Cháp 43: ghen hay ghét cũng không biết.
Cháp 43: ghen hay ghét cũng không biết.
Trên bàn cơm ba mẹ Vương Trạch Dương vô cùng thân thiết hỏi chuyện với Lập Thành. mà mẹ Vương lại thấy con trai làm một bộ mặt "cá chết" lên tiếng nhắc nhở.
"Dương nhi.lâu rồi mới dẫn bạn học về nhà con lại làm cái gì?mau...gắp thức ăn cho cậu ấy"
Vương Trạch Dương liếc hắn một cái ghét bỏ cũng nhấc đũa gắp một miếng rau vào bát hắn cho có lệ.
Mẹ Vương lại nhìn không thuận mắt gõ một cái trên mu bàn tay y trách mắng.
"Con xem đối với đồng học như thế là ý gì?"
Lập Thành nhìn vẻ mặt y không vui vội lên tiếng.
"Dì...con có thể tự gắp.thức ăn dì làm ngon như vậy cậu ấy đương nhiên muốn ăn nhiều một chút.không cần phiền cậu ấy"
"Ayya...đứa nhỏ này thật biết ăn nói,không như Dương nhi nhà dì thẳng tính như vậy,không biết suy nghĩ"
"Mẹ...con có phải con trai của mẹ hay không?còn không biết cho con ít mặt mũi.hừ!"
Lập Thành bên cạnh nhìn dáng vẻ xù lông của y trộm cười.
"Cháu thấy cậu ấy rất tốt,cũng rất đáng yêu"
Vương Trạch Dương trừng mắt với hắn,dùng khẩu hình miệng nghiến răng truyền đi.
"Cả nhà anh mới đáng yêu"
Mẹ Vương thay y gắp cho hắn một miếng sườn xào chua ngọt nói:"Con trai dì thế nào dì còn không hiểu nó sao"
Ba Vương là người không thích nói nhiều nhưng cũng rất cưng chiều con trai,thấy mẹ Vương không giữ mặt mũi cho đứa nhỏ nhà mình lên tiếng.
"Dương Nhi cũng đã lớn rồi,đồng học của con nó nói tốt nhất định là có chỗ tốt của nó có đúng không?!"
Lập Thành bắt được ánh mắt của ba Vương nhanh nhậy hiểu ý đáp.
"Đúng vậy.Dương Dương bình thường đối với mọi người rất thân thiết,cũng rất tốt. cậu ấy còn nhảy rất giỏi cũng có năng lực lãnh đạo cao.tuy đôi khi sẽ tỏ ra không để ý nhưng thực chất vẫn rất quan tâm đến người ta.những lúc như thế cậu ấy rất đáng yêu đấy"
Lập Thành vừa đáp ánh mắt lại đặt tại trên người y,loại ánh mắt này giống như nhìn thấy thấu tâm can Vương Trạch Dương.
Ba mẹ Vương thấy được Lập Thành khen ngợi con trai hết lời vô cùng có hảo cảm,vui vui vẻ vẻ chuyện trò xong một bữa cơm xong lại ra tới phòng khách.đối thoại cho đến lúc Vương Trạch Dương bất bình đuổi hai người đi ngủ mới chấm dứt.
Nhà tuy còn một phòng khách nhưng là chưa quét dọn qua nên mẹ Vương sắp xếp cho hai người ở chung trong phòng y.
Vương Trạch Dương vất cho hắn một bộ chăn đệm cùng gối nói.
"Tối nay anh nằm tạm bên dưới đi"
"Sàn rất lạnh đấy.tôi cũng đã nói giúp cậu như thế lại không nể tình mà chia cho tôi một góc giường?"
"Là ai cần anh giúp chứ hả?"
Lập Thành vứt bộ chăn đệm sang một bên tiến đến gần Vương Trạch Dương ép y đến té ngồi trên giường.hắn giữ hai cánh tay bên đầu giường chặn lại y ở giữa.
"Được.không nói đến việc tôi giúp cậu,vậy vì sao tôi không thể cùng cậu ngủ.chúng ta đều là nam nhân cậu còn ngại chúng ta chung giường sao?"
"Tôi có gì mà ngại.là tôi không muốn cùng anh ngủ"
"Là không muốn cùng tôi ngủ hay là sợ tôi làm gì cậu"
"Anh thì có thể làm cái gì tôi?"
"Thử rồi sẽ biết" nói đoạn Lập Thành từ từ cúi đầu giống như muốn hôn lại bị Vương Trạch Dương né tránh mà hôn trúng ngay má.Lập Thành biết y hẳn sẽ không nhanh như vậy đồng ý nên cũng chỉ muốn trêu đùa y.hắn giữ vững tư thế hôn "chụt"một cái bên má y cười cười.
"Da mặt mềm như vậy"
Vương Trạch Dương biết mình bị trêu đùa dơ chân đạp hắn một cái hô:
"anh liền cút ra cho tôi" sau đó liền một mạch tắt đèn,nằm xuống chùm chăn...ngủ.
Lập Thành đứng bên giường nhìn bọc chăn cuộn tròn mà buồn cười,cuối cùng cũng vẫn là trải đệm nằm dưới đất ngủ qua một đêm.
Buổi sáng hôm sau Vương Trạch Dương bị tiếng chuông điện thoại lay tỉnh.y với tay mò lấy điện thoại mở lên nghe xong mới nhớ ra hôm nay còn có hẹn với cô gái kia liền bật dậy.y nhìn quanh tìm không thấy Lập Thành đâu,còn chăn đệm đã được gấp gọn gàng xếp tại cuối giường.
Vương Trạch Dương vệ sinh cá nhân xong thay quần áo đi xuống lầu lại bắt gặp Lập Thành từ trong bếp đi ra thì kinh ngạc.
"Anh không phải đi rồi sao?"
"Cậu tỉnh rồi.tôi có thể đi đâu?"
"Tôi nghĩ anh đã trở lại Đại Hán"
Lập Thành khẽ cười: "tôi có lẽ sẽ ở nhờ nhà cậu vài ngày,bao giờ chán sẽ về"
"Thật là âm hồn bất tán.còn mặt dày như vậy"
"Mặt dày như vậy mới có thể theo đuổi cậu"
"........"
Nay ba mẹ Vương đều đi làm cả,chỉ còn có hai người ở nhà.Lập Thành tìm nấu chút đồ ăn sáng xong muốn lên gọi y dậy thì y đã xuống rồi.hắn nhìn một thân quần áo của Vương Trạch Dương hỏi.
"Cậu định đi đâu?"
"Tôi có hẹn,sẽ ra ngoài một chút.anh tự đi chơi đi"
"Hẹn bạn? Trai hay gái?"
"Liên quan gì tới anh chứ?"
"Tôi đi với cậu"
"Tuyệt đối không được"
"Tôi đến nơi này là vì cậu,một chút quen biết cũng không có cậu bắt tôi đi đâu tự chơi đây?"
"Ách...được rồi.vậy cùng tôi đi.nhưng là nhớ rõ cho tôi một chuyện"
"Chuyện gì?"
"Anh cái gì cũng không được nói lung tung,càng không được phá đám tôi"
"Được"
Trờ hắn thay xong quần áo cùng đi đến Vương Trạch Dương hối hận rồi.đáng lẽ ra ngay từ đầu đừng nên mềm lòng đồng ý cho hắn đi mới đúng lý.
Lập Thành thật sự nghe lời y,một câu cũng không nói lung tung,còn cư xử nho nhã lễ độ,đối với con gái nhà người ta vô cùng ga lăng,nhã nhặn.nhưng điều mà y ngẹn khuất nhất chính là nguyên một buổi coi mắt của y,nữ nhân đến xem mặt đều chỉ nói chuyện với hắn,bộ dáng còn thập phần vừa ý.
Cuối buổi gặp,Lập Thành tươi cười chào tạm biệt nữ nhân quay lại thì nhận được ánh mắt như súng ống lên nòng của Vương Trạch Dương.
Y nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu liền bỏ đi.
"Anh thật giỏi"
————————————
Tiểu Tiên Tiên: "nay úp muộn một chút mong các cô lượng thứ"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top