Chap 1

Bởi vì khi kết thúc, chắc chắn sẽ có kẻ ra đi, và người ở lại.

Chu Gaeul đã vội vã, với tất cả những gì phóng túng nhất của tâm hồn mình, đặt mình vào trò chơi. Một trò chơi mà từ trước khi bắt đầu, cô biết mình sẽ là kẻ thua cuộc. Và khi trò chơi đã kết thúc, cô trở thành phần thưởng cuối cùng.

Cô là một phần thưởng xứng đáng!

Cho cái tính háo thắng và phóng túng ngây thơ của bản thân.

Và cho cả cái nhìn ngạo nghễ, khinh miệt và gợi tình của anh ta.

So Yi Jeong…

~♥~

– Chết tiệt! Chẳng phải ta đã bảo con rồi sao? Sao con lại ngây thơ đến mức cược chính bản thân mình với hắn cơ chứ?

Bố cô gằn giọng, giọng nói ông ồ ồ rít qua kẽ răng. Gaeul đưa mắt nhìn bố, đôi mắt nâu đanh lại trong cơn giận của bố, và của chính bản thân mình.

– Con không ngây thơ, appa.

– Con quá ngu ngốc, Chu Gaeul àh!!! – Và ông thét lại, át đi cả lời nói bình thản của cô.

– Vâng. Con ngu ngốc.

Cô rành rọt nói lại từng chữ, khẳng định. Bố cô nói đúng, cô quá ngu ngốc. Một con ngốc chân ướt chân ráo mới bước vào đời, chưa kịp quen thì đã kiêu ngạo đưa ra một lời thách thức. Với chính kẻ thù của mình.

– Gaeul ơi là Gaeul, con thừa biết chúng ta không thể kéo vực công ty trong vòng hai tháng. Dù có là thần thánh thì cũng không thể nào làm được, sao con..

– Appa, So Yi Jeong có thể!

Giọng Gaeul vẫn ngang ngang, mạnh mẽ và dứt khoát. Tiếc thay, mạnh mẽ và cá tính không phải là tính cách của Chu Gaeul.

– Nhưng ta không thể chấp nhận lời đề nghị của hắn!! – Bố cô lại lớn giọng. – Con có biết hắn yêu cầu điều gì ở ta không? Hắn muốn cưới con, và biến con thành một con cờ trong bàn cờ của hắn. So Yi Jeong là một kẻ độc ác và vô lương tâm, con biết điều đó mà Gaeul!!!

Lần này thì cô im lặng, lần này thì bố cô đúng.

So Yi Jeong thật sự là một con quỷ trong lốt người. Hắn không nên xuất hiện trên cuộc đời này, trong cuộc sống của cô. Và với một cái búng tay, hắn đổ ngã cả một công trình xây dựng bằng cả đời người của bố cô.

– Chuyện đã đến nước này rồi, chúng ta phải giải quyết theo cách khác.

– Bố còn cách khác sao? – Cô hỏi lại.

– Con sẽ phải cưới Kang Dong Hae, ngay lập tức. Ngay trong tháng này!

Đầu óc Gaeul đờ đẫn. Cưới Kang Dong Hae, con trai của tập đoàn khách sạn Diamond sao?

– Tập đoàn Diamond sẽ giúp đỡ công ty chúng ta, và Kang Dong Hae cũng có cảm tình với con. Nếu con đồng ý, xem ra vận mệnh của chúng ta vẫn còn…

Từng lời lẽ thốt ra từ bố cô, khiến trái tim cô bị bóp chặt. Gaeul im lặng với cái đầu trống rỗng, rồi ngước nhìn bố. Bố cô ngồi trên cái ghế xoay sau bàn làm việc, hai mắt ông thâm quầng với một gương mặt hốc hác. Nếp nhăn xuất hiện đằng sau khóe mắt, những nếp nhăn đã xuất hiện sau cả một đời người vất vả.

– Nếu con không thích thì ta sẽ tính cách khác.

Gaeul lại gần như ngừng thở. Đến hết cuộc đời, đến lúc đang đứng bên bờ vực chênh vênh, bố vẫn thương yêu cô với cả trái tim. Ông dành cả đời để yêu cô, và bây giờ vẫn đang như thế. Đáng buồn làm sao, làm sao cô có thể dửng dưng nhìn ông khi chính mình là người đã gây ra mọi chuyện.

– Appa.

Ông nhìn cô.

– Con sẽ cưới Kang Dong Hae.

– Con nói thật chứ? – Gaeul nhìn thấy môi bố run run.

– Vâng…

Kang Dong Hae là một người đàn ông tốt, và hoàn hảo để làm chồng. Chu Gaeul thật may mắn, khi được anh ta yêu và nâng niu như một viên ngọc quý. Gia đình anh ta sẽ giúp gia đình cô vượt qua khó khăn của hiện tại, và cứu rỗi cả cuộc đời còn lại của cô. Gaeul tin rằng anh ta sẽ làm được điều đó.

Nhưng cô cũng nhận ra, việc đồng ý cưới một người khác, tương đương, trái tim cô đã vỡ tan tành.

Chết tiệt! Cô yêu So Yi Jeong, một cách khờ dại và mù quáng.

  So Yi Jeong là một con quỷ dữ. Hắn thành công rực rỡ trong lĩnh vực kinh doanh bất động sản và chứng khoáng, vượt qua cả thành công của bố Gaeul, ở tuổi hai mươi lăm. Hai mươi sáu, hắn trở thành một trong những người trẻ tuổi có sức ảnh hưởng lớn trong ngành. Hai mươi bảy, hắn thao túng và đá văng những kẻ ngáng chân hắn một cách dễ dàng. Hai mươi tám, hắn vẫn tiếp tục thành công, và đã hất tung những gì bố Gaeul xây dựng hơn ba mươi năm qua.

Hắn có vẻ ngoài điển trai, hơn bất cứ người đàn ông nào Gaeul từng thấy. Linh hồn quỷ dữ của hắn, nụ cười ngạo mạn của hắn, cái nhìn khinh thường của hắn, lời lẽ khiêu khích của hắn.. đã cướp lấy tâm hồn bé nhỏ, non nớt của cô ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.

Không có gì ngạc nhiên, bởi hắn quá quyến rũ, và quá ngọt ngào.

Ngọt ngào đến mức bất kỳ người đàn bà nào cũng có thể sa vào vòng tay hắn. Bị hắn chơi đùa, trêu chọc, yêu đương. Rồi bị hắn vứt ra ngoài đường, sau một đêm nồng nàn.

Thật quá nực cười, một tiểu thư cao quý như Gaeul, cuối cùng rồi cũng quay cuồng vì hắn.

Cô xinh đẹp, quyến rũ, ngây thơ, trong trắng. Cô quá háo thắng, và thiếu suy nghĩ – nhữnh tính cách không nên có, trong cuộc sống lẫn công việc đã nuôi cô khôn lớn. Cô thiếu suy nghĩ đến mức, đã biến mình thành món quà của trò chơi mà cô đã chơi với hắn.

Cô cược với hắn, rằng trong hai tháng sẽ vực công ty dậy được và trở thành một trong công ty hùng mạnh như trước đây. Hắn thách thức cô, nếu cô có thể làm được như thế, hắn sẽ thôi không đập đổ nữa và sẽ tiếp vốn đầu tư cho công ty. Còn nếu không, hắn sẽ thẳng tay chiếm lấy cổ phần của công ty và ép buộc cô phải cho hắn một điều kiện – bất cứ điều gì hắn muốn. Gaeul đã quá háo thắng và tự tin thái quá vào tình hình của công ty và khả năng của mình. Thế là sau hai tháng, công ty chỉ phát triển cao hơn 3%. Chu Gaeul thua cuộc!

Hôm nay, cô phải trả nợ cho hắn.

Gaeul mất hơn ba ngày mới có thế sắp xếp được một cuộc hẹn “lén lút” với So Yi Jeong. Đó là ngày thứ sáu, và sáng hôm sau cô phải lên máy bay để bay sang Mỹ làm đám cưới với Kang Dong Hae. Và, địa điểm của cuộc hẹn là trong một khách sạn.

Cô đến sớm, nhưng hắn không có ở đó. Hai giờ đồng hồ sau, hắn vẫn không có ở đó. Gaeul từng có ý nghĩ sẽ bỏ về, nhưng ý nghĩ đó không được chấp nhận. Thế là cô vẫn tiếp tục chờ đợi.

Xui xẻo, cơn mưa lấp đầy bầu trời lúc hơn mười giờ tối. Lúc cô tìm được số phòng hắn và nhấn chuông lần thứ ba, tóc cô ướt mèm và cái áo khoác dính bẹt vào da. Hai phút sau, cửa mở. So Yi Jeong xuất hiện.

Việc đầu tiên hắn làm là lướt mắt nhìn cái dáng vẻ đang run lên của cô, và nở một nụ cười nửa miệng.

Gaeul bắt gặp cái nhìn của hắn, nó làm cô lúng túng. Cả hai đều im lặng. hắn lùi ra sau và cô hiên ngang bước vào phòng. Đến bây giờ thì, cô chẳng còn cái gì để mất cả.

– Tôi đã đợi anh hơn bốn giờ đồng hồ.

Thật tự nhiên, cô nói khi ngồi xuống ghế, bên cạnh cái bàn cổ điển sang trọng, đối diện cái giường trắng rộng rãi. Có những ý nghĩ khiến bụng cô nhộn nhạo, và cổ họng cô thít lại.

So Yi Jeong ngồi xuống mép giường. Gaeul đưa mắt nhìn hắn, và chờ đợi một câu nói thốt ra. Hắn đang mặc một bộ vest đen, áo sơ mi và gile vẫn ngay ngắn trong khi áo khoác đang vắt trên cái móc gần đó. Có vẻ hắn đã trải qua một bữa tiệc, đáng tiếc, hắn vẫn quá quyến rũ.

– Hôm nay cô vất vả nhỉ?

Hắn nhếch môi cười, ánh mắt hắn lướt từ mấy đầu ngón chân cô đến những lọn tóc ướt đẫm. Hắn nhìn cô như thể cô là người đàn bà cuối cùng trên quả đất này. Cái nhìn của hắn đầy những cảm xúc lẫn lộn, và Gaeul quên hết tất cả những gì mình cần nói.

Nhưng đây không phải là lúc để chơi đùa.

– Tôi không nhiều thời gian, mong là anh cùng hợp tác để tôi có thể sớm về nhà và thay bộ quần áo ướt này ra. – Cô gắng nhớ và nói nhanh.

– Cô muốn tôi hợp tác? – Hắn nhướng mày.

– Tôi đã thua, về vụ cá cược. Đáng ra tôi có thể chạy trốn, khi anh không hề có bất cứ sự liên lạc nào với tôi. Nhưng tôi không phải là người như thế. Hôm nay tôi đến là để chấp nhận mọi điều kiện của anh. – Gaeul thấy những đầu ngón tay mình run rẩy trong lòng bàn tay còn lại. – Anh muốn gì?

Cô bật ra một câu hỏi hiên ngang, và thiếu vài từ cần thiết.

– Cô.

So Yi Jeong bình thản đáp. Khiến mắt cô mở to ngạc nhiên.

– Thưa Tổng giám đốc, tôi không có nhiều thời gian để đùa giỡn. Tôi đã…

Gaeul nghẹn giọng khi hắn đứng dậy và tiến về phía cô.

– … yêu cầu anh hợp tác.

– Thì tôi đã thế rồi còn gì. Cô hỏi tôi muốn gì.. – Hắn ngồi xuống trên đầu gối đối diện cô, những ngón tay khô ráo và ấm áp của hắn vuốt một vài lọn tóc cô ra sau tai. – …, tôi nói tôi muốn cô.

So Yi Jeong quá ngọt ngào, và tâm trí Gaeul thét lên rằng hắn quá đáng yêu, quá đẹp trai và quá dịu dàng.

Khi hắn ở gần, Gaeul nhìn thấy rõ hơn đôi mắt đen sâu hút mà cô đã cho là nó lạnh lùng và độc ác. Cả cái mũi cao cô muốn chạm vào, gương mặt hắn xương xương hoàn hảo với cái má lúm đồng tiền bên má phải. Trong phút chốc, cô quên mất hắn là kẻ thù, và nhận ra cô yêu hắn nhiều hơn cả ngày hôm qua.

Tayhắn nấn ná trên vành tai cô, Gaeul rụt người lại.

– Tôi.. tôi không thể chấp nhận điều kiện này của anh. – Giọng cô run rẩy.

– Chẳng phải cô đã nói cô sẽ làm mọi thứ sao?

Hắn vẫn bình thản, cực kỳ bình thản so với cái đầu đang rối tung của cô.

– Tôi không nói điều đó…

– Có. Cô Chu Gaeul nói lúc cô cá cược với tôi. Tôi nhớ rất rõ. – Hắn nhoẻn miệng cười.

Bây giờ thì cô chẳng còn có thể nhớ được gì nữa, mọi thứ xung quanh đang xoay tròn. Chỉ duy nhất So Yi Jeong là vẫn ngồi yên đối diện cô.

– Không.. Tôi không…

– Cô lúc nào cũng ngang bướng.

Giọng nói hắn trầm ấp vang lên, rồi trước khi nhận ra hai tay hắn đang dần kéo cô về phía sau, mọi thứ trước mắt cô tối đen. Một giây trước So Yi Jeong rướn người tới và kéo cô về lại phía hắn, một giây sau, hắn đã hôn cô.
   Với Gaeul, thiên đường đã xuất hiện.

Những đốt ngón tay cô như đột ngột bị kéo căng, cô dùng sức đưa nó về phía người hắn và đẩy hắn ra. Nhưng hắn quá to lớn, và nụ hôn của hắn quá ngọt ngào. Hắn có mùi rượu whiskey, và mùi nước hoa thoang thoảng nhưng lôi cuốn. Hắn đưa tay xuống lưng cô, chạm vào mái tóc ướt đẫm của cô, và giữ chặt lấy nó. Hắn không cho cô có cơ hội thoát thân.

Khi tay còn lại của hắn chạm vào gò má, dịu dàng lần theo cổ cô, là lúc Gaeul thật sự đầu hàng. Hương vị của rượu whiskey của hắn tràn sang cô, và có lẽ cô đã vất váng trước hơi men của nó. Nó làm cô mất hết tự chủ. Hai cánh tay cô trói lấy cổ hắn, ghịt hắn về phía cô. Gaeul đang chết dần, bởi nụ hôn tán tỉnh của So Yi Jeong.

– Em đúng là quá ngang bướng, Gaeul.

Hắn khẽ đẩy cô ra, và đứng dậy. Sau dư âm, Gaeul chỉ biết ngồi yên, thở hổn hển và nhìn hắn với đôi mắt ngây thơ. Cô không biết hắn đã làm gì, cô chỉ biết hắn đã đẩy cô té sâu hơn vào tình yêu cô dành cho hắn. Quá sai trái, quá tồi tệ.

Nhưng thật sự, cô đã yêu hắn. Cô yêu So Yi Jeong!!

Yêu mù quáng, yêu điên dại, yêu và không biết cách nào dừng lại. Trước khi cô biết hắn là kẻ thù của bố mình, cô đã yêu hắn mất rồi.
    Nhưng càng yêu, Gaeul càng không cho phép mình được ở gần hắn. Lại một lần nữa, cô ngu ngốc đâm đầu vào hắn. Cô hôn hắn. Và khi mọi ảo tưởng kết thúc, cô phải chạy khỏi hắn ngay lập tức.

So Yi Jeong vẫn đứng trước mặt cô, nhìn cô với cái nhìn mà lần đầu tiên cô thấy từ một người đàn ông khi nhìn vào cô, một cái nhìn khao khát. Dường như mọi cảm xúc đều tập trung ở đôi mắt hắn, nó làm cả người cô mềm rũ. Nhưng không ngăn được cô bỏ chạy. Gaeul đẩy hắn ra và bật dậy khỏi ghế. Cô bất chấp trời còn mưa hay không, hay có cần phải đập cửa thoát khỏi thì cô cũng sẽ làm. Cô phải rời khỏi đây ngap lập tức, trước khi mọi cảm xúc của cô vỡ tung – như chính trái tim cô.

– Chết tiệt! Giờ thì em muốn bỏ chạy sao?

So Yi Jeong quát, tay hắn với về phía trước và chụp lấy cô. Gaeul bị kéo giật lại và đập vào người hắn. Hơi thở cô đứt quãng khi hắn ôm chặt lấy cô. Môi hắn miên man vùi vào cổ cô, vào mớ tóc ướt.

– Không ai có thể chạy khỏi tôi, và em cũng thế.

– Làm ơn… – Cô nấc thành tiếng.

– Không làm ơn gì cả. Em biết tôi là một gã đàn ông, vào nửa đêm, một cô gái ướt sũng xuất hiện trước mặt gã, với cái nhìn ngây thơ và cách nói chuyện khiêu khích. Em nghĩ tôi sẽ làm gì? Em nghĩ tôi tốt bụng đến mức để em an toàn rời khỏi đây sao?

Lại một lần nữa, Gaeul ngu ngốc đến tìm hắn.

– Nhưng, anh không yêu tôi…

– Nhưng em yêu tôi. – Giọng anh mạnh mẽ ngay bên tai cô. – Em yêu tôi và thèm khát tôi. Có đúng vậy không, Gaeul?

– Không!! TÔI KHÔNG YÊU ANH!!! Anh là con quái vật. Anh đá đổ công ty của bố tôi. Anh đẩy gia đình tôi vào đường cùng. Tại vì anh, vì anh mà tôi phải kết hôn với người lạ. Tại vì anh mà tôi phải khốn khổ đến mức này. Tôi không yêu anh, khỉ thật, tôi không yêu anh!! So Yi Jeong, tôi hận anh..!!!

Cô thét to, với tất cả những sức lực còn sót lại trong cơn hoảng loạn. Mọi thứ bây giờ đã chẳng còn có thể cứu vãn được nữa. Bây giờ cô đang phát điên lên, và giận dữ với người mà cô yêu. So Yi Jeong vẫn ôm chặt lấy cô, giữ lấy cô khỏi việc ngã nhào xuống vì đôi chân run rẩy.

– Em sắp kết hôn?

– Khốn kiếp! – Cô chửi rủa. – Buông tay ra ngay lập tức.

– Em kết hôn với ai?

Hắn kiên nhẫn hỏi lại.

– Liên quan gì đến anh? Buông tôi ra. Buông tôi ra trước khi tôi thật sự nổi giận và cắn anh. Buông tôi ra.

Gaeul bật khóc trong từng câu nói của mình. Cô đau đớn, người cô yêu đang đùa giỡn với tình yêu, với lòng can đảm và cả cuộc đời trước mắt của cô. Đau đớn và tội nghiệp cho chính bản thân cô, ngay khi hắn làm thế với cô, Gaeul cũng không thể ngừng yêu hắn.

Gaeul khóc và cầu nguyện cho ai đó giết chết cô đi cho xong.

– Tôi không cho em kết hôn với người khác…

– Chu Gaeul, em là của tôi. Mãi mãi là của tôi. Dù em yêu ai khác đi nữa thì em vẫn là của tôi. Tôi không cho phép người khác chạm vào em. Không bao giờ.

So Yi Jeong nói trong tiếng khóc nức nở của Gaeul. Hắn quay người cô lại, và cướp lấy môi cô. Hắn hôn cô như đang cố gắng khẳng định chủ quyền của mình. Và, Gaeul đáp lại nụ hôn của hắn. Cô hôn hắn với tất cả vô sĩ mà cô có, cô bỏ qua mọi đau khổ sau lưng, và tự nguyện dâng hiến mình cho hắn. Hắn vật cô ngã xuống giường mà không hề rời khỏi cô lấy một giây. Đêm ấy, Gaeul đã không về nhà mà ngủ quên trên giường, trong vòng tay của hắn. Đêm ấy, cô thuộc về hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #vv