Tập 1: Meet, greet and fleet
- Mẹ nó nó trốn rồi!
- Bắt nó đi! Tao thưởng lớn!
Giọng mấy gã đàn ông to béo chan chát nhau như đàn heo xổng chuồng tranh nhau hét không nể mặt ai.
Tiếng thở dốc Thestra nén lại trong cổ họng, đôi mắt xám tro cứ liếc nhìn về phía mấy người ngoài đường thủ trên tay nào dao với cả mã tấu, cô đoán thế bởi bây giờ cô không nhìn thấy gì sau lớp vải đen bóng.
Chiếc khăn choàng đen che kín người cô từ đỉnh đầu đến tận đầu ngón chân, che luôn cả hơi thở gấp gáp ngắn quãng và tiếng tim đập mạnh như đánh trống. Cô ngồi thu lu trên con hẻm, ngóng xem khi nào thì bọn chúng mới chịu bỏ cuộc.
Hầu hết mấy tên trộm vặt đều không thông minh nên còn khướt chúng mới biết là có người dùng Infirita và lợi dụng khúc xạ ánh sáng để ẩn thân. Một khi âm thanh chửi bới ngoài kia nhỏ dần cũng là khi đến lúc cô biết mình phải chạy khỏi chỗ này. Thật không hay nếu bị bắt gặp bởi một đám đông chen chúc nhau xem buổi diễu hành trong khi tay đang cầm bao nhiêu thứ vũ khí như một băng đảng giang hồ, như thế thì sẽ tệ lắm.
Cái hộp cô dựng vừa đủ rộng cho một người ngồi bó chân. Sức cô tạm thời không đủ để tạo không gian ẩn thân rộng rãi hơn nên cô đành bó gối ngồi im và chờ thời cơ tới để chạy trốn.
Thestra bỗng dưng nghĩ rằng khoảnh khắc này chẳng khác gì ngày xưa, trong căn hẻm chợ đen nơi cô từng nghĩ sẽ dành cả đời ở đó, không cần thiết phải dùng đến ma thuật. Một nơi tạm bợ để kiếm miếng ăn, sống qua ngày, mỗi ngày đối phó với luật rừng của bọn tham lam bằng cách thó nó lại về đúng chủ. Thestra không làm gì hơn ngoài lấy lại thứ vốn dĩ là của cô, một thứ do cô tạo ra. Cô định bụng lát nữa về trường sẽ tính sổ với đứa nào dám bán nó cho tiệm máy để rồi nó bị đôn giá lên gấp cả mấy trăm lần so với giá bán thị trường. Vì nhãi con đó mà cô phải băng tường trốn học và đi ăn trộm lần đầu tiên trong đời dù chính cô từng làm những chuyện tày đình hơn cả trốn học.
Thestra nắm chặt lọn tóc, nhăn mặt bực mình thấy rõ. Lần trước nhuộm tóc bằng than, cô đã không được sờ vào tóc suốt cả ngày đi chơi biển. Vì đó là lần đầu nhuộm tóc bằng ma pháp nên còn bỡ ngỡ, thành ra mỗi lần cô ngã xuống nước là chỗ đó lại loang một mảng đen khó hiểu. Đêm về cô ngâm đầu dưới sông gội mãi mới sạch, báo hại sáng hôm sau đó người ta đồn ầm lên có ai đó toan hạ độc cả thành phố bằng cách làm ô nhiễm nguồn nước trong khi đó chỉ là bụi than gột rửa từ tóc của một đứa trẻ ngơ ngẩn. Trong giây phút hoảng loạn, cô vô tình dùng ma lực nhuộm đầu mình bằng diêm tiêu. Tuy diêm tiêu không dính tay như than, cơ mà nhỡ ai sảy mồi lửa lên đầu Thestra là coi như là còn đâu mái tóc người thương. Thôi thì đã lỡ tay rồi, không chịu cũng phải chịu.
- Bực mình thật, lũ điên này...
Thestra hé mở khăn choàng, liếc ngang dọc kiểm tra thêm lần nữa, ngậm chặt lõi Trích xuất, chạy vèo ra phía bên kia con hẻm, nhanh chóng lẻn vào đoàn người xem diễu hành trong khi trùm khăn choàng che bớt mặt. Cô không muốn cái lõi này bị rớt đi đâu đâu. Lỡ mà rớt một cái là coi như hàng nghìn kol, tương đương với ít nhất gần nửa cân bạch kim, coi như trả về cho ông Địa.
Chợt nhớ ra hôm nay có diễn ra Lễ Tiến cử để chọn Prime điều hành các trường học trong cả nước như một bài kiểm tra xét tốt nghiệp. Đoàn xe diễu hành chạy dọc đường lớn kia, nghe người ta nói rằng chúng tiêu tốn không ít ngân sách của nhà nước đâu, mà vì Prime mang tư cách của những kẻ được Thần chọn nên làm hoành tráng thế cũng không hẳn là không có lý do. Bởi vì đây là buổi diễu hành cho nên không ai được phép che ô hay đội mũ to quá cỡ, có nắng mấy cũng chỉ có thể đội cái mũ bé tí hoặc choàng khăn, nên cô không bị nổi bật trong đám đông là bao, dễ bề lẩn trốn hơn. À không, có khi cái khăn choàng đen của cô lại nổi bần bật giữa đám đông mang khăn sáng màu, váy áo lộng lẫy đủ sắc màu giữa ánh nắng vàng rực rỡ. Nếu có trốn được thì cũng bị người khác nhìn với ánh mắt khinh bỉ mà thôi.
Nói đi cũng phải nói lại, gã hiệu trưởng năm ngoái đúng là thảm họa sống. Năm nay dù sao cũng là năm cuối của mình rồi, nếu như tay hiệu trưởng lần này mà không tốt coi như mọi cánh cửa trước mắt sẽ đóng sập hoàn toàn.
"Hả?"
Nãy giờ có khá nhiều Prime đi ngang qua nhưng chưa từng có ai làm Thestra phải rùng mình như thế này. Cô ngẩng mặt lên, nhanh chóng cảm thấy bị áp đảo bởi một Prime tóc đen ánh xanh dương đậm với khuôn mặt thanh thoát tựa thiếu nữ, có khi còn đẹp hơn. Đôi đồng tử lam ngọc nơi anh liếc xuống đoàn người một cách lãnh cảm. Cô càng nhìn kỹ, càng thấy anh ta đẹp một cách lạ lùng, mong manh như giọt nước, thu hút, vương chút cảm giác hoài niệm, mà lại chẳng có vẻ gì là dễ chịu cho cam, tưởng chừng như có thể giết người bất kỳ lúc nào mà chẳng hề ghê tay. Cô mím môi, răng nghiến kèn kẹt, co người lại thủ thế, tay rút sẵn con dao thủ ngay hông, đôi lông mày xô vào nhau trong vô thức làm hằn rõ mấy nếp nhăn.
Đôi mắt xanh là mặt biển hồ ngày nắng rạng, còn mái tóc tựa đáy nước thăm thẳm đến vạn dặm sâu. Như một cảnh tượng chưa từng thấy bao giờ khiến cô bị cuốn vào. Nói anh ta chỉ đẹp thôi thì lại đánh giá anh quá thấp rồi. Ánh nắng rọi lên mái tóc anh ta, lấp lánh tựa đầu con sóng. Đôi đồng tử sáng lên, sâu trong đó là cả bầu trời những ngày đẹp trời nhất cô từng biết. Anh ta dường như không thuộc về buổi diễu hành này, giữa những ồn ào, náo nhiệt, những cái vẫy tay của người trên vỉa hè. Anh ta đứng sững ra trên đấy như một kẻ mất hồn, đôi mắt không khác gì Mono Lise dõi theo Thestra cả khi cô di chuyển đầu nhiều thế nào đi chăng nữa.
Anh ta nhìn thấy Thestra, cô gái với mái tóc màu diêm tiêu và đôi đồng tử xám tro đang nhìn anh bằng ánh mắt như một con mồi sợ hãi dè chừng. Đôi mắt đó chẳng sâu hun hút, cớ sao chúng lại trông đẹp đẽ đến mức anh ta chưa vội liếc mắt đi, còn mải ngắm cặp đồng tử đảo đảo liên hồi trong sợ hãi.
Anh càng nhìn, cô lại càng sợ hãi ánh mắt anh gấp bội. Làm sao không sợ khi anh cứ nhìn cô chằm chằm như thể cô là bia tập bắn chứ?
Hai người cứ nhìn nhau như thế, mặc kệ tiếng hò hét của bao cô gái ảo tưởng xung quanh rằng một chàng Prime điển trai đang có tình ý với họ.
Trong mắt anh, cô thấy cả một thế giới có mùi máu thịt trọng cơn gió đông, những cơn bão cuộn gầm vang nơi biển khơi rộng lớn và... chiều hoàng hôn, với nắng ngả màu cam sẫm và hai bàn tay đan vào nhau, với nụ cười ấm áp thế kia của anh ta là có ý gì? Gì? Hai người đang nắm tay nhau là ai với ai? Trái tim cô đập càng mạnh hơn vì nụ cười ấy, chẳng phải là sợ hãi gì. Nó quá khác những gì cô luôn biết và nghĩ về. Cảm giác như mình có thể bộc lộ mọi thứ, không kìm nén gì, không phải ra vẻ ta đây mạnh mẽ, không cần phải gồng mình lên đứng chôn chân giữa cơn bão cát nữa.
"Mình có làm gì đi nữa, chắc chắn người ấy vẫn sẽ mỉm cười... Sao lại nghĩ thế được? Mày bị điên à Thestra?"
Cảm giác ấm áp trong đôi mắt ấy như sưởi vào con tim vốn dĩ lạnh như băng tảng của Thestra. Ban nãy tim đập mạnh chắc chắn là do sợ hãi, nhưng bây giờ cô không thể chắc chắn như trước được nữa.
Cô ngậm chặt lõi, đôi tai ù đi vì âm thanh hò reo, dõi theo anh chàng Prime kì lạ kia cho đến khi đoàn xe dừng trước cổng Giáo đường. Anh cũng dõi theo cô cho đến khi cổ mỏi nhừ, không xoay được nữa mới nhìn thẳng về phía cổng Giáo đường. Mỗi nhịp đập như một nhát đục vào tảng đá, không biết quý giá chỗ nào nhưng vẫn muốn mình mãi mãi khắc ghi.
"Sáu mươi nhịp đập... một phút..."
Các Prime đã bước vào buổi lễ hết rồi, tuy nhiên đám đông vẫn còn hãy đông lắm, chưa kể đến việc cô sợ bị người ta bắt lại nên cô vẫn cố đứng yên trong đám đông. Trong mắt cô, dù đông người mấy vẫn là không có người, dù pháo hoa nổ đôm đốp trên không vẫn là một khoảng không tĩnh lặng. Giờ này về trường cũng được, vì tới tận xế chiều cổng trường mới đóng. Nhưng mà nếu dùng Infirita ở đây giữa rừng người đông đúc như thế này, bị lộ tẩy là cái chắc.
Thestra thở dài, lặng nhìn mọi thứ trôi ngang qua tâm trí tựa dòng nước hững hờ. Đôi mắt cô mở hờ tựa như đang mơ màng giấc trưa, thầm mong cho buổi lễ này nhanh chóng kết thúc.
Trong lưng chừng cơn mơ mơ tỉnh tỉnh, cô thấy mình trong căn nhà kho vừa rộng vừa cao, tường bốc mùi ẩm thấp, có chỗ nứt toác ra thành cái lỗ rộng bằng cỡ bàn tay, bên trong chứa toàn mấy phát minh cô chưa từng thấy dù bao nhiêu năm trôi qua đi nữa, toàn bộ đều là đồ phế phẩm. Cô ngồi tựa tường, gặm bánh bao trong nước mắt. Tại sao họ lại nhìn mình bằng ánh mắt như thế chỉ vì mình mua một cái bánh bao nhân thịt? Mình có ăn cắp của ai đâu? Bán phụ kiện suốt cả năm ròng mới trả hết nợ, được chút tiền lời sau từng ấy ngày chiu chắt mới chạy đi mua cái bánh bao nhân thịt. Thestra đâu phải người liệt vị giác đâu mà không chán ngấy hai năm liền ăn vỏ bánh mì chứ?
Nhưng... tại sao...
Tại sao những quý bà và đứa trẻ trong những bộ váy áo diêm dúa, mặt trắng bệch còn môi đỏ chót hôm đó nhìn mình bằng ánh mắt khinh bỉ và giấu nụ cười chế nhạo sau điệu che quạt làm bộ duyên dáng thanh cao thế?
Chẳng lẽ tôi là gì khác với mấy người...?
Ông chủ, tôi đáng bị cười nhạo đến mức ông cũng cười tôi sao...?
Tôi...
"Tôi cũng là người mà..."
Giọng nói cô tựa như tiếng thều thào của một kẻ sắp khóc.
Bỗng có cảm giác ấm nóng nơi mí dưới, choàng tỉnh và dụi mắt liên hồi. Lâu lâu lại nhớ tới mấy điều không vui trong quá khứ, thầm rủa trong họng vài câu cũng là chuyện dễ hiểu.
Hôm đó, Thestra đã nuốt trọn cái bánh bao tại tiệm, hét toáng ngay giữa tiệm rằng sẽ không bao giờ đến tiệm lại lần nào nữa. Và cô không đến đấy lần hai thật.
Có lẽ Thestra bị đối xử khác vì hai lí do.
Thứ nhất, cô là một con chuột cống mồ côi sống trong khu chợ đen. Nói cách khác, cô là một kẻ ngoài vòng pháp luật.
Thứ hai, cô không được bất kì vị thần nào bảo hộ. Sở dĩ cô được đi học vì có người lo lót kèm việc cô có năng lực. Dĩ nhiên là không một ai được phép biết chuyện này.
Lễ hội sau buổi diễu hành kết thúc, đoàn người cũng nhanh chóng tản đi. Thestra chưa kịp nhả cái lõi đang đóng gỉ trong miệng ra thì cô đã bị bắt lại. Cô xoay người lại theo bản năng, cái nắng chiều tà cam sẫm khuất sau một dáng người cao hơn cô một cái đầu và cô nhanh chóng nhận ra mái tóc sẫm màu ánh xanh này. Anh ta cầm chặt lấy cổ tay mảnh dẻ trơ xương của Thestra ngay lúc cô không kịp phản ứng, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
"Chết rồi" - Thestra nghĩ thầm - "Mình còn chưa nhả cục lõi ra, mà buồn nôn vãi ch...?"
- Em gái... tên gì?
- ...
- Câm sao?
Thestra nhìn thẳng vào mắt anh, không dám cục cựa đầu dù chỉ một chút. Làm sao cô dám mở miệng nhả cục lõi Trích xuất trước mặt một Prima, chưa nói đến việc cô mà mở miệng một cái là cánh cổng tương lai duy nhất chào đón cô là cổng ngục mở rộng vòng tay chào đón tên tội phạm cả gan nôn vào người Prime. Cái tội bị dị ứng Prime cơ!
- Câm thật à?
Cô không lắc cũng chẳng gật đầu, vờ như mình vừa câm vừa điếc. Mặt cô dần tái xanh vì cơn buồn nôn càng lúc càng khó có thể kiềm chế được.
Không dưng không rằng, anh ta buông khỏi cổ tay nhưng nhanh chóng đan tay vào tay cô. Như phản xạ bản năng, cô giật phăng tay mình đi, ho sù sụ vì cơn buồn nôn say sẩm nhưng không dám lén cất lõi vào túi mà còn kẹp chặt dưới lưỡi, sợ bị phát hiện hành động đáng nghi của cô. Chưa kịp làm gì thì tay cô đã bị bắt lại, đã thế còn bị nắm chặt hơn. Cô nhíu mày, nheo mắt, ngờ ngợ rằng mình đã thấy cảnh tượng này ở đâu rồi nhưng không nhớ nổi là ở đâu. Anh ta quay lưng với mặt trời lăn, cả người hoàn toàn khuất bóng sau hoàng hôn nên cô chẳng thể thấy rõ được biểu cảm của anh bây giờ là như thế nào.
- Em đẹp lắm.
Thestra ngớ người ra, nội tâm gào thét mỗi câu:
"Cái quái GÌ DZÃY??????"
Cô muốn cười gượng nhưng cười không nổi. Lẽ nào đây là cảnh giới của nam chính thú vị có thể sánh vai với Lãnh Hàn Giá Băng trong truyền thuyết ngôn lù, sở hữu IQ 300 nhưng bị bại não? Con người lãnh cảm hồi trưa đã biến đâu mất dạng rồi? Thật may là anh ta hiểu nhầm cô bị câm nên thành ra mặc định trong đầu là cô bị điếc luôn. Nếu như cô tỏ vẻ là nghe được thôi, chắc chắn cô sẽ bị chém ra trăm nghìn mảnh hoặc sẽ bị truy lùng và phát hiện ra cô không được thần bảo hộ, án tử kề cổ là cái chắc.
Dù nước mắt đã lưng tròng rồi nhưng Thestra ơi, mày ráng nuốt lại đi vì tương lai của chính mày.
Trời đất mả mẹ ơi cái ngày gì mà nó nhọ ơi là nhọ!!! Thần linh có không phù hộ con đi nữa thì cũng khốn nạn vừa thôi!
- Xin lỗi! Làm em sợ rồi. Nhưng mà thiết nghĩ thì anh phải trả ơn cho người đợi anh nãy giờ... - Anh ta quay người đi, che mặt, tựa như mấy cảnh trong truyện thiếu nữ.
Ừm, không chỉ là Lãnh Hàn Giá Băng, mà còn là Lãnh Hàn Giá Băng mắc bệnh thiếu nữ mong manh tim thủy tinh và ảo tưởng vô độ. Cảm giác như chỉ cần làm anh ta phật ý một chút là anh ta sẽ khóc cạn cả nước mắt.
Trời cho anh cái vẻ ngoài đẹp đẽ thế và anh làm cái trò quái gì với nó vậy? Xin lỗi nhưng mà... anh là Prime, vậy mà cái tôn nghiêm của anh anh vứt ngoài chuồng gà cho gà mổ, vứt chuồng chó cho chó gặm hay gì mà nó biến đi đâu rồi?
Thestra rất muốn hét thẳng vào mặt anh như thế, nhưng tính mạng bản thân quan trọng hơn tất thảy.
Bỗng một kí ức hiện trong đầu Thestra, một điều quan trọng.
"Bỏ bu! Cổng trường sắp đóng rồi!"
Thestra giật nảy người, vội vàng hất tay anh ta ra một cách dứt khoát và gọn gàng như một võ sư, chạy thục mạng về trường. Anh nhìn theo bóng cô, nghĩ rằng nếu mình không bị bất ngờ thì cũng không dễ dàng buông tay cô ấy ra như vậy. Anh nhìn lòng bàn tay nhuốm màu cam chiều sắp tàn. Anh chỉ nghĩ, một người quan trọng như vậy thì không thể buông tay được. Một người quan trọng đến mức anh đinh ninh rằng nhất định phải có được cô ấy cạnh bên.
Thật may khi Thestra có thể về lại phòng lab mà không bác bảo vệ nghi ngờ. Đây là phòng lab trường cấp riêng cho Khoa học Quán, một Quán (câu lạc bộ) trong số các Quán ở trường như Văn Quán, Võ Quán, Họa Quán, Chiêm tinh Quán,... Khoa học Quán không phải câu lạc bộ đông thành viên nhất trong trường nhưng cũng không hẻo đến mức trường ép hủy. Cô nhè cục lõi ra, bỏ vào hộc bàn có khóa, ra nhà vệ sinh súc miệng cho kì sạch tất cả gỉ sắt bám trong miệng. Khi cô quay lại thì một cậu trai với làn da ngăm và mái tóc bạch kim đã ngồi chờ trong phòng. Đó là Ray, thư ký của hội, đồng thời cũng là phó thủ quỹ. Vừa nhìn thấy cô, Ray đã vẫy chào với nụ cười nhăn nhở. Thestra không ngại ngần túm lấy cổ và nhấc bổng cậu ta lên.
- Boss ơi boss bềnh tễnh ngồi xuống làm miếng trà... À mà hôm nay tóc boss đẹp thế boss...
- Bình tĩnh cái búa! Tiền bán lõi đâu?
- Em xung quỹ công...
Ray có cái tật là mỗi khi nói dối là lại luyên thuyên và đảo mắt đi chỗ khác. Có lẽ cậu ấy cũng không ý thức được điều này. nên hễ có cơ hội là Thestra lại lợi dụng nó. Ngoài ra Ray cũng có một nỗi sợ vô cùng nguyên thủy, thực ra ai cũng sợ điều này, nhưng cậu ta lại sợ nó nhiều hơn người bình thường. Cô trừng mắt, nhìn như thể muốn đục não Ray ra để xem cậu ta có gì ở trong đó.
- Không khai ra, giám sát công trình hai tháng.
- Trong ngăn bàn thủ quỹ ạ!
Công việc giám sát công trình không khác gì tra tấn tinh thần, thử hỏi phải nhìn vào cái lõi xem chu kì tỏa năng lượng của nó có bị lệch đi khắc nào không trong suốt hai tháng trời và buộc phải chép lại bất kì phản ứng bất thường nào của nó cả ngày lẫn đêm thật sự đòi hỏi rất nhiều ở một con người, dĩ nhiên nó là việc không ai muốn làm nên cả team ngầm coi việc giám sát công trình liên tục như hình phạt. Chưa kể đến việc ở một mình tại trường ban đêm thì có khác gì cảnh phim kinh dị học đường kinh điển nhất không?
- Trời má...
Trong ngăn bàn ấy là 6 kol, còn chẳng đủ để mua 7g bạch kim. Cái lõi Trích xuất Thestra bỏ cả hai năm công sức vào không đáng giá bằng mẩu kim loại tí tẹo trong ống xúc tác cho tầm chục cái động cơ đốt nhiên liệu vô cơ. Cô không kìm nổi giận, mắng chửi Ray thậm tệ, bởi vì đáng lẽ cái lõi đã rơi vào tay người khác nếu như cô không đi gom phụ kiện cũ và vô tình thấy cái lõi bán với giá nghìn kol. Đúng, chính là một vốn trăm lời. Thestra giận lắm, suýt tí nữa đã tát thẳng vào mặt Ray. Cô không thèm tra hỏi thêm gì nữa, lấy số tiền 6 kol đó bỏ vào cặp cùng với cái lõi, đẩy Ray ra, khóa cửa phòng lab rồi đùng đùng bỏ đi, định bụng rằng sẽ dành số tiền này để đi nghía qua đống phụ kiện cũ xem có con hàng nào còn ngon nghẻ để đem về tái chế.
Cô giận đến nỗi không hề để ý tới tay Prime tóc xanh mình vừa đi ngang qua. Ngọn lửa hận lúc này như thiêu đôi mắt cho đỏ ngầu lên, còn tai thì nung đến đỏ hừng. Còn anh thì nhìn theo bóng dáng nhỏ bé ấy, đột nhiên lại muốn vươn tay ra, bắt lại để hỏi chuyện giống như lúc đó nhưng lại sợ cô ấy gạt mình ra xong chạy mất. Bảo thích thì không thể nào đâu, hai người vừa mới gặp nhau hôm nay, huống hồ chi là chưa nói chuyện với nhau được mấy câu, làm gì thích dễ dàng đến vậy...
_______________________________
- Ông chủ!
Âm thanh đập cửa vọng vào màn đêm tĩnh lặng, ông chủ già với bộ râu quai nón bạc phơ mở cửa, mặt nhăn nhó vì bị làm phiền lúc người ta đang ăn tối. Tuy màu tóc có khác so đi so với trí nhớ của ông nhưng ông vẫn nhận ra mặt khách quen của mình.
- Mày hả? Ngắm nghía gì cho xong rồi đi lẹ đi!
- Ông có việc bận sao?
- Không hẳn, nhưng tao bị mất cả chục chục nghìn kol vì thằng nào to gan trộm cái lõi máy tao vất vả lắm mới mua được. Tao mà gặp được nó, tao thề tao mà không băm gan xé thịt nó thì tao không phải Warren nữa!
"A... phải rồi... giờ mới nhớ ra hồi trưa mình đi "lấy lại" cái lõi từ cửa hàng ông già này. Cháu tuy xin lỗi, nhưng vì cái lõi là của cháu tốn công tự chế nên cháu không còn sự lựa chọn nào khác..."
- Cái lõi... có gì đặc biệt không?
- Mày là Elmer mà mày còn không biết giá trị của lõi máy? Cả đất nước này mày đào hết lên cũng chỉ có chục cục lõi! Mà mày bảo không có gì đặc biệt?
- Cháu không ph...
- Mà thôi, cái cánh tay này tao giảm giá cho phần tư, bữa sau ghé lại mua hộ tao ít Satum.
- Thôi, cháu để giảm giá lần khác, bữa nay cháu có tiền.
Thestra lôi xấp tiền giấy ra và để lên bàn, thanh toán xong xuôi rồi nhanh chóng rời đi. Nhiều người tưởng lầm cô là Elmer chỉ vì cô thích chế tạo máy móc, nhưng thực ra thì cô đã quen với mùi sắt thép từ khi còn tấm bé. Tất cả những gì có trong căn nhà kho bỏ hoang ấy, cô tận dụng không chừa một mảnh sắt. Mấy loại máy cô bán ở chợ đen khi ấy cũng có kha khá người mua. Có người gọi đấy là tư chất thông minh trời phú, riêng Thestra lại nghĩ mình không tài năng đến thế. Lần đầu tiên cô đăng ký thi cuộc thi Hóa kỹ đến vòng cấp quốc gia thì luôn bị một cậu trai cùng tuổi vượt mặt, nhìn lên bục giải nhất thì biết ngay đó là Prime vì khí chất áp đảo ấy không thể nhầm đi đâu được. Cô biết mình không bao giờ có thể thắng được Prime ấy nên đành bỏ xó cuộc thi qua một bên, cất gọn ước mơ có tiền thưởng vào một xó.
Lúc đó cô chỉ mới mười một tuổi, và đã biết thế nào là mùi thất bại đắng cay.
Năm sau đó, cô không tham gia nhưng vẫn theo dõi cuộc thi thì không thấy cậu ta đứng cầm cúp như mọi năm nữa.
Thestra không còn nhớ rõ vẻ ngoài của cậu bé đó, nhưng nụ cười trên gương mặt vô hồn trống rỗng vẫn làm cô lạnh gáy đến tận bây giờ. Trên đường, cô nhìn lên mặt trăng trên cao, tự hỏi rằng giờ này cậu đang ở đâu rồi.
Đối với người thợ máy không phải Elmer mà nói thì phụ tùng tái chế là nhu yếu phẩm của họ vì họ không thể tự đúc ra những mảnh kim loại từ trong suy nghĩ nên họ phải đi kiếm loại tương tự. Thestra là một Infirita, một dạng thuật sĩ trong số 8 loại thuật sĩ trên thế giới hiện tại. Khác hẳn so với Elementa, Nguyên tố thuật, ma pháp của cô chỉ cho phép cô điều khiển phi vật chất bao gồm bước sóng, lực, nhiệt và chân không. Giả sử có một Infirita nào đó điều khiển được các phi vật chất, phản vật chất, hố đen,... ngoài vũ trụ thì quá là bất khả thi bởi vì đáng buồn thay, giới nghiên cứu hiện giờ chưa tìm được cách cho phép con người tiếp cận những loại phi vật chất ấy.
Nghĩ về những điều có thể khả thi trong tương lai, cô nhìn lên bầu trời thẫm màu xanh cao vợi trông hệt màu tóc tên Prime cô gặp hồi chiều.
"My eyes are open, naught but the fog can I see..."
Pane của cô đổ chuông. Đó là Tint, bạn cùng phòng của Thestra gọi đến. Mẩm chắc rằng cô ấy muốn hối Thestra về kí túc nhanh vì ngày mốt là lễ khai giảng cũng như là lễ nhậm chức của tân hiệu trưởng, cô ôm cánh tay máy bằng cả hai tay, dốc toàn lực chạy về phía khu kí túc.
Khu kí túc của trường Infires, ngôi trường dành cho các Infirita, chia ra làm khu A và khu B cho nam và nữ, tuy nhiên hai khu có thể qua lại tự do trong giờ giới nghiêm. Kiến trúc của kí túc xá cũng đơn giản, chỉ là một khối nhà hộp, cơ mà đứa học sinh nào có khiếu thẩm mỹ dị thường với mồm miệng khéo thế mà sơn được nguyên bức tranh Mono Lise lên bức tường phía trước khu ký túc nữ và bằng một cách vi diệu nào đó người đó đã thuyết phục được Hội đồng giữ bức tranh lại. Thestra vào thang máy ký túc, bấm lên tầng 5 rồi bước thẳng đến phòng 507.
À quên chưa nói Tint chính là tác giả bức tranh đó nhỉ?
- A lô, quay lại rồi đó hả Thestra? Ủa mà đầu mày...?
- Ờ, tao về.
Tint vẫn đang thực hành tạo lửa trong phòng ký túc xá, vâng đúng là phòng ký túc xá, mặc cho bao nỗ lực với nước bọt Thestra phun ra chỉ để thuyết phục Tint ra ngoài sân bóng chùy thực hành.
Thật tình, con nhỏ đấy lúc nào cũng dửng dưng thế.
- Lỡ tóc tao bắt lửa xong cháy phòng mình thì sao?
- Thì mình chuyển sang phòng khác.
- Cháy lan hết kí túc?
- Sang khu khác chờ trường xây khu mới?
- Cháy luôn tác phẩm của mày?
- ...
Tint nghe thế, khựng người lại rồi âm thầm dập lửa đi, vẻ mặt phụng phịu đốn tim lũ con trai cùng khối nhưng Thestra lại khinh bỉ nó vô cùng. Ừ thì so với đám con gái thì Tint dễ thương thật, cũng không ít người tỏ tình với cô ấy nhưng có điều tính cách của Tint quái dị quá, thậm chí so với Thestra còn nhỉnh hơn nhiều.
Thestra cởi khăn choàng, quăng vào giỏ đồ giặt, mặc chiếc áo sơ mi cũ dính đầy nhớt rồi ngồi vào bàn học. Thỉnh thoảng Tint lại bật cười vì thói quen quái dị của Thestra, kiểu như cô không thể sống nổi nếu thiếu mùi sắt hay dầu máy ấy. Hết học bài, luyện tập rồi lại cắm cúi vào đống máy móc dây dợ, còn không thì thi thoảng đi ra tiệm máy tìm hàng, có nhiêu đó việc là hết cả một ngày.
Hai đứa gặp được nhau, chia sẻ cho nhau những cách dùng ma thuật quái đản trên đời chưa ai từng nghĩ tới cũng là cái duyên. Đôi khi Tint nghĩ cô sẽ làm bạn với Thestra suốt đời nếu như Thestra không còn lãnh đạm bất cần đến mức liều mạng xông vào ban quản lý chợ đen chỉ để cướp về cầu nối vai bị trưng thu để rồi bị nhốt trong nhà giam.
Lại nhớ chuyện của mấy năm về trước, trở về ngày đầu tiên cô gặp Tint.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top