Chương 4

Ở trong bồn tắm hai mươi phút, dùng tinh dầu cỏ huân y để thư giãn, sau đó Bae Joohyun từ từ đứng dậy, lau khô người, mặc áo choàng vào, thắt nhanh dây áo rồi đi ra khỏi phòng tắm.

"Sao Seul lại ở đây?" Bae Joohyun cau mày, nhìn người phụ nữ đang ở trong phòng cô, không kiêng kỵ gì nằm trên giường cô.

Kang Seulgi nhìn cô từ trên xuống dưới, thu hết vẻ xinh đẹp sau khi tắm của cô vào mắt, một hồi lâu sau mới mở miệng: "Em thật muốn đi nước Pháp?"

"Đúng vậy." Cô đi tới bàn trang điểm, cúi đầu, nghịch vạt áo, không nhìn Seulgi.

"Tại sao?"

"Tại sao cái gì chứ, dù sao em cũng muốn giải sầu." Nghịch vạt áo đủ rồi, cô cầm đồ dưỡng da lên, bóp một ít nhũ dịch, nhẹ nhàng vỗ vào má.

"Em không hiểu ý chú sao?" Kang Seulgi nhìn bộ dáng không liên quan đến mình của cô, mắt Seulgi thật sự muốn bốc lửa, nhưng nhìn thấy cô tràn đầy vẻ mềm mại đáng yêu thì lửa trong mắt không giống trước, cháy càng dữ dội hơn.

"Chú có ý gì?" Lúc ăn cơm cô không yên lòng, chỉ nghe chú không ngừng trêu Kang Seulgi và YooA là một đôi, nghe vào trong tai làm cô rất khó chịu.

Seulgi đi tới sau lưng Bae Joohyun, một đứng, một ngồi, từ góc độ của cậu nhìn xuống, cậu có thể thấy rõ bên trong áo choàng tắm cô không mặc gì, mà đường cong của cô rất hấp dẫn, cậu rất quân tử nhìn đi chỗ khác, đôi tay nắm chặt lại.

"Con trai giám đốc Lee, chú muốn hai người trở thành một đôi." Kang Seulgi nói thẳng.

"À." Bae Joohyun nhẹ nhàng nói.

"Em! Em nguyện ý?" Kang Seulgi nhìn chằm chằm cô gái trong gương, nhìn cô phong tình vạn chủng xoa nhũ dịch lên cổ.

"Con trai giám đốc Lee không tốt sao?" Bae Joohyun hỏi ngược lại.

"Không phải không tốt, tuổi không chênh em nhiều lắm, chẳng những không biết săn sóc, mà còn lăng nhăng." Cái tuổi này rất ít đàn ông không thích vui chơi.

"Sinh nhật năm ngoái, chú tổ chức cho em một bữa tiệc, em đã gặp anh ta, dáng dấp không tệ, đàn ông đều thích, đây cũng là chuyện bình thường." Bae Joohyun chỉ nói thật, không có ý che giấu, nhưng Kang Seulgi lại nghĩ lời giải thích của cô thành ý khác.

"Em đã gặp cậu ta? Gặp một lần cũng biết cậu ta tốt?" Kang Seulgi cất cao giọng.

"Em không nói anh ta tốt." Bae Joohyun nhíu mày, nghĩ thầm, từ khi nào thì Seulgi lại cố tình gây sự, không nói đạo lý như vậy?

Thấy ánh mắt cô bất mãn, Kang Seulgi mới tỉnh ngộ hành vi của mình buồn cười dường nào, cô không phải đồ ngốc, sẽ không vì nhất thời cô đơn mà yêu người khác.

"Seul vào đây chỉ để nói với em mấy chuyện này?" Bae Joohyun nhìn mặt Seulgi nặng nề, không hiểu sự lo lắng của cậu.

Nếu cậu không cần cô nữa, cô đã đi xa, không quay lại, như vậy còn chưa đủ sao? Rốt cuộc Seulgi muốn thế nào?

"Seul...." Nhắm mắt lại, vứt bỏ ý nghĩ và cảm xúc không nên có, Kang Seulgi cúi đầu nhìn cô, "Em thật muốn đi Pháp?"

"Đúng."

"Cuộc sống ở nước ngoài rất khó khăn." Seulgi là người từng trải, cậu không nhớ cô cũng muốn trải nghiệm chuyện này.
"Không phải Seul sống rất tốt sao, còn dẫn một bạn nữ về?" Bae Joohyun cố ý nhấn mạnh từ bạn nữ, còn bất mãn đối với sự giải thích của Seulgi.

Seulgi lo lắng mình dây dưa không rõ nên mang bạn từ nước ngoài về để ngăn cản sao? Cô đáng sợ thế ư? Cô có ngốc, có đần thì cũng có giới hạn, nhìn họ hôn mãnh liệt vậy, cô cũng biết giữa họ không phải quan hệ đơn giản.

Kìm nén sự ghen tuông, Bae Joohyun làm bộ không quan tâm nói: "Có lẽ về sau em cũng có thể dẫn một bạn nam về, nói không chừng chú sẽ rất vui."

"Không cho phép!" Seulgi lạnh lùng nói, "Không cho phép em........"

"Không cho phép cái gì? Không cho phép yêu Seul, không cho phép chọc Seul không vui, bây giờ lại không cho phép em làm chuyện mình thích! Kang Seulgi, Seul quan tâm quá nhiều rồi!" Cô không thể nhịn được lớn tiếng nói, nổi giận đứng lên, nhìn Seulgi bằng ánh mắt tức giận.

Hai người thở dốc nhìn nhau, giống như hai người là kẻ thù, sau đó, Kang Seulgi giơ tay lên, đè cô lên bàn trang điểm, Seulgi cúi xuống, khí nóng từ mũi thở ra phả vào mặt cô, mặt Seulgi không ngừng lại gần, gần đến mức cô có thể nghe tiếng Seulgi thở, tim cậu đập nhanh.

"Seul muốn gì?" Bae Joohyun nhẹ nhàng hỏi, hai má đỏ ửng, rõ ràng nói không thích Seulgi, không quan tâm Seulgi, nhưng ánh mắt cô, lòng cô vẫn không khỏi mặt hồng tim đập theo từng cử động của cậu.

"Seul buông ra." Tiếng cô như muỗi kêu, hai mắt nhìn ngang nhìn dọc, không biết nên nhìn nơi nào, có vẻ giọng quát không đủ nhưng nũng nịu có thừa.

Tất cả tâm trí của Kang Seulgi đã bị hấp dẫn vì cô giãy giụa mà lộ cảnh xuân, môi tiến tới gần đôi môi mềm mại, đỏ hồng của cô, hương vị vẫn như năm đó, khiến cậu say mê.

Hai cánh môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào cô, môi cô hơi nóng, mà môi cậu lành lạnh, có mùi nước chanh quen thuộc, môi cậu như tảng băng dập tắt lửa của cô, rồi lại đốt lên ngọn lửa nóng khác trong cô.

Giống như không có kiếp này, chưa tới kiếp sau, Bae Joohyun bắt lấy cổ Seulgi, đưa cả người mình đến gần, chiếc váy rộng thùng thình như có như không che nhuỵ hoa của cô, bộ ngực mềm mại của cô đụng vào bờ ngực của Seulgi.

Kang Seulgi cũng không khách khí chạm vào eo cô, dùng sức, nâng cô ngồi lên bàn trang điểm, đứng ở giữa hai chân cô, tay nâng mặt cô lên.

Bae Joohyun ý loạn tình mê, không biết gì nữa, một tay bấu víu vào cánh tay của Seulgi, một tay quơ lung tung, không cẩn thận làm đổ lọ dưỡng da chưa đắp nắp.

Tiếng vỡ thuỷ tinh vang lên như ma chú, giải trừ kích tình giữa bọn họ.

Kang Seulgi hơi giật mình nhìn tay mình nắm bộ ngực mềm mại của cô , cái miệng cô đỏ ửng, mà cậu đứng đối diện hoa huyệt của cô.

Seulgi rùng mình, nhanh chóng đẩy cô ra, khuôn mặt dữ tợn, "Đáng chết!" Rốt cuộc cậu lại làm loại chuyện như vậy với cô.
Kang Seulgi khẽ nguyền rủa gọi về lý trí của Bae Joohyun, cô ngây ngốc nhìn vẻ mặt khó coi của Seulgi, còn Seulgi áy náy nhìn cô.

"Chuyện này......... Thật xin lỗi, Joohyun, Seul......"

Cô đột nhiên bừng tỉnh, đây không phải lần đầu, trước kia cô không xử lý tốt, vì cô còn nhỏ, nhưng bây giờ cô sẽ không bỏ chạy nữa, cô sẽ phản kích lại.

"Tại sao Seul làm vậy?" Cô lạnh lùng hỏi, vẻ mặt lạnh nhạt tựa nhìn chuyện vừa rồi không liên quan đến mình.
"Seul........ xin lỗi." Seulgi không nói lý do, chỉ một mực xin lỗi.
"Seul đối với em chỉ có tình dục?" Cô gây sự.


"Không, Seul.........." Seulgi không phải không chịu nổi như vậy.

"Vậy Seul vẫn coi em là người thân?"

"Không, Seul.... Đúng, em là người thân của Seul." Thiếu chút nữa, Seulgi bị cô ép nói thật rồi.

"Hả, vậy em không hiểu." Bae Joohyun duy trì tư thế ngồi, không thật đổi, áo vẫn không được kéo lên, không hề có ý che giấu.

"Không hiểu cái gì?" Kang Seulgi khẽ nghiêng người.
"Seul coi em như người thân, lại còn có......." Cô cố ý nhìn hạ thân của Seulgi, "Còn có dục vọng với em."

Giống như phát hiện cô đã nói ra bí mật động trời, Kang Seulgi xúc động nói loạn... "Seul chỉ nhất thời xúc động........." Seulgi không nói tiếp, vì sắc mặt Bae Joohyun ngày càng khó coi, "Seul, không phải........"

"Seul là đồ khốn kiếp đáng chết!" Nhảy khỏi bàn trang điểm, Bae Joohyun đẩy mạnh cậu một cái, "Ra ngoài cho em!"

"Joohyun........." Seulgi muốn giải thích.

"Đi ôm của YooA Seul đi, dù sao cô gái nào cũng được, Seul còn đụng vào em làm gì!" Cô mắng to, cũng không lo thiết bị cách âm cao cấp của nhà họ Kang có ngăn được cuộc đối thoại của họ hay không.

"Em im đi!" Kang Seulgi bắt lấy cánh tay quơ múa lung tung của cô, ánh mắt tàn nhẫn nhìn cô chằm chằm, "Em không phải vậy!"

"Em không phải? Vậy Seul nói cho em biết, loại người gì có thể vừa là người thân vừa làm chuyện ân ái?" Bae Joohyun tiếp tục quỷ rống quỷ kêu, cố tình không buông tha Seulgi.

"Đồ ngốc, vợ chồng không được sao!" Lý trí bị một cô nhóc kém Seulgi năm tuổi thiêu rụi rồi, Kang Seulgi cứ nương theo lời cô..., nói ra những lời muốn nói trong lòng.

Đúng, cậu thích Bae Joohyun, thích từ lâu rồi, trước kia vẫn cho là tình thân, cho đến đêm hôm ấy, cậu giật mình phát hiện mình có tình cảm khác với cô, sau khi ra nước ngoài, cậu càng chắc chắn mình yêu cô.

Nhưng cô vẫn còn nhỏ, người con gái cô thường xuyên tiếp xúc nhất là cậu, tự cho rằng thích cậu, người cô yêu không phải cậu, cậu là một người phụ nữ lý trí, nhưng cậu không thể dụ dỗ cô làm một người yêu không lý trí.

Chỉ là mù quáng thích không đủ, tình yêu cùng tình thân, rốt cuộc cô có phân biệt được không? Sau khi cậu trở về, cô lấy lòng cậu, cậu biết cô vẫn yêu mình cho đến giờ, nhưng cô xác định đây là tình yêu đích thực không?

Có lẽ mình nhát gan, quá quý trọng cô, Seulgi càng không dễ dàng tha thứ chuyện sau khi họ ở chung, có một ngày, cô dắt một người đàn ông cô yêu thật sự đến trước mặt cậu, nói với cậu, thật xin lỗi, cô yêu người đàn ông khác.

Như vậy cậu điên mất, cho nên tình nguyện hiện tại đẩy cô ra, cậu không muốn về sau đau lòng mà chết.

Cái miệng đỏ thẫm của Bae Joohyun hài lòng nhếch lên, "Thì ra Seul nói người thân là loại người thân này, Seul nghĩ muốn làm vợ chồng với em, Seul có thể nói sớm hơn mà, người ta chuẩn bị mấy năm rồi." Từ khi cô biết mình là cô dâu nuôi từ bé của cậu, giấc mơ của cô chính là trở thành vợ cậu.

"Căn bản không như em nghĩ." Kang Seulgi hất tay cô ra, "Em nói em thích Seul, nhưng em thích Seul bao nhiêu, hả? Tôi rời khỏi em, chính là muốn em nghĩ kĩ, em đối với tôi không phải........"

"Đủ rồi!" Bae Joohyun đột nhiên kêu to, "Seul mới là đồ ngốc, Seul không hiểu gì cả, chỉ thích nói mấy ý nghĩ của Seul với em, Seul nói em không thích Seul, nhưng tự em biết rõ, em rất thích Seul! Em hỏi Seul, Seul đi năm năm, em có thích người khác không? Em có từ bỏ không? Là Seul không hiểu rõ tình hình, nói em còn nhỏ, hiểu lầm em, chính Seul thích YooA, Seul cứ nói thẳng là được, nói dễ nghe như vậy làm gì, làm như em không hiểu chuyện!"

"Chuyện này không liên quan đến YooA, cô ấy chỉ là bạn." Kang Seulgi không hiểu, tại sao cô lại thích nhắc đến như vậy, "Năm năm em không thay đổi, vậy sau này thì sao?"

"Về sau, về sau! Em sẽ thay đổi, Seul cũng sẽ thay đổi, Seul sẽ già đi, trở thành bà già." Cô hít sâu, "?Chỉ là bạn bè, vậy Seul còn thân thiết với cô ấy, đưa cô ấy về nhà, còn gạt em là bạn gái Seul, Seul lừa quỷ!"

Cảnh tượng họ hôn mãnh liệt hôm đó khắc sâu vào trong đầu cô, không xoá được.

"Đáng chết, cái đó đúng..... Hôm đó Seul tưởng cô ấy là em!" Không còn vẻ lịch sự, lúc này Kang Seulgi như dã thú mù quáng, phân tích tình cảm chân thành của mình.

Im lặng, Bae Joohyun há miệng, có thể nhét vừa một quả trứng vịt.

"Tưởng là em?" Ngón tay mảnh khảnh chỉ mình.

Nói tất cả, bây giờ nói gì cũng không kịp rồi, vì vậy Kang Seulgi hậm hực thừa nhận: "Đúng!"

Bae Joohyun cười tươi, "Em nói Seul........."

"Không được nói!" Thấy cô hả hê, Kang Seulgi có thể đoán cô sẽ nói gì.

"Vâng..." Giống như con thỏ bị sư tử an ủi, Bae Joohyun vui vẻ ngậm miệng, đôi mắt đầy lời muốn nói nhìn thẳng Seulgi.

"Em còn nhỏ, những chuyện này sau hãy nói." Độc tài nói ra câu này, Kang Seulgi phiền não đi ra ngoài.

"Không sao cả." Dù sao cô đã biết tình cảm của Seulgi, cực kỳ nóng lòng.

Đừng đuổi tận không buông, nếu không sẽ phản tác dụng, nhưng có lúc không thừa thắng truy kích, hoàn toàn đánh bại kẻ địch, cuối cùng thất bại sẽ là mình.

Hôm sau, khi Kang Seulgi và YooA thân mật xuất hiện cùng nhau, dao nĩa Bae Joohyun cầm bị rơi xuống đất.

"Chú." Kang Seulgi từ từ mở miệng, "Cháu và YooA..... Chúng cháu muốn đính hôn."

"Cái gì?" Kang DongWon không giật mình mới là chuyện lạ, ông luôn hiểu cháu mình, không bao giờ lừa gạt, nhưng hôm qua còn nói chỉ là bạn bè bình thường, hôm nay lại nói muốn đính hôn, sau khi đính hôn, sẽ nhanh chóng kết hôn, đúng không?

"Như vậy đi, chú à." Giọng Kang Seulgi tỏ rõ ý mình đã quyết.

"Đợi đã.....!" Bae Joohyun đứng lên, "Seulgi phải kết hôn với cô ta?"

"Không sai." Seulgi bình thản gật đầu một cái.

"Vậy em......." Cuộc nói chuyện hôm qua có ý gì?

"Sợ rằng chuyện em đi Pháp phải hoãn lại, chờ bọn tôi cử hành đính hôn xong, em sẽ đi Pháp, Seul sẽ sắp xếp tốt cho em."

Tốt? Tốt chỗ nào? Tốt cho cô hay tốt cho cậu? Nước mắt uất ức tràn đầy hốc mắt cô, cô mím chặt môi, sau đó hét lên: "Đồ lừa gạt!"

Mặt Kang Seulgi không thay đổi, nhìn Bae Joohyun rồi xoay người chạy về phòng, gợn sóng trong con ngươi chợt hiện lên, rồi bình tĩnh lại.

Kang DongWon cũng đồng ý, "Chú biết rồi. Chú để cháu chuẩn bị." Trước tiên phải làm rõ vài chuyện, có mấy lời chỉ thích hợp nói chuyện riêng với nhau.

"Vâng."

"Cảm ơn chú." YooA cười ưu nhã.

"Các cháu ăn sáng đi, ăn xong thì Tiểu Seulgi, cháu đến công ty với chú, chú muốn bàn với cháu chuyện công ty."

"Cháu biết rồi, chú."

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Kang DongWon hiển nhiên không hài lòng với hành động vô thường gần đây của cháu mình, lấy chuyện công ty làm cái cớ, trên thực tế để hiểu rõ rốt cuộc giữa họ xảy ra chuyện gì.

"Chú, cháu muốn kết hôn với YooA, Joohyun đi Pháp du học, chỉ vậy thôi." Seulgi kiên trì nói.

"Chú làm chú cháu hai mươi mấy năm, chú không biết tính cháu sao? Chú biết rõ cháu thích Tiểu Joohyun, Tiểu Joohyun cũng thích cháu, hai đứa ở cùng nhau rất hợp, tự nhiên lại xuất hiện một YooA, đã nói là bạn bè, vậy chuyện này là thế nào?" Kang DongWon càng ngày càng không hiểu nổi giới trẻ bây giờ nghĩ gì, thích phức tạp hoá mấy chuyện đơn giản sao?

"Chú, chuyện này, cháu hi vọng chú đừng nhúng tay vào." Kang Seulgi bình tĩnh ngồi trên ghế salon.

"Chú thật sự không hiểu, lúc còn bé tính cháu cũng không kỳ cục như vậy, không phải cháu...... Trời ạ, chẳng lẽ cháu còn bị chuyện kia quấy nhiễu?" Kang DongWon không dám tin nhìn Seulgi, ông im lặng, Kang DongWon biết Seulgi khó xử.

"Tiểu Seulgi, chú đã nói với cháu bao lần rồi, chuyện đó, cháu và Tiểu Joohyun không có lỗi, hơn nữa tiếp tục như vậy không hề tốt cho cháu." Kang DongWon cố gắng giải thích, ông không ngờ Tiểu Seulgi lại để ý chuyện đó như vậy.

Lúc đầu anh cả, chị dâu lái xe đón Kang Seulgi tan học, kết quả xảy ra tai nạn xe, không ai nghĩ sẽ xảy ra chuyện này, nhưng không ngờ ba mẹ Bae Joohyun cũng ở đấy, mà Bae Joohyun may mắn núp ở trong lòng mẹ nên tránh được sự cố, ba mẹ họ đều tử vong tại chỗ.

Chuyện này không thể nói ai đúng ai sai, vì họ đều là người bị hại, nhưng Kang Seulgi lại sợ Tiểu Joohyun biết chuyện này.
"Tiểu Joohyun đã lớn như vậy, con bé cũng hiểu rõ phải trái rồi, nó sẽ hiểu."

Im lặng nhìn chú một cái, Kang Seulgi từ từ nói: "Chú chắc chắc Joohyun sẽ không để tâm chuyện bế tắc này? Thậm chí không nghi ngờ chúng ta nhận nuôi cô ấy có ý khác?"

"Cháu đó, cũng không phải anh cả, chị dâu hại chết ba mẹ nó." Kang DongWon không còn hơi sức.

"Nhưng.........." Giọng nói Kang Seulgi trở nên trầm thấp.

"Nhưng gì?" Kang DongWon vội hỏi.

"YooA biết." Kang Seulgi nhẹ nhàng nói, "Cô ấy thấy tài liệu cháu đặt trong ngăn kéo."

"Cái gì!" Kang DongWon kêu lên, "Cháu đừng nói với chú, con bé đó uy hiếp cháu!"

Quả nhiên Kang Seulgi im lặng, Kang DongWon thở dài một hơi, quả nhiên đứa bé này còn quá non.

"Vậy thì sao chứ, con bé biết rồi thì thôi, cháu nghĩ Tiểu Joohyun sẽ nghe lời cháu hay nghe lời tình địch?" Kang DongWon rất thích Bae Joohyun, ông chứng kiến cô bé lớn lên, phẩm tính gì ông đều biết hết, ông hi vọng cô bé sẽ trở thành con dâu nhà họ Kang.

Một câu thức tỉnh người trong mộng, Kang Seulgi bỗng dưng đứng lên, "Cháu......" Chú nói đúng, làm sao Bae Joohyun có thể tin YooA, mà không tin mình!

"Được rồi, được rồi, cháu về trước đi." Kang DongWon hớn hở, thật may cháu trai nghĩ thông, nếu không ông thật sự nói gãy lưỡi cũng không được.

"Cảm ơn chú."

"Thật là, người một nhà mà còn......." Đúng lúc điện thoại Kang DongWon vang lên, ông ra hiệu tay với Kang Seulgi, sau đó cầm điện thoại lên.

"A lô........ Hả? Cái gì!"

Kang Seulgi mới ra khỏi phòng làm việc đã bị Kang DongWon gọi lại: "Tiểu Seulgi, đợi đã nào...!"

Kang Seulgi lập tức dừng lại, khó hiểu xoay người.

Nhà họ Kang ở giữa sườn núi, phong cảnh yên tĩnh, giao thông không tiện lắm, nhưng người ra cửa, về nhà của nhà họ Kang đều có xe đưa đón, rất dễ dàng, phía sau nhà họ Kang là núi, nhà họ Kang thường ra sau núi nướng thịt, nói chuyện, đi dạo, tập thể dục buổi sáng.

Nhưng bây giờ là giữa mùa hè, mấy ngày nay nhiệt độ rất cao, ngọn núi dễ xảy ra hoả hoạn đã được cảnh báo, khô ráo như thế này, rất dễ có hoả hoạn.

Nhà họ Kang đã mua khu rừng phía sau, chuẩn bị xây một khu biệt thự để nghỉ dưỡng, nhưng kế hoạch này mới chỉ nói đến, còn chưa thực hiện.

Nhưng nhà họ Kang cố ý mời người đến xử lý phía sau núi, nhưng có một số người trẻ dám mạo hiểm lén lút chạy vào phía sau núi chơi, đói bụng thì nướng một bữa ngon, nhưng họ không ngờ bọn họ không dập hết lửa, sau khi họ đi lửa đã cháy hừng hực.

Lúc người nhà họ Kang phát hiện, lửa đã được khống chế, nhưng một nửa số phòng nhà họ Kang đã bị thiêu rụi.

"Rất xin lỗi, ngài Kang, nguyên nhân dẫn tới hoả hoạn lần này rất phức tạp, cho nên......." Cảnh sát nói như vậy.

Cho nên tất cả tài sản tổn thất do chính họ chịu?

Tiền, nhà họ Kang còn rất nhiều, Kang DongWon cười như hoà thượng Di Lặc, "Được."

Sau khi nói xong, Kang DongWon lập tức đen nửa mặt, "Có người bị thương không?"

"À, không có, tất cả mọi người không có chuyện gì." Quản gia Jung thống kê số người, lắc đầu một cái.

"Vậy thì tốt." Kang DongWon thở phào nhẹ nhõm.

"May là bạn ngày, mọi người không có ai ngủ, nếu không........." Đột nhiên im miệng, nhìn mọi người kinh ngạc, cô ta nghĩ mình nói sai cái gì, "Sao vậy?"

"Ngủ? Trời ạ!" Bác Jung sợ mất mật như gặp quỷ.

"Bác Jung, mau, gọi điện cho Tiểu Joohyun." Sắc mặt Kang DongWon cũng trắng bệch.

Kang Seulgi đưa lưng về phía họ, nhìn phòng ốc bị đốt thành tro, trong lòng vừa sợ vừa lo.

"Cháu...... Cháu định rủ Tiểu Joohyun đi mua đồ đính hôn cùng cháu." YooA sợ hãi nói, cô ta không có ác ý, cô biết quan hệ của Kang Seulgi và Bae Joohyun hơi kỳ quái, nhưng cô ta thật sự muốn làm vợ Kang Seulgi, muốn chung sống hoà hợp với người nhà Seulgi.

"Sau đó thì sao?' Kang DongWon gấp gáp hỏi.

Nhìn Kang Seulgi không hề nhúc nhích, cũng bắt đầu rối, "Cô ấy không chịu, sau đó một mình cháu đi."

Nói nhảm! Theo tính cách của Bae Joohyun, nếu cô chịu, Kang DongWon liền chặt đầu mình xuống cho ngồi, "Trời ạ!"

"Ngài Kang, ngài đừng vội, nói không chừng, nói không chừng......." Bác Jung không nói được nữa, điện thoại cũng không gọi được, ngay cả khuyên lơn bọn họ cũng không thể.

"Trước khi xảy ra hoả hoạn hai giờ, tôi mang nước ô mai cho cô chủ uống, nhưng thấy cô chủ nằm ngủ trên giường........" 

Đột nhiên chị Kim lên tiếng, mắt đỏ ửng, sợ đã xảy ra chuyện!

"Cô! Tại sao cô không gọi tiểu thư!" Bác Jung lớn tiếng trách móc.

"Tôi cũng không ngờ, bằng không tôi bị tiểu thư oán, tôi cũng sẽ gọi tiểu thư." Nước mắt chị Kim chảy xuống, nghĩ từ nhỏ Bae Joohyun đã quấn lấy bà hỏi Kang Seulgi có thể ăn gì, không thể ăn gì, chị Kim thương cô còn không kịp, sao nhẫn tâm nhìn cô chủ gặp chuyện bất hạnh.

"Kang Seulgi, Seul đi đâu vậy? Này, Seul không thể đi!" Đột nhiên thấy Kang Seulgi đang đứng bất động chạy về ngôi nhà đang bốc cháy, cực kỳ sợ hãi.

"Kang Seulgi!"

"Cô chủ!"

Joohyun, sẽ không có chuyện gì, sẽ không........

Lúc xảy ra hoả hoạn, Bae Joohyun mặc một chiếc áo hai dây, một cái quần đùi chạy ra phía sau núi, nghĩ tới chuyện, vừa chạy vừa khóc, vẻ mặt rất khổ sở, đột nhiên cảm thấy phía sau rất nóng, vừa quay đầu lại, cô sợ ngây người, phía sau núi cháy rồi, lửa rất mạnh, lan nhanh đến chỗ cô.

"Cứu!" Vừa la lên, vừa chạy trốn, nhưng bị mất phương hướng, chỉ có thể chạy đến nguồn nước, sau đó cô bị trật chân, té lăn trên đất, đầu đụng phải tảng đá, hôn mê bất tỉnh.

Khi cô tỉnh lại thì cơn đau trên trán vẫn còn, khiến cô đau đến mức nhe răng trợn mắt, hình ảnh đầu tiên cô thấy là trần nhà màu trắng, nhìn quanh, trên đầu cô có một số dụng cụ cô không biết, còn cái gì đó kêu tít tít.

Sau đó cô nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo trắng, đội mũ trắng, người phụ nữ dịu dàng nói: "Cô tỉnh rồi! Thật tốt quá, tôi là bác sĩ."

Bác sĩ? Đây là bệnh viện?

Một người đàn ông cũng mặc áo trắng đi tới, hỏi hết vấn đề này đến vấn đề khác, cuối cùng, anh ta hỏi: "Cô à, cô tỉnh thì tốt rồi, vết thương của cô không nặng lắm, nhưng tôi muốn cô nói cho tôi biết các liên lạc với người nhà của cô."

Cách liên lạc? Trong mắt cô hiện lên sự nghi ngờ.

"Cô à?' Bác sĩ cười nhu hoà.

"À........."

"Sao?" bác sĩ lấy một chiếc bút từ trong áo ra, chuẩn bị ghi lại thông tin người nhà cô.

"Tôi là ai?"

--------------------------

Hôm nay có chương 4 cho mọi người đây. Đến hẹn sẽ lại lên nhé <3

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top