Chương 18
"Mày nhìn cái khốn kiếp gì hả?" Danny vừa nói vừa lấy nắm tay ghè vào đầu nó một cái. "Còn chờ gì mà không chạy theo bọn nó đi hả?" Danny đẩy HoYoung và cũng đi theo nó.
JoonHyung chặc lưỡi và lấy tay gãi gãi đầu rồi cũng đi theo bọn đàn em vào trong toà nhà.
***
"Này, này, chờ tý đã nào!"
Tôi nghe thấy tiếng anh gọi từ đằng sau, nhưng vẫn cắm cúi đi.
"Tôi chỉ muốn nói chuyện thôi mà!"
Tôi chạy vào góc ngoặt và mở cửa cầu thang bộ. Tôi đã dùng hết sức để mở cánh cửa thép đó. Nghe tiếng chân anh cũng đã rất gần, tôi phải nhanh lên mới được.
Tôi lao như bay trên những bậc cầu thang và khi tôi vừa mới xoay mình để tiếp tục "bay" trên đoạn cầu thang thứ hai thì nghe thấy tiếng mở cánh cửa thép đó. Tóm lại là sao anh lại phải chạy theo tôi chứ!?
"Làm ơn đợi một chút, được không!?"
Tôi không đáp lại, không dừng lại, và cũng không ngoái lại.Tôi có thể nghe rõ mồn một tiếng bước chân rõ ràng là nhanh là mạnh hơn hẳntôi. Chẳng công bằng chút nào, khi tôi đang không đi giày thể thao, mà anh thì chắc là có. Ngay lúc đó, tôi hơi với người ngó xuống qua khe cầu thang và thấy mình chỉ còn cách tầng dưới cùng có vài đoạn cầu thang. Tốt! Sắp xuống đến nơirồi!
"Bắt được rồi!" Anh phấn khích hét lên.
Ngay trước khi tôi bước những bước chân cuối cùng khỏi cái cầu thang, tôi ngoái lại nhìn và thấy anh đang trèo lên tay vịn cầu thang. Anhđang làm cái trò khỉ gì vậy? Tôi coi như không thấy và chạy nhanh đến chỗ cửa thoát hiểm..
"Ah- HA!" Anh thốt lên ngay khi đáp xuống ngaytrước mặt tôi, chặn luôn đường chạy của tôi. Anh chàng này chắc bị dở hơi rồimới liều lĩnh nhảy từ trên cao xuống như thế. "Bây giờ thì cô nhất định phải nói chuyện với tôi rồi!"
"Còn gì để nói đâu chứ? Chẳng còn gì cả. Nào bây giờ thì làm ơn tránh ra cho tôi đi!" Tôi vừa nói vừa đẩy anh ra để lại gần cái cửa.
"Cô đang đi đâu thế hả?" Anh hỏi mà tay phải đã nắmchặt cái nắm đấm mở cửa. Như bị thôi miên, tôi nhìn bàn tay của anh một lúc. Tôi lại nhớ đến chuyện Bi thuận tay trái...
"Không phải việc của anh." Cuối cùng tôi cũng bật ra câu trả lời, giọng đầy vẻ tức giận.
"Thực ra là rất là việc của tôi đấy."
Ơ kìa, dở hơi à. "Không phải."
"Phải mà."
"KHÔNG phải!" Tôi quay lưng lại và đi lên cầuthang, nhưng anh nắm lấy cổ tay tôi và giữ tôi lại.
"Chán thật, anh làm sao vậy hả?"
"Hey, tôi không phải là người lúc nào cũng bỏ chạy vô duyên vô cớ nhé!"
"Vô duyên vô cớ!? Anh vừa..."
"Và tôi cũng không phải là cái kẻ cứng đầu đến nỗi khôngchịu đứng lại để nói cho rõ mọi chuyện!?"
"Nói rõ mọi chuyện!" Anh chàng này có tỉnh táo không đây? Chả lẽ anh không thấy là chúng ta đã nói quá đủ lúc ở trên lầu rồi à, với cô ta đó? "Tôi nhắc lại, không có gì để nói nữa cả. Rõ ràng là tôi đã gây ra rắc rối, và vì vậy tốt nhất là mọi chuyện nên dừng lại ở đây và hãy để tôi đi."
"Không, cho tôi hỏi cô một câu trước đã. Tại sao cô lại ở trong phòng ngủ?"
"Tôi đã nói rồi, tôi không biết! Tôi còn phải nói đi nóilại bao nhiêu lần nữa thì anh mới tin?" Mặt tôi thì đã đỏ lựng lên rồi.
"... Cô thề chứ?" Anh dịu giọng.
"Thề, và tôi ước là chưa có chuệyn gì xảy ra thì tốt biết mấy, okay?!" Giọng nói của tôi lại run run theo dòng cảm xúc đang dâng trào mạnh mẽ bên trong.
Anh nới lỏng bàn tay đang nắm lấy bàn tay tôi. "... Vậy thì, về mặt "Kĩ thuật", cô chưa gây ra chuyện gì cả. Nên cô chẳng có lý do gì bỏ đi cả!"
"Tôi có. Có thể chuyện xảy ra không phải do cố ý, nhưng dù sao thì tôi cũng đã có lỗi với bạn gái anh."
"Cái gì? Bada á? Nếu vì những điều cô ta đã nói, thì tôixin lỗi. Cô ấy cũng không có ý nói vậy đâu mà, tôi xin lỗi mà..."
À, bây giờ thì là, cô ấy không có ý nói vậy...
"Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy. Chỉ là vì cô ấy nóng tínhquá thôi mà."
"Nhưng cô ấy có lý. Nếu tôi mà là bạn gái của anh, có khi tôi còn tức giận hơn nữa ý chứ... Làm sao có thể chung sống với một cô gái xa lạ..."
"Cô ấy..., cô ấy, Bada đó..." Anh ngập ngừng. "Bada không phải là bạn gái của tôi."
"Cái... cái gì cơ?"
"Nói ra thì chuyện dài dòng lắm, nhưng... giờ chúng tôi chỉ là bạn bè."
Bạn bè gì mà sống cùng nhau... ngủ cùng giường nữa chứ! Tôi muốn biết nhiều hơn nữa, nhưng tỏ ra tò mò quá đang trong lúc này thì chẳng thích hợp chút nào. Thế nên tôi đành nín cái sự tò mò của mình lại và chỉ nói trong tiếng thở dài. "Bây giờ thả tay tôi ra được chưa?... Anh làm tôi đau đấy."
"Chỉ thả ra nếu cô hứa là cô sẽ không bỏ chạy nữa." Giờ này mà anh còn mặc cả được.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top