CPGD564
Phần 1. Lưu Bưu phát uy
Dịch: Sessiromaru
Biên tập: Thiên Hạ Hội
Nguồn: www.tangthuvien.com
Lúc này đã là hơn 9 giờ tối, màn đêm sớm đã bao phủ cả bầu trời tỉnh thành, cuộc sống hiện đại về đêm của tỉnh thành vừa mới bắt đầu, dưới màn đêm thành thị phảng phất như lại sáng lên, lấp lánh ánh đèn nê-ông đủ mọi màu sắc, vô số các xe con sang trọng lướt trên đường phố, đan xen nhau thành một nét vẽ lung linh tràn đầy màu sắc.
Bây giờ, là lúc để trụy lạc!
Bây giờ, là lúc ăn chơi xa xỉ!
Bây giờ, là lúc quần ma loạn vũ !
Trong công viên lúc này hẳn là rất yên tĩnh, sương mù che phủ, hoặc ngẫu nhiên có vài đôi tình nhân trốn ở xó xỉnh dưới gốc cây làm vài chuyện xấu xa, nhưng cũng không phá đi sự yên tĩnh của công viên.
Nhưng hiện tại trong công viên tựa hồ không yên ổn!
Khi Trương Dương cẩn thận xuyên qua bao nhiêu cây cối hoa cỏ giả sơn đi tới bãi cỏ, bị quang cảnh trước mắt làm cho sợ đến ngây người.
Trên bãi cỏ có mấy đứa nhỏ 15-16 tuổi đang vây quanh một người to lớn, ngồi trên mặt đất, dựa vào ánh trăng lờ mờ có thể thấy, trên mặt đất rải đầy thức ăn, có nước sốt thịt bò, nước sốt vịt, còn có hạt đậu phộng cùng vài đồ khác, trên bãi cỏ còn đặt chồng chất vài chai rượu bia các loại.
Mà một mình Lưu Bưu đại mã kim đao ngồi trên ghế dài, đang gặm một chiếc đùi gà, bộ dáng tựa như một con khỉ già mang theo một đám khỉ con mở tiệc, Trương Dương đi tới hắn cũng không phát hiện ra, đương nhiên, chủ yếu là Trương Dương thay một thân y phục, Lưu Bưu sao có thể chú ý tới.
"Nhìn cái gì mà nhìn?" Một tiểu tử uống rượu say đến bí tỉ, xách theo một chai rượu nghiêng ngả đứng lên, sau khi đứng lên thân thể còn lắc qua trái đưa qua phải, bất quá, điệu bộ như thể nếu Trương Dương hồi đáp không tốt thì hắn sẽ thẳng tay vung cái chai nện vào đầu Trương Dương.
"Tiểu Lục, đó là huynh đệ của ta!"
Không đợi Trương Dương mở miệng, Lưu Bưu đã nhận ra Trương Dương, vội vàng hô.
"Đại ca, xin lỗi đại ca. Ta không biết, đến đây, cùng uống rượu nào." Tiểu tử tên gọi Tiểu Lục tử kia giật mình một cái, lập tức thanh tỉnh lại, vội vàng khom lưng cầm lấy chai rượu vẻ mặt nịnh hót đưa tới trước mặt Trương Dương.
"Uy uy, ngươi làm cái quái gì vậy?"
Trương Dương đẩy tên Tiểu Lục tử kia ra, sợ rượu dính vào bộ Veston đắt tiền của mình, rồi bước tới trước mặt Lưu Bưu.
"Chả cái quái gì cả. Đây là tiểu đệ hôm nay ta thu được, đến đây, huynh đệ, trước tiên cầm cái đùi gà........." Lưu Bưu ha ha cười to nắm lấy bả vai Trương Dương, một tay cầm một cái đùi gà từ trên ghế đi tới dúi cho Trương Dương.
"A....."
Trương Dương giống như chạm phải điện mãnh liệt lùi ra sau một bước. Nhưng đã chậm, bàn tay bóng nhẫy sáng loáng của Lưu Bưu đã lưu lại trên vai Trương Dương một vết bẩn thật lớn.........
"Ngươi làm gì vậy?" Lưu Bưu ngạc nhiên nhìn Trương Dương.
"Mịa, đi, đi trước đây..."Trương Dương hổn hển liếc qua đống lộn xộn đầy đất, xem ra chỗ này không thể nán lại được, bằng không, bộ Veston hơn mười vạn này khó gìn giữ được.
"Các huynh đệ uống từ từ, đại ca ta trước tiên phải đi tới khách sạn 5 sao ngủ một đêm. Có chuyện gì cứ đánh tin cho ta là được......." Lưu Bưu thấy Trương Dương nhảy ra xa xa, không còn cách nào khác, đành đứng dậy.
"Đại ca đi thong thả."
"Đại ca đi mạnh khỏe..."
"Bưu ca, nhớ kỹ ngày mai giúp ta giáo huấn tên béo kia một chút nha!"
"Ân ân. Được rồi, ta nhất định sẽ đánh cho hắn răng rơi đầy đất........"
Sau một hồi huyên náo ầm ĩ, hai người cuối cùng cũng rời khỏi công viên.
"Ngươi lấy tin tức ở đâu?" Trương Dương vẻ mặt nghi hoặc, bởi vì, hắn vừa rồi nghe thấy Lưu Bưu bảo đứa nhỏ đánh tin cho hắn.
"Hắc hắc, bọn chúng đưa cho ta. Nói là để tiện liên lạc với ta." Lưu Bưu khập khiễng chân đi cạnh người Trương Dương, đắc ý cười nói.
Mãi đến nửa giờ sau, Trương Dương mới sáng tỏ được sự tình, nguyên lai, Lưu Bưu ở trong công viên quá nhàn rỗi, đúng như Trương Dương dự đoán, gần mười nguyên trên người tên này đều để mua súng, trợ giúp cho lão thái thái trong công viên hết cả rồi.
Tiền không có, buổi trưa Trương Dương không có trở lại công viên, Lưu Bưu lại hành nghề cũ của hắn, khập khiễng chân tới một trường trung học cơ sở ở phụ cần tìm kiếm mục tiêu, bắt nạt học sinh chính là việc hắn thông thạo, mặc dù chân hắn khập khiễng, nhưng muốn bắt nạt mấy học sinh trung học nhất định không thành vấn đề.
Rất nhanh, Lưu Bưu tìm được một tiểu tử cả người đều là dây xích loằng ngoằng , Lưu Bưu ức hiếp người tự nhiên là có một loại tâm đắc của hắn, tìm được một đứa nhỏ thích lêu lổng thế này có một chỗ tốt, đó chính là đứa nhỏ này tuyệt đối sẽ không báo án, bởi vì, đứa trẻ loại này chính mình còn hư hỏng, hơn nữa trong trường học có lực ảnh hưởng nhất định, bị người khác ức hiếp phần lớn đều sẽ nhẫn nhịn, nếu báo án bị người khác biết được, chẳng phải là chính mình sẽ rất mất mặt sao?
Lưu Bưu đi tới vung tay bạt tai một cái, làm tên tiểu tử như bị ném vào trong sương mù, chẳng hiểu mô tê gì cả, sau khi con dao gọt hoa quả đặt trên cổ tên đó, tiểu tử vẻ mặt kiêu ngạo cứng đầu cứng cổ ngay lập tức trở nên mềm nhũn, tất cả tiền trên người đều mang ra.....
Cầm tiền, Lưu Bưu bảo tiểu tử này úp mặt vào tường đứng hát quốc ca, năm phút sau mới cho phép quay đầu lại. Ngay khi Lưu Bưu khập khiễng chân chuẩn bị rời đi, tiểu tử kia không ngờ bắt đầu mua chuộc Lưu Bưu, hỏi Lưu Bưu có đúng là cần tiền hay không, nếu như chỉ cần tiền, hắn có biện pháp làm cho Lưu Bưu có thể kiếm được tiền.
Lực hấp dẫn này đối với kẻ kinh tế đang túng bấn như Lưu Bưu mà nói thì thật sự là quá lớn, đương nhiên, chủ yếu là tên khốn Lưu Bưu này cũng không có đặt một học sinh trung học ở trong lòng, Bưu ca hắn qua cầu so với đứa trẻ này đi đường còn nhiều hơn, ăn muối so với hắn ăn cơm còn nhiều hơn, muốn ở trước mặt Bưu ca hắn giở trò bịp bợm, khác nào trước mặt Quan Công sử dụng đại đao, đúng là không muốn sống nữa rồi!
Rất nhanh, Lưu Bưu biết rất rõ ràng tình hình.
Nguyên lai, tiểu tử trong trường học là một tiểu bá vương, rất được hoan nghênh, nhưng gần đây nhất ở trong trường mặt khác lại dính líu tới vài học sinh hư hỏng lớp trên ở bên ngoài, không có việc gì liền tìm hắn gây phiền toái, bây giờ, uy vọng của hắn trong trường ngày càng giảm xuống, đã xấu tới mức không thể xuống thấp hơn nữa.
Cái nào có thể nhẫn thì nhẫn, không nhẫn được thì thôi!
Hai kẻ tương đầu ý hợp, rất nhanh liền đạt thành hiệp nghị, hơn nữa còn đàm phán như thế nào hợp tác , tên tiểu bá vương trường học này liền mời một đám huynh đệ của mình hướng bọn địch nhân tuyên chiến.
Sau đó, chuyện liền đơn giản hơn....
"Như thế nào?"
Trương Dương nghe Lưu Bưu nói, trái tim đều đập liên hồi, nếu chân của Lưu Bưu bình phục, hắn tự nhiên không cần lo lắng, với sự dũng mãnh vô địch khí phách tận trời của Bưu ca, dẹp vài tên côn đồ cũng không quá khó khăn, nhưng hiện tại chân Lưu Bưu còn đang khập khiễng, khó khăn tự nhiên là tăng thêm gấp bội. Huống chi, những đứa trẻ bây giờ có thể không phải đan thuần thiện lương như những đứa trẻ ngày trước nữa, hở ra một tí là dao bầu gậy gộc chỉnh tề xuất trận, các loại dao kéo quản chế của cơ quan công an bọn chúng đều có, nếu đụng chạm ghê gớm hơn, còn có thể lôi ra vài khẩu súng.
Trương Dương ở trường học đã từng chứng kiến một lần cuộc ẩu đả quy mô lớn của học sinh. Hai bên đều cầm vũ khí dài, có gậy sắt, có dao bầu, ngoài ra còn có một loại dao bầu mặt sau còn gắn lên hai cái ống nước, loại dao kéo này lực sát thương rất kinh người, bộ dáng cũng có sát khí dị thường, rất dễ tạo thành lực uy hiếp cho đối thủ.
Cảnh máu thịt bay tứ tung kia Trương Dương nhớ kỹ cả đời, phảng phất như là một chiến trường cổ đại, mỗi một người đều chém giết đến đỏ rực mắt.
Hơn nữa, Trương Dương còn biết, tên học sinh cấp dưới bị Lưu Bưu dọa dẫm đã bị đối phương chém hai đao, đứa nhỏ sợ Lưu Bưu trả thù, đã chạy trốn ngay trong đêm rồi.
Nếu hỏi giang hồ là gì, rất nhiều khi, trong trường học càng giống giang hồ hơn!
Đó là một loại khác tương tự giang hồ, không có mục đích gì cả. Phần lớn đều vì một chút mặt mũi sĩ diện hão, giống như danh xưng thiên hạ đệ nhất trong tiểu thuyết võ hiệp, ai cũng muốn đạt được, nhưng trên thực tế thì không có chỗ nào tốt, hoàn toàn là hư danh.
Khiến cho học sinh sợ hãi nhất chính là lưu manh trong trường học và lưu manh ngoài xã hội liên hợp lại một chỗ chèn ép học sinh. Dù sao giữa học sinh và học sinh rất khó bộc phát cuộc ẩu đả vũ khí quy mô lớn thật sự, sau đó có thế lực bên ngoài nhúng tay vào, hứng thú lập tức liền thay đổi.
"Ta nói Trương Dương ngươi, chẳng nhẽ còn chưa tin bản lãnh của Bưu ca ta, một đám con nít, cư nhiên còn dùng loại vũ khí sắc nhọn đánh nhau, cũng may lão tử túc trí đa mưu, nếu không, có thể đã thực sự thảm rồi........"
Miệng Lưu Bưu nói ra nhẹ nhàng, nhưng trái tim Trương Dương lại đập liên hồi, nguyên lai, đối phương mời rất nhiều tên côn đồ ngoài xã hội, đầy đủ vũ khí dài ngắn, Lưu Bưu vừa nhìn được tình cảnh này, chân thiếu chút nữa cũng mềm ra, mà đội ngũ trên tay cầm vài con dao nhỏ hắn mang theo, đi theo sau xa xa Lưu Bưu, Lưu Bưu có thể khẳng định, chỉ cần có chút biến động nhỏ nào, đám vương bát đản kia lập tức sẽ chạy mất dép, phá vỡ kỷ lục chạy đường dài của Olympic.
Nói trắng ra, đám vương bát đản kia chính là để cho hắn tới làm bia đỡ đạn.
Theo tính toán của tên tiểu bá vương kia, nếu Lưu Bưu thắng, hắn tự nhiên sẽ có mặt mũi, nếu thua, hắn cũng báo thù được việc bị Lưu Bưu trấn lột.
Vào bước đường cùng này, không thể không đánh! Lúc này nếu nửa đường rút lui, có lẽ sẽ bị chúng chém đến chết, dù sao, đám vương bát đản kia còn có thể chạy, mà hắn khập khiễng, chạy cũng không thoát được.
Lưu Bưu kiên trì tới cùng, vẻ mặt sáng lạn khập khiễng chân đi tới đương đầu với đám ở đối diện kia, đối phương thấy Lưu Bưu khập khiễng chân, trên mặt nở nụ cười vô hại, tưởng rằng Lưu Bưu đến nhận lỗi, biết được vậy nên sau khi Lưu Bưu tới gần, ngay lập tức một phát nắm lấy tóc tên đầu sỏ, đưa con dao gọt hoa quả sắc bén kề lên cổ đứa nhỏ......
Chương 330 : Cá vượt cửa rồng. PII
Dịch : update sau
Hiệu đính: Phong Lưu Tiên Tử
Nguồn : www.tangthuvien.com
Khi hắn xuống thuyền, thấy Lạc Ngưng cùng Từ Chỉ Tình đang chờ, Ngưng nhi hưng phấn nói:
- Đại ca, muội nghe tiểu Viễn nói đã thẩm tra ra chút đầu mối, có phải không?
Lâm Vãn Vinh mỉm cười day day thái dương:
- Coi như là vậy, nhưng giá trị không lớn. Thu hoạch duy nhất là biết sào huyệt của tặc nhân ở quanh Tể Ninh. Ta đã phân phó Hồ Bất Quy tróc nã, nếu có thể túm được cá lớn, trực tiếp tìm ra nơi giấu bạc thì tốt. Bất quá ta nghĩ khả năng này không cao, mấy tên cẩu tặc này trơn như trạch, đêm qua sư gia của phủ nha không về, bọn họ nhất định đã đánh hơi được gì đó mà nửa đêm không ngừng dời đi, chính vì vậy việc này vẫn phải dựa vào chúng ta thôi.
Lạc Ngưng hướng về hắn cười ngọt ngào:
- Ngưng nhi tin tưởng đại ca, đại ca nhất định có thể làm được.
Nàng lấy từ bên cạnh ra một gói nhỏ đặt vào tay Lâm Vãn Vinh:
- Đại ca, ăn sáng đi. Đây là do muội cùng Từ tỉ tỉ dậy sớm tự làm, còn nóng đấy.
Từ tiểu thư tự làm điểm tâm? Thật là xấu hổ quá đi. Lâm đại nhân "ha ha" cười hai tiếng rồi hướng về Từ tiểu thư chắp tay:
- Từ tiểu thư quá khách khí, Lâm mỗ cẩm thấy có lỗi.
- Thấy xấu hổ thì khỏi ăn, giả dối!
Từ Chỉ Tình hừ một tiếng, bất quá thái độ này đã tốt hơn hôm qua lắm rồi, tối thiểu còn làm bánh điểm tâm cho Lâm đại nhân, cũng không biết Ngưng nhi cùng nàng đã nói với nhau những gì.
Sắc trời đã sáng tỏ, dọc theo bờ hồ bách tính càng lúc càng đông, chen kín hai bên bờ đến giọt nước cũng không lọt qua được.
Lâm đại nhân được Ngưng nhi hầu hạ ăn sáng, đứng lên vỗ cái bụng căng tròn, thấy tình hình trước mắt, nhất thời trợn mắt há mồm, lòng hiều kì của con người quả thực vô cùng vô tận. May mà đêm qua đã điều động binh mã thủ ở hai bên bờ hồ, bằng không chỉ với đám xem náo nhiệt này cũng có thể tạo nên một cảnh hỗn loạn tại hồ Vi Sơn. May mắn, may mắn! Lâm đại nhân lau lau mồ hôi lạnh trên trán.
Lạc Viễn đi truyền đạt mệnh lệnh đã trở về, nhân tiện còn dẫn theo lão lái thuyền cùng mấy trăm tên tráng hán theo phía sau.
- Đại nhân!
Lão nhân lái thuyền ôm quyền chạy tới nói:
- Tiểu lão may mắn không nhục mệnh, từ sớm hôm qua đến hôm nay, chúng ta tổng cộng đan được sáu mươi bộ lưới, mỗi bộ bốn dặm, dài đủ hai trăm bốn mươi dặm. Ba mươi vạn con cá bột kia cũng tới, chỉ cần đại nhân ra lệnh một tiếng thì có thể thả vào hồ. Dọc theo hai bên bờ hồ, tất cả ngư dân tráng hán chúng ta đều chờ lệnh của đại nhân.
- Tốt quá rồi!
Lâm đại nhân mừng rỡ giữ chặt tay lão:
- Đại thúc, người bảo mọi người mang toàn bộ sáu mươi bộ lưới ra, một phần thả lưới quanh sáu mươi dặm khu vực mặt hồ, rồi sử dụng thuyền nhỏ mà kéo! Một phần khác thì thả từ mép sông và đứng ở hai bên bờ sông để kéo. Mỗi bộ lưới lúc đó phải duy trì khoảng cách vài trượng, không cần cách quá xa, có điều cần nhớ kĩ là nhất định phải đem toàn bộ khu vực sáu mươi dặm trên mặt hồ này đặt trong phạm vi lưới.
- Cái này không thành vấn đề, lưới ta có, nhân công ta cũng có!
Lão nhân kiêu hãnh cười:
- Chỉ là tiểu lão không hiểu, bây giờ là tiết đầu xuân, trong hồ không có cá, cái gì mò được chúng ta đều mò hết năm ngoái rồi, bây giờ cần nhiều lưới vậy để mò cái gì?
- Cá năm ngoái đã đánh bắt hết, nhưng cá năm nay còn chưa có đánh!
Lâm đại nhân cười thần bí :
- Thả cá, đánh cá, đại thúc ngươi tự nói ra mà đã quên rồi sao?
- Thả cá, đánh cá? Đại nhân nói chính là cái đám cá bột sắp thả này sao? Nhưng đại nhân, cá bột mới phóng tại sao lại muốn vớt lên ngay? Cái này không phải chặn đứng vụ mùa của chúng ta sao?
Lão nhân cảm thấy khó hiểu, nói.
Lâm Vãn Vinh cười ha ha:
- Đại thúc yên tâm, ta không phải muốn vớt cá bột lên, chỉ là mượn chúng sử dụng một chút, cho chúng khiêu vũ.
Lão nhân nghe không hiểu, bất quá vị này đại quan nhân này là người hòa nhã dễ gần, lại còn giải quyết vấn đề cấp bách cho ngư dân, nhìn qua không phải người xấu nên cũng không truy vấn nữa.
- Đại thúc, ba mươi vạn con cá non này nếu ở trong khu vực sáu mươi dặm sẽ thành ra như thế nào?
Từ Chỉ Tình đột nhiên hỏi, nàng khẽ cau mày, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.
Lão nhân vừa cười vừa nói:
- Cả Vi Sơn hồ chu vi mấy trăm dặm, ba mươi vạn cá bột đã là đủ rồi, nếu chỉ có sáu mươi dặm thì khi thả xuống sẽ lúc nhúc toàn là cá cùng bơi lội. Cá đuổi cá, cá trốn cá, chỉ cần kéo lưới thì sẽ thấy ngay cảnh cá tháo chạy thành đàn.
Từ Chỉ Tình yên lặng gật đầu, tựa hồ có chút hiểu ra, rồi lại tỏ vẻ khó hiểu. Cái tên Lâm Tam này bình thường cực kì vô sỉ nhưng cũng rất thông minh, rốt cuộc đâu mới thực là hắn, nàng nghĩ mãi cũng không rõ.
Mặt trời từ từ mọc lên, rồi dừng lại trên không trung, ánh sáng nhu hòa chiếu lên người làm toàn thân cảm thấy ấm áp. Đây cũng đúng với hôm qua Lâm Tam đã dự đoán, hôm nay trời đẹp, ngàn dặm không một gợn mây.
Trên mặt hồ bình lặng, vô số người di chuyển náo nhiệt dị thường. Tính từ phía nam của thành Tề Ninh, thuỷ vực sáu mươi dặm tụ tập bảy, tám trăm cái thuyền con cùng hơn hai trăm dặm lưới cá và mấy ngàn ngư dân tráng hán giống như trong lễ hội, tình cảnh này so với Vi Sơn hồ đánh cá vào cuối thu còn náo nhiệt hơn.
Cá bột sớm đã được thuyền con chuyển đến trên những chiếc thùng gỗ đầy nước, con nào cũng to bằng một bàn tay đang nghiêng đầu di chuyển, thật là ồn ã. Mấy trăm thuyền chở cá bột dừng ở giữa sáu mươi dặm thủy vực, chỉ chờ mệnh lệnh của Lâm đại nhân đều sẽ thả cá xuống hồ.
Lâm Vãn Vinh lẳng lặng đứng ở mũi thuyền, nhìn tứ phía cảnh thuyền bè bận rộn, trong lòng bỗng nổi lên một loại cảm giác khó tả. Cảnh tượng náo nhiệt như vậy, thật sự do một tay ta tạo nên sao? Nếu lần này mà thành công, ta đúng là thiên tài trong thiên tài... nhưng nếu thất bại thì không những cả nhà Lạc Mẫn sẽ vạn kiếp bất phục mà chính mình cũng sẽ ôm hận cả đời, áp lực thật không nhỏ.
Tuy hắn đứng yên nhưng kỳ thật trong lòng cực kì kích động, rồi hắn lấy lại được bình tĩnh, mặt hồ náo nhiệt dường như không còn tồn tại trong mắt hắn, ngoại trừ tiếng đập từ lồng ngực phát ra, rốt cuộc không nghe được âm thanh nào khác.
Áp lực đến cực điểm, cả thân thể đều cảm giác như không còn tồn tại. Hắn cười khổ dù không ai nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
Nhìn bóng lưng như núi của đại ca, Lạc Ngưng phảng phất thấy được áp lực ngàn cân đặt trên hắn, tất cả mọi chuyện đều do cái bóng lưng này chống đỡ. Hắn thường ngày cực kì vui vẻ, cười nói tức giận khoái hoạt vô cùng, nhưng thật ra có nỗi khổ không nói mà thôi, nội tâm hắn trầm trọng, khó ai có thể hiểu rõ.
- Đại ca!
Lạc Ngưng mắt rưng rưng, nỉ non khẽ gọi, trong lòng dâng lên một cảm giác cùng hạnh phúc không nói nên lời.
Từ Chỉ Tình nhìn thân ảnh của hắn, nếu trên thế giới này còn có người nàng nhìn không thấu, nếu không phải Lâm Tam thì cũng chẳng còn ai khác. Nàng nắm lấy bàn tay nhỏ, ôn nhu nói:
- Ngưng nhi, để hắn yên tĩnh một chút, lúc này nói cái gì cũng vô dụng, chỉ có chính hắn mới giúp được hắn.
Lâm Vãn Vinh chậm rãi giơ tay cao lên, mặt hồ vốn rộn ràng nhốn nháo nhất thời im lặng, hơn ngàn người nhất thời cùng hít thở. Lạc Ngưng khẩn trương đến mức ngay cả tim mình đập rộn lên cũng không cảm giác được, căng thẳng cắn môi mà nhìn bóng lưng đại ca.
- Đừng lo, đừng lo!
Từ Chỉ Tình một lần nữa nói cho chính mình, chỉ là mồ hôi hột trong lòng bàn tay không ngừng vô thức tuôn ra.
Lâm Vãn Vinh giơ tay thật lâu, đột nhiên dùng sức nện xuống, trên hồ vang lên một tiếng hô to:
- Thả cá!
- Thả cá!
- Thả cá!
Hơn trăm chiếc thuyền con cùng lúc kéo cửa thùng gỗ, rồi nghiên thùng, hằng sa số cá bột hiện ra, rồi trong nước vang lên một tiếng "Rầm", cả một vùng tập trung chi chít cá bột... sau lặn xuống hồ nước không còn bóng dáng.
Ba mươi vạn cá bột nháy mắt đã thả sạch, mới rồi đàn cá còn vùng vẫy, náo loạn trên mặt nước, đảo mắt lại mọi thứ đã yên tĩnh, mặt hồ không gợn sóng, như là chưa từng phát sinh chuyện gì.
Qua một thời gian cạn một chén trà mà vẫn chưa thấy Lâm Vãn Vinh có động tĩnh gì, Lạc Viễn không chịu nổi, nhẹ giọng hỏi:
- Đại ca, như thế nào còn chưa phát tín hiệu?
Từ tiểu thư lắc đầu, nói:
- Từ từ đã, cần phải có thời gian để cho ba mươi vạn cá bột trải rộng ra cả sáu mươi dặm!
Lạc Viễn gật đầu, nguyên lai là còn rất nhiều thứ phải học hỏi, cũng không biết đại ca cùng Từ tỉ tỉ sao có thể nghĩ ra.
Trên mặt hồ không một tiếng động, cá bột thỉnh thoảng nhảy ra mặt nước, ánh mắt mọi người đều đặt tại Lâm Vãn Vinh, đợi mệnh lệnh của hắn.
Nửa canh giờ trôi qua, Lâm đại nhân gật đầu, quay về đuôi thuyền nói với binh sĩ: - Điểm hoả!
Hai vệt khói vẽ lên trời nền trời, phát ra hai tiếng nổ nhẹ, rồi tạo ra hai luồng khói có năm màu. Hơn ngàn tráng đinh trong hồ nhìn thấy tín hiệu, tinh thần chấn động, hô lên:
- Quăng lưới!
- Quăng lưới!
- Quăng lưới!
Tấm lưới thật dài khẽ di động, rung rung chậm rãi tiến vào mặt nước làm dâng lên một làn sóng. Các ngư dân vác trên vai những sợi thừng thật to, chậm rãi kéo lên. Tràng cảnh long trọng như thế thật là trăm năm khó gặp, dọc bờ hồ dân chúng nhìn hết sức phấn khởi, tiếng người nói cười vô cùng náo nhiệt.
Sáu mươi bộ lưới giống như một bờ đê di động, bao quanh sáu mươi dặm mặt hồ và từ từ di chuyển.
Lâm Vãn Vinh đứng ở trung tâm vẫn không nhúc nhích, xa xa truyền tới tiếng ngư dân hô hoán, từng bước từng bước làm hắn trong lòng không khỏi vui mừng, phảng phất nhớ lại cố hương, nhịn không được nhẹ nhàng hô theo.
- Đại ca làm gì thế?
Ngưng nhi thấy thế khẽ cau mày, khó hiểu.
- Ai biết hắn làm cái gì, thật cổ quái!
Từ tiểu thư lắc đầu, hừ một tiếng, ánh mắt chính đang ở trên người Lâm Vãn Vinh, chợt nghe Lạc Viễn kêu lên một tiếng kinh hãi:
- Mau nhìn, là cái gì thế?
Theo hướng Lạc Viễn chỉ, xung quanh vị trí chiếc thuyền nhỏ mà ba người đứng xuất hiện lên dày đặc một vùng toàn là đầu cá, liếc mắt nhìn thì thấy chúng đang nhanh chóng di chuyển về phía giữa hồ. Nhìn ra xa hơn nữa, những đàn cá khổng lồ đang từ bốn phương tám hướng di chuyển về trung tâm trông như là một vòng tròn lớn di động.
Cá bột đã quay lại! Kéo lưới bốn phía đã có tác dụng, cá bột vừa phóng xuống nước không có chỗ đi, chỉ còn cách tụ về trung tâm. Từ Chỉ Tình tinh tế quan sát một lúc, thở dài:
- Lưới kia còn cách xa, đây mới chỉ là bắt đầu. Khi nào tới đúng thời điểm, cảnh tượng trông càng hoành tráng hơn nữa.
- Ta hiểu rồi, đại ca là cố ý phóng nhiều như vậy cá bột, sau đó dùng lưới đuổi chúng nó trở lại, để chúng nó phải đi vào giữa hồ.
Lạc Ngưng vỗ tay, trên mặt lộ ra 1 nụ cười ngọt ngào:
- Đại ca thật thông minh.
Từ Chỉ Tình khẽ quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Ngưng, cười nói:
- Tiểu nha đầu, thông minh hay không thì phải chờ kết quả chứng minh đó, không thể nói chút là tính đâu. Nếu không thể tìm ra bạc, không cần nói là phóng ba mươi vạn cá bột, cho dù là phóng ba mươi vạn "cá nóc" * cũng là vô dụng.
Nghe Từ tỉ tỉ trêu, Ngưng nhi đỏ mặt, giữ chặt Từ Chỉ Tình, kiên định nói:
- Không đâu, ta hiểu rõ đại ca. Không có nắm chắc, tuyệt đối hắn sẽ không làm như vậy. Như thế nhất định là có đạo lý gì trong đó. Từ tỉ tỉ, tỷ đáp ứng điều kiện của đại ca rồi, nếu thua thì tỷ phải thực hiện hứa đó.
Lạc Ngưng hi hi cười, trên mặt hiện lên một tia nắm chắc. Nàng không biết đại ca muốn Từ Chỉ Tình làm cái gì, nhưng đại ca đứng đắn như vậy chắc sẽ không làm điều gì phương thiên hại lý.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Từ Chỉ Tình trong lòng rạo rực, âm thanh ghê tởm kia dường như lại vang lên. Trên mặt nàng hiện lên một tầng ửng đỏ, nhìn thấy Lạc Ngưng khuôn mặt thuần khiết, khẽ thở dài một tiếng, một câu cũng không nói được.
Theo mạng lưới càng lúc càng dồn ép, không gian hoạt động của cá bột càng ngày càng hẹp, vô số cá từ bốn phương tám hướng nhảy ra khỏi mặt nước, phảng phất như có một con sóng màu bạc, trông rất đẹp mắt.
Dựa theo kế hoạch của Lâm Vãn Vinh, hai bên đồng thời kéo lưới, tụ lại trên mặt hồ bởi vì một bên thì thuận, một bên thì ngược gió, địa điểm hội hợp nên cách bờ bốn mươi dặm, đây cũng là vị trí mà tên béo đã nói tới, cũng là vị trí cần cẩn thận điều tra.
Chỉ là mọi chuyện không dễ dàng như nói, sáu mươi dặm hồ nước, lại là kéo lưới cá cực nặng, tốc độ chậm có thể tưởng tượng. May mắn mấy người này đều là ngư dân tráng hán của Vi Sơn hồ, khả năng kéo lưới thuần thục, lại thay nhau đổi người nên kế hoạch của hắn mới có thể tiến hành thuận lợi.
Hai canh giờ sau, các ngư dân đã kiệt sức nhưng rốt cuộc thì lưới giăng ra bốn phía đã có thể chậm rãi tụ lại. Khoảng cách nam bắc còn hơn mười dặm nhưng trên mặt hồ đã sớm xuất hiện một vùng có vô số cá bột nhảy lên mặt nước, tầng tầng lớp lớp trông như đột nhiên trồi lên không trung một thước.
Hai bên bờ dân chúng xem rất là náo nhiệt, cực kì hưng phấn, mọi năm xem đánh cá, cũng chưa từng thấy cá bay trên mặt nước, quả nhiên là trăm năm khó gặp, chỉ là vị đại nhân kia không phải là nói muốn mò bạc sao? Như thế nào cá thì cũng đã vét hết rồi mà bạc vẫn không thấy đâu?
Lâm đại nhân lau cái trán đầy mồ hôi, môi khô khốc đã bị cắn đến xuất huyết, trong lòng lo âu khó có thể nói ra lời. Sáu mươi dặm mặt hồ mười thành đã dò đến chín phần nhưng vẫn gió yên sóng lặng, không có gì bất thường, chẳng lẽ ta dự toán không đúng? Bạc không có trong hồ? Hay là biện pháp đuổi cá của ta mất linh?
Hắn ở đầu thuyền đứng hai canh giờ, hai chân sớm đã tê cứng, vừa lại bị áp lực đè nặng, dù là tâm chí hắn cực kì kiên định nhưng cũng có loại cảm giác lao tâm lao lực mệt mỏi, vạn nhất nếu thất bại thì cả nhà Ngưng nhi sẽ xong đời, còn bản thân thì thua trắng! Hắn hít một hơi, chợt thấy một bàn tay ấm áp cầm lấy tay mình, quay đầu lại thấy Lạc tài nữ gương mặt đầy kiên định đứng ở bên, đôi mắt trong suốt, vô cùng ôn nhu:
- Đại ca, muội tin huynh, huynh nhất định có thể thành công!
Từ tiểu thư cũng đứng ở Lạc Ngưng, cũng nhìn hắn, môi mấp máy, trên mặt đỏ ửng:
- Ngươi, ngươi cứ yên tâm đi, mặc dù không thành công... điều kiện kia, ta cũng đáp ứng ngươi.
Nàng nói xong, vội vàng quay đầu, cái cổ trắng ngần cũng đỏ lên.
- Trời ơi! Từ tỉ tỉ, đại ca, các ngươi nhìn kìa! Cá vượt long môn, là cá vượt long môn!
Lạc Viễn hét một tiếng kinh hãi, xua tan suy tư của mọi người.
Mọi người liền quay đầu lại nhìn, trên mặt hồ như hiện lên một cái vòng tròn lớn do vô số cá bột tạo ra, đường kính hơn mười trượng. Cá bột tới chỗ này liền như đụng phải tường, con này nối tiếp con kia, nhảy dựng lên cao tạo ra một đường cong hoàn chỉnh rồi nhẹ nhàng rơi xuống nước.
Vô số cá liên tục phóng lên, trên mặt hồ đàn cá bột dùng chính thân mình tạo ra một hình vòng cung rộng hơn trăm trượng, giống như là "Cá vượt long môn" trong truyền thuyết.
Lâm đại nhân nhảy dựng lên, mặc kệ người bên cạnh là ai, hôn lên mặt nàng một cái, giơ nắm tay lên rống to:
- Tìm được rồi, ta tìm được rồi!
Chương 331: Tìm thấy rồi
Dịch : ai dịch pm lại nhé
Biên dịch & Biên tập : lanhdiendiemla
Nguồn : www.tangthuvien.com
[spoiler="Mệt quá bao nhiêu là việc dồn vào nhau.."]
- Ngươi làm cái gì vậy?
Từ tiểu thư hoảng hốt đẩy mạnh hắn ra, mặt hơi đỏ lên, trong mắt lộ vẻ tức giận, hung dữ trừng mắt nhìn hắn.
Lâm đại nhân trong lúc đắc ý không cẩn thận bị nàng đẩy một cái, đứng không vững thiếu chút nữa rơi xuống nước. May mà Lạc Viễn tay mắt lanh lẹ, khó khăn lắm kéo hắn lại được. Lạc Ngưng thấy Từ Chỉ Tình tức giận, vội vàng giải thích:
- Từ tỷ tỷ, không phải đại ca cố ý đâu, chỉ là huynh ấy quá mức hưng phấn, nhất thời đã quên lễ tiết mà thôi, tỷ ngàn vạn lần không nên trách huynh ấy.
- Đúng vậy, đúng vậy đấy, Từ tiểu thư ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, ta chỉ là nhất thời không kìm chế được tình cảm mà thôi.
Lâm Vãn Vinh hì hì cười chép miệng, nhớ lại hương vị trên môi còn chưa phai, ấm ấm mềm mại, Từ tiểu thư thật đúng là mê người.
Từ Chỉ Tình xấu hổ quay đầu đi, cắn răng rít lên:
- Ngươi là đồ vô sỉ, ta không muốn nói với ngươi nữa.
Lạc Ngưng trừng mắt liếc đại ca, thấy dáng vẻ của hắn vô cùng hí hửng, liền nói lảng sang chuyện khác:
- Đại ca, vừa mới huynh nói cái gì 'tìm được rồi', là tìm được bạc rồi sao?
- Tất nhiên rồi.
Nhìn trước mắt cá vượt long môn, Lâm đại nhân mặt mũi vui mừng , tràn đầy đắc ý, hoàn toàn trái ngược với bộ mặt ủ rũ trước đó, quay lại phất tay với Lạc Viễn:
- Tiểu Lạc, nhìn thấy cái vòng tròn lớn kia không, bảo các huynh đệ thả phao dọc theo cái chu vi mấy trượng này nhé.
Lạc Viễn tức thì hưng phấn, hô lớn:
- Đại ca, ý của huynh là, bạc ở dưới cái long môn này?
Lâm Vãn Vinh gật đầu mỉm cười:
- Đến tám chín phần là vậy.
Lạc Viễn mừng rỡ lĩnh mệnh rời đi, hơn mười cái thuyền nhỏ lao đi như tên bắn, bao vây quanh chỗ cá vượt long môn buông phao.Từng đám cá bột bay lên rơi lộp bộp trên mấy chiếc thuyền con, hình thành một cảnh tượng kì dị. Theo vòng lưới càng kéo siết chặt, bốn phía quanh vòng tròn càng tụ tập nhiều cá bột, càng nhảy càng cao, tựa như trên mặt hồ nổi lên một long môn phát ra ngân quang lấp lánh. Dân chúng chung quanh thấy cảnh này, kinh hãi không thôi, có mấy người sùng kính quỳ rạp trên đất trên, hô to:
-Cá vượt long môn, long thần hiển linh!
- Ngươi nói bạc ở ngay dưới long môn này?
Từ tiểu thư rốt cục cũng nhịn không được phải mở miệng hỏi, khóe miệng thoáng nhếch lên thành nét cười.
- Sao nào, Từ tiểu thư không đồng ý sao? Nàng xem đi, đây chính là cá vượt long môn ngàn năm khó gặp đó!
Lâm đại nhân trông hết sức phấn khởi đáp:
Sắc mặt Từ Chỉ Tình trở nên nghiêm túc vô cùng:
-Lâm Tam, đừng trách ta không nhắc nhở cho ngươi, ngươi có biết ba mươi lăm vạn lượng bạc, chiếm diện tích bao nhiêu không?
- Biết! Biết, đương nhiên là biết.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
-Phải một cái xe tải mới kéo đi được, cái này ta còn hiểu rõ hơn hơn nàng ấy chứ .
- Vậy mà ngươi còn có thể chắc chắn như vậy ư?
Thấy vẻ tràn đầy tự tin của Lâm Vãn Vinh, Từ tiểu thư không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ là ta hoài nghi sai rồi? Còn nữa, tên chết tiệt này nói xe tải là cái thứ gì vậy?
- Chắc cả mười phần thì không , nhưng bét ra cũng tới tám phần.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Từ tiểu thư, ta rất bội phục lòng kiên nhẫn và cẩn thận của nàng, nhưng gặp chuyện không được nên quá gó bò, xét việc phải đem tất cả tình huống xâu chuỗi lại với nhau. Ba mươi lăm vạn lượng bạc, chiếm diện tích cũng không lớn, sao giấu ở trong hồ lại có thể yên tâm được? Rồi bốn mươi chiếc thuyền chuyển bạc, nàng không thấy là hơi nhiều sao ? Dùng đầu óc suy nghĩ một chút đi!!
Lâm đại nhân vỗ nhẽ mấy cái huyệt thái dương của mình, làm ra bộ dạng tiểu nhân đắc chí, khiếnTừ tiểu thư tức giận hừ một tiếng, chẳng muốn cùng hắn nói chuyện với hắn nữa, song ở trong lòng vẫn lặng lẽ suy nghĩ về lời hắn nói.
Đợi cho Lạc Viễn dẫn người đem toàn bộ số phao buông xuống, Lâm Vãn Vinh vung tay lên, mấy trăm người thợ lặn giỏi đã tập trung từ trước bơi thuyền tới. Lâm đại nhân hưng trí rất cao, xé toạc bộ áo dài trên người, chỉ mặc một bộ áo trong sát bó sát lấy thân, lộ ra cơ thể cường tráng. Từ tiểu thư "a" một tiếng kinh hãi, vội quay đầu đi, cả giận quát:
- Ngươi, ngươi làm cái gì vậy?
- Còn có thể làm cái gì? Xuống hồ bơi lội chơi .
Lâm Vãn Vinh vặn vặn hai vai, hoạt động một chút cho thông huyết mạch, hưng phấn trả lời:
Lạc Ngưng rốt cuộc vẫn là phu thê với hắn rồi, mặc dù thấy đại ca giữa ban ngày ban mặt lại hồn nhiên vô tư cởi quần áo trước mặt Từ tỷ tỷ, cũng có chút không hay, nhưng nàng cũng hiểu tâm tình của hắn. Nàng đỏ mặt giữ chặt Lâm Vãn Vinh cánh tay, thỏ thẻ:
- Đại ca, huynh cũng muốnxuống hồ xem xét sao? Có nhiều thợ lặn giỏi như vậy rồi, cứ để họ đi là được!
Lâm Vãn Vinh cười vỗ vỗ tay nàng:
- Ngưng Nhi yên tâm, phải biết đại ca được xưng là 'trên đất hai cây súng, xuống nước một con rồng ', tuyệt không phải là hư danh, muội ở đây chờ đại, ta đi chút sẽ trở lại ngay.
Mấy trăm thợ lặn giỏi đã tề tụ, mặc dù lúc này mới đầu mùa xuân trời còn hơi rét, nhưng những người này đều là ngư dân trên hồ Vi Sơn, quen thuộc thủy tính, hình thể to khỏe, nên thời tiết không là vấn đề. Nhất là thấy gặp vị đại nhân này cũng cỡi hết quần áo, muốn xuống nước cùng với bọn họ, trong lòng càng hưng phấn.
Lâm Vãn Vinh nhìn qua vị trí phao, bảo mấy trăm người dọc theo phao làm thành một cái vòng tròn lớn, sau đó vung tay lên, mấy trăm người liền đồng thời nhảy xuống, trên mặt nước tạo thành một vòng cuộn sóng, trong nháy mắt lại khôi phục bình thường.
Thấy đại ca nhảy xuống nước, Lạc Ngưng đợi trong chốc lát mà lòng đã lo lắng, khẽ cắn răng, nhỏ giọng nói:
- Sao đại ca còn chưa lên? Làm người ta lo chết đi được!
Lâm Vãn Vinh vừa mới xuống nước, Từ tiểu thư liền khôi phục lại vẻ bình thường, nghe Lạc Ngưng nói, lắc đầu cười:
- Ngưng nhi, muội lo lắng qua rồi đấy, hắn mới vừa rồi xuống nước, sao có thể lên bờ nhanh như vậy? Muội yên tâm, người này da mặt dầy như thế, không bị chết rét đâu mà sợ.
Lạc Ngưng đỏ mặt lên, nắm chặt lấy tay Từ tiểu thư nói:
- Chỉ Tình tỷ tỷ, tỷ cũng giễu cợt muội à. Muội là lo lắng đại ca tìm không thấy bạc, trong lòng sẽ không chịu được.
Từ tiểu thư khẽ thở dài:
- Vốn ban đầu ta đã nghĩ là hắn phán đoán sai, nhưng thấy hắn có lòng tin như vậy, ta cũng do dự, chẳng lẽ bạc thật sự được giấu ở chỗ này?
Lạc Viễn ở bên cạnh xen nói vào:
- Từ tỷ tỷ, đệ tin vào lời đại ca nói. Bằng không, vì sao đại ca dùng kế bắt cá, lại có thể tạo ra thiên cổ kỳ cảnh cá vượt long môn?
Lạc Ngưng đồng ý gật đầu, dù cũng không hiểu lắm tại sao lại như vậy. Từ tiểu thư suy tư thật lâu, nhìn xa xa vô số thuyền nhỏ bơi đến, bỗng nhiên mắt sáng ngời, gò má đẹp đỏ bừng, lẩm bẩm:
- Chẳng lẻ ta thật sự phải thua sao? Tên vô sỉ này, hóa ra là có kế sách trước rồi!
Thấy tỷ đệ Lạc Viễn nghi hoặc nhìn mình, Từ tiểu thư cúi đầu xuống, ngượng ngùng nói:
- Đạo lý cá vượt long môn, ta vốn cũng không rõ. Tuy nhiên nhìn những việc hắn làm, hơn nữa hắn mới vừa rồi chỉ điểm, ta đại khái đã đoán được một ít. Lạc Viễn, đệ nói xem, ba mươi lăm vạn lượng bạc, nếu để ở trên đất bằng, sẽ chiếm bao nhiêu diện tích ?
Lạc Viễn cẩn thận nghĩ nghĩ, rồi cười trả lời:
- Đệ cũng chưa bao giờ thấy được bạc nhiều như vậy , bất quá tặc nhân đã phải huy động tới mấy chục con thuyền, thì cũng phải chiếm một khoảng bằng mấy chục con thuyền lớn kia rồi.
Từ tiểu thư khẽ lắc đầu:
- Mấy mươi con thuyền ? Đó chỉ đệ tưởng tượng. dựa theo thể trọng bạc mà tính, ba mươi lăm vạn lượng bạc, nếu là đóng lại thành một khối, chiếm diện tích lớn bằng ba tên Lạc Viễn đệ đứng chung một chỗ thôi.
Lạc Ngưng mở miệng nói phản bác:
- Chỉ Tình tỷ tỷ, không thể tính như vậy được. Chỗ bạc này được triều đình đúc thành đĩnh bạc, cũng phải chiếm gấp đôi diện tích đó. Nếu sắp xếp cùng một chỗ, chiều dài chiều rộng và chiều cao phải tới một trượng vuông.
- Hóa ra Ngưng Nhi cũng đã nghiên cứu qua rồi.
Từ tiểu thư bóp nhẹ mũi Ngưng Nhi:
- Tiểu Ngưng nhi thật thông minh. Muội nói đích không sai, chỗ quan ngân này tính ra khoảng một trượng vuông. Nhưng một trượng vuông bạc, vì sao phải dùng bốn mươi chiếc thuyền đến chuyển đi? Muội có thấy kỳ quái không?
Vấn đề này mới vừa rồi đại ca cũng đả hỏi qua, quả thực làm khó Lạc tiểu thư, Ngưng nhi cười nói:
- Chỉ tình tỷ tỷ, tỷ càng ngày càng ,giống đại ca rồi đó, chuyện gì cũng thích đánh đố người ta.
- Đang yên đang lành tự dưng nhắc tới hắn làm cái gì?
Từ tiểu thư sắc mặt ửng đỏ như quét một lớn phấn:
- Chúng ta nói chuyện của mình ,vậy mà muội một khắc cũng không quên được hắn. Tặc nhân dùng bốn mươi chiếc thuyền chuyển bạc. Chẳng lẻ đều là không thành kế? Ta xem chưa hẳn, bốn mươi chiếc thuyền chuyển bạc, mục tiêu quá lớn, rất dễ bị người khác phát giác, bọn chúng hoàn toàn không cần
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top