Chương 5: Âm mưu bắt Mèo
Tôi đã đặt ra mục tiêu cho bản thân, nhất định phải biến Tiffany thành bạn gái. Đầu tiên, tôi muốn sáng tạo càng nhiều cơ hội ngẫu nhiên! Vì vậy buổi sáng mỗi ngày tôi siêng năng dậy sớm, sau đó tranh thủ đến trạm xe điện ngầm, mua một tờ nhật san. Chờ xem xong tin tức, có thể xa xa nhìn thấy thân ảnh của Tiffany, tôi lập tức hòa lẫn vào dòng người ở trạm xe, sau đó giả vờ như tình cờ gặp gỡ. Ví dụ như...
"Hi, Tiffany."
"Ồ, là cô a! Thật trùng hợp!"
"Đúng vậy, khéo quá!
"Buổi sáng tốt lành, Tiffany!"
"? Lại là cô?"
"Nói thế nào nhỉ... Cô thấy tôi rất đáng ghét?"
"?... Không, không có."
"Tiffany!"
"Ân? Cô xong việc cũng đúng giờ này a?"
"Đúng vậy... Cùng nhau ăn cơm chiều không?"
"Ừ, cũng được."
Kế tiếp, Sunny giúp tôi suy nghĩ rất nhiều biện pháp và lý do hẹn hò. Ví dụ như...
"Tiffany, buổi tối có một cuộc gặp gỡ, cùng đi nha."
"Không muốn đi."
"Không cần từ chối, sẽ có rất nhiều các chàng đẹp trai tham gia, đi thôi."
"Không đi."
"Alô, Tiffany."
"Chuyện gì?"
"Tôi có chút không khỏe."
"Đi khám bác sỹ đi."
"Một mình tôi không dám đi... cô biết, chuột cũng có thời điểm sợ hãi nha."
"Cô muốn tôi đi chung a."
"Đúng vậy."
"..... Vậy, được thôi."
"Tiffany, tôi có vé đi xem cuộc thi người mẫu, cùng đi nha."
"Không có hứng thú."
"Đi thôi...."
"Có cái gì đẹp mà xem?"
"Có người đẹp để nhìn."
"Bụp!"
Đầu dây bên kia đã cúp cái rụp.
"Sunny, nhìn xem, là chủ ý ngu ngốc của bồ nè!"
Vẻ mặt như đưa đám của tôi hướng về phía Sunny, nàng cười rộ lên.
"Ái chà... Nghe được bồ muốn đi xem người đẹp liền tắt máy, rõ ràng..."
"Là gì?"
"Là vậy đó!"
Cuối cùng, Sunny nghĩ ra một độc chiêu!
Một buổi tối, tôi hẹn Tiffany đi chơi.
"Tôi có chuyện muốn thương lượng với cô."
"Tôi đang nghĩ... tự nhiên cô hảo tâm mời đi ăn."
Tôi cười cười, nhìn Tiffany, nhẹ giọng hỏi.
"Tiffany, cô ghét tôi không?"
"A.... Có chuyện gì mà hỏi như vậy?"
Mặt của Tiffany trở nên ửng đỏ, trái tim đột nhiên "bùm bùm" một cách lợi hại.
"Vậy là không ghét đúng không?"
Tiffany giống như là đang cười, nàng làm cho trái tim của tôi nhộn nhạo khi nhìn thấy nụ cười ấy.
"Tôi suy nghĩ, cô có nhà, tôi cũng có nhà, không bằng chúng tôi cùng nhau ở chung thế nào, còn lại một căn nhà cho thuê, tính toán thế nào cũng có thể kiếm lại đủ vốn trả tiền lời hàng tháng cho ngân hàng của hai căn nhà."
"A?"
Tiffany giật mình! Vẫn chưa lên tiếng chỉ nhìn tôi, tôi cũng đáp lại ánh mắt của nàng. Đột nhiên nàng cảnh giác hỏi lại:
"Cô học chiêu này ở đâu?"
"Vô nghĩa! Tôi làm kiểm toán, cô lại không phải không biết nghề của tôi."
Ha ha! Nàng như thế nào tính toán cũng không thể bằng tôi mỗi ngày đối mặt với hàng đống con số! Chẳng qua đây là một đề nghị tốt, dù sao chúng tôi cũng là những người trẻ tuổi độc thân...
"Vậy... cho thuê nhà của ai?"
"Nhà của cô!"
"A, cô đều đã nghĩ kỹ rồi?"
"Quyền quyết định là ở trong tay cô a. Nhà của cô vị trí tốt, tiền thuê chắc chắn được cao. Tôi quên đi một chút, tiền thuê mỗi tháng cô lấy sáu phần, tôi lấy bốn phần, luôn tốt hơn chuyện dùng tiền lương để trả lãi, hơn nữa tuyệt đối sẽ không chịu thiệt."
Nàng sửng sốt cả người, nghĩ không ra toàn bộ mọi chuyện tôi đã an bày thỏa đáng.
"Thế nhưng..."
"Sao?"
"Nhưng, ở nhà cô, chúng ta..."
"Quyền lợi bình đẳng. Tôi ở một phòng, cho cô một phòng riêng, phòng làm việc thì dùng chung; chi phí hàng tháng chia đôi, về phần không gian sinh hoạt, chúng ta không can thiệp vào chuyện của nhau; đồ ai do người ấy tự xài, còn những vật phẩm thông dụng thì xài chung. Thế nào? Nhà của tôi vừa lớn lại vừa rộng đó nha!"
"Để tôi suy nghĩ một chút."
----------------------------------------------------
"Sunny, làm như vậy ổn không?"
"Buôn bán chỉ lời không lỗ này có lý do để không làm sao, đúng không?"
"... Cũng đúng... Thế nhưng nàng đến ở biết nhà mình không tiện đường bằng nhà nàng thì phải làm sao?"
"Vậy bồ dọn qua nhà nàng a! Ngốc thế!"
"A..."
Tôi bỗng nhiên hiểu ra, đáng thương cho Tiffany không biết chúng tôi là như thế tính kế nàng.
Hai ngày sau, Tiffany đồng ý, chẳng qua nàng muốn đến xem nhà trước. Vào ban đêm Tiffany đến nhà tôi. Không khí chung quanh mát mẻ, an tĩnh; nhà cửa cũng rất sạch sẽ, chỉnh tề, đủ tiêu chuẩn gọi là "Hang chuột"...
"... Nhà cửa lớn thì lớn thật nhưng lộn xộn quá."
" Đừng có gấp, ngày mai tôi gọi người tới dọn dẹp."
Tiffany hoài nghi cứ chằm chằm nhìn tôi, làm tôi trong lòng thon thót nhảy lên.
"Có chuyện gì mà nhìn tôi dữ vậy?"
"Tôi rốt cuộc nghĩ xem cô có ý đồ xấu gì."
"Làm gì có!"
Tôi hét ầm lên, nhất thời dọa Tiffany giật mình hết hồn.
"Tiffany, nếu đồng ý vậy chúng tôi ký hợp đồng đi, thời hạn là nửa năm, hai căn nhà có thể thay đổi cho nhau, nếu sợ có chỗ nào không thỏa đáng, chúng ta có thể đổi lại."
"Được..."
Tiffany vừa xem hợp đồng vừa gật đầu, sau đó đặt bút ký tên. Trong lòng tôi nở hoa, Tiffany, ngươi chạy không thoát đâu!
Cuối tuần, Tiffany dọn tới căn nhà ba phòng ngủ, một phòng khách của tôi, nàng thấy phòng khách một đống bừa bãi lộn xộn, khó chịu nhíu mày.
"Đúng là hang động của chuột mà."
Qua loa quét dọn căn phòng một chút, hai ngày sau nàng đem theo toàn bộ gia sản dọn vào nhà tôi. Sau đó lên mạng đăng thông báo cho thuê nhà; qua khoảng ba bốn ngày sau, nhà của nàng được một người nước ngoài thuê với giá 900.000 won một tháng. Tính toán xong, ngoại trừ tiền lãi ngân hàng của hai đứa, hàng tháng mỗi người còn dư ra được 80.000 won.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top