12. DẪN LỐI YÊU THƯƠNG
Uyên Linh về phòng mình, nàng không ngủ được, ngồi co chân trước ngực, hai tay ôm lấy gối. Lúc này, đầu óc trống rỗng, nàng không suy nghĩ được gì, mà cũng không muốn suy nghĩ gì thêm nữa.
Có lẽ, Uyên Linh sẽ làm theo lời khuyên của Quốc Thiên và Lan Ngọc. Mạnh mẽ một lần đối mặt với tình cảm của mình. Dù là thật lòng hay giả dối, dù Thu Phương có yêu nàng hay không, Uyên Linh cũng sẽ cùng Thu Phương ngồi lại, uống một miếng nước, ăn một miếng bánh, nói ra hết. Và tình cảm của nàng với Thu Phương rốt cuộc là loại tình cảm gì, Uyên Linh muốn xác định một lần.
Đúng là linh như Tào Tháo, vừa nghĩ tới liền xuất hiện.
Uyên Linh nghe tiếng gõ cửa bên ngoài. Thật tình là muốn bỏ mặt tên say này ở bên ngoài. Nàng nghĩ nếu nàng không mở cửa, Thu Phương sẽ tự mò về phòng.
Nhưng Uyên Linh để ý thấy tiếng gõ cửa đã lâu nhưng lại không có tiếng động gì khác, cũng không thấy kêu gào xin vào phòng như mọi lần. Yên lặng khoảng hai phút, Uyên Linh lại lo lắng ra xem thử Thu Phương đã về phòng chưa, như vậy thì nàng mới yên tâm được.
Vừa mở cửa ra thì Thu Phương đã ngã ạch ra sàn nhà - tay vẫn đang ôm cái gối, do Thu Phương đang ngồi dựa cửa, cũng làm cho Uyên Linh hoảng hồn.
"Sao em lại ngồi ở ngoài cửa vậy?"
Lòm còm bò dậy: "Hì hì! Em biết chị sẽ mở cửa cho em mà, nên em ngồi đợi chị."
"Lỡ chị không mở cửa thì sao?"
"Em ngủ ở đây luôn tới sáng để bảo vệ chị."
Uyên Linh bật cười, đã say đến đi còn không vững mà đòi bảo vệ ai - chỉ giỏi nịnh nọt lấy lòng nàng thôi.
"Tôi mặc kệ em, em mau về phòng ngủ đi."
Uyên Linh muốn đóng cửa nhưng Thu Phương đã nhanh chân chui tọt vào phòng rồi, nên nàng đành bất lực quay trở lại giường, trở về tư thế ban đầu co dò ôm gối. Nàng ngồi xem Thu Phương sẽ làm gì với bộ dáng say xỉn chân thấp chân cao này.
Thu Phương đóng cửa phòng lại, bước đi loạng choạng lại giường, vẫn không quên tha theo cái gối. Vừa định theo thói quen bước lên giường thì lại thấy ánh mắt đang lườm mình của Uyên Linh. Kiểu như cảnh cáo: "Em ngon trèo lên xem."
Vậy là Thu Phương lùi lại một bước, quỳ gối dưới sàn nhà.
"Chị Uyên Linh! Chị cho em biết em đã làm gì để chị giận không? Chị cho em biết đi... Em thề là em sẽ sửa đổi mà..."
Thu Phương lúc này chỉ mở nổi có nửa con mắt, quỳ gối mà cứ ngã tới ngã lui.
"Chị Uyên Linh... hic hic." Định nói thêm gì đó thì Thu Phương ngưng lại, quay sang xung quanh tìm kiếm cái gì.
Nãy giờ luôn quan sát Thu Phương rất kỹ, nên thấy Thu Phương tìm kiếm làm Uyên Linh cũng tò mò nhìn theo.
"A! Mày đây rồi!" Thu Phương la lên sau khi mò được cái gối của mình. Sau đó, Thu Phương đặt cái gối lót dưới đầu gối của mình.
Uyên Linh bị hành động này của Thu Phương làm cho buồn cười, khóe môi cong lên - say rồi mà còn khôn thế này sao? -
Chuẩn bị đâu vào đó, Thu Phương lại bắt đầu hướng về Uyên Linh và nói tiếp:
"Chị Uyên Linh! Chị có biết em yêu chị lắm không? Chị đừng bao giờ rời xa em... có được không?"
"Chị Uyên Linh... em yêu chị....."
Người ta nói người say thường sẽ nói những lời thật lòng, vì trong mười phần cũng chỉ có bảy phần say còn ba phần tỉnh.
Nghĩ như vậy, Uyên Linh liền có ý định đem những điều khuất mắt trong lòng mấy ngày nay ra mà hỏi rõ. Nếu mai này có tỉnh rượu thì Thu Phương cũng sẽ quên mất thôi.
"Em! ... Có yêu tôi thật không?"
"Có... yêu... yêu... em yêu chị nhất trần đời." Câu này Thu Phương khẳng khái mà nói lớn.
"Vậy tại sao lại yêu? Xung quanh em không phải có nhiều cô gái trẻ đẹp lắm sao?"
"Hì hì, họ thì sao đẹp bằng chị được, em chẳng để vào mắt. Còn nữa... chị xinh đẹp, nấu ăn ngon, vẽ tranh giỏi... quan tâm người khác..." Thu Phương giọng cười như trẻ con mà bày tỏ lòng mình.
Đúng là giỏi nịnh nọt, Uyên Linh cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Nhưng nàng vẫn tiếp tục hỏi, không thể vì vài câu nịnh nọt mà xiêu lòng được.
"Vậy em cho tôi biết, em cầu hôn Diệp Anh rồi có phải hay không, còn nhờ cô ấy đến tìm tôi muốn tôi chuyển đi, để hai người về ở cùng?"
"Diệp Anh... Diệp Anh là ai?" Thu Phương hỏi lại, cố mở to đôi mắt như sắp sụp xuống.
"Người yêu của em."
"Chị Uyên Linh... chị đừng nói đùa như vậy có được không? Hì hì... hiện giờ em chẳng yêu ai ngoài chị cả."
"Diệp Anh... không phải em vừa nói chia tay với cô ấy rồi sao... ha ha là chia tay mà... không phải là cầu hôn." Thu Phương lại cười cười, tay quơ quơ tứ tung để phủ nhận. "Diệp Anh, cô dám đến dựng chuyện để chia rẽ tình cảm của tôi và chị Uyên Linh sao? Cô chờ đó! Cô sẽ không yên với tôi đâu."
"Thật không!" Uyên Linh nghi ngờ hỏi lại.
"Thật một trăm phần trăm!" Thu Phương gục gục lên gục xuống.
Nhiều lần muốn bò lên giường nhưng lại bị Uyên Linh ngăn lại, đẩy cô trở về vị trí cũ bắt quỳ gối tiếp.
"Ừm!" Uyên Linh phân vân bán tín bán nghi.
"Chị ơi! Em là người vô tội mà, ít ra chị phải cho em cơ hội tự bào chữa cho bản thân chứ."
Thu Phương lại cố bò lên giường lần nữa... lại thất bại, tiếp tục quỳ gối. Biết vậy từ đầu, Thu Phương đã không chọn cách quỳ gối rồi, còn may là có thủ cái gối, nếu không thì phải tiêu rồi.
Lần này, Uyên Linh nằm sấp xuống giường, mặt đối diện kê sát mặt Thu Phương:
"Còn chuyện cuối cùng, tôi muốn hỏi em!"
"Vâng! Nữ vương cứ hỏi." Thấy Uyên Linh kề sát mặt mình, hơi thở phả vào mặt khi nói chuyện làm cho Thu Phương chộn rộn cả lên, không yên được.
"Phải kiềm chế mới làm nên việc lớn, Thu Phương à! Cố nhẫn nhịn, đại sự sắp thành!"
"Cô gái trong phòng em hôm đó là ai? Tại sao em lại ôm, lại để người đó hôn? Tại sao lúc tôi hỏi em lại nói dối tôi?" Ngưng một lúc, Uyên Linh nói tiếp.
"Em có biết... em làm tôi đau lòng lắm không." Nói đến đây, giọng Uyên Linh cũng chùn xuống, thật sự nàng rất đau lòng. Khoé mắt nàng ngấn lệ.
Thu Phương lúc này mới mở tròn mắt nhìn Uyên Linh "Là vì chuyện cô gái đó sao? Chị Uyên Linh nhìn thấy cả rồi. Hazz, mình thật là vô tâm bất cẩn! Đau lòng? Vì thấy mình bên cạnh người khác mà đau lòng sao? Có phải... là chị đang ghen không?"
Lúc này mọi chuyện đã sáng tỏ. Thu Phương như đốt pháo ăn mừng trong lòng.
Thu Phương quỳ thẳng người dậy, hai tay chạm vào má Uyên Linh để lau đi những giọt nước mắt, mắt cô nhìn thẳng vào mắt Uyên Linh.
Hiện tại đã không còn đôi mắt lờ đờ của người say rượu, đã được thay thế bởi ánh mắt tinh anh thường ngày, còn lấp lánh sự hạnh phúc.
"Hình như có người đang ghen thì phải." Giọng nói cũng không còn lè nhè mà vô cùng trìu mến.
Hoảng hồn trước sự thay đổi của Thu Phương, từ trạng thái của người say rượu, sao giờ... lại tỉnh táo như vậy.
Uyên Linh mở to mắt ngạc nhiên nhìn Thu Phương, cố thoát ra khỏi vòng tay nhưng không còn kịp nữa, vì Thu Phương đã giữ chặt nàng lại.
Đúng vậy, Thu Phương không say. Cô chỉ là giả vờ say rượu, làm loạn để Uyên Linh chịu đến gặp mình mà thôi. Cô muốn có cơ hội nói chuyện với chị, muốn biết vì sao tự nhiên chị lại lạnh lùng, xa cách.
"Chị nghe em nói, người con gái mà chị nhìn thấy hôm đó. Cô ấy yêu em, muốn tỏ tình với em. Nhưng em đã từ chối."
Thu Phương ngưng lại một lát để quan sát biểu hiện của Uyên Linh, thấy chị vẫn đang lắng nghe, Thu Phương tiếp tục:
"Em nói với cô ấy, cô ấy chậm một bước, vì trái tim em đã bị chị lấy đi rồi." Nói rồi, Thu Phương cười thật tươi khi thấy nét mặt xấu hổ của Uyên Linh.
Uyên Linh cố vùng thoát khỏi tay Thu Phương rồi bò lại trên giường, cố tình né tránh.
Thu Phương nhanh chân bò theo, tóm chị lại ôm chặt trong lòng, hai chân khoá chặt lấy đôi chân dài thon thả của Uyên Linh, rồi ôm lấy bờ vai mà kéo sát vào mình, bắt chị phải đối diện với mình. Cả hai lúc này khoảng cách đã khá gần, có thể cảm nhận được nhịp tim đập loạn của đối phương.
"Em thề với chị! Cả đời này em không yêu ai ngoài chị. Sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với chị."
Đúng là có trốn cũng không trốn được, Uyên Linh cam chịu nằm yên bên dưới.
"Vậy tại sao em còn để cô ta ôm, còn hôn nữa?"
"Vậy tại sao em lại nói dối với tôi?" Nói lại điều này, Uyên Linh tủi thân đến sắp khóc.
Chạm trán mình lên trán Uyên Linh để cho hai người không còn khoảng cách, Thu Phương thì thầm:
"Là cái ôm cuối cùng, cái ôm an ủi. Vì dù sao em cũng làm người ta đau khổ vì bị từ chối tình cảm."
Ngưng một lát, Thu Phương lại tiếp tục:
"Nếu như chị vì vậy mà không vui, em sẽ tìm cô ta đòi lại."
"Em dám!" Uyên Linh đánh vào ngực Thu Phương một cái thật khẽ, giọng đe doạ.
Hôn Uyên Linh một cái thật nhanh trong lúc chị không để phòng, Thu Phương tiếp tục thỏ thẻ bên tai:
"Em không cho chị biết vì em sợ chị sẽ lo lắng không đâu, nhưng bây giờ em biết em sai, sai lầm rất nghiêm trọng. Đúng ra em không nên giấu chị. Từ nay về sau, em sẽ không giấu diếm chị bất kỳ điều gì cả. Em thề! Hãy tin tưởng em! Được không?"
Uyên Linh chỉ gật đầu thật khẽ để cho Thu Phương biết nàng đang trả lời. Rồi chui vào lòng Thu Phương mà trốn mất không thấy mặt mũi đâu.
Uyên Linh rất hạnh phúc khi biết được tình yêu của Thu Phương dành cho mình, nhưng cũng thật ngượng ngùng với hoàn cảnh hiện tại.
Thu Phương đang rất gần, làm cho trái tim Uyên Linh cứ đập thình thịch liên hồi. Cơ thể nóng lên rạo rực, vì nàng cảm nhận hai má mình nóng hỏi. Nhìn vào đôi mắt ấy, Uyên Linh như bị cuốn hút vào một thứ gì đó mê đắm. Từng hơi thở của Thu Phương phả ra, rơi xuống trên làn môi, làm cho đôi môi có cảm giác tê rần khó chịu.
Uyên Linh nhắm tịt mắt lại không dám nhìn vào Thu Phương, trong lòng tụng niệm: "Sắc tức thị không, không tức thị sắc... sắc tức thị không, không tức thị sắc..."
Cảm nhận được sự thay đổi của Uyên Linh, đôi má nàng hiện tại đã đỏ ửng cả lên, tim lại đập rất mạnh. Thu Phương nở nụ cười nguy hiểm, liền giở trò quyến rũ, thỏ thẻ vào tai Uyên Linh.
"Chị Uyên Linh! Em yêu chị!"
Làn hơi phả vào cổ làm cho Uyên Linh nhột nhột mà nổi cả da gà. Rồi Thu Phương dần dần đặt những nụ hôn của mình rơi rớt xuống người Uyên Linh, xuống cổ, xuống má rồi xuống đôi môi quyến rũ.
Uyên Linh như bị Thu Phương cuốn theo từng hành động, theo phản xạ tự nhiên mà đáp lại. Hai người hôn nhau thật lâu, cho đến khi Uyên Linh không thở nổi thì Thu Phương mới chịu rời ra. Uyên Linh nhìn Thu Phương say đắm với ánh mắt ngọt ngào tràn ngập yêu thương. Thì ra nụ hôn của tình yêu thực thụ lại ngọt ngào và hạnh phúc như vậy sao. Uyên Linh thầm cảm ơn Thu Phương vì đã cho nàng trải nghiệm cảm giác hạnh phúc này.
Uyên Linh trong lòng cảm thấy mình đã không thể khống chế thoát được sự ôn nhu của Thu Phương dành cho mình. (Rơi vào miệng sói là diễn tả chính xác nhất.)
Đến khi Thu Phương dần tìm xuống bên dưới, chợt Uyên Linh cảm thấy bất an, nàng ngăn Thu Phương lại. Uyên Linh sợ!
"Phương! Đừng!"
Thu Phương hiểu được nỗi sợ cùng sự lo lắng của Uyên Linh. Cô chồm lên hôn Uyên Linh lần nữa:
"Em hiểu! Nhưng chị chỉ cần tin em. Tin vào tình yêu của mình thôi. Được không! Đừng sợ!"
Được cái gật đầu của Uyên Linh như tiếp thêm động lực, Thu Phương tiếp tục cuộc hành trình của mình dẫn dắt Uyên Linh đi vào con đường tình yêu ngập tràn hạnh phúc của hai người. Họ đi thật chậm, thật nhẹ nhàng.
Uyên Linh dần vượt qua được cái cảm giác ghê tởm, sợ hãi khi có người chạm vào người nàng, cái nỗi ám ảnh nàng đã đeo mang suốt bao nhiêu năm. Vì những điều Thu Phương trao cho nàng thật khác. Nó thật thuần khiết, thật thiêng liêng, thật ngọt ngào. Tất cả đó gọi là tình yêu.
Rồi cả hai dần hòa quyện vào nhau, như cà phê hòa tan với sữa. (Thu Phương đang dạy hư Uyên Linh ngây thơ hồn nhiên của tôi rồi.)
-------------------
Hôm sau, Uyên Linh là người thức dậy trước. Thu Phương vẫn đang vòng tay ôm nàng trong lòng ngủ say.
"Thu Phương! Có em ở đây thật là hạnh phúc!"
"Chị yêu em!"
Uyên Linh đưa tay chọc ghẹo cái mũi của người đang mê ngủ kia, rồi di chuyển xuống cánh môi mềm mại. Sờ sờ vài cái, Uyên Linh hôn lên đôi môi đó. Thật ngọt ngào.
Rồi khẽ thật khẽ, Uyên Linh nhích người, gỡ tay Thu Phương ra khỏi người mình định đi xuống giường (bỏ trốn trước) mà không làm cho người kia thức giấc.
Bất chợt vòng tay Thu Phương siết chặt ôm nàng trở lại vào lòng. Thu Phương vùi mặt vào cổ của Uyên Linh:
"Chị định đi đâu vậy? Định bỏ trốn sao?"
"Chị không có." Uyên Linh lại ngại ngùng.
"Chị đã ăn thịt em rồi thì phải chịu trách nhiệm với em cả đời, có biết không? Không được bỏ rơi em!"
(Ơ hay! Là ai phải chịu trách nhiệm với ai đây?)
Uyên Linh mở to mắt nhìn Thu Phương - con người này đúng là ngang ngược, cái gì cũng có thể nói ra được.
"Là ai chịu trách nhiệm với ai chứ? Chị mặc kệ em." Hai đôi má của Uyên Linh lần nữa lại ửng hồng. Con người gì mà đáng yêu quá trời quá đất, sao lại dễ ngại ngùng xấu hổ đến vậy.
"Bỏ chị ra, chị còn chuẩn bị đi làm."
"Nói lại câu lúc nãy cho em nghe rồi em buông chị ra. Lúc nãy em nghe chưa rõ."
"Là câu gì aa? Chị không nhớ." Uyên Linh đang giả ngốc.
"Không nhớ thật sao?"
"Không nhớ!"
"Vậy hôm nay... nghỉ một ngày vậy, chị không cần đi làm cũng được. Để em nuôi chị!" Thu Phương nở một nụ cười gian ơi là gian rồi lại bắt đầu quấy phá.
"Em là đồ háo sắc." đánh nhẹ lên má Thu Phương một cái, Uyên Linh mắng yêu. Thu Phương chỉ bật cười hạnh phúc.
"Chị yêu em!" Uyên Linh nhìn sâu vào đôi mắt Thu Phương trìu mến.
"Em cũng yêu chị." Thu Phương nhắm mắt chu mỏ vừa định hôn cái nữa thì bị Uyên Linh thừa cơ hội cô không phòng bị mà chạy mất. Chỉ có thể nhìn theo ai đó bật cười, rồi tiếp tục nằm trên giường ngủ nướng.
-----------------
"Thu Phươnggggggg!!!!!!!!" Ngôi nhà như rung chuyển vì tiếng hét.
Uyên Linh trong phòng tự nhiên lại hét lớn, theo như phán đoán ban đầu thì cái giọng này có chút giận giữ aa. Thu Phương nghe chị gọi thì càng cuộn chặt chăn quanh người lo lắng: "Không biết chị lại có chuyện gì mà triệu hồi mình đây" dự báo chẳng lành.
Uyên Linh trong lúc soi gương thì nhìn thấy trên cổ mình có nhiều vết đỏ. Lần này thì nàng biết nguồn gốc của những vết đỏ từ đâu mà ra, nên cũng không tốn thời gian để truy tìm. Chỉ có điều, nếu như vậy thì những vết đỏ lần trước, cái đêm mà Uyên Linh say rượu sau khi đi ký hợp đồng cũng là... Chỉ nghĩ tới đây thì Uyên Linh sôi máu - cái con sói háo sắc, dám thừa lúc nàng không biết gì mà làm loạn. Ăn thịt nàng từ trước rồi.
Uyên Linh chỉ quấn cái khăn tắm quanh người, trèo lên giường nơi Thu Phương đang trùm mền kín mít, cất giọng nguy hiểm:
"Thu Phương à! Em còn có chuyện bí mật gì mà chị không biết không?"
"Bí mật? Em không có aa!"
"Vậy chị hỏi em, những vết đỏ trên người chị sau hôm chị say rượu đó là sao vậy? Hả!!!"
Giọng của Uyên Linh thật nhẹ nhàng, nhưng sao Thu Phương nghe thấy lại cảm thấy lạnh sống lưng vậy.
Hic hic! Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra ngoài. Hơn nữa, cây kim này là tự mình kéo nó ra ngoài mà. Bình tĩnh, phải tìm đường thoát thân!
Theo như binh pháp Tôn Tử: nhất định không để địch chiếm thế thượng phong, phải lấy lại thế thượng phong cho mình.
Thấy Thu Phương nằm trong chăn yên lặng hồi lâu, Uyên Linh nóng lòng cốc đầu người trốn trong chăn mấy cái.
"Nè! Em có nghe chị nói gì không vậy?"
Thu Phương bất thình lình tung chăn, chồm người dậy ôm Uyên Linh, rồi kéo nàng ngã xuống giường, đè phía dưới mình.
"Hôm đó là do chị quyến rũ em!" Thu Phương làm vẻ mặt uất ức.
"Chị quyến rũ em? Không thể nào!" Uyên Linh chưng hửng trước câu trả lời của Thu Phương, nàng mở tròn mắt.
"Phải mà! Em vì không muốn chị phải khó xử nên đã chịu thiệt thòi không nhắc lại."
"Nếu như chị đã biết mọi chuyện rồi, thì em phải... lấy lại công bằng cho chính mình mới được."
"Nè! Khoan đã. Em..."
Bây giờ, có lẽ Uyên Linh đang phải sám hối muộn màng. Đây đâu phải là diễn biến của câu chuyện mà Uyên Linh muốn. Sao đến cuối cùng nàng lại là người phải chịu trách nhiệm??? Ê! Có cái gì đó sai sai à nha!
Thu Phương trùm chăn kín cho cả hai người, chiếc khăn tắm bị vứt bay xuống sàn.
________________________
Khong vote toi dỗi khong ra chap đấy nhé 😤
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top