Tập 2: Một mảnh quá khứ




Trời hôm đó mưa ghê lắm, ánh sáng ban ngày bị tầng tầng lớp lớp mây dày đen kịt che khuất, Aquatic không còn sáng trưng ánh vàng như chính danh hiệu Thành phố Hoàng Kim của nó. Một cô bé váy hồng với cây dù cầu vồng lấp lánh nhẹ nhàng đi trên con hẻm sặc mùi máu và sự nhơ bẩn, nhưng bất kỳ ai chạm mặt con bé đều được trao cho một nụ cười tươi rói. Mây mù thì dày thật đấy, nhưng con hẻm ấy dường như lại lấp lánh một chút tia nắng xuân.

- Cha!

Con bé mở cửa trụ sở của ban quản lý chợ đen, nhào vào ôm cha nó. Cha nó bế nó lên, vừa nựng má vừa hôn hít khắp người nó. Nói cho oai thế chứ thực ra nó đơn giản chỉ là một căn nhà cấp bốn với lớp sơn trắng ám mùi khói bụi với cả dầu nhớt loang lổ trên tường. Cả căn nhà chỉ có vẻn vẹn hai cái bàn làm việc kèm tủ tài liệu, gian bếp nhỏ và một cái nhà giam nơi có một cô bé trạc tuổi nhóc váy hồng ngồi trong, tự xưng với ban quản lý chợ đen là Thestra, ngồi thừ trên giường, nhìn chăm chăm vào cái cầu nối vai. Quần áo của cô trông rách rưới và bẩn thỉu, đã vậy lại còn quên mùa. Ấn tượng nhất với con bé đó chính là chiếc khăn đen với sắc vải lấp lánh và dường như không hề bị rách chỗ nào. Bên cạnh cô là một đống dụng cụ bày ngổn ngang, nào tua vít, nào cờ lê mỏ lết, kềm, búa và nguyên một túi đinh ốc vít. Tiếng mở cửa to thế mà cô cũng không mảy may giật mình hay ngước lên nhìn một chút, cả thế giới của cô chỉ xoay quanh cái cầu vai.

- Đừng có giao du với nó. - Một người đàn ông lên tiếng. - Phường trộm cắp cá mè một lứa.

- Ông nói ai ăn trộm? Ông nghĩ ông có tư cách nói vậy sau khi ngang nhiên lấy đồ tôi làm đi à?

- Đồ của mày chưa đạt chuẩn mà mày còn đi bán? Muốn hại người à? Sai mà còn gân!

- Tôi lúc đó đang sửa tinh chỉnh cho người ta. Giờ ông im đi để tôi làm việc!

Nói rồi Thestra lại cúi xuống chỉnh dây cho cầu nối vai. Cô bé váy hồng kia không khỏi tò mò, tiến lại gần phòng giam, tay vịn vào song sắt, đôi mắt mở to như thể muốn nhìn thấu hồng trần.

- Mình là Tint. Bạn là...?

- Tint! Cha đã bảo con không được giao du với nó rồi mà!

Ông quản lý gào ầm lên từ bàn làm việc cách xa ngục giam cả thước. Thestra, vốn đã quen với tình huống này, chặc lưỡi mặc kệ, coi như không ai trong căn phòng này liên quan đến mình. Tint mím môi, bắt đầu làm nũng:

- Nhưng...

- Thestra. Với cả mày nghe lời ba mày đi. Liệu hồn mà tránh xa tao ra.

- Đấy, con nghe người ta nói chưa? Liệu mà...

Người đàn ông Tint gọi là cha bế nó lên, làm nó tuột tay khỏi song sắt. Bỗng, Tint bật khóc nức nở, phản ứng mà không một ai trong căn phòng này ngờ tới. Nó ngước nhìn cha nó với gương mặt mếu máo lấm lem.

- Mọi người thôi đi được chưa...?

Cả căn phòng chẳng còn âm thanh nào ngoài tiếng kim loại cót két và tiếng khóc nức nở của một đứa bé gái. Tint vùi mặt vào ngực cha, khóc như chưa từng được khóc. Nó khóc vì cái gì không ai biết. Cho đến khi nó nói một câu, rồi cha nó tuy không khóc nhưng mắt đỏ hoe, ôm chầm lấy Tint, mấy người trong phòng cũng sụt sùi. Lần đầu tiên kể từ khi bước vào căn phòng giam, Thestra chú ý đến thứ gì đó ngoài cái cầu vai, lãng phí ít thời gian cổ ngầm coi là quý báu.

- Mấy lời của cha có khác gì đám trên trường giễu cợt con vì có hai người bố đâu...

Thestra nhìn chăm chăm vào Tint, người lúc này đang lấy áo bố chùi mắt hỉ mũi, với đôi mắt mở to vô độ, môi run rẩy không thành câu. Cô nhìn Tint một hồi, dường như giác ngộ ra điều gì đó, lại cúi xuống sửa cầu vai, tuy không rõ ràng nhưng chắc chắn bây giờ vẻ mặt cô hơi buồn bã hơn so với mọi khi. Tint gõ gõ vào song sắt, Thestra ngước lên, khó chịu ra mặt.

- Bạn này, mình kêu cha thả bạn ra nha?

- Không cần. Bỏ đi.

- Thôi nào, bố mẹ bạn chắc chắn đang lo...

- Có thì đã tốt.

Thestra mỉm cười, nhưng ẩn sau nụ cười đó chẳng có gì là gọi là niềm vui cả. Nhưng đây là chợ đen mà, người mất cha mẹ, kẻ mất vợ con, người xuống tay với cả người thân thích, loại người nào cũng đều có đủ cả, mình có là gì đâu. Cô sửa xong cái cầu vai, nằm phịch xuống giường, vắt tay lên trán. Giọng cô trầm xuống, tựa tiếng thở dài.

- Tao ghen tị với mày đấy Tin.

- Là Tint. Nhưng vì sao?

Cô nhìn vô định lên trên trần nhà, giọng nói trầm của một cô gái tuổi đã có chồng.

- Ở trường... và được cha đón về... Cảm giác như thế nào?

- Ừm, bình thường? Nhưng vẫn có nhiều chuyện vui lắm! Như là...

"Thế à... Thật tốt..." - Cô trộm nghĩ.

Tint kéo ghế ngồi cạnh song sắt, huyên thuyên nào là việc mình thành chị đại trong trường vì biết dùng năng lực sớm hơn bạn đồng trang lứa và vô tình làm bỏng bạn học vì cãi nhau xô xát chuyện Tint có hai người bố, nào là hâm nóng canh nguội quá tay nên bị phỏng lưỡi, phải vào phòng y tế cho đến việc vô tình mất kiểm soát do cảm xúc dâng trào khi làm bài văn tả mẹ khiến chỗ Tint ngồi bỗng "tắt đèn" ban ngày ban mặt khiến cô phải chịu khóa huấn luyện đặc biệt từ bố, vốn là một Infirita rất giỏi, làm việc trong Bộ Tài nguyên Liên Quốc. Mặc dù Thestra không nhìn thấy vẻ mặt của Tint nhưng cô biết chắc không thể nào tông giọng tươi sáng rạng rỡ đó lại thuộc về một con người bất hạnh được. Cô kể từ chiều đến tận tối khi bố cô hết ca, đi đón cha con cô về. Tint còn hẹn mai gặp lại, nhưng cái ngày mai đó lại dài tận 3 năm khi cô được đặc cách vào trường Cao học vì học bổng và vô tình gặp lại Tint với tư cách bạn cùng phòng. Hai người họ dĩ nhiên không nhận ra ngay được cho đến khi Tint nhìn thấy cái khăn đen, bèn hỏi dồn và mọi chuyện cứ thế vỡ lẽ.

Thestra nghiêng người, hướng lưng về phía song sắt, còn mặt úp vào tường. Cô tự nhủ rằng làm thế để ít nhất cũng không ai thấy được những giọt nước mắt yếu đuối nơi cô. Có những thứ người ta thèm khát mấy cũng chẳng bao giờ có, với người khác chỉ là lẽ thường. Chết tiệt, lẽ ra với những thứ người khác ghen tị về cô thì cô chẳng bao giờ nên ghen tị với ai mới đúng. Nhưng mà, cảm giác bức bối trong lồng ngực này, nào có ai giải tỏa nó hộ cô? Đâu thể nào mà nói chuyện với một cỗ máy mà vơi đi chút buồn được. Máy móc nó biết lắng nghe đấy, nhưng làm sao nó hiểu nỗi buồn là gì? Nó làm gì biết ôm hay kéo đầu mình vào tựa vai lúc trời đông buốt giá? Có biết đi chăng thì cô cũng sẽ bị bỏng tai vì lạnh thôi.

Đêm ấy trời hẵng còn mưa to như trút nước, người không ngại ngủ trong buồng giam lạnh tanh vì nếu mà không ngủ ở đây thì phải về căn nhà kho dột nóc thôi. Ba cha con kia đã về ăn tối cùng nhau, chỉ còn một chú kê người trên chõng ngủ trong khi chú khác đi gác khuya. Tiếng mưa tí tách ngoài hẻm kia như tiếng khóc của ai, đôi khi lại tựa một đứa trẻ khóc òa, gào toáng lên giữa đêm hôm tĩnh lặng. Cô ghét trời mưa vô cùng, mỗi lần mưa là mũi lại vương mùi gỉ sắt của máu kèm một giấc mơ hiện về mỗi ngày trời đổ mưa, một đoạn ký ức mù mờ. Mà, đó lại là một câu chuyện khác.

Quay về hiện tại, Thestra vẫn còn vùi đầu vào đống ngổn ngang sắt thép, gấp rút làm đồ để chủ nhật tuần sau cô về khu chợ đen bán đồ kiếm sống cho tháng kế. Lẽ ra cô kiếm được học bổng đấy, nhưng vì dính vô con đường ngoài vòng pháp luật nên đành chịu. Cô bảo đó là tiền tiết kiệm để làm kế sinh nhai. Cảm giác không hiểu được đám thiên tài nghĩ gì, thỉnh thoảng cũng khiến Tint bực mình chết đi được.

- Thestra...

- ?

Tint chộp lấy cái cờ lê trên tay Thestra làm cô ngơ ngác. Tint nhăn nhó:

- Mày thôi liều mạng đi con điên này...

- Thế thì nhờ mày kiếm miếng cơm manh áo hộ tao.

Tint tặc lưỡi. Biết mình không cãi lại lý lẽ này nên đành chịu thua, bèn lên giường đi ngủ. Biết tính bạn mình không thể đi ngủ nếu có ánh sáng, Thestra dọn hết đồ đạc vào góc, búng tay tắt hết đèn trong phòng, chừa mỗi đèn phòng tắm để cô còn vệ sinh người. Đêm đó, cô tốn 6 lần gội, quyết tâm gội sạch diêm tiêu trên đầu nhưng không hết nổi. Cô nhìn mái tóc nham nhở của mình hóa màu hồng đất mà thở dài thượt, chỉ cần vò một cái thôi là cọng này chĩa cọng kia vênh, thật là phiền.

Mái tóc Thestra không khác gì một đống tơ lộn xộn như bị đứa nhỏ nào cắt vụn vậy. Bờ mái dốc 45 độ, từ điểm cao nhất là giữa trán xuống tận dái tai. Hai lọn tóc to bên tai phải xếp tầng như bị ai lấy kéo xởn phăng, còn tai trái thì một lọn xởn còn một lọn nhọn hoắt thì chĩa sang bên nhìn y chang cái sừng mọc sau tai. Đúng ra thì tóc chỉ dài hơn vai một tí, nhưng còn một lọn chết tiệt sau lưng thì dài đến giữa lưng, nếu cắt đi thì ngày mai nó vẫn sẽ mọc dài đến tầm đó, đã vậy cả người hôm đó sẽ mệt đến không tưởng, đến mức cô gần như ngất xỉu giữa đường khi đi chở đồ cho người ta. Thestra vén tí tóc ra sau tai, nhìn chằm chằm vào gương mặt teo tóp của chính mình, gãi nhẹ cặp lông mày xanh sẫm rậm rạp và ngang, thẳng đuột, càng nhìn càng ngẫm đôi mắt này là nét đẹp duy nhất mà thần linh đã ban cho cô, còn cái mũi cao gồ ghề, đôi môi nhỏ khô nứt nẻ và cái cằm như thụt hẳn vào cổ này, cô không cần đến.

"Giá mà mình đẹp hơn, thì chắc sẽ có nhiều người chịu đến mua..."

Thestra không lau người mà cứ thế mặc đồ vào, nước đọng thấm qua lưng chiếc áo thun đen rộng thinh rồi rúc mình vào đống sắt vụn, tựa đầu vào đấy mà đăm chiêu.

Cô nghĩ về tay hiệu trưởng đời trước. Cô vẫn còn nhớ y nguyên cảm giác tức giận, tranh biện trong bất lực khi giành ngân sách để đi thi Hội khoa học Liên trường với Miêu Quán chỉ vì hiệu trưởng thích mèo hơn giữa Hội đồng. Những giọt lệ còn ngấn trên mi ngày ấy đến tận giờ vẫn còn cay, sau vụ đó giọng cô cũng khàn thêm nhiều. Cũng vì thiếu ngân sách mà dự án chế tạo lõi Trích xuất bị chậm tiến độ đến tận năm nay do chưa đủ hoàn thiện với ngân sách để đi đăng ký bằng sáng chế. Sau vụ đó dĩ nhiên là hắn trượt kì thi xét duyệt Prime vì bị trừ điểm với lý do lãng phí ngân sách. Đáng đời hắn lắm cơ mà vụ đó vẫn như một cơn ác mộng ám ảnh đến dai dẳng trong đầu.

Thestra trèo lên giường, phủ chăn kín đầu lẫn đuôi, miệng thầm cầu trời cho mai sẽ không có ông ất ơ nào lên làm hiệu trưởng trường nữa.

Ngay lúc cô sắp sửa chìm vào giấc ngủ, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. Lạ thật, ban nãy giám thị đã đi tuần rồi, mà giờ này đã là hơn mười một giờ khuya rồi, ai lại đi gõ cửa phòng người khác làm gì?

- Tint! - Có người thì thầm bên kia cánh cửa, là giọng nữ. Chắc là một người bạn của Tint.

- Đây! - Tint đáp lời.

Nhòm qua khe cửa thì thấy bóng đen thấp chủn hé qua khe cửa, tay ngoắc ngoắc như thể ra hiệu: "Qua phòng mình chơi không?"

Tint gật đầu đồng ý rồi đột nhiên nhòm sang Thestra như ngỏ ý muốn mời cô đi cùng.

- Ừ...

Giọng cô ấy nghe khá là khó chịu, kiểu miễn cưỡng, mà cô cũng đã tính từ chối nên lắc đầu. Tint nhăn mặt một chút nhưng cũng phải đành thở dài cho qua, lẻn ra ngoài cùng tụi bạn để mình cô ngủ trong phòng. Chợt cảm thấy phòng hơi yên tĩnh quá, Thestra bật pane lên và mở tệp ghi âm tiếng sóng biển cô lưu vào dịp đi chơi tại Shisui, tưởng tượng dưới chân cô là bãi cát trắng ngần và hơi ấm trong chăn đang bao bọc lấy cô là từ ánh hoàng hôn ấm áp.

Tại phòng bên, nơi có một cặp sinh đôi tên Alisa và Elisa, một cô gái tên Amyrgh và Tint ngồi quây bên ngọn nến, một người thắp lửa lên, ánh sáng bập bùng bập bùng soi rọi cả căn phòng. Amyrgh không ngần ngại lên tiếng thẳng thừng.

- Sao bà còn chơi với con nhỏ đó?

- Con nào... Thestra ấy hả? - Tint bối rối.

- Ừ, chứ còn ai vào đây? - Cặp sinh đôi đồng thanh.

Tint nhíu mày khó hiểu. Bởi trước giờ Tint với Thestra chơi với nhau, không ai thắc mắc gì, ừ thì họ hay gây sự với Thestra, nhưng giữa hai người chẳng có hiềm khích gì.

- Tại sao mấy người lại nói cái kiểu như Thestra đang lợi dụng tui vậy?

- Không phải vậy à? Con nhỏ đó dựa hơi bà lấy tiếng vậy mà... Sao bà ngu quá vậy? - Alisa nhăn mặt, hết liếc qua phòng bên rồi lại liếc nhìn Tint, ánh mắt lộ rõ sự khinh thường người khác dù ánh nến chỉ rọi sáng được nửa khuôn mặt

- Lấy... gì? Mấy người nực cười nhờ... Rởm đời quá đó!

Tuy Tint đang cười nhưng không hiểu vì sao mà ba người lại nhìn Tint chằm chằm, mắt trợn tròn. Còn Tint thì bỗng chột dạ như thể cô vừa nói điều gì đó sai lầm và không thể rút lại được.

***********************************************************************************************

- Buổi tham quan trường như thế nào, thưa ngài?

- Không tệ. Quả nhiên là một trong 8 học viện hàng đầu lục địa.

Anh chàng tóc đen ánh xanh ngồi trong thư phòng, nở nụ cười dịu dàng với bác quản gia. Trà của bác ấy pha vẫn ngon như mọi khi. Một người 17 năm ròng chưa từng rời khỏi Donavan một lần, giờ đặt chân đến thành phố Aquatic xa lạ, Thành phố Hoàng kim của những mái nhà lợp ngói xanh óng và ánh nắng vàng phủ lên thành phố như lớp dát vàng sang trọng. Ai trong thành phố cũng tươi cười không chút lo nghĩ, trừ hình ảnh một người đột nhiên hiện lên trong đầu hắn. Sợ hãi, bốc đồng nhưng lại nặng suy tư. Nếu như anh có thấy chuyện gì bất bình trên đường thì tức giận cũng bình thường, nhưng mỗi khi ngắm nhìn khung cảnh bao quát cả thành phố từ mái nhà, hắn lại chau mày, kể cả cốc trà nóng cũng không giải tỏa được sự khó chịu trong lòng hắn.

Khi quản gia lui đi, anh không còn ra vẻ công tử nữa. Trước khi đến đây, anh chỉ là một học sinh mẫu mực bình thường, ngày đêm đèn sách để mở mang đầu óc. Bao nhiêu điều hay anh đọc được về thành phố này, sau một lần đi dạo chơi thì chúng đã tan thành bụi cả. Giữa đoàn người ăn vận tinh tươm lại có cơ số người trông như thể ngày mai lại là một cuộc vật lộn để không phải chết đói.

- Xem ra thành phố này sâu hơn mình nghĩ...

Xem ra anh có nhiều mối bận tâm lo nghĩ hơn là lễ nhậm chức vào ngày mốt, cũng chính là bài kiểm tra quan trọng nhất của tương lai bản thân anh bắt đầu. Trong đó có hình bóng của một cô gái mái tóc màu diêm tiêu và đôi mắt xám khói đã đục ngầu màu bụi trần, mờ đục, dường như luôn nhìn về đâu đó không phải hiện tại. Cô choàng lên mình một chiếc khăn đen bóng, chất liệu đặc biệt đến mức hắn tự tin rằng không thể nhầm đi đâu được vì độ bóng đó chỉ có ở loại vải đặc trưng của làng Ignu quê nhà anh.

"Không biết mình có còn gặp lại người đó nữa không..."

Anh tự hỏi mình, bỏ lơ cả mấy ánh sao chớp sáng trên bầu trời đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top