Crush #20.1

- Cậu vẫn chưa hiểu tôi nói gì sao? Tôi nói là cậu đi đi, là cậu cút khỏi cuộc đời tôi ngay đi! - người đó quát lớn
——
Tôi thích cậu ấy
Thật sự rất thích cậu ấy
Thật sự và thật sự rất thích cậu ấy
Tôi không hiểu vì sao
Cũng không rõ bản thân muốn gì cần gì
Tôi chỉ nghĩ được nhìn cậu mỗi ngày thôi là đủ
Và nếu tôi làm như vậy thì cậu sẽ không thể nghi ngờ tôi được
Tôi cảm thấy rất tốt về điều đó?
Nhỉ?

Một ngày đẹp trời như mọi ngày
Tôi xách cặp đến trường
Tôi cứ cảm thấy hôm nay đặc biệt như nào
Cũng không nhớ rõ là ngày gì
Chỉ biết sáng giờ tôi đã mỉm cười suốt, không một giây nào rầu rĩ cả
Đang tiết thứ ba, chuẩn bị đến giờ ăn trưa
Tôi cảm thấy mấy đứa con gái lớp tôi thật kì lạ
Sao lại đi kéo rèm đen với lí do sợ nắng làm sạm da trong khi chúng nó ngồi ngay góc khuất nắng
Dòng chữ tôi đang ghi dở thì phòng tắt điện, một không gian đủ sáng để không làm tôi hoảng sợ
Đang định nói tụi nó kéo rèm ra thì tiếng nhạc vang lên
"Happy Birthday to you, happy birthday to you.."
Cậu từ từ mang bánh kem vào, ánh sáng của cây nến làm tôi nhìn thấy cậu đang đội nón sinh nhật
Cậu đưa đến trước mặt tôi, cùng lúc đó bài hát đã kết thúc
Mọi người nói tôi ước đi
Và có lẽ mọi người không biết, tôi đã ước khoảnh khắc này dừng lại mãi mãi
Vì cậu đang đứng trước mặt tôi, vì cậu cười với tôi và cậu cầm chiếc bánh kem đó
Nhưng đời không như mơ
Lúc tôi mở mắt ra
Ngọn nến vẫn còn bập bùng
Tôi thổi nó
Tiếng vỗ tay vang trong lớp
Rèm được kéo ra và đèn phòng được bật lên
Hôm đó thật vui, tôi nhớ mãi
Chúng tôi đã ăn uống
Đã vui đùa và hơn hết
Cậu đã ngồi cạnh tôi
Hôm nay thật vui, rất vui!

Kể từ ngày hôm đó
Cậu và tôi hình như thân hơn
Tôi không biết nên vui hay buồn nữa
Vui vì thật sự không ai may mắn mà được thân thiết với người mình thích một cách đột ngột như tôi
Buồn vì tôi sợ lỡ một ngày chuyện của tôi bị phát hiện thì tình bạn đẹp này có còn được như ban đầu?

Tựa đầu vào cửa sổ
Tôi thở dài
Hơi thở đọng lại mờ trên kính
Tôi ước gì đầu óc của tôi có thể nổ tung ngay bây giờ để tôi đừng suy nghĩ nữa
Dạo này cậu thân với tôi lắm
Nhiều người cứ ngỡ cậu là người yêu tôi
Cậu lâu lâu lại khoác vai tôi
Ngớ ngẩn đưa tay lên xoa đầu tôi
Có khi còn kéo tôi một cái rất mạnh để tôi va vào người cậu
Cái ngày tôi mệt mỏi nhất
Cậu nhắn tin
Cậu ở cạnh
Thật ấm
Ấm lắm
Ấm đến mức tôi không rõ tôi lỡ yêu cậu nhiều đến như nào
Thế mà
Mối quan hệ giữa cậu và tôi
Chỉ là bạn
Bạn thân
——
Có những chuyện con người cũng không lường trước được vì nó quá đường đột, có lẽ vậy
Và tôi cũng thế
Ngày đầu tiên tôi viết nhật ký 'tình yêu là gì?'
Tôi thật sự đã không lường trước được cái ngày cuốn nhật ký đó bị phát hiện, trớ trêu người phát hiện lại là cậu
May là tôi không dám ghi tên cậu ra
Cậu gặng hỏi
Hỏi đến đau đầu
Tại sao cậu lại muốn biết như vậy
Nếu không thích cậu thì chắc tôi cũng đã nổi điên mà 'ịnh' cho vài phát vào người
Nhưng câu nói đau lòng nhất lại là
'Mày thích thằng nào? Nói đi tao giúp cho, bảo đảm quen ngay và luôn'
Nghe xong câu nói đó
Cả người tôi như lặng đi
Làm sao bây giờ, người tôi thích là cậu mà, sao có thể nói ra câu chúc phúc đó một cách dễ dàng vậy
Là cậu không có tình cảm..
Nên cũng muốn hợp tác
Đúng chứ?

Tôi giật cuốn sổ trên tay cậu, mặt tối sầm bỏ đi
Con người tôi sao có thể thô lỗ như vậy
Cậu ở đó
Ngớ người ra
Hình như giỡn hơi lố rồi..

Chiều hôm đó, cậu ngồi mà không yên, sao cô có thể giận cậu chỉ vì cậu muốn hợp tác cô cho người cô thích
Trong đầu liền có một luồng suy nghĩ vụt qua.. không phải, người cô thích là cậu ấy chứ?
Gáy lưng lạnh, cậu không muốn tin vào điều vừa mới nghĩ
Vì cậu không muốn mất cô, nhưng đối với tư cách là bạn thân
Sao cô với cậu có thể thân nhau được như vậy
Những lần cậu ngái ngủ trên bàn thư viện, ngồi kế cô
Cậu đã có những cảm giác quái dị như có ai đó chụp hình mình, hay hơi thở ấm phả vào má một cách nhẹ rồi biến mất đi
Hay cái cảm giác có người nào đã lấy gì đó chắn trước mặt để nắng đừng chói và cả giọng nói cười hì
Lúc đó cậu cảm thấy thật kinh tởm
Cô dùng tình bạn mà cậu yêu quý để làm những trò sau lưng cậu như vậy sao
Thích thì thích
Nhưng sao lại lợi dụng cậu để làm mấy trò đó
Con người cô quá đỗi dơ bẩn, cậu không kìm được mà thở mạnh ra như con thú đói nhắm được con mồi
Cậu chưa bao giờ ghét cô nhiều như vậy, mong cô cút khỏi tầm mắt vì cậu sợ cậu lại phải chứng kiến cô tội nghiệp che đậy cảm xúc thật
Cả hai cứ thế im lặng, không một tiếng nói ngày hôm đó
Cô cũng thấy ngờ ngợ, có cảm giác ai đó đã biết rồi, cô mong người đó không phải là cậu
Cô tắm xong, tiếng chuông cửa nhà vang lên
Mở cửa ra thì thấy cậu đứng đó
'Lên xe tao chở mày đi ăn!'
Dù giận nhưng cô cũng chẳng muốn giận dai làm gì
Ngồi lên xe đạp
Cậu đưa cô tới quán ăn sau đó đồ ăn ra rồi
Cậu đưa tay, ôn nhu vén tóc cô sau đó mỉm cười
Cô hơi khựng lại một vài giây rồi lấy tay kéo tóc lại
Cười trừ 'Mày làm gì vậy thằng khùng'
Sau đó cô ăn tới tấp
Không biết có người đã để ý tai cô đỏ lên từ lúc nào
Ăn xong cậu chở cô về
Đang đi thì tự dưng lại cầm tay cô, để ngang qua bụng
'Ôm lại coi chừng té', cậu vẫn nhìn thẳng, còn cô thì ngượng ngùng quay đi, tay vẫn để trên đó
Tối về
Cô thẩn thờ nghĩ về những thứ cậu làm ban nãy
Không hiểu sao lại muốn ghi vào cuốn sổ tình yêu
Từng chữ một được nâng niu trân trọng, như cô đối với cảm xúc hiện giờ của cô vậy
Trong đó cô kể cậu vén tóc cô qua, cầm tay đặt lên eo cậu sợ cô bị ngã, cô ghi vào đó với sự hạnh phúc vô vàn
Kết thúc bằng lời chúc ngủ ngon rồi đặt vào cặp, cô lăn lên giường
Mệt mỏi thiếp đi với giấc ngủ ngon, không biết ngày mai sẽ nhẫn tâm với cô như nào

Sáng sớm cô vào lớp
Soạn cặp ra một lát cậu cũng vào
Cô mở miệng ra 'hé lô' một cái rõ to
Nhưng cậu lướt qua
Lạnh như băng
Băng có khi còn chưa lạnh bằng
Lạnh lùng đến mức trong một thoáng cả cơ thể cô đóng băng, trái tim vẫn còn hơi nhói với cảm giác lạ lẫm
Cô không dám quay lại
Sượng người ngồi đó suy nghĩ
Những tiết học trôi qua với cô nặng nề lạ thường
Giờ ăn trưa đến
Cô gắp vài miếng đồ ăn vào miệng rồi ngồi suy nghĩ tiếp
Chẳng biết khi nào mới tới đích đến của cái não cô
Đi cất đồ ăn xong, cô thấy cậu đang đi một mình
Chạy lại vỗ vai một cái rồi kêu
Cậu lườm qua, nụ cười trên miệng dập tắt
Đã vậy còn ngay ở chỗ vắng người
Ai nhìn thấy cứ ngỡ cậu sắp đánh cô bầm dập tới nơi
- Mày.. sao vậy? Từ sáng tới giờ - cô sợ, giọng nhát lại
Cậu im lặng, một mực muốn đi tiếp
Tới giờ cô không chịu nỗi, nước mắt hơi long lanh ướt ra
Giọng cô nghẹn ngào
- Mày sao vậy.. đừng im lặng nữa! Mày im lặng với tao từ hồi sáng giờ rồi
- Thì ra... là mày thích tao? Thật? - giọng nói có chút bình tĩnh, phẫn nộ.. và khinh bỉ
Cô đơ người
Bất giác không thể nói thành lời
Vì sao cậu biết
Vì sao cậu có thể biết
- Đáng lý ra hồi sáng là để tao ngẫm nghĩ coi tao làm vậy có đúng không.. nhưng rồi mày xác nhận cho tao luôn
- nhưng.. - cô cứng đơ miệng, trong đầu vẫn toàn câu hỏi và câu hỏi
- Tao đã ngờ ngợ từ chiều hôm qua rồi, tới tối muốn dẫn mày đi chơi để hy vọng là mày không hề thích tao. Nhưng hoàn toàn là sự thất vọng, mới vén tóc thôi mà tai đã đỏ hết lên cả, lúc đó tao thật sự rất ghét mày.. cứ nghĩ không phải đâu, nhưng sáng nay, cái cuốn sổ tình yêu khốn khiếp gì đó của mày, thuật lại hết những chuyện tối qua.. Mày phải cẩn thận đừng banh nó để trên bàn rồi đi đâu chứ!
- nhưng tao.. - cô đau lòng, không nói nên lời
- Từ giờ, đừng có lại gần tao, thật sự không muốn quen biết một thể loại lợi dụng bạn như mày, dơ bẩn! - nói xong cậu quay lưng bỏ đi, trong lòng vẫn còn tức giận
Cô chạy theo, nắm lấy cổ tay, nước mắt rơi lã chã
- nhưng.. thích một người có gì là sai, mà sao mày lại như vậy
Cậu hất tay cô ra, bước gần lại, ánh mắt đỏ như không kiềm được nữa
- vì đó.. là cậu..! CẬU VẪN CHƯA HIỂU TÔI NÓI GÌ SAO? TÔI NÓI LÀ CẬU ĐI ĐI, CÚT KHỎI CUỘC ĐỜI TÔI NGAY ĐI! - cậu hét lên
Cô im lặng
Sau đó cậu bỏ đi
Cô vẫn đứng đó
Dựa vào tường
Nước mắt tuôn không ngừng
Thì ra là vì cô, là vì cô
Cô không có quyền được thích cậu
Cô hiểu rồi..!
—————
Chap có vẻ dài nên mình sẽ dừng lại:))
Mọi người đợi chap sau nhé
Lâu quá không viết truyện lại, vẫn dở như xưa :)
Thôi yêu mn
Enjoy!
Bai baii
_MIP_

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top