CHƯƠNG XI

Trường tiên lạnh lẽo cứng chắc còn gắn thêm móc sắt vào đầu khi quất xuống dưới da tạo thành một vết sước đỏ kéo dài, sau đó giơ lên hình thành những vết mảu nhỏ giọt ẩm ướt trên sàn nhà,có vài giọt dính vào tay áo của Tào Nhân Dư. Lão chán ghét đưa roi cho quan hành hình, ý bảo cho gã tiếp tục.

.

Nhìn người trước mắt bị quật đau đớn mà vẫn cắn chặt răng, nhẫn nhịn không hề rên rỉ hay kêu lên một tiếng, một khoái cảm mãnh liệt đột nhiên len lỏi khắp toàn thân, khiến cho toàn bộ máu trong cơ thể Tào Nhân Dư như đang sôi sục cả lên, cảm giác này còn tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của lão!

.

"Đánh, đánh thật mạnh cho ta!"

.

... . . .

.

Chát chát... Tách tách..

.

Trong gian phòng tối tăm tĩnh mịch không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào ngoài tiếng xé gió cùng tiếng nước nhỏ xuống sàn nhà, chất lỏng màu đỏ sền sệt chảy từ trên xuống, do người đã bị trói, nên tụ lại dưới chân thành một vũng bẩn thỉu rồi từ từ chảy lan ra.

.

Đã trúng không biết bao nhiêu roi, sau một thời gian thì không còn đếm được chính xác số roi nữa. Không biết bọn họ khi nào thì ngừng tay đây, cũng không rõ là mình đã bất tỉnh bao nhiêu lần, lại bao nhiêu lần vì đau mà tỉnh lại, trước mắt là một mảnh tối đen, mọi chuyện tạm thời là đã kết thúc.

.

Đầu óc mờ mịt cố gắng nhớ lại những chuyện vừa rồi xảy ra, Tinh Diệm không khỏi bội phục khả năng sống mạnh mẽ dai dẳng của mình. Vốn nghĩ sẽ phải chết trong tay của Khải Nghệ, nhưng không hề nghĩ tới lại phải cắn răng chịu đựng khổ hình của Tào Nhân Dư, thật không biết đây là phúc hay là họa đây.

.

Không sao cả... Hết thảy cũng không sao cả. Thân thể này đã quá tàn tạ rồi, y cũng không còn gì để phải lưu luyến nữa, mặc cho bọn hắn thôi, đáng chết, lại bị thương, hoặc là thuận theo khi bọn chúng cao hứng mà chơi đùa như thế nào cũng được... Y lẽ ra nên sớm... Chấp nhận số phận...

.

Những lời này từ trong miệng y nói ra, chỉ sợ là cho dù có ai nghe được cũng khó tin được đi? Thật mỉa mai mà... Ha hả...

.

Thản nhiên cười khổ làm động tới vết thương trên mặt, khiến y không khỏi nhăn mặt. Trong lòng lo lắng, tất cả các binh sĩ trong quân doanh Tây Vực đều là huynh đệ. Không biết hiện giờ thế nào rồi? Không ngờ sự việc lại đi tới mức này, đã một tháng kể từ khi y thất thủ trên sa trường mà bị bắt, tất cả những gì đã trải qua đều vượt quá sự tưởng tượng mà người ta có thể chịu được, đã làm biến đổi tất cả những gì y đã tính toán trước đó, kết quả của trận chiến này đã trở nên mơ hồ không rõ ràng.

.

Nhưng mà, chuyện này cũng không nằm trong phạm vi năng lực của y nữa rồi, y bây giờ... Ngay cả việc có nhìn thấy được mặt trời ngày hôm sau cũng đã là vấn đề, tuy rằng, đại lao này được xây dựng ở sâu dưới mặt đất, y căn bản là không có chút khái niệm gì về thời gian cả. Chỉ hy vọng, bọn họ không có chuyện gì... Đây là điều duy nhất mà hiện tại y có thể cầu nguyện... Thế nhưng, y, không cam lòng a... thật sự không cam tâm...

.

..........

.

"Nghệ? Ngươi làm sao vậy? Ngươi bị thương!" Cẩn Túc vừa mới bước vào cửa thì đã bị tình cảnh Khải Nghệ cả người dính đầy máu dọa cho một trận. A, xem ra những người của Minh Hòa sứ giả cũng không phải là lũ vô dụng nha.

.

"Chẳng qua là chỉ bị thương nhẹ thôi, không có gì đáng ngại." Khải Nghệ không buồn liếc nhìn tới vết thương trên tay mình, chỉ là bị rách dạ chút ít, còn những vết máu dọa người trên thân hình hắn đều là của những tên thích khách, có muốn đả thương hắn nặng như vậy thì bọn họ cũng không có cửa đâu.

.

"Xem ra có kẻ nào đó đã tiết lộ kế hoạch của chúng ta." Khải Nghệ nghiêng đầu trầm tư, chỉ là kẻ đó là ai? Lại có thể biết được hành tung ngày hôm nay của hắn, hơn nữa còn phái sát thủ Tây Vực đi ám sát hắn!

.

"Ta lập tức đi điều tra thử xem." Cẩn Túc vừa muốn xoay người đi ra.

.

"Túc, chờ một chút." Khải Nghệ duỗi tay ra ngăn cản hắn, Cẩn Túc quay đầu lại, hai người liền bốn mắt nhìn nhau.

.

"Nghệ, còn có chuyện gì sao?" Cẩn Túc dấu dấu diếm diếm nói, nhìn thẳng vào mắt thản nhiên của Khải Nghệ.

.

"Không có gì." Khải Nghệ buông lỏng tay ra, nhẹ nhàng nói, "Trước giúp ta tìm Lan tới đây."

.

"A, ta quên mất!" Cẩn Túc vỗ đầu, bật cười bước đi, "Ta sẽ đi gọi y ngay bây giờ đây."

.

Chỉ chốc lát sau, Lan liền xuất hiện.

.

"Túc nói ngươi bị thương." Lan vừa tiến vào liền vội vàng đi tới vén tay áo của Khải Nghệ kiểm tra miệng vết thương.

.

Cúi đầu nhìn xuống rõ ràng là mỹ nhân nhà mình, nhưng trong nháy mắt, lại thấy được ánh mắt người đó vô cùng kiên cường. Không khỏi cười bản thân chính mình vô vị, vội nhìn tới bên người Lan. Ai, Lan vẫn luôn thiện lương như thế, tuy rằng vẫn không chịu tha thứ chuyện hắn đem Tinh Diệm đi trao đổi để cứu Cẩn Túc trở về, nhưng vừa nghe thấy tin hắn bị thương thì vẫn khẩn cấp vô cùng, người như vậy, thật sự không thích hợp ở chung với Cẩn Túc.

.

Cẩn Túc cùng hắn, đều rất lạnh lùng máu lạnh, dã tâm bừng bừng, bọn họ giống như dã thú vậy, cũng chỉ thích hợp cô đơn cùng tịch mịch cả đời, không vướng bận điều gì, tiêu diêu tự tại, khi bị thương cũng chỉ có một mình trốn trong góc tối mà liếm láp vết thương, không cần có bạn bè gì cả...

.

Đây là do phụ thân hắn dạy cho hắn, lạnh lùng tàn nhẫn không tình cảm, đó mới là sự an toàn nhất, muốn có thứ gì thì phải dùng chính đôi bàn tay của mình để đoạt lấy. Thế nhưng năm năm trước, khi hắn 23 tuổi, hắn ở trên sa trường nhìn thấy y, thấy nụ cười tự tin tươi sáng mà hắn chưa bao giờ gặp được.

.

Trận chiến ấy, rõ ràng lực lượng cách xa, lực lượng của quân đội triều đình hoàn toàn áp đảo đội quân người kia, thế nhưng, họ lại thua, chủ soái bị kiếm chém bay đầu, trăm vạn đại quân tan tác như nước, người thì chết, người thì chạy trốn. Nguyên nhân thất bại chủ yếu là do chủ soái đã quá khinh địch, thế nhưng, hắn biết, bọn họ là bại bởi nụ cười tự tin kia, cùng với khí thế do đã tính toán trước.

.

Hắn biết nụ cười kia tiếp thêm cho binh sĩ sức mạnh, hắn biết, khi đó, hắn chỉ biết, hắn muốn cưỡng ép chà đạp nụ cười kia, nắm lấy linh hồn cao ngạo thanh cao như thần thánh kia.

.

Năm năm sau, hắn cố gắng tập trung lực lượng để mưu phản, cuối cùng vào một đêm trăng sáng, đâm một kiếm xuyên qua trái tim hoàng thượng, đoạt được binh quyền cả thiên hạ, có được trong tay đội quân với hàng nghìn tinh binh. Sau đó lại tiếp diễn cuộc chiến tranh, bởi vì đối phương thất thủ, khiến hắn được như ý nguyện mà bắt sống được y. Giấc mộng của hắn cũng sắp được thực hiện.

.

Tiếp theo sẽ không quá một tháng, hắn có thể chính thức có được thứ hắn ao ước bấy lâu_ Ngôi vị hoàng đế của hoàng triều! Đứa bé kia ngồi cũng đã đủ lâu rồi, cũng nên thoái vị thôi. Thế nhưng, ngay mấy ngày trước, bởi vì một sai lầm nho nhỏ, khiến cho hắn không thể không đem món đồ chơi vất vả lắm mới đoạt được về tay mà đưa cho kẻ khác, nhớ tới liền cảm thấy buồn nôn. Bất quá, cùng với quyền vị sắp tới tay, thì cái này cũng chỉ là một tổn thất nhỏ không đáng nhắc đến. Dù sao, hoàng quyền mới là giấc mộng cả đời của hắn, vì nó, cho dù phải trả giá lớn đến mức nào hắn cũng không quan tâm.

.

Hắn căn bản là không cần y... Một chút cũng không cần... Tựa như sau khi hắn giao y cho Tào Nhân Dư xong, ngày hôm sau liền đã quên y, một chút cũng không lo lắng xem y sống chết như thế nào khi ở trong tay đối thủ, cũng không quan tâm xem bọn chúng sẽ dùng những loại khổ hình gì để tra tấn y, càng không có lo lắng mà phải đi cứu y, mang y trở về, dù sao hắn cũng không có quan hệ gì với y.

.

"Nghệ." Lời nói mềm mại nhẹ nhàng của Lan cắt đứt dòng suy nghĩ mông lung của Khải Nghệ, hắn cúi đầu nhìn chăm chú vào y:

.

"Có chuyện gì?"

.

"Ngươi... Cứ như vậy mà buông tay sao?" Lan lắp bắp nói ra từng từ. Nói thật, y cũng không rõ vì sao mà mình lại có thể nói ra những lời lạ kỳ như vậy, thế nhưng, cho dù không vì Khải Nghệ, thì Tinh Diệm cũng đã từng cứu y một mạng, y cho dù thế nào cũng không thể chấp nhận được hành động của Khải Nghệ.

.

"Lan, ngươi cũng bị y hấp dẫn hay sao?" Lời vừa ra khỏi miệng, Khải Nghệ lập tức hối hận. Chết tiệt! Hắn trước kia không phải như thế, nói ra những lời bất lịch sự thiếu suy nghĩ như vậy không phải là tác phong của Khải Nghệ hắn mà. Nhưng vì sao, hắn sao lại có thể nói ra những lời vô lí kì quái như thế này cơ chứ! Khải Nghệ ảo não, đè nén chính bản thân mình để chính mình không cần phải nói ra những câu không suy nghĩ như thế kia nữa.

.

.

Nà nà, tớ đã nói rõ tớ sẽ share bản word, ai đọc điện thoại tớ cũng đã tạo điều kiện tối đa, các bạn cứ đọc online xong khi nào hoàn có kèm bản word down vìa, tớ đã dễ chịu tới mức đó mà còn chôm chỉa này nọ thì đừng có trách sao tớ ác à, tớ sẽ quay lại thời kỳ chơi pic toàn bộ font chữ thư pháp cho khỏi đứa nào léng phéng luôn đấy =____=

.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: