CHƯƠNG 4

Tôi rời Hà Nội trở về Hải Phòng vào một ngày mưa rét. Cách ngày cậu nhóc ấy gọi điện cho tôi là một tháng. Quyết định trở về, tôi sẽ gắn bó với ngôi trường ấy, sẽ gắn bó với bục giảng ấy cả cuộc đời. Muốn làm giảng viên giỏi phải học, phải đọc, và kết quả của một ngày lang thang khắp các hiệu sách Hà Nội là hai túi sách lớn.

Thời tiết có vẻ không chiều lòng người. Cái rét cuối đông đầu xuân vẫn cắt da cắt thịt, thêm vài hạt mưa phùn lất phất làm tôi muốn quẳng tất cả đi và chạy nhanh về phòng.

Một chiếc taxi đi qua, thêm một chiếc taxi nữa...đoán chừng hôm hay các hãng taxi Hải Phòng đều đông khách nên không một chiếc xe nào dừng lại.

- "Chị, chị ơi!"

- "Cậu làm gì ở đây?"

- "Em đón chị."

- "Sao biết tôi về mà đón?"

- "Ngày nào em cũng chờ thì sẽ gặp thôi."

- "Đừng chém nữa."

- "Mau lên xe đi, chị sắp chết cóng rồi đó."

Kể từ tối đụng độ ở cafe Cuối Ngõ tôi không gặp lại Hoàng, cũng không liên lạc. Nhưng bây giờ, trong hoàn cảnh rét mướt này cậu ta là đại anh hùng. Mặc cho tôi ghét cậu ta hay không, mặc cho cậu ta yêu tôi hay không. Tất cả những gì tôi muốn là chiếc giường ấm áp.

- "Tới nhà rồi, mau về đi."

- "Em dọn đồ giúp chị."

- "Không cần dọn."

- "Một mình chị dọn đến đêm à. Mấy tháng không ở rồi."

- "Đằng nào cũng chuyển dọn làm gì."

- "Chuyển? Chị chuyển đi đâu? Không phải chị quyết định quay lại sao?"

- "Về đi. Tôi mệt rồi."

Tôi mở cửa bước vào mặc Hoàng đứng ngây người ra trước hàng loạt thắc mắc. Là tôi trở về, là tôi không đi xa nhưng tôi cũng không muốn ở nhà thuê nữa.

Đối với mẹ tôi có lẽ điều đáng sợ nhất là đứa con gái tuổi ngựa lại co cẳng đòi bay nhảy. Kể từ năm mười tám tuổi rời xa gia đình đi học đại học, thêm hai năm cao học rồi lại về Hải Phòng. Mẹ tôi muốn con gái về gần nhà nhưng tôi kiên quyết đòi đi và bây giờ mẹ tôi tạm thời thỏa hiệp với việc tôi quyết định gắn bó với Hải Phòng.

Ừ thì xa nhà ba mươi kilomet còn hơn khi tôi ở Hà Nội hay biết đâu lại đòi tới một đất nước xa xôi nào đó.

Một cuộc điện thoại miêu tả sơ sơ và mẹ đã giao cho tôi chìa khóa ngôi nhà đúng như tôi mong muốn. Việc duy nhất tôi phải làm là chờ ngày đẹp chuyển đến ở. Nhưng đó là việc của vài ngày tới còn hiện tại tôi cần ngủ.

Sau một giấc ngủ dài tôi bắt đầu cảm thấy đói. Đã là mười một giờ đêm. Tầm này đi ăn một bát cháo nóng và về ngủ tiếp là vừa vặn.

- "Aaaaaaaaaaaaaaaaa."

- "Chị làm cái gì vậy?"

- "Sao cậu ngồi trước cửa nhà tôi?"

- "Canh chị."

- "Canh cái gì?"

- "Canh không cho chị bỏ trốn."

- "Bỏ đi đâu?"

- "Trưa nay chị bảo lại đi mà."

- "Cậu ngồi từ trưa đến giờ sao?"

- Hoàng "...."

- "Đồ điên."

- "Chị lại đi đâu sao?"

- "Đi đâu kệ tôi."

- "Em sẽ không cho chị đi đâu nữa."

- "Tôi đói lắm, không có sức tranh cãi với cậu."

- "Vậy đi ăn, em cũng đói."

Trời vừa mưa vừa lạnh mà Hoàng ngồi ở đó gần tám tiếng. Tôi đã vùi vào chăn ngủ không hay biết gì. Có lẽ tôi chỉ cần bảo với cậu ta rằng tôi sắp chuyển nhà nhưng tôi lại im lặng. Tôi đã tự trách mình trong suốt bữa ăn.

- "Mẹ tôi mới mua nhà."

- "Nhà mới sao?"

- "Ừ."

- "Chị sẽ không đi nữa chứ."

- "Ừ."

- "Sẽ ở đây với em thật chứ?"

- "Tôi ở đây nhưng không phải vì cậu."

- "Rồi sẽ là vì em."<Hoàng nhăn nhở cười, vẻ mặt rất mãn nguyện và hạnh phúc.>

- "Mau về thôi. Em sẽ giúp chị chuyển nhà."

Cuối tuần, thời tiết tạnh ráo thoáng đãng. Chỉ một chuyến xe bán tải tất cả đồ đạc của tôi đã tới nhà mới an toàn. Trong khi Hoàng sốt sắng kê tủ lạnh chỗ này, lắp bếp ga chỗ kia, tôi háo hức lên thẳng phòng ngủ. Tôi đặc biệt đặt một giá sách cao chạm trần nhà và một chiếc bàn học lớn. Hàng đêm đọc sách tới mệt nhoài rồi bước ba bước chân tới chiếc giường ấm áp thật là hạnh phúc.

Bốn giờ chiều mọi công việc đã hoàn thành. Tôi đã có một ngôi nhà gọn gàng sạch bong kin kít. Tôi phấn khích tới độ chạy loanh quanh khắp nhà như một đứa trẻ con. Ba mươi tuổi, lần đầu tiên được nhận một món quà to tới vậy - một món quà có tên của riêng mình.

- "Tặng chị này."

- "Cái gì đấy?"

- Hoàng "...."

- "Là đèn học sao?"

- "Để mỗi ngày chị nhìn thấy nó sẽ nhớ tới em."

- "Không nhớ đâu."

- "Thì nó sẽ thay em nhìn chị mỗi ngày."

- Tôi "...."

---

Sáng thứ hai đầu tuần, tất cả giáo viên họp mặt ở tổ môn. Sếp thông báo văn bản mới của nhà trường về việc chuẩn bị chào mừng 60 năm thành lập trường. Còn vẻn vẹn một tháng để chuẩn bị nhưng oái oăm thay trong ba tháng tôi đi vắng khoa cũ của tôi đã tách ra làm hai. Khoa mới bây giờ chỉ có ba mươi thành viên nhưng có tới hai mươi thành viên là U40. Trong mười thành viên còn lại dù tôi không là người trẻ nhất nhưng lại là người chưa lập gia đình nên vị trí trưởng đội văn nghệ đã được bàn giao ngay cả khi tôi vắng mặt. Tôi không thích việc này, nghìn lần, triệu lần không thích. Lực lượng giảng viên mỏng, muốn hưởng ứng đầy đủ phong trào của nhà trường bắt buộc phải tuyển chọn thêm sinh viên. Để có thêm sinh viên cần làm việc với Hội trưởng hội sinh viên – chính là Hoàng. Tân Hội trưởng hội sinh viên và cũng là cây văn nghệ cốt cán của trường. Chẳng phải tôi đang tránh cậu ta sao. Càng tránh càng phải gặp. Là hữu duyên hay là oan gia ngõ hẹp? Nhưng dù muốn hay không đã là công việc được sếp tin tưởng giao phó tôi nhất định phải hoàn thành. Hơn nữa là kỷ niệm 60 năm thành lập trường không thể để khoa mình mất mặt nên ngay tối đó tôi đã hẹn gặp Hoàng để bàn kế hoạch tuyển chọn nhân tài mới.

- "Hôm qua mới gặp chị đã nhớ em rồi sao?"

- Tôi "...."

- "Em cũng nhớ chị!"<Tôi trừng mắt nhìn cậu ta thật muốn xé nhỏ cậu ta cho bõ tức.>

- "Tôi cần bàn về đội văn nghệ."

- "Chuyện đó chị không cần lo, em đã có sự chuẩn bị."

- "Vậy thì tốt. Mong cậu hết sức giúp đỡ."

- "Cũng cần xem xét thái độ của chị nữa".

- "Ý gì?"

- "Chị đối xử tốt với em chút em mới vui vẻ và nhiệt tình hết sức được."

- "Tốt như thế nào?"

- "Hàng ngày ăn sáng cùng em và tối tối chúc em ngủ ngon."

- "Cậu đùa à?"

- "Nếu không như vậy chị hãy tự mình làm hết mọi việc. Em có lí do bận học."

- "Tôi sẽ báo cáo trưởng khoa."

- "Trưởng khoa sẽ không ép sinh viên tham gia nếu sinh viên báo rằng quá bận học."

- Tôi "...."

- "Chị im lặng coi như hợp đồng được kí kết. Đây là kế hoạch em soạn thảo, chị xem và đóng góp ý kiến. Tài năng mới em đã các bạn trong hội đã tuyển chọn, từ mai bắt đầu tập. Chúng ta có hai mươi ngày trước ngày sơ tuyển. Chị hãy đối xử tốt với em từ hôm nay!"

....

Mười giờ tối, tôi vẫn đang cặm cụi nghiên cứu mấy mô hình phân tích chứng khoán thì tiếng chuông bài hát "You are my everythings"" vang lên:

- "Gì?"

- "Chúc em ngủ ngon đi."

- Ngủ ngon.

- "Không phải như vậy."

- "Sao nữa?"

- "Chúc bằng tin nhắn. Không chúc em không cho chị ngủ."

Tôi ném điện thoại lên giường và tiếp tục công việc. Gì mà chúc ngủ ngon bằng tin nhắn. Tôi còn không nhớ nổi lần cuối cùng tôi soạn một tin nhắn chúc ngủ ngon là khi nào. Đã từ lâu, lâu lắm rồi, mọi cuộc nói chuyện chỉ đơn giản kết thúc bằng G9. Không phải những tin nhắn sướt mướt hay ngọt ngào, chỉ là G9 mà thôi.

Ba mươi phút sau, điện thoại tiếp tục đổ chuông. Tôi phớt lờ coi như không nghe thấy.

Mười phút sau tiếp tục tiếng nhạc quen thuộc. Tôi tắt máy, tự nhủ đi ngủ sớm cho ngày mai.

Ding dong...ding dong.

Gần mười một giờ vẫn có người gọi cửa. Tôi nhăn nhó đi xuống nhà dự định bất kể là ai cũng sẽ bị tôi mắng cho một trận.

- "Sao chị tắt điện thoại?"

Ngay khi tôi mở cửa và chưa kịp cất lời Hoàng đã cau có.

- "Liên quan gì tới cậu?"

- "Chị chưa chúc em ngủ ngon."

- "Tôi không rảnh."

- "Em sẽ bấm chuông tới khi chị chúc."

- "Tôi sẽ báo công an."

- "Em sẽ bỏ đội văn nghệ."

- "Đồ trẻ con."

- "Em đúng là trẻ con mà."

- Tôi "...."

- "Bánh kem này."<Hoàng dơ chiếc bánh kem lên trước mặt tôi>

- Tôi "...."

- "Em mang bánh kem cho chị. Hôm nay sinh nhật em gái em."

- "Tôi không ăn đâu."

- "Chị thích đồ ngọt mà. Bánh rất ngon đấy."

- "Không ăn."

- "Cầm đi em còn về. Đừng quên chúc em ngủ ngon."

Hoàng dúi túi bánh vào tay tôi rồi lên xe lao vút đi. Nếu tôi thực sự ghét cậu ta chắc chắn tôi đã cư xử khác nhưng tôi đang nghi ngờ chính bản thân mình. Là tôi đang cho cậu ta cơ hội bắt nạt mình? Là tôi đang nhân nhượng?

Mười hai giờ đêm tôi cầm lên đặt xuống điện thoại. Liệu cậu ta đã về nhà chưa? Dạo trước tôi có nghe mọi người kể Hoàng hay đi diễn muộn mà đường nhiều xe container nên bị tai nạn. Hôm nay cậu ta đi nhanh như vậy liệu có về nhà an toàn? Tôi có nên gọi điện hỏi thăm hay là nhắn tin?

"Đã về nhà chưa?"

Tin nhắn đi mười phút mà vẫn chưa có hồi âm. Thêm mười phút nữa trôi qua tôi quyết định gửi thêm một tin nhắn nữa rồi sẽ đi ngủ:

"Chúc ngủ ngon."


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: