Chương 5
Chương 5: Tin tức lớn long trời lở đất
Bầu không khí buổi tiệc ngày hôm đó vốn đang vui vẻ ấm áp chỉ vì tin tức Phi Nhung tuyên bố, trở nên xấu hổ lạ thường, cuối cùng kết thúc qua loa, có phần ẩn ý tan rã trong không vui.
Sau khi Ngọc Mỹ về đến nhà tắm rửa, nằm trên giường mình ôm gối đầu, nghĩ thế nào cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Đám con của những bạn học cũ này của mẹ lần lượt thành gia lập nghiệp, bạn cùng trang lứa với mình cũng chỉ còn Đỗ Dật vẫn chưa có tin gì, vốn tưởng là đêm qua các phụ huynh tụ họp lại, sẽ xem bọn họ như bia ngắm mà tập trung tấn công, nhưng vì Phi Nhung ném ra quả bom nặng cân này biến nguy thành an.
Sau lúc vui sướng khi người gặp họa, Ngọc Mỹ còn cực tò mò nguyên nhân chia tay của đôi kim đồng ngọc nữ trong mắt các phụ huynh này.
Cha của Tề Chính và cha của Phi Nhung cùng đảm nhiệm chức vị quan trọng trong một doanh nghiệp, hai người bình thường là đồng nghiệp, trong cuộc sống là bạn bè rất tốt, lúc đầu hai nhà sống rất gần, thường xuyên qua nhà, Tề Chính và Phi Nhung tất nhiên là chơi cùng nhau.
Thanh mai trúc mã hai nhỏ vô tư, yêu đương mười hai năm chưa từng chia tay, sao ngay lúc lập tức sẽ đính hôn lại muốn chia tay? Là Phi Nhung đến một thế giới rộng lớn hơn gặp được người đàn ông tốt hơn, hay là vì tuổi thanh xuân của cô ta một đi không trở lại dần dần không còn hứng thú với Tề Chính? Hoặc là vì đến Mỹ, tất cả nhân sinh quan và giá trị quan của hai người thay đổi?
*Nhân Sinh Quan là sự xem xét, suy nghĩ về sự sống của con người và giá trị quan là phán đoán xem việc gì là quan trọng, việc gì là không quan trọng, bằng cách đưa vào những thứ tự ưu tiên, trọng số khi đánh giá.
Quên đi quên đi, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, có quan hệ gì với mình đâu.
Cô vươn hai tay lên gối ra sau đầu, hai chân giơ lên thật cao chống lên tường thoải mái nhắm mắt lại, nước Mỹ à nước Mỹ, xem ra thiên đường mà người người hướng tới cũng không phải tốt đẹp như trong tưởng tượng.
Âm nhạc êm dịu mềm mại vang lên, thân thể sau khi tắm xong vây trong trạng thái hoàn toàn thư giãn, dường như từng lỗ chân lông đều đang hô hấp. Ngọc Mỹ nghe đã sắp rơi vào giấc ngủ, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.
"Này, Mỹ Mỹ , mẹ nghĩ tới nghĩ lui sao cũng không hiểu nổi, rốt cuộc vì sao chúng lại chia tay?"
Giọng nói decibel cao vút này hù chết Ngọc Mỹ , ý thức sắp rơi vào giấc ngủ thoáng cái biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Cô quậy một trận chiến khốc liệt, bất mãn nhíu mày oán giận:
"Đã nói bao nhiêu lần rồi trước khi vào phải gõ cửa trước, mẹ chẳng bao giờ chịu nghe, còn nữa, làm mẹ người ta rồi dịu dàng một chút, đừng lúc nào cũng nói chuyện lớn tiếng như vậy, con nghe được mà."
"Con nhóc xấu xa, trưởng thành rồi ghét bỏ mẹ con đúng không, hồi nhỏ có gì chưa từng thấy, còn để mẹ gõ cửa trước khi vào?"
Trương Phượng Lan mặc áo ngủ, trên mặt còn đắp mặt nạ dưỡng da, bà đi tới nằm xuống giường, giơ chân lên gác lên tường giống con gái mình, tiếc hận không thôi,
"Vốn còn nghĩ để Phi Nhung giới thiệu bạn trai cho con, giờ thì xong rồi, bản thân con bé còn chưa có chỗ dựa."
"Cho con xin, cô ta đến Mỹ làm việc, cũng không phải làm bà mối quốc tế, mẹ cho là cô ta có rất nhiều tài nguyên à?" Ngọc Mỹ xem thường, "Với lại con yêu đương bạn trai đâu có tệ?"
"Không tệ, không tệ sao không kết hôn? Mấy người trẻ các con đó, tư tưởng đúng thật là kỳ lạ."
Trương Phượng Lan than thở, dùng cùi chỏ huých nhẹ con gái, "Này, hai con tuổi cũng không chênh lệch bao nhiêu, biết con bé Phi Nhung đang suy nghĩ gì không?"
"Con cũng không phải giun trong bụng cô ta, sao con biết được." Ngọc Mỹ tức giận trả lời: "Mẹ muốn biết như vậy, tự mình hỏi Phi Nhung chẳng phải cái gì cũng biết sao."
"Con tưởng mẹ chưa từng hỏi à, dựa vào quan hệ của mẹ với dì Năm của con, Phi Nhung chính là con gái thứ hai của mẹ, con bé đang rất tốt tự dưng xảy ra việc này, mẹ cũng sốt ruột theo. Tan tiệc mẹ hỏi Phi Nhung nửa ngày, con bé này chỉ ngậm miệng không nói."
Cô nghĩ thầm, mẹ coi người ta là con gái thứ hai, người ta coi mẹ là mẹ thứ hai à?
Có đôi khi cô rất muốn hỏi mẹ mình, những nhiệt tình này từ đâu mà ra, mình sống tốt phần mình là được rồi, cần gì phải luôn để ý chuyện của người khác, nửa xu quan hệ với bà cũng không có.
Duỗi tay chân ngồi dậy, cô lười biếng đẩy đẩy mẹ mình, áo thun rộng thùng thình trượt xuống lộ ra nửa bờ vai mượt mà.
"Mẹ, chuyện lần trước con đề cập với mẹ, mẹ suy nghĩ thế nào?"
"Chuyện gì?"
"Đừng giả ngốc, con nói với mẹ nhiều lần rồi, con muốn dọn ra ngoài ở."
"Đang sống ở nhà yên lành, mắc gì dọn ra ngoài ở?"
"Nhà cách công ty khá xa, con đi làm không tiện, không phải mấy hôm trước mẹ đã đồng ý sao..." Ngọc Mỹ bắt đầu bám lấy mẹ mình làm nũng, thật ra đi làm không tiện chỉ là mượn cớ, chủ yếu là lúc nào cũng bị bố mẹ nhìn chằm chằm, mỗi ngày còn bị canh cửa, một chút riêng tư cũng không có, với người hiếu động ham chơi như cô đây là vấn đề cực lớn.
Cô luôn muốn có không gian không bị ràng buộc, nơi không có lời càm ràm của cha than phiền của mẹ, thích làm gì thì làm muốn làm gì thì làm, nguyện vọng này đã tồn tại từ lúc còn rất nhỏ, lúc còn bé bởi vì chưa đến tuổi trưởng thành không thể độc lập, bây giờ cô đã là người sắp ba mươi tuổi, kinh nghiệm xã hội phong phú đầy đủ, dù sao cũng nên có tư cách này chứ?
"Chỉ với con?" Trương Phượng Lan liên tục lắc đầu, "Người mà ngay cả bữa ăn tươm tất cũng làm không được, mẹ sợ con ra ngoài rồi, chưa tới hai ngày đã chết đói."
"Mẹ! Con làm gì có kém cỏi như mẹ nói chứ?"
"Con là miếng thịt trên người mẹ rớt xuống, mấy cân mấy lạng mẹ còn không biết?" Trương Phượng Lan sờ sờ mặt nạ dưỡng da trên mặt, kéo phẳng phần mặt nạ sắp rơi lại lần nữa, khoanh tay trầm tư nói: "Hôm trước, mẹ có cân nhắc vấn đề này với bố con, có thể để con sống cuộc sống của chính mình, có thể khiến con trở nên càng thêm độc lập, càng có trách nhiệm nhiều hơn một chút..."
Cặp mắt xinh đẹp của cô sáng lấp lánh, "Nên kết luận là..."
"Nhưng mà bây giờ..." Trương Phượng Lan chuyển lời, thở dài, "Mẹ lại đổi ý rồi."
"Hả? Vì sao?"
"Vì mẹ còn chưa suy nghĩ cẩn thận, vì sao con gái thứ hai của mẹ lại chia tay với bạn trai con bé."
Cái này là lý do rách nát gì đây? Ngọc Mỹ nghĩ mẹ mình quá vô lý, "Phạm Phi Nhung chia tay liên quan gì con?!"
"Sao chuyện không liên quan tới con, lúc đó không phải con bé rời nhà sang Mỹ sinh hoạt độc lập sao, kết quả thế nào, bạn trai tốt như vậy chia tay qua loa đại khái, hôm nay con bé vừa qua sinh nhật hai bảy tuổi, chưa tới hai ba năm nữa là ba mươi tuổi, con gái từng này tuổi, cho dù điều kiện tốt hơn nữa, đi đâu tìm được người đàn ông xứng đôi? Sớm bị người ta chọn hết rồi, rất đáng tiếc."
"Nhưng con cũng..."
"Con cũng gì mà con cũng, đừng quên, con chỉ nhỏ hơn con bé có hai tháng." Trương Phượng Lan cắt đứt lời con gái, tính toán thời gian lấy mặt nạ dưỡng da rửa sạch, chậm rì rì đứng dậy đi tới cửa, vừa đóng cửa vừa dùng giọng điệu không cho cãi lại nói:
"Muốn dọn ra ngoài ở? Để phòng ngừa vạn nhất chờ đến khi nào con dẫn bạn trai về nhà đính hôn rồi hẳn trao đổi với mẹ."
"Mẹ, mẹ không nói lý!"
Ngọc Mỹ bị mẹ mình độc đoán chọc tức, giơ tay lên đập gối đầu xuống sàn nhà, đã biết Phạm Phi Nhung về chắc chắn không có chuyện tốt, cô ta tùy tiện làm gì vậy cũng thôi đi, sao còn phải ảnh hưởng đến cả mình? Đúng là không thể nói lý!
- -----------------------------------------
"Phi Nhung con phải nói cho mẹ biết, chuyện xảy ra hôm nay là xảy ra chuyện gì?"
"Vừa rồi con đã nói rất rõ rồi, con đã chia tay với Tề Chính, con sẽ không đính hôn với anh ấy."
Phi Nhung ngồi đối mặt với cha mẹ mình, vẻ mặt vẫn thản nhiên như trước, "Đây là kết quả cẩn thận sau khi con tự hỏi."
"Nhưng, nhưng dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ?"
Phạm An vẫn chưa phản ứng kịp, con cái hai nhà yêu đương nhiều năm vẫn tốt như vậy, sao việc cưới xin sắp đến, tự dưng lại chia tay, trong lòng ông từ lâu đã coi Tề Chính là con rể, tình cảm mười hai năm cứ vứt đi như vậy quá đáng tiếc.
"Vậy chuyện các con chia tay, Tề Lỗi bọn họ biết không?"
Phạm Phi Nhung lắc đầu, "Chú dì chắc là... vẫn chưa biết được, con sẽ tìm thời gian thích hợp thông báo với bọn họ."
"Không được, việc này trước đừng nói, con nói chuyện riêng với Tề Chính đợi thằng bé về đây, mẹ tự hỏi thằng bé." Lâm Ngọc Chi phản đối mãnh liệt, "Người yêu cãi nhau là chuyện khó tránh khỏi, các con bên nhau nhiều năm như vậy rồi, có chuyện khó gì mà không qua được?"
"Mẹ, mẹ có thể đừng luôn coi là đương nhiên như vậy được không?" Tâm trạng Phi Nhung chợt trở nên kích động, cô cắt ngang Lâm Ngọc Chi, trong mắt đầy mệt mỏi, "Con ngồi máy bay lâu rất mệt mỏi, đi nghỉ trước đây ạ."
"Này, cái con bé này, trước đây rất nghe lời mà, sao bây giờ..."
"Được rồi, để Phi Nhung ngủ trước đi, con bé bôn ba giữa hai nơi, cũng rất mệt rồi." Phạm An thở dài, ngăn cản vợ mình định nói thêm, "Không có nguyên nhân nào không có kết quả, trong chốc lát không thể nói hết được."
"Bố mẹ, con còn chuyện muốn nói với hai người."
Phi Nhung không chớp mắt nhìn cha mẹ, "Lần này con trở về, có thể sẽ dành chút thời gian, trước đi tìm việc, cũng có thể, không quay lại nữa."
"Con có về Mỹ lại hay không không phải vấn đề lớn, bố mẹ chỉ lo lắng về tình cảm nơi chốn của con thôi."
Phạm An nhìn con gái mình dường như đã xảy ra chuyện gì, ân cần hỏi:
"Nhung Nhung , con thành thật với bố, ngoại trừ chia tay với Tề Chính, có phải con còn tâm sự gì khác không?"
"Con..." Thấy ánh mắt lo lắng của cha mình, đột nhiên mũi Phi Nhung chua xót, đôi môi cô nhấp vài cái, lắc đầu, "Không sao ạ, chỉ là ở nước ngoài không quen, bạn bè ít, có hơi cô đơn."
Lâm Ngọc Chi lập tức nói theo: "Vậy không sao, con gái dì Phượng Lan của con con cũng không quen biết sao? Mẹ gọi điện cho Mỹ Mỹ , để cuối tuần này con bé dẫn con đi vòng vòng, con xuất ngoại mấy năm nay, ở đây thay đổi cũng nhiều. Các con là bạn cùng trang lứa, cũng đều là con gái, có thể thoải mái hơn khi nói chuyện."
"Mẹ nói Nguyễn Thị Ngọc Mỹ ?"
Phi Nhung trầm ngâm, "Con thấy... hình như cô ấy có hơi không thích con?"
"Nói mê sảng gì vậy, các con chơi với nhau từ nhỏ, chỉ là sau này con bận rộn việc học, mới xa cách con bé, nhiều năm không gặp như vậy, nhiều nhất cũng chỉ có chút xa lạ, làm gì mà không thích, dựa trên nền tảng tình cảm của mẹ với mẹ con bé, không sợ các con không thân được."
Lâm Ngọc Chi dứt khoát phủ nhận, đứa nhỏ Ngọc Mỹ này tuổi không lớn lắm, nhưng đối nhân xử thế với người khác không qua loa chút nào, nhìn thấy bề trên là dẻo mồm, lại có mắt nhìn, rất được lòng Lâm Ngọc Chi, bà nghĩ tuy thành tích con gái tốt, nhưng vẫn có mặt không lanh lợi lắm, lần này về lại thêm chứng trầm cảm, trong lòng có chuyện cũng không nói, nếu như cùng một chỗ với đứa nhỏ hoạt bát Ngọc Mỹ kia, bạn cùng trang lứa ở chung, mới có thể khiến con bé cởi mở hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top