cpgd 134-135

Chương 134: Âm mưu của phu nhân"Đây rồi, đây rồi." Lâm Vãn Vinh nghĩ thầm: "Định dùng mỹ sắc dụ dỗ ta à? Hỏi ta nghĩ gì về nhị tiểu thư thì khác nào muốn làm mối cho ta và nhị tiểu thư? Nhưng lão trượng mẫu nương mà đích thân đứng ra thì không đúng quy luật, không xuôi tai cho lắm." Lâm Vãn Vinh làm bộ cười mấy tiếng: - Nhị tiểu thư ư? Mọi người đều thấy tiểu thư rất tốt, ngây thơ hoạt bát, xinh đẹp tốt bụng, ai cũng thích. Thật lòng mà nói, nha hoàn gia đinh trong Tiêu phủ mà nghe thấy câu này chắc phải tức hộc máu. Trước khi hắn đến Tiêu phủ, nhị tiểu thư là người như thế nào ai ai cũng rõ. Phu nhân nhìn hắn mỉm cười: - Ta hỏi ngươi thấy nó thế nào cơ? - À... phu nhân... ta và nhị tiểu thư... lâu nay quan hệ cũng tốt. Lâm Vãn Vinh hồ đồ đáp, trán lấm tấm mồ hôi: "Phu nhân hỏi thế này chẳng phải là lộ liễu quá sao, ta chưa kịp chuẩn bị gì cả!" Mặt hắn tuy dày như thớt nhưng gặp phải chuyện này thì không biết mở mồm ra sao. Phu nhân thấy hắn lúng túng thiếu tự nhiên, không nhịn được cười:

Lâm Tam, lần đầu tiên ta thấy ngươi xấu hổ như thế. Hay là do trước đây ta tầm nhìn chật hẹp? "Hừ, rõ ràng bà ấy đang chọc ta, thật chẳng ra gì." Lâm Vãn Vinh bực dọc nghĩ. Hắn đâu phải kẻ đơn giản tầm thường, liền cười ha hả: - Phu nhân, thực ra đấy là do người khác hiểu lầm con thôi. Người ta chỉ nhìn bề ngoài thấy ta ăn chơi phóng đãng mà đâu có biết bản tính ta mềm mỏng lắm và chỉ mong sống yên lành thôi. Tiêu phu nhân không giữ nổi bộ mặt nghiêm nghị mà phì cười khi nghe những lời này của hắn, hồi lâu mới nói: - Lâm Tam, từ lâu đã nghe Ngọc Nhược kể ngươi miệng nhả ra hoa. Trước đây ta chưa tin hôm nay cũng được tận mắt chứng kiến rồi. Lâm Vãn Vinh thấy bà ta cười như thế trôngn thật mỹ diễm hơn người. Hắn thầm nghĩ: "Cách ăn nói của ta đương nhiên là bà lần đầu tiên nghe thấy rồi, đây chính là phong cách họ Lâm vô song thiên hạ, ngoài ta ra còn nghe ai nói thế được nữa?" - Lâm Tam, ngươi là người ở đâu? Trong nhà có những ai? Tiêu phu nhân lại hỏi. Nếu nhớ không nhầm thì đây là lần thứ hai phu nhân hỏi rồi. Lần trước khi là một tân đinh mới vào phủ, phu nhân cũng xem xét rồi hỏi câu này. Lâm Vãn Vinh cười đáp:

Ta là người Kinh Sở. Nhà không đất không ruộng, không người thân thích, chỉ có mình ta thôi. Phu nhân khẽ nói: - Ngươi cũng đáng thương thật. Rồi thở dài một tiếng: - Ngươi tuy đáng thương nhưng Tiêu gia ta cũng chẳng hơn ngươi là mấy. Lâm Vãn Vinh nghe không hiểu, phu nhân nói tiếp: - Tiêu gia ta mẹ góa con côi, mấy năm nay chuyên tâm làm ăn. Tuy cũng thành đạt nhưng cuối cùng vẫn lâm vào cảnh khó khăn do trong nhà không có đàn ông, ta và Ngọc Nhược đã cố gắng rất nhiều nhưng vẫn làm trò cười cho người khác thôi. Khuôn mặt phu nhân thoáng buồn. Thời buổi này, thân phận những kẻ làm ăn đều thấp hèn, huống hồ nhà họ Tiêu từ khi lão gia khuất núi, nhà không còn nam giới, không khí gia đình ảm đạm, chỉ dựa vào phụ nữ mà vực dậy. Cho dù phu nhân và đại tiểu thư có tài giỏi thế nào đi nữa mà ở trong trào lưu hiện nay thì cũng không thể không khiến người ta đàm tiếu. Hắn gật gù, thầm nhủ: "Bà nói với tôi cũng vô ích, bà mau đi tìm một ông chồng đi mới phải đạo, không thì cũng kén rể cho đại tiểu thư đi thì hơn, nhị tiểu thư thì cứ để đấy. Họ Lâm ta quyết không đi ở rể, phải rước Ngọc Sương về nhà họ Lâm ta mới phải đạo."

Phu nhân thở dài một lúc lại ngẩng đầu lên cười: - Tự dưng lại nói mấy chuyện này mất vui. Thôi ta nói về Ngọc Sương nhé. Lâm Tam, ngươi rất thông minh, con nha đầu Ngọc Sương có chút tình ý với ngươi, điều này ta biết. Phu nhân nói đến đây bỗng dừng lại, nhìn Lâm Vãn Vinh có ý dò xét. Hắn là ai chứ, khôn lõi đời làm sao dễ dàng bị lung lay bởi mấy lời này cho được. Hắn giả bộ như không nghe thấy, chờ cho phu nhân nói tiếp. Phu nhân thấy hắn chả có phản ứng gì, liền thở dài: - Ta vốn không tán thành lắm việc này, Ngọc Sương tuổi còn nhỏ, bây giờ chưa phải lúc đề cập việc này. Huống hồ thân phận hai ngươi khác xa nhau quá, nói ra sợ người ta cười. Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ: "Thân phận chó gì, bà nói dễ nghe gớm. Đây chỉ là cái cớ cho cái gọi là nhà cao cửa rộng của các người, trong mắt lão tử, thân phận chỉ là cái đinh. Ta và nhị tiểu thư thì đã làm sao, cóc ghẻ ăn thịt thiên nga mới là thời thượng. Lão tử không thoát được cái thân gia đình này thì trộm đưa nhị tiểu thư ra ngoài tư tình xem bà còn nói chuyện thân phận nữa hay không." Phu nhân thấy sắc mặt hắn khó chịu, dường như đi guốc trong bụng hắn nên cười: - Ngươi không phải sốt ruột. Đây chỉ là cách nghĩ trước đây của ta thôi. Đã là mẫu thân thì phải suy nghĩ cho con gái, tình cảm này hy vọng ngươi hiểu. Gần đây, trông lời nói cử chỉ của ngươi tuy không đúng phép tắc nhưng cũng có chút tài hoa. Ngừng một lúc rồi tiếp: - Những ngày ngươi đến nhà họ Tiêu quả thực đã tận tâm tận lực, vì nhà họ Tiêu mà đóng góp không ít công lao. Đừng nói là xà phòng với nước hoa mà lúc gặp nguy ra tay cứu giúp Ngọc Nhược cũng đủ cho người ta phải cảm kích rồi. Lần đi Hàng Châu lại đánh bại Đào gia, làm rạng mặt Tiêu gia, công lao thật to lớn. Nếu ta còn vô lý ngăn cản thì e hơi ngang ngược và khó nói. Lâm Vãn Vinh mừng thầm nhưng mặt ngoài không gợn chút cảm xúc: "Tiêu phu nhân này nói chuyện dễ nghe chứ không ngông nghênh như Đại tiểu thư, cứ hùng hùng hổ hổ, lại còn dạy Ngọc Sương mấy thứ nữ tử phòng lang thuật, rõ ràng là muốn đề phòng ta, làm ta cứ phải thấp thỏm không yên." Tiêu phu nhân nghiêm nghị đáp: - Nhưng mà..., Ngọc Sương bây giờ còn nhỏ, nhiều chuyện còn chưa phân định rạch ròi. Ta hy vọng có thể thấy nó vô tư mà lớn lên, tự mình chọn lựa. Ngươi đừng nghĩ rằng ta không phản đối thì để ngươi tự do hành động, ngươi cũng không được dùng cách gì mạnh tay quá. "Tự do à, chỉ sợ bà không cho nàng ấy tự do thôi." Lâm Vãn Vinh thầm nhủ. Thực ra những điều Tiêu phu nhân nói Lâm Vãn Vinh cũng sớm nghĩ đến cả rồi. Đối với hắn,tán gái ghét nhất là xử mạnh tay, "Lấy người trước lấy lòng sau" - đây là câu danh ngôn chí lý của hắn. Nhị tiểu thư mới mười sáu tuổi, đang độ tuổi mới biết yêu và cũng là tuổi dễ dụ dỗ nhất. Chỉ cần đối tốt với nhị tiểu thư một chút, nói vài câu ngon ngọt dễ nghe thì đảm bảo con nha đầu này sống chết cũng phải theo hắn cho bằng được. Đối với tài tán gái của mình, hắn hoàn toàn có đủ tự tin. Lâm Vãn Vinh thở dài một tiếng và cười: - Phu nhân tốt quá, Lâm Tam cảm kích vô cùng. Nếu không phải phu nhân trẻ trung quá thì ta đã đưa phu nhân lên bàn thờ mà thờ phụng quanh năm rồi. Phu nhân cười duyên dáng đáp: - Lâm Tam, ngươi đừng giở chiêu dụ dỗ ra để lừa phỉnh ta, ta không dễ cắn câu đâu. Lâm Vãn Vinh thấy phu nhân cười đẹp như hoa, đôi má hây hây, rõ ràng là đã dính công phu vỗ mông ngựa ở đây rồi, hắn cười thầm "Bà mà không cắn câu mới lạ." - Vậy ... xin đa tạ phu nhân. Lâm Vãn Vinh nhũn nhặn đáp. Tiêu phu nhân lắc đầu: - Ngươi đừng vội cảm ơn. Việc này ta chỉ nói rõ trước cho ngươi nghe thôi. Ý ta muốn nói chắc ngươi cũng phải hiểu rồi, chuyện ngươi và Ngọc Sương, ta không tán thành cũng không phản đối.

Lâm Vãn Vinh gật đầu, Tiêu phu nhân tiếp lời: - Ngọc Sương còn trẻ dại, lớn hơn còn có Ngọc Nhược, chị em chúng nó tình cảm sâu nặng, Ngọc Sương cũng rất nghe lời Ngọc Nhược. Nếu ngươi muốn chuyện của mình với Ngọc Sương có kết quả thì phải nghĩ cách làm sao qua được cửa Ngọc Nhược đã. Ta chẳng giúp bên nào cả, Ngọc Nhược có thái độ thế nào với chuyện của hai ngươi? Ta cũng không nhúng tay vào được. Lâm Vãn Vinh tự nhủ "Chậc, âm mưu, đây đúng là âm mưu của phu nhân, lòng vòng một hồi thế này hoá ra là giở chiêu Thái Cực thôi thủ." Bà ta trên danh nghĩa trao quyền chủ động cho đại tiểu thư, muốn cho Lâm Vãn Vinh phải vắt óc ra mà qua mặt Tiêu Ngọc Nhược, thực chất là để cho Lâm Vãn Vinh dốc hết sức lực ra giúp đỡ Tiêu gia. Nhị tiểu thư thì câu được Lâm Tam, còn đại tiểu thư thì lại quản chặt nhị tiểu thư. Chiêu này quả là cao, dụng ý cốt lõi là muốn trói chặt một nhân tài như hắn. Bây giờ có thể nói là thành do Đại tiểu thư mà bại cũng là do Đại tiểu thư. Chưa bao giờ Đại tiểu thư lại có tác dụng nổi bật như thế. Tiêu phu nhân này nói một thôi một hồi cũng bằng chưa nói gì, nhưng vẫn bán được một ân huệ lớn, quả nhiên không hổ là người cầm nắm Tiêu gia nhiều năm, lanh trí không để đâu cho hết. Lâm Vãn Vinh vốn khôn lỏi, ngay lập tức đã nhìn thấu sự việc. "Muốn dùng Ngọc Sương để câu ta sao? Ha ha, ai câu ai còn chưa biết. Tuy Đại tiểu thư là khó chơi nhất, nhưng càng lắm thách thức càng hấp dẫn. Ta thích rồi đấy. Mặc kệ cái âm mưu âm miếc của bà, chỉ cần là các cô nương thì Lâm Tam ca đây còn sợ ai?" Phu nhân thấy Lâm Tam mỉm cười, biết là không che giấu nổi một kẻ khôn ngoan thế này đành cười khổ, thầm nghĩ "Giá như Tiêu gia ta có một nam đinh như Lâm Tam hay chỉ bằng một nửa nó cũng được thì ta đâu cần phải tính toán thiệt hơn thế này." Phu nhân thở dài: - Lâm Tam, nghe nói lần này đến Hàng Châu, các ngươi có gặp Văn Trường tiên sinh? Ta còn nghe nói Văn Trường tiên sinh rất hài lòng về ngươi? Không biết dạo này ông ta ra sao? Lâm Vãn Vinh gật đầu, đáp: - Từ tiên sinh rất khoẻ, còn nhờ ta chuyển lời thăm đến phu nhân. Tiêu phu nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ thở dài, đáp: - Chẳng mấy khi được Văn Trường tiên sinh quan tâm như vậy. Từ khi chia tay ở kinh thành đã hai mươi năm. Cố nhân lâu không tương kiến, thời gian cũng thật vô tình. Lâm Vãn Vinh thấy phu nhân cảm khái như vậy, nghĩ thầm: "Chẳng nhẽ phu nhân lại có người tình cũ lưu tại kinh thành? Nhìn kỹ thần tình, mặt thì buồn rầu nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, không giống như đang nhớ nhung ai mà chỉ là hoài cảm thuần tuý. Tiêu phu nhân này cũng là người có lắm bí mật đây!"

Lúc hắn đi ra khỏi phòng, Đại tiểu thư đang đi đi lại lại bên ngoài, thấy hắn đi ra sốt ruột hỏi: - Lâm Tam, mẫu thân nói gì với ngươi? Lâm Vãn Vinh cười đáp: - Có nói chuyện gì đâu, chỉ nói mấy chuyện dựng vợ gả chồng thôi mà. Đại tiểu thư sững người một lúc: - Dựng vợ gả chồng cái gì cơ? Lâm Vãn Vinh cười ha hả: - Phu nhân nói muốn đem gả nhị tiểu thư cho ta. Tiêu Ngọc Nhược mặt mũi biết sắc, xẵng giọng: - Đừng có mơ! "Biết ngay là cô nàng sẽ thế mà!" Lâm Vãn Vinh ngại ngần cười, tuyệt không nói gì, bỗng thấy Tứ Đức hoảng hốt lo sợ chạy vào, hét ầm ĩ: - Tam ca, Đại tiểu thư, hỏng rồi, có chuyện rồi.

Chương 135: Tiếp thu

- Tứ Đức, đừng cuống, cứ bình tĩnh. Trời có sập xuống thì đã có phu nhân và tiểu thư đỡ cho rồi mới đến lượt chúng ta. Lâm Vãn Vinh cười the thé, đại tiểu thư lườm hắn xém mặt. Tứ Đức hổn hển thở không ra hơi, cuống quýt nói: - Tam ca, Đại tiểu thư, chết rồi! Biểu thiếu gia... biểu thiếu gia bị người ta đánh! - Cái gì? Bị đánh á? Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên. "Biểu thiếu gia tuy trăng hoa nhưng cũng không phải là kẻ hay gây chuyện. Huống hồ dựa vào tiền bạc của cải nhà họ Tiêu, ở Kim Lăng tuy chưa phải là nhất nhì nhưng cũng không phải ai cũng dám động vào. Sao bỗng dưng có kẻ dám đánh biểu thiếu gia? Mẹ kiếp, đánh chó phải ngó mặt chủ chứ, không biết Vô Thường biểu thiếu gia được Lâm Tam ca ta đây che chở à?" Đại tiểu thư cũng cuống lên mà hỏi: - Ai? Kẻ nào đánh biểu ca? Lâm Vãn Vinh chợt nhớ ra, biểu thiếu gia đưa bọn Tứ Đức đến cửa hàng Đào gia dương oai giễu võ khám xét nhà họ, có khi bị người nhà họ Đào đánh cũng nên. Tứ Đức vội đáp:

Chúng tôi và biểu thiếu gia đi nhận lại cửa hàng Đào gia, bỗng gặp Đào lão gia. Bọn họ không nói chẳng rằng liền xông vào đánh chúng tôi, còn bắt biểu thiếu gia đi. Bọn thuộc hạ liều chết chạy ra ngoài để báo tin cho phu nhân và tiểu thư, bây giờ tôi sẽ đi cứu thiếu gia. "Cứu cái đầu, thằng tiểu tử này chạy trốn thì cứ nói là chạy trốn đi, còn làm bộ, gần bằng lão tử rồi đấy. Nhưng thế cũng có gì là sai, đánh không thắng thì phải chạy mới gọi là thông minh lanh trí, không chạy thì đứng đó ăn đòn chắc?" Đại tiểu thư nghe xong vội vàng nói: - Mọi người còn đang ở đây bàn bạc để xếp đặt công việc, biểu ca sao lại nóng nảy đi đâu rồi? Chờ một lát không được hay sao? - Đào lão gia? Đào Vũ Tô Châu chức tạo đó sao? Lâm Vãn Vinh nói với đại tiểu thư: - Xem ra Tiêu tứ lão gia nói không sai, tên Đào Vũ này quả nhiên vội vội vàng vàng tới Kim Lăng, nhưng không biết Đào Đông Thành và cô em nhà họ Đào kia thế nào rồi. Đại tiểu thư giận điên người: - Lão già này thật là... Biểu ca tuy có lỗ mãng chút nhưng cửa hàng Đào gia đã thuộc về Tiêu gia chúng ta rồi, biểu ca đến tiếp quản có gì là sai mà Đào Vũ lại tuỳ tiện đánh người, bắt người như thế? Để ta đi nói lý với lão.

Lâm Vãn Vinh hoảng hốt kéo tay cô lại: - Đại tiểu thư, ngươi có bị điên không? Nói lý với kẻ làm quan ư? Lấy trứng chọi đá, ngươi đi đâu mà nói lý với chúng? Lâm Vãn Vinh không phải là đứa trẻ lên ba, hắn biết lúc này có nói gì cũng vô ích, đấu với quan thì phải hơn thực lực. - Lâm Tam, ngươi nói xem phải làm thế nào? Đại tiểu thư trầm ngâm một hồi. Lâm Tam nói quá đúng, người làm ăn như nàng ta tuy có hàng vạn thủ đoạn nhưng nếu phải đấu với ác nhân thì phải nhờ đến ác nhân cỡ ....Lâm Tam ra tay. Biểu thiếu gia tuy lăng nhăng, nhưng đối với Lâm Vãn Vinh thì không tệ bạc chút nào. Huống hồ đó lại là biểu ca của Ngọc Sương, nói thế nào cũng không được để tên họ Đào bắt nạt. "Mẹ kiếp, họ Đào này quan thương làm một, vừa đá bóng vừa thổi còi, đúng là chơi khăm người khác." Lâm Vãn Vinh dặn dò: - Tứ Đức, mau đến phủ tổng đốc Lạc đại nhân, mời Cao Tù cao đại ca tới và kể lại tất cả. Sau đó nhờ Cao đại ca trình lại với Lạc đại nhân, nói là ta muốn mời ngài đến xem quan viên thủ hạ trong cửa tiệm Đào gia hiếp đáp người lành thế nào. Đại tiểu thư nghe xong cuống cuồng hỏi: - Lâm Tam, ngươi ăn nói như thế thì Lạc đại nhân sao đến được?

Lâm Vãn Vinh cười: - Ta với Lạc trẻ Lạc già đều là chỗ anh em, ta còn là quý nhân của bọn họ cơ, lão Lạc không đến mời là lạ. Hắn cười một cách đầy bí ẩn, không ngó ngàng tới lời nói của đại tiểu thư nữa mà bảo Tứ Đức: - Ngươi đi mau đi, tìm bằng được Cao đại ca. Chuyện này mà xong ta bảo đại tiểu thư tăng lương cho ngươi. - Đa tạ Tam ca, đa tạ đại tiểu thư . Tứ Đức hớn hở chạy đi. Đại tiểu thư trông bộ dạng kỳ bí của hắn, không chịu được bèn nói: - Ai cho ngươi tuỳ tiện xếp đặt như thế hả. Càng lúc càng tự do quá trớn. Đại tiểu thư thấy Lâm Tam sắp xếp thoả đáng, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm, miệng ngoài nói cứng thế thôi để khỏi mất mặt liền xẵng giọng một tiếng rồi không nói gì nữa. Khi Lâm Vãn Vinh và Đại tiểu thư đến cửa hàng nhà họ Đào, thấy dân chúng tụ tập ồn ào trước cửa. Biểu thiếu gia Quách Vô Thường bị mấy người họ Đào trói chặt đang chửi đổng ầm ĩ. Lâm Vãn Vinh đảo mắt một vòng, không thấy huynh muội Đào Đông Thành và Đào Uyển Doanh đâu. Bỗng thấy một người mập mạp mặc quan phục đứng ngay chính giữa, nom hao hao Đào Đông Thành lại đậm vẻ quan uy. Hẳn là Tô Châu chức tạo Đào Vũ rồi. Bọn hạ nhân Đào gia ra ra vào vào không ngừng, đang đem vải vóc trong cửa hàng khuân ra xe ngựa bên ngoài. "Vô sỉ!" Đại tiểu thư chửi chầm: "Tiêu gia còn chưa kịp đến bàn giao với Đào gia. Chúng mang đi bao nhiêu vải vóc thì Tiêu gia sẽ bị thiệt hại bấy nhiêu." Đại tiểu thư gằn giọng nói: - Chúng đem hết vải vóc đi, muốn để lại vườn không nhà trống cho Tiêu gia ta đây mà, vô sỉ hết cỡ! Lâm Vãn Vinh gật đầu: - Tuy bọn chúng làm thế này vô sỉ thật nhưng ta cũng không có cách gì ngăn lại. Vải vóc tuy là một nguồn thu nhập nhưng không phải là thứ quyết yếu nhất, cái đáng giá là đất đai nhà cửa. Đây là tài sản cố định, cũng là chỗ làm ăn của chúng, không có chỗ làm ăn thì nhiều vải vóc đến mấy cũng lụn bại mà thôi. Đại tiểu thư biết hắn nói có lý, bèn gật đầu đồng ý, thấy bộ dạng thảm hại của Quách Vô Thường, không nén nổi thở dài: - Biểu ca hành sự quả là có chút lỗ mãng. Lần này chịu thiệt lần sau chắc phải khôn khéo hơn. - Tôi thấy đây chưa chắc là việc xấu, biết đâu là việc hay. Chúng ta tiếp quản cửa hàng họ Đào, khó tránh khỏi một số xung đột nhỏ. Qua vụ náo loạn của biểu ca lần này, ai ai cũng biết tới, xem ra rất có lợi cho Tiêu gia, trong cái rủi có cái may. Lâm Vãn Vinh bình tĩnh phân tích. Đại tiểu thư lại nghĩ ngợi, quả đúng là có lý thật rồi nhìn hắn không nói gì. Đến lúc hắn không còn kiên nhẫn nữa thì bỗng có người vỗ vai, một giọng nói sang sảng vang lên: - Lâm công tử, tôi đến đây rồi! Hắn quay đầu lại, ra là hai huynh đệ Cao Thủ, Cao Tù đang đứng mỉm cười sau lưng mình. Lâm Vãn Vinh cười: - Làm phiền hai vị Cao đại ca rồi. Tình hình hiện tại chắc hai vị đại ca cũng rõ chứ. Cao Tù gật đầu đáp: - Lâm công tử cứ yên tâm, trước khi đi Từ đại nhân đã dặn dò rồi, Đào gia thành lập có văn tự đàng hoàng, lại do Từ đại nhân đích thân làm chứng, Đào gia muốn chối cãi cũng không được. - Nói như vậy thì hành động của chúng tôi há chẳng phải quá chính nghĩa, quá chính đáng hay sao. Lâm Vãn Vinh cười, trong mắt thoáng hiện lên nét ranh mãnh, hai huynh đệ họ Cao cũng cười phá lên. Lâm Vãn Vinh theo sau đại tiểu thư bước ra, biểu thiếu gia thấy hai người bèn gọi lớn: - Biểu muội, biểu muội, Mau tới cứu ta! .... Lâm Tam, cứu ta! Đại tiểu thư bước tới, hành lễ với Đào Vũ và nói: - Dân nữ Tiêu Ngọc Nhược bái kiến Đào đại nhân. Đào Vũ cười nhạt: - Tiêu đại tiểu thư khí phách hơn người đó, phái người tới lấy cửa tiệm Đào gia ta, còn có coi bản quan ra gì nữa không? Bản quan không dám nhận một lễ của cô. "Hừ, đồ cẩu quan, cậy quyền trong tay để làm ăn buôn bán, còn đòi người ta coi ra gì nữa. Chưa thấy ai vô sỉ như ngươi." Lâm Vãn Vinh nhìn Đào Vũ mập mạp khệ nệ mà thầm cười. Tiêu đại tiểu thư nghiêm mặt đáp: - Hà cớ gì đại nhân lại nói thế? Ngọc Nhược làm ăn nhiều năm, luôn răn bản thân làm đúng phép tắc, mọi hành vi lời nói đều tuân theo luật lệ Đại Hoa, không hay đại nhân nói thế có ý gì. Đào Vũ lạnh lùng đáp: - Tiêu đại tiểu thư, hôm nay cô phái người đến đây, luôn miện nói là muốn tiếp quản sản nghiệp tổ tông của họ Đào ta, không biết là dựa vào đâu? Bản quan kinh doanh dệt vải Hàng Châu, nắm bắt công việc của cả một tỉnh, công việc bận rộn thế nào, đâu có thể giao cho cô làm bừa? Tiêu Ngọc Nhược xẵng giọng đáp: - Đào đại nhân, việc Tiêu gia tôi tiếp quản cửa hàng vải của Đào gia, giới làm ăn trong Kim Lăng đều đã tỏ tường, chẳng nhẽ đại nhân lại không hay biết? Cuộc gặp mặt hàng năm Kim Lăng - Tô Châu lần trước, Đào công tử đã cá cược với Tiêu gia ta bằng cửa hàng vải nhà Đào gia rồi, tiếc là Đào công tử liên tiếp thua hai trận, đành phải giữ lời mà trao cửa hàng vải cho chúng tôi thôi. Có văn thư của Đào công tử làm chứng, hàng trăm thương khách Kim Lăng, Hàng Châu đều tận mắt chứng kiến tại chỗ, còn có Văn Hoa Các đại học sĩ, hộ bộ thượng thư Từ Vị đại nhân đích thân công chứng, chuyện này không thể bịa đặt. Từ giây phút Đào công tử lập văn thư, cửa hàng này đã thuộc về nhà chúng tôi rồi. Chúng tôi y hẹn tới thu hồi tài sản, hợp tình hợp lý có gì mà sai? Đại nhân tuy đứng đầu phường dệt vải Hàng Châu nhưng cũng không có quyền tuỳ tiện bắt người, biểu ca tôi không phạm tội cũng không mắc lỗi, đại nhân vì cớ gì mà lại vô cớ đánh người và bắt giữ biểu ca tôi? Tiêu Ngọc Nhược tuy giọng nói nhẹ nhàng nhưng khảng khái hùng hồn, nói năng đâu ra đấy. Người xung quanh nghe nói đây chính là Tiêu đại tiểu thư huyền thoại, thấy cô không sợ uy quyền, lại có phong tư liền có cảm tình ngay với cô. Tự cổ dân không đấu lại với quan hôm nay bỗng dưng lại có đại tiểu thư ngang nhiên nói lý giữa phố, con người gan dạ khí phách thế này làm những người dân thường cảm thấy phấn khởi vô cùng, chờ cho đại tiểu thư nói hết, tất cả mọi người rào rào khen ngợi "Hay!". Đào Vũ liếc mắt, nghiêm nghị nói: - Tiêu đại tiểu thư, vụ cá cược Hàng Châu đó chỉ là có người cố ý hãm hại Đông Thành con ta, việc này còn phải điều tra đã, ta đã báo cáo với Giang Tô đô chỉ huy sứ Trình Đức Trình đại nhân, Trình đại nhân sắp đích thân phái người chất vấn, trả lại sự trong sạch cho Đào gia ta. Vụ cá cược đó không tính. "Trời ơi, không hổ danh là kẻ làm quan, da dày mười thước, tên Trình Đức đó làm về quân đội còn ngươi thì làm về chính trị, cho dù có bẩm báo lên cấp trên để điều tra thì cũng nên bẩm báo với tổng đốc Giang Tô Lạc Mẫn mới phải, dây với lão Trình Đức đó làm quái gì? Hơn nữa, việc này có quá nhiều người tận mắt trông thấy rồi, nói phủ nhận là phủ nhận ngay được sao? Mẹ kiếp, cẩu quan, đúng là cẩu quan, thế mà cũng ngang nhiên đường hoàng nói được!" Lâm Vãn Vinh chửi thầm. Tiêu đại tiểu thư nghe Đào Vũ ăn nói đổi trắng thay đen, thật giả lẫn lộn, tức đỏ cả mặt, gắt: - Đào đại nhân nói thế có ý gì? Hay là nghi ngờ nhãn lực và trí tuệ của hàng trăm thương khách hai nơi Giang Triết, hay là nghi ngờ công chứng của hộ bộ thượng thư Từ Vị Từ đại nhân? Thế thì xin mời đại nhân gọi lệnh công tử ra đây, cùng tranh luận với Tiêu Ngọc Nhược tôi trước mặt các phụ lão Kim Lăng đang có mặt ở đây.

Lâm Vãn Vinh hốt hoảng kéo đại tiểu thư lại: - Ngươi có bị hồ đồ không vậy. Bây giờ Đào gia có văn tự trong tay, chỉ cần tiếp quản từ Đào gia là được rồi, còn tranh với luận cái gì nữa? Cho dù là Tiêu gia lừa đảo bịp bợm nhưng bọn họ Đào các ngươi cũng chỉ có nước công nhận thôi, Đào Đông Thành làm nhiều việc xấu như thế, lão tử doạ hắn chút xem hắn có dám cắn lại ta không? Đào Vũ đáp: - Đông Thành con ta hôm qua không may nhiễm cảm, bây giờ đang tĩnh dưỡng trong nhà, đợi khi nào khỏi thì sẽ đối chất với cô cũng không muộn. "Tĩnh dưỡng? Sợ là đang tĩnh dưỡng trên bụng cô em nào thì đúng hơn." Lâm Vãn Vinh nghĩ tới kiệt tác của mình mà không nhịn được cười. Đại tiểu thư nói: - Đào đại nhân, tôi chỉ là nhất giới dân nữ, ngài là mệnh quan triều đình, nên phải hiểu biết nhiều luật lệ hơn tôi mới phải. Nàng lấy ra một tờ khế ước, chính là tờ giấy có chữ ký dấu vết của Đào Đông Thành ở Tình Vũ lâu: - Văn tự này chính là do Đào công tử lập ra, trên đó còn có chữ ký và dấu tay của công tử, còn có chữ ký của nhất phẩm đại học sĩ Từ Vị đại nhân, cho thấy ngài đích thân làm chứng. Tờ văn tự này chính là bằng chứng, Đào đại nhân có muốn phủ nhận không? - Tiêu Ngọc Nhược to gan, ngươi dám lừa bịp bản quan? Từ đại nhân là hiền thần đương triều, địa vị cao quý ra sao, ngươi chỉ là một nữ tử làm sao có thể quen biết đại nhân? Ấn tín này có khi là ngươi làm giả cũng nên. Đào Vũ ngang ngạnh đáp. - To gan! Cao Tù bước tới, chỉ vào Đào Vũ mà quát. - Một tên quan nhãi nhép như ngươi mà dám nghi ngờ ấn tín của Từ Vị đại nhân sao? Thật là ếch ngồi đáy giếng. - Ngươi là ai? Đào Vũ thấy người này cao to, nhãn thần sắc bén, vội quát to. Cao Tù lấy ra một lệnh bài vàng từ bên hông, giơ lên trước mặt lão: - Ta là nhất phẩm đái đao hộ vệ trong cung, phụng mệnh bảo vệ Từ Vĩ đại nhân. Ấn tín này chính là của Từ Vĩ đại nhân, ngài lo có kẻ giở trò nên đắc đặc biệt phái ta đến Kim Lăng làm rõ chuyện này, đồ cẩu quan nhà ngươi đến ấn tín mà còn làm vẻ không biết à, muốn làm phản phải không? Cao Tù làm hộ vệ trong cung, hàng ngày đều gặp các vương công đại thần, tên Hàng Châu chức tạo này đối với hắn chỉ là con tép. Những người thân cận hoàng thượng không phải là quan lại thì cũng là kẻ thân cận với quan lại, hắn luôn miệng chửi Đào Vũ là cẩu quan, Đào Vũ tất không dám nói gì. Đại tiểu thư cũng không phí lời với Đào Vũ liền đưa tờ văn tự cho Lâm Vãn Vinh. Lâm Vãn Vinh đi một vòng trước mặt mọi người ở đó và cầm tờ giấy rũ xoành xoạch: - Các vị phụ lão hương thân thấy rõ rồi đấy, đây là dấu ấn do chính Đào Đông Thành đích thân ký, chứng minh rằng cửa hàng vải Đào gia phải chuyển nhượng cho Tiêu gia chúng tôi là sự thật. Đại tiểu thư của chúng tôi là người nhân từ đức độ, không muốn cố tình làm khó Đào gia nên mới cho họ thời gian một ngày để chuyển đi, ai ngờ hôm nay Đào gia lại hung hăng như vậy, không những đánh sứ giả Tiêu gia phái đến mà còn chối là không có văn tự này, đến dấu ấn của chính mình cũng không nhận ra hay sao? Đào đại nhân là người làm quan, nhưng tôi xin hỏi chư vị phụ lão hương thân, làm quan thì có thể tuỳ ý ức hiếp bách tính lương thiện hay sao? Hôm nay ức hiếp Tiêu gia, biết đâu ngày mai ngày mai lại đến lượt Trương gia, Lý gia...? Thế gian này chẳng nhẽ không còn nơi nào có đạo lý nữa sao? Lâm Vãn Vinh nói cứ thật thật giả giả, biểu thiếu gia ăn chơi ngang tàng qua miệng hắn thoắt cái bỗng chốc biến thành sứ giả nhà họ Tiêu phái tới, là sứ giả của chính nghĩa, hiện thân của dũng cảm. Biểu thiếu gia nghe mà trong lòng thấy hả hê, ngẩng đầu ưỡn ngực mà nói: - Thả ta ra, mau lên!

Mấy câu cuối của Lâm Vãn Vinh có ý chọc ngoáy, muốn xoáy sâu mối quan hệ quan dân, quần chúng lập tức nổ ra một tràng kêu gào: - Thả người đi! Thả người đi! Không lâu sau, những tiếng đó toả ra đồng thanh, càng ngày càng quyết liệt. Đại tiểu thư thấy trong số mấy người đang đồng thanh có vài người khá quen mắt, nhìn như gia đinh trong phủ Tiêu gia, cô còn nhìn thấy Tiêu Phong với Tứ Đức. Trong số đám người đó thì hai tên này hò hét hăng nhất. Lâm Vãn Vinh đánh mắt với nàng, mỉm cười: "Không sai, đây gọi là cò mồi." Đào Vũ nhìn dân chúng kích động, mặt mũi xanh như tàu lá, bèn lui vài bước rồi cất giọng: - Đóng cổng! - Tổng đốc Giang Tô Lạc đại nhân tới! Một giọng nói vang lên làm đám đông giật mình. Từ xa một chiếc kiệu nhỏ đung đưa đi tới. Lâm Vãn Vinh thở dài một tiếng. "Lão hồ ly Lạc Mẫn này lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc quan trọng nhất, muốn hù doạ cái mạng ta sao? Chả phải nói cũng biết lão già này chắc chắn là rúc trong chỗ tối xem vở kịch này từ nãy rồi. Thấy đại tiểu thư nói một hồi khiến Đào Vũ câm như hến thì mới ló đầu ra để tranh thủ."

Thấy tổng đốc đại nhân tới, đám người bèn yên lặng, Lâm Vãn Vinh nháy mắt bảo Tứ Đức lùa đám cò mồi lui xuống. Lạc Mẫn khệ nệ vác cái bụng phệ bước xuống từ cái kiệu con, ra vẻ nghiêm mặt nhìn bốn bề và nói: - Bản quan ra khỏi thành làm công chuyện, đi qua đây thấy dân chúng tụ tập, rốt cuộc là có chuyện gì mà lại náo động như thế? - Hạ quan Đào Vũ xin ra mắt thủ hiến đại nhân. Đào Vũ thấy tổng đốc đại nhân đích thân giá đáo, vội vàng bước lên bái kiến. Hắn âm thầm câu kết với Thành Đức nhưng cũng biết thừa không chỉ có một tên chức tạo nhỏ nhoi như hắn là đắc tội được với Lạc Mẫn. - Ồ, Đào đại nhân cũng ở đây à? Trở về từ Hàng Châu lúc nào vậy? Sao bản phủ chẳng nhận được tin tức gì thế? Lạc Mẫn giở giọng nhà quan ra để hỏi. Mệnh quan triều đình không có lệnh của thượng cấp mà tự tiện di lý, luận nói về tội thì cũng không phải là nhẹ, nếu mà lão thượng tấu lên trên thì Đào Vũ sẽ bị quở mắng một phen. Đào Vũ vội cung kính đáp: - Hạ quan do nhà có việc khuẩn mà phải quay lại Kim Lăng, do gấp gáp nên chưa kịp báo cáo, đúng lúc đang định đến phủ đại nhân để bẩm báo thì đã gặp đại nhân ở đây rồi.

Lạc Mẫn "ừ" một tiếng rồi nói: - Ra là thế. Đào đại nhân trong nhà có việc gấp, điều này cũng châm chước được, bản phủ không truy cứu. Nhưng hôm nay dân chúng lại tụ tập trước cửa phủ của ngươi là có chuyện gì? Đào Vũ khúm núm đáp: - À... chỉ là một vài chuyện vặt thôi, hạ quan đã xử lý ổn thoả rồi, không dám phiền đại nhân lo lắng. - Chuyện vặt vãnh? Đào đại nhân nói nghe nhẹ quá. Đại tiểu thư cười lạnh nhạt, chậm rãi bước lên trên, cung kính hành lễ với Lạc Mẫn: - Dân nữ Tiêu Ngọc Nhược, xin ra mắt Lạc đại nhân, xin đại nhân làm chủ cho Tiêu gia của dân nữ và trả lại công bằng cho Tiêu gia. Lạc Mẫn nhìn Đào Vũ: - Tiêu tiểu thư sao lại nói thế? Cô là con cháu của Tiêu Các Lão, ai dám bắt nạt cô? Hay là ở đây có sự hiểu lầm gì? Tiêu Ngọc Nhược cầm văn tự hai tay dâng lên, cung kính đáp: - Đây là dấu ấn do chính tay Từ Vĩ đại nhân ấn ký, chuyện cá cược cũng là do Từ đại nhân làm chứng, ngài còn đặc biệt phái nhất phẩm hộ vệ trong cung là Cao Tù đại nhân đến Kim Lăng làm chứng việc này. Mời đại nhân xem rõ. Cao Tù chắp tay nói: - Bẩm Lạc đại nhân, chính Từ đại nhân chứng kiến việc này và đề bút làm chứng cho vụ cá cược này. Chính vì thế tiểu nhân mới đến đây. Lạc Mẫn gật đầu, xem ấn tín và ngạc nhiên đáp: - Đúng là do chính tay Văn Trường tiên sinh đề bút. Lạc Mẫn xem nội dung trên văn tự, chau mày một lúc rồi kéo Đào Vũ ra bên cạnh, khẽ hỏi: - Đào đại nhân, đây có đúng là dấu tay của lệnh lang không? Đào Vũ cắn môi cắn lợi gật đầu: - Đúng vậy. Lạc Mẫn thở dài: - Đào đại nhân, không phải ta nói gì ông đâu nhưng mà lần này là tại lệnh lang hành động xốc nổi rồi, cửa tiệm họ Đào sao lại dễ dàng đem ra cá cược với người ta? Trên này còn có dấu tay, thành chứng cớ thép rồi. Đào Vũ cũng thở dài, Đào Đông Thành trẻ tuổi nhưng vốn tinh khôn già dặn, tài năng, làm việc luôn khiến cho lão an tâm. Không ngờ lần này lại dây dưa với nhà họ Tiêu. Lão nghĩ mãi mà không hiểu. Lạc Mẫn tiếp tục đưa đẩy: - Đào đại nhân, ngài với tôi cùng làm quan một tỉnh, cùng là người trong nghề cả, nếu là ngày thường thì tôi tất sẽ giúp ngài dẹp chuyện này lại, nhưng hỏng là ở chỗ lệnh lang chọc giận ai chứ lại đi chọc giận Từ Vị đại nhân. Bây giờ tôi có xé quách tờ văn tự này đi thì vẫn còn Từ Vị đại nhân, Từ Vị đại nhân là nhân vật cỡ nào thì chúng ta đều biết quá rõ. Nói câu khó nghe, chúng ta cùng hợp lại cũng không đọ nổi với ngón út của Từ đại nhân, tôi giúp ngài thế nào được? Lạc Mẫn nhăn mày nhăn mặt ra vẻ vò đầu bứt tai nhìn như thực tâm lo nghĩ cho Đào gia. Đào Vũ trầm ngâm không nói, tinh thần sa sút, hai người như đều đang phát rầu. Trừ Lâm Vãn Vinh, không ai nhìn ra hai kẻ kia miệng thơn thớt da ớt ngâm? Lạc Mẫn thì thầm một hồi với Đào Vũ, mặt Đào Vũ trông vẻ bi thảm, nhìn đại tiểu thư rồi "hừm" một tiếng, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng dứt khoát gật đầu. Lạc Mẫn bước tới, cười với Tiêu Ngọc Nhược: - Tiêu đại tiểu thư, trong việc này tất có hiểu lầm, ta đã giải thích tường tận với Đào đại nhân rồi. Nếu đã có Từ Vị đại nhân đích thân làm chứng thì chắc không có gì sai sót rồi. Đào đại nhân đã đồng ý giao lại cửa tiệm cho Đào gia, hy vọng đại tiểu thư ghi nhớ lời chỉ bảo của Đào đại nhân mà làm ăn cho tốt, đừng để đại nhân thất vọng. - Nếu đã thế, Ngọc Nhược xin cảm tạ quyết định...sáng suốt của Đào đại nhân, đồng thời đa tạ Lạc đại nhân phán xử công bằng. Đại tiểu thư cười duyên dáng nhỏ nhẹ đáp. Đào Vũ hậm hực một tiếng rồi phất áo đi mất. Lâm Vãn Vinh âm thầm giơ ngón tay cái với lão hồ ly Lạc Mẫn, Lạc Mẫn cũng cười hả hê đáp lại. Lão đặc biệt tới đây là vì việc này, những việc còn lại thì dễ rồi. Đào Vũ đã đi, kẻ ở trong nhà họ Đào cũng không dám ở lại nữa, cả đất cả vải nhà họ Đào đều thuộc về Tiêu gia. Nói như Lâm Vãn Vinh thì lần này đúng là phát tài rồi. Mẹ kiếp, lấy một trăm bà vợ, mỗi người may một trăm bộ quần áo thì đống vải vóc này cũng không hết được. Kiểm kê, kiểm hàng, tiếp quản, đại tiểu thư cẩn trọng tỉ mỉ chỉ đạo. Đối với mấy chuyện vặt vãnh này Lâm Vãn Vinh tuyệt không chút hứng thú. "Lão tử sinh ra là để làm chủ tịch quản trị." Hắn nhìn theo bóng đại tiểu thư mà hể hả cười. Bận rộn thì còn hay chứ nhàn rỗi một chút thì hắn lại thấy bức bối khó chịu. "Thời tiết càng ngày càng lạnh, một tháng nữa là tết rồi. Ăn tết xong phải lên kinh thành tìm Thanh Tuyền, nhị tiểu thư thì có thể đi theo học hỏi, nhưng còn Xảo Xảo thì tính sao? Chẳng nhẽ lại bỏ ở lại Kim Lăng một mình? Thế có bằng giết ta không? Hắn vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc đã đến Thực Vi Thiên mà không hay. Giọng nói vui mừng của Xảo Xảo từ lầu trên vọng xuống: - Đại ca! Huynh về rồi à?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #dtdd