Chap 7: Tội lỗi của em đổi sắc Hoa Loa Kèn

Lại nói đến chuyện của hai mươi mấy năm về trước, khi tiểu Kim Duyên được đưa vào cổng chùa trong một đêm mưa gió. Mỗi một ngày vị sư phụ đều ngóng chờ tin tức mẹ ruột của Kim Duyên, nhưng cứ như vậy cho đến nửa năm sau vẫn không hề nghe ngóng được gì.
“ Các người thả tôi ra mau, tại sao lại bắt tôi?” Chàng bác sĩ trẻ vẫn luôn bị người của Huỳnh Gia làm phiền, chuyện đã xảy ra nửa năm nhưng bọn họ vẫn không buông tha cho anh ta.
“ Đứa nhỏ đó ở đâu?” Huỳnh lão gia mặt mày dữ tợn truy hỏi cậu bác sĩ này, hoàn toàn không tin được những gì cậu ta nói lúc trước.
“ Tôi nói rồi, cô ấy sinh khó, đứa nhỏ ra được bên ngoài đã tắt thở chết mất rồi” Đám người này là loại người gì vậy, có thể truy cùng giết tận một đứa nhỏ trong suốt nửa năm.
“ Vậy còn xác của nó ở đâu? Không giao ra được cái xác, nói gì ta cũng không tin”
“ Các người bị điên sao? Xác của thai nhi đương nhiên bệnh viện xử lí, tôi giữ cái xác đó làm cái gì mới được chứ?” Năm đó nhận lời giúp cô gái giải vây, không ngờ lại để lại hệ lụy đến tận nửa năm sau.
“ Vậy ngươi nói cho ta biết, con của ta vì sao lại bỏ trốn? Đứa nhỏ mất rồi nó có thể đường đường chính chính về đây, tại sao lại liều mình nhảy xuống xe?”
“ Bởi vì cô ta bị kích động do mất con, trong trạng thái điên loạn nên mới làm ra những điều đó” Giờ phút này anh không còn muốn nghĩ ngợi gì thêm nữa, nhanh chóng trả lời.
“ Lão gia ông thôi đi, người ta chỉ là một bác sĩ, đừng trút hết tội lỗi lên người người khác”
Khi con người bị va đập mạnh vào đầu, cộng thêm nỗi u uất kéo dài cũng tự sinh ra tâm bệnh. Vết thương không quá nặng nhưng cũng làm cho cô gái trẻ mê man suốt nửa năm, đến lúc cô ấy tỉnh lại điều đầu tiên chính là muốn đi tìm lại Kim Duyên.
Nhưng ba của cô ấy vẫn luôn nghi ngờ về cái chết của đứa con trong bụng cô ấy, do đó không thể trực tiếp đi tìm lại con. Người đàn ông này coi trọng mặt mũi của gia tộc, không chấp nhận con gái cùng phần tử xã hội đen có con trước hôn nhân. Ông ấy một khi tìm được Kim Duyên, nó nhất định không có kết quả tốt đẹp.
“ Con à, con” Huỳnh phu nhân buồn bã nhìn thấy con gái sau khi tỉnh lại liền hóa thành điên dại, người làm mẹ lí nào lại không cảm thấy chua xót.
“ Chơi đi, chơi đi mà” Muốn tránh câu hỏi của họ, chỉ còn cách giả vờ điên loạn, chuyện gì cũng có thể không cần phải nói.
“ Con, nghe mẹ nói, Kim Duyên chưa chết đúng không?” Người khác nhìn không ra, nhưng bà lại cho rằng đứa con gái này cố ý nửa điên nửa tỉnh hòng qua mặt mọi người.
“ Nó chết rồi, con cửa con thật sự đã chết rồi” Không còn cách nào khác, cô ấy chỉ có thể giả vờ điên loạn đập nát mọi thứ trong phòng.
“ Mẹ không phải là ba của con, mẹ nhất định sẽ bảo vệ cho nó, Kim Duyên đang ở đâu?”
Đến nước này cô cũng không giấu bà được nữa, đem toàn bộ loại chuyện nửa năm trước kể qua. Còn hỏi mẹ trong suốt nửa năm mình bất tỉnh có ai gọi đến hay không? Có điều bà ấy cũng nói lúc bọn họ tìm thấy cô, cũng không có điện thoại của cô ở trên người.
Cô gái đó nghe nói đến điện thoại của mình bị mất, liền cố gắng nhớ lại số điện thoại cả đời này cô cũng không dám quên, nhanh chóng gọi cho vị tài xế năm xưa. Nhưng chuyện đã qua nửa năm rồi, số máy đó có lẽ ông ấy đã không còn sử dụng nữa. Đến bước này cô hoàn toàn tuyệt vọng, trong suốt nửa năm qua rất có thể ông ấy đã gọi cho cô rất nhiều lần, nhưng không có ai nghe máy. Có lẽ họ đã cho rằng cô mặc nhiên bỏ đứa con này, bây giờ cô cũng không thể gọi cho ông ta. Tiểu Kim Duyên, con của cô đang ở nơi nào? Đã hoàn toàn không còn tung tích nữa…
--------------
Hôm nay là một ngày rất đỗi bình thường, nhưng cổng chùa mỗi ngày vẫn là đón tiếp rất nhiều người vào thắp nhang cúng bái. Trong một khoảng sân nhỏ, có một đứa trẻ không ngừng phá phách chạy khắp nơi, khiến cho mẹ của nó muốn đuổi theo cũng thật là hao tốn không ít sức lực.
“ Vân à, không được phá đồ biết chưa?” Đứa nhỏ đó càng lớn càng đặc biệt nghịch ngợm, không sao quản nổi.
Tiểu Khánh Vân này đúng là từ nhỏ đã chẳng biết sợ ai, mới có chút xíu tuổi đầu đã đặc biệt tràn đầy năng lượng như vậy đấy. Thừa dịp mẹ của nó đang thành tâm khấn phật, nó từ từ lén ra phía sau, tiếp tục nghịch ngợm bất cứ nơi nào mình đi qua.
Phía sau sân vườn của chùa có rất nhiều bình cắm hoa, Khánh Vân tùy tiện trộm một bông hoa có cánh to nhất trong số đó. Loại hoa này trước đây đã từng nhìn thấy mẹ cắm ở nhà, nghe nói tên của nó là hoa loa kèn cái gì không nhớ rõ nữa. Trong lúc nó muốn trộm thêm một vài bông, lại nghe thấy tiếng khóc của em bé nhỏ từ từ vang vọng.
“ Em bé nhỏ…” Ở nhà nó chính là con một, bây giờ nhìn thấy có đứa bé nhỏ giống hệt như búp bê liền muốn đưa tay nựng thêm một chút.
“ Oa…” Tiểu Kim Duyên mặc dù không có mẹ bên cạnh, nhưng được nhà chùa chăm sóc rất tốt nên đặc biệt mũm mĩm hơn. Có vẻ như đã đến giờ bú sữa, nhưng sư cô vẫn còn chưa pha sữa lên cho nó, bụng đói làm cho trẻ nhỏ ngoan ngoãn cách mấy cũng phải gào khóc lớn tiếng.
Trong lúc Khánh Vân đem hoa loa kèn đến dỗ nó, tiểu Kim Duyên cuối cùng cũng nín khóc. Khánh Vân ở lại bên cạnh em bé nhỏ chơi với nó rất vui vẻ, đột nhiên nghe thấy tiếng người kêu cứu, sao đó một luồng khói đen từ đâu kéo đến. Thì ra có một tiểu sư phụ nấu cơm không cẩn thận làm cháy phòng bếp, khói đen được dịp vây lấy cả một gian phòng nơi Khánh Vân và Kim Duyên đang ở.
“ Mẹ ơi, cứu con với”
Sau khi đám khói đó kéo đến không lâu, lửa cũng bùng phát dữ dội hơn. Khánh Vân trong nhất thời sợ hãi lập tức chạy ra ngoài tìm mẹ, nhưng lại nhớ đến em bé nhỏ vẫn còn ở bên trong không thể tự chạy được. Nếu như không có ai vào kịp, nhất định em bé nhỏ sẽ bị đốt chết mất. Khánh Vân tuy rằng là một đứa nhỏ rất nghịch ngợm, nhưng vẫn là một đứa nhỏ có tính lương thiện. Nó mặc kệ bản thân sợ đến tay chân không thể linh hoạt, vẫn quyết chạy vào bên trong bế theo em bé nhỏ chạy ra ngoài.
Người thì có thể cứu được, nhưng Khánh Vân lúc chạy vào không cẩn thận đã để một thanh xà nhỏ rơi xuống một bên vai. Lúc mọi người trên đường đến dập lửa, cũng đồng thời đem Khánh Vân và tiểu Kim Duyên nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.
Bà Trần nhìn thấy con gái bị bỏng nặng đến vậy, nhưng vẫn nhất quyết ôm chặt lấy đứa bé trong tay mình liền không khỏi xúc động. Hỏi ra mới biết đó chính là đứa nhỏ bị mẹ ruột bỏ rơi trong chùa, vừa rồi có thể do hít phải quá nhiều khói đen nên bây giờ mặt mày vô cùng tái nhợt. Hôm đó nhà chùa bị một phen hoảng loạn, bệnh viện lại đón nhận hai ca nhi được chuyển đến cùng một lúc.
Đóa hoa loa kèn cánh trắng thanh thuần thoát tục đó cũng bị cháy thành tro, nhưng lại là đóa hoa loa kèn đẹp nhất đời này mà Kim Duyên đã từng có cơ hội được Khánh Vân trao tặng. Rất nhiều năm sau, mỗi khi Khánh Vân đem đến cho Kim Duyên hoa loa kèn, đều không còn là màu trắng thanh thuần mà cô thích nhất nữa. Ngược lại mỗi cánh của hoa loa kèn đều ánh lên một sắc cam chói mắt, cô nói với nàng rằng màu cam của hoa loa kèn chính là màu của tội lỗi. Muốn nhắc nhở cho Kim Duyên nhớ, cả một đời này của nàng chỉ có thể nhìn thấy những thứ màu sắc tội lội hệt như bản thân mình mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top