Chương 2
Kể từ hôm đó, mỗi chiều sau khi tan học tôi đều sẽ chờ Hoàng Nghệ Chi tan học để đi cùng nhau, có điều sau đêm đó cậu ấy lại trở về dáng vẻ lúc ban đầu.
Nể tình lần đó cậu ấy giúp tôi, tôi cũng lười so đo với cậu ấy.
Sau khi lên lớp chín tôi bắt đầu cố gắng học hành, liều mạng khiến người kinh ngạc.
Ngay cả ba mẹ tôi cũng thỉnh thoảng tâm sự với tôi, sợ tôi áp lực lớn quá, còn lo lắng có phải tôi bị kích thích gì không.
Đến cả Hoàng Nghệ Chi cũng nhướng mày đầy hứng thú hỏi tôi phải chăng đột nhiên lạc đường biết quay lại.
Đây là bí mật của một mình tôi, tôi muốn học chung trường cấp ba với Hoàng Nghệ Chi.
Trải qua sự liều mạng cố gắng của tôi và dạy kèm của Hoàng Nghệ Chi, mặc dù thời gian eo hẹp, nhưng cũng may cuối cùng nguy hiểm chen vào trường cấp ba tốt nhất.
Nghỉ hè lớp chín tôi đi luyện tập với cậu ấy, bởi vì sau lần bị đánh hồi lớp tám, mới đầu tôi đã quyết tâm chăm chỉ học, càng về sau vẫn là hứng thú nhất thời.
Chuyện này tại Hoàng Nghệ Chi hết, ba mẹ tôi bảo cậu ấy trông tôi, nhưng cậu ấy lại luôn thả tôi, đến sau thậm chí còn giúp tôi cúp học, chuyện gì cũng có thương lượng, dễ nói chuyện đến mức khiến tôi nghi ngờ cậu ấy muốn học giỏi sau đó nghiền ép tôi.
Lúc khai giảng tôi rất bất ngờ Hoàng Nghệ Chi lại cùng lớp với tôi, ở lớp cuối cùng.
Điều này không công bằng, cậu ấy đứng thứ nhất, cậu ấy nên vào lớp tốt nhất.
Suy nghĩ này đến quá nhanh, tôi thậm chí không kịp suy nghĩ tại sao mình lại tức giận và không hài lòng đến vậy.
Nhưng Hoàng Nghệ Chi không mảy may để ý, cậu ấy còn mỉm cười gõ đầu tôi, nói là thế này vừa khéo cậu ấy có thể tiếp tục trông tôi.
Bạn học trước kia đều nói Hoàng Nghệ Chi không thích cười, tôi khinh.
Tôi lại cảm thấy cậu ấy rất thích cười, bắt nạt người ta sẽ cười.
Lên cấp ba Hoàng Nghệ Chi càng chói mắt hơn về mọi mặt.
Bắt đầu từ cấp hai, đã có con gái lẫn trai thích cậu ấy, chỉ có điều trước kia còn hơi kín đáo, bây giờ lại rõ ràng hơn nhiều.
Khi một lần nữa nhìn thấy có người tỏ tình với cậu ấy, cuối cùng tôi chậm chạp nhận ra tôi thích Hoàng Nghệ Chi.
Không phải ước ao, không phải đố kỵ, mà là ghen, là thích, là không cam lòng.
Tôi đã thích Hoàng Nghệ Chi từ lâu, rất lâu trước khi chính tôi cũng chưa nhận ra.
Ngay khi quen với sự tồn tại của cậu ấy, khi bị đánh vì bảo vệ quyển sách cậu ấy cho tôi không bị xé rách, khi nhìn thấy cậu ấy bị thương đau lòng rơi nước mắt, khi thích xuất thần nhìn chằm chằm cậu ấy...
Tôi cả đêm không ngủ, trong đầu lộn xộn, nhưng chỉ không có kinh ngạc và bất ngờ.
Có lẽ từ lâu tôi đã không thể nào kết luận, hình như chuyện Khuê Trân thích Hoàng Nghệ Chi không phải chuyện ngẫu nhiên mà mà chuyện tất nhiên.
Tôi bình thản chấp nhận kết quả này, thậm chí tìm vui trong khổ nghĩ rằng cũng may đây là mối tình đơn phương đã định không có kết quả, chỉ là chuyện của một mình tôi.
Chuyện phản nghịch tôi đã làm trong mười mấy năm đầu đời bình thường chắc là thích Hoàng Nghệ Chi, tôi chưa từng muốn từ bỏ, cũng chưa từng nghĩ rằng có kết quả.
Thỉnh thoảng tôi cũng sẽ nghĩ miên man như tự ngược, sau này Hoàng Nghệ Chi sẽ thích người như thế nào, họ sẽ yêu nhau, kết hôn, sinh con, sau đó hạnh phúc cả đời.
Mà tôi, vẫn mãi là em gái cậu ấy thương yêu nhất, ở lại trong góc an toàn nhất nhìn cậu ấy.
Như thế rất tốt, tôi tự nhủ vô số lần.
Năm lớp mười một Hoàng Nghệ Chi chuyển đến lớp 1, không hề có điềm báo trước.
Cậu ấy đang tránh tôi à, tôi nghĩa mà tay chân tôi lạnh toát.
Có thể là cậu ấy đã phát hiện ra tâm tư của tôi, kỹ thuật của tôi quá kém, bị cậu ấy phát hiện rồi.
Cậu ấy cảm thấy không thể tin được, khó chấp nhận, thậm chí cảm thấy ghê tởm, cho nên cậu ấy tránh né.
Khi Hoàng Nghệ Chi muốn tránh tôi, tôi không gặp được cậu ấy, dù cho chúng tôi đã từng như hình với bóng.
Mỗi tuần vừa đến nghi thức kéo cờ, tôi đều sẽ cố chấp nhìn về phía lớp cậu ấy, có mấy lần tôi nhìn thấy cậu ấy hơi nghiêng mặt, nhưng cậu ấy sẽ không quay đầu lại, không một lần nào.
Lúc này tôi mới nhìn thấy Hoàng Nghệ Chi ở trong mắt người khác, lạnh lùng, vô tình, tránh xa người ngàn dặm, thì ra họ chưa bao giờ nói ngoa.
Tôi vốn có thành tích đội sổ, mỗi ngày trong lúc nghĩ miên man đã rơi xuống đáy.
Lúc công bố kết quả thi giữa kỳ, tôi đứng thứ nhất đếm ngược, mà Hoàng Nghệ Chi trên bảng vàng vẫn đứng đầu danh sách.
Tôi nhìn bài thi vô cùng thê thảm cười ra tiếng, Hoàng Nghệ Chi vẫn là Hoàng Nghệ Chi kia, không ai có khả năng ảnh hưởng đến cậu ấy.
Nhưng tôi không có lý do và lập trường để tủi thân, ai bảo tôi thích cậu ấy chứ.
Ba mẹ nhìn bảng thành tích của tôi im lặng rất lâu, họ bắt đầu thay nhau tâm sự với tôi, mà tôi cúi thấp đầu ngồi trên ghế sofa không nói một lời.
Tôi cũng không thể nói với họ rằng, con của hai người vì thích Hoàng Nghệ Chi mà đơn phương thất tình, thành tích mới tuột dốc không phanh.
Dưới cơn nóng giận không chừng ba tôi lại đánh gãy chân tôi, mẹ tôi cũng sẽ thút thít suốt ngày, trong nhà sẽ không ai được yên, không khí ngột ngạt.
Thấy tôi luôn im lặng, ba tôi cau mày thở dài, vô lực phất tay bảo tôi về phòng.
Tôi ngồi trước bàn học ngẩn người, trước mắt lúc là gương mặt mệt mỏi của ba mẹ, lúc là gương mặt của Hoàng Nghệ Chi, im lặng, dịu dàng, lạnh lùng.
Tôi nghĩ đến nỗi xuất thần, thậm chí không nghe thấy tiếng mở cửa.
Khi Hoàng Nghệ Chi cầm sách ngồi ở trước mặt tôi, tôi còn tưởng là mình đang nằm mơ, tôi như tên ngốc nhìn chằm chằm người trước mặt.
Cậu ấy không giống trước kia lắm, không hiểu sao khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, đôi mắt bình tĩnh lại sâu thẳm, giống một đầm nước sâu không lường được.
Cậu ấy chỉ nhìn tôi, cũng không có ý định lên tiếng.
Trong lúc nhìn nhau tôi không chống đỡ nổi một phút, nhìn đi chỗ khác ra vẻ bình tĩnh: "Sau cậu lại tới đây?"
"Ba mẹ cậu bảo tớ qua đây khuyên bảo cậu."
Giọng điệu và biểu cảm bình tĩnh của cậu ấy khiến tôi lập tức nổi giận lại ấm ức, cậu ấy biết, rõ ràng cậu ấy biết.
Phải, tôi không có ý định để cậu ấy đáp lại tôi, cũng chưa từng muốn một kết quả.
Nhưng cậu ấy có thể dứt khoát ghét tôi, không đếm xỉa đến như một người đứng xem qua một lớp cửa sổ giấy thì tính là gì? Nhìn tôi sa vào nhìn tôi đau khổ nhìn tôi mờ mịt không biết làm thế nào, như thể một vai hề tự mình biểu diễn.
Tôi muốn phát tiết muốn hét thật to, nhưng khi tôi hé miệng mới phát hiện tôi thậm chí không phát ra được âm thanh.
"Thân Khuê Trân."
Hiếm khi cậu ấy gọi tên đầy đủ của tôi, tôi không hiểu sao cảm thấy không yên.
Quả nhiên, Hoàng Nghệ Chi đặt sách giáo khoa trong tay cậu ấy lên bàn rồi đẩy đến trước mặt tôi, trong mắt đều là cảm xúc tôi không hiểu, sâu lắng lại kiềm chế.
Cậu ấy cười với tôi một tiếng, giống như lúc trước, lời nói ra lại giống như một con dao cắm thẳng vào ngực tôi.
"Bên trong có một tấm ảnh, là người tớ thích."
Đó là sách giáo khoa lớp chín, thì ra sớm như vậy, tôi lại không hề biết gì.
Trong chốc lát tôi đã mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ biết máy móc cầm quyển sách kia.
Trong nháy mắt mở ra tôi thậm chí nghe thấy âm thanh máu thịt xé xách.
Mà kẻ đầu têu còn ép sát từng bước: "Xem xong chúng ta lại nói tiếp."
Thật ra cậu ấy không cần phải làm thế, thẳng thừng từ chối tôi cũng sẽ không đau khổ thế này, chẳng lẽ cậu ấy ghét tôi đến vậy à.
Lúc tôi lấy ảnh ra, Hoàng Nghệ Chi kéo căng khóe miệng, rất kỳ lạ, rõ ràng người sắp bị phán tử hình là tôi, cậu ấy lại như người bị phán chờ đợi sinh tử.
Ảnh là ảnh tốt nghiệp lớn chín, giữ gìn rất tốt, chắc là chủ nhân thường xuyên vuốt ve nên bốn góc bị xù.
Trong chớp mắt nhìn rõ hô hấp tôi nghẹn lại, tấm ảnh rơi luôn xuống đất.
Người bên trên là tôi.
Tôi thậm chí không biết cậu ấy lấy được khi nào.
Tôi vô thức cúi người nhặt ảnh lên kẹp vào sách trong tay, tay cũng đang run, toàn thân cứng ngắc giống một khúc gỗ.
Trong phút chốc kèm theo vui sướng mà đến là bối rối và sợ hãi ùn ùn kéo đến, trong chớp nhoáng đầu tôi hiện lên gương mặt của ba mẹ tôi và ba mẹ của Hoàng Nghệ Chi.
Mặt tôi cắt không còn một giọt máu, suy nghĩ duy nhất đó là đi ra ngoài trước, bây giờ tôi không có cách nào đối mặt với cậu ấy.
Lúc tôi định đứng dậy đi ra ngoài, Hoàng Nghệ Chi cử động, một tay cậu ấy đặt trên vai tôi, sức không lớn, lại làm tôi không thể đứng lên, tôi hốt hoảng ngẩng đầu đối mặt với cậu ấy, con ngươi cậu ấy rất đen, mang theo cảm giác áp bách rất sâu, giống như một tấm lưới dày nhốt tôi ở bên trong không thể chạy thoát.
Cậu ấy hạ giọng gọi tôi: "Trân Trân..."
Hơi thở của tôi trở nên gấp rút, ngắt lời nói của cậu ấy theo bản năng, "Tớ... Hoàng Nghệ Chi... không phải... ba mẹ cậu, mẹ tớ..." Tôi nói những lời không về có quy luật điên đảo rối loạn.
Nhưng Hoàng Nghệ Chi đè vai tôi xuống, hình như cậu ấy nhận ra được tôi muốn nói gì, lại không cho phép tôi chạy trốn, cũng không cho phép tôi lùi bước chút nào.
Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt nghiêm túc lạ thường: "Tớ thích cậu."
Thế giới đều yên lặng.
Tôi chỉ có thể nghe thấy trái tim đứng lại trong chớp mắt của tôi bắt đầu đập thình thịch.
Cậu ấy đang nói cậu ấy thích tôi.
Hồi hộp, khó có thể tin, mê man sợ hãi, tôi mờ mịt sững sờ tại chỗ nghe cậu ấy lặp lại lần nữa,
"Trân Trân, tớ thích cậu, từ rất lâu trước kia."
"Cậu không hề cảm nhận được chút nào à?"
Tôi đột nhiên nhớ đến nghỉ hè năm lớp chín có một lần lười biếng không đi luyện tập, khi kết thúc huấn luyện trộm ngồi xổm ở ngoài cổng chờ Hoàng Nghệ Chi đi ra, lại bất ngờ nghe thấy huấn luyện viên đang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép răn dạy tôi, ngay sau đó răn dạy Hoàng Nghệ Chi bao che, có vẻ như huấn luyện viên rất tức giận, giận dữ hỏi cậu ấy nếu như tôi muốn lười biếng lại lười biếng, sau này không hề có sức phản kháng thì phải làm sao.
Ngay lúc đó Hoàng Nghệ Chi trả lời thế nào nhỉ, cậu ấy dứt khoát nói: "Em sẽ bảo vệ cậu ấy.
Huấn luyện viên giận quá bật cười: "Nó là một đứa con gái, em có thể bảo vệ nó cả đời?"
Tôi nghe thấy Hoàng Nghệ Chi im lặng một lúc, sau đó giọng của cậu ấy truyền ra, "Có thể."
Là tôi luôn luôn quá chậm hiểu, không phát hiện ra gì cả.
Tôi như thể phân chia thành hai người, một nửa đang thỏa thích mặc sức vui vẻ, một nửa đang đau đớn giãy giụa.
Liên quan đến chuyện tôi thích Hoàng Nghệ Chi, tôi từng suy nghĩ rất nhiều cách xử lý, mỗi một cách đều cơ bản giống nhau, đơn giản là tôi có thể giấu cả đời, cho dù là thân phận gì, em gái cũng được, bạn thân cũng tốt, chỉ cần có thể ở gần cậu ấy, tôi đều sẽ luôn yên lặng chúc phúc cậu ấy.
Sau đó khi đến cuối đời mang theo bí mật này cùng chết đi, tôi chưa từng nghĩ đến một khả năng khác.
Nó sẽ đi ngược với luân lý đạo đức.
Nó sẽ là đau khổ của hai gia đình.
Ngón tay Hoàng Nghệ Chi vuốt ve khóe mắt tôi, cắt ngang suy nghĩ lung tung của tôi, "Trân Trân, tớ không ép cậu, tớ chỉ muốn cho cậu biết."
Tôi không nói gì, tôi hiểu cậu ấy như cậu ấy hiểu tôi, cậu ấy nói không ép tôi, nhưng khi cậu ấy lựa chọn trốn tránh tôi đã và đang ép tôi đưa ra lựa chọn.
Tôi lại mờ mịt và luống cuống vì cậu ấy xa lánh, sẽ không kìm được muốn tới gần cậu ấy, cuối cùng xé rách tất cả biểu tượng, đưa ra lựa chọn.
Hóa ra cậu ấy biết tôi thích cậu ấy đến vậy, thích đến mức sau khi biết hết thảy không thể lựa chọn xem như không biết gì cả.
Khi tôi im lặng Hoàng Nghệ Chi cũng không lên tiếng nữa, cậu ấy cho tôi đủ thời gian suy nghĩ, giống một thợ săn đầy sự kiên nhẫn, chờ đợi con mồi của mình cam tâm tình nguyện đi tới.
Tôi còn chưa có cách nào chịu đựng những hậu quả chưa biết, cũng không có cách nào từ bỏ Hoàng Nghệ Chi thích tôi.
Xét đến cùng năm nay tôi chỉ mới mười bảy tuổi, còn mang theo sự ngây thơ và yếu đuối của tuổi trẻ, nhưng cũng có sự thẳng thắn và nhiệt tình của tuổi trẻ.
Gương mặt của ba mẹ hai bên xen lẫn những quan tâm che chở, và SHoàng Nghệ Chi thay thế nhau tuần hoàn trước mặt tôi như cưỡi ngựa xem hoa.
Không biết qua bao lâu, tôi thở dài một hơi, khẽ nói với người trước mặt tôi: "Cậu thắng rồi."
Nếu thật sự có thần linh, xin hãy tha thứ cho sự tham lam của tôi, tôi muốn Hoàng Nghệ Chi.
Tôi thỏa hiệp, cam tâm tình nguyện thua bởi cậu ấy, bước vào cái bẫy mang danh tình yêu.
Cơ thể căng cứng của Hoàng Nghệ Chi hơi thả lỏng, cậu ấy cười, đôi mắt đẹp phát sáng lấp lánh, gần như khiến tôi đang nhìn cậu ấy không biết làm thế nào.
Thấy thế, khóe môi cậu ấy cong hơn, tôi nhìn người này lại gần tôi từng chút một, cuối cùng thân mật kề trán với tôi.
Tôi căng thẳng nắm lấy tay vịn, cả người cứng ngắc trên ghế, má và tai đều đang bốc hơi nóng, cậu ấy bỗng nhiên cười ra tiếng, sau đó hơi lùi lại, mắt nhìn chằm chằm vào mắt tôi: "Trân Trân, mọi chuyện có tớ."
Tôi chậm rãi vươn tay, thăm dò từng chút một, cuối cùng, tôi ôm lấy cậu ấy.
Ôm lấy cậu ấy như buổi tối rơi lệ kia, ngực của cậu ấy vẫn gầy yếu, lại làm cho tôi cảm giác có được cả thế giới.
Bắt đầu từ hôm nay cái tên Hoàng Nghệ Chi này đã có một ý nghĩa khác với tôi.
Bạn gái.
Là sự tồn tại độc nhất vô nhị, nghe rất đặc biệt.
Từ đây, Hoàng Nghệ Chi là Hoàng Nghệ Chi của tôi, là của tôi.
Chỉ tưởng tượng trong lòng, đã có kích động muốn cong khóe miệng lên..
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top