Chương 20+21
Chương 20: Bệnh thần kinh đâu đâu cũng có
Đời này Ngọc Mỹ từng mắng rất nhiều người thần kinh, cũng bị người khác mắng thần kinh rất nhiều lần, không nghĩ rằng kẻ thần kinh lần này lại muốn liều mạng với cô chỉ vì một câu "bị thần kinh", đúng là đồ thần kinh.
Khi bản thân hét lên câu đó, ngũ quan của Lý Lâm vốn đang cứng nhắc như núi băng tan chảy, bỗng trở nên tràn đầy tươi tỉnh, bỗng cô ta òa lên khóc, vừa khóc vừa chỉ trích Ngọc Mỹ : "Tôi là thần kinh đấy, còn tốt hơn thứ hồ ly tinh như cô! Đám đàn bà như các cô ngày ngày trang điểm xinh đẹp, ỷ có người làm chỗ dựa thì không coi ai ra gì, không biết đã làm bao nhiêu chuyện thất đức sau lưng!"
Vô duyên vô cớ bị người ta mắng là hồ ly tinh, đó rõ ràng là nghi ngờ tác phong của mình, làm sao cô chịu được sự sỉ nhục này, "Cô nói cho rõ ràng, tôi đã làm chuyện thất đức gì, tôi trang điểm xinh đẹp làm phiền cô ăn hay cản trở cô uống à?"
Nếu không ầm ĩ thì đã không có chuyện gì, Lý Lâm càng khóc dữ dội hơn, cô ta gào thét: "Tôi không sống nữa!"
"Cái gì?"
Suy nghĩ của Ngọc Mỹ chưa kịp xoay chuyển, Lý Lâm đã mở cửa sổ phòng vệ sinh leo ra ngoài bức tường.
Cô lập tức bối rối, người phụ nữ này điên rồi sao?!!!
Đây là nhà cao tầng, nên trước đây khi làm cửa sổ thủy tinh chỉ có thể mở ra được một nửa để đảm bảo an toàn. Ngọc Mỹ vội vã nhô người ra nhìn, người phụ nữ đó đã đi đến một vài mét dọc theo chân tường bên ngoài.
Độ cao hai mươi mốt tầng, cái bàn rơi xuống dưới còn nát thành từng mảnh, nói gì đến người sống sờ sờ. Ngọc Mỹ nhìn những tòa nhà đông đúc trên đường phố bên dưới còn cảm thấy chóng mặt, bức tường bên ngoài cửa sổ không rộng quá một mét lại không có rào cản, Lý Lâm rất dễ xảy ra tai nạn.
"Lý Lâm! Cô bình tĩnh đã! Đừng làm bậy!"
Lý Lâm vịn vào cạnh tường gào khóc, tâm trạng có vẻ rất kích động, "Tôi, tôi không sống nữa, không thể sống cuộc sống này nữa..."
"Không phải chỉ cãi nhau với cô vài câu thôi sao, cần gì cô phải như vậy chứ?"
Ngọc Mỹ đổ mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, cô càng nghĩ càng cảm thấy hành vi của Lý Lâm hôm nay rất lạ, thông thường sẽ luôn có xích mích nhỏ trong lúc làm việc với một ai đó, sự việc đã xảy ra rồi thì cho nó qua đi, cần gì vì vài ba câu mà muốn nhảy lầu, cô ta cũng không phải là kiểu phụ nữ có sức chịu đựng tâm lý mong manh dễ vỡ như vậy.
"Có gì thì nói rõ với nhau, cô đừng nghĩ quẩn chứ, Lý Lâm, cô nói thật với tôi, rốt cuộc là cô làm sao vậy?"
Lý Lâm đẫm lệ nhìn chằm chằm Ngọc Mỹ , sau một lúc lâu nói ra: "... Tôi, tôi đang mang thai."
"Hả?"
"Bạn trai tôi không cần tôi nữa, đồng nghiệp của anh ta biết rằng anh ta đã có bạn gái, nhưng vẫn cố ý quyến rũ anh ta, bây giờ anh ta muốn chia tay với tôi, còn muốn tôi phá thai, anh ta muốn lấy con hồ ly tinh kia, hu hu hu..."
Cô ngay lập tức hiểu ra, thì ra là đau khổ vì tình yêu, nhưng người phụ nữ này thực sự điên rồi, bản thân nhảy ra ngoài, trong bụng còn đứa nhỏ, lỡ như rơi xuống là một xác hai mạng, cô ta đang đùa à?
"Chuyện tình cảm không thể ép buộc, hắn không trân trọng cô là tổn thất của hắn ta, cô cần gì phải tra tấn bản thân vì tên khốn kiếp đó?"
Cô thầm nói xui xẻo, tại sao lại gặp phải loại chuyện này đúng lúc như vậy, theo lý thật ra cũng không có quan hệ gì nhiều với mình. Nhưng hai người cãi nhau chẳng khác gì chăm mồi lửa, nếu Lý Lâm thực sự xảy ra chuyện, sợ rằng cả đời này mình cũng không thể ngủ ngon giấc.
Một cơn gió rít gào thổi qua, thổi mạnh đến nỗi làm người ta không mở mắt nổi, Lý Lâm lảo đảo hai bước, Ngọc Mỹ sợ đến mức tim ngừng đập, chuyện đến nước này thì cô phải xoa dịu tâm trạng của Lý Lâm càng sớm càng tốt.
"Cô không muốn sống, nhưng cô đã nghĩ đến cảm giác của gia đình cô chưa? Cha mẹ cô khổ sở nhọc nhằn nuôi cô lớn, là để cô nhảy lầu vì một tên đàn ông xấu xa? Còn con của cô, nó đến với thế giới này không dễ dàng gì, lại dễ dàng bị cô tước đi quyền được sống như vậy, cô xứng đáng làm mẹ sao?"
Lý lâm sững sờ, tiếng khóc dần nhỏ đi.
Nhìn thấy cô ta do dự, Ngọc Mỹ tiếp tục khuyên lơn an ủi, "Nghe lời tôi, bây giờ quay đầu lại còn kịp, cô cứ chết như vậy, bạn trai cô có thể có tổn thất gì chứ? Tình yêu của hắn ta đã trao cho người khác, không thể đau lòng vì cô, vả lại cô không khóc không nháo mà tự giải quyết chính mình, đúng lúc bớt đi phiền phức cho hắn ta, bây giờ biết rõ tên khốn kiếp này dù sao cũng tốt hơn so với sau khi kết hôn rồi bị lừa dối, chỉ cần cô muốn, cô có thể bắt đầu lại!"
"Quá muộn...... không còn kịp rồi..." Lý Lâm khóc nức nở: "Tôi đã thành thế này, ai còn cần tôi?"
"Sẽ luôn có một người thực sự hiểu cô, cô hãy nghe tôi, vào trước đã, sau đó xem xét có muốn giữ đứa bé này hay không, làm thế nào để xử lý quan hệ với bạn trai cô. Chết rất dễ, nhưng sống thì rất khó, cô còn trẻ, cô rất xinh đẹp, cô không hề thua kém những con hồ ly tinh đó, cô muốn cam lòng nhường thế giới cho những người cô khinh như thế sao?"
Có vẻ như Lý Lâm bị Ngọc Mỹ thuyết phục, tiếng khóc của cô ta ngày càng nhỏ hơn, cuối cùng biến thành nức nở đứt quãng, cô ta khom lưng dựa vào trụ cột, "Nhưng, nhưng mọi người biết tôi mang thai, đến lúc đó bọn họ chỉ trỏ, tôi càng không có tự tin..."
"..."
Bây giờ mới biết xấu hổ, đáng lý ra không có bao nhiêu người biết cô ta mang thai, ầm ĩ thế này còn được sao? Đúng là nếu không tự rước lấy phiền phức thì sẽ không có những rắc rối này rồi.
Ngọc Mỹ đau đầu cau mày, "Cho dù là gì thì cứ vào đây trước đã, chuyện cô mang thai tôi sẽ giữ bí mật cho cô được chưa?"
Đôi mắt đỏ của Lý Lâm chớp vài cái, gật đầu đồng ý, "Vậy thì được... Tôi nghe lời cô."
Cô ta quay người lại và bước một bước, liếc nhìn phía dưới, sắc mặt lập tức tái nhợt lại bắt đầu khóc: "Ngọc Mỹ chân tôi run quá không thể di chuyển, cô giúp tôi với!"
Vừa rồi chỉ là phút giây dâng trào khí huyết, đợi đến khi xúc động qua đi ngồi xổm trong góc tường một thời gian dài, lúc này Lý Lâm mới sợ, đầu choáng váng chân mềm nhũn, cô ta trực tiếp ngồi xuống không di chuyển.
"Cô... Đúng là chọc người ta tức chết mà!"
Ngọc Mỹ vừa vội vừa tức, "Vậy cô chờ ở đây đi, tôi đi gọi người giúp."
"Á! Cô đừng đi! Tôi sợ!" Lý Lâm dựa vào bức tường cầu xin: "Lỡ như cô đi rồi tôi rơi xuống thì phải làm sao, xin cô đấy Ngọc Mỹ , giúp tôi với..."
Bây giờ mới biết sợ, vừa rồi không phải rất hùng dũng sao?
Ngọc Mỹ nhấc chân lên trèo ra ngoài cửa sổ, cánh tay duỗi về phía Lý lâm, nhưng độ dài không đủ, dứt khoát bước luôn chân kia ra, đứng trên đài nghiêng người ra kéo cô ta, vẫn không với tới, lại di chuyển về phía trước thêm bước nữa.
Lại một cơn gió tạt qua, thổi quần áo Ngọc Mỹ bay phất phới, đột nhiên cô tỉnh táo, đầu óc mình bị úng nước hay sao mà chui ra đây theo cô ta?!
"Ôi! Chúa ơi! Tiểu Mỹ , em đang làm gì, muốn nhảy lầu à?"
Một cái đầu thò ra từ cửa sổ, là đồng nghiệp bộ phận tuyên truyền, cô ta đi vào rửa tay nhìn thấy ngoài cửa sổ có vạt áo đang tung bay, còn tưởng rằng là đồ nhà ai đó bị thổi bay, ngạc nhiên đi qua nhìn, nào nghĩ là Ngọc Mỹ đứng bên ngoài.
"Nhảy cái đầu chị ấy, nhanh đi gọi người giúp!"
"À à à, được!"
Ngọc Mỹ như gặp được cứu tinh, vốn đang thở phào nhẹ nhõm, cô ở ngoài cửa sau khi nghe thấy tiếng la của người đó, thần kinh não lộp cộp một tiếng, khóe miệng và bắp chân cùng nhau run rẩy, trái tim như ngừng đập.
"Có ai không cứu mạng!!! Trợ lý Nguyễn muốn nhảy lầu! Trợ lý Nguyễn muốn nhảy lầu!..."
Mắt chị ta mù rồi phải không? Không thấy bên ngoài còn có một người nữa à? Rốt cuộc là ai muốn nhảy lầu?!
Một tiếng này như hòn đá rơi xuống hồ, ngay lập tức gây ra phản ứng dây chuyền, cửa sổ bị đập đùng đùng mở ra, ba đến năm cái đầu như nấm mọc giành nhau nhô ra, thấy Ngọc Mỹ thì hết hồn, chỉ sợ Lý Lâm ở dưới cửa sổ bị ai đó vô tình đẩy xuống dưới.
"Trời ạ, tiểu Mỹ em không muốn sống nữa à?"
"Ơ, sao Lý Lâm cũng ở đây?"
Cô không có sức để nói nhảm với bọn họ, tức đến nổ phổi rống lên: "Nhìn cái gì thế, giúp đi chứ, kéo Lý Lâm vào!"
"À à à!"
Nhân viên ở cửa sổ phòng giặt là gần Lý Lâm nhất, một số đồng nghiệp chung sức kéo Lý Lâm, cuối cùng cũng kéo cô vào trong cửa sổ.
Trái tim treo lơ lửng của Ngọc Mỹ cũng rơi xuống, định quay lại, nhướng mắt nhìn xuống dưới như thế giới vương quốc kiến, thì ngay lập tức váng đầu hoa mắt, cô nhắm mắt lại ngay lập tức, trái tim đột nhiên nhảy rất nhanh.
Mu bàn tay bỗng được bao phủ bởi một bàn tay rất ấm áp, Ngọc Mỹ mở mắt ra, Phi Nhung ?
Trên mặt cô nóng rần lên, lúc xấu hổ nhếch nhác như vậy, sao hết lần này đến lần khác bị cái cô này nhìn thấy!
"Đừng nhìn xuống dưới, nhìn mình, từ từ đi về đây."
Phi Nhung không cảm nhận được Ngọc Mỹ đang xấu hổ, một tay cô vịn bên cửa sổ, một tay nắm lấy cô, ánh mắt dịu nhàng, giọng nói bình tĩnh, hướng dẫn từng bước: "Nào, nghe lời mình, đi lên phía trước, đừng sợ, mình sẽ kéo cậu."
Giọng nói trầm ổn đó, trong đôi mắt không có bất kỳ yếu tố nói đùa nào, Ngọc Mỹ nhìn chăm chú vào đôi mắt trong suốt của Phi Nhung , không hiểu sao hoảng loạn lại được xoa dịu, Phi Nhung bình tĩnh khiến cô an tâm và có sức mạnh.
Lắng nghe lời nói từ tốn của đối phương, sau đó từ từ di chuyển về phía trước, Ngọc Mỹ được Phi Nhung dẫn dắt cuối cùng cũng đến được khung cửa sổ, các đồng nghiệp lập tức ôm cô vào.
Sau khi đôi chân lơ lửng trên bầu trời lại đạp lên sàn nhà lạnh băng lần nữa, bắp chân Ngọc Mỹ run rẩy, đứng không vững, Phi Nhung ôm lấy cô ngồi xổm xuống, xoa nắn cánh tay bị gió thổi lạnh của cô, vỗ về: "Ngọc Mỹ , không sao rồi, không sao rồi, đừng sợ."
Ngọc Mỹ ngẩng đầu lên nhìn Phi Nhung , lại sờ sờ mặt mình, nhéo nhéo, không xác định được hỏi: "Tôi vẫn còn sống?"
Phi Nhung xì cười, tuy vẫn chưa hiểu vì sao cô và Lý Lâm muốn "nhảy lầu", nhưng dáng vẻ bị dọa sợ của cô gái này sao lại đáng yêu như vậy?
Cô gật đầu, khóe miệng cong lên: "Tất nhiên cậu còn sống."
Ngọc Mỹ như trút được gánh nặng, hoàn toàn yếu ớt ngã vào lòng Phi Nhung , thở dài một tiếng: "Mẹ ơi..."
Chuyện xả thân cứu người vốn không phải là phong cách của mình, bắt chước nhiệt tình từ bi làm gì? Lỡ như không cứu được người ta, mạng nhỏ của bản thân còn bị liên lụy, chẳng phải là mất nhiều hơn được sao, mạng sống chỉ có một lần, Lý Lâm không trân trọng, Nguyễn Thị Ngọc Mỹ cô trân trọng, cuộc sống tốt đẹp như thế, mình vốn còn chưa sống đủ, về sau chuyện như thế này chắc chắn không quan tâm đến!
Trò hề này cuối cùng cũng kết thúc, từ đầu đến cuối Khương Tử Doanh đứng cách đó không xa, cô nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Phi Nhung , nhìn thấy Phi Nhung lao ra khỏi văn phòng đầu tiên như thế nào, tất nhiên cũng nhìn thấy giờ phút này cô đang cùng cô gái tên là Nguyễn Thị Ngọc Mỹ này ôm nhau.
Đó là trợ lý của Tiếu Mặc, Khương Tử Doanh đến Kỳ Tư không phải lần một và lần hai, tất nhiên nhận ra, chỉ là theo như cô biết, Phi Nhung mới đến Kỳ Tư nhận chức gần đây, sao có vẻ như Phi Nhung rất quan tâm đến cô gái kia.
Hai người... có quan hệ như thế nào?
***
Chương 21: Không còn như trước
"Sao rồi, cậu khỏe chưa?"
Phi Nhung bưng tách sữa tươi đến trước mặt Ngọc Mỹ , có vẻ như cô thực sự bị dọa sợ, sau màn trò hề ban này, Ngọc Mỹ vẫn ngơ ngơ ngác ngác, sợ ban đêm Ngọc Mỹ ngủ không yên nên Phi Nhung đặc biệt pha cho cô ly sữa nóng.
Trong đầu cô là một mớ hỗn độn, đã quên lời thề "Ăn không chung lối" với Phi Nhung , cô nàng đưa tới, cô liền nhận lấy, ngửa cổ lên ừng ực uống hết nửa cốc.
Sự kiện nhảy lầu bùng nổ xôn xao, tất nhiên Tiếu Mặc biết rất nhanh, mặc dù nó là do Lý Lâm gây ra, thế nhưng hành động hấp tấp của bản thân mình khi không suy nghĩ kỹ càng đã nhảy ra ngoài cửa sổ khiến Tiếu Mặc rất tức giận, tất nhiên không thể thiếu bị phê bình. Giúp người làm niềm vui không nhận được khen ngợi, lại bị đồng nghiệp hiểu lầm cho rằng mình và Lý Lâm xảy ra xung đột muốn liều mạng, khỏi phải nói Ngọc Mỹ khó chịu cỡ nào. Thậm chí bực bội hơn là sau khi nữ chính xin lỗi mình, giải thích lý do cho thái độ của bản thân cô ta đối với mình trong ngày thường, vậy mà lại là vì vóc người mình giống với người phụ nữ quyến rũ bạn trai cô ta, đây là tiêu chuẩn liên quan gì vậy? Nói chứ mình tệ đến vậy sao?!
"Sau này đừng làm chuyện nguy hiểm như thế này nữa." Phi Nhung đứng bên cạnh nhìn cô, "Mình biết cậu có lòng tốt khuyên Lý Lâm, nhưng cũng phải chú ý đến sự an toàn của bản thân."
"Quên đi, loại chuyện này bản cô nương chỉ làm một lần này trong đời thôi!"
Ngọc Mỹ ngửa mặt lên ngã vào ghế sô pha, đến bây giờ cô vẫn cảm thấy điếng người. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tại sao lúc đó Phi Nhung lại xuất hiện...
"Tại sao lúc đó cô làm như vậy?"
Phi Nhung không hiểu, "Mình làm gì?"
"Cô nói tôi đứng bên ngoài nguy hiểm, cô duỗi tay ra kéo tôi, không sợ lỡ như tôi rơi xuống kéo luôn cô xuống sao?"
Lúc đó rất nhiều đồng nghiệp vây xem, chỉ có Phi Nhung chen lên phía trước kéo mình, nửa người cô đều nhô ra ngoài cửa sổ, nếu mình không cẩn thận đạp hụt chân, phản ứng theo bản năng chắc chắn sẽ níu lấy cô, vậy chẳng phải hai người cùng nhau xong đời rồi sao.
Ngọc Mỹ quay lại giận dữ trách cô: "Tôi giúp Lý Lâm là sợ tôi bị vạ lây, cô xen vào làm gì? Tiếu Tổng cũng phê bình tôi làm những việc không dùng não, tôi thấy cô cũng là một kẻ ngốc bốc đồng."
"Lúc đó quá lo lắng, chỉ muốn kéo cậu trở lại, không nghĩ nhiều như vậy." Phi Nhung mỉm cười, "Dì Phượng Lan bảo mình chăm sóc cậu, cậu có chuyện, tất nhiên mình không thể không quan tâm."
Dường như biết Ngọc Mỹ đang suy nghĩ gì, cô nói thêm một câu: "Đừng lo lắng, mình sẽ không nói với cha mẹ cậu về chuyện này."
"Cô..."
Trong lòng cô có chút xúc động, cô không ngờ rằng mình suy nghĩ từng giây từng phút làm sao để giữ khoảng cách với Phi Nhung cô gái này lại lấy ơn báo oán. Lo lắng, ý của Phi Nhung là cô ta sẽ lo lắng vì mình sao?
Mấp máy đôi môi, cụm từ "cảm ơn" vẫn luôn không thể thốt lên lời, trong lúc Ngọc Mỹ không biết nên làm gì cho phải, nhưng may mắn thay sự chú ý của Phi Nhung không ở trên người mình, cô cúi đầu nhìn điện thoại, đứng dậy, "Chuyện là... Mình phải trở về nhà một chuyến, ba mẹ mình tìm mình có chuyện, cậu có thể ở một mình được không?"
Ngọc Mỹ vẫn đang lo lắng về việc làm thế nào để đối mặt với Phi Nhung , ngồi dậy ngay lập tức và trả lời dứt khoát: "Có thể có thể, cô có chuyện cần làm thì đi làm đi, không có việc gì đâu."
Phi Nhung chần chừ, không yên tâm nên dặn dò: "Trong tủ lạnh có bánh mì và sữa, còn có chút rau củ, mai là cuối tuần, chắc cậu sẽ dậy trễ không mua bữa sáng, mình đã mua thêm một chút, buổi sáng có thể làm gì đó đơn giản để ăn. Vậy... mình đi đây."
Cô gái đóng cửa lại đi khỏi, Ngọc Mỹ vẫn duy trì tư thế ban đầu, nhớ lại các loại biểu hiện của Phi Nhung trong những ngày sống chung vừa qua giữa mình và cô.
Lòng người cũng là thịt lớn lên, phụ nữ lại rất nhạy cảm, tất nhiên cô nhận thấy được Phi Nhung thường cũng không cố ý săn sóc và cẩn thận, sự quan tâm là xuất phát từ tình cảm chân thành, hay chỉ là lối sống?
Đồ quỷ sứ đáng ghét, cứ tiếp tục như thế, làm sao mình kiên quyết ghét cô ta được nữa, đúng là đáng ghét...
Ngọc Mỹ lắc đầu để ném những suy nghĩ kỳ lạ này ra khỏi đầu, lại ném cơ thể vào ghế sô pha mềm mại, quên đi quên đi, cứ tận hưởng thời gian tự do này thật tốt đi.
- -----------------------------------------
"Ba, mẹ, con về rồi."
Phi Nhung tự mở cửa, như trong dự kiến đã thấy cha mẹ ngồi tán gẫu cùng với Tề Chính ở sảnh bên phòng khách. Đây là những gì có thể đoán được, tất nhiên cô không ngạc nhiên, ném chìa khóa lên tủ giày, khom lưng đổi giày.
"Nhung Nhung , con về thật đúng lúc." Lâm Ngọc Chi không đợi được, tiến lên đón con gái kéo vào sảnh bên, "Tiểu Chính chờ con rất lâu rồi."
Cô nàng ngồi xuống, Tề Chính lại đứng lên giống như phản xạ theo điều kiện, hai tay nắm lại, có vẻ như hơi thận trọng.
"Tiểu Chính, con đứng lên làm gì, con ngồi đi."
Lâm Ngọc Chi vẫy vẫy tay để Tề Chính ngồi vào chỗ cũ, nghiêm mặt nói: "Nhung Nhung , hôm nay mẹ gọi Tiểu Chính đến, là để giải quyết chuyện của hai đứa. Hai đứa yêu nhau đang tốt đẹp đột nhiên chia tay, mẹ với ba con còn có cha mẹ Tiểu Chính rất lo lắng, hai người bọn họ đoán có phải là Tiểu Chính ức hiếp con, không tiện mở miệng hỏi, để mẹ làm đại diện. Hôm nay ở trước mặt mẹ với ba con, con nói rõ ràng với mẹ, cuối cùng là tại sao lại chia tay?"
Gương mặt Phi Nhung không chút thay đổi không mở miệng, Tề Chính cũng cúi đầu không nói, bầu không khí lập tức trở nên rất xấu hổ. Phạm An nhìn trái nhìn phải, cố gắng giảm bớt bầu không khí này, "Làm sao vậy, có mấy ngày không gặp, không biết xử sự thế nào à, Nhung Nhung , Tiểu Chính, có lời gì thì mở lòng nói ra đi, nếu các con thực sự nghĩ kỹ rồi chia tay, chúng ta làm người lớn tất nhiên cũng không thể ép buộc."
"Anh nói gì vậy." Lâm Ngọc Chi ngắt lời ông, "Em bảo anh hòa giải, anh lại khuyên ngược chia tay, đi đi đi, đừng thêm rắc rối."
Bà đẩy đẩy Phi Nhung , "Con nói gì đi chứ!"
"Mẹ, mẹ và ba lên lầu nghỉ ngơi trước đi, con có vài lời muốn nói với Tề Chính."
"Không được, chúng ta nhìn hai đứa lớn lên, có lời gì mà không thể nghe."
"Mẹ, mẹ tôn trọng con một chút được không?"
Vốn muốn nhanh chóng giải quyết mâu thuẫn giữa hai người để cả hai nhanh chóng hợp lại, cũng nhờ đó để biết được rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, để báo lại với hai vợ chồng Tề Lỗi, kết quả gọi con gái về cũng gọi Tề Chính đến, nói gì mà mình không thể nghe, làm sao Lâm Ngọc Chi có thể đồng ý.
"Ôi cái con bé này." Bà nóng nảy, "Rốt cuộc con làm sao vậy, từ trước đến giờ chúng ta nói gì con cũng đồng ý, sao bây giờ bắt đầu không nghe lời rồi, mẹ vất vả khổ sở nuôi con lớn, nói mấy câu cũng không thể nghe, bây giờ trưởng thành rồi thành công rồi, ghét bỏ ba mẹ con vô dụng phải không?"
"Mẹ, sao mẹ có thể nghĩ con như vậy." cô nàng không nói nổi, "Không phải mẹ gọi anh ấy đến là để giải quyết chuyện của bọn con, bây giờ con muốn nói chuyện nghiêm túc với anh ấy, ngay cả không gian riêng tư cũng không có sao? Mẹ cũng biết con trưởng thành, con không phải là con nít, vốn không cần phải làm mọi chuyện dưới sự chỉ đạo của mẹ!"
Lâm Ngọc Chi hoàn toàn sửng sốt, bà không hề nghĩ tới cô con gái bình thường vẫn luôn ngoan ngoãn thế mà lại nói những lời lẽ như thế này với mình.
"Được rồi được rồi, để thanh niên bọn nó tự giải quyết đi, chúng ta đừng quan tâm về vấn đề này nữa."
Lo lắng hai mẹ con lại cãi nhau, Phạm An đứng ra can thiệp khi vợ ông chưa kịp phản ứng, "Vợ à, chúng ta đi lên lầu trước đi, không tham gia quá trình, biết kết quả là được rồi, đi đi đi."
"Không được, anh nhìn con gái anh xem, con bé, rốt cuộc là con bé làm sao..."
"Được rồi được rồi, chúng ta lên lầu rồi nói..."
Đợi cha mẹ đi rồi, Phi Nhung nhìn thẳng Tề Chính, anh ta khom lưng nắm hai tay lại chống trên đầu gối, vừa rồi mình nói chuyện với cha mẹ anh vẫn luôn tỏ ra rất lo lắng, đến bây giờ mới ngẩng đầu lên.
"Lần này anh về, rốt cuộc là vì điều gì?"
"Dĩ nhiên là vì em."
Tề Chính vô cùng xấu hổ, "Nhung Nhung ... Anh biết anh khốn nạn, đã làm chuyện sai... Nhưng em có thể cho anh một cơ hội bù đắp được không, để chúng ta bắt đầu lại? Anh và em quen biết hai mươi mấy năm, em đã không chỉ là thân phận bạn gái của anh, anh, anh rất đau lòng... Cho dù em có tin hay không, nhưng trên thế giới này, người anh không muốn làm tổn thương nhất là em."
"Bắt đầu lại? Anh nghĩ rằng giống như sóng trên bãi biển cuốn dấu chân đi, có thể xem như chưa từng đi qua?" Giọng cô nàng không thể nghe ra được vui giận, cô chỉ nhìn chằm chằm Tề Chính, "Nếu như lòng anh thật sự kiên định muốn bù đắp, tại sao em về nước nhiều ngày như vậy anh mới đuổi theo?"
"Anh..."
"Bởi vì anh dao động." Phi Nhung trả lời thay cho Tề Chính, "Trong lòng anh có thể chứa hai người cùng lúc, nhưng vẫn luôn cân nhắc nặng nhẹ, cho đến khi cán cân nghiêng đến không thể điều chỉnh được, dù sao vẫn phải có người từ bỏ vị trí này."
Cô thở dài, "Tề Chính, chúng ta quen biết hơn hai mươi năm, hai bên đã quá quen thuộc với nhau. Trong lòng đối phương suy nghĩ điều gì, làm sao lại không biết. Nếu đã không có tình yêu, anh vẫn là bạn thân nhất, anh trai, hoặc là người thân của em. Em không có bất kỳ oán giận gì với anh, anh không cần dùng cảm giác tội lỗi để đối xử với em. Mười hai năm... Khi sự chăm sóc của một người đã trở thành thói quen, có phải là nên nghiêm túc tự hỏi lại mình, cảm xúc này có phải là bởi vì yêu đối phương hay không?"
"Phi Nhung ..." Mắt Tề Chính dần dần đỏ lên, anh nhìn sâu vào đôi mắt trong suốt của Phi Nhung nghẹn ngào nói: "Anh thực sự không nghĩ rằng nó sẽ biến thành như thế này... Thật sự... ban đầu anh chỉ muốn dựa vào đó để khiến em ghen, xoay chuyển sự quan tâm của em, nhưng rồi nó lại thành sự thật..."
Anh ta nói đến một nửa lại không thể tiếp tục, chầm chậm cúi gục đầu và tiếp tục nói: "Anh biết đó là lỗi của anh, anh đã làm điều không thể tha thứ, nhưng anh luôn muốn hỏi em một điều... Qua nhiều năm chúng ta ở bên nhau, khi anh toàn tâm toàn ý yêu em, trái tim em... có một khoảnh khắc nào em thật sự trao cho anh hoàn toàn không?"
"Đó là lý do em không thể chiếm vị trí này lần nữa." Phi Nhung nói xong cũng chật vật, sự trả giá của người đàn ông này không phải cô không để vào mắt, "Bây giờ em chỉ là... muốn hết lòng vì bản thân mình."
Đã quen với việc cha căn dặn mẹ sắp đặt, cô đã luôn cố gắng để làm đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời trong mắt trưởng bối. Luôn luôn nghĩ rằng tất cả cùng vui vẻ là kết quả tốt nhất, luôn luôn nghĩ rằng hoàn thành việc làm cha mẹ hy vọng sau đó có thể làm chuyện của mình, nhưng càng về sau cô càng nhận ra rằng, luôn ngoan ngoãn nghe theo chỉ đổi lấy càng nhiều cái gọi là "hy vọng".
Những năm gần đây cô thực sự đưa ra quyết định theo lựa chọn con tim, sợ rằng chỉ có một lần này.
"Cô ấy hoạt bát hơn em, cởi mở hơn em, càng làm anh hạnh phúc hơn em, quan trọng nhất là yêu anh nhiều hơn em. Tề Chính, anh là người em rất quan tâm, em hy vọng bất kể ai là người cuối cùng ở bên cạnh anh, anh cũng có thể nhận được hạnh phúc, xin tha thứ cho sự ích kỷ của em... Tạm thời cho là bù đắp lẫn nhau đi."
Tề Chính đỏ mắt im lặng một lúc lâu, cuối cùng anh ta mỉm cười nhẹ nhàng.
"Ha ha, không nghĩ rằng nội dung ban đầu anh lấy để cứu vãn chuyện chúng ta, cuối cùng lại trở thành một cái cớ để em rời khỏi anh..."
***
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top