, thì đã thay đổi nhiều rồi.
Còn tuỳ! Nói như cô, cái ả tiểu nữu này có khi không hiểu là cô ta đã nảy sinh tình ý với gã, chuyện này quan trọng đây, Lâm Vãn Vinh cẩn thận dò dẫm:
- Lạc tiểu thư, cô chính cô cũng không hiểu cô đang ưa đang thích ai sao?
Lạc Ngưng dổ ửng mặt mày, nổi giận:
- Lâm đại ca, huynh ăn nói sao kỳ cục! Ta dĩ nhiên biết người ta đang ưa thích là ai chớ!
- A.. ,- Lâm Vãn Vinh ngoác mồm kêu to lên, - Ta hiểu rồi, Lạc tiểu thư, cô đang ưa thích một gã nào đó, nhưng gã này từ đầu đến cuối là chẳng chung một lý tưởng, thành ra, những niềm tin ngày xưa của cô nó đã sụp đổ cái rụp, phải vậy không?
Lạc Ngưng mặt càng đỏ tợn, chẳng bảo không, mà cũng chẳng bảo có!
Lâm Vãn Vinh trong lòng khoái trá, rồi cũng có một nam tử đã khiến ả tiểu nữu này bị sụp đổ ráo trọi niềm tin, cái gã nam tử này giỏi thiệt,Lâm Van Vinh cười ha hả:
- Yêu ai, tới giờ còn toàn là chưa hiểu chưa chắc, cái chuyện tiếng sét ái tình đó, xem ra là chuyện nói lường gạt người đời thôi a!
Lạc Ngưng ngượng chín mang tai,vội vàng nói:
- Lâm đại ca, ta đâu có ưa thích gã đó đâu, chỉ ưa đàm đạo cùng gã thôi!
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
- Cũng hệt vậy thôi! Lạc tiểu thư, ta có câu này, "Đời người ngắn ngủi, thích làm thì cứ làm, muốn đổi thay, thì cứ đổi thay...Chẳng cưỡng cầu gì hết, cái ta thoải mái nhất, là tự mình sống cho mình!
Lạc Ngưng cùng gã trao đổi một lúc, dường như đã giúp cô trút bỏ một gánh nặng, cô cười hì hì:
- Lâm đại ca, sau khi nói chuyện cùng huynh, ta thấy nhẹ nhõm cả người, còn muốn học hỏi nhiều hơn, ta thật rất thích nói chuyện trao đổi cùng huynh đó.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top