Chương 21
"Không!" Lâm Duẫn Nhi hoảng sợ khi nghe được trong lời nói bóng gió của nàng, vội vàng ngăn lại, mà cũng không dám khiến cho Trịnh Tú Nghiên tức giận, chỉ biết đè nén xuống tôn nghiêm của mình, yếu mềm cầu xin, "Ngươi còn muốn làm gì nữa, nàng còn nhỏ, vẫn còn là một đứa nhỏ, ngươi muốn như thế nào, thì cứ nhắm vào ta, ta, ta sẽ không phản kháng... Ngươi muốn làm gì ta đều được, cầu xin ngươi buông tha cho nàng, cầu xin ngươi..."
Ngón tay Trịnh Tú Nghiên nhẹ trượt xuống, nhẹ lau đi dòng nước mắt đang còn dính trên mặt nàng, đây là lần đầu tiên Lâm Duẫn Nhi phải liều mình cầu xin, nhưng nàng vẫn không muốn để lòng mình bị quấy nhiễu, không hề nhẹ dạ cứng rắn đứng dậy, ngoài miệng cũng không hề lùi bước, "Tướng quân nói thật?"
Lâm Duẫn Nhi trong lòng rối như tơ vò không biết làm gì, cuối cùng chỉ mở miệng nói ra hại chữ, "Là thật." Nàng thoát ra một hơi thở dài, sau đó hít vào lấy dũng khí lớn, "Giao ước hủy bỏ, ta cũng sẽ không chạy trốn nữa." Nàng nói rất rõ ràng, nếu như Lâm Duẫn Hạ gặp phải rủi ro, thì chính là ngày nàng bỏ chạy có quay lại thì cũng không còn kịp nữa rồi. Còn hơn là để quá muộn, đám giặc cỏ cũng không phải là ít, một mình nàng đối phó không phải là châu chấu đá xe còn gì. Hiện tại cũng chí có mỗi Trịnh Tú Nghiên có thể giúp nàng.
Cũng nay tại nơi này nữ nhân quá phận kia nghe được điểm quan trọng từ nàng thì dừng lại đúng lúc, cuối cùng cũng đáp ứng điều kiện của nàng, "Trẫm đáp ứng ngươi, cũng mong là tướng quân đã nói thì phải giữ lời. Lần này là trẫm không có ép ngươi ở lại cùng trẫm, mà là ngươi tự nguyện ở bên người trẫm..." Nói đến đây, nàng còn cố ý dừng một chút, sau đó vừa cười bổ sung một chút, "Làm sủng vật."
Lâm Duẫn Nhi chấp nhận mệnh lệnh nhắm mắt lại, biết rõ mình cũng không còn đường lui nữa, mọi chuyện cũng là do nàng tự mình chủ động chọn. Trên môi cũng cảm thấy ướt át, nàng biết là Trịnh Tú Nghiên đã hôn lên, lần này chỉ cố nén xúc động xuống đáy lòng cũng không dám cắn nữa, cũng không dám phản kháng, chỉ dám gắng gượng cương cứng toàn thân, khiến cho Trịnh Tú Nghiên cảm thấy bất mãn.
"Ngươi cứ cứng ngắc như vậy, khiến ta thấy không thú vị nha." Trịnh Tú Nghiên cau mày nói, sau đó lại hỏi, "Trẫm gọi nàng là Tiểu Duẫn được không?"
Không đợi Lâm Duẫn Nhi đáp lại, nàng cũng lại một lần nữa khôi phục bộ dạng bá đạo bắt đầu với người kia, Lâm Duẫn Nhi chỉ dám chọn lựa im lặng coi như ngầm đồng ý, quả nhiên nàng chỉ nói đúng một lần sau cùng, may là không muốn, Lâm Duẫn Nhi vẫn còn không lưu loát bắt đầu đáp lại, nhưng bị Trịnh Tú Nghiên đụng chạm vẫn chỉ biết e lệ tránh né, khiến Trịnh Tú Nghiên chỉ thấy buồn cười, vì nàng cũng có chút tiến bộ trong lòng cũng cảm thấy vui mừng không thôi.
"Ngô..." Trong lòng dâng lên một cổ nồng đậm bi ai, thương tiếc thân bất do kỷ của nàng, tiếc nuối nàng lưu lạc đến tận đây, vì để bảo vệ cốt nhục thân tình, mà phải tự bán đứng chính mình cho quân vương địch quốc kẻ mà mình hận đến tận xương tủy. Trong mắt Lâm Duẫn Nhi không khỏi chua xót muốn tràn ra, nhưng vẫn cố nhịn xuống, cố gắng nuốt xuống không cho nước mắt mình tràn ra.
Cái hôn của Trịnh Tú Nghiên cũng kéo dài đến cực hạn, cứ thế thỏa thích càn rỡ mà đoạt lấy, đem mọi thứ trong miệng Lâm Duẫn Nhi chiếm lấy đến mỗi một nơi bên luôn tìm tòi khám phá như là muốn vẽ phác thảo lại toàn bộ bên trong, tận tình nếm trải mùi vị của nàng, mà đồng thời càng trăm ngàn không ngại buông ra càng muốn nhiều hơn.
Lâm Duẫn Nhi bị nàng hôn hít thở không thông, thế nhưng thân thể không nhúc nhích được căn bản không cách nào ngăn cản đối phương hung hăng mang theo hương vị ướt át xâm chiếm bên trong miệng mình, hô hấp của nàng vì thiếu dưỡng khí mà trở nên dồn dập, khuôn mặt vì bị khí nóng của nước tác động mà không tự chủ cũng đã bị nhuộm đỏ, trong con ngươi cũng không phải là tỏ ra yếu kém hơi nước trong mắt rất dễ khiến cho người ta ngộ nhận, chí ít trong mắt Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy được đó chình là điềm đạm đáng yêu cầu xin.
"Khụ khụ...."
Trịnh Tú Nghiên lúc này mới chịu buông ra, hài lòng liếm khóe môi, sợi chỉ bạc còn dính lại trên môi do dây dưa không ngừng không khỏi khiến cho người ta có ý nghĩ kì quái. Nàng buồn cười nhìn Lâm Duẫn Nhi đối diện đỏ mặt ho khan, thanh âm khàn khàn dày đặc vang bên tai nàng, "Tiểu Duẫn đây là lần đầu tiên sao?" Khí tức ấm áp nhu thuận rót vào bên tai Lâm Duẫn Nhi, khiến cho nàng một trận khó chịu ngứa ngáy, Lâm Duẫn Nhi nhíu mi cũng không nói, bộ dáng kia thật sự khiến người ta không khỏi ham muốn khinh dễ nàng.
"Ngươi đúng là dễ xấu hổ nha." Trịnh Tú Nghiên cười cười, không phải là do Lâm Duẫn Nhi trầm mặc tức giận. Hai tay hư hỏng luồn vào dưới nước, nhẹ nhàng di chuyển trên thân thể xích lõa của Lâm Duẫn Nhi. Vết thương đầy người toàn bộ khép lại đã kết vảy, bên ngoài vết thương chính là lan da trắng nõn mềm mại, không hề có sẹo lồi, khiến cho người ta cảm giác yêu thích chạm vào không muốn buông tay. Trịnh Tú Nghiên vuốt ve trên phần eo phẳng lì của nàng không mạnh không nhẹ bóp một cái, khiến cho thân thể cương cứng của Minh Lâm không kịp đề phòng kêu đau một tiếng.
Trịnh Tú Nghiên nghe thấy tâm hoa nộ phóng, hai tay trơn trượt vuốt ve xoa nắn trên làn da trắng nõn một hồi mới chịu dừng lại. Chốc chốc lại tóm lấy chà xát vuốt ve chơi đùa, khiến cho Lâm Duẫn Nhi mới vừa thả thỏng được một chút lại lần nữa thở dốc dồn dập.
Trịnh Tú Nghiên cố tình trêu chọc tay liên tục ve vãn trên da nàng, cúi đầu hôn lên má nàng, mũi, môi, sau đó dừng lại nơi cần cổ mẫn cảm nhẹ nhàng cắn cắn và nút vào, khiến cho Lâm Duẫn Nhi run rẩy một trận, không cách nào thoát được.
"Ưm..." Cuối cùng không nhịn nổi liền ngâm một tiếng, đặc biệt khi Trịnh Tú Nghiên vừa chạm đến hai đỉnh núi no đủ khiến cho cả người nàng muốn khó chịu toàn thân kích động muốn bùng phát. Thật sự lúc này nàng vô cùng xấu hổ, vì sao thân thể mình lại trở nên như vậy, chỉ nương theo động tác của Trịnh Tú Nghiên thì đã không thể kiềm chế được, rõ ràng cả hai đều là nữ nhân a!.
Đầu ngón tay như mang theo dòng điện lưu cứ thế tiến nhập tới thân thể Lâm Duẫn Nhi, ở bên trong cơ thể nàng không ngừng tán loạn, khiến cho toàn thân dần dần nóng lên, đến mức mồ hôi cũng xuất ra bán đứng sự chịu đưng cật lực của nàng.
"Không ngờ thân thể Tiểu Duẫn lại mẫn cảm như vậy, đến cả chính bản thân ngươi cũng không biết sao?" Trịnh Tú Nghiên trêu đùa vừa nói vừa ngắt lên hạt đỉnh hồng trên ngực nàng một cái.
"Không..." Đau nhức! Lâm Duẫn Nhi thực sự muốn cầu xin nàng buông tay, đừng chơi đùa thân thể yếu ớt của nàng, nhưng lời khẩn cầu sắp tuôn ra khỏi miệng vì bản chất quật cường không chịu thua ai lại bị nuốt xuống dưới.
Kỳ thật đây cũng là lần đầu tiên của Trịnh Tú Nghiên cùng người khác, không những vậy còn là một nữ nhân, nhưng mà nhìn lâm Duẫn Nhi trước mắt, nàng hệt như là có được thiên phú tự lĩnh đến thông thạo, nhất là mỗi chỗ lướt qua liền khiến cho Lâm Duẫn Nhi hưng phấn.
"Tiểu Duẫn vừa nói gì vậy?" Trịnh Tú Nghiên rò ràng vẫn nghe được cái chữ nhỏ nhẹ như kiến kia, như vẫn cố giả vờ làm như không hiểu. Khiến cho Lâm Duẫn Nhi lần này chỉ dám mím chặt môi vô luận như thế nào cũng không chịu mở miệng.
Trịnh Tú Nghiên cười khẽ, bàn tay vẫn như cũ tỉ mỉ xoa nắn trước ngực nàng, như có như không khiêu khích sự nhẫn nại của Lâm Duẫn Nhi, thỏa thích khiêu khích, bàn tay lần đến xuống địa phương nguy hiểm giải đất đầy mẫn cảm mê người ấy. Ý thức được hành động của nàng Lâm Duẫn Nhi nhất thời hoảng sợ mở to mắt, mãn mâu bất lực còn không kịp ẩn dấu, cũng trực tiếp nhìn vào trong mắt Trịnh Tú Nghiên.
Không được! Trong lòng nàng gào thét. Thế nhưng Trịnh Tú Nghiên cũng không thể nghe thấy, cho dù có nghe thấy được cũng chưa chắc nàng sẽ buông tay. Y phục dưới hạ thân cuối cùng cũng bị Trịnh Tú Nghiên cởi xuống, tiện tay ném ra bên ngoài, phòng tuyến cuối cùng của Lâm Duẫn Nhi cũng không còn, mọi thứ quả nhiên lúc này đều hiện lên trong mắt của Trịnh Tú Nghiên cho dù có muốn dấu đi cũng không được.
"Chà chà." Ánh mắt Trịnh Tú Nghiên dường như đang đánh giá chất lượng món hàng cực phẩm, đem nàng nhìn sạch sẽ từ đầu đến chân, tuy nước trong suốt thỉnh thoảng còn có gợn nước uốn nếp, nhưng hoàn toàn không hề ảnh hưởng đến tầm mắt của nàng. Vóc người của Lâm Duẫn Nhi như vậy chỉ có thể nói vô cùng hoàn mỹ, đẹp đến mức khiến cho hai mắt nàng muốn đui mù, "Lâm Duẫn Nhi nàng thật đẹp." Cũng không biết là cố ý trêu tức hay là thật tâm tán thưởng, trở về với thực cho dù nghe được cái gì thì khi lọt vào tai Lâm Duẫn Nhi chẳng khác gì một loại giày vò.
Bỗng nhiên, tay của Trịnh Tú Nghiên lần thứ hai chạm xuống phía dưới chạm đến mục tiêu. Lâm Duẫn Nhi chẳng sợ hãi, cuối cùng lại không thể nhẫn nhịn bình đạm không còn cách nào kinh hoảng mở miệng, "Dừng, dừng lại!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top