Chương 126
Lâm Vỹ Dạ tỉnh dậy đã gần buổi trưa, cô khẽ sờ bên giường đã trống không cảm giác bên cạnh đã là hơi lạnh cho biết người trên giường đã thức rất lâu rồi. Cô ngồi dậy bỏ chân xuống giường định đi vào phòng tắm, chân vừa chạm đất rất nhanh cơn đau đã truyền đến khiến cô phải ngồi lại trên giường, cô khẽ nhíu mài, đây là hậu quả của phóng túng quá độ, đêm qua đã có cảm giác đau nhưng không rõ ràng như hiện giờ. Cô ngồi nghỉ một lúc, cố gắng chống người dậy từng bước từng bước đi vào phòng tắm.
Đứng trước gương trong phòng tắm cô khẽ nhíu mài, cô từ từ đưa tay sờ lên cổ mình, đêm qua Trường Giang không ngừng kíƈɦ ŧɦíƈɦ để lại nhiều dấu vết trên người cô, nhìn mình trong gương bất giác cô mỉm cười một cái, đến cuối cùng số mạng của cô cũng phải buộc cùng một chỗ với anh, không có cách nào thay đổi vậy thì hãy vui vẻ mà đón nhận. Nhưng bây giờ không phải là cô đơn phương yêu anh nữa, mà là anh cũng yêu cô.
Khi Lâm Vỹ Dạ xuống tới nhà thì thấy quản gia Trương: " bác Trương mọi người và Nấm đâu rồi ạ".
Quản gia Trương: " Nấm thì đi làm với thiếu gia rồi, con ông bà chủ và lão phu nhân đã đi ra ngoài rồi".
- " dạ".
Quản gia Trương nắm lấy tay cô: " Con đi ăn đi, đã trễ rồi, nhịn đói lâu quá không tốt".
Lâm vỹ Dạ cảm thấy lòng mình ấm áp: " dạ, cám ơn bác".
Ngồi vào bàn Vỹ Dạ cả kinh nhìn bàn thức ăn trước mắt, khoé miệng động đậy: " bác Trương cái này bác có nhầm lẫn hay không, là chuẩn bị cho con sao?". Một bàn thức ăn đầy đồ bổ dưỡng, cô đâu có cần tẩm bổ. Cô chắc nịt trong bụng chắc ăn là nhầm rồi.
Quản gia Trương nhìn thấy cô ngỡ ngàng thì mỉm cười: " không có nhầm lẫn đâu, là thiếu gia bảo bác chuẩn bị cho con".
" Là Trường Giang bảo bác chuẩn bị cho con". Vỹ Dạ như không tin vào tai mình mà nhấn mạnh lại lần nữa.
Quản gia Trương gật gật đầu: " ừ, con ăn đi, bác đi làm công việc đây".
Tim Lâm Vỹ Dạ đập nhộn nhịp lạ thường, cô nhìn bàn thức ăn mà mỉm cười, cúi đầu tập trung ăn mà không để ý đến từ xa có ánh mắt căm ghét nhìn cô.
Vỹ Dạ ăn xong liền quay về phòng hai chân cô từ lúc tỉnh dậy tới giờ luôn mềm nhũn, cô đi lại sofa ngồi chưa được bao lâu thì điện thoại bàn reo, nhưng rất lâu ở dưới nhà không ai bắt máy nên cô đành bắt máy: " alo".
- " em dậy rồi hả". Rất nhanh bên kia giọng nói của Trường Giang truyền đến.
Ngay chính cô lúc này cũng không biết được vẻ mặt mệt mỏi của mình trong nháy mắt đã trở nên rạng rỡ: " ừ, em dậy cũng lâu rồi".
Bên kia Giang nghe giọng nói của cô mà khẽ cười: " ừ, em đã ăn sáng chưa".
Nhớ tới buổi sáng Trường Giang bảo người chuẩn bị cô cảm thấy ấm lòng nhưng miệng thì lại trách móc: " em ăn rồi, sau này anh không cần kêu người chuẩn bị nhiều như vậy, em ăn không hết".
Giọng anh lập tức trở nên có vài phần nghiêm túc: " ăn không hết cũng phải gáng ăn, em không nhìn xem em đã gầy thành cái bộ dạng gì rồi".
Trong nháy mắt cô không biết nói gì nữa chỉ đáp lại một tiếng " ừ". Im lặng một chút cô đành lảng sang chuyện khác: " à Nấm đang làm gì, có thể cho em nói chuyện với con không".
- " con vừa mới ngủ một lúc, em không muốn nói chuyện với anh sao".
- " không có, chỉ là em muốn gặp con một lát thôi".
- " ừ, em về phòng nghỉ ngơi đi, chuyện sau này cứ để cho anh, đừng suy nghĩ nhiều".
Ý của Trường Giang quá rõ ràng, sau này cô chỉ cần bình bình yên yên mà sống, mọi chuyện còn lại cứ để cho anh. Trong lòng Lâm Vỹ Dạ dâng lên một hồi ấm áp, đây là niềm mơ ước bao nhiêu năm qua của cô bây giờ đã thành sự thật rồi, khoé mắt cô đỏ đỏ khẽ dùng giọng mũi ừ một tiếng rồi cúp máy.
Cô dựa người vào sofa đưa mắt nhìn khắp phòng, ánh mắt chợt dừng lại trên giường không biết cô suy nghĩ gì, chỉ là một lúc sau khoé mắt cô lại đỏ lên bàn tay run rẩy đăt lên bụng mình.
Cửa phòng cô lúc này đột nhiên bị mở ra, Nguyễn Nhã Hân tự nhiên bước vào, nhìn thấy cô ngồi trên sofa khẽ nhếch môi một cái.
Vỹ Dạ nhìn thấy người đi vào là cô ta thì khẽ nhíu mài, giọng nói lộ rõ sự không vui: " cô vào đây làm gì".
Nguyễn Nhã Hân không trả lời, đứng đó nhìn cô một lúc nhếch môi một cái: " Lâm Vỹ Dạ, tại sao lại quay về".
Vỹ Dạ không nghĩ cô ta lại hỏi như vậy nhất thời im lặng một lúc sau mới lên tiếng: " chồng tôi ở đây, ba của con tôi ở đây tại sao lại không được trở về". Một câu trả lời của Vỹ dẠ liền xác mình rõ ràng vấn đề cho dù ai cũng không được quay về, nhưng cô nhất định là phải được quay về.
Nguyễn Nhã Hân cảm thấy cô nói thật nực cười lạnh giọng cười lớn một cái: " ha...... chồng cô, nói nghe hay thật, chẳng phải hai người đã ly hôn rồi sao. Hiện giờ Trường Giang giữ cô ở lại chỉ vì đứa con hoang đó".
Lâm Vỹ Dạ trở nên tức giận khi nghe Nguyễn Nhã Hân nói bảo bối của mình là con hoang " cô im miệng mình lại". Cô cảm thấy bản thân mình giận dữ sẽ không hay nên cố gắng bình tĩnh lại nhìn Nguyễn Nhã Hân từ từ nói: " chắc cô không biết. Năm năm qua tôi và Lăng Hạo chưa có ly hôn, cho nên trước kia, bây giờ hay sau này vợ của anh ấy chỉ có thể là tôi".
Khoé miệng Nguyễn Nhã Hân co giật, cô ta lắc đầu nguây nguậy: " không thể nào, cô nói dối". Làm sao có thể như vậy được, năm năm qua mà Trường Giang lại không hề ly hôn với Vỹ Dạ.
Lâm Vỹ Dạ cũng không ngạc nhiên với thái độ của Nguyễn Nhã Hân lúc này, bởi vì cô biết chuyện này rất khó tin, ngày ấy cô cũng bị hù doạ không nhẹ vì chuyện này: " tôi cũng không muốn tin nó là sự thật, nhưng rất tiếc không như cô mong muốn".
Nguyễn Nhã Hân trừng lớn mắt nhìn vào cô: " Lâm Vỹ Dạ, trước kia lẽ ra tôi không nên quá nhẹ tay với cô, tôi nên một lần mà gϊếŧ chết cô mới diệt trừ mối vạ về sau". Gương mặt của Nguyễn Nhã Hân lúc này đã trở nên hung tợn, đôi tay siết chặt lại, đôi mắt đỏ lừ nhìn chầm chầm vào Lâm Vỹ Dạ.
Lâm Vỹ Dạ nghe cô ta mà cả người trở nên run rẩy, toát mồ hôi. Cô như không tin là Nguyễn Nhã Hân lại nói ra được những lời như vậy, cô bấu chặt tay mình: " Nguyễn Nhã Hân cô làm sao mà có thể nghĩ như vậy, cô làm tôi ra đến nông nỗi này cô còn thấy là quá nhẹ hay sao". Cô cảm giác lúc này mình giống như con mồi đang bị Nguyễn Nhã Hân để mắt tới, cô run rẩy nhìn Nguyễn Nhã Hân: " Trong lòng cô rõ ràng nhất cái vị trí hiện giờ là của ai mà, tôi chưa bao giờ có ý muốn sự thật bị phơi bày, trước giờ tôi vẫn luôn nhẫn nhịn cô. Nhưng tại làm sao cô không buông tha cho tôi".
còn tiếp....
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top