11
-Tui.. à.. mai ông rãnh không?
-Làm...làm gì?
-Đi chơi với tui nhé...
-Ừ.. ừ..mà đi đâu?
-Chỗ công viên hôm bữa a
-Sao ông bảo đi công viên chán lắm mà
-Nhưng... nhưng ngày mai đặc biệt..
-Có gì mà đặc biệt
-Tui có chuyện này nói cho ông biết... quan trọng lắm
-Có gì thì nói đi
-Thôi ông biết tui muốn gì mà... -Thực ra hắn nói cũng đúng...Nó đang suy nghĩ đúng những gì hắn muốn làm
-Ông nghĩ gì sao tui biết.. à.. à...Tui..cũng có chuyện nói với ông...-nó nghĩ thời cơ cũng đến rồi
-Vậy à.. - hắn đang cười, nụ cười vui sướng
Đêm đó có 2 chàng trai đẹp bị điên không ngủ được....và có thêm một cô gái đang cười một cách nham hiểm........
***
-Mày đi đâu thế? Ba mẹ hôm nay về kìa!
-Em đi một lát thôi mà...
Nó vọt ra ngoài...hôm nay để ý nó, một chiếc áo sơ mi xanh dương khoác ngoài, bên trong chiếc áo bun trắng..Kết hợp với quần kaki màu kem!! Trong nó so coolllllllllllllll
Nó đang đứng trước 1 tiệm trà sữa với tên gọi "Vậy nhé", nó hồi hộp...đi lui đi lại trước cửa tiệm chưa muốn vào. Bỗng có một cánh tay khoác vai nó.
-Sao còn chưa vào?? – Là hắn
-Ông định hù ma ban ngày à – nó gỡ tay hắn ra..
-Vào đi.....
***
-Ông dùng gì?
-Trà sữa bánh plan nha
-Tui cũng vậy - hắn quay sang nói với phục vụ - cho tụi em 2 trà sữa bánh plan
Chỗ hắn và nó ngồi là một không gian hết sức yên tĩnh... xung quanh 2 chậu cây cảnh.. bên phải là tấm của kính được phun nước... âm nhạc du dương...thật là đẹp.. Không biết hắn và nó có hẹn trước hay không mà cả 2 đều mang áo xanh dương và quần kaki kem...khiến ai cũng nhìn vào 2 đứa...
-Tui có cái này cho ông neỳ - hắn lấy ra một cái hộp và mở ra...
-Gì đó?
-Là dây chuyền...một cái có chữ D tên tui và một cái chữ A tên ông - hắn ngượng ngùng
Nó hết sức ngạc nhiên trước điều này..
-Ông dữ cái dây có chữ D nha?
-.............-Nó ngại ngùng gật đầu...
-Thực ra.. thực ra...tui định tặng cho ông cái hôm căm trại kìa – nó bỗng nhớ lại, đúng rồi cái hôm đó hắn cứ kè kè bên nó muốn gì đó...
-.......-Nó vẫn giữ im lặng
-Tui..tui...muốn nói một chuyện... mà lâu nay tui..tui - hắn định nói tiếp thỳ chuông điện thoại reng lên, hắn bực tức, tắt không nhấc máy và không thèm để ý ai gọi
-Tui...cũng có điều muốn nói với ông – nó tiếp lời - tui đã....-lần này tiếng chuông điện thoại của nó vang lên, dĩ nhiên nó còn lịch sự hơn hắn..nhìn xem ai gọi.. màn hình đt hiện ba nó... Đành miễn cưỡng nhấc máy...ngay lúc đó đt hắn lại reng lên 1 lần nữa.. và trùng hợp thay.. người gọi điện cũng là ba hắn.. 2 ông bố
-Alo, dạ con nghe
-Bước về nhà nhanh -Giọng ba nó hét lên trong điện thoại
-Con đang bận chút việc mà ba?
-Tao không nói nhiều, nếu không về bây giờ thì đi luôn... - ba nó thực sự làm nó hoảng sợ bây giờ
-Con....con
-Nhanh, có về không?
-Dạ con..con về à- miễn cưỡng chấp nhận
Ở phía đối diện hắn cũng gặp tình cảnh tương tự...
Cả hai cùng gác máy...Nhìn nhau
-Nhà tui có việc - cả hai đồng thanh nói, rồi nhìn nhau im lặng
-Ừ...- hắn mở lời - về thôi,, khi khác chúng ta nói chuyện tiếp
Thực sự, 2 ông bố khiến tâm trạng của 2 người không còn tốt để suy nghĩ về những gì muốn nói hôm nay...
Hắn đèo nó về, cả 2 đang tiếc cơ hội vừa bỏ lỡ.. vậy là 2 lần...
Dừng trước của nhà nó...
-Tui về nha- hắn nói nhìn nó thật kĩ
-Ừ...ông về.. – Nó không nhìn hắn...nó vẫn còn ngường ngùng....cho đến khi tiếng xe nổ và nhỏ dần, nó mới ngẩng mặt lên và nhìn hắn khất dần..
Bước vào nhà..
-Con về rồi
-Chát - một cái tát được in trên má nó bởi bàn tay của ông bố, trong khi nó còn chưa biết chuyện gì đã xãy ra
-Sao..Sao ba đánh con?? – nó ngơ ngác..thực sự nó không biết chuyện gì
-Mày con hỏi tao? Mày tự xem đi... -Bố nó quăng trước mặt nó một đống ảnh... Đôi mắt nó từ từ được căng ra...Đó là toàn là ảnh của nó và hắn.. Cảnh 2 đứa thân thiết... lúc hắn cõng nó...rồi nó dìu hắn...kể cả lúc hắn nắm tay nó lúc đi dạo cũng được ai đó chụp
-Ba theo dõi con? – tay cầm trên tay những bức ảnh nó hỏi
-Tao ko có theo dõi mày...nhưng người ta thấy chướng mắt nên gửi cho tao , mày định phá bộ mặt của tao hả?
-Con....Con...thực ra...
-Con, con cái gì? thực ra mày với thằng đó quan hệ như thế nào?
-Con....và..Duy...chỉ chỉ là...
-Chỉ là bạn chứ gì? Mày tưởng tao có thể tin được sao? Lúc nãy ai đưa mày về? Còn mặc đồ giống nhau nữa chứ, mày nghĩ chỉ là bạn thôi sao? – ba nó nói như đay nghiến nó..
-Con..-Nó dừng lại..nhưng rồi nó nghĩ nếu nó đã quyết định đi con đường này thì trước sau nó cũng phải đối mặt...nhưng nó sẽ không như Nhật..Không được yếu đuôi
-Sao, không thể biện hộ được nữa à? - giọng nói bắt đầu chuyển sang châm chọc
-Con.. Đúng... mối quan hệ chúng con không đơn thuần là bạn..Con yêu cậu ấy – nó can đảm nói lên hết sự thật
-Mày ....mày còn dám nói chữ yêu sao??..-Sau câu nói đó...ba nó cầm ngay câu chổi long gà và đánh vào nó
Mặc cho nó van xin thế nào đi nữa, ông ta vẫn không chịu xuống nước cho đến khi mẹ và chị gái nó đi chợ về. Thấy cảnh đó, 2 người không thể đứng yên
-Ông làm cái gì vậy? Nó là con ông đó -Mẹ nó hét toáng lên khi toàn cảnh được lọt vào mắt bà
-Tui ko có loại con như vậy..
-Ba à...Sao ba lại đánh em như vậy? - Chị nó là người hết sức yêu thương nó
-Bà nghĩ xem.. nó.. nó.. làm ô nhục bộ mặt của tui...của gia đình này.. –ba nó quát lên
-Dù có chuyện gì đi nữa, ông cũng ko thể đánh nó như vậy - mẹ nó vẫn một mực bênh vực – Con đưa em lên phòng đi - mẹ nói với chị nó
-Dạ...
***
Phòng nó....
-Em...à..sao lại ra nông nổi thế này - chị nó khóc lên khi thấy toàn thân nó đâu cũng bầm tím
-Em...hix...có ...sai không chị..hix? – nó nói trong tiếng nấc.
-Chuyện tình cảm không thể nói sai hay đúng được
-Em thực sự yêu cậu ấy – nó thành thật
-Chị biết.. Chị biết điều đó. chị đã từng thấy em hôn lén cậu ta
-....-Nó ngạc nhiên nhìn người chị của mình... - Sao chị lại không mắng hay chửi em?
-Tại sao chị phải làm như vậy? lúc đầu chị thực sự bị sốc..nhưng cuối cùng thì chị mong 1 điều là em được hạnh phúc - chị nó nói trong tiếng nấc nghẹn ngào
-Còn ba, còn mẹ, còn mọi người thì sao? họ có thể như chị?
-Em đừng lo lắng.. rồi họ sẽ hiểu ra mà thôi.. hãy nhắm mắt mà ngủ một giấc..cứ xem như nó là một cơn ác mộng..
Nó nằm trong vòng tay của chị..nhắm đôi mắt lại.. điều đâu tiên nó nghĩ về đó là hắn... nó liền nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ..sợi dây chuyền có chữ cái tên hắn..
----
Bước ra khỏi cửa phòng, điều đầu tiên chị nó nghe được là tiếng cãi vã của ba mẹ nó.
-Ông nghĩ ông làm vậy là đúng sao?
-Còn bà? chấp nhận 1 đứa bệnh hoạn như vậy là không sai?
-Ba thôi đi... ba không được nói về em con như vậy? nó không bệnh hoạn...chỉ tại những người có suy nghĩ sai lầm như ba khiến nó trở nên bệnh hoạn...
-Mày hay nhỉ? Lên mặt dạy đời ba mày à?
-Con không có lên mặt gì hết...con chỉ nói sự thật thôi
-Ông thấy chưa..chỉ có ông...cái sỉ diện của ông quan trọng hơn là tính mạng con mình, hạnh phúc con mình à?
-hai người im lặng hết đi. Tui không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa – Nói rồi ba nó bỏ vào phòng sau tiếng đóng cửa thật mạnh.
Mẹ và chị nó giờ chỉ biết ngồi nhìn nhau...suy nghĩ nên làm gì để giúp nó
****
Ở nhà hắn cũng xảy ra chuyện tương tự... nhưng có vẻ không ồn ào và nhiều nước mắt như ở nhà nó
-Anh giải thích đi
-Con không có gì để giải thích.., con yêu câu ấy - Hắn thẳng thắn
-mày gọi cái thứ điên cuồng này là yêu à?
-Nó không điên cuồng.. Con thực sự yêu câu ấy - hắn nhấn mạnh chữ yêu
-Chát - một cú tát ngay sau câu nói đó
-Mày im miệng...
-Ông hay nhỉ? từ nhỏ đến lớn ông bỏ mặc tui một mình không để cho tui cảm nhận được tình cảm gia đình là gì...nhưng người yêu thương tui ra làm sao?? đến khi tui có được thỳ ông lại ngăn cấm phá vỡ - hắn đổi giọng, không còn nói một cách tôn trọng với người cha này
-Mày cút ra khỏi nhà tau ngay..cút..
-Ông không nói tui cũng đi...sẽ đi...- Hắn nói xong bước ra khỏi nhà...
Điểm dừng chân đầu tiên là nhà nó...hắn nhìn vào căn nhà.. định gọi điện cho nó.. nhưng có điều gì nó ngăn cản lại... Bỗng chị nó ở đâu đó lại gần hắn
-Trong lúc này em không nên gặp Bun..
-Có chuyện gì vậy chị - hắn hốt hoảng
-Không có chuyện gì đâu.. nếu em rãnh..mình đi uống nước
-Được
Chap 18. Vết thương lòng
Mở cánh cửa nhẹ từ từ, nó vẫn dang nằm ngủ. Là ba nó, ông như là một kẻ trộm đang rình mò một thứ gì đó! Đến bên cạnh nó, mát ông thấm buồn và rơi ngấn lệ vì đứa con mà ông quý nhất chiều chuộng nhất lại bị những vết thâm, bầm tím do chính mình tạo ra. Tại sao ông lại vào phòng nó trong lúc này, là do ông thấy hối hận , hay tình cha con trong ông , hay là một lí do nào khác??
-Bun à! Thục ra ba đánh con không phải vì ba ghét thứ tình cảm đó. Nhưng ba sợ, sợ con sẽ phải đau khổ. - ông vừa nói vừa sức dầu lên những vết thâm của nó.
Nó đã tỉnh. Nó tỉnh từ óc ông rón rén đẩy cánh cửa vào và đương nhiên nó đang nghe những gì ông nói.
- ba có một người bạn. Ông ta cũng là G. Nhưng cuộc sống của ông ta hỗn loạn đầy tủi nhục sau khi thực sự bước vào con đường này. Hạnh phúc đã ko có được còn phải sống trong những ngày bị xã hội người đời coi khinh. Và cuối cùng cái chết là cách mà ông ta lựa chọn để giải thoát cho mình.
- vì thế nên ba cấm đoán và đánh đập con sao?- nó bỗng nhiên ngồi dậy và hỏi thảng bố nó.
- ba xin lỗi nhưng thực sự ba chỉ muốn tốt cho con mà thôi.
- Ba cho rằng bất cứ ai là đi theo con đường này sẽ có kết cuộc như người bạn của ba sao? Thế ba có từng nghĩ trên lập trường, chỗ đứng của con chưa? Con biết ba lo cho con. Nhưng cảm ơn ba. Con vẫn đi theo con đường mà mình đã chọn. Con đã suy nghĩ trằn trọc về vấn đề này rất nhiều lần....
-ta sẽ không chấp nhận..
-nhưng con ......
-không nói nhiều nữa cho dù thế nào đi nữa ta cũng sẽ cấm. Còn con nếu muốn đấu với ra đến cùng thì cứ việc. Đừng để ta phải dùng đến biện pháp mạnh.... Ta ko nói lần thứ 2 đâu.... Con hãy nghĩ dưỡng đi.-nói rồi ông ra khỏi phòng để lại nó với một nống đắng cay...
"Không! Không bao giờ từ bỏ.... Con sẽ chứng minh cho ba thấy" nó nói một mình... Nó sẽ không như Nhật và dù gì đi nữa nó vẫn chưa nhận được lời yêu từ hắn cũng như thổ lộ tình cảm của mình.
******
Ở một quán nước học sinh, hắn và chị nó đều đang dề cập đến một người - là nó
-chị muốn hỏi quan hệ giữa em và Bun là gì?
- bọn em.....
- thôi em đừng tìm cách nói dối. Chị đã biết chuyện rồi
- chị biết Chuyện gì cơ- hắn ngạc nhiên vì thực ra chuyện hắn yêu nó đâu có ai biết.
- em còn dã nai nữa sao? Em có yêu Bun nhà chị ko?
-em.... em.... - hắn ko biết phải trả lời câu bổ hết sức thẳng thắn của chị nó như thế nào
- em cứ nói thật đi. Không sao đâu
Hắn hít một hơi thật sâu rồi trả lời:
-vâng. Em yêu cậu ấy nhưng đó chỉ là tình cảm đơn phương của em. Chúng em vẫn là bạn bè.
- thể em có nghĩ Bun cũng yêu em?
- Con tim em mách bảo có.
- mày nói chuyện với chị mà sến quá nhỉ? Thực ra Bun nó cũng yêu em. Hôm nay có ai gửi đến một album ảnh
- là ảnh về em và cậu ấy phải không? - hắn hốt hoảng
- Sao em biết ko lẽ?
- Dạ! Nó cũng đượ gửi đến cho ông già em. Thì ra chuyện này là có sắp đặt
- em có hứa với chị sẽ đưa hạnh phúc và chăm lo Bun không?
- Đó là mong ước của cả cuộc đời em mà chị
-Nó vừa bị ba đánh xong
-Sao, sao lại bị đánh???
-Thì cái vụ này này....giống như em vậy thôi...bộ em ko bị bùm nổ gì hết sao?
-Có nhưng mà đâu đên nổi bị đánh
-Nó bảo nó yêu em.......
-Thật hả chị?
-Nhưng em hãy khoan vội mừng... Ba chị vẫn cấm đoán và mọi người thừa biết trái ý ổng thỳ không có cuộc sống vui vẻ và an lành...
-chẳng lẽ yêu nhau cũng là một cái tội..?
..................................
***
Chị nó đã đi nhà, nhưng hắn vẫn còn đứng trước cánh cửa nhà nó.. Nhìn lên phòng nó, hắn chỉ muốn xông thằng vào và ôm chặt lấy nó nhưng điều đó là không thể...
Điện thoại hắn lại rung lên... là đám bạn ăn chơi mà lâu nay hắn ko để ý đến
-Này... quên anh em rồi à?
-Sao bây có được số đt của tao?
-Bộ bọn tao ko có miệng hay sao mà không biết đi hỏi....Tối nay đi "bay" không mày?
Hắn suy nghĩ về đề nghị này.... Cũng đã khá lâu hắn đã không tham gia nhưng chuyến "bay" này... Hôm nay là một ngày tệ hại của hắn.. ...cảm giác của hắn bây giờ chỉ có một chữ là buồn... Và hắn đã đồng ý..
-Ok? mấy giờ? ở đâu?
****
Đồng hồ chỉ 12h.... nhưng nó vẫn còn ngồi ở bàn học. Nó đang chuẩn bị bài cho ngày thứ hai đầu tuần ngày mai, nhưng đầu óc nó không tập trung được... nó đâu còn tâm trạng cho việc học... Bỗng điện thoại của nó reng lên... là hắn... Nó rất muốn nói chuyện với hắn bây giờ vì đó là điều an ủi nó hơn bất cứ gì khác. Nghĩ vậy, nó liền nhấc máy...Nhưng đầu dây bên kia không phải là hắn mà 1 tiếng nói gấp gáp của ai khác
-Chào cậu, làm phiền cậu, cậu có biết ai tên là Dương Thế Duy không?
-Dạ có ạ...-nó không biết có chuyện gì..
-Chúng tôi không thể liên lạc với người nhà cậu ấy.. Cậu ta đang được cấp cứu ở bệnh viện.. Cậu có thể giúp tôi liên lạc và tới đây ko?
-.....................-Nó gần như đứng tim khi những chữ "Cậu ta đang được cấp cứu ở bệnh viện" lọt vào tai mình... "không thể nào, họ đùa mình chăng"...
-Alo...alo...cậu vẫn còn nghe chứ???
-Dạ dạ - tiếng người đầu dây bên kia thức tỉnh cậu...- Cậu ấy đang ở bệnh viện nào vậy?
-Cậu ta đang ở bệnh Viện XYZ....
-Được, tôi sẽ đến đó ngay..
Cúp máy nó với lấy chiếc áo khoác.. chạy sang phòng chị nó...
-Chị chị ơi... nguy rồi....
-Chuyện gì vậy? nữa đêm không cho ai ngủ...
-Cậu ấy...cậu ấy..bị tai nạn...
-Hả?? Thật không? Ở đâu?
-Bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện, họ không liên lạc được với ba mẹ cậu ấy
..............
-Chuyện gì nữa đêm mà ồn ào thế hả? – Ba và mẹ nó đang đứng ở cửa phòng
-Ba....cho con mượn chìa khoá xe đi... Bạn con...cậu ấy bị tai nạn?
-Là ai? Người trong những tấm ảnh đó?
-Dạ ..Ba cho con mượn chìa khoá xe đi mà
-Để làm gì? Cậu ta còn có người nhà... Chưa đến lượt con phải lo...đi ngủ đi
-Ba...họ không thể liên lạc với người nhà cậu ta - chị nó lên tiếng
-Ông giúp chúng nó đi.. chuyện kia để sau...tính mạng quan trọng hơn mà - Mẹ nó bây giờ mới mở miệng nói giúp cho nó...
-.......-ba nó im lặng, suy nghĩ một lát rồi nói - đợi một tí... - Câu nói đó làm nó biết ơn ba nó rất nhiều
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top