Chap 5

Anh đứng ngoài này cười đến thập phần vui vẻ. Cậu quả thật còn cái tính nào hơn được chứ. Biết bao giờ mới ra vẻ người lớn một chút đây

-Ăn sáng thôi!

Hớn hở như vậy, quả thật là rất hiếm hoi xảy ra với cậu

-Ăn rồi mình cùng đi học

Xán Liệt nói với Khánh Thù, có phần ôn nhu hơn bình thường

-Được thôi. Từ hôm nay công việc của anh vất vả hơn rồi. Nhưng bổn đại Thù tôi sẽ bảo vệ anh!

Vừa nói cậu vừa vỗ ngực tự hào. Nói vậy thôi nhưng làm sao anh lơ là cậu được đây. Cậu có chuyện thì hơn ai hết anh là người lo lắng nhất (mới đó mà ảnh iu dữ vậy rồi đó😁)

Ăn sáng xong anh cùng cậu đến trường. Đến cổng lại gặp Thế Huân và Bạch Hiền. Quả thật vui vẻ nha!

Nhưng mà phải nói là mọi người trong trường đều hướng tầm mắt về bốn người. Còn có cả hủ nữ đứng hai bên ghép cặp tiểu thụ tiểu công

Cũng đành chịu chứ ai bảo bốn người đẹp quá làm chi

Vào lớp Xán Liệt ngồi cạnh Khánh Thù còn Thế Huân thì ngồi cạnh Bạch Hiền ở bàn trên

Mọi chuyện đều suôn sẻ đến giờ ăn trưa

-Ăn gì anh lấy cho cậu-đợi Khánh Thù yên vị một chỗ anh mới hỏi

-Anh biết tôi thích gì mà. Cứ như thường đi

Cậu yên tâm để anh chọn thức ăn cho mình. Lòng cả hai đều rất ấm áp

Hai người kia còn chưa xuống nên khi này cậu chỉ ngồi một mình. Bỗng nhiên một cô gái trông có vẻ khá xinh xắn tự tiện ngồi xuống đối diện còn vênh mặt lên nói:

-Nghe đồn cậu là lớp trưởng gì đó giỏi lắm phải không? Nhưng năm nay là nhờ có Xán Liệt giúp đỡ nên mới được đó chứ gì? Thứ vô dụng lại đi la liếm người khác

Cô ta nói những lời không hề kiên dè với cậu làm cậu phát hoảng, hỏi lại:

-Cô nói vậy là có ý gì?

Ả cười, nhìn như khinh thường người khác

-Cậu còn không hiểu à? Nhìn tôi như vậy không đủ để anh ấy thích tôi sao? Bỏ cái kiểu theo đuổi anh ấy đi đâu liền đi theo đó đi!

-Chuyện gì vậy?- lúc này anh mới bưng hai khay thức ăn về bàn thì thấy mặt cậu xanh mét, trước mặt là cô gái kia

-Không có gì đâu ạ. Bọn em chỉ đang làm quen với nhau thôi

Cô ta giả vờ ngại ngùng trước mặt anh rồi quay mặt lại lườm cậu một cái rồi mới rời đi

Khánh Thù mím môi cúi gằm mặt. Mắt có chút cay. Xem ra lời nói của cô gái kia có ảnh hưởng đến cậu. Cái gì mà cậu...la liếm gì chứ

Xán Liệt bước lại ngồi phía đối diện cậu

-Cô ta đã nói gì với cậu?

Khánh Thù lúc này chỉ im lặng mím chặt môi, cúi đầu xuống và lắc trái lắc phải. Cậu không muốn nhắc lại lời cô ta vừa nói

-Nói anh biết thì anh mới có thể giúp cậu

Anh tràn đầy lo lắng muốn tìm hiểu chuyện gì làm cậu im lặng đến như vậy

Khánh Thù cứ bị hỏi dồn, tính cũng không muốn một mình để trong lòng nên đã vì buồn bực mà tuôn hết ra

-Có phải tôi không xứng đáng? Có phải cái gì tôi cũng cần đến anh? La liếm? Cô ta lấy cái gì mà nói tôi như vậy? Nhìn bộ dạng lúc gặp anh khi nãy tôi thật không dám tin nó trái ngược hoàn toàn với lúc gặp tôi đấy! 

Mắt cậu tràn ra hai hàng nước mắt. Là vì quá tức giận a! Chưa ai dám nói cậu như vậy cả

Anh với tới lấy tay lau đi nước mắt trên mặt cậu. Anh chưa từng nhìn thấy cậu khóc. Một lần cũng chưa vì người này luôn muốn mang niềm vui đến cho người khác nên cứ cười mãi thôi. Anh không đành lòng nhìn cậu khóc như vậy

-Nín đi! Độ Khánh Thù sinh ra là để tạo cho người khác niềm vui. Nụ cười của cậu có thể không đẹp nhưng là để khiến người khác vui vẻ. Không phải sao?

Anh nhẹ nhàng dỗ dành tiểu bảo bối kia

-Tôi không muốn khóc trước mặt người khác. Thôi anh ăn đi. Tôi đi đây

Vừa định đứng dậy bỏ đi thì đã bị anh kéo lại

-Chưa ăn thì không được đi đâu cả. Cậu phải nghe lời tôi nói.Không nhớ sao?

-Nhưng cô ta thật sự rất quá đáng. Làm tôi ăn không vô. Nhưng lại xinh đẹp lắm. Anh thích không?

-Không!-anh trả lời chắc nịch- Nhất định không. Vậy nên cậu cũng không được khóc nữa. Để người khác thấy lớp trưởng mà như vậy thì...

-Tôi đâu có khóc nữa đâu. Khóc gì chứ! Thôi mình ăn, mình ăn đi

Xán Liệt lúc này mới yên tâm vì đã dỗ được Khánh Thù.Cậu không muốn nhắc đến chuyện khi nãy mà dồn thức ăn đầy miệng. Không biết là cho đỡ buồn hay là để tránh ánh mắt của anh

-Phải vậy chứ-anh hài lòng gật đầu

-Nhưng là...anh không có bỏ tôi đi chứ?

Là cậu sợ cô đơn, sợ cảm giác bị bỏ rơi và...sợ mất anh

- Phác Xán Liệt này chỉ vì Độ Khánh Thù mà bảo vệ, mà lo lắng. Tuyệt đối không có ngoại lệ!

Lời nói đó, đã thành lời hứa của anh với cậu. Mãi vì nhau, bảo vệ, lo lắng, chăm sóc cũng vì người kia

-Được, tôi tin anh!

Cậu lại nở nụ cười. Vì cậu đặt niềm tin từ lời hứa đó. Lời hứa vô hình mang hiệu lực suốt đời

-Nhưng là tôi là gì của cậu đâu mà lại...

-Thì tôi thích anh!

Theo phản ứng cậu lỡ miệng nói ra lời trong lòng

Xán Liệt cũng nghe được nhưng Thế Huân và Bạch Hiền lại đột nhiên xuất hiện làm anh không hỏi lại ngay được. Không sẽ làm cho cậu khó xử

-Thôi chiều về anh sẽ nói chuyện với cậu. Giờ chúng ta ăn chung đi!

Bạch Hiền vào bàn liền thay đổi không khí. Vẫn là hai cặp chia nhau vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Nhưng phía sau đó lại có hai ánh mắt cứ lén nhìn đối phương và hai trái tim đang đập loạn nhịp

Là khởi đầu của một tình yêu đẹp

Sau giờ trưa, Khánh Thù đi cạnh Xán Liệt mà cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn anh. Mặt cứ duy trì trạng thái đỏ bừng còn động tác thì lúng túng

Nhìn cậu như vậy thật dễ thương sao ấy. Cứ như con nít muốn xin kẹo mà không dám

Hết tiết cuối cùng, cậu định bỏ về trước để tránh anh hỏi lại chuyện cũ. Ai ngờ anh kéo lại hỏi

-Định đi đâu?

-Tôi...tôi...về trước

-Được thôi vậy giữa đường xảy ra chuyện gì thì anh không biết đâu

Mặt Khánh Thù xanh mét lại, lo sợ hỏi

-Hả? Sẽ xảy ra chuyện...chuyện gì sao? Không được. Tôi phải đi cùng anh cho chắc

Xán Liệt lúc này mới nở nụ cười đắc ý:

-Được. Đi thôi

Khánh Thù bây giờ mới cảm thấy hối hận vì câu nói khi nãy. Đi cạnh anh đúng là an toàn thật nhưng là...cậu sắp chịu không nổi với nhịp tim này rồi

Đáng ghét thật sao tim lại đập nhanh vậy chứ! Quá khó chịu. Thật quá khó chịu mà

"Em lại bị gì nữa vậy? Đi mà cứ cuối gằm mặt như thế lỡ vấp thì làm thế nào?"_ Xán Liệt đi bên cạnh thấy cậu cứ nắm chặt tay cuối gằm mặt mà cắm đầu đi, nhịn không được mới hỏi

Ai ngờ cậu thật sự vấp chân một cái. Cả người lảo đảo. 'Thôi rồi cái mông của tuôi, xin lỗi em nhìu lắm' cậu nghĩ thầm hẳn là cú tiếp đất này sẽ ngoạn mục lắm đây. Khánh Thù khóc không ra nước mắt

Khải đi bên cạnh làm sao để cậu té cho được. Anh đưa tay đỡ lấy thân người đang chao đảo của cậu. Khánh Thù nhắm chặt mắt hồi lâu. Nhưng sao lại không có cảm giác đau nhỉ? Trời đất đừng bảo mình không còn biết đau nữa à

Mở mắt ra liền thấy ngay gương mặt mức độ phóng đại của anh. Khánh Thù cảm giác được hai người đang trong tư thế khá là ám muội. Tay anh đỡ lấy cậu vẫn chưa buông, còn mũi chạm mũi nhau. Mà cậu phải công nhận là nhìn gần mới thấy rõ nét đẹp của anh nha. Chết tiệt cậu đang nghĩ gì thế này

Xán Liệt nhìn gương mặt cậu nhìn anh không chớp mắt lại chuyển từ xanh sang trắng, từ trắng sang đỏ. Trông thật ngộ. Anh kìm nén nét mặt thiếu điều cười to ra của mình, vẫn nhìn cậu rất chăm chú

-Nhìn đủ rồi chứ? Cậu định đứng nhìn như vậy đến bao giờ? Phải đổi tư thế thoải mái một chút chứ

Cậu bị anh thức tỉnh, liền bối rối đứng thẳng dậy, cúi mặt che đi má hồng của mình lại định xoay người đi tiếp

"Sao cứ thích đi một mình thế nhỉ?" Anh nhìn cậu lại muốn quay đi. Rồi bước tới nắm lấy tay cậu

Khánh Thù giật mình, đỏ mặt "anh làm...làm gì vậy hả?" (>///<)

-Qua đường. Coi chừng xe

Chỉ ngắn gọn vậy là được nắm tay người đẹp qua đường. Đúng là sướng quá luôn rồi. Xán Liệt không dấu nổi nét cười trên môi cùng ánh mắt và cử chỉ ôn nhu với cậu

Không gian xung quanh cậu như ngừng lại. Chỉ là vô thức đi theo anh. Bàn tay không tự chủ mà nắm lại bàn tay ấm áp đó

Hết ngã tư anh vẫn không buông tay, muốn bức chết người ta hay sao. Cứ như vậy hoài làm sao mà điều hòa hô hấp cho được. Cậu bây giờ...thà ngừng thở đi còn hơn

Về đến nhà đã là chuyện của hai mươi phút sau đó. Cởi giày xong cậu liền chạy ngay lên phòng bật điều hòa nhiệt độ thấp nhất, nằm úp trên nệm

Anh theo sau lên phòng. Thấy điều hòa chạy ùn ùn vậy, cậu muốn bệnh sao. Mới ở ngoài nóng vào mà.
___________________________________________________________
End chap,
À em có cái này muốn nói đó là cái truyện này bản gốc một chap do em thấy hơi ngắn nên em gộp lại cho nó dài ra á.
Cho nên mặc dù chap ít hơn nhưng nd vẫn như vậy nhé.
*Bái bai*

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top