cpgđ 357 - 358
Chương 357: Đào Hoa Vũ - PI
Dịch : kenlida
Biên dịch: Phong Lưu Tiên Tử
Biên tập: vandai79
Nguồn : www.tangthuvien.com
- Ngươi... Ngươi chính là Lâm Tam?
Liễu Sĩ Nguyên mặt trắng như tờ giấy, vội thối lui mấy bước, đưa mắt cẩn thận dò xét, chăm chăm nhìn Lâm Vãn Vinh rồi kêu lên:
- Đại đấu vua câu đối bảy tỉnh, đoạt khôi (về nhất) Kim Lăng tái thi hội, diệt phỉ bắt cướp tại Sơn Đông, trong kinh giận hạ quốc sư Đột Quyết Lộc Đông Tán, Ngư Dược Long Môn Lâm Tam trên Vi Sơn hồ (1), thật đúng là ngươi?
Đối với những sự tích về Lâm Tam, Liễu Sĩ Nguyên vô cùng quen thuộc, hiển nhiên là đã nghe qua thanh danh của hắn.
- Chính là tại hạ.
Lâm Vãn Vinh híp mắt cười nói:
- Chỉ là hư danh mà thôi, Ngưu Thỉ (2) huynh chê cười rồi.
Liễu Sĩ Nguyên liếc mắt nhìn Tiêu Thanh Tuyền, đột nhiên gật đầu nói:
- Tốt, rất tốt, đại danh Lâm huynh như sấm bên tai, nổi tiếng thiên hạ, Liễu mỗ ngưỡng mộ đã lâu. Hôm nay được thấy, quả nhiên danh bất hư truyền, ngay cả Tiêu sư muội cũng nhẫn nhục chờ đợi. Tại hạ bất tài, muốn nhân dịp thiên cổ khó gặp này lãnh giáo Lâm huynh một phen.
- Lãnh giáo?
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Ngưu Thỉ huynh, huynh bảo ta lãnh giáo cái gì? Nếu nói đến thi, luận, từ thì xin miễn, ta nhiều năm nay không động đến. Nếu huynh thật tâm thì trên đường hãy mua một quyển Lâm Tam văn tập được in ấn rất tinh xảo, không đáng bao nhiêu tiền mà doanh liên (câu đối), thi, từ, truyện cười, không thiếu thứ gì, vật siêu sở chỉ (3), mua mười tặng một a.
Liễu Sĩ Nguyên ngạo nghễ nói:
- Thế gian này, kẻ mua danh câu tiếng nhiều như cá trên sông, cuốn thi từ kia cũng không phải không có khả năng do nhờ người hư cấu. Lâm huynh đã có đại tài, chỉ giáo một hai phen có gì mà không được. Lẽ nào vị hôn phu do đích thân Tiêu sư muội lựa chọn lại không bằng loại tiểu nhân rụt đầu rụt đuôi, khiến cho kẻ khác chê cười.
Tiêu Thanh Tuyền biến sắc, tay áo khẽ phất, lạnh lùng đáp:
- Liễu Sư huynh, danh tiếng lang quân của muội là được thế nhân tặng cho, khen trí tuệ và dũng khí của chàng. Thực lực của chàng thiên hạ đều biết, không phải là huynh một mực cố ý phỉ báng như vậy được. Tình cảm của huynh dành cho muội, Thanh Tuyền cảm kích trong lòng, nhưng nếu huynh nhục mạ Lâm lang như vậy, ta không thể tha cho huynh được.
Với dung nhan diễm lệ, khí chất ung dung, Tiêu Thanh Tuyền ở trong Thánh phường chính là một tiên tử. Thấy tiên tử tức giận, trái tim của Liễu Sĩ Nguyên như bị vạn kim châm, đang muốn nói gì đó thì bên kia Từ Chỉ Tình hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Liễu công tử, vốn dĩ công tử cùng Tiêu tiểu thư nói chuyện, Chỉ Tình không nên xen vào. Chỉ là thấy công tử kinh thị Lâm Tam như vậy, thực tự mang nhục vào mình. Thanh danh của Lâm Tam trong khắp thiên hạ được chúng nhân khẩu truyền, ai ai cũng biết, ấy là lời thực việc thực, sớm đã đăng thành sách và truyền tụng hết thảy mọi nơi. Đấy là do chính hắn vất vả mới đoạt được, không phải vì một câu của công tử là có thể chối bỏ, nói là tìm người hư cấu. Nếu có bản lĩnh thì công tử cũng nên thử làm như hắn xem sao! Đừng nói người khác, ta và phụ thân đối với hắn đều tâm phục khẩu phục. Nói thêm một câu khó nghe, với thanh danh của hắn, muốn khiêu chiến, dựa vào Liễu Công tử ngươi thì e còn chưa đủ tư cách.
Từ Chỉ Tình sắc mặt lạnh như băng, hôm nay đang lúc đau khổ chưa có chỗ phát tiết, lại thấy họ Liễu muốn khiêu chiến Lâm Tam, lửa giận trong lòng nhất thời phát ra, khó có thể thu hồi, một hơi nói cho thoả thích khiến cho Liễu Sĩ Nguyên sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nói không lên lời. Theo như Từ Tiểu Thư nói, so với thanh danh của Lâm Tam, Liễu Sĩ Nguyên hắn muốn một mình khiêu khích, còn kém quá xa.
- Tấm lòng che chở của tỷ tỷ với Lâm lang, Thanh Tuyền vô cùng cảm kích.
Tiêu Thanh Tuyền giữ chặt tay Từ Tiểu Thư, mỉm cười, cảm kích nói.
Từ Chỉ Tình sắc mặt nóng lên, vội cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Ta chỉ là không quen nhìn người khác vênh mặt hất hàm, không phải là vì Lâm Tam mà biện hộ, Tiêu tiểu thư, ngàn vạn lần chớ nên hiểu lầm.
Tiêu Thanh Tuyền liếc mắt ngắm hắn, lắc đầu cười khẽ, giữ chặt tay Lâm Vãn Vinh sẵng giọng:
- Ngốc tử chàng, có thể làm bằng hữu với tỷ tỷ, cũng không biết là phúc tu mấy kiếp.
- Ta với Từ Tiểu thư luôn luôn không hề có khách khí.
Lâm Vãn Vinh gật đầu cười nói, bộ dạng cực kỳ thành thực. Từ Chỉ Tình trong lòng than nhỏ, trước mặt Tiêu Tiểu thư hắn cam lòng làm ngốc tử, trước mặt người khác thì lại như con sói xám giơ nanh múa vuốt.
Bên kia Liễu Sĩ Nguyên thấy một nam hai nữ nói chuyện, dáng vẻ vô cùng thân mật, hắn thì một mình đơn lẻ, trong lòng vô cùng chua xót, lớn tiếng nói:
- Sư muội, đó là người mà muội sẽ lấy, hôm nay ngu huynh cũng muốn nói cho hết lời. Sĩ Nguyên hơn mười năm trước gặp muội, trong lòng sớm đã khắc cốt ghi tâm, luôn nhớ tới muội. Ta khổ công học hành, đoạt danh đệ nhất Văn Tông đều là muốn muội một tiếng hưởng ứng, mỗi ngày đều đứng bên ngoài cửa vườn chỉ mong nhìn muội một lát, trong Thánh phường này, ngay cả hoả phu cũng biết tình ý của ta với muội. Chỉ là sư muội một lòng tu đạo, lại là người mà tự tay viện chủ chọn lựa, đối với bất cứ ai cũng không hề có ý tư sắc, ngu huynh sợ chọc giận muội mới đem tâm tư chôn xuống đáy lòng. Vốn nghĩ là ngày trước đa sự, định đem tâm nguyện nhiều năm kết thúc. Không ngờ sư muội lại sớm đã bí mật hứa hôn.
Liếu Sĩ Nguyên nước mắt vòng quanh, vẻ mặt kích động, lớn tiếng nói:
- Ta sống không thể luyến ái, chết đi cũng hoá cô hồn, luôn quẩn quanh bên cạnh sư muội. Sư muội, ta đi đây.
Liễu Sĩ Nguyên nói, khóe mắt nứt ra, đột nhiên như một mãnh hổ lao đầu vào thân cây đại thụ bên cạnh, thật sự là muốn chết.
Lâm Vãn Vinh nghe được, sớm đã không kiên nhẫn, nhắm đá một cước vào mông khiến thân mình Liễu Sĩ Nguyên lệch đi vài phần, lao qua thân đại thụ rồi ngã lăn quay trên mặt đất.
Tiêu Thanh Tuyền không nghĩ đến Liễu Sĩ Nguyên lại cương liệt như thế, bất đắc dĩ nhướng mày cười khổ, nói:
- Lâm lang, chàng cứu mạng hắn như vậy, hắn tuyệt sẽ chẳng nhớ điểm tốt của chàng đâu.
Lâm Vãn Vinh hi hi cười nói:
- Ta nào có công phu cứu tính mạng hắn, mới vừa rồi vốn là muốn giúp hắn một tay, chưa từng nghĩ rằng một cước đá trượt này lại thành ra cứu hắn, thật là khó chịu vô cùng, xem ra từ nay về sau phải luyện tập thêm võ nghệ rồi.
- Ngươi không cần học thêm võ nghệ đâu!
Từ Chỉ Tình hừ giọng, xen vào nói:
- Bây giờ đã hay khi dễ người khác rồi, nếu học thêm võ công, còn không trở thành bá vương được sao?
Tiêu Thanh Tuyền cười nói:
- Tỷ tỷ yên tâm, có muội ở đây hắn không dám đối với tỷ tỷ như thế đâu.
Từ Chỉ Tình trong lòng nhảy dựng, vội vàng nói:
- Tiêu tiểu thư, người xem vị sư huynh này phải xử trí như thế nào? Bậc nam tử này có vẻ bề ngoài không tốt mà tâm nhãn lại nhỏ hẹp, có thể dẫn đến cực đoan, thật đúng khó mà giáo hoá.
Thấy Tiêu Thanh Tuyền liếc mắt nhìn mình, Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Cũng được, cũng được, ác nhân cứ để ta làm đi!
Hắn liền cầm lấy bảo kiếm bên mình Tiêu Thanh Tuyền chậm rãi đi đến bên Liễu Sĩ Nguyên.
Từ Chỉ Tình cả kinh, nghi hoặc nói:
- Hắn muốn làm gì?
Tiêu Thanh Tuyền cười tự nhiên, ôn nhu nói:
- Hắn muốn làm cái gì, cứ để mặc hắn làm đi, nếu là chịu trói buộc khắp nơi, hắn càng không phải Lâm lang.
Chỉ một câu nói, liền khiến cho Từ Chỉ Tình trong lòng ảm đạm hổ thẹn, trên thế giới này, người biết Lâm Tam sâu nhất, hiểu Lâm Tam nhất chính là vị tiên tử Tiêu tiểu thư này.
Lâm Vãn Vinh từng bước chậm rãi bước đến bên Liễu Sĩ Nguyên, ngối xổm xuống cạnh hắn, cười hì hì hỏi:
- Anh tài huynh, huynh làm sao vậy?
Liễu Sĩ Nguyên nổi giận gầm lên một tiếng:
- Không cần ngươi lo, bảo "ta đi tìm chết".
- Chết hả, rất dễ dàng.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Anh tài huynh, ngươi xem đây là cái gì?
Liễu Sĩ Nguyên ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy diện mục Lâm Vãn Vinh dữ tợn, tay cầm trường kiếm. Roẹt một tiếng, kiếm rời vỏ, một đạo kiếm phong lạnh lùng bổ thẳng vào trán mình.
- Hả!
Liễu Sĩ Nguyên kêu lên một tiếng thảm thiết thê lương, vô thức lách mình né tránh, lộn mấy vòng quay cuồng trên mặt đất, người dính đầy bùn, cỏ, nhìn Lâm Vãn Vinh tức giận nói:
- Ngươi, ngươi!
- Ta? Ta cái gì?
Lâm Vãn Vinh lông mày dựng một, rầm một tiếng đâm trường kiếm trong tay vào thân cây đại thụ, lớn tiếng nói:
- Ngươi không phải thích chết sao? Vậy thì tới đi, dùng đầu lao vào thân cây, máu me be bét, sao mà hoành tráng kích thích quá, từ xưa nhân sĩ đều thích chọn loại hình này, anh tài huynh cũng không ngoại lệ a.
Thấy Lâm Vãn Vinh nhe răng cười thoả mãn, Liễu Sĩ Nguyên bất giác lui lại hai bước, cắn chặt giăng, đang muốn lao đến thân cây thì đã thấy Lâm Tam roẹt một tiếng rút bảo kiếm ra, "hắc hắc" cười lên hai tiếng rồi lại lao đến thân cây, mũi đao lướt đến đâm người như không mở mắt. Tim hắn đập thình thịch, toàn thân khiếp đảm.
- Đâm hả?
Lâm Vãn Vinh mỉm cười đi về phía Liễu Sĩ Nguyên với vẻ thân tình hoà ái, rồi dốc sức lao đến bên hắn, âm thanh đột nhiên cao lên tám độ:
- Đâm a, con mẹ nó đâm thật a.
Liễu Sĩ Nguyên bị một lời bùng nổ của hắn, sợ tới mức "hả" lên một tiếng, lui lại mấy bước, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy:
- Ngươi, ngươi...
---------------------
Chú thích:
1. Ngư Dược Long Môn = Cá vượt long môn. Mình vẫn để nguyên là Ngư Dược Long Môn Lâm Tam vì đây là danh hiệu của Lâm Tam khi thả cá vớt bạc tại Vi Sơn hồ.
2. Cứt trâu, "ngưu thỉ" đọc đồng âm với "liễu sĩ" - Lâm Tam có vẻ chuyên chơi trò này
3. Dường như sai chính tả tiếng Trung, lẽ ra phải là: Vật siêu sở trị (物超所值) - vật chất có giá trị vượt qua giá trị bản thân của nó - Ai có kiến giải hay hơn xin chỉ giáo - vandai79
Chương 357: Đào Hoa Vũ - PII
Dịch: kenlida
Biên dịch: Phong Lưu Tiên Tử
Biên tập: vandai79
Nguồn : www.tangthuvien.com
Lâm Vãn Vinh khinh thường liếc hắn một cái, lớn tiếng cười nói:
- Liễu sư huynh, Từ tiểu thư nói cũng đúng, ta và ngươi căn bản không phải là người cùng cấp bậc. Thanh Tuyền xinh đẹp ôn nhu tựa tiên tử, làm sao ta có thể lấy được nàng làm vợ? Ngươi chỉ biết nghe qua những lời đồn đại, hãy dùng cái đầu nghĩ lại xem, ta sở dĩ có thể đứng đây, không phải là vì học vấn của ta phong phú cỡ nào, uyên bác cỡ nào, ta chỉ dựa vào một mình bản thân ta. Trên cái thế giới này ta được sinh ra từ khe đá (4). Ta cái gì cũng không có, cái gì cũng không sợ, Thái Sơn đổ xuống cũng không đè chết nổi ta, bùn lầy trên núi cũng không quét nổi ta, vạn pháo nổ ầm ầm cũng không xuyên qua nổi ta, tất cả những chuyện ta đã trải qua, ngươi có sống đến mười kiếp cũng không tưởng tượng ra nổi. Ta có thể thua tới hi lý hoa lạp (5), thất bại thảm hại, nhưng ta sẽ không chết. Con mẹ nó ta đúng là một loại bùn, mặc cho ai nhào nặn rày vò, dẫm trên người ta vài cước, khiến ta nằm bẹp trên mặt đất, đứng lên ta chỉ là một cây tiêu thương, đỉnh thiên lập địa, vĩnh bất ngôn khí (6). Tiểu kiên cường ta đây sợ ai? Ngươi muốn so sánh với ta, về nhà học thêm hai trăm năm nữa đi.
Từ Chỉ Tình nghe được ngây người, cùng ở chung với Lâm Tam bấy lâu, cả ngày chỉ thấy hắn hi hi ha ha, từ sau lần đi Sơn Đông giải quyết đại sự, không thấy hắn đứng đắn như thế. Hôm nay hết lần này đến lần khác nói ra những lời khẳng khái hiên ngang, giống như đúc kết sau hơn hai mươi năm làm người của hắn, không biết sao đột nhiên trong lòng Từ Chỉ Tình tràn đầy thương đau, lẩm bẩn nói:
- Những lời hắn nói đều là thật sao?
Tiêu Thanh Tuyền lau nhẹ khoé mắt, nhỏ giọng thở dài:
- Lâm lang có khổ trong lòng, chỉ là chưa từng nói ra mà thôi.
Từ Chỉ Tình hừ một tiếng, tức giận nói:
- Tiêu tiểu thư, cứ cho là hắn nói thật, nhưng hắn tự ví mình sinh ra từ khe đá, điều này không làm cho muội tức giận sao?
Tiêu Thanh Tuyền mỉm cười lạnh nhạt nói:
- Muội biết tính chàng, việc nhỏ thì lời không thật, đại sự lại không nói sai, chàng là phu quân của muội, chàng đã nói thì muội nhất định sẽ tin.
Từ Chỉ Tình nghe được mà ngây người, rõ ràng là Tiêu tiểu thư có thể khắc chế Lâm Tam, sao bây giờ nghe ra lại thành Lâm Tam chế ngự Tiêu tiểu thư được?
Thấy vẻ sững sờ của Từ Chỉ Tình, Tiêu Thanh Tuyền kéo tay nàng ta, giọng nói mang phần xin lỗi:
- Tỷ tỷ, những ngày muội và Lâm lang xa cách, không có ai ở bên, đều là nhờ tỷ tỷ chiếu cố chàng, phu quân của muội vô pháp vô thiên, đại ác tuy không làm nhưng chuyện nhỏ lại không ngừng phá bĩnh, tỷ tỷ nhất định là vất vả với chàng rồi. Tỷ yên tâm, nếu lần này phu thê muội còn giữ được tính mạng, muội nhất định quản thúc chàng cho tốt, không để cho chàng làm ác nữa.
Ngươi thật là hiểu rõ vị hôn phu của ngươi, Từ Chỉ Tình cười khổ, chẳng biết đáp lại như thế nào, chỉ đành im lặng không nói.
Thấy Lâm Tam vẻ mặt dữ tợn, thần khí trong mắt như bi như hỷ, còn Tiêu sư muội thì đang ngơ ngác nhìn Lâm Tam với ánh mắt lộ vẻ yêu thương nồng đậm, say đắm. Trái tim của Liễu Sĩ Nguyên tựa đống tro tàn, bỗng oa lên một tiếng, nằm sấp trên mặt đất khóc bi thống.
- Đã xong, thu công!
Lâm Vãn Vinh cầm trường kiếm cắm phập lên bàn, nhìn Thanh Tuyền và Từ tiểu thư cười nói:
- Cái này! Anh tài huynh chắc không tiếp tục đòi chết nữa. Ôi, cứu một mạng người bằng xây bảy tầng phù đồ. Cứu thêm hai người nữa ta có thể đi làm bồ tát được rồi.
- Đây là cứu hắn sao? Ta xem ngươi còn thống khoái hơn cả giết hắn.
Từ tiểu thư khẽ cười nói:
- Đau buồn còn khổ hơn là chết, ngươi đả kích như thế, vị Liễu công tử này còn sống chỉ sợ cũng là cái xác không hồn. Tiêu tiểu thư, tướng công của nàng giết người vô hình, thật sự là rất lợi hại.
Tiêu Thanh Tuyền cười khổ lắc đầu không trả lời, Từ Chỉ Tình lơ đãng dò xét Lâm Tam, trong mắt hơi ướt, cúi đầu khẽ thở dài:
- Đa tình thường khổ vì tình, trên đời này đáng thương nhất chính là kẻ đa tình rồi. Vị Liễu Sư huynh này cũng thật là đáng thương.
- Tỷ tỷ chớ cảm thán!
Tiêu Thanh Tuyền thản nhiên nói:
- Tính tình của muội hồi nhỏ cũng như vậy, nam nhân xuất sắc, muội chẳng thèm liếc mắt. Liễu Sư huynh có lẽ rất có tình ý với muội, nhưng điều này không có nghĩa là muội sẽ giả như thân thiết với huynh ấy. Chẳng phải Thanh Tuyền tuyệt tình, chỉ là không thấy phải có nghĩa vụ, tiếc là huynh ấy liên tục hiểu lầm, lại thành ra không hay.
- Đúng thế, khoái đao trảm loạn ma, như vậy mới không lo mà kê cao gối.
Lâm Vãn Vinh ôm chặt vòng eo Thanh Tuyền, tán thành nói thật to.
- Chớ có đắc ý.
Tiêu Thanh Tuyền lườm hắn một cái:
- Nếu nói khoái đao trảm loạn ma thì chàng là một ví dụ đầu tiên, ngây ngô mập mờ, không biết đã trêu chọc bao nhiêu nữ tử, trên đời này sao lại có đao cùn như chàng.
Tự biết việc này không thể gạt được Thanh Tuyền, Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ buông tay, giọng ngọt ngào xiểm nịnh:
- Mị lực quá lớn, ta cũng không có cách nào khác. Kỳ thật ta cũng đã rất thật thà, trước giờ chưa hề trêu chọc Từ tiểu thư, điểm này Từ tiểu thư có thể làm chứng.
Tiêu Thanh Tuyền cười nói:
- Lại dám nói Từ tỷ tỷ làm chứng, làm khó tỷ rồi. Nếu thiếp có thể hạ sơn, thiếp sẽ thay chàng chặt đứt mấy cái phiền não này, để chàng khỏi phiền lòng.
- Cái đó tự nhiên, cái đó tự nhiên.
Đại lão bà trở về, Trường Kim muội muội, chúng ta đã chơi đùa xong. Từ tiểu thư, nàng cũng đừng si tâm vọng tưởng nữa. Lâm Vãn Vinh tim như cuộn máu, trên mặt hiện một nụ cười vô cùng sáng lạn.
Liễu Sĩ Nguyên khóc cả nửa ngày, lúc ngừng lại thì cũng vô tri vô giác, hai mắt thất thần, giống như người bị quỷ lấy đi hồn phách. Hắn đưa mắt mông lung nhìn ba người rồi xoay mình rời đi. Lâm Vãn Vinh cả kinh nói:
- Núi này cao như thế, anh tài huynh có khi nào bị rơi xuống không? Ta nói trước, việc này không liên quan gì đến ta. Từ tiểu thư, nàng phải làm chứng cho ta.
Tiêu Thanh Tuyền lắc đầu cười, thần sắc mang theo chút ảm đạm:
- Chớ hồ đồ, Liễu sư huynh vừa đi thì sợ rằng cả Thánh phường đã biết việc của ta và chàng. Lâm lang, chàng nắm chặt tay thiếp. Ôi, bảo chàng nắm tay, chứ không bảo chàng ôm thiếp.
Bị lão bà hờn dỗi một tiếng, Lâm Vãn Vinh cảm thấy xương cốt như mềm đi, buông tay khỏi thắt lưng của nàng, ưỡn ngực, nghiêm mặt nói:
- Vừa rồi lỗ tai ta không mở, nghe chẳng được rõ ràng nên nhất thời hiểu lầm.
Lý do như vậy cũng chỉ có Lâm đại nhân nghĩ ra mà thôi, Thanh Tuyền bị hắn hồ đồ mà trong lòng ấm áp, nắm chặt tay hắn, ấm áp ôn nhu nói:
- Thiếp vì lời hứa, nay xuất giá thì cũng nên giao phó cho chàng, sống hay chết đã không còn để tâm đến, chỉ cầu vĩnh viễn được bên cạnh chàng. Đã làm thì phải có dũng khí gánh chịu, đào viên này tuy tốt nhưng cũng không phải là nơi chúng ta ở lâu. Thanh Tuyền dù sai nhưng chúng ta cũng không phải e dè người khác, chúng ta quang minh chính đại đi ra.
Lâm Vãn Vinh kéo tay, để nàng đứng sau như muốn bảo vệ nàng, cười nói:
- Đó là đương nhiên, ta đưa lão bà về nhà, sao phải lén lén lút lút chứ?
Trong lúc Tiêu Thanh Tuyền đi lại, lộ ra bụng lớn một chút, Từ Chỉ Tình tinh thông y lý, kinh ngạc kêu lên:
- Tiêu tiểu thư, muội hoài thai?
Tiêu Thanh Tuyền gật đầu cười, vuốt ve bụng, trên mặt rạng ngời vẻ thương con của một người mẹ ôn nhu, thánh khiết:
- Đứa con này của muội, là do muội và chàng tạo thành.
Khó trách Lâm Tam đắc ý như thế, thì ra là song hỷ lâm môn, môi Từ Chỉ Tình ngập ngừng vài câu, điềm nhiên nói:
- Tiêu tiểu thư, chúc mừng!
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Cùng vui, cùng vui, Từ tiểu thư, nhớ đến uống nước đường, còn có cả trứng gà đỏ nữa.
Tiêu Thanh Tuyền đỏ ửng cả mặt, đánh hắn một cái, lại vừa kéo chặt tay hắn rồi cười quyến rũ, ôn nhu nói:
- Lâm lang, thiếp đẹp không?
Tiêu Thanh Tuyền mi tựa nước mùa xuân, mặt như thoa phấn, dung nhan có một không hai trong thiên hạ, một thân cung trang lãnh đạm càng tăng thêm vẻ đẹp quý phái của nàng, nổi trội bất quần. Lâm Vãn Vinh nhìn đến ngây ngốc, lẩm bẩm nói:
- Đẹp đến sủi bọt.
Thanh Tuyền ngượng ngùng cười, dùng sức múa trường kiếm trong tay, trong vườn tràn ngập hoa đào, theo gió loạn bay, cánh hoa tung lên tựa như cảnh đào hoa vũ (mưa hoa đào) rơi khắp mọi nơi, nhằm hướng hai người mà bay tới.
- Oa, mưa rồi, là mưa hoa đào.
Lâm Vãn Vinh kéo tay nàng, lớn tiếng cười nói.
Thanh Tuyền vẫn nắm chặt tay hắn, trường kiếm vung lên, những cánh hoa bay trong không trung nhẹ nhạng hạ xuống hình thành một thông đạo hướng ra phía cửa. Sau đó nàng khẽ quát một tiếng, trường kiếm bay khỏi tay lao thẳng vào thân cây, chuôi kiếm mạnh mẽ rung lên.
Từ Chỉ Tình ngây người, vị Tiêu tiểu thư này quả nhiên là một tiên nhân.
- Kiếm này là do Thánh phường ban tặng, không thể mang đi, cũng không thể dùng kiếm với các huynh đệ tỷ muội.
Tiêu Thanh Toàn ôn nhu cười, quay sang Từ Chỉ Tình nói:
- Từ tỷ tỷ, tỷ đến đây.
Từ Chỉ Tình đi đến bên nàng, Tiêu Thanh Tuyền một tay nắm tay nàng ta, tay kia nắm chặt tay Lâm Vãn Vinh, trên mặt hiện lên một nụ cười ngọt ngào, kiên định nói:
- Lâm lang, chàng dẫn chúng ta ra.
----------------
Chú thích:
4. Các bạn cứ hình dung là sinh ra giống như Tôn Ngộ Không
5. (稀里哗啦) Một từ tượng thanh chỉ tiếng khóc, ý nói thất bại nhục nhã
6. Đội trời đạp đất, đã nói là làm
Chương 358: Dữ phu tề - dữ thiên tề - PI
Dịch: kenlida
Biên dịch + Biên tập: Melly
Nguồn : www.tangthuvien.com
Từ Chỉ Tình thoáng rúng động, không tự chủ ngẩng đầu lên, thấy thần sắc Tiêu Thanh Tuyền vẫn ung dung, vô cùng kiên định nhìn Lâm Vãn Vinh mỉm cười: "Vị Tiêu tiểu thư này tuy không rõ xuất thân nhưng có khí độ như vậy, chẳng cần thốt ra lời nào vẫn hơn hẳn nữ nhi khắp thiên hạ!" Từ Chỉ Tình nắm chặt tay than nhẹ một tiếng.
Lâm Vãn Vinh lúc này đã không khách khí nắm lấy tay Thanh Tuyền vội vàng chạy ra bên ngoài. Những cánh hoa đào rực rỡ rơi lả tả trên vai hai nữ nhân, khiến bọn họ dường như trở thành những hoa tiên giữa đào nguyên, xinh đẹp vô song.
- Chớ nhìn nữa!
Thấy hắn không ngừng quay đầu lại nhìn say đắm, Thanh Tuyền cười ngượng ngùng, nhỏ nhẹ nói:
- Để ý đường phía trước, không thì làm cả Tử tỷ tỷ ngã đấy!
- Tiêu tiểu thư đừng đùa nữa!
Từ tiểu thư đỏ mặt, thấy ánh mắt trong veo của Tiêu Thanh Tuyền cũng không biết làm sao, trong lòng trống rỗng, vội cúi đầu xuống
Rời khỏi hoa viên, một cơn mưa phùn lất phất rơi lên thân ba người, cảm giác thật mát rượi. Nơi này vốn là trên đỉnh núi, không khí lạnh giá, đưa mắt trông về phía xa, non nước mênh mông, hư vô mờ ảo, càng khiến cho nơi này như tiên cảnh nhân gian, đào nguyên ngoài thế tục.
Ngắm phong cảnh xa xăm, Từ Chỉ Tình nhìn tới xuất thần, một lúc lâu mới than thở:
- Ta ở trong kinh thành bao nhiêu năm nhưng lại không biết nơi này lại có tiên sơn thắng địa tuyệt vời như thế. Nếu đổi lại là ta, được cư ngụ cả đời ở chốn đào nguyên này cũng không hề gì.
- Tiên Sơn đúng là tiên sơn...
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Nhưng mà lại thiếu sự ấm áp của nhân gian. Nếu đổi lại là ta, ở trong thành vẫn hay hơn, hàng trà quán rượu, ca hát nhảy múa, ngư long bát quái, tam giáo cửu lưu*... cần gì có nấy, buồn thì ngươi khóc, vui thì ngươi cười, đó mới là thiên đường nhân gian của mấy phàm nhân chúng ta.
* ngư long bát quái: ý chỉ vạn vật kì lạ trong thiên hạ
Tam giáo cửu lưu: Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội
"Cực kỳ thô tục!" Từ tiểu thư lườm hắn một cái, đang một phen hứng chí lại bị một câu nói của hắn phá huỷ cả. Tiêu Thanh Tuyền khẽ than:
- Xuất thế và nhập thế, vốn là một học thuyết rộng lớn, có người thích nơi phàm tục, có người thích chốn tiên sơn, nếu xét riêng ra thì rất khác biệt, nhưng cùng hợp lại nghiên cứu thì đó cũng chỉ là hai hướng khác của chung một con đường thôi.
- Vẫn là lão bà của ta thông minh! Một câu có thể chỉ ra trăm điều của nhân sinh.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì. Thoáng nhìn xuống chân núi, thấy thấp thoáng rất nhiều bóng lều vải trắng ở xa xa. Không cẩn nói cũng biết là nhân mã do Đỗ Tu Nguyên mang đến. Có đại quân áp trận, Lâm Vãn Vinh vững tâm giữ chặt Thanh Tuyền, nói:
- Xuống núi, mau mau xuống núi, Thanh Tuyền ta sẽ bế nàng!
Gương mặt của Tiêu Thanh Tuyền như được thoa lên một lớp phấn hồng, vung tay đánh hắn một cái, thỏ thẻ:
- Đừng có làm loạn, khiến Từ tiểu thư thấy mà chê cười!
- Đây không phải làm loạn đâu!
Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt:
- Nàng bây giờ là thai phụ, nơi này núi cao đường trơn, nếu không cẩn thận, bụng dạ lỡ bị thương tật gì thì không phải sẽ rất nguy hiểm sao. Không được, không được... nhất định phải bế nàng!
Tiêu Thanh Tuyền võ công cao cường sao còn cần hắn nâng đỡ, nghe hắn nói mấy quan niệm đường hoàng thì trong lòng vừa buồn cười lại vừa cảm động. Nhưng Từ Chỉ Tình tinh thông y lý nhìn Thanh Tuyền một lượt nói:
- Tiêu tiểu thư đã mang thai vào tháng thứ năm, đang là thời kỳ ổn định, đi vài bước lại có ích cho thai nhi. Nếu bảo ngươi bồng lên, không may bị té ngã thì đó mới là chuyện xấu. Nói ngươi muốn chiếm tiện nghi cũng không sao, lại còn tìm lắm lý do bậy bạ!
Tiêu tiểu thư nóng bừng cả mặt, xiết chặt lấy tay Lâm Vãn Vinh, trong mắt nàng tràn đầy vẻ dịu dàng. Hắn giở trò mặt dày bị Từ tiểu thư vạch trần, cũng chẳng thèm để ý đến, cười ha hả:
- Thật sao? Từ tiểu thư hình như là rất thông thuộc y lý, sau này có thể làm sản phụ đại phu!
Trong lúc ba người trò chuyện, chân bước nhanh hơn, Lâm Vãn Vinh đi trước nhất, đưa mắt thấy Lý Hương Quân dẫn theo mấy người chuẩn bị vào một lối rẽ trên núi. Thấy con đường không có trở ngại gì, tâm tư Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng đi không ít, kéo Tiêu Thanh Tuyền đang muốn bước vào. Tiêu Thanh Tuyền bỗng nhiên dừng lại, lắng nghe một lúc, thần sắc buồn bã, u oán than:
- Cái nên tới cuối cùng cũng phải tới!
- Cái gì tới?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi.
Tiểu Thanh Tuyền mỉm cười, nắm chặt tay Lâm Vãn Vinh theo hắn đi vào lối rẽ. Từ Chỉ Tình ở sau hai người, tiến được vài bước đảo mắt nhìn, tức thì ngẩn người. Con đường phía trước lộ ra một bãi trống, sớm đã tề tụ mấy trăm người, ngồi phía trước là hơn mười vị nho sinh tuổi quá năm mươi, xem thần thái dáng vẻ đều là chí sĩ uyên bác. Các vị học sĩ phía sau đều là những thư sinh, tiểu thư tuổi còn trẻ, ánh mắt tập trung trên ba người; hâm mộ, ghen ghét, lạnh lùng... các sắc thái tâm trạng đều đủ cả. Nhìn thoáng qua đã biết đội hình này đợi ở đây từ lâu.
- Tiêu tiểu thư, đây là ...
Từ Chỉ Tình do dự một chút nói
Tiêu Thanh Tuyền lắc đầu cười khổ, than thở:
- Đây là những tinh anh của Thánh phường, ngồi phía trước chính là các giáo viên Thánh phường, đều là văn tông đại học sĩ, thanh danh vang khắp thiên hạ, so với lệnh tôn cũng không kém mấy phần, tỷ tỷ hẳn cũng nghe qua danh tiếng của bọn họ. Vũ Anh Điện Đại Học Sĩ Dưỡng Trai cư sĩ Nghiêm Nột, Thăng An cư sĩ Dương Thận, Điền Trung Trầm Thạch Điền Huyền Thực đạo sĩ Tống Cảnh Liêm, Thương Minh tiên sinh Lý Hàn Phong, Trung Khê cư sĩ Lý Nguyên Dương...
Từ Chỉ Tình nghe được liền hoảng hốt, mấy danh vị này nàng đâu chỉ vừa mới nghe qua, bất luận những kẻ đọc sách đương thời thì không ai thì không biết những người kia. Mấy vị này đương thời đều là bậc đại nho, nói đến thanh danh không kém Từ Vị là mấy, có vài người còn là tiền bối của Từ Vị. Những người này là giáo viên của "Ngọc Đức Tiên Phường", khó trách "Ngọc Đức Tiên Phường" lại có thanh danh như thế. Bọn họ tề tựu lại, Lâm Tam đấu nổi hay không?
- Làm sao thế? Mấy vị này rất nổi danh hay sao?" Lâm Vãn Vinh bật cười:
Cái gì dương thận nguyên dương*, ta một người cũng không biết.
(* Cái này là Lam Tam cố tình ghép tên mấy lão kia thành 'đầu dê, xxx dê )
"Cả mấy vị này cũng chưa từng nghe danh qua, chẳng lẽ học vấn của hắn từ trên trời rơi xuống chắc?" Từ Chỉ Tình không nhịn được lườm hắn một cái khẽ nói:
- Mấy vị này đều là học sĩ nổi danh cùng phụ thân ta, khó có thể gặp mặt một người, không ngờ hôm nay lại gặp được nhiều như vậy, ngươi cũng không thể coi thường được.
"Ta coi thường cái rắm! Lão tử có đại pháo dưới núi, ai cản ta ta bắn!" Hắn hừ một tiếng, vỗ về bàn tay nhỏ bé của Thanh Tuyền, cười ha hả lớn tiếng, kêu lên:
- Oa, thật là đông đảo,mọi người khai đại hội bây giờ sao?
Phía trước, một người râu tóc bạc phơ, thân mặc nho phục, khẽ vuốt râu nhìn hắn đầy uy nghiêm, quát:
- Là kẻ nào, sao dám xông vào sơn môn Thánh Phường ta?
- Còn ngươi là người phương nào? Sao dám tự tiện hỏi ta?
Lâm Vãn Vinh nhếch mày, lớn giọng đáp trả
Chương 358: Dữ phu tề - dữ thiên tề - PII
Dịch: kenlida
Biên dịch + Biên tập: Melly
Nguồn : www.tangthuvien.com
Dám trả lời như thế, đây là lần đầu nghe thấy, lão nhân kia sửng sốt, ngạo nghễ nói:
- Ta là Tiền triều Văn Hoa Điện đại học sĩ, Điền Trung Trầm Thạch Điền. Còn ngươi là người nào?
Từ Chỉ Tình thấy Lâm Tam thật sự không biết người này, vội vàng kéo tay áo hắn, gấp gáp giải thích:
- Vị này... là Trầm tiên sinh, là lão thần của Tiên Hoàng, so với cha ta còn cao hơn.
"Lão thần Tiền triều? Đó chẳng phải là đã nghỉ hưu rồi sao?" Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Ta là Kim Lăng Tiêu phủ Đệ Nhất Gia Đinh, cũng là Khoái Cảm Pháo Thần.
Trầm Thạch Điền lắc lắc đầu, tên Khoái Cảm Pháo Thần trước mắt này có bộ mặt ma mãnh tươi cười, lông bông bốc đồng, thật sự là làm nhục tư cách kẻ văn sĩ. Lão hừ một tiếng:
- Giỏi cho một tiểu tử mồm mép, dám ở trước mặt ta cười cợt. Hôm nay phải khai báo cho rõ ràng. Nếu có gian dối, ta bẩm viện chủ trị ngươi tội tự tiện tiến vào thánh phường.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
- Tự tiện xông vào Thánh Phường? Hay cho cái tội danh kia, dựa vào Thánh Phường này của ngươi cũng dám tự lập hình phạt, gán tội danh cho ta? Đất trời rộng lớn này, giữa thanh thiên bạch nhật thì ta chẳng lẽ đến nơi này nơi khác không được sao?
Trầm Thạch Điền ngạo nghễ đáp:
- Không phải bọn ta tự lập hình phạt, chinh là Thánh Tổ hoàng đế từng ban tặng danh hiệu Thánh phường 'Dữ Thiên Tề*'. Ngươi hôm nay dám xông vào Thánh Phường chính là 'Nhiễu thiên**', ta phạt ngươi có gì là không thể?
(* Cùng sánh với trời, tề tựu với trời
** gây rối, nhiễu loạn trời)
Từ Chỉ Tình nghe thấy ảm đạm lắc đầu, quả nhiên là gừng càng già càng cay, đem huấn thị của Thánh Tổ hoàng đế ra, gán tội danh 'Nhiễu thiên', cho dù đương kim Hoàng đế có đích thân đến cũng không dám nói gì. Trong lòng nàng thoáng chút lo lắng, vội ngẩng đầu lên như muốn nói gì đó, Tiêu Thanh Tuyền chậm rãi lắc đầu, nhỏ nhẹ bảo:
-Từ tỷ tỷ, hãy tin phu quân ta, trên đời này không gì có thể làm khó chàng.
- Hay cho một 'Dữ Thiên Tề'!
Lâm Vãn Vinh lạnh lùng cười:
- Vị Trầm lão gia tử này, ta bất tài xin hỏi một câu, ai là "Thiên" của đại Hoa ta?
Trầm Thạch Điền ôm quyền đáp:
- Đại Hoa chí Thiên, đương nhiên là đương kim Bệ Hạ, vạn thừa chi tôn, được xưng Thiên tử.
- Hay lắm, hay lắm!
Lâm Vãn Vinh vỗ tay:
- Ngươi gán cho ta tội Nhiễu Thiên, như vậy nghĩa là Thánh Phường này là 'Thiên" đúng không?
- Đó là tự nhiên...
Trầm Thạch Điền đáp:
- Thánh Phường ta 'tề tựu với trời (dữ thiên tề)', ngươi dám xông vào Thánh Phường, tự nhiên là Nhiễu Thiên!
Lâm Vãn Vinh biến sắc, quát lớn:
- Giỏi cho Trầm Thạch Điền, dám có ý đồ tạo phản! Người đâu, bắt hắn lôi xuống!
Trầm Thạch Điền ngỡ ngàng biến sắc, mặt mũi tái nhợt, chỉ vào Lâm Vãn Vinh:
- Ngươi, ngươi nói bậy bạ! Ta đối với Hoàng Thượng một lòng trung thành, có thiên địa chứng giám!
- Hay cho một câu 'Thiên địa chứng dám', không rõ 'Thiên' mà Trầm lão gia tử nói ở đây, là chỉ 'Thiên' nào thế?
Lâm Vãn Vinh nhếch mép cười, lạnh lùng nói.
- Cái này...
Trầm Thạch điền im lặng, chẳng biết trả lời thế nào cho tốt, suy tư nửa ngày mới ương bướng nói:
- Hai cái đều đúng, cả hai đều là "Thiên"...
Lâm Vãn Vinh cất tiếng cười to, âm thanh dường như muốn làm vỡ đá tan vàng, đột nhiên ngừng lại, nắm chặt tay quát:
- Hay cho nhà ngươi một Trầm Thạch Điền, hao phí bao công đọc sách thánh hiền, lại tự xưng Thánh Phường như trời. Đều biết rằng 'Nước không có hai chủ, dân không có hai trời'. Ngươi xem Thánh Phường là trời, vậy Hoàng đế Đại Hoa, con dân Hoàng Đế Đại Hoa để ở đâu? Đây không phải là thành tâm thuần phục, quả nhiên là phơi bày quá rõ ràng a!
Sắc mặt Trầm Thạch Điền đại biến, hắn nắm mơ cũng không nghĩ tới, kẻ trước mặt mình chỉ như một đứa ranh con lấm la lấm lét mà mồm mép lại lợi hại như vậy. Đem cái tội danh mưu phản đường hoàng vững vàng phán ra, chỉ hận mình nhất thời khiến cho hắn thấy được nhược điểm.
- Ngươi xem, đây là cái gì?
Lâm Vãn Vinh đột nhiên lấy từ trong ngực ra tấm Kim bài ngự ban, thoáng cười nhạt, Trầm Thạch Điền là lão thần đời trước, đương nhiên nhận ra vật này, giật mình một cái, khó khăn lui lại hai bước, chỉ vào hắn hỏi:
- Là Hoàng Thượng phái ngươi đến?
Lão già này thấy Kim Bài ngự ban nhưng lại không quỳ xuống, Lâm Vãn Vinh thầm tức giận, lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng:
- Chẳng lẽ lại là các người mời ta tới? Hoàng Thượng có nói, trên núi này có vài người, dựa hơi ấm Thánh Tổ Hoàng Đế, không biết tốt xấu, tự cao tự đại, xem dân như không có, đặc biệt dặn dò ta đến răn đe một phen. Trầm Lão Tiên sinh, ngươi đã ưu ái tôn kính Thánh phường như trời, không cần nói gì nữa, đành phải khai đao với ngươi thôi...
Chương 358: Dữ phu tề - dữ thiên tề - PIII
Dịch: kenlida
Biên dịch: Melly
Biên tập: Ngọc Vi
Nguồn : www.tangthuvien.com
Sẽ có cơm trưa, cơm tối Nhớ ăn uống điều độ hen
Kỵ húy Hoàng gia! Trầm Thạch Điền là lão thần tiền triều không phải không biết, chỉ là Đại Hoa thay đế, Hoàng thượng ẩn nhẫn mới chưa đụng chạm gì đến Thánh Phường, Trầm Thạch Điền cũng không để ý tới. Không ngỡ là đã cắm neo sâu trăm dặm, hôm nay lại bất ngờ bị lật thuyền. Mặc kệ là khâm sai thật hay giả, chỉ bằng câu nói này của hắn thì chắc chắn không phải là nhân vật đơn giản, có lẽ thật sự do Hoàng đế phái đến không chừng.
Trầm Thạch Điền càng nghĩ càng sợ, mặt mày tái nhợt, xụi lơ ngồi trên ghế, miệng vừa lớn tiếng khoe khoang giờ thở hổn hển. Một người bên cạnh lắc đầu, hừ một tiếng đứng dậy lớn tiếng nói:
- Cho dù ngươi là khâm sai thì sao, Thánh Phường chúng ta có 'Dữ Thiên Tề' do chính tay Thánh Tổ Hoàng đế đề tự, ai trông thấy cũng không dám bất kính, ngay cả Thiên tử đích thân đến đây cũng phải dập đầu.
- Vị nhân huynh này xin hỏi họ gì?
Lâm Vãn Vinh cười hì hì hỏi, người đứng lên này so với Trầm Thạch Điền trẻ hơn vài tuổi, nhưng cũng đã quá năm mươi.
Người nọ đáp:
- Vô tri tiểu bối, ta hiệu là Thương Minh!
Từ Chỉ Tình vội bảo hắn:
- Vị này là Thương Minh tiên sinh Lý Phàn Long, về tài nghệ tranh chữ không kém gì cha ta, cả Hoàng Thượng cũng phải mất ngàn vàng mới cầu được một bức tranh, có uy danh cực cao trong chúng sinh.
- Ồ!
Lâm Vãn Vinh cảm khái thở ra một hơi dài, ôm quyền nói:
- Thì ra là Lý huynh, sao Lý huynh không đi bán tranh chữ lại trốn đến Thánh Phường này dạy học vậy?
Lý Phàn Long tức giận:
- Ai cùng ngươi xưng huynh gọi đệ? 'Dữ Thiên Tề', ba chữ này chính là tự tay Thánh Tổ Hoàng đế đề tặng, Thiên tử đương triều nhìn nó cũng phải cung kính, ai ai đều biết. Diệp huynh kính 'Thiên', cũng như Hoàng Thượng là trọng 'Thiên', Thánh Tổ Hoàng đế càng trọng 'Thiên' hơn, nói ngươi Nhiễu Thiên chính là Nhiễu Thiên, có gì sai nào?
"Mẹ nó, lão gia hoả này không hổ danh là giỏi thư họa, bất ngờ đưa ra hai cái trọng 'Thiên' này, lão tử chỉ là thân phận nhỏ nhoi, không có hứng thú lĩnh giáo 'trọng Thiên' này của bọn chúng." Lâm Vãn Vinh giữ chặt Từ Chỉ Tình thấp giọng hỏi:
- Đều nói là Thái Tổ Hoàng Đế đề tặng ba chữ này, nàng đã từng thấy qua chưa.?
Từ Chỉ Tình sửng sốt, lắc đầu:
- Đại Hoa lập triều đã mấy trăm năm, Thánh Tổ hoàng đế ban chữ ta nào đã thấy qua? Đừng nói là ta, ngay cả cha ta cũng chưa thấy qua.
- Thanh Tuyền, nàng đã thấy qua chưa?
Tiêu Thanh Tuyền cũng lắc đầu:
- Thánh Tổ đề chữ, thiếp cũng chỉ nghe nói qua, chưa bao giờ thiếp thấy tận mắt cả.
- Nói như vậy, tức là tất cả mọi người đều chưa thấy qua ba chữ đó.
Lâm Vãn Vinh cười đắc ý:
- Không thể có giả sao? Những năm này giả so với thật còn nhiều hơn!
Từ Chỉ Tình lườm hắn một cái:
- Nếu là giả, Hoàng Thượng lại không nghiêm trị sao?, Chỉ là chữ do Thái Tổ Hoàng Đế đề tặng đã bao nhiêu năm trời, mọi người cũng không biết là để ở đâu mà thôi.
- Không cần biết là thật hay giả, chỉ cần bọn họ không mang ra được, vậy thì là giả.
Lâm Vãn Vinh hớn hở, đứng dậy chỉ vào Lý Phàn Long:
- Lý huynh, ngươi nói Thánh Tổ Hoàng Đế đích tay đề tặng ba chữ 'Dữ Thiên Tề', việc này có thật hay không?
Lý Phàn Long cười to:
- Giai thoại này lưu truyền hàng trăm năm nay, ai cũng biết, duy chỉ mình ngươi đến việc này cũng không biết, loại này mà cũng dám đến quấy nhiễu sơn môn Thánh Phường ta. Buồn cười, buồn cười... hoang đường, thật là hoang đường!
- Oa, ha ha ha...
Lâm Vãn Vinh ngửa mặt lên trời cười lớn, khí thế có phần áp đảo Lý Phàn Long, dứt tiếng cười không chút hoang mang đáp trả:
- Không phải chưa từng nghe qua, chỉ là chưa từng thấy qua. Mã vương gia có ba mắt ngươi có tin không? Hắc hắc, chỉ là truyền thuyết trong phường, tin có thì là có, mà không tin thì xem như chẳng tồn tại. Tiểu đệ luôn nghiêm cẩn hướng học, chăm học ham hỏi, cái gì chưa từng thấy qua sẽ không dễ dàng tin tưởng. Nếu ngươi đã nói là có chữ do Thánh tổ Hoàng đế đề tặng, vậy hãy lấy ra cho mấy kẻ vãn bối hậu sinh chúng ta chiêm ngưỡng một chút, cũng là cho thoả tấm lòng hâm mộ của chúng ta.
- Cái này...
Lý Phàn Long sửng sốt, mặt biến sắc, hừ nói:
- Vật Thánh Tổ ngự ban, không phải kẻ hậu sinh vãn bối ngươi nói muốn thấy là thấy. Ta nói có tức là có.
Thấy họ Lý có vẻ chùng xuống tuy mặt ngoài vẫn hung hăng, Lâm Vãn Vinh càng thêm bình tĩnh, cười ha hả:
- Tiểu đệ vốn cái gì cũng phải nghiên cứu cẩn trọng, ngươi đã không mang ra được, vậy có nghĩa là không có rồi. Thánh Tổ Hoàng đế không hề ban tặng ba chữ 'Dữ Thiên Tề' kia, vậy các ngươi đã phạm tội khi quân.
- Câm mồm!
Lý Phàn Long giận dữ:
- Nếu ta thật sự mang được ba chữ đề tự này ra, càng khiến ngươi mang thêm tội danh coi thường vương pháp.
"Coi thường vương pháp?" Lâm vãn Vinh mỉm cười: "Trên tay lão tử có Kim Bài ngự ban, dù cho ngươi có mang Kim ấn của Thái Tổ Hoàng Đế ra thì cũng chỉ là hai bọn tổ tôn chúng đánh nhau thôi, liên quan gì đến ta đâu?" Hắn vòng tay lại, cười hì hì:
- Coi thương vương pháp, tội danh này rất lớn đó! Ôi ta sợ quá!
Trên mặt Lý Phàn Long lộ ý cười đắc thắng:
- Lâm tam ngươi chỉ có ngần ấy bản lĩnh thôi sao? Bản Lĩnh của kẻ đấu thi thơ tại Kim Lăng đi đâu mất rồi? Hôm nay ta cho ngươi mở rộng kiến thức một phen.
Lâm vãn Vinh kinh ngạc:
- Ngươi biết ta?
Lý Phàn Long lạnh lùng:
- Ngươi tại Kim Lăng khi nhục Mai Nghiễm Thu, đó là đệ tử chân truyền của ta. Đã sớm nghe nói ngươi ăn nói sắc bén, hôm nay bản thân bày ra kế này dụ ngươi vào. Ngự bút của Thái Tổ Hoàng đế ban tặng, treo tại mật thất trong phòng viện chủ, ta đã sai người đi mời viện chủ mang ra thủ bút của Thái Tổ Hoàng đế, xem là ngươi gán tội ta hay ta gán tội ngươi!
- Không phải chứ?
Lâm Vãn Vinh nhảy dựng lên, thần sắc chấn động:
- Các ngươi thật sự có bức đề tự này? Ô, đã mấy trăm năm rồi còn chưa hoá thành tro tàn sao? Lý huynh, Lý Huynh lui lại một bước đi, việc vừa rồi kỳ thật là hiểu lầm. Ta chỉ là tìm ngươi mua tranh chữ, bỏ ra mười vạn tiền mua một bức tranh của ngươi, ngươi hãy thân tặng ta một bức đi!
Lý Phàn Long cau mày, tức giận nói:
- Việc hôm nay tuyệt chẳng thể nương tay, ta muốn thay Nghiễm Thu đòi lại sỉ nhục trước kia.
Tiêu Thanh Tuyền giữ chặt Lâm Vãn Vinh, dịu dàng hỏi han:
- Lâm lang, chàng có nắm chắc không?
- Vốn là không nắm nhiều phần ăn lắm, nhưng nếu nàng đồng ý hôn ta một cái, thì có chắc chắn mười phần rồi!
Lâm Vãn Vinh cười hì hì.
Tiêu Tiểu thư đỏ mặt, sẵng giọng:
- Không chút đứng đắn, chớ để mấy cái xấu ảnh hưởng đến con chúng ta!
Xa xa có hai đồng tử chạy nhanh tới, trong tay cầm một cuộn tranh, xem trục gỗ cùng màu sắc tranh giấy, có vẻ như cổ xưa lắm rồi.
Mặt mày Lý Phàn Long đắc ý, dập đầu cung kính trước bức tranh, liền cẩn thận cầm bức tranh mở ra.
Đây chính là chữ của Khai quốc Thái Tổ Hoàng Đế, bảo vật cất kỹ đã vài trăm năm, mọi người đều nín thở, ánh mắt dồn vào bức tranh đang được chậm rãi mở ra khỏi trục, ba chữ to 'Dữ Thiên Tề' như rồng bay phượng múa đập vào mắt mọi người, người trong "Ngọc Đức Tiên Phường" nhất thời vui sướng kêu lên.
- Chậm đã, chậm đã...
Lâm Vãn Vinh đi đến bên Lý Phàn Long:
- Vừa rồi ở xa quá, không thấy rõ lắm, Lý huynh, để cho ta thưởng thức một chút đi.
Lý Phàn Long ngạo nghễ gật đầu, Lâm Vãn Vinh một tay cầm bức tranh, mở cuộn ra cẩn thận xem xét. Lý Phàn Long trong lòng có chút lo lắng, không nhịn nổi lớn tiếng hỏi:
- Thưởng thức xong chưa? Ngươi còn gì để nói?
Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
- Thưởng thức xong rồi, bút tích thật sự của Thái Tổ, quả nhiên khác biệt a! Lý huynh, ngươi học vấn lớn, ngươi đọc xem, ba chữ này là gì?
Lý Phàn Long cắn răng hừ một tiếng, lớn tiếng đọc:
- Dữ Thiên Tề!
- Không thể nào?
Lâm Vãn Vinh thụt lùi mấy bước:
- Lý Huynh, ngươi cao tuổi như thế sao cả mấy chữ này cũng không biết? Còn phải để ta dạy ngươi, ba chữ này đọc là... Dữ... Phu... Tề...*!
*Phu (夫): ở trường hợp này ám chỉ những người lao động chân tay. Ngoài ra còn có các nghĩa: chồng, đàn ông...
Chữ Phu khá giống chữ Thiên(天), chỉ có thêm 1 nét nhỏ trên.
Dữ Phu Tề (与夫齐): sánh cùng những người dân lao động
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top