Chương 88

Lâm Vỹ Dạ vừa nói vừa đi lại lấy thuốc uống " chị, hôm nay đã gầy hơn rồi, có phải công việc vất vả quá không".

Hari đi lại ghế ngồi xuống, uống một hớp nước rồi nói " không có".

Hari nhìn Vỹ Dạ từ đầu đến chân đánh giá một vòng " em lại gầy đi thêm, lại đi làm thêm công việc phải không".

- " kiếm thêm một chút để lo cho Nấm, con lớn nhiều rồi. Ăn uống cần phải đủ dinh dưỡng". Lâm Vỹ Dạ gượng cười giải thích.

- " hôm nay làm sao lại uống thuốc". Hari nặng nề nói.

- " cảm thấy trong người không thoải mái một chút". Vỹ dạ xoay người đi vào bếp " chị đã ăn cái gì chưa, em nấu mì chị có ăn luôn không".

- " ừ".

Nhìn Vỹ Dạ loay hoay nấu mì trong bếp, ánh đèn chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn dáng người rất gầy của cô, Hari nặng nề thở dài. Cô nhớ năm năm trước gặp Vỹ Dạ là một cô gái có gương mặt rất đẹp, làn da trắng nõn, dáng người cân đối chứ không như bây giờ phải nói là rất gầy, Hari thở dài nói " Tiểu Dạ, cuộc sống của chúng ta bây giờ không đến nỗi thiếu thốn, em không cần phải bán mạng như vậy, em lỡ có đổ bệnh ai lo cho con gái em".

Vỹ dạ xoay người lại tủ lạnh lấy trứng và ít rau, bận rộn với công việc của mình, nghe Hari nói cô rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau mới dè dặt nói: " chị, em sợ".

Không có tiền thì chỉ có thể trơ mắt nhìn mạng sống của người mình yêu thương trôi qua ngay trước mắt, cái loại không có tiền dày vò người ta đến sống không bằng chết. Cô cúi đầu xuống, ánh đèn soi lên thân ảnh gầy gò của cô làm Hari đau lòng

- " trải qua chuyện của hai năm trước, cảm giác dày vò vì không có tiền, em không muốn lặp lại nữa".

Hari nhẹ nhàng thở dài một hơi, bao năm qua cho dù cực khổ như thế nào Vỹ Dạ cũng chưa từng mở miệng oán trách người đàn ông đó một lời, buổi tối trôi qua trong im lặng ăn xong cả hai về phòng ngủ.

Ngày thứ hai, Nấm phải đi học nên thức rất sớm, chuẩn bị xong mọi thứ, hai mẹ con dắt tay ra khỏi nhà, Hari vẫn còn chưa thức.

Đưa đứa nhỏ đến trường học, dặn dò vài câu" Nấm đi học phải ngoan nha, chiều nay dì Ri sẽ đoán con, mẹ đi làm về trễ một chút, về nhà phải nghe lời dì Ri biết không".

- " dạ, mẹ".

Dẫn tay đến lớp đưa cho cô giáo " làm phiền cô rồi".

- " không có phiền, Nấm ở lớp rất ngoan".

Vỹ Dạ cười, cúi người hôn bảo bối một cái liền quay người rời đi.

Hôm nay cô phải làm thu ngân ở cửa hàng tiện lời gần nhà, công việc của cô đa phần là công việc bán thời gian, một ngày cô có thể làm ba đến bốn công việc, rất nhanh công việc buổi sáng đã làm xong.

lâm Vỹ Dạ thong thả đi tới phòng giao dịch để làm việc, lúc này một chiếc xe màu đen chạy ngang qua cô, người trên xe ánh mắt phức tạp đang nhìn chăm chú vào cô.

Lần này nhìn thấy lâm Vỹ Dạ, Trần Khiêm không còn chần chừ gì nữa lập tức giảm tốc độ xe, nhìn vào kính chiếu hậu " Võ tổng, là thiếu phu nhân".

Trường Giang nhìn ra bên ngoài, thoáng chốc liền sững sờ, trong mắt anh là Vỹ dạ không giống trong trí nhớ anh, ngày trước Lâm Vỹ Dạ là bảo bối của bà nội anh được mẹ anh chăm sóc rất kĩ, Lâm Vỹ Dạ của ngày trước làn da trắng nõn hồng hào, mái tóc đen dài, không khác gì một tiểu mỹ nhân. Vỹ dạ bây giờ cả người rất gầy, làn da xanh xao, mái tóc được cột gọn gàng, trên người mặc bộ quần áo đã rất cũ.

Nhìn Lâm Vỹ Dạ như vậy, Trường Giang bất giác đưa tay đặt lên ngực mình, nơi đó không hiểu vì sao lại nhói lên rất đau. Rốt cuộc, năm năm qua cô sống như thế nào lại ra cái bộ dáng như vậy.

Chiếc xe màu đen thả chậm dần sau lưng Lâm Vỹ Dạ không hề hay biết.

Thấy bóng dáng Vỹ Dạ từ từ đi vào khuất vào phòng giao dịch của mình Trường Giang càng nhíu chặt mài, giọng nói lạnh lùng vang lên " Trần Khiêm, 3 năm qua cậu ở đây mà không phát hiện được cô ấy làm ở đây sao".

Thái độ của Trần Khiêm rất chuyên nghiệp " Võ Tổng, có lẽ thiếu phu nhân làm ở bộ hậu cần, những bộ phận này tôi không chú ý quá nhiều".

- " cho cậu 5 phút đem hết tất cả hồ sơ nhân viên hậu cần đến đây cho tôi". - Anh lấy tay day mi tâm của mình.

- " vâng, Võ tổng ".



còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top