16
Phó Tân Bác khẽ khàng đặt bát mì nước dùng thanh trong xuống trước mặt Trương Tân Thành. Một quả trứng ốp la vàng ươm nằm trọn trên mặt bát, điểm xuyết vài cọng hành lá, nước dùng là món canh gà ác mà anh hầm cho cậu vào buổi tối, hương thơm lan tỏa ngào ngạt.
Phó Tân Bác bảo đây là mì trường thọ. Giờ đã muộn, những món ăn khác trong tủ lạnh ăn vào buổi tối sẽ khó tiêu.
"Hơi đơn giản một chút." Phó Tân Bác ra cửa lấy đồ ăn giao tới, anh lôi ra một chiếc bánh kem dâu tây nhỏ xinh từ cửa hàng tiện lợi, mấy cây nến và hai lon rượu trái cây, vừa sắp xếp vừa nói: "Khuya quá rồi, tiệm chỉ còn một cái này, em dùng tạm nhé."
Cũng may vẫn còn cửa hàng tiện lợi 24 giờ, anh đã mua được trước 12 giờ đêm.
Trương Tân Thành chăm chú nhìn anh, cậu đứng dậy vào bếp lấy một chiếc bát rỗng, gạt một nửa mì sang rồi đưa cho Phó Tân Bác: "Ăn cùng nhau đi."
Phó Tân Bác ngẩn người.
Bọn họ chưa bao giờ ăn mừng sinh nhật cùng nhau. Khi làm món mì này, cậu đã nghĩ anh sẽ về muộn, dù chỉ ngồi cùng ăn vài miếng cũng được. Phó Tân Bác từ trước đến nay đều mềm lòng với cậu, hai ngày nay dù thực sự tức giận không muốn nói chuyện, nhưng vẫn nhắn tin bảo cậu đừng đợi. Chỉ là quá trình chờ đợi quá mỏi mệt và khó khăn, vậy mà cậu chưa từng nghĩ anh đã quên.
Mấy năm nay, cậu dần dần nhớ lại từng chút một giữa hai người. Càng lớn, cậu càng thấy việc cậu một mình độc đoán ngày xưa đã gây ra vết thương không thể bù đắp cho Phó Tân Bác: sự kiên trì mà cậu tự cho là đúng trong mắt người yêu lại là sự phản bội, còn cái gọi là dũng cảm của cậu, chẳng phải là một hình thức của sự hèn nhát khác hay sao. Nếu đổi lại là Phó Tân Bác đối xử với cậu như vậy... Trương Tân Thành thường giật mình tỉnh giấc giữa đêm, trên mặt đẫm lệ tuôn rơi trong giấc mơ.
Khi học thạc sĩ ở NTU, bạn cùng phòng của cậu là người Thái Lan, bạn gái thanh mai trúc mã của anh ta học đại học ở trong nước. Khi hai người họ gọi video, Trương Tân Thành đi ngang qua sẽ được kéo lại để chào hỏi, mối quan hệ khá tốt. Thái Lan nổi tiếng với nhiều ngày lễ, bạn gái anh ta thường bay đến Singapore thăm bạn trai, thấy cậu cô đơn một mình nên rủ đi chơi cùng.
Singapore nhỏ thật.
Họ đến Universal Studios, la hét trên tàu lượn siêu tốc xác ướp. Đôi tình nhân phía trước tay trong tay suốt cả chặng đường. Cậu nhớ lại, cậu và Phó Tân Bác chưa từng đến khu vui chơi. Họ ở lại bảo tàng nghệ thuật quốc gia cả ngày. Áo khoác của người bạn cùng phòng khoác trên người bạn gái anh ta. Cậu đứng trong phòng triển lãm trống trải, luồng khí lạnh lướt qua mặt và tay, nhớ lại Phó Tân Bác đã vòng tay qua vai cậu, ôm chặt cậu vào lòng nói rằng anh không hiểu, buồn ngủ quá, đi sớm một chút, anh đưa cậu đi ăn nhé. Họ đi xe trâu để uống Bak Kut Teh, gọi cơm gà Hải Nam. Cái đĩa mà bạn gái ăn không hết sẽ được bạn cùng phòng thành thạo lấy qua. Cậu nhớ lại khi ăn cùng Phó Tân Bác, sốt cà chua dính ở khóe miệng được anh dùng ngón tay cái lau đi, rồi tự nhiên cho vào miệng, nói ngọt quá. Họ chờ hoàng hôn trên bãi biển Sentosa, gió nóng thổi vào mặt, hoàng hôn đỏ như máu, mặt nước biển xanh biếc phía xa hòa vào đường chân trời. Đôi tình nhân hôn nhau dưới ánh nắng chiều, cậu nhắm mắt lại, cứ như thể ngay lúc này Phó Tân Bác đang ở bên cạnh cậu.
Yêu đương là vậy, người yêu là vậy, bọn họ không khác gì bất kỳ đôi tình nhân nào trên thế giới này.
Hóa ra cậu đã từng có được, đã từng được yêu thương chu đáo.
Bạn gái của người bạn cùng phòng hỏi cậu, "Cheng, đang nghĩ về bạn gái à?"
Ánh mắt hoài niệm của Trương Tân Thành lộ ra rõ mồn một, đó là sự dịu dàng chỉ có khi yêu một người.
"Không phải bạn gái." Cậu trả lời. Là người cậu đã bỏ lỡ, đã đẩy đi, là người cậu phải tìm lại được bằng mọi giá.
Ăn mì xong, còn ba phút nữa là 12 giờ.
Phó Tân Bác bày bánh kem, thắp nến, giục cậu làm nhanh các bước rồi mở ứng dụng nghe nhạc trên điện thoại, phát một bài hát chúc mừng sinh nhật cho cậu.
"Happy birthday to you, happy birthday to you..."
Anh quên tắt đèn, Phó Tân Bác nhảy lại gần và dập công tắc. Đèn tắt, bóng người chập chờn lấp lánh. Trương Tân Thành chắp tay, hàng mi khép lại. Cậu nhớ lại mùa hè năm đó, lần đầu tiên quen nhau, khi cậu đang ngồi trên bàn ăn, anh đã liếc nhìn cậu một cách hờ hững.
Mong ước cậu đã ước vào năm 20 tuổi đến nay vẫn chưa thành hiện thực, có thể thấy Thần Phật cũng giả câm giả điếc. Không quan trọng, chỉ cần Phó Tân Bác ở bên cậu là được. Hàng năm cậu đều ước cùng một điều ước, năm này qua năm khác. Năm nay chắc chắn sẽ "nhân định thắng thiên".
Thổi nến và bật đèn. Trương Tân Thành phát hiện ánh mắt của Phó Tân Bác luôn đặt trên tay trái của cậu. Chiếc vòng không còn lỏng lẻo nữa, nó vừa vặn trên cổ tay, hằn một vết đỏ mờ mờ. Sáng nay cậu đã đến tiệm vàng để nhờ thợ sửa lại kích cỡ. Tâm tư gì, hiển nhiên ai cũng biết.
Phó Tân Bác quay mặt đi: "Uống xong rồi đi ngủ thôi." Anh thực sự buồn ngủ, ngày mai lại phải đi làm. Bánh kem cứ để lại cho Trương Tân Thành ăn sáng ngày mai.
Rượu trái cây được rót ra hai ly, dung dịch màu hồng dưới ánh đèn tỏa ra màu sắc mập mờ, bốc lên hơi lạnh. Độ cồn gần như bằng không, chỉ là một loại đồ uống để đánh lừa mấy đứa trẻ con.
Anh chạm ly vào ly của Trương Tân Thành, uống cạn một hơi: "Ngủ ngon."
Lúc đứng dậy, anh dặn dò cậu: "Đồ đạc đừng thu dọn, sáng mai tôi sẽ làm."
Trương Tân Thành nắm lấy cổ tay anh. Tay cậu rất lạnh, cảm giác như bị rắn quấn lấy. Giọng nói mang theo vẻ làm nũng: "Quà của em đâu?"
Phó Tân Bác chỉ muốn mắng người, nổi hết da gà: Mì không phải à, bánh kem không phải sao? Đừng xem thường mười tệ nhé, em còn muốn gì nữa đây? Anh dùng sức gạt tay cậu ra, muốn hất cậu đi. Nếu có thể, anh sẽ hất cậu đến tận chân trời, lăn thật xa và đừng bao giờ quay trở lại. Trương Tân Thành lại quấn lấy anh, lần này cậu dùng cả hai tay ôm lấy vai anh, cọ vào người anh. Hơi nóng từ hơi thở phả vào cổ, khiến anh không khỏi run rẩy.
"Phó Tân Bác..."
Cậu thực sự đã lớn, cái gì nên cái gì không nên cậu đều biết. Phó Tân Bác khó nhịn được mà quay đầu đi. Bàn tay anh làm trái lại với ý chí, theo bản năng nắm lấy eo Trương Tân Thành. Lần trước khi bế cậu vào phòng khách, anh đã cảm nhận được lớp cơ mỏng và dẻo dai dưới lòng bàn tay. Một sợi dây mỏng manh trong đầu anh khẽ rung lên: "Rốt cuộc em muốn gì?"
Anh biết câu trả lời.
Trương Tân Thành giữ lấy mặt anh, hôn nhẹ lên khóe môi. Lần này, Phó Tân Bác không né tránh, ánh mắt anh đen và sâu thẳm, như muốn nuốt chửng Trương Tân Thành, tan chảy cậu, hủy diệt cậu.
"Anh." Trương Tân Thành không hề né tránh, đối mặt với ánh mắt của anh.
Tống Uy Long giúp anh tìm thời gian và hẹn với phòng khám nơi cậu làm để tư vấn tâm lý, nói rằng sẽ giảm giá cực sốc, quét mã QR và đăng ký ứng dụng, đánh giá tốt còn được giảm thêm 15%, giá tư vấn 400 tệ một giờ trực tiếp giảm một nửa còn 200.
Hẹn lúc 10 giờ sáng thứ ba, 9 rưỡi Phó Tân Bác đã đến. Phòng khám nằm trên tầng hai của phố đi bộ, diện tích khá lớn, cửa sổ sáng sủa. Anh đã tìm kiếm tên trên mạng trước đó, danh tiếng khá tốt. Tống Uy Long đứng ở quầy lễ tân đưa cho anh mấy tờ giấy.
"Sao lại là bài kiểm tra nữa." Anh lật qua một lượt, hơi đau đầu: "Bệnh viện đã làm rồi, đây cũng làm." Ngoại trừ bản thông tin cơ bản, hai bản còn lại đều là bài kiểm tra.
"Dù sao cũng rảnh mà, tiện tay thôi." Tống Uy Long rót một cốc nước chanh cho anh: "Chịu trách nhiệm với khách hàng."
Sau khi viết xong, các tờ giấy được thu lại để in kết quả. Nhân viên đưa anh đi lòng vòng, rồi vào phòng tư vấn tâm lý. Nhà trị liệu đã đợi sẵn bên trong, một phụ nữ trung niên khoảng 40 tuổi, trông rất hiền lành. Phó Tân Bác không hiểu sao lại nghĩ đến giáo viên chủ nhiệm thời đi học. Từ cách ăn mặc, kiểu tóc đều giống hệt. Khi ở trong văn phòng, bà nửa bất lực nửa tâm sự khuyên nhủ anh rằng dù thế nào cũng phải học đại học, đi học và đi làm xã hội là hai cái khác nhau. Lúc đó anh hứa hẹn đủ điều, "Con biết rồi cô Dương, dù gì con cũng sẽ vào một trường cao đẳng chứ, sẽ không làm mất mặt cô và cả lớp đâu."
Cửa sổ trong phòng mở ra, ánh nắng ngoài trời chói chang khiến người ta không mở được mắt. Anh ngồi trên sofa, theo bản năng đưa tay che mắt. Rèm cửa từ từ khép lại, màn che nhả ra những tua vàng. Hai bên giới thiệu xong, nhà trị liệu lật qua tài liệu trên tay, mỉm cười với anh: "Vậy chúng ta bắt đầu nhé."
Anh nhận thấy có một chiếc đồng hồ cát hình trụ thủy tinh trên bàn. Cô lật nó lại, thời gian bắt đầu trôi qua.
Câu hỏi đầu tiên mà cô hỏi là: "Điều gì đã đưa anh đến đây?"
Anh quên mất Trương Tân Thành đã đẩy anh vào phòng ngủ, hay anh ôm Trương Tân Thành vào, hay cả hai cứ thế quấn quýt lấy nhau, cùng nhau lao vào chiếc giường lớn hai mét.
Chiếc giường này anh đã ngủ gần hai tháng, lò xo mềm mại vừa phải, độ đàn hồi rất tốt, chất lượng giấc ngủ cũng được cải thiện đáng kể. Trương Tân Thành không cho anh đổi lại, nói rằng cậu sẽ ngủ trên chiếc giường cũ của anh, để trong phòng sẽ không lãng phí.
Lưng anh áp sát vào tấm nệm dày, Trương Tân Thành nằm trên người anh. Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy trái tim đập thình thịch, ngay cả thở cũng không đều được. Bộ đồ ngủ gấu nhỏ của cọ vào cổ anh. Nhiệt độ cơ thể và sức nặng của Trương Tân Thành đều áp sát vào người anh. Mùi hương mộc lan quen thuộc thấm sâu vào phổi khiến anh cảm thấy choáng váng.
Cậu hít mạnh hai cái ở cổ Phó Tân Bác, giọng nói khàn khàn bất thường làm vùng da đó nóng bừng: "Sao vẫn là mùi này?" Không phải mùi của sữa tắm hay xà phòng. Cậu đã ngửi rất nhiều loại nước hoa nhưng chưa bao giờ tìm thấy một loại tương tự.
Phó Tân Bác là độc nhất vô nhị.
"Mũi chó à." Phó Tân Bác bị cậu ôm ấp, cọ xát, hơi thở có chút không ổn định: "Chỉ có em ngửi thấy."
Tay của Trương Tân Thành luồn vào áo ngủ của anh, di chuyển lên trên. Áo chui đầu không cần cởi cúc. Kỹ thuật thành thạo đến mức Phó Tân Bác giật mình. Cậu học được từ đâu, đã thử trên bao nhiêu người, cậu từng có bạn gái, nhưng lại luôn miệng nói chỉ thích một mình anh... Anh nắm lấy tay Trương Tân Thành, giọng nói lạnh lùng: "Học từ ai?"
Đèn và cửa đều đã tắt. Trương Tân Thành sững sờ trong bóng tối một lúc lâu mới hiểu được ý của Phó Tân Bác.
Anh đang ghen, anh rất quan tâm.
Cậu biết Phó Tân Bác đã qua lại với vài người bạn gái trong những năm qua, mới chia tay cách đây không lâu. Khi trở về, cậu đã nghĩ, nếu Phó Tân Bác lại hẹn hò với người khác, cậu sẽ cướp lại. Phó Tân Bác vốn dĩ là của cậu.
Cậu hôn lên cằm Phó Tân Bác, nói "Từ anh, trong mơ đã thấy nhiều lần rồi."
Đó là sự thật. Theo phân tích giấc mơ, anh là sự phản chiếu dục vọng, là sự bí mật, là khát vọng khó nói bị chôn vùi dưới lớp tro tàn của ngọn núi lửa đã cháy rụi, chờ đợi để bùng nổ trở lại.
Phó Tân Bác giật mình vì lời nói của cậu, khó mà nói được bây giờ Trương Tân Thành và anh ai mặt dày hơn. Nếu là Trương Tân Thành của mười năm trước, cậu sẽ nghiến răng không nói lời nào. Trương Tân Thành của bảy năm trước sẽ tát anh một cái. Trương Tân Thành bây giờ thành thật đến mức khiến anh cảm thấy hơi xa lạ.
Như được cho phép, đôi tay kia lại bắt đầu trượt dọc theo eo lên trên. Bây giờ anh không tập thể dục nhiều, tám múi bụng trước đây đã co lại thành bốn. Trương Tân Thành không dùng nhiều sức, chỉ khẽ lướt các ngón tay qua rồi bỗng bật cười.
"Béo lên rồi nhỉ." Cậu giả vờ nhận xét: "Không sờ thấy cơ bắp nữa."
Đầu óc Phó Tân Bác nổ tung hoàn toàn. "Sĩ khả sát bất khả nhục". Anh túm lấy cổ áo Trương Tân Thành, lật người lại, trực tiếp kéo cậu khỏi người và đè chặt xuống giường. Đùi của Trương Tân Thành bị chân anh ghim chặt xuống giường. Đôi mắt dần thích nghi với bóng tối, đổi vị trí, giờ anh có thể nhìn thấy rõ khóe miệng của người dưới thân đang lén lút cong lên, cậu cố ý trêu chọc anh.
Trương Tân Thành ngẩng đầu nhìn anh, không giãy giụa, không phản kháng. Ngón tay mềm mại đặt trên mu bàn tay anh, như đang nói: "Em thích anh, nên anh làm gì em cũng được, miễn là anh."
Cậu thực sự thích anh nhiều đến thế sao? Thích đến mức có thể phớt lờ những tổn thương, sự lạnh nhạt của anh? Vậy tại sao năm đó...
Cảm giác rơi tự do quen thuộc ập đến như cơn mưa rào. Trương Tân Thành như đang nhìn anh từ một nơi rất cao, rất xa, không có biểu cảm. Trương Tân Thành làm anh ngạt thở, thế giới làm anh ngạt thở. Mưa nóng đổ xuống dập tắt cậu, làm cậu ướt sũng, rồi lại bị mặt trời thiêu đốt, bốc hơi, sau đó bay lên, bay lên tầng mây kết tụ thành mưa rơi xuống. Anh không có màu sắc khác, anh trong suốt, những hạt mưa trong suốt bắn tung tóe trên mặt đất còn tanh hơn cả bùn đất.
Bị mưa dội ướt, Phó Tân Bác lại sống lại một lần nữa.
Khi anh tỉnh lại, chiếc đèn ngủ trên đầu giường là nguồn sáng duy nhất trong phòng. Trương Tân Thành ngồi bên cạnh, bóng của cậu tràn ngập khắp căn phòng, trên sàn nhà, trên tường, trên trần nhà. Mỗi khi cậu cử động, cái bóng lại chao đảo.
Anh nhớ họ đã ăn mì sinh nhật cùng nhau, hát bài hát chúc mừng sinh nhật, lên giường, và sau đó... Đôi mắt Trương Tân Thành nhìn anh như một tấm gương bị vỡ, phản chiếu hình ảnh giả vờ bình tĩnh của anh, nhưng lại tự làm chính mình bị thương.
Trong tay Trương Tân Thành cầm một hộp thuốc màu trắng, cậu khẽ hỏi: "Đã bao lâu rồi?"
Hội trường của Tòa thị chính vào thứ hai luôn đông đúc hơn những ngày làm việc khác.
Chứng minh thư của Trương Tân Thành đã hết hạn gần một tháng rồi, cần phải đổi mới. Sáng sớm khi đưa Phó Tân Bác đi làm, tiện thể cậu đã lấy một số thứ ở tầng một. Hàng chục người đang xếp hàng phía trước. Cậu nhẩm tính, ít nhất cũng phải đợi hai tiếng nữa. Cậu cảm thấy quá chán, đi thẳng thang máy lên văn phòng của Phó Tân Bác trên tầng bốn.
Đang trong thời gian nghỉ phép luân phiên, một nửa số người trong văn phòng đã bay đến những hòn đảo nhiệt đới để bơi lội. Khi Trương Tân Thành gõ cửa, Phó Tân Bác đang từ từ gõ chữ trên màn hình máy tính lớn, lông mày nhíu lại thành hình "xuyên".
Thực tập sinh vẫn nhớ rõ Trương Tân Thành, không phải lần một lần hai cô thấy cậu đứng đợi Phó Tân Bác ở dưới lầu, và hai người cùng nhau về nhà. Phó Tân Bác giới thiệu là anh em họ, nhưng cô nhìn thế nào cũng không giống, mà giống một đôi tình nhân hơn. Nghĩ đến đây, mắt cô chợt sáng lên, dùng kẹp tài liệu vỗ vỗ vào cánh tay Phó Tân Bác gọi anh: "Anh Phó, em trai anh đến rồi."
Phó Tân Bác ngẩng đầu lên, Trương Tân Thành đang đứng trước mặt anh, cúi mắt, vẻ mặt vô tội: "Phải xếp hàng lâu quá, em không có chỗ nào để đi." Họ đã thỏa thuận với nhau ba điều, một trong số đó là: Nghiêm cấm đến văn phòng làm phiền trong giờ làm việc.
Anh day day sống mũi. Anh và cô thực tập sinh đã đăng nhập ba tài khoản để học cho các anh chị lớn trong văn phòng, vốn dĩ chỉ cần treo đó thôi, nhưng cứ 10 phút lại phải vào trả lời câu hỏi, nên anh còn phải mở trang web để tìm kiếm. Buổi chiều trước khi đi làm còn có một kế hoạch hoạt động phải nộp, xem ra buổi trưa lại phải tăng ca rồi.
"Em qua chỗ khác ngồi đi," đầu Phó Tân Bác âm ỉ đau: "Nhưng đừng đụng vào đồ đạc lung tung, cứ chơi điện thoại thôi."
Một lúc sau, Trương Tân Thành trực tiếp kéo một chiếc ghế đến bên cạnh anh: "Em giúp anh trả lời câu hỏi, anh cứ viết bài của anh đi."
Phó Tân Bác không nói gì nữa, coi như ngầm đồng ý.
Trương Tân Thành trả lời câu hỏi rất nhanh, cậu đã xem video một cách nghiêm túc. Trong lúc gõ chữ, Phó Tân Bác liếc nhìn khuôn mặt sạch sẽ và hàng mi thỉnh thoảng khẽ rung trước màn hình của cậu. Anh nghĩ đến việc Trương Tân Thành đang vắt óc suy nghĩ để trả lời những câu hỏi như "Nắm bắt định hướng chiến lược để kiên trì phát triển xanh", "Kiên trì học tập lý thuyết là nhiệm vụ hàng đầu", và những thứ đại loại như vậy chẳng liên quan gì đến chuyên ngành của cậu, có chút buồn cười.
Cậu không thuộc về nơi này.
Mỗi ngày thức dậy Trương Tân Thành đều làm bữa sáng và đợi anh, cùng nhau đi bộ qua con đường nhỏ rợp bóng cây trong khu dân cư, cùng nhau đi làm trên chuyến xe buýt không bao giờ có chỗ trống, và cùng nhau mặc cả với người bán hàng ở chợ. Giống như giày của Trương Tân Thành bị dẫm vào vũng bùn trong ngày mưa, anh mãi mãi không thể biết bản chất của da mông ngựa và da thô có gì khác biệt. Đôi giày đó sau khi dính nước thì Trương Tân Thành không bao giờ đi nữa.
Trong đầu anh lặp đi lặp lại những suy nghĩ về sự không hòa hợp của Trương Tân Thành, tự nhắc nhở bản thân, sớm muộn gì cậu cũng sẽ rời đi.
"Anh đang nghĩ gì vậy?"
Trương Tân Thành chăm chú nhìn anh, bộ dáng ngẩn người của Phó Tân Bác cũng rất đẹp trai, không dám dùng từ đáng yêu.
Sao anh chẳng thay đổi chút nào, chỉ gầy đi một chút, không, gầy đi rất nhiều. Cậu biết tại sao anh gầy đi, tim đau như cắt. Cậu là kẻ chủ mưu, không thể trốn tránh trách nhiệm.
Cậu đến tìm Tống Uy Long hỏi chuyện, hiếm khi nổi giận qua điện thoại: "Lúc trước không nói đương nhiên là có nguyên nhân, cậu là người nhà của bệnh nhân à? Hai người đã kết hôn chưa? Nếu bây giờ cậu đã biết anh ấy bị bệnh..." Bên kia hít một hơi, ấp ủ hồi lâu: "Đối xử tốt với anh ấy đi, anh ấy không muốn nói thì cậu đừng ép, từ từ thôi."
"Đừng kích động anh ấy, có gì muốn hỏi thì hỏi tôi trước, không liên quan đến riêng tư, tôi có thể nói thì sẽ nói."
Bản chẩn đoán, bệnh án, hồ sơ tái khám, sổ tay thăm khám, hồ sơ tư vấn... Không vội, từng chút một thôi.
Phó Tân Bác thở dài: "Anh đang nghĩ tại sao em không chuyển trang sau khi trả lời, có ba tài khoản mà." Trương Tân Thành một loạt thao tác như mãnh hổ, nhìn điểm lại đứng yên tại chỗ.
Cô thực tập sinh đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình, không nhịn được cười ha hả: "Đây có được coi là cố gắng rồi lại cố gắng vô ích không?" Trong văn phòng rộng lớn chỉ có ba người bọn họ, được giải phóng bản tính, hoàn toàn không kiêng nể.
Trương Tân Thành sững người, rồi cũng cười theo.
Chụp ảnh thẻ tại chỗ, điền đơn đăng ký trên điện thoại, thanh toán, hẹn sau bảy ngày làm việc đến nhận. Trương Tân Thành quay người định đi thì bỗng có người gọi cậu lại.
"Ôi chao, cậu đây không phải là con trai út nhà lão Trương sao?" Trương Tân Thành quay đầu lại. Một khuôn mặt của một người phụ nữ trung niên mà cậu không có chút ấn tượng nào nhảy đến trước mặt cậu, lớp phấn trên mặt trắng hơn tờ giấy A4 trong tay. Cánh tay của cậu bị người ta thân mật khoác lấy, dán vào cánh tay: "Thành Thành đúng không, đúng rồi, tôi nhớ tên là Thành Thành."
Trương Tân Thành đờ đẫn gật đầu chào hỏi: "Chào dì ạ."
Người đối diện thao thao bất tuyệt: "Cậu còn nhớ tôi không, tôi là dì Vương, ở tầng dưới nhà cậu trong khu nhà của gia đình công chức, là đồng nghiệp của mẹ cậu đấy."
Trương Tân Thành cuối cùng cũng nhớ ra. Cậu so sánh khuôn mặt này với khuôn mặt trẻ hơn nhiều của hơn mười năm trước, đúng là có một dì Vương như vậy. Cậu nhớ năm đó chồng bà là cục trưởng Cục Giáo dục. Mỗi ngày bà mặc váy dài, đi giày cao gót, mang túi xách nhỏ đến trường, trông rất oai vệ. Con trai bà nhỏ hơn Trương Tân Thành hai tuổi, thành tích hình như không tốt lắm. Trương Tân Thành học nội trú từ năm cuối cấp ba, nên ít khi gặp mặt. Cậu hiểu biết về gia đình bà toàn là từ những cuộc trò chuyện trên bàn ăn của người lớn.
Lần gần đây nhất cậu biết tin về bà là khi học năm thứ hai ở Hồng Kông. Khi gia đình đến thăm, mẹ cậu tình cờ nhắc đến, nói rằng chồng bà bị Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật điều tra vì vi phạm kỷ luật tổ chức, đã bị chuyển giao cho cơ quan tư pháp và bị bắt.
Nét mặt của mẹ cậu lúc đó cậu vẫn còn nhớ. Nụ cười hả hê pha lẫn chút tiếc nuối. Mẹ nói: "Ôi thật đáng tiếc, tất cả tiền trong nhà đều đã được nộp vào, may mà bà ấy vẫn còn công việc, A Di Đà Phật."
Ngày thường dì Vương không mấy khi nhìn thẳng vào các đồng nghiệp khác trong khu nhà công chức. Bà và mẹ cậu có mối quan hệ khá tốt, gặp nhau thì gật đầu trò chuyện vài câu. Nước đầy thì tràn. Khi một người rơi vào cảnh khó khăn, những người xung quanh, dù không giậu đổ bìm leo thì cũng không ít người hả hê.
Trương Tân Thành không ngờ sau ngần ấy năm bà vẫn có thể nhận ra cậu, cậu có chút bất ngờ.
Dì Vương tiếp tục nói: "Sau khi nhà cậu chuyển đi thì không gặp nữa, chỉ gặp mẹ cậu vào các dịp lễ tết để nói chuyện vài câu. Nghe nói cậu đi Hồng Kông học, sau đó ra nước ngoài học thạc sĩ, tiến sĩ. Haiz, nhà lão Trương đúng là được tổ tiên phù hộ, sinh ra một đứa con tài giỏi như cậu."
"Dì quá khen rồi." Trương Tân Thành rõ ràng không thể chống đỡ được sự nhiệt tình của bà: "Những chuyện đó lâu rồi mà ạ."
Bà vuốt tóc, hỏi: "Cậu về nước là học xong rồi à? Sao không thấy bố mẹ cậu?" Bà nhìn cậu từ đầu đến chân, gật đầu: "Ừm, hơn mười năm không gặp, cao lớn hơn rồi. Có bạn gái chưa?"
Nếu cứ tiếp tục trò chuyện sẽ không có hồi kết. Trương Tân Thành đau đầu, gãi sống mũi, nhanh chóng chuyển chủ đề: "Dì Vương, hôm nay cháu đến đây có chút việc, xin phép không nói chuyện thêm nữa, lần sau có dịp gặp lại."
"Được được được." Cánh tay căng thẳng cuối cùng cũng được giải thoát.
Trương Tân Thành rẽ vào cầu thang, đi lên tầng hai đến văn phòng thuế, vẫn chưa hết bàng hoàng. Cậu rúc vào một chỗ ngồi, gửi tin nhắn cho Phó Tân Bác: "Trưa nay ăn cơm cùng nhau nhé?" [làm nũng.jpg]
Phó Tân Bác lại không trả lời.
Không sao, có thể hỏi trực tiếp. Cậu nhấn nút thang máy, thành thạo đi lên tầng bốn.
Điều gì đã đưa anh đến đây?
Phó Tân Bác không hiểu ý. Đối phương mỉm cười: "À, tức là nói về thời điểm ban đầu anh phát hiện ra, quá trình tâm lý mất kiểm soát cảm xúc, biểu hiện cụ thể, và những thứ tương tự."
Thời điểm nào. Anh nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ cát, chỉ có thể nhớ lại những đoạn phim rời rạc. Vậy thì bắt đầu từ chứng mất ngủ.
Anh trả lời: "Hai tháng trước."
Phó Tân Bác bước ra khỏi phòng trị liệu. Tống Uy Long đứng đợi anh ở cửa. Thời gian hẹn một tiếng đã quá thêm mười phút. Lúc này anh mới nhận ra rằng hai bên hành lang cách một đoạn lại có cây xanh. Tường được sơn màu vàng nhạt ấm áp, sàn nhà cũng được trải thảm màu sáng.
"Không ngờ môi trường làm việc của cậu lại lãng mạn thế đấy." Anh cười với Tống Uy Long: "Thời gian thêm này có phải bắt tôi trả tiền bù không?"
Tống Uy Long đấm vào vai anh một cái: "Cô Ngô nói rồi, thời gian thêm là quà tặng cho anh." Dừng lại một chút, hỏi anh: "Cảm thấy thế nào?"
"Rất tốt." Phó Tân Bác ngáp dài: "Chỉ là nhớ lại nhiều thứ, hơi mệt."
"Vậy đợi tôi tan làm rồi đi ăn cùng nhau nhé?" Tống Uy Long nhìn đồng hồ: "Sắp đến giờ rồi, anh ngồi ở khu vực nghỉ ngơi nhé."
Phó Tân Bác lắc đầu: "Tôi về nhà ăn uống qua loa rồi ngủ một giấc, hiếm khi được lười biếng vào ngày làm việc."
Thấy sắc mặt anh tốt hơn, Tống Uy Long gật đầu: "Được, có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi và Mã Khả. Gần đây anh ấy cứ hỏi tôi chuyện của anh. Anh tự nghĩ một cái cớ mà lấp liếm."
"Biết rồi." Phó Tân Bác vẫy tay với cậu, bước đi nhẹ nhàng xuống lầu.
Khi xuống đến tầng một, đi đến con hẻm bên đường, một chiếc xe máy đột nhiên lao ra từ con hẻm, bộ phận giảm thanh bị tháo ra, âm thanh ầm ầm vang vọng vào màng nhĩ. Cảm giác chìm xuống vũng lầy không thể cử động được đột ngột ập đến, không báo trước, đè nặng lên anh. Anh khuỵu gối bên lề đường, ánh nắng chiếu vào lưng, lạnh buốt như ánh trăng.
Có gì đó đã trống rỗng.
Hai nữ sinh viên đại học đi ngang qua vạch sang đường, vây lấy anh, vẻ mặt quan tâm: "Anh không sao chứ? Có cần chúng tôi gọi 115 không?"
"Anh có nghe thấy tiếng không?"
"Này—"
Chiếc váy dài màu tím và đồng phục học sinh màu xám, tất ngắn có ren, giày đều là giày da đen cùng kiểu. Vạch kẻ trắng trên vạch sang đường bị thiếu một chút sơn. Số đuôi của biển số xe điện màu xanh lá cây là 0824. 24 tháng 8, một con số đẹp. Hướng lên trên, mặt trời xa mặt đất hơn bao giờ hết, cành cây in trên nền trời xanh, lại rất gần anh, dường như chỉ cần đưa tay ra là có thể nắm lấy.
Chìm xuống đến đây, nó bỗng biến mất, giống như một giọt nước rơi vào đại dương.
Tay anh vẫn còn run, anh vịn vào hàng rào bên cạnh đứng dậy, ra hiệu cảm ơn họ: "Tôi không sao, chỉ là hơi choáng đầu."
Nước mắt không hiểu sao cứ tuôn rơi không ngừng. Anh nhận lấy khăn giấy từ người qua đường với ý tốt, lau thế nào cũng không khô, chỉ vô thức, lặng lẽ mà khóc.
Anh nghĩ nguyên nhân chính khiến anh có cảm xúc trầm uất là gì?
Đây là câu hỏi thứ hai.
Mấy ngày đầu sau khi từ Hồng Kông trở về, Phó Tân Bác tưởng mình luôn mơ, hoặc là mộng du vào ban đêm. Mỗi ngày thức dậy, anh luôn cảm thấy cách bài trí trong phòng khác với trước đây, nhưng cụ thể là chỗ nào thì lại không nói được.
Mã Khả kiên quyết lái xe đến sân bay đón anh. Chuyến bay bị hoãn vì mưa lớn, đến 2 giờ sáng mới hạ cánh. Trước khi máy bay cất cánh, anh lục trong túi lấy thuốc melatonin mua ở hiệu thuốc ra, ngủ gà ngủ gật suốt cả chặng đường. Hồng Kông vẫn là thời tiết nắng nóng, nhiệt độ trong khoang máy bay được giữ cố định ở 26 độ. Khi máy bay hạ cánh, anh được tiếp viên hàng không đánh thức một cách nhẹ nhàng. Anh phát hiện lưng áo ướt đẫm mồ hôi, cửa sổ máy bay màu đen phản chiếu đôi mắt lúc ẩn lúc hiện của anh.
Ra khỏi sảnh sân bay mới biết bên ngoài vẫn đang mưa. Xe của Mã Khả ở bãi đậu xe ngoài trời cách nhà ga vài trăm mét, phải đi vòng một đoạn đường lớn mới đến được. Anh thấy phiền nên kéo vali tự đi bộ đến. Bước đi trong màn mưa kéo dài, đôi giày như một chiếc thuyền giấy chứa đầy nước. Nước mưa đập vào mặt mang lại một cảm giác tỉnh táo sảng khoái.
Một tuần này ở Hồng Kông không có mưa, mỗi ngày đều nắng đẹp, thời tiết âm u hay ngột ngạt. Hóa ra mưa đều đổ xuống trong lòng anh, rả rích, vô tận.
Anh đưa tay gạt những hạt mưa, xe của Mã Khả ở phía xa bật đèn nhấp nháy tiến về phía anh, tốc độ không quá 15 dặm một giờ. Nước trên mặt đất hòa thành một dòng sông chảy xiết, chiếc xe cũng là một con thuyền. Lên xe, anh cởi giày trước, bên trong ngập đầy nước. Mã Khả nhíu mày, mắng anh: "Cậu nói sớm không có ô thì tôi đã đến rồi!" Trong xe đầy khói thuốc, anh đã hút gần nửa bao để giữ tỉnh táo, cuối cùng cũng đợi được người ra.
"Có vài bước thôi mà, không sao." Phó Tân Bác đưa tay xin anh ta một điếu, lục tìm bật lửa từ trước kính chắn gió. Anh run rẩy mãi không châm được lửa, đầu điếu thuốc bị nước mưa ở kẽ tay làm ướt. Anh day day hai cái rồi lại cất điếu thuốc vào túi.
Mưa đổ xuống ào ạt, Mã Khả lái xe rất chậm. Ánh đèn xe trên đường như đôi mắt của những con cừu vàng, nhấp nháy liên tục.
Anh ta hỏi Phó Tân Bác, "Cậu và Trương Tân Thành thế nào rồi?"
Phó Tân Bác nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, mưa bị gió thổi xiên vào mặt, bay vào mắt. Anh đưa tay dụi mắt, nước mưa và nước mắt hòa vào nhau, không phân biệt được.
"Kết thúc rồi."
Mã Khả theo bản năng đạp phanh, quán tính đẩy họ về phía trước, rồi lại bị dây an toàn ở eo kéo lại. Lưng anh đập mạnh vào ghế. Anh ta có chút khó tin: "Chuyện gì vậy? Trương Tân Thành sao có thể..."
"Em ấy không cần tôi nữa." Phó Tân Bác nghe thấy giọng mình bình thản. Quần áo ướt sũng bó chặt lấy cơ thể anh, ánh đèn xe đối diện liên tục tát vào mặt anh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top