Chương 11: BÁN ĐỨNG LINH HỒN
Trợ lý Trần dập đầu ình ình vang vọng cả phòng họp. Chính là khi gã ngẩng đầu lại lần nữa thì cả người đều cảm thấy hoảng hốt, đầu choáng mắt hoa như bị tiền đình, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng khi gã nhìn về phía Hạ Cô Hàn lại không thấy rõ mặt mũi của y, cứ như có một tần sương mờ che đi dung mạo khiến y vô cùng thần bí .
Trợ lý Trần nhanh chóng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không đúng chỗ nào gã cũng không biết, nhìn qua Chu Chí Cường gã cũng quên những lời vừa nói khi nãy, mà lập lại lần nữa.
"Phòng tôi đã đặt sẵn rồi, tối cậu cứ mang người đến. Tôi cảnh cáo, nếu cậu dám có tư tâm gì thì..."
Gã không nói hết câu mà cười lạnh một tiếng, ánh mắt 10 phần uy hiếp chíu chíu bắn vào người Chu Chí Cường, sau đó xoay lưng ra khỏi phòng họp mà không biết nét sợ hãi trên khuôn mặt Chu Chí Cường, không phải do gã uy hiếp mà chính là do sự việc xảy ra ban nãy.
Trợ lý Trần không biết khuôn mặt gã bây giờ cực thảm, răng đã gãy vài cái miệng đầy máu, trán sưng tươm máu mà vẫn vô cùng thản nhiên đi trên hành lang. Những người đi ngang qua trợ lý Trần, cứ như không thấy thảm trạng của gã mà vẫn chào hỏi, rồi đi ngang qua rất bình thường.
Chỉ đến khi trợ lý Trần bước vào WC, thấy trước gương là cái mặt của mình sưng như đầu heo, trán cũng tụ máu một bệt, môi dập sưng vù răng gãy đến vài cái thì dây thần kinh cảm giác của gã mới online.
Theo sự đau đớn chính là cảm giác sợ hãi tột bậc, gã không nhớ bản thân té khi nào mà khuôn mặt thảm đến vậy. Gã lại nghĩ đến cái chết kinh dị tối qua của Tề Chính Vân mà cả người run lên, lưng nhanh chóng ướt mồ hôi, cũng không kịp rửa máu trên mặt mà vội vàng ba chân bốn cẳng chạy đi tìm Vương Hằng .
.....
Chuyện của trợ lý Trần thế nào Chu Chí Cường không rảnh đến quan tâm . Vì bây giờ gã chỉ tò mò khi nãy trợ lý Trần bị cái gì. Nhưng lời chưa kịp hỏi thì đã nghe giọng Hạ Cô Hàn.
"Còn chưa định nói sự thật cho tôi sao?"
"A!!!" Chu Chí Cường vừa nghe đã hiểu Hạ Cô Hàn đang nói về chuyện gì, nhưng gã không dám nói ra, ánh mắt liền né tránh, giả ngu mà nói: "Ông chủ nhỏ, cậu nói gì tôi không hiểu."
Hạ Cô Hàn nghe gã nói cũng không nói nữa, ánh mắt đầy thâm ý nhìn Chu Chí Cường rồi ngáp một cái, đứng dậy rời đi.
Chu Chí Cường không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm bóng dáng Hạ Cô Hàn, gã cảm thấy ánh mắt của y như hoả nhãn kim tinh có thể nhìn thấu tất cả, khiến gã chột dạ không thôi.
Trong phòng họp điều hoà vẫn chạy đều đều, cả người Chu Chí Cường lại ướt nhẹp mồ hôi. Gã thầm nghĩ, chỉ cần gã kín miệng không nói thì Hạ Cô Hàn sẽ không biết. Hơn nữa……
Hơn nữa, giờ đã có Hiệp hội Thiên sư nhúng tay vào, không có Hạ Cô Hàn thì cũng có người giải quyết chuyện này. Gã nói hay không cũng có gì khác nhau. Hiện tại gã lo không phải là câu Hạ Cô Hàn hỏi, mà lo chính là tập tài liệu đang nằm trên bàn kia.
Mấy ngày trước, trợ lý Trần đã gọi gã lên văn phòng mà trắng trợn nói Vương tổng coi trọng Hứa Tư Nhã và cho gã mấy ngày để làm công tác tư tưởng cho Hứa Tư Nhã, sau đó nói gã chờ ngày trợ lý Trần thông báo mà đưa cô ta đến.
Chu Chí Cường trước đây dưới trướng Tề Chính Vân bị chèn ép mấy năm, nay đã là người quản lí chính thức, chính là đã đến nhờ Vương Hằng chiếu cố. Nếu lúc đó gã không phát hiện Hứa Tư Nhã tư chất hơn người thì cũng không đến thoả hiệp với Vương Hằng.
Bấy giờ, đối với Chu Chí Cường, Hứa Tư Nhã có thể nói là quả bom hẹn giờ. Tùy thời có thể đem gã nổ đến thịt nát xương tan, sao gã dám đến gặp cô ta để nói chủ ý.
.
Hạ Cô Hàn khi ra khỏi phòng họp thì tìm được phòng nghỉ cùa Hứa Tư Nhã.
Cô ta bên trong đang ngồi trước bàn trang điểm, chiếc gương phản chiếu lại khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ, nhất là đôi mắt có thể hút linh hồn của bất kì ai.
Cửa mở ra một người bước vào, Hứa Tư Nhã cũng không có xoay lại vì cô ta biết người bước vào là ai.
Hạ Cô Hàn vào phòng nghỉ người khác mà như thánh thượng đi dạo ngự hoa viên, rất tỉnh mà đến sofa ngồi xuống, cả người sau đó liền nhũn ra muốn dán hết lên ghế.
"Gã vẫn không dám nói ra đúng không?" Hứa Tư Nhã vừa cầm bút kẻ chân mày, hoạ lại hàng chân mày của bản thân, câu hỏi đều là châm chọc, khinh thường.
Cô ta nói đến không ai khác chính là Chu Chí Cường.
Gã chính là một kẻ hèn nhát, nhưng lòng tham lại rất lớn .
Hạ Cô Hàn nghe nhưng không có trả lời Hứa Tư Nhã. Y nhìn ra được thái độ của Chu Chí Cường, vì khi nghe y nói có Hiệp hội Thiên Sư nhúng tay vào thì thái độ của gã cũng chuyển biến không ít.
Lúc trước Hạ Cô Hàn chính là cọng rơm duy nhất có thể cứu mạng gã, nhưng hiện tại Chu Chí Cường thấy được có cọng rơm khác mạnh mẽ hơn xuất hiện thì gã đương nhiên chả cần cọng rơm là Hạ Cô Hàn làm gì.
Cái này Hạ Cô Hàn cũng không để trong lòng. Vì sinh tử có mệnh, phú quý tại trời. Có người muốn tìm đường chế,, y cũng không rảnh rang mà đi cản.
Nếu lúc trước không phải tại lão quỷ nhà y kêu đói, y cũng chả hơi sức đâu mà lo cái chuyện ruồi này.
Hứa Tư Nhã cười lạnh một tiếng.
“Thật sự nhìn không ra, gã có gì mà cậu lại ra tay giúp đỡ." Hứa Tư Nhã buông bút kẻ mày lại chuyển qua cây son, son son hoạ hoạ sau đó lại cảm thấy vừa lòng với dung mạo diễm lệ của chính mình.
Hạ Cô Hàn không trả lời, cô cũng không thấy bất ngờ, nhìn qua gương cô thấy bộ dáng Hạ Cô Hàn như đã ngủ say. Nhưng cô biết y vẫn nghe cô nói, nên liền nói tiếp .
"Tôi đã nghĩ kĩ rồi, kỳ thật chúng ta hợp tác cũng khá được, cậu trực tiếp giúp tôi giết kẻ kia, thù được báo thì oán khí của tôi sẽ đưa hết cho cậu."
"Kẻ kia" bên người có đồ bảo hộ, cô không thể đến gần, kế hoạch của cô chính là từng bước từ một nghệ sĩ nhỏ, sau đó tiếp xúc từng kẻ thù mà lấy mạng chúng sau đó tập hợp năng lực mà tiếp xúc "kẻ kia".
Chỉ là tính toán hoàn hảo nhưng cô vẫn không thể tiếp cận,"kẻ kia" được.
Bất quá……
Hứa Tư Nhã lại nhìn Hạ Cô Hàn liếc mắt một cái.
Hôm qua cô đã được Hạ Cô Hàn thị phạm cho một trận, nên rõ ràng thực lực của y. Cô làm không được thì Hạ Cô Hàn và người đàn ông thần bí bên cạnh y nhất định sẽ làm được.
Đó chính là biện pháp tốt nhất .
Hứa Tư Nhã xoay người nhìn Hạ Cô Hàn nói: “Khi nãy ở phòng họp tôi cũng nghe rồi, "kẻ kia" tối nay sẽ đến tìm tôi, đây là một cơ hội tốt nhất..."
Cô lại hạ âm giọng, mang theo chút dụ dỗ: "Cậu chỉ cần giúp tôi giết "kẻ kia", thì tôi sẽ đem tất cả oán khí cho cậu. Thế nào?"
"Bao gồm cả linh hồn của cô sao?" Hạ Cô Hàn đột nhiên mơ mắt, cặp mắt hoa đào tỉnh táo không có nửa điểm buồn ngủ, trong trẻo như tấm gương, phảng phất như muốn xuyên thấu linh hồn Hứa Tư Nhã.
Hứa Tư Nhã trả lời không được, cô đã sớm bán linh hồn của mình, nên căn bản linh hồn của cô hiện tại không phải do cô làm chủ.
Hạ Cô Hàn trở mình, lại nhắm lại mắt, giống như cái gì cũng chưa phát sinh. Phòng nghỉ lại một lần nữa lâm vào trạng thái im lặng.
Thẳng đến khi có tiếng đập cửa vang lên.
Hứa Tư Nhã ánh mắt trầm trầm, thật sâu mà nhìn Hạ Cô Hàn một cái sau, sau đó đứng dậy đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra khe hở thì đã bị người khác hung hăng đẩy vào, Hứa Tư Nhã không kịp phòng bị mà lui vài bước, một thành kiếm gỗ đào thừa lúc hướng ngực của cô đâm đến.
Hứa Tư Nhã ngẩng đầu, nhìn đến kẻ đang đứng tránh sau lưng của người nam nhân áo dài, không ai khác chính là Chu Chí Cường.
-----Còn tiếp----
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top