12
Chap 19. Ánh sáng
-Cậu ấy sao rồi bác sĩ? cậu ấy sao rồi?? nói đi.. sao bác không nói?
-Bình tĩnh nào Bun.. – Ba nó kéo nó ra khỏi khi thấy nó đang túm lấy 2 cánh tay của bác sĩ và hỏi dồn dập..- Tình trạng cậu ta sao rồi?
-Cậu ta đang bất tỉnh..Có một phải mảnh thuỷ tỉnh trong mắt và chúng tôi đang chuẩn bị phẫu thuật cho cậu ấy..Nhưng....
-Nhưng sao bác sĩ? – nó lại mất bình tĩnh
-Chúng tôi không đảm bảo cậu ta có thể nhìn thấy sau khi phẫu thuật
Lại một tin sét đánh vào tai nó, nó không tin điều đó đâu, không nhìn thấy sao? Hìnhảnh nó sẽ phai nhoà và đen tối mắt hắn à? Không thể như vậy.....
-ngồi xuống đây nào mọi chuyện sẽ ổn thôi – Ba nó đỡ nó ngồi xuống
-Cậu ấy sẽ nhìn thấy được phải không ba?
Lúc này người cha này mới nhìn sang đứa con của mình, nó đang nói một cách vô hồn.. Ông rất thương nó bây giờ...
-Không sao đâu con...
Ca phẫu thuật vẫn đang được tiến hành... gia đình nó vẫn chưa đến... mặc dù nó đã liên lạc được... Nó đang đi lui đi lại trước cửa phòng cấp cứu.. Nó không thể giữ bình tĩnh được.. Nó muốn phát điên...
Ba nó nhìn nó chăm chú.. từng hành động một.. ông đang suy nghĩ về vấn đề gì đó...
Ca phẫu thuât đã xong, hắn đang được chuyển sang phòng hồi sức... Cả ba và nó đều đang ở phòng đó...
Nó...nó đang quỳ bên chiếc giường.. Tay nắm chặt tay hắn.... Và từng giọt lệ thay nhau rơi xuống...nó đang khóc.... Hình ảnh này đã đi thẳng vào mắt ba hắn....
Bác sĩ nói khoảng 3-4 tiếng nữa hắn sẽ tỉnh... Ba mẹ hắn đã đến
-Sao con tôi lại ra nông nổi này cơ chứ?? –Mẹ hắn van lên khi thấy hắn vẫn đang nằm bất động trên chiếc giường kia..
-Đây là bệnh viện chị nên giữ im lặng.. –Ông bác sĩ lên tiếng
-Con tôi thế nào? – Ba nó hỏi
-Chúng tôi không chắc chắn... Nhưng có thể cậu ấy sẽ không nhìn thấy trong một thời gian..
-Các người làm bác sĩ kiểu gì thế hả?-Ba nó hét lên
-Chúng tôi đã cố gắng hết sức –Ông bác sĩ vẫn khiêm nhường
-Các người nói thế mà được à
-Xin anh chị bình tĩnh – lúc bây giờ, ba nó mới lên tiếng
-Ông là?? –ba hắn nhìu mày một lát như đang nhớ cái gì đó, rồi từ từ giãn lông mày ra- ông là Huy phải không?
-Tui không ngờ là ông, ông còn nhớ à..-Ba nó cười nhạt và nhìn ông bạn lâu năm đang đứng trước mặt mình...
-Vậy, thằng bé này là là... - Ba hắn nhìn một thằng con trai đang nắm tay con mình bên chiếc giường kia... là nó
-Ừ, đó là con trai tôi.... Đời thật là trớ trêu phải không...-ba nói là mỉm cười nhạt...nụ cười chua chát
..............................
-B...un..Bu..n..-Có tiếng ai đó thật chậm rãi đang vang lên..
Nó ngẩng mặt lên... miệng hắn đang di chuyển, từng ngón tay đang cố cử động...
-B...un...Bun....
-Tui, tui đây, ông nghe tui nói không? - nước mắt nó tuôn trào.. là nhưng giọt nước mắt vui sướng... Khé mắt hắn từ từ hé mở
-Ông....ở...đâu...hả.....?
-Tui, tui ở đây này...Bên cạnh ông này
-Ông...ở... đâu...sao....tui...không....thấy...- Bỗng đôi mắt nó căng lên.. Nó đưa tay lên lướt qua mắt hắn nhưng mắt hắn vẫn đứng yên...
-Tui..tui..- nó nghẹn ngào không nói nên lời
-Sao..sao..tui...thấy....tối....đen ....vậy
-Tui...tuii – nó đắng ở họng
-Sao..sao...tui..không ....thể...thấy..mắt...tui - hắn cố hết sức đưa từng ngón tay lên chạm vào đôi mắt và biết rằng mình ko thể nhìn thấy được..-mắt tui..không....Không thể
Hắn đang mất dành bình tĩnh
-mắt tui.. mắt tui bị làm sao? mắt tui.... - hắn đã ko thể giữ bình tĩnh hơn được nữa.. hắn giãy dụa..- Không...tui bị mù ư... không...không
Nó bỗng ngồi dậy ôm hắn vào lòng...
-Ông không sao đâu.. tại ông chưa bình phục hẳn thôi mà... không sao đâu – nó cắn răng để cho tiếng nấc không thể bật ra những nước mắt vẫn không ngừng chảy... -không sao đâu...có tui ở bên cạnh ông mà
-Ông không lừa tui chứ... -Ở bên nó..bên người hắn yêu...hắn dần bình tĩnh hơn
-Tui không lừa ông đâu...
Hắn từ từ đưa tay mình lên chạm vào mặt nó.. và hắn cảm nhận được những giọt nước trên khuôn mặt này...
-Ông khóc đấy à...
-Không tui có khóc đâu
-Ông đang nói dối tui đó - hắn cố vòng tay ôm nó nhưng không được hắn vẫn còn yếu
......
Cảnh tượng cảm động này như nhưng con dao đâm xuyên thấu vào tim của 3 người làm cha làm mẹ đang chứng kiến... Mẹ hắn không kiểm soát được được nước mắt của mình.. còn 2 người cha thì đứng như tượng... hình như đã chạm vào cái gì đó trong 2 người này như là nỗi đâu thì phải..nhất là đối với ba hắn..
-Huy, tui nói chuyện với ông một lát được không? – ba nó kéo ba hắn ra ngoài nói chuyện
****
Đồng hồ đang chỉ 5h sáng.. và ở ngoài ban công đang có người cha đang nói về con cái của mình và nhắc lại một chuyện gì đó đã xảy ra trong quá khứ
-Ông định quyết định chuyện bọn trẻ như thế nào – ba nó lên tiếng trước
-Tôi sẽ phản đối
-Ông nghĩ như vậy có tốt không?
-Thế ông nghĩ sao?
-Tôi còn đang đắn đo...chuyện này thực sự là ngoài ý muốn
-Ngoài ý muốn hay là ông trời đang trừng phạt tôi
-Ông vẫn nhớ chuyện đó
-Làm sao mà tôi quên được.. có lẽ nó sẽ tiếp tục đi theo tôi đến hết quảng đường còn lại
-Bây giờ ông hối hận ư?
-Tôi ..có...
-Và ông vẫn sẽ phản đối
-Đến cùng trước khi mọi chuyện chưa lún sâu vào
-ông nghĩ như thế chưa đủ sao? ông không nhìn thấy cảnh vừa rồi à?
-Có thì sao, điều đó không chứng minh được gì cả...
-Ông thật khốn nạn... sau bao nhiêu năm vẫn vậy...Ông còn nhớ không? Tuân đó.. Ông đã làm gì với ông ấy.. Hừ.. Ông ấy yêu ông thật lòng...còn ông lại bỏ rơi chỉ để theo sự giàu có của một người đàn bà mà ông không có một chút yêu thương nào.. . Ông có biết từ sau khi bị ông bỏ rơi.. ông ấy như thế nào không? Như một người khùng điên.. sống trong toàn tủi nhục và cuối cùng đến cái chết cũng không có thanh thản như bao mọi người khác..Thử hỏi ông cho ông ấy được cái gì ngoài sự dối trá và khốn nạn hả - ba nó nói như hét lên
-Tôi...tôi.. – ba hắn như cứng không khi từng câu từng chữ được lọt vào tai ông rõ ràng ¬Ba nó tiếp lời
-Và bây giờ ông muốn đứa con của ông lặp lại cái trò khốn nạn của ông trên đứa con trai của ông sao? – Ba nó thực sự tức giận – Thôi được, chính ông đã giúp tôi đưa ra quyết định cuối cùng... Tôi sẽ đồng ý cho 2 đứa nó.. dù cho quyết định của ông như thế nào... nếu ông muốn chơi "một ván cờ" với tôi.. được thôi tôi sẽ chơi đến cùng...
Nói xong ba nó bỏ đi một mạch để lại vẻ trầm tư đầy hối hận trên khuôn mặt của ba hắn.
****
-Con được phép ở lại đây với cậu ta.. tuần này con không cần phải đi học
Nó không tin những gì ba mình đang nói...
-Lát về thay đồ nhớ nấu chút gì cho cậu ta- nói xong ông định bỏ đi thì được nó chạy đến và ôm chầm lấy
-ba con cảm ơn, con yêu ba lắm
-Ba chỉ muốn con sống tốt và hạnh phúc thôi... Con mãi là niềm tự hào của ba – Ông nhìn đứa con và mỉm một nụ cười hiền
Ba hắn chứng kiến hết mọi chuyện...Có phải ông đã sai.. Một lần không phải là quá đủ hay sao...
****
Hắn vẫn đang còn ngủ.. nó nhân cơ hội về nhà thay đồ và nấu cho hắn ít đồ
-Em đợi chị tý, mình đi luôn - chị nó nói vòng vào trong bếp lúc nó đang nấu đồ
-Sao hôm nay chị tốt dữ vậy?? bình thường có thế đâu
-Thằng kia.. mày châm chọc vừa vừa thôi.. ai thì tao không quan tâm nhưng với em rễ mình thì phải làm.. Tao không muốn em mình sau này khổ.. –Nói xong bà chị cười đùa.. Chị nó biết tâm trạng bây giờ của nó không tốt nên định trêu đùa nó một tí
-Thôi đi, ai mà dám làm em rễ chị..có mà chết –nó biết chị mình đang cố gắng làm nó vui nên nó cũng không thể làm cho bả phật lòng
****
Bệnh viện...
Ba hắn đang ngồi bền cạnh hắn.. Nhìn hắn đang ngủ...
-Ba đã sai phải không con? –Từ đôi mắt của ông rơi xuống những giọt lệ buồn
Ba hắn, ba nó và Tuân là 3 người bạn thân thiết... Tuân, và ba hắn thương yêu nhau nhưng rốt cuộc cuối cùng Ba hắn lại đi theo người phụ nữ khác là mẹ hắn bỏ mặc Tuân và bị mang tiếng xấu... Nhưng thực sự ông lại bị mẹ hắn dùng thủ đoạn có thai để ép ổng cưới mình.. Và ông đã không có cơ hội giải thích với Tuân... Ông xem hắn là nguyên nhân khiến ông gây ra lỗi lầm với người mình thực sự yêu thương.. Do đó, ông thường không ở nhà.. để mặc hắn... Mỗi lần nhìn thấy hắn... cảm giác tội lỗi lại trỗi dậy trong ông...
Chap 20. Lời yêu chân thật
-Bun à... ông nhớ lúc trước chúng ta thường hay cãi nhau không - hắn nói trong lúc nó đang ngồi gọt táo
-Thì bây giờ đã hết đâu
-Ùm... ông biết bây giờ điều tui muốn nhất là gì không?
-Ông muốn gì sao tui biết? – nó ngước lên nhìn hắn
-Tui muốn nhìn thấy nụ cười một người.......
-Ông sẽ được nhìn thấy..
-Bao lâu ...trong khi đôi mắt của tui......-Hắn cúi mặt xuống
-Ông đừng có nghĩ như vậy được không? – Nó mắng hắn
-Làm sao tui không thể không nghĩ được...đã bao nhiêu ngày rồi... mà tui vẫn không có tiến triển gì..
-Nếu ông thôi nghĩ như vậy..nó sẽ có tiến triển
-Ông sẽ ở bên tui chứ?
-Thì tui đang với ông đây này
-Không ý tui là cả đời này...
-Ừm - giọng nó nhỏ lại... nó hơi ngại ngùng
-Kể cả lúc tui là một thằng mù
-Ừm..
-Ông... ?
-Sao?? – Nó bắt đầu đỏ mặt lên... hình như nó đoán được hắn đang muốn hỏi gì
-Tình cảm giữa ông với tui là gì?
Nó không biết phải nói gì... Nó im lặng suy nghĩ.. còn hắn cũng hồi hộp và lo lắng..
-Tui sẽ không trả lời
-Tại sao? - vẻ thất vọng đang được bao quanh hắn
-Tui sẽ nói điều đó khi ông khoẻ lại.. tui chỉ muốn ông mắt thấy tai nghe rõ ràng
-Nhưng nếu mắt tui không thể
-Không thể cũng phải cố... nếu như ông muốn nghe điều đó.. Hãy động viên bản thân
-Được tui sẽ cố gắng..
-Không chỉ là cố gắng mà phải làm được..
-Ông chờ tui chứ...
-Tui sẽ chờ.. chính tui đề nghị chuyện này mà..
Đó là một lời hứa..
****
Nó bây giờ không ở bệnh viện....Thay vào đó là ba hắn.... Nhưng hắn vẫn chưa biết gì tồn tại của ông trong căn phòng lúc này. Ông trong lúc đến gần hắn vấp phải chân ghế gây ra tiếng động...
-Ai thế?? Bun à?
-Không.......Ba đây..- tiếng của ông chậm rải từ từ...
-Ông vào đây làm gì?
-Dù sao ta cũng là ba của con
-Bây giờ ông mới biết điều đó à? – Cái giận, cái tức và sự căm ghét người cha của mình vẫn còn động lại trong hắn.
-Cho ta xin lỗi
-Vì cái gì?
-Vì tất cả. Ta sẽ không cấm chuyện của 2 đứa nữa
Ông đã mất trắng vài đêm để suy nghĩ... về những gì đã xãy ra trong cuộc đời ông... Ông đã lầm lỡ một lần thì không nên để có thêm một lần nữa.
-Ông nói thật..
-Ừm.. ta đã không đem được hạnh phúc đến cho con thì nên để cho cậu ta đem lại. Ta đã suy nghĩ chuyện này rất nhiều.. và ta chỉ muốn nói với con rằng, hãy cố gắng hết sức làm cho người con yêu được hạnh phúc
Trong câu nói đó của ông không chỉ đơn thuần là việc dăn dò con cái trên con đường tương lai sau này mà còn là những gì ông mong muốn mà đến giờ và không bao giờ thực hiện được.. Tất cả được gửi gắm như một nguyện cầu lên đứa con trai này..
***
Một tuần sau, mọi người đều rất mừng rỡ nhất là hắn và nó khi nhận được tin mắt hắn đã có tiến triển....Hắn được chuyển về nhà điều trị, và mặc dù nó đã được phép ở lại chăm sóc hắn nhưng đến tối là phải về nhà....
-Ông tối nay ngủ lại với tui nha? -
-Hả? – nó ngạc nhiên khi hắn đề nghị
-Được không? Coi như bố thí cho kẻ tật nguyền này đi.. Á...
-Ông nói bậy gì đó hả? – Nó véo hắn một cái
-Ông đồng ý nha - hắn nở nụ cười thật tươi
-Ừm...chỉ hôm nay thôi đấy
****
Màn đêm đã buông xuống... không gian yên tĩnh quấn quanh căn phòng... Nó và hắn đang nằm ngủ trên cùng một chiếc giường... Lần này nó phải nằm ngoài ->bảo vệ người bệnh.
-Bun này.... ngủ chưa?
-rồi..
-Ngủ sao còn nói chuyện
-Ma nói đó
-Ông là ma... thì tui là quỷ
-Ngủ đi.. nhiều chuyện quá đó – nó làm hắn mất hứng
-Tui..tui...
-Sao dạo này ông hay ấp úng thế?
-Cho tui ôm ông một lúc nha
-...................- Mặt nó đỏ bừng lên...nó ngại ngùng.. -Tự...tự nhiên muốn ôm tui.. tui đâu phải là gối ôm của ông đâu
-Ừ thì.. Không được thì cũng không sao, tui chỉ nói thế thôi - giọng hắn trìu xuống
...Cả hai đều im lặng, bỗng nó xoay người đặt một tay lên ngực hắn, tựa đầu vào vai hắn và tiếp tục không nói gì. Nó có thể cảm nhận nhịp tim của hắn... hơi thở của hắn- người mà đã cướp đi trọn trái tim của mình... Còn hắn vội vòng tay qua nó.. ôm nó thật chặt như không muốn tuột mất.. Hắn khẽ hôn lên trán nó.. Cả hai im lặng chìm trong giấc ngủ với những giấc mơ về một cuộc tươi đẹp của mình.
.......
Mặt trời đã lên, những tía nắng bắt đầu toả sáng như muốn đánh thức mọi người thức dậy.... Nó và hắn đã tỉnh... nhưng cả hai vẫn muốn tiếp tục giữ lấy khoảnh khắc hạnh phục đó. Hai người vẫn ôm nhau thắm thiết trong khi đôi mắt vẫn được nhắm nghiền như đang ngủ..
****
Hắn được chuyển về nhà điều trị và hằng ngày. Theo lời bác sĩ thì đúng theo tiến độ thì đến hôm nay mắt hắn phải bình phục mới phải nhưng tại sao hắn lại bảo là vẫn không thấy gì......
-Tui không sao đâu – Hắn sợ nó lo lắng nên cố trấn an nó
-Tui...tui...- nó nói dường như gần khóc... Nó chờ mãi đến ngày này, ngày mà hắn được nhìn thấy ánh sáng và hơn hết là nhìn được khuôn mặt của nó nhưng...
-Ông có thể đở tui ra vườn được không?
-Ừm
****
Vừa ra tới vườn, chứ cho Maya của hắn liền tiến đến bên chủ nhân của mình... cạ đầu vào chân hắn.... Nhận ra chú chó của mình, hắn cúi xuống xoa đầu vuốt lông nhẹ nhàng...
-Bun này...ông nghĩ sẽ có phép màu không?
-Làm gì có... có nước màu thôi chứ không có phép...
-Ông cá với tui không?
-Cá như thế nào?
-Thì tui sẽ chứng minh có phép màu... nếu đúng ông sẽ là nô lệ cho tui
-Nếu sai?
-Thì ngược lại...tui sẽ làm nô lệ cho ông...
Nó nghĩ.. chắc hắn lâu quá không thấy được ánh sáng nên đầu óc cũng có vẫn đề.... Một đề nghị cũng không mấy tồi... hắn làm nô lệ ..hay đó – nó nghĩ
-Được nói đi
-Ông hứa rồi đó nha.. vậy ông hôn tui một cái vào mắt đi
-Hả?- nó căng mắt nhìn hắn... sao hắn lại dám đề nghị vậy chứ - bộ ông bị khùng à?
-Đâu có.. ông đã đồng ý rồi mà.. ông không làm thì sao tui cho ông xem phép màu được
Nó không cãi lại được hắn... không biết nên làm gì... mà đã lỡ nói rồi thì làm luôn.. Hôn ở mắt chứ ở đâu mà sợ. Nghĩ vậy, nó từ từ bước đến gần hắn, nhướng chân lên vì dù sao hắn cũng cao hơn nó mà... rồi khẽ đặt đôi môi mình lên mắt hắn...Lúc này khuôn mặt của nó được thay một quả cà chua chính mọng. Hắn liền vòng tay ôm lấy hắn.... nó còn chưa kịp làm gì hắn đã đưa đôi môi mình lên chạm vào môi nó... Tim nó đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài.. nó ngạc nhiên.. hết sức ngạc nhiên vì điều đó. Nó đứng yên không làm gì cả.. Không xô đẩy hay ôm chặt lấy hắn.. Vì tất cả đều bở ngỡ. Đôi môi hắn rời khỏi đôi môi nó.. hắn cũng thả đôi tay mình ra.. Nó luyến tiếc vì điều đó....Ngay sau đó, Hắn cúi xuống cắt lấy một nhành hoa hồng (Vườn nhà hắn có nhiều hoa rất đẹp... tất cả được chăm sóc bởi bàn tay tài ba của chị Linh, người giúp việc nhà hắn...) rồi tặng cho nó và nói
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top