Chapter 1: Người ta hay buồn vì những điều cũ
"Hai đứa yêu nhau bảy tháng, cãi nhau trên ba trăm lần, lần nào cũng toàn những chuyện vặt vãnh, chẳng đâu vào đâu.
Có lần em trễ hẹn, trời nắng gắt nên tôi cáu bẳn. Vừa thấy em tôi liền than: "Em làm gì mà lâu thế? 2h anh còn có hẹn!". Thế là em giận dỗi, "Vậy anh đi đi, không cần ăn trưa cùng em đâu!". Tôi đến mệt với tính khó chịu của em, chán chẳng buồn dỗ. Cứ thế kệ em bỏ về, cất công tôi đợi cả tiếng, giờ nói không ăn là không ăn, xem ra tôi nên dứt khoát cho em hiểu.
Có lần đang nói chuyện vui vẻ, tự dưng em ngắt quãng: "Muộn rồi thôi em ngủ đây. Anh ngủ ngon nhé!". Thế là tôi nổi điên, "Em nói chuyện với anh thấy chán quá chứ gì? Hay em còn tâm sự với ai khác?". Thế là em tắt phụp máy đi, bỏ tôi trơ vơ trước màn hình điện thoại.
Cãi nhau nhiều như cơm bữa nhưng một ngày không gặp em là tôi rồ dại, chẳng thiết tha gì, chỉ muốn gây sự với em, em nói gì cũng được, chỉ cần không lặng im, thế là tôi đủ vui rồi.
Từ đó tôi hiểu, tình yêu cũng giống như mầm xanh, để nó lớn lên, chúng tôi phải vun trồng và chân thành chăm sóc.
Sau những lần cãi vã, có lần lên cao trào đỉnh điểm, chúng tôi lại nói lời chia tay, dù trong lòng đau đến tột độ.
Bữa trước, thấy em giận, nước mắt lưng tròng, tôi vừa thương vừa xót. Dùng dằng mạnh dạn ôm em một cái, một hồi gạt tay tôi ra, rồi em cũng để yên cho tôi siết chặt lại. Tim cùng nhịp tim, bao giận hờn quên hết, em với tôi lại huề.
Giờ mỗi lúc ồn ào, tôi chủ động im lặng, ngồi một lúc cho cơn thịnh nộ nguôi lắng, lại thủ thỉ với em: "Cho anh ôm thêm một cái nha!". Thế là em lại rúc vào ngực tôi, tôi được thể hôn vài dấu lên cổ, chuyện lại tan như bong bóng, mặt nước lại yên ả, phẳng phiu.
Cho anh ôm thêm cái nha!, giờ em quen rồi, nghe thấy tôi nói vậy là cười thầm. Tôi biết em vui.
Là đàn ông. Phụ nữ có sai cũng không được nặng lời. Bản lĩnh đàn ông không mất đi vì lời xin lỗi. Để người phụ nữ mình yêu tổn thương mới là hèn mạt."
Cho đến 1 ngày...
"18/1: tiêu cực, muốn buông tất cả, bỏ cuộc
19/1: được khích lệ, có động lực, lạc quan
20/1: cáu kỉnh, vô lễ, cục xúc
- Chiều bực vì không nghĩ ra chỗ đi giết thời gian học hoá, giận cả vì đáng ra không nên tỏ thái độ trước mặt anh vì anh đang buồn mà vẫn không kiềm chế được.
- Bực mình vì ở lại tập văn nghệ muộn mà còn phải đi học nên về nhà cáu với bà mặc dù hôm nay bà sửa bếp vẫn cố nấu cơm và rất mệt, nói chuyện với bà không hiểu ý nhau nên thái độ giận dữ với bà. Thêm cả bực con bạn. Bà cũng tỏ ra khó chịu, lúc dắt xe ra khỏi nhà bà lầm lì nói 1 câu "Cháu đi đây" rồi đóng cửa vào nhưng đứng ở cổng một lúc, nghe thấy bà độc thoại : "Trời ơi là trời con với chả cháu!! "
- Quyết định nghỉ học thêm vì cáu.
Đau họng đau chân đau bụng đau lưng chẳng muốn nói nhiều, chẳng muốn kể lể giải thích với ai.
Nói chung thất vọng không làm được gì chỉ vì cái tôi quá cao mà không nghĩ không thương bà và người khác."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top