Chương 22
Nghệ Dương rút sim trong điện thoại ra, cẩn thận đặt vào trong bóp tiền. Từ giờ trở đi chân chính bắt đầu đọ sức, nếu cùng hắc đạo nhấc lên quan hệ, nguy hiểm sẽ khó tránh khỏi, cho nên Nghệ Dương quyết định đoạn tuyệt hết thảy liên hệ với Tá Ninh, như vậy chính cô sẽ có thể an tâm làm việc, hơn nữa Tá Ninh có Trinh Vũ chiếu cố, tin rằng sẽ không có vấn đề gì xảy ra, chỉ cần một thời gian là họ sẽ được trở về bên nhau.
"Vẫn chưa liên lạc được cho Nghệ Dương sao?" Nghệ Cẩn nhìn Tá Ninh có chút cô đơn hỏi.
Tá Ninh lắc lắc đầu, từ khi Nghệ Dương nói câu: Chờ Dương trở lại sau, sau đó rời đi, cho tới giờ cũng không có tin tức gì. Di động trước sau vẫn là trạng thái tắt máy, làm Tá Ninh lo lắng vô cùng.
"Cậu cũng đừng quá sốt ruột, dù sao Nghệ Dương cũng không phải một đứa trẻ, sẽ không có chuyện gì đâu, biết đâu chừng tối nay lại về gặp cậu" Nghệ Cẩn an ủi nói.
"Hy vọng là thế" Tá Ninh nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt mờ mịt.
Mấy tháng sau
"Phách, bên phía Lâm thị đã bắt đầu gia tăng việc thu mua?" Nghệ Dương một bên gõ bàn phím, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
"Đúng vậy, rõ ràng là tốc độ thu mua rất nhanh."
"Ha ha, chuẩn bị lâu như vậy, cơ hội rốt cục cũng đến. Tá Ninh, chờ Dương"
"Lưu tổng, Lưu tổng" Nghệ Cẩn kêu lên.
"Cái gì?" Tá Ninh lấy lại tinh thần nhìn Nghệ Cẩn.
Mấy tháng nay sẽ có nhiều lúc bắt gặp Tá Ninh ngồi ngẩn người, Nghệ Cẩn có chút hối hận đem chuyện nhìn thấy lần trước ở quán cà phê nói cho Tá Ninh nghe.
Hôm đó ba mẹ Nghệ Cẩn lại muốn cô đi xem mắt, Nghệ Cẩn gặp mặt với một người đàn ông ở quán cà phê, thời điểm hai người đang tán gẫu, ánh mắt đồng thời cũng nhìn những người đi dạo bên ngoài. Không nghĩ lại có thể bắt gặp Nghệ Dương và một vị phu nhân có tuổi cùng ngồi trong quán cà phê. Hai người cử chỉ có chút thân mật, vị phu nhân kia có chút lớn tuổi xoa đầu Nghệ Dương, thỉnh thoảng bất mãn nhìn Nghệ Dương nói gì đó. Nghệ Dương bất đắc dĩ nhìn người đó gật đầu, nhìn qua rất nghe lời người đó.
Nghệ Cẩn mở to hai mắt nhìn họ, mà lúc đó Nghệ Dương và người kia đang thảo luận gì đó nên không chú ý tới Nghệ Cẩn. Gã đi xem mắt Nghệ Cẩn thấy cô nhìn chăm chú hai người bên kia, hắn cũng nhìn theo, khinh miệt nói "Lại là một tên tiểu bạch kiểm được nữ nhân bao nuôi." Nói xong còn tự cho rằng mình nói đúng nhìn Nghệ Cẩn cười cười.
Nghệ Cẩn nhìn hắn liếc mắt một cái, làm bộ cầm lấy tách trà thuận tay liền hất lên người hắn, giả vờ hoảng sợ nói "A, thật ngại quá, tôi trật tay"
Trong ly có mật ong, làm quần áo của hắn bị dính bẩn, hắn chạy nhanh đứng dậy muốn đi, còn không kịp nói đưa Nghệ Cẩn trở về.
"Không cần, tôi tự mình về là được, anh mau về thay quần áo đi" Nghệ Cẩn không muốn cùng tên nam nhân này dây dưa, liền đón đầu hắn nói.
Kỳ thật Nghệ Cẩn muốn ở lại quan sát Nghệ Dương, nhìn xem họ có quan hệ gì. Tên kia đi không bao lâu, Nghệ Dương cùng vị phụ nhân ấy cũng tính tiền rồi rời khỏi, Nghệ Cẩn để ý một chút, là vị phụ nhân kia dùng tiền mua cô đơn.
Hai người không lái xe, mà gọi taxi đi, Nghệ Cẩn chạy nhanh theo sát xe taxi đó, qua khoảng mười lăm phút sau, xe dừng lại trước cửa một căn nhà, cô thấy hai người họ khoác tay nhau thân mật đi vào. Nghệ Cẩn bất khả tư nghị nhìn chuyện xảy ra trước mắt. Tài xế xe taxi không kiên nhẫn hỏi "Tiểu thư rốt cuộc là xuống xe hay tiếp tục đi?"
Nghệ Cẩn nhanh thanh toán tiền sau đó xuống xe, đến một quán trà đối diện ngồi chờ, chờ khoảng hai giờ. Hai giờ sau Nghệ Cẩn thấy vị phụ nhân kia kéo Nghệ Dương ra ngoài, vẻ mặt so với vừa mới đi vào thập phần quyến rũ, vuốt ve mặt Nghệ Dương nói cái gì đó. Lúc này Nghệ Dương cũng vui vẻ ôn nhu, còn nhẹ nhàng giúp vị phu nhân kia lấy lá cây trên tóc xuống.
Hai người như trước kêu xe taxi, Nghệ Cẩn chạy nhanh đuổi theo. Nhưng lúc này đúng ngay thời điểm tan tầm, Nghệ Cẩn đón xe vô cùng khó khăn, trên đường lại kẹt xe, không lâu sau liền mất dấu họ. Nhưng mà Nghệ Cẩẩn cũng tinh ý, quay về ngôi nhà lúc nảy gõ cửa.
Cốc...... Cốc......
"Xin hỏi cô tìm ai?"
"Nhĩ hảo, xin hỏi chỗ này còn phòng cho thuê phòng không?" Nghệ Cẩn tùy tiện nói dối hỏi.
"Thực xin lỗi, nơi này là khu nhà riêng, không cho người ngoài thuê."
"Sao? Thật không? Mấy ngày hôm trước tôi còn nhìn thấy trên mạng đăng tin cho thuê phòng mà" Nghệ Cẩn thành khẩn nói.
Người kia nhìn thấy Nghệ Câẩn không phải người xấu, gương mặt lại thanh tú, thực dễ làm cho người ta yêu mến, lập tức nói "Chủ khu nhà này tuy rằng ít lại đây, nhưng không có khả năng cho người ngoài thuê lại"
"Xin hỏi chủ nhà họ gì vậy?"
"Sở" Người nọ nhìn Nghệ Cẩn, cuối cùng vẫn là trả lời cô.
"À, thực xin lỗi, quấy rầy anh, cám ơn." Nghệ Cẩn nghe xong liền rời khỏi đó.
Trở lại công ty, Nghệ Cẩn lập tức tìm Triệu Việt điều tra người họ Sở
"Nghệ Cẩn, mình điều tra được, người này tên là Sở Minh, là chủ một công ty mậu dịch, nhưng mà trước kia cũng có qua lại với hắc đạo, bối cảnh không đơn giản chút nào." Triệu Việt vừa nói vừa hỏi "Cậu điều tra làm gì? Hai người quen nhau sao?"
Nghệ Cẩn lập tức đem chuyện nói với Triệu Việt, Triệu Việt vỗ đùi nói "Wow, nhìn không ra Nghệ Dương lại dụ dỗ được một nữ nhân trong giới hắc đạo"
Nghệ Cẩn hướng Triệu Việt liếc mắt một cái nói "Tiểu thư ơi, làm ơn đi, cậu đừng há mồm liền nói bừa được không, chưa biết thì đừng có nói như biết rồi ấy."
"Cái gì chưa biết, cậu xem đi. Nữ nhân kia là bà chủ trong giới hắc đạo, mà Nghệ Dương lúc đó nói muốn đi tìm Trần Nguyệt, Trần Nguyệt cũng chỉ là một tên lưu manh thôi, như vậy muốn tìm cô ta đương nhiên là phải nhờ xã hội đen hỗ trợ. Nghệ Dương muốn tìm ra Trần Nguyệt không phải là cần nữ nhân họ Sở kia giúp sao" Triệu Việt phân tích đạo lý rõ ràng nói.
"Cho dù là như vậy, Nghệ Dương đi tìm họ Sở, nhưng cũng không cần phải thân mật với người đàn bà đó"
"Không phải Nghệ Dương cảm thấy nữ nhân kia dễ dụ sao? Hoặc là Nghệ Dương cùng ả đó có tư tình gì rồi"
Nghệ Cẩn nghe Triệu Việt nói Nghệ Dương như vậy cũng không phải không có đạo lý, nhớ lại vóc dáng vị phu nhân kia, mặc dù có chút lớn tuổi, nhưng mà rất xinh đẹp lóa mắt, mị lực thành thục, điểm này những cô gái trẻ tuổi so ra thua kém, muốn nói Nghệ Dương mê muội cũng không hẳn là không có đạo lý.
"Vậy cậu có định nói cho Tá Ninh không?" Nghệ Cẩn có chút do dự.
"Đương nhiên nói, cậu không thấy Tá Ninh vì chuyện của Triển Phong mà lo lắng sao. Tên xú tiểu tử đó thật đáng đánh, bên ngoài cư nhiên lại dám ôm nữ nhân khác, thực không là kẻ hay ho gì, làm Tá Ninh hết hy vọng sớm một chút cũng tốt"
Nghệ Cẩn nhìn thấy Tá Ninh như thế không yên lòng, có chút đau lòng đem sự tình toàn bộ nói cho Tá Ninh.
"Lưu tổng, hiện tại Lâm thị không ngừng thu mua cổ phiếu của công ty chúng ta. Chuyện của Thụy Tường, Khương tổng cũng không chống đỡ nổi, một số tiền lớn phải mất đi, lần này xem ra Lâm thị có dã tâm không nhỏ, có cảm giác như họ đang dồn chúng ta vào đường cùng." Nghệ Cẩn lo lắng nói.
"Lâm thị thật đúng là chưa từ bỏ ý định, lúc trước Thụy Tường lợi dụng chuyện hợp đồng tính thu mua Lưu thị, không nghĩ tới Khương tổng có thể xoay chuyển tình thế, với lý do Thụy Tường lừa dối hợp đồng, làm cổ phiếu Lưu thị tăng lên, ngăn chặn việc thâu tóm của Lâm thị, không hiểu sao hiện tại lại có hành động thu mua tăng nhanh như vậy" Tá Ninh mệt mỏi nói.
Cốc...... Cốc......
"Mời vào"
"Lưu tổng"
"Khương tổng, có chuyện gì sao?"
"Vì tiến độ thi công công trình bị trì hoãn nên ngân hàng không cho chúng ta tiếp tục vay nữa, hơn nữa Lâm thị không ngừng thu mua cổ phiếu công ty, tài chính ngày càng tồi tệ, nếu tiếp tục chỉ e là......" Trinh Vũ cũng không nói tiếp, nhưng không ai biết cô muốn nói gì tiếp theo.
"Tình hình tài chính của công ty không thể phục hồi sao?" Tá Ninh nhìn Trinh Vũ hỏi.
"Vài công trình đồng thời khởi công, số tiền còn lại không đủ. Công ty gần đây đã giảm biên chế đến lần thứ hai, chi tiêu cũng hạn chế tới mức thấp nhất. Nhưng Trần Nguyệt cũng làm cho chúng ta tổn thất không ít, cũng may Thụy Tường bên kia còn có thể đối phó, nói cách khác nếu không có Thụy Tường, chỉ sợ căn bản không có biện pháp chống đỡ đến bây giờ."
"Các cậu ra ngoài đi, tôi muốn yên lặng một chút."
"Được"
Nghệ Cẩn cùng Trinh Vũ hai người rời khỏi văn phòng Tá Ninh.
"Khương tổng"
Trinh Vũ quay đầu lại nhìn Tá Ninh nói "Chuyện gì?"
"Cô có tin tức gì của Nghệ Dương không?" Tá Ninh vẫn chưa có ý định từ bỏ.
Nàng không tin Nghệ Dương thật sự sẽ đi dụ dỗ một nữ nhân lớn tuổi hơn cô, nếu Nghệ Dương làm vậy để giúp nàng, như vậy Tá Ninh tuyệt đối có thể tha thứ cho Nghệ Dương, nhưng Tá Ninh không cần Nghệ Dương bán đứng bản thân để giúp nàng.
Trinh Vũ lắc lắc đầu, xoay người lẩm bẩm nói "Cô ấy nhất định sẽ trở về" Đáng tiếc là không ai nghe được câu này.
Reng reng reng......
"A lô"
"Văn Văn, là ba"
"Ba, chuyện của công ty con sẽ cố gắng xử lý, ba nghỉ ngơi đi" Tá Ninh không muốn ba cô lo lắng cho chuyện của công ty nữa.
Thân thể của ba Tá Ninh vẫn không tốt, cho nên Tá Ninh tốt nghiệp liền tiếp nhận công ty, một cô gái yếu đuối phải đối đầu với một đám nam nhân lão luyện cũng không phải chuyện dễ dàng. Vừa mới bắt đầu không ai phục nàng, mọi người đều muốn phế bỏ chức vị tổng tài của nàng, nhưng Tá Ninh bằng vào chính khả năng của mình trụ vững ở công ty. Sau đó lại có Nghệ Cẩn, Triệu Việt gia nhập, khiến cho công ty nhanh chóng lớn mạnh kiên cố.
Đáng tiếc hiện tại thành cũng Tá Ninh, bại cũng lâm văn, ban giám đốc đem toàn bộ trách nhiệm đổ trên người nàng, nói Tá Ninh khư khư cố chấp tin tưởng Trần Nguyệt, làm cho công trình bị trì trệ. Còn có chuyện nội gián trong bộ phận tiêu thụ, làm cho công ty phải tổn thất một khoản tiền lớn, mấy lão già trong ban giám đốc đều giũ sạch trách nhiệm, toàn bộ đều bắt Tá Ninh gánh chịu.
"Ninh Ninh, làm việc không cần quá cứng nhắc, Lâm thị để ý công ty chúng ta cũng không có gì lạ, có nhiều chuyện liên quan đến trước kia, cho nên con cũng đừng tự trách, không cần tự gây ra áp lực cho mình"
"Ba, ba yên tâm nghỉ ngơi đi, mọi chuyện con sẽ giải quyết, ba không cần lo lắng" Tá Ninh an ủi nói.
"Được, con cẩn thận một chút." Ba Lưu nói.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top