Chap 21: Dục vọng căng tràn ...lửa tình hừng hực đốt (H+)

" Kim Duyên, chị muốn em...chị thật sự rất muốn em"

Khánh Vân trường lên kề sát vành tai của nàng liếm nhẹ, cô không nhịn được nữa, một chút cũng không nhịn được. Nếu như bình thường cô mặc kệ là Kim Duyên đang nói gì chỉ cần cô thỏa mãn là đủ, nhưng ngày hôm nay cô thật sự muốn từ trong miệng em ấy nói ra là em ấy thích điều này.

Nàng luôn là như vậy, nàng chưa bao giờ từ chối được người ta. Huống chi bây giờ nàng vừa nghe thấy Khánh Vân xưng chị với mình. Rõ ràng là từ rất lâu rồi cô chưa từng dịu dạng như vậy. Trong một phút này thật sự chỉ còn muốn buông xui.

Cô nhận thấy rằng Kim Duyên không còn muốn chống cự nữa. Tuy ngoài miệng em ấy chưa nói ra, nhưng em ấy rõ ràng đang động tình. Nếu như không được thỏa mãn sẽ hại thân mà chết mất...

Khánh Vân trườn xuống xé tan chiếc áo vướng víu kia, cởi luôn thứ màu đen bóng đang cật lực siết lấy hai khỏa mềm mại của em. Đang bệnh mà ...phải để cho thân thể thả lỏng một chút, như vậy chẳng phải rất khó thở sao. Bầu ngực của Kim Duyên một phen bị tước đi thứ níu giữ, đột nhiên bung ra một cái mạnh đến nổi đã đung đưa.

Tình cảnh đó hiện lên trước mắt, làm cho Khánh Vân thật sự quay về làm một tiểu hài tử không thôi. Cô say mê thứ mềm mại đó của nàng. Kim Duyên thoạt nhìn rất gầy nhưng thứ này quả thật rất đầy đặn.

"Um...hm....hmmm"

Khánh Vân không đợi chờ gì nữa, vùi đầu vào trong nơi đầy đặn nhất của Kim Duyên. Mềm mại quá, nóng ấm quá. Tại sao cũng đều là con gái và đồng dạng đều có những thứ này. Nhưng khi nhìn của em ấy thì lại kích thích đến thế kia. Cô cũng nhiều lần trong lúc tắm tự tay xoa nắn lấy mình, nhưng một chút cũng không thích thú.

" Ưm...em khó chịu...Hương"

Kim Duyên cong mình lên khi cô cứ liên tục vùi đầu vào nơi đó, tay của chị ấy rõ ràng so với trước đây liên tục yêu chiều, nhưng mà miệng của Khánh Vân lại mút đến muốn vỡ tung. Kim Duyên tưởng tượng là Khánh Vân dường như đang muốn uống luôn dòng sữa chưa hề có của mình.

" Chị cũng khó chịu lắm Kim Duyên"

Một nụ cười ma mị, sau đó xé luôn chiếc quần lành lặn của Kim Duyên. Cô không cởi chiếc quần nhỏ đã cực hạn ẩm ướt bên trong ra. Mà cách một lớp vải nhẹ nhàng khiêu khích vào. Khánh Vân dùng ngón tay của mình chầm chậm kéo lên trên đóa hoa ướt đẫm của Kim Duyên. Cảm giác tựa như lông vũ kéo lê trên người, nhẹ nhàng đến mức muốn bức người ta chết ngay tại chỗ.

" Dừng lại...ưm...đừng ...dừng lại" - Kim Duyên bấu chặt tay vào thành giường cật lực muốn thoát đi cảm xúc bây giờ. Nàng thật sự như bị hàng ngàn con kiến chui vào nơi đó, ngứa ngáy đến có thể chết đi.

" Em không muốn thật sao, một chút cũng không muốn" - cô một lòng trêu chọc Kim Duyên, em ấy lúc nãy cùng tên kia làm người ta khó chịu như vậy. Bây giờ nhất định bắt em phải trả giá không thôi.

Cô tiếp tục dùng những chiếc móng tay của mình vuốt nhẹ từ dưới lên trên, chiếc quần con ướt đẫm đem tiểu Duyên Duyên hiện lên chân thực vô cùng. Cô đưa tay mình theo đường rãnh trên quần của em mà vuốt lên vuốt xuống. Kim Duyên đang vặn vẹo thân mình tránh lại sự tác động đó của cô. Bỗng chốc Khánh Vân dùng tay ấn mạnh vào hạt hồng đậu ẩn mình trong cửa động. Nước tình trong cơ thể bị một phen làm cho nhiều đến mức đã không còn trú ngụ được ở chiếc quần bé bé xinh xinh. Nó tràn ra ngoài khe hở chảy dọc xuống phần đùi, cật lực câu hồn của chủ nhân đang rên rỉ.

Nhìn thấy cảnh tượng đó cô một khắc cũng không muốn chiếc quần cản trở này che giấu nơi địa phương ngập lụt của em. Kim Duyên của chị bây giờ càng vô cùng tà mị. Em không thể nào khắc chế được mình, chật vật đến đáng thương.

Quả thật nơi này của em như đóa hoa phủ đầy một tầng sương làm lòng người mê loạn. Khánh Vân không ngừng xoáy sâu vào giữa hai chân, chăm chú ngắm nhìn.

" Em xin chị...đừng nhìn nữa....đừng mà"

Kim Duyên càng ngày càng thở dốc, nhìn lại con người đang nhìn chằm chằm vào nơi đó của mình, lại còn buông ra những lời chọc ghẹo thật sự là muốn cắn lưỡi chết cho xong. Miệng thì bảo người ta tha cho mình, mà nó ở phía dưới lại tràn ra như thế. Đúng là thật sự bị khi dễ một chút cũng không oan.

Từng tiếng thở dốc hòa cùng tiếng rên đầy kích thích của Kim Duyên, tình cảnh này muốn cô bây giờ làm người tốt cũng khó. Dòng nước đó chảy ra càng lúc càng nhiều, hương vị mê người đánh lên mũi một màn như khiêu khích.

" Hmmm..."

Kim Duyên thực sự bị Khánh Vân ngày hôm nay bức cho điên rồi. Thân thể vặn vẹo không ngừng, tiếng rên liên tục phát ra từ cửa miệng. Hình ảnh bây giờ làm cho Kim Duyên một khắc cũng không dám nhìn vì nó cực kỳ ám muội.

Cô hết trêu ghẹo Kim Duyên lại bắt đầu hành động, dùng hai ngón tay của mình tách ra hoa huyệt, hoa dịch theo đó lại càng ồ ạt chảy ra ngoài. Cô giữ tư thế đó rất lâu, làm Kim Duyên thật sự run rẩy cả người vì cảm giác đê mê điên dại. Cảm giác không biết là khó chịu hơn một phần, sung sướng hơn một phần. Chỉ biết hiện tại nàng giống như không còn trên đời này nữa, phiêu du đến một miền đất nào đó rất xa xôi.

Nàng không muốn như vậy nữa, nàng thật sự đã không còn bướng bỉnh thêm một phút nào được nữa. Nàng muốn nhiều hơn, muốn Khánh Vân thực sự thỏa mãn mình.

Ngụp lặn giữa hai chân, đây không phải lần đầu Kim Duyên cũng không bao giờ dám nhìn thẳng. Nàng nhắm chặt đôi mắt, tay bấu lên thành giường. Nhưng khi thị giác mất đi, thính giác và xúc giác lại càng thêm mẫn cảm. Nàng nghe rất rõ âm thanh mút mát giữa hai chân, đóa hoa phía dưới lại càng thêm run rẫy. Khánh Vân vùi đầu vào nơi đó rất lâu, hương vị này thật sự làm người ta mê luyến.

" Em chết mất..." - nàng thật sự không thể như vậy mà thỏa mãn bên trong, cảm giác trống rỗng đó đem nàng bức điên lên mất.

" Vậy sao?" - Khánh Vân ngước đầu lên khi trên mặt vẫn còn ướt đẫm thứ chất lỏng của em. Hỏi một câu như không hỏi, sau đó định bỏ đi, đem Kim Duyên ở dưới thân thực sự mà khi dễ.

Nàng nhìn thấy cô như có ý định đứng lên thì vô cùng hoảng hốt. Khánh Vân chị không thể ăn giữa chừng như vậy, chị làm em ra như vậy không thể một câu là có thể bỏ đi.

" Bên trong ...em chết mất..." - Kim Duyên bây giờ chính là như người đã uống nhầm xuân dược, thân hình vặn vẹo mắt hờ hững không thôi, đóa hoa bên dưới lại không ngừng run rẩy.

" Lớn tiếng cầu xin chị..." - Khánh Vân ấn chặt môi mình lên đôi môi cong lên đầy gợi cảm của Kim Duyên. Mang theo hương vị mê tình còn đọng lại truyền vào, tay vẫn xoe đều hạt hồng đậu nhô cao.

Con người khi động tình cực hạn, nếu không được thỏa mãn nhất định se làm cho thân thể bị bức đến hư. Giờ phút này trong mắt chỉ còn dục vọng dâng trào, sỉ diện cùng đau buồn cũng không biết ở nơi nào biến mất.

" Em xin chị...aaa" - một tiếng thét chói tai xuất hiện ngay khi vừa kết thúc câu nói, Khánh Vân quả thật không chậm trễ dùng hai ngón tay đâm thẳng vào.

" Nếu như em muốn cho cả cái bệnh viện này biết em đang làm tình, chị cũng không ngại đâu" - miệng vẫn buông lời chọc ghẹo Kim Duyên, tay nhấp sâu từng hồi không dứt.

Nàng bị Khánh Vân nói một câu chột dạ, cắn chặt môi không cho mình la lên nữa. Nhưng mà...

" Nhanh quá...chậm...chậm lại một chút" - tiếng thét so với lúc nãy còn có phần lớn hơn. Khi Khánh Vân không yên phận càng lúc càng đẩy mạnh vào, tốc độ làm cho người ta cơ hồ không chịu nổi nữa.

Khánh Vân lại bắt đầu giở thói đùa cợt không thôi, cô rút ra một ngón chừa lại một ngón nhè nhẹ đẩy vào bên trong. Đang quen dần với tốc độ và kích thước như thế, tự nhiên mất cả hai cùng một lúc. Trong một phút làm cho Kim Duyên phải rên rỉ cầu xin...

" Nhiều hơn một chút ...ưm ...nhanh hơn một chút" - thân thể bây giờ chính là chẳng biết chủ nhân nó là ai nữa, nó cần được thỏa mãn nếu không chủ nhân của nó sẽ từ trên giường uất ức mà chết đi.

Khánh Vân nghe được câu nói đó của Kim Duyên, cùng lúc đem hai ngón tay từ bên ngoài cộng với ngón bên trong liên tục xâm chiếm. Từng tiếng rên rỉ thống khổ lẫn sung sướng phát ra càng làm cho tốc độ từ trên tay không còn kiểm soát. Tiếng thở dốc từ trong phòng không còn trên người một người nữa, mà nó chính là sự hòa quyện không thôi liên tục thở hắc ra. Tay của Khánh Vân gần như muốn sắp chịu không nổi, phía bên trong của Kim Duyên đã không ngừng co thắt, nó thật sự là đang muốn hút lấy ngón tay của cô từng ngón một. Chật quá Kim Duyên...

" Em sắp....ưm..."

Một dòng chất lỏng ồ ạt chảy ra, lan rộng qua hai bên mép đùi chưa kịp xuống ga giường thì đã bị bờ môi kia nuốt sạch. Kim Duyên từ sáng đến giờ cũng chưa có năng lượng gì bổ sung, lại liên tục bị con người kai đè xuống làm cho chảy ra không biết bao nhiêu là mật ngọt. Đê mê cùng mệt mỏi làm thân thể người con gái như chìm vào trong giấc ngủ mê man. Nhưng bên tai vẫn còn nghe âm thanh ừn ực của thứ nước tình được hút bởi người ta, đóa hoa kia cũng không ngừng run rẩy.

-----------------

" Mẹ à, tại sao chị ấy lại la lớn như thế?"

Phòng của bệnh viện này thật sự cách âm cũng tốt ghê lắm. Nhưng bởi vì tiếng hét khi đạt cực khoái của Kim Duyên lại xuyên qua luôn đến căn phòng bên kia. Đứa trẻ ở bên cạnh cứ cách một chút lại nghe, làm cho nó không khỏi tò mò về cái chị xinh đẹp hôm qua còn cười với mình đó.

" Ờ tại chị ấy không nghe lời bác sĩ uống thuốc...nên mới đau đớn như vậy" - người mẹ trẻ cả gương mặt đều đỏ ửng, tìm cách nói tránh đi.

" Mẹ qua bển kêu chị uống thuốc đi, đừng có la nữa cho con ngủ" - đứa trẻ ngây thơ cầm viên thuốc ừng ực một cái, sau đó phóng lên giường nằm xuống.

Dĩ nhiên là mẹ của nó cũng giả bộ đồng ý qua bên kia khuyên chị uống thuốc. Nhưng cô ấy tự trong thâm tâm biết rằng qua bển bây giờ chỉ có nước là đem con mắt làm cho mù thôi. Trong lòng tự nghĩ: không ngờ cô gái xinh đẹp như vậy lại phóng đãng quá đi, có la cũng nên la nhỏ nhỏ một chút.

Cô gái đó đúng là rất khôn ngoan khi không qua đó xem xét. Nhưng cô sinh viên thực tập vừa chạy ra khỏi căn phòng cách đây không lâu lại không may mắn như vậy. Vốn dĩ lúc đi phát thuốc cho Kim Duyên, đã nghe được tiếng hét thất thanh. Định mở cửa phòng đi vào nhưng Khánh Vân hành sự ó muốn phá e rằng cũng khó. Cửa bị khóa từ bên trong nhưng mà con bé lại phát hiện phía bên cửa sổ phòng này có một lỗ hở.

Có lẽ chuyện sai lầm nhất của con bé là ngu muội nhìn vào căn phòng này. Cảnh tượng bây giờ chính là: một chị không biết có đẹp gái không, đang vùi đầu vào giữa hai chân một chị đẹp gái. Từng âm thanh mút mạnh dòng nước đó trào ra cùng với những tiếng rên kiều mỵ. Trong một phút đánh tan con mắt ngây thơ thuần khiết cả đời người con gái trinh nguyên. Có chết cũng không dám nói ra thứ mình vừa nhìn thấy, chỉ biết vắt giò lên cổ chạy chối chết không thôi.

Một vài màn ân ái đem hai cây kim đồng hồ nhích qua liên tục, Khánh Vân cuối cùng cũng buông tha cho Kim Duyên. Hai thân thể xích lõa nằm bên nhau đắm chìm trong dư vị. Cảnh sắc bây giờ đúng là ngập tràn mùi vị hoan ái yêu thương. Cũng đâu có biết là những kẻ vừa rồi "mắt thấy tai nghe" được một phen ân ân ái ái kia làm cho khốn khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top