Chap 5
Kết thúc cuộc họp, người bên Moon thị không thể tin rằng hợp tác đã sớm được quyết định, và lại giao đấu thêm một trận bi- a.
Vừa ra khỏi phòng họp đã thấy những người ở Kim thị thở phì phò. Cô giám đốc nhân sự cùng thư kí còn choáng váng, run rẩy lấy thuốc trong túi xách ra uống vội.
Nhìn mọi người như vậy không thoải mái, MoonByul có chút cười trong lòng. Những người này quả thật rất nhát chết, nhưng nếu không phải anh là con người có thần kinh thép, chắc cũng không thể chịu được bầu không khí đáng sợ trong phòng này.
Người ta nói thực đúng "Đàm phán xong với Kim tổng, não chết đi một nửa, tuổi thọ giảm một phần ba."
"A, thưa Moon tổng..."- giám đốc kế hoạch cười xun xoe trước MoonByul- "Chẳng hay Moon tổng có thể dùng với chúng tôi bữa cơm không? Nhà hàng của chúng tôi rất hoan nghênh. Và cũng vì sự hợp tác sắp tới của chúng ta."
MoonByul cũng vui vẻ đáp lại:
"Vậy phiền giám đốc Ju."
Nhà hàng nằm ở tầng 25, cách tầng cao nhất của tổng giám đốc Kim 11 tầng lầu. Nhà hàng này chỉ chuyên phục vụ Kim tổng, các quan chức cấp cao và khách hàng của công ty đã hợp tác thành công.
"Mời ngồi, Moon tổng..."- giám đốc Ju gọi menu đặt nguyên một bàn tiệc, lại quay ra MoonByul- "tổng giám đốc của chúng tôi không thể tiếp, mong là tôi không làm Moon tổng thất vọng."
"Không sao, tôi cũng rất dễ." MoonByul vui vẻ trả lời- "Chỉ là, chúng tôi băn khoăn thắc mắc một điều, chẳng lẽ các vị chưa ai gặp Kim tổng sao?"
Giám đốc Ju xua tay.
"Chưa ai được gặp cả, Moon tổng đừng nghĩ dễ dàng gặp được. Mỗi sáng, xe của Kim tổng được lái vào gara dành riêng cho Kim tổng, trợ lý Ahn sẽ mở thang máy trong nhà xe và Kim tổng sẽ lên thẳng trên đó, không ai có cơ hội nhìn thấy cô ấy. Chúng tôi chỉ có một mong ước nho nhỏ, đó là được thoáng thấy cô ấy một lần thôi. Một phụ nữ uy quyền..."
Vẻ tự hào của giám đốc Ju làm MoonByul thấy buồn cười. Không phải chứ? Chẳng phải họ luôn coi Kim tổng của họ là hung thần sao?
Bữa ăn đang diễn ra vui vẻ, Giám đốc Ju và MoonByul cũng nói chuyện về dự án và những hợp tác sắp tới nếu hợp đồng được kí. Một lát sau, có một nam nhân viên chạy vào.
"Tổng giám đốc Ju, kí cho tôi vào đơn đặt hàng đồ dùng trên phòng Kim tổng."
"Có chuyện gì vậy?"
Nam nhân viên đó thở dài.
"Còn không phải vì có người nói Kim tổng thú vị sao?"- anh ta nhìn sang MoonByul- "Nhờ công lao của Moon tổng mà Kim tổng của chúng tôi nổi lên thú vui đập phá hết đồ đạc trong phòng. Đồ thủy tinh, các chai rượu quý, cô ấy đập tan không còn một mảnh. Lật tung cả bàn làm việc. Không sót một thứ gì còn nguyên vẹn. Cũng may chỉ là ở phòng làm việc bên ngoài. Các nơi bên trong không làm sao."
MoonByul sửng sốt. Cô gái này lấy việc đập phá các thứ ra để trút giận sao?
"Nhưng... tại sao Kim tổng lại làm vậy? không phải vì tôi chọc giận đấy chứ?"
Giám đốc Ju cười hề hề.
"Không phải Kim tổng giận đâu, Moo tổng đừng lo. Chỉ là cô ấy thích thế thôi. Mỗi lần ông bà Kim tới đây rồi đi về, cô ấy đều có phản ứng như vậy."- ông ta kí lên tờ giấy xong. Cậu nam nhân viên chạy vội đi ngay.
MoonByul làm ra vẻ đã hiểu, bỗng một cỗ nghi ngờ xuất hiện.
"Chẳng lẽ không ai nghi ngờ Kim tổng chính là Mandy Kim sao?"
"Moon tổng không biết rồi, Mandy Kim cô bé ấy mới 22 tuổi thôi, hơn nữa còn du học ở nước ngoài. Ông bà Triệu chỉ tiết lộ Kim tổng của chúng tôi đúng là một cô gái ở Kim gia nhưng không phải con gái họ. Họ chỉ có duy nhất Mandy Kim thôi. Cố tổng nghĩ một nữ nhân 22 tuổi sao có thể chỉ đạo được Kim Thị ?"
"Cũng phải."- MoonByul gật đầu.
"Ahn Hye-jin, chiều nay anh có phải làm gì không?"- YongSun châm thuốc, hướng trợ lý hỏi.
Với kinh nghiệm làm việc cùng YongSun hơn bốn năm, Hye-jin hiểu khi cô hỏi như vậy tức là chuẩn bị có cực hình đón chờ anh rồi. Chỉ là... không thể từ chối a.
"Thật ra thì... tôi có chút việc..."
"Cục cưng Kiki rất nhớ anh."
Im lặng.
Có trời mới biết Hye-jin sợ câu nói này thế nào, trước kia anh đã từng phải cho "Cục cưng" của YongSun ăn một lần, sau đó thì liền hai tháng anh phải đi gặp bác sĩ tâm lí để điều trị, giờ đây cô lại định ép anh ra dạng gì nữa?
Ahn Hye-jin ngửa đầu lên than thầm, là do anh làm thì phải chịu thôi a...
Sau bữa ăn, MoonByul và Wheein về Moon thị. Chuẩn bị cho ván đấu bi- a ngày mai.
"MoonByul, tài bắn bi-a của cậu ai có thể địch nổi chứ?"- Wheein cười tự hào- "Cậu còn nhớ hòn đảo cậu có được nhờ thắng kiện tướng bi- a không? Haha... cô Triệu tổng đó thật sự khinh địch rồi."
MoonByul trầm ngâm, bi- a đối với anh không khó, nhưng vị nữ tổng này thật khiến không ai có thể biết được con người thật.
"Tôi không rõ, nhưng có thể cô ta làm vậy để xem cách ứng xử của tôi thì sao?
"Hừm, thế thì tự mình kiểm nghiệm. nhưng chẳng phải đấu bi- a thì cậu có thể có cơ hội nhìn được cô ấy sao?"- Wheein vẩy tay- "Cơ hội ngàn năm có một vậy còn gì?"
"E rằng không dễ."- MoonByul lắc đầu cười. Anh thầm nghĩ nếu đã dễ như vậy thì ai mà không nhìn được?
Trên ban công một biệt thự, Kim YongSun nở nụ cười thần bí. Bộ váy đen dài quết đất bó sát cơ thể quyến rũ. Từng đường cong lộ ra, ánh trăng trên kia chiếu lên tăng thêm vẻ huyền bí của cô. Khoanh tay trước ngực, một tay còn cầm một điếu thuốc. Thỉnh thoảng hít một hơi, làn khói quỷ dị liên tiếp vờn xung quanh. Ván cờ nào trước giờ cô ra tay cũng đều chính xác đến từng li. Đập phá đồ đạc chỉ là do cô cần một cái gì đó phát tiết. Trước mặt cha mẹ, cô là một đứa con ngoan ngoãn. Nhưng đằng sau, YongSun là một con người có nhiều mặt. Cô biết cách ứng xử với từng người sao cho hợp lý. Với YongSun, không nên biểu đạt con người thật với tất cả mọi người.
Có điện thoại.
"Alo."
"YongSun, em khỏe chứ?"- tiếng một người đàn ông trầm ấm vang lên, mang theo man mác buồn nhưng thật ra bên trong lại có một cỗ hạnh phúc.
"Eric"- cô mỉm cười. Rốt cục anh cũng gọi cho cô. Đã bốn năm rồi sao? (Mình đổi họ Nam thành họ Moon cho hợp với truyện :)) )
"Anh đã về."- đầu dây bên kia, một nét cười ôn nhu hiện rõ trên khuôn mặt tuấn tú.
Anh vẫn vậy, vẫn dịu dàng, vẫn trầm ổn, vẫn ôn nhu như trước. Trái tim anh dù có triệu năm quay về vẫn chỉ dành riêng cho YongSun. Nhưng... cô vốn đã chán ngán rồi.
"Vậy mai gặp."- lúc này cô không biết nên nói với anh những gì. Cô liệu có nên nói thẳng ra những gì mình biết không?
"Chiều mai ra khách sạn đón anh được không? Anh muốn người đầu tiên đón anh về Seoul là em."- Ngừng một lúc, Eric nói- "Anh yêu em."- Eric lại mỉm cười một lần nữa- "Mãi mãi như vậy, YongSun, ngủ ngoan."
"Anh ngủ ngon."
Cúp máy,cô cảm thấy buồn cười, anh vẫn có thể thản nhiên như vậy sao? Nhưng cuối cùng anh cũng giữ lời hứa với cô. Tắt thuốc, cô thay bộ váy thử cho dạ tiệc mấy hôm nữa. Mặc váy ngủ, nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài.
Sân bay ở Incheon, bốn năm trước.
"YongSun, ngoan, chờ anh. Anh sẽ thường xuyên liên lạc."- Eric mỉm cười, ôm YongSun, thân thể ấm nóng của anh làm mắt cô hơi cay. Nhưng rốt cục, cô chỉ vô hồn nhìn anh.
"Không, đừng gọi."
"Tại sao?"- biết tính YongSun lạnh lùng, thường có những hành động thất thường, Eric vẫn không khỏi ngạc nhiên.
"Khi nào anh quay lại hoàn toàn, chân đứng trên Seoul một lần nữa. Gọi em."- YongSun ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen láy sâu thẳm khiến người đối diện chìm sâu vào đó, anh rất đẹp trai, bờ môi thanh tú, ấm nóng khi cô chạm vào. Cô yêu sự dịu dàng, ấm áp của anh nhưng không bao giờ lộ ra điểm thừa nhận.
Eric biết rõ YongSun, anh cũng vui vì chỉ những lúc bên anh, cô mới biểu lộ con người thật của mình. Những lúc đông người, cô chỉ đơn giản là một con robot được đổ đầy dung môi làm lạnh.
"Anh sẽ rất nhớ em."- Eric nhìn cô tỏ vẻ đáng thương, mong cô cho anh gọi điện về hỏi thăm.- "YongSun, anh yêu em."
Đây không phải lần đầu anh nói yêu YongSun, nhưng cô thì chưa từng nói với anh. Đối với YongSun, lời nói thì sao chả được, quan trọng là hành động thế nào.
"Em biết, vì thế nên em không muốn anh gọi điện về, em thỉnh thoảng cũng ra nước ngoài chơi. Nhưng tuyệt đối không chạm mặt anh. Hãy yên tâm làm việc của anh. Bao giờ trở lại hãy gọi em. Chỉ cần anh hứa, dù một năm, hai năm hay thậm chí mười năm, cả đời em cũng sẽ đợi."- YongSun đưa tay lên khuôn mặt Eric, vuốt ve từng đường nét, ghi nhớ nó.
Eric gật đầu nhìn YongSun, mắt anh sớm bao bởi một lớp sương mù.
"Eric, đừng khóc."- Kim YongSun mỉm cười dỗ như dỗ trẻ con, anh luôn như vậy, mềm mỏng đến nỗi người khác phải mềm lòng. Nhưng đó là chỉ trước mặt cô- "Chỉ cần không nhận được cuộc gọi nào từ em, anh hãy nhớ đó là vì em vẫn chưa muốn chúng ta kết thúc. Hiểu chứ? Em luôn đợi anh."
Eric ôm chặt lấy YongSun. Hôn lên mái tóc bồng bềnh của cô, ôm chặt như sợ nếu nơi tay, cô sẽ bay mất vậy.
"YongSun, anh yêu em. Hãy đợi anh."
"Được."
Máy bay đi Mĩ cất cánh, mang theo tình yêu hai năm trời của YongSun.
Cô đưa tay lên gạt giọt nước mắt đã lăn dài. Cô hứa sẽ không khóc trước mặt anh.
Nhìn máy bay đã khuất sau rặng mây, thu hồi lại khuôn mặt buồn bã. YongSun quay về.
Thời gian đầu Eric sang Mĩ, YongSun liên tục nhận được các cuộc gọi từ bên Mĩ. Cô nhất quyết không nghe, sau cùng cô nhận được một tin nhắn.
"YongSun, hãy đợi anh. Anh nhất định về. Anh sẽ mãi mãi yêu em."
Cô mỉm cười, xóa tin nhắn đó đi.
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top