CHƯƠNG XVII
Hắn thế nhưng lại... Không có tiếp tục làm! Y kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn bóng người vừa biến mất ở ngoài cửa sổ, Tinh Diệm không khỏi ngây ngẩn cả người, y càng ngày càng không hiểu Khải Nghệ đang suy nghĩ cái gì. Đầu tiên là đoạt lại y từ tay Tào Nhân Dư, tiếp theo là chữa thương cho y, hiện tại hắn lại không thú tính như thường xâm phạm y... Là hắn không bình thường, hay là y vẫn còn đang nằm mơ?
..................................
Lúc này trong doanh trại Tây Vực.
"Quân sư, ta hy vọng ngươi hiểu được hiện tại thân phận của mình là gì, cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ của người là được rồi. Biết nhiều chuyện quá sẽ sống không thọ đâu."
Khẩu khí cuồng vọng không coi ai ra gì vang lên bên trong đại bản doanh yên tĩnh của chủ soái Tây Vực, câu cuối cùng rõ ràng là muốn uy hiếp.
"Tào tướng quân, ta cũng hy vọng ngươi hiểu được, ta chỉ là quân sư của Tinh tướng quân, không phải là của ngươi."
Thanh âm cuồng vọng không kém bình tĩnh vang lên, hiển nhiên khiến cho người nghe nổi giận.
"Ngươi nói cái gì! Ngươi dựa vào cái gì mà dám dùng khẩu khí này để nói chuyện với ta? !" Tào Nhân Dư không kiềm được tức giận mà quát, bất quá chỉ là tên quân sư lợi hại nhất Tây Vực mà thôi, thế mà dám ăn nói với hắn như vậy!
"Tướng quân, xin bớt giận." Một thị vệ đứng ở bên vội vàng cắt ngang lời để tránh cho cục diện đi đến mức nguy hiểm.
"Ngươi đi ra ngoài trước đi." Hừ, hắn cũng không phải là không có y thì sẽ không được.
"Xin lỗi không tiếp được." Tao nhã đứng dậy, Ân cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi đại doanh.
"Tiểu Lâm." Tào Nhân Dư dặn dò người đang đứng bên ngoài,
"Đừng để ta phải nhìn thấy y một lần nữa."
.........
Hoàng cung Trung Nguyên
Tuyết trắng bao trùm toàn bộ hoàng cung, đàn chim vì xung quanh khó kiếm ăn mà tranh nhau mẩu bánh mỳ vụn do trù phòng vứt đi, líu ríu đùa giỡn trên những ngọn cây, từ cây này rối sang cây khác, sau đó dần dần bay xa.
Một đôi mắt xinh đẹp trong trẻo vẫn lưu luyến nhìn không chớp về phía đàn chim đang dang rộng cánh bay trên không trung, đôi mắt trông mong hi vọng chú chim nhỏ bay đi sẽ có thể trở về. Xem ra ngày mai phải kêu ngự thiện phòng để thêm nhiều bánh nữa để dụ lũ chim tới.
"Nương nương giá đáo!"
"Mẫu thân!" Một thân hình nhỏ bé từ trên băng ghế nhảy xuống, nhanh như gió chạy đến nhào ngay vào lòng người đang tiến đến
Dung mạo xinh đẹp nhưng luôn lạnh lùng cao ngạo giờ phút này mới dịu lại và hiển lộ một nụ cười như không có, con ngươi vốn nghiêm khắc giờ phút này mới có chút sủng ái, nương nương -- cũng chính là hoàng hậu, nhưng không giống với những người mẹ bình thường ôm lấy hài tử của mình, mà người chỉ vươn ngón tay thon dài ra vuốt ve khuôn mặt bé:
"Không phải đã sớm dặn con không được gọi ai gia là mẫu thân hay sao? Phải gọi là mẫu hậu."
"Đó là trước mặt người khác mà, nhưng khi chỉ có một mình Duệ nhi..."
"Dù có một mình cũng phải như vậy." Ngữ khí không chút cự tuyệt làm đôi mắt xanh lam trong lòng kia lộ ra sự thất vọng, bé con ra vẻ thành thục không đúng với tuổi thật, không cãi lộn, cũng không tranh cãi phản biện, cũng không ầm ĩ khóc nháo,chỉ là nhu thuận gật đầu tuân theo: "Duệ nhi đã biết, mẫu hậu."
"Ngoan."
Vẫn luôn như vậy, từ lúc bản thân có thể nhớ được, thì người vẫn chỉ luôn như vậy. Mẫu hậu nói cái gì, hắn chỉ có thể nghe theo, làm theo. Chẳng biết sau bao lâu, hắn đã quen với việc phải phục tùng -- không phải phục tùng mẫu hậu, thì là phục tùng Khải Vương gia, dù sao cũng đều giống nhau mà thôi. Hắn căn bản không được hỏi bất cứ thứ gì, chỉ cần theo ý những người đó mà nói ra mà thôi, làm như vậy thì có gì phiền toái đâu? Chẳng lẽ cái gì từ trong miệng hắn thốt ra đều sẽ trở thành lời vàng ý ngọc hết cả sao, cứ như vậy đi, căn bản những lời này vốn cũng không phải là ý kiến của hắn?
"Nương nương." Một người tiến vào, kề sát vào tai Triệu hoàng hậu nói cái gì đó, chỉ thấy dung nhan tuyệt sắc kia dần dần vui lên, mi cũng cong vút lên.
"Mẫu hậu?"
"Làm tốt lắm, ngươi lui ra ngoài trước đi." Phất tay kêu thị vệ lui ra ngoài, Triệu hoàng hậu nhìn chằm chằm vào đứa con đầy kiêu ngạo của mình, đôi môi xinh đẹp nở ra một nụ cười đắc ý, "Duệ nhi, ngày mai khi lâm triều, ngươi hỏi thượng thư Trần đại nhân một chút, phải nói là thế cục hiện giờ giữa hai nước đang căng thẳng, toàn bộ khí thế của Tây Vực tựa như thủy triều dâng đều dựa hết vào một người để chống đỡ, mà người này hiện giờ đã bị bắt, nếu vào thời khắc này giết một người để răn trăm người, nhất định có thể hoàn toàn đả kích được nhân tâm của toàn bộ quân sĩ Tây Vực, khi đó tình hình sẽ có lợi cho quân ta."
"Người mà mẫu hậu nhắc tới chính là Tinh Diệm tướng quân sao?"
"Không sai."
"Không..." Thốt ra lời nói phản kháng. Chỉ có trời mới biết là hắn sung bái y đến mức nào. Trước kia đã sớm được nghe qua bao nhiêu công trạng cùng với danh tiếng vẻ vang của y được người người ngưỡng mộ lưu truyền, khiến cho hắn vẫn luôn khát vọng có thể được gặp mặt y. Sau này lần đầu tiên nhìn thấy y tuy là là trong địa lao, tuy rằng cả người đều là máu nhìn nhếch nhác vô cùng, nhưng đôi mắt trong trẻo vẫn quật cường và không bao giờ khuất phục, cao ngạo giống như một thiên thần không may gặp nạn... Một khắc đó, bao nhiêu sự kính trọng, sùng bái của hắn đều dồn lại hết lên người vị đại tướng quân đó.Kêu hắn hạ lệnh giết người, hắn làm sao có thể mở miệng được đây?
"Không còn phương pháp nào tốt hơn thế này đâu. Lần này ai gia muốn tên Khải Nghệ đó phải thống khổ!" Đồng thời cũng thay Tào Nhân Dư diệt trừ được mối họa lớn, thật sự là nhất tiễn song điêu mà.
"Khải Vương gia? Hắn là thúc thúc của Duệ nhi mà, mẫu hậu vì sao lại..."
"Phi! Hắn mà cũng xứng sao!" Trên gương mặt xinh đẹp chợt lộ ra sự lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời chứa đầy hận ý cùng khinh thường bên trong, "Hắn chẳng qua chỉ là một tên tạp chủng mà thôi, nếu không vì bộ dáng hắn cũng không tệ lắm, thì trước kia làm sao tiên hoàng lại giữ hắn lại được? Hắn hiện tại nói không chừng đang làm tên khất cái ở xó xỉnh nào đó rồi cũng nên!"
Trong dòng dõi Khải thị, chỉ có mắt màu xanh mới chính là huyết thống thuần chủng, mới có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế của các vị tổ tiên. Cho nên, dù năm đó về mọi phương diện Khải Nghệ đều hơn hẳn huynh trưởng, nhưng bởi vì di truyền màu mắt đen của mẫu thân, mà cuối cùng đành đứng nhìn vương vị cứ như thế mà rơi vào tay của huynh trưởng.
"Duệ nhi, ngươi đã quên phụ vương của ngươi chết như thế nào rồi sao?"
"Duệ nhi sao dám quên? Là bị khải Vương gia giết chết ." Tuy là nói như vậy, nhưng hắn cũng biết phụ vương hắn là đáng chết, mẫu hậu nói như vậy, hơn phân nửa đều chỉ là vì người nọ đang nhăm nhe ngôi vị hoàng đế mà thôi, chứ không phải là thật lòng vì tình nghĩa phu thê với phụ hoàng.
"Dù sao ngày mai ngươi cũng nên nói những lời mà ta căn dặn trước, hiểu chưa?" Nàng làm như vậy toàn bộ là vì người kia -- người nàng yêu nhất trên đời này, nàng thậm chí không hề yêu vị hoàng đế đã băng hà, trên thực tế, nàng chán ghét hắn, tên hôn quân không hề có tài thao lược gì cả, suốt ngày chỉ biết chiêu cáo tuyển tú nữ lập phi, không làm nên trò trống gì, căn bản là không xứng với nàng! Nếu không phải vì hoàng quyền này, nàng nhìn thấy tên hoàng đế đó đã thấy ghê tởm rồi. Trên đời này nàng yêu nhất cũng chỉ có hài tử mà thôi, nàng tuyệt đối sẽ không để hài tử đi theo vết xe đổ, trở thành bản sao của phụ hoàng, vì hài tử, nàng có thể trả giá hết tất cả. Nàng tranh đoạt hoàng quyền cũng là vì hài tử -- đây là thứ vốn thuộc về hài tử của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không để nó rơi vào trong tay kẻ khác!
Hài tử, một ngày nào đó ngươi sẽ minh bạch, mẫu thân làm như vậy toàn bộ chỉ đều là vì ngươi mà thôi...
...........
Hôm sau trên Đại điện.
"Trần ái khanh."
"Hoàng Thượng."
"Trẫm nghe nói hiện tại biên cương vô cùng phức tạp, phải không?"
"Khải bẩm Hoàng Thượng, Tây Vực vẫn chưa có động tĩnh tấn công, cho nên thế cục căng thẳng vì thế vẫn chưa thể giảm bớt được. Từ tin tức từ biên cương báo về, đại khái loại tình huống này chỉ còn có thể duy trì trong một thời gian ngắn nữa thôi."
"Như vậy sao. Trẫm, có một chủ ý, không biết là có hữu dụng hay không."
"Hoàng Thượng anh minh."
"Không bằng..." Do dự nhìn mẫu hậu đang an tọa ngay bên cạnh để nghe việc triều chính cùng các quyết sách, chỉ nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết, Khải Duệ chỉ có thở dài, cắn răng nói: "Tinh Diệm, tướng quân của Tây Vực không phải là ở trong đại lao hay sao, không bằng ở biên cương trảm lập quyết, giết một để răn đe cả trăm, đánh cho quân lính Tây Vực một đòn trí mạng, đến lúc đó không sợ bọn chúng không đầu hàng. Thắng lợi sẽ nắm chắc trong lòng bàn tay mà thôi."
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top